[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 8 : Tinh Ẩn Chân Nhân 1
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:06 29-04-2018
.
"Vân Hư", hai từ này hệt như một thùng nước đá dội xuống đầu, Lạc Chi Dương sợ co rúm cả người lại, hắn nín thở, nghĩ bụng, chả trách giọng nói nghe rất quen thuộc.
Thì ra, đúng thực là Vân đảo đại vương, hành vi của Vân Hư vô cùng quái dị, nửa đêm canh ba không ngủ, lại chạy tới chốn này để tra tấn một tù nhân
Hắn đang nghĩ ngợi, người tù lại thảm thiết kêu hai tiếng, một tiếng yếu ớt, tiếng kia tưởng chừng đang hấp hối. Một lát sau, Vân Hư lạnh lùng nói: "Được rồi, bọn mình hãy cứ tạm như vậy đi, để ta xem, ngươi còn có thể chống chọi được đến năm nào tháng nào!"
Tù phạm cười ha hả, đáp: "Có trời mới biết được đến bao lâu, ngươi thấy sao?"
Vân Hư xì một tiếng khinh miệt, người tù cười cười, nói: "Xin thứ lỗi ta không tiễn chân được."
Ngoài cốc khẩu, chớp động một bóng đen, thấy một người thoăn thoắt đi ra, trong tay là một cái đèn lồng. Dưới ánh sáng ngọn đèn, khuôn mặt gầy guộc của Vân Hư tràn đầy nét tức giận, ông ta đứng chần chừ tại cửa cốc một lúc, rồi phất tay áo, xoay người bước đi.
Lạc Chi Dương nấp vào một bên, hắn nín thở, chờ cho Vân Hư đi thật xa, hắn mới đến trở lại chỗ cốc khẩu, lần theo dây leo mà từ từ tụt xuống, hắn nhỏ giọng gọi: "Lão tiên sinh, lão tiên sinh..."
Trong cốc vẫn yên lặng, thật lâu sau, người tù kia lạnh nhạt hỏi: "Tiểu tử, mi đến đây làm gì?"
Nghe giọng nói vẫn còn suy nhược. Lạc Chi Dương cười, đáp: "Không phải tiền bối gọi tui đến sao?"
Người nọ hỏii: "Ta gọi mi hồi nào?"
Lạc Chi Dương cười, cất giọng ngâm:
"Tam thu văn quế tử,
Canh hữu li biệt kì,
Lai nhật tuyền hạ phùng,
Hội hữu thính ngọc địch
(Ba năm kề cận người bạn khoa cử, rồi cũng phải đến lúc ly biệt, mai sau, dưới suối vàng gặp lại, mới được nghe thổi sáo ngọc lần nữa.), bài thơ này có ý gì?...Đây là một bài thơ mà ý tứ đem giấu vào từ đứng đầu, cứ mỗi câu ngắt lấy từ đầu tiên, chẳng phải ‘Tam canh lai hội’ (canh ba đến gặp) sao?"
Người nọ lặng im một lát, bỗng cười ha hả thật to, nói: "Tiểu tử nhà mi này, bây giờ mới phát hiện huyền cơ đó sao? Tuy là có muộn màng, nhưng cũng còn hơn bất tri bất giác, xem ra mi cũng có tâm tư giỏi giắn, đáng được cùng lão phu chuyện trò một phen."
Nói xong, ánh lửa bừng sáng rọi qua các chấn song sắt, Lạc Chi Dương đến gần, chỉ thấy đàng sau hàng song sắt là một đôi mắt lấp lóe tinh quang sắc lạnh, đang chăm chú nhìn vào hắn.
Lạc Chi Dương lập tức chắp tay, cười cười, thưa: "Tiểu tử Lạc Chi Dương, dám hỏi đại danh cuả lão tiên sinh?"
"Ta là đạo sĩ.", Người nọ đáp,"Tục gia họ Tịch, đạo hiệu là Ứng Chân."
Lạc Chi Dương cười nói: "Thì ra là một vị đạo trưởng, thất kính, thất kính."
Trong đầu hắn cảm thấy "Tịch Ứng Chân" ba từ nghe thật quen tai, dường như hắn từng được nghe qua ở nơi nào đó.
Trông thấy thần sắc hắn, Tịch Ứng Chân có hơi là lạ, ông nghĩ bụng, đạo hiệu mình phần lớn đệ tử Đông Đảo đều rành rẽ, nhưng trông vẻ mặt Lạc Chi Dương, thấy hắn chẳng hề biết đến nó, ông bèn hỏi: "Tiểu tử kia, mi không phải là đệ tử Đông Đảo à?"
Lạc Chi Dương đáp: "Dạ không."
Tịch Ứng Chân lại hỏi: "Mi là con nuôi của Lạc Thiều Phượng, vì cớ gì lạc bước đến Đông Đảo?"
Lạc Chi Dương kể sơ lược cho ông nghe, Tịch Ứng Chân cười nhạt, bảo: "Thằng tiểu tử Vân Hư này, đã bắt cóc người đến đảo thì cũng còn được đi, nhưng trù giập nhân tài như vậy, thật sự là hắn có mắt không tròng."
Lạc Chi Dương không sao nhịn được, hắn hỏi: "Tịch đạo trưởng, tại sao Vân Hư lại tra tấn đạo trưởng?"
"Chuyện khá dài!", Tịch Ứng Chân cười lớn hai tiếng,"Tiểu tử kia, mi có biết Thái Hạo cốc không?"
Chẳng chờ Lạc Chi Dương trả lời, ông ta cười, nói tiếp,"Ta hồ đồ mất rồi, mi không phải người trong giang hồ, dĩ nhiên không biết đến các môn phái này nọ."
Lão đạo sĩ dừng một chút, tiếp: "'Thái Hạo cốc’ của ta, nguyên ở phương bắc, vốn do cao nhân thời xưa là Tình tổ sư sáng lập, sau được Bách Ách tổ sư phát dương quang đại, cả hai vị đều là nữ tử kiệt xuất trong huyền môn, Bách Ách tổ sư vốn không thu nam đồ, về sau, nhân tuổi già khốn đốn, may được gia sư là 'Thiên Dịch chân nhân' gíup đỡ, nên ngài đã phá lệ thu nhận gia sư làm đồ đệ, đến thế hệ của ta. coi như truyền qua được bốn đời. Nhưng tính đến cội nguồn sâu xa, ‘Thái Hạo cốc’ cùng Đông Đảo phát xuất chung một mạch, ‘Dịch Tinh Kiếm’ cuả bản cốc cùng 'Phi Ảnh Thần Kiếm’ cuả Đông Đảo‘ đều bắt nguồn từ môn 'QuyTàng Kiếm' của đại kiếm khách Công Dương Vũ, tổ sư của cả hai phái cũng có rất nhiều liên lụy giây giưa không dứt với nhau"
Lạc Chi Dương cười, hỏi: "Hai món kiếm pháp đó, cái nào lợi hại hơn?"
Tịch Ứng Chân cười hắc hắc, không đáp ngay vào câu hỏi: "Luận bối phân, ta và Vân Xán, bố cuả Vân Hư. bằng vai bằng vế, lúc ta xuất đạo, gặp thời điểm nhà Đại Nguyên khủng hoảng triều chính, làm thiên hạ nhiễu nhương bất an, dân chúng sa vào vòng nước lửa. Hồi đó, ta với bầu máu nóng cuả tuổi thiếu niên, mang trường kiếm chu du thiên hạ, gặp những kẻ ức hiếp người lương thiện, là ta ra tay trừ khử.Nhưng dần dà,, ta nhận ra rằng, kẻ ác trên đời này diệt mãi không hết, chỉ khiến người ta thêm nản chí. Càng khiến ta đau lòng hơn, chính là, đệ tử Đông Đảo đệ tử kẻ thiện người ác lẫn lộn vào nhau, chúng chiếm cứ đất đai một phương, lấy sự cướp bóc mà làm bậy, chỉ vì gia sư có lời dạy từ trước, cấm ta gây thù kết oán cùng Đông Đảo, khiến ta thấy chúng tác ác mà chịu, không làm gì được"
"Một ngày nọ, lúc đi ngang qua khu vực Hào Châu, ta bỗng gặp một đám người giao chiến, trong đó một bên ít người, toàn sử võ công Đông Đảo; bên kia tất cả đều là binh lính mặc quân phục, nhân số tuy nhiều, nhưng võ nghệ rất bình thường, cả bọn hò hét chiến đấu, che chở cho một vị tướng quân. Tướng quân nọ gặp nguy không loạn, chỉ huy một đội sĩ tốt bình tĩnh chống trả một đám cao thủ võ học. Ta thấy quá kỳ lạ, khi nhìn kỹ dung mạo người nọ, chẳng những mặt mũi không có gì kinh người, thậm chí còn có chút đỉnh xấu xí, nhưng cái khí phách cao ngất của ông, là ta mới gặp lần đầu trong đời. Hai bên chém giết đã lâu, Đông Đảo cuối cùng chiếm thượng phong, số binh lính càng đánh càng giảm đi, tướng quân nọ cũng gặp nguy hiểm trùng trùng. Thấy lũ người Đông Đảo xuống tay ngoan độc, ta tức giận, nổi máu hiệp nghĩa, vung kiếm tiến ra, đắnh lui bọn đệ tử Đông Đảo, nhưng ta thủ hạ lưu tình, chỉ đánh cho chúng chân cẳng bị thương, không xâm hại tánh mạng."
Lạc Chi Dương nghe thế, hắn thầm giật mình. Tịch Ứng Chân nói nghe khơi khơi, nhưng giữa đám quan quân hỗn chiến, muốn chỉ làm bị thương chân cẳng kẻ địch, mà không gia hại đến tánh mạng, cần có kiếm pháp thật cao, cao đến độ khó thể tưởng tượng.
Tịch Ứng Chân nói tiếp: "Thủ lĩnh Đông Đảo nhận ra lai lịch cuả ta, y nói: "đảo Linh Ngao cùng Thái Hạo cốc vốn cùng nguồn gốc, bổn đảo bao giờ cũng kính nhường môn phái của ông dăm ba phần, vì cớ gì ông lại ngáng chân vào, làm hỏng việc lớn của chúng tôi?’ Trong lòng ta nổi giận, ta đáp ‘ ta phần lớn bội phục các bậc tiền bối quý đảo, Thích Thiên Phong, Công Dương Vũ, Vân Thù đại hiệp, Hoa Kính Viên, nai cũg là người kinh thiên động địa, bụng chứa chất đầy hiệp nghĩa? Hiện giờ, bọn các ngươi vì tranh đoạt thiên hạ, một lũ quên tổ, vong tông, coi khinh nghĩa khí, chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, không để ý đến dân đen thiên hạ, làm rối loạn một dải lớn Giang Nam, xương trắng đầy đồng, vườn không nhà trống, tiền bối cuả quý phái dưới suối vàng mà hay biết, không hiểu sẽ nghĩ sao?"
"Mắng nghe đã con ráy quá!", Lạc Chi Dương vỗ tay tán thưởng.
Tịch Ứng Chân cũng cười hai tiếng, nói: "Người nọ nghe xong, y chỉ cười nhạt, 'ông nói những lời như vậy, ta cũng sẽ y nguyên như thế bẩm báo lên đảo vương, chỉ mong đạo trưởng có thủy có chung, không lẩn trốn là được!.’ Cao thủ Đông Đảo nhiều như mây, sức một mình ta thật sự quá mỏng, nhưng ta tuổi nhỏ hăng máu, cái đầu nóng hực lên, ta to tiếng đáp: ‘lẩn trốn cái gì? Chuyện thiên hạ, ta nguyện ghé một bên vai vô gánh vác, được chưa?' người nọ cười nhạt, bỏ đi, vị tướng quân kia cũng tiến ra gặp mặt ta, hai bên xưng danh, mi nói thử xem, người nọ là ai?"
Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn trả lời,"Có lẽ là Chu Nguyên Chương?"
Tịch Ứng Chân ồ một tiếng, hỏi: "Dựa vào đâu mà thấy được?"
"Đạo trưởng nói sự việc xảy ra tại Hào Châu, đó là nơi Chu Nguyên Chương khởi nghiệp. còn nói ông ta tướng mạo xấu xí nhưng khí phách kinh người, gặp nguy không loạn mà vẫn bình tĩnh chỉ huy, ngữ điệu đạo trưởng đối với ông ta đầy vẻ khâm phục vô ngần. Con người cuả đạo trưởng như vậy, những kẻ khiến đạo trưởng khâm phục sợ rằng không bao nhiêu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Chu Nguyên Chương."
Tịch Ứng Chân vỗ tay cười, nói: "Giỏi a, lại bị mi đoán trúng. Đáng tiếc chẳng có rượu, , bằng không, đáng để ta nâng lên mà uống cạn một chén lớn."
Lạc Chi Dương cười, nói: "Đạo trưởng cứu xong Chu Nguyên Chương, tất nhiên sẽ cùng ông ta kết làm bằng hữu chứ?"
"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng.", Tịch Ứng Chân cười, mắng,"Hắn chính là đương kim thiên tử. Thiên tử vô hữu (vua là không có bạn), mi đến ngay cả cái đạo lý này mà cũng không thông à?"
Lạc Chi Dương biết Tịch Ứng Chân khi nói chuyện thường hay thu hẹp đề tài, hắn bèn cười cười, nói: "Khi ấy, Chu Nguyên Chương còn chưa là thiên tử, nếu ông ta mà không kết giao bằng hữu cùng đạo trưởng, chỉ sợ ông cũng đã không gồm thâu nổi thiên hạ."
Tịch Ứng Chân ngẩn ra, thở dài: "Quỷ ranh ma, mi tuổi nho nhỏ mà thật đã sớm am hiểu lý, tình. Không sai, ta cùng hắn nhất kiến như cố (vừa gặp là mê), hai người trao đổi dăm ba câu, lập tức thề nguyền sinh tử ngay tại chỗ!"
Lạc Chi Dương giật mình: "Thì ra hai người không phải bằng hữu, mà lại là huynh đệ."
"Đó là chuyện xảy ra cũng đã nhiều năm", Tịch Ứng Chân thở dài, giọng ỉu xìu,"Hiện nay, hắn một thân cô độc, những gì là huynh đệ, công thần... hắn sớm đã không còn coi trong mắt nữa rồi!"
Lạc Chi Dương vốn cư ngụ ở kinh thành, hắn dĩ nhiên biết rõ điều này. Mấy năm sau này, Chu Nguyên Chương giết hại công thần, lần lượt giáng xuống bọn họ những chuyện xét nhà diệt tộc. Lạc Chi Dương từng chính mắt chứng kiến, quan giám trảm ném lệnh bài xuống một cái, bất kể là nam nữ già trẻ, đều bị chặt đầu. sọ văng ra đất. Xem xử tử một lần, hắn vốn không muốn xem thêm lần khác nữa, chỉ vì tên Giang Tiểu Lưu rất hứng thú với mấy cảnh đó, cứ gặp dịp có xử chém, y đều hớn hở chèo kéo hắn đi coi náo nhiệt.
"Chu Nguyên Chương mời ta cùng hắn chung sức lo việc lớn, ta không mấy hứng thú chuyện đánh trận, công thành, nhưng vì e sợ cao thgủ Đông Đảo đến hành thích, ta đồng ý ở lại Hào Châu làm cảnh vệ cho hắn. Ba ngày đầu bình yên vô sự, đến ngày thứ tư, nửa đêm, cao thủ Đông Đảo quả nhiên tìm đến, cả bọn sáu đứa, đều bị ta dùng trường kiếm đánh lui. Quá hai ngày, lại có bốn đứa khác tới, tụi này võ công càng thêm lợi hại, ta vì không kịp thu hồi chiêu kiếm, đã lỡ giết chết một tên trong bọn. Coi theo việc hai lần đánh lui địch, thấy là người tới mỗi lúc một lợi hại hơn lên, ta trong lòng cực kỳ lo âu, đã phải hết sức cảnh giác đề phòng.
"Đến đêm hôm thứ tám, người đến là hai lão già, võ công cực kỳ cao cường, tuy họ không phải tôn chủ bốn chi lưu, nhưng cũng là nguyên lão ngang vai bằng vế. Ta giao chiến cùng bọn chúng tại giáo trường, lấy một địch hai, vất vả chống đỡ . Mắt thấy sắp thua, bỗng nghe giọng cười rộ của một nam tử từ trên cao vọng xuống, ta ngẩng đầu trông lên, thấy trên đỉnh cột cờ cao tít tắp, có một người đang đứng đấy. Cột cờ nọ cao hơn bốn trượng, người này lên trên ấy lúc nào, ba người đám đánh nhau chúng ta đều không ai hay biết. Điều đó dùng bốn chữ 'xuất quỷ nhập thần' cũng chưa hình dung hết nổi cái kỳ diệu! Hai lão già Đông Đảo đều kinh hãi, họ nghi ngờ ta ngầm sắp đặt phục binh, nên một lão đột ngột vung hữu chưởng, xuất kỳ bất ý, đánh gãy cây cột cờ. Cú đánh đó cực kỳ ngoan độc, quanh cột cờ là đất bằng trống trải, cột cờ gãy, người nọ ắt sẽ té nhào xuống mà chết tươi!"
"Ui da.", Lạc Chi Dương khẽ rú lên, "Người đó có bị té chết không?"
"Thiệt cũng kỳ quái, cột cờ gẫy ngang rồi đổ ầm xuống, người nọ lại không cùng nó rơi xuống theo. Ta định thần nhìn kỹ, không khỏi khiếp hãi, người ở trên cao nọ đang treo mình giữa không trung, y phơi phới nhẹ nhàng đáp xuống, tư thế rơi thập phần thong thả, không giống là thịt da con người, mà thật tình hệt một con diều người bằng giấy!. Đợi đến khi người nọ đặt chân xuống đất rồi, ta cẩn thận nhìn kỹ thêm lần nữa, thấy hắn tuổi hết sức trẻ, nhiều lắm chưa quá hai mươi."
"Đạo trưởng bảo hắn là người?", Lạc Chi Dương rất kinh ngạc, "chứ không phải ma quỷ à?"
Tịch Ứng Chân cười ha hả thật to, nói: "Hắn dĩ nhiên là người, chính do võ công luyện cao tới mức hết sức tuyệt vời, lên trời thành chim, xuống biển hóa rồng, có khả năng đoạt lấy năng lực tạo hóa mà đánh lệch đất nghiêng trời."
"Có người lợi hại như vậy sao?" Lạc Chi Dương cảm giác đang nghe kể chuyện thần thoại, khó tin.
"Chẳng những ta kinh ngạc, hai lão già Đông Đảo thấy hắn có thể làm như vậy, họ cũng đều kinh hãi quá mức,. Người trẻ tuổi nọ cười, nói:‘ Hai người các ngươi trộng tuổi như vậy, sao không chịu ở Đông Đảo mà hưởng phúc, lại chạy vào trung thổ làm loạn. Ta theo dõi bọn các ngươi đã ba ngày, thấy các ngươi dọc đường đi chỉ hoạnh hoạnh họe họe, chả làm được lấy một cái gì cho hay cho tốt. Lão đảo chủ Vân Xán, kia cai quản thuộc hạ không nghiêm, làm xấu mặt tổ tiên, nếu bọn ngươi còn có một ít liêm sỉ, hãy tỉnh lại, ngoan ngoãn rời chỗ này mà lỉnh trở về Đông Đảo đi.’
Hai lão già nghe hắn bảo đã theo dõi họ suốt ba ngày, thảy đều không tin, một người hỏi: ‘Tiểu tử kia, mi dõng dạc lớn lối, thử nói một chút xem, ba ngày qua, tụi tao đã làm những gì?’
"Người trẻ tuổi cười cười: ‘Tối đầu tiên, hai lão già các ngươi động lòng dục, đi chơi hoa ở Tập Khánh (hiện là Nam Kinh), đã ăn quịt thì chẳng nói làm chi, còn đem đánh trọng thương lũ gia nhân trong lầu xanh của người ta, sáng kế đó, con ngựa của lão già này bị hỏng móng trước, lão ta đã quay sang cướp giựt một con ngựa khác, bị chủ nhân con ngựa phản đối một chút, lão đã vung cước đá gãy chân trái của ông ta; ngay tại giữa trưa hôm nay, bọn bay gặp một lũ người đói khổ xin ăn, kết quả bị tụi bay vung hai chưởng quét ra, làm trọng thương ba người, bốn người bị thương nhẹ, còn một người khác, nếu không được ta ra tay chữa trị, chỉ sợ ngay cả tánh mạng cũng chả duy trì nổi. Còn nữa, có một việc này, bọn bay đến đây không phải hai người, mà là ba người, hai đứa phụ trách dụ và tách rời vị tiểu đạo sĩ này ra, để một đứa khác lẻn vào ám sát đại tướng cuả Hào Châu"
"Ta vừa nghe lời này, khiếp sợ khôn tả, sắc mặt hai lão già Đông Đảo cũng rất khó coi, một tên trong bọn to tiếng hỏi: ‘Huynh đệ kia của ta, ngươi đã làm gì hắn?’ Người trẻ tuổi cười, đáp: ‘Cũng chẳng có làm gì hắn, mới rồi, ta đem gói hắn trong lá cờ, chả hiểu sau đó, xảy ra chuyện kỳ diệu, cột cờ gãy đổ, ta cũng chưa biết hắn kết quả thế nào.’ Hai người nọ sắc mặt thảm biến, nháo nhào chạy lên xem, dưới chân cột cờ quả nhiên có nằm một người, hẳn là bị người trẻ tuổi nọ bắt được, đem điểm huyệt, gói bỏ trong lá cờ, vừa rồi, y đã đổ ập xuống theo cây cột cờ, vỡ đầu nát óc, chết tươi. Ta thấy diễn tiến này, đã thở ra một hơi thật to nhẹ nhõm. Hai lão Đông Đảo ngộ sát đồng môn, vừa thảm vừa giận khôn tả, đã đồng loạt nhảy dựng lên nhắm người trẻ tuổi mà hung bạo hạ độc thủ. Ta sợ người trẻ tuổi bị hại, đang định rút kiếm tương trợ, nào ngờ đôi bên vừa đối mặt, hai lão già Đông Đảo đã song song té ngã xuống, còn người trẻ tuổi xuất thủ ra sao, ta cũng không có thấy rõ ràng."
Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Người đó là ai, mà sao lợi hại quá vậy?"
Tịch Ứng Chân nói một cách trang trọng: "Người đó họ Lương, tên Tư Cầm!""Ông ta hãy còn sống ư?", Lạc Chi Dương lại hỏi.
"Đương nhiên còn sống!", Tịch Ứng Chân thanh âm vụt to lên,"Tại hắn còn sống, ba mươi năm qua, Vân Hư chẳng dám ra khỏi Đông Đảo nửa bước."
"Lợi hại ghê quá!", Lạc Chi Dương buột miệng kinh hãi.
Tịch Ứng Chân ha ha cười, nói tiếp: "Lương Tư Cầm đánh ngã hai lão già, đã chẳng nhẫn tâm hạ sát thủ mà lại còn thả, trước khi chia tay, ông ta nhắn: ‘Hai ngươi chuyển lời ta đến Vân Xán, bảo ông ấy, ngày nay thiên hạ đại loạn, lẽ ra ông ấy là phải trừ bạo an dân, xóa bỏ những tệ nạn. Nếu lương tri ông ta chưa táng tận, tốt hơn hết là ông ta phải ước thúc người trên đảo, nếu không, lão thiên gia sẽ không dung tha cho ông ấy đâu.’ Hai lão già đánh mắt nhìn nhau, hỏi: ‘Ngươi tên họ là chi?Võ công học từ đâu?’ Lương Tư Cầm đáp: ‘Ta họ Lương, đến từ hải ngoại.’ Hai lão già nọ sắc mặt đại biến, chúng không nói một lời, xoay người bỏ đi, ngay đến cả cái xác chết của đồng môn cũng thây kệ mà bỏ mặc đấy. Trong lòng cảm kích, ta bước ra làm quen cùng Lương Tư Cầm, những lúc cùng y chuyện trò sau đó, mới biết người này chẳng những võ công cực kì cao siêu, mà học thức uyên bác, tài trí trác tuyệt, có chí lớn đem sức giúp đời, do đó, ta đưa hắn đến tiến cử cùng Chu Nguyên Chương, nhưng hắn trời sinh đạm bạc, không thích làm quan làm tướng, trước sau chỉ nguyện làm một anh khách tân. Sau đó, đến giai đoạn quét sạch quần hùng, những mưu kế đặc sắc cuả hắn, những chiến cụ thần kỳ do Lương Tư Cầm chế tạo, giúp tăng sức mạnh quân Chu Nguyên Chương lên thật to lớn. Bọn quần hùng Đông Đảo đánh đâu thua đấy, chúng đều tự hiểu là một khi chưa trừ tuyệt Lương Tư Cầm, chuyện chiến thắng Chu Nguyên Chương là vọng tưởng, vì thế Vân Xán hạ chiến thư, thách hắn đến Đông Đảo quyết một trận tử chiến."
"Chỉ riêng mình ông ta thôi ư?", Lạc Chi Dương không khỏi kinh ngạc.
"Ta vốn có ý định cùng đi với hắn, nhưng hắn nói đúng, đối phương miệng lưỡi khó tin, có khi muốn sử kế điệu hổ ly sơn, hắn bảo ta ở lại cạnh Chu Nguyên Chương ngăn ngừa Đông Đảo ám toán, cho nên những chuyện về sau, ta cũng không được chứng kiến. Chính là nghe kể, hắn độc thân phó ước, vượt trùng khơi, đánh bại toàn thể cao thủ Đông Đảo, ngay trên vách đầu rùa đã dùng chỉ lực khắc sâu vào đá hàng chữ đại tự "Hữu Bất Hài Giả Ngô Kích Chi’ (còn có kẻ không chịu giữ hoà khí, là ta còn đến đập vào thân xác nó)."
Lạc Chi Dương chắt lưỡi hít hà không thôi "Hàng chữ cực kỳ to lớn trước đảo là do ông ta khắc vào, hèn chi... hẻn chi ..."
Tịch Ứng Chân nói: "Từ sau trận chiến ấy, Đông Đảo suy sụp hoàn toàn, không xốc lên nổi, đến ngay cả Vân Xán bị trọng thương mà uất ức, chẳng bao lâu thì tuyệt mạng ô hô, trước lúc chết, y trăn trối đứa con Vân Hư phải dốc sức trả thù. Về sau, Vân Hư kiếm pháp có thành tựu, trong vòng mười năm đã khiêu chiến Lương Tư Cầm ba lượt, kết quả thảy đều đại bại. Lần thứ ba, hắn trở về Đông Đảo, lập lời thề độc, khi nào còn chưa luyện thành võ công đủ để đả bại Lương Tư Cầm, khi đó nguyện cả đời quyết không rời Đông Đảo nửa bước."
Lạc Chi Dương vỗ tay cười to: "Chẳng trách Vân Hư vẻ mặt khốn khổ, nguyên lai hắn là một anh chàng đại bại thê thảm"
"Lương Tư Cầm thiên hạ vô địch, bị thua dưới tay ông ta cũng không mất mặt gì lắm." Tịch Ứng Chân thản nhiên nói, "Cả đời Vân Hư cùng người đấu đá, hắn chỉ thua có ba lần đó thôi. Phóng mắt ra nhìn khắp thiên hạ, không quá năm vị có thể sánh ngang vai cùng hắn."
"Năm vị nào thế?" Lạc Chi Dương quá sức tò mò.
Tịch Ứng Chân nhạt giọng nói: "Nếu tiểu tử mi đi lại trên giang hồ, sau này tự nhiên mi khắc biết."
"Lương Tư Cầm có còn ở trong triều đình không?" Lạc Chi Dương thắc mắc, "vì sao tui lại chưa từng nghe nói đến danh hiệu ông ta?"
Tịch Ứng Chân trầm ngâm một chút, rồi đáp: "Vì hai bên thôi không còn hợp nhau nữa, hắn cùng Chu Nguyên Chương dứt tình, hắn bỏ đi vể chốn xa xôi Tây Vực, ẩn lánh trần thế, hiện nay, ‘Lương Tư Cầm’ là cái tên bị cấm đoán bởi đương triều, ai mà nhắc tới, chính phạm tội chết."
Lạc Chi Dương giật mình: "Tại sao lại đưa đến mức độ đó?"
Tịch Ứng Chân 'hả' một tiếng, nói: "Kỳ quá, Lạc Thiều Phượng không hề nói qua việc này cho mi nghe à? Theo chỗ ta biết, việc lệnh tôn mất quan chức có giây giưa tới vụ án Lương Tư Cầm đấy."
Lạc Chi Dương thất kinh, hắn vội hỏi: "Tịch đạo trưởng, mối giao tình nghĩa phụ tui cùng Lương Tư Cầm có tốt lắm không?"
"Nói là tốt cũng không đúng, Lương Tư Cầm tinh thông âm luật, thời đó đã lo việc chấn chỉnh nhã nhạc cho Đại Minh, Lạc tiên sinh qua lại cùng hắn trên lĩnh vực âm nhạc, Về sau, chuyện không hay của Lương Tư Cầm đã khiến lệnh tôn cũng bị vạ lây, nhưng xem ra cũng còn có chỗ tốt đẹp là ông ta mất quan tước nhưng còn giữ được tính mạng, khối người khác đã chẳng được cái may mắn như ông." Tịch Ứng Chân nói đến đây, lão lặng lẽ thở dài.
Con tim Lạc Chi Dương đập thình thịch, hắn hỏi: "Tịch đạo trưởng, cha nuôi tui có là đại cừu của ai không?"
Tịch Ứng Chân nói: "Ta chưa hề nghe qua cái đó, lệnh tôn từ âm nhạc mà tiến thân, chưa khi nào lâm trận giết địch, cũng không có tham dự vào chính sự, đúng lý mà nói, ông là không có thù oán gì với ai." Nói đến đấy, lão lộ vẻ kỳ dị, hỏi,"Tiểu tử kia, mi hỏi ta cái đó vì mục đích gì"
Lạc Chi Dương cố nén đau thương, hắn đem tình cảnh cái chết của Lạc Thiều Phượng thuật lại, Tịch Ứng Chân nghe xong, lão ngẫm nghĩ, rồi bảo: "Xuống tay ác độc như thế, chỉ có do huyết hải thâm cừu, ta giao tình cùng lệnh tôn không mấy sâu đậm, có rất nhiều sự tình ta cũng không nắm rõ."
"Có thể ...", Lạc Chi Dương hít vô một hơi thật sâu, rồi mới hỏi tiếp, "là Chu Nguyên Chương hay không?"
"Chắc là không." Tịch Ứng Chân trầm ngâm,"Nếu là Chu Nguyên Chương, y đã sớm giết lệnh tôn rồi, việc gì mà y phải chờ mãi đến bây giờ?"
Tảng đá lớn trong lòng Lạc Chi Dương rơi ngay xuống đất, nếu Chu Nguyên Chương không phải hung thủ, hắn với Chu Vi sẽ không bị lấn cấn chuyện cừu thù đụng độ nhau. Nhưng nếu không phải Chu Nguyên Chương, thì là kẻ nào kìa?
Hắn rối ren trăm mối, không nghĩ ra, đành phải tạm vất sang một bên, bèn hỏi tiếp: "Tịch đạo trưởng, đạo trưởng là bạn thân cùng đương kim hoàng đế, tại sao lại bị giam hãm nơi này?"
"Chuyện rõ dài.", Tịch Ứng Chân khe khẽ thở ra, "Năm đó, thiên hạ bình định xong, ta không muốn làm quan, chỉ thích dạo chơi tứ phương. Nhưng Chu Nguyên Chương nhớ mối giao tình hồi trước, tìm cách triệu ta vào kinh, một mặt đem dăm đứa con trai con gái giao cho ta truyền thụ võ công, một mặt phong ta nhiều đạo hiệu, giữ ta ở lại kinh thành, trông coi toàn bộ đạo giáo thiên hạ. Ta vốn là người trong cửa huyền, trời không níu nổi, đất chẳng quản được, có phải lạc vào vòng tranh chấp của thế gian, chẳng qua cũng chuyện ngẫu nhiên tạm thời, ta không ham vinh hoa phú quý, ta chỉ thích thú với hạc nội mây ngàn thôi. Về phần mấy hoàng tử hoàng tôn nọ, chúng sống suốt đời trong chốn thâm cung, do đám phụ nhân nuôi dưỡng, hoặc nhiễm tính tình hèn hạ, hoặc thành bạo ngược, mất nhân tính, muốn dạy dỗ cho chúng đi vào con đường đúng đắn, thiệt khó như lên trời, tính tới tính lui, cũng chỉ có ba người học được thực truyền của ta, trong đó có một tiểu cô nương mà ta ưa thích nhất. Ôi, một nữ nhân cực kỳ tốt đẹp như thế mà phải sinh vào cửa đế vương, thật đáng tiếc vô cùng."
Lạc Chi Dương nghe thế, trong lòng hắn máy động: "Cô ấy tên gì?"
"Cô ta chỉ có mỗi một chữ Vi làm tên", Tịch Ứng Chân dáng hững hờ, lão tiếp, "thụ phong làm công chúa Bảo Huy."
Lạc Chi Dương cảm giác máu nóng bốc lên đến tận đỉnh đầu, con tim đập thình thịch trong ngực. Hắn rốt cục nhớ ra, tại khuôn viên rạp hát, Trương Thiên Ý đã từng nói, Chu Vi thực sự là đệ tử cuả Tịch Ứng Chân, chẳng trách cái đạo hiệu này nghe vô cùng quen tai. Thực không sao tưởng tượng nổi, ở chốn vực thẳm nơi hoang đảo này, lại có cái may mắn gặp gỡ sư phụ cuả tiểu công chúa.
Tịch Ứng Chân nhìn xuyên qua chấn song sắt, thấy thần sắc hắn khác thường, lão hỏi: "Sao vậy? Mi từng có nghe nói đến cô ta à?"
Lạc Chi Dương không muốn liên lụy Chu Vi vào đây, hắn lắc đầu, nói: "Xin đạo trưởng thuật tiếp chỗ bên dưới."
"Ta không thường cư ngụ kinh thành, cứ mượn cớ phải tuần tra đạo quán khắp nước mà thả bước dạo chơi bên ngoài. Cỡ hai năm trước, Vi nhi gửi thư cho ta, nó nói đã lâu không gặp mặt nên sinh nhớ nhung... ta nhận được thư, cũng thấy nhớ cô tiểu đồ đệ, vì thế đã thu xếp về kinh. Mấy năm sau này, Chu Nguyên Chương giết chóc quá mức, công thần cựu hữu mất mát quá nửa, tuy hắn ngoài miệng không nói, trong lòng cũng rất quạnh hiu, gặp lại ta một bạn cũ từ ngoài xa trở về thăm, hắn nằng nặc giữ ta lại trong cung uống rượu, đánh cờ. Một ngày nọ, chơi xong hai ván, hắn đột nhiên nói đến hoàng thái tôn Chu Duẫn Văn, đề cập nỗi lo âu to lớn đang trĩu nặng trong lòng. Thái tôn đức hạnh có thừa, nhưng hùng tài chẳng đủ, hắn tuy trăm mưu nghìn kế sắp đặt tránh sơ thất trước mắt cho đứa cháu, vẫn cứ lo lắng về những mối nguy tiềm ẩn. Nhìn lại, những chướng ngại phần lớn đã quét sạnh, những cựu thần cùng đồng đảng có ý tự kiêu tự đắc cũng không còn, nhưng tồn tại rất nhiều mối lo nằm ngoài phạm vi triều đình. Lại nữa, dư đảng Đông Đảo e rằng sau nhiều năm, tro tàn ngún lửa trở lại, cứ dăm ba năm, phái thích khách đột nhập cung cấm, hiện thời tuy chúng chưa làm gì được, nhưng vẫn khiến người ta phải cảnh giác. Hắn hỏi ta có biết Đông Đảo nằm ở đâu không, dự định đóng thuyền chinh thảo, triệt hạ sào huyệt trên đảo này.
"Ta tuy biết vị trí cuả Đông Đảo, nhưng Thái Hạo cốc với Đông Đảo cùng chung cội nguồn, làm sao ta có thể tiết lộ phương vị của họ, dẫn đến chuyện họ bị giết? Vì thế, ta nói trớ, Đông Đảo ở quá xa trung thổ, nơi sóng to gió lớn, ngoài đệ tử Đông Đảo, không ai biếi chỗ. Hồi xưa, nhà Đại Nguyên cũng từng cử binh chinh thảo, nhưng quan quân lơ mơ lờ mờ, cuối cùng trắng tay mà về. Chu Nguyên Chương thất vọng, đành phải nói, nếu sắp tới, lại có thích khách từ Đông Đảo xâm nhập hoàng cung, sẽ lệnh cho ‘Âm Ma’ Lãnh Huyền bắt sống. dùng mọi thủ đoạn tra khảo để truy cho ra căn cứ của Đông Đảo. "
"Cái đó cũng khả thi", Lạc Chi Dương bàn góp "bọn người Đông Đảo rất hết sức ngông cuồng, thể nào họ cũng sẽ tìm cách lẻn vào hoàng cung nữa cho mà coi."
"Ta cũng nghĩ thế", Tịch Ứng Chân thở dài,"Ta có mắc mứu sâu đậm cùng Đông Đảo, hồi đó, ta vì phá vỡ trận bao vây họ Chu của họ mà sinh thù địch, chỉ vì tình thế bắt buộc, mà nay ta tuổi tác khá cao, không còn vướng bận gì khác, chi bằng ta xả thân đi trước, bất kể sống hay chết, ráng kết liễu cái món ân oán này. Với ý định đó trong đầu, ta lấy cớ dạo chơi, đã rời xa kinh thành, đáp thuyền ra khơi, rồi chuyển hướng nhắm phía Đông Đảo. Vân Hư gặp ta, ông ấy rất kinh ngạc, nhưng bản thân là tông chủ một phái, hắn không những chẳng làm khó dễ gì ta, ngược lại, còn giữ lễ phép, hỏi ý định của ta khi tìm đến đảo.
"Ta không sa đà chuyện quá khứ, chỉ nói: ‘hiện thời, thiên hạ thái bình, dân chúng lạc nghiệp. ông cùng ta, cả hai từng trải qua chiến loạn, qua đủ chuyện thảm khốc đến mức không lòng nào muốn thấy tái diễn nữa, bằng không, gây chinh chiến, sẽ lại không biết bao nhiêu dân đen bị nhà ta cửa nát, phải vong thân lưu lạc đất khách quê người. Mong rằng Vân đảo vương lấy thương sinh làm trọng, chỉ yên ổn mà xưng hùng nơi hải ngoại, xóa bỏ những tiền cừu cựu hận.’"
Vân Hư nghe xong, ông ta bất động thanh sắc, chỉ nói: ‘Mối liên lạc giữa Thái Hạo cốc cùng Đông Đảo rất sâu đậm, lệnh tổ sư Tình đạo trưởng cùng tổ sư Công Dương Vũ bổn môn giao tình không phải sơ sài, hồi ấy, đạo trưởng ở dưới trưởng kẻ địch, cũng từng nhiều phen nhẹ tay, giúp Đông Đảo ta bảo tồn một phần nguyên khí. Nghĩ đến điều đó, ta kính ông ba phần. Nhưng những lời đạo trưởng nói đó, một phần lớn cần xét lại. Từ Đại Tống mất nước, bọn Đông Đảo ta giốc lòng phản kháng quân Nguyên bạo tàn, trong hơn một trăm năm, đã thất thoát không biết bao nhiêu là anh hùng hảo hán. Sau đó, lúc triều đình nhà Đại Nguyên rối loạn chính trị, cũng chính là đệ tử Đông Đảo ta vung tay hô hào, tạo nên trăm vạn quân hồng cân (ND: quân kháng Nguyên, chuyên quấn khăn đỏ) Trong trận chiến tại Cao Bưu, chính tay thừa tướng Đại Nguyên là Thoát Thoát đem trăm vạn đại quân bao vây thành trì, một tòa thành nho nhỏ như vậy mà suýt bị phá vỡ mấy lần, hỏi ai đã liều chết khổ chiến, đại phá quân Nguyên, khiến bọn chúng không sao lấn xuống phía nam? Nêu Thoát Thoát phá được Cao Bưu, hắn thừa thế càn quét Giang Nam, Chu Nguyên Chương cho dù có tài chọc trời cũng là sẽ ra ma, chết thảm dưới đao kiếm quân Nguyên. Kết quả là đệ tử Đông Đảo ta đổ máu tiền phương, để cho hắn trụ tại hậu phương mà mở rộng thanh thế. Cái đáng giận hơn nữa là Lương Tư Cầm, ông tổ nó vốn làm đại tướng trong quân Nguyên (ND: Lương Tiêu làm tướng cho Nguyên triều, đại phá quân cần vương của Vân Thù / truyện Côn Luân), nó quên đứt sắc phục đại Hán của bọn ta, nói đạo trưởng giúp sức Chu Nguyên Chương, còn có thể biện minh là vì dân đen thiên hạ, chớ nó đi giúp rập Chu Nguyên Chương, chính là nó không muốn thấy Đông Đảo ta đắc chí, cho nên nó trăm mưu nghìn kế phá hư đại sự bọn ta. Mối hận cao tày trời này, Vân mỗ mà không báo đại thù nọ, thật uổng thân nam nhi bảy thước"
"Ta nghe ông ta nói thế, đành phải đáp: ‘Đánh đuổi rợ Nguyên, Đông Đảo quả có lập công lớn. Lời xưa nói: ‘Tận nhân lực, tri thiên mệnh’, quý đảo đã tận sức trong việc chống quân Nguyên bạo tàn, nhưng để chiếm lòng dân cũng như gồm thâu thiên hạ, cái đó còn tùy thuộc vào vận khí. Trong một số trận đánh lớn hồi đó, chẳng phải Đông Đảo toàn không có cơ may thắng trận, mà Chu Nguyên Chương cũng không hoàn toàn có phúc khí lớn giúp y không bại trận, hai bên đều tận lực, thắng bại đều quang minh lỗi lạc. Người ta trên đời, đánh cuộc rồi thua, cứ mãi ấm a ấm ớ như mấy mệ lằng nhằng ì xèo, cũng chả phải hành xử đúng đắn của nam tử"
Lạc Chi Dương cười, bàn góp: "Đạo trưởng nói vậy, e rằng đã đắc tội rồi đấy."
Tịch Ứng Chân cười hai tiếng, nói tiếp, "Vân Hư nghe được, ông ta tức giận muốn chết. Nhưng ông ta kiêu ngạo, tự cao, không tiện nổi hung ngay lúc ấy, chỉ rầu rĩ giây lát, rồi mới nói: ‘thì ra đạo trưởng đến làm thuyết khách cho Chu Nguyên Chương.’ ta thấy hắn cứng đầu cứng cổ, cố chấp nê không chịu nhận lẽ phải, cũng có hơi bực trong lòng, bèn bảo hắn: Ta thuyết phục ông làm chi? Cho dù ông đầu hàng Chu Nguyên Chương, coi theo thủ đoạn của y, chưa chắc y đã dung tha mạng sống cho ông. Chỉ vì còn nghĩ đến giao tình ngày trước, không đành lòng nhìn thấy Đông Đảo bị hủy diệt, thành thử ta đã liều cái mạng sống của mình mà đến thức tỉnh ông một câu, chớ , chớ có mà quay trở về gây rối loạn lại trung thổ, chọc giận Chu Nguyên Chương, y đóng tàu thuyền chinh thảo, coi như đảo này hỏng to." Vân Hư nghe thế, bèn đáp: ‘Chu Nguyên Chương tru lục công thần, chẳng bỏ sót một mống, đạo trưởng một lần nữa vì hắn mà đem bán mạng, có cái gì hay đâu? Mấy năm đó, Lương Tư Cầm lập khá nhiều công lao giúp hắn, kết quả, chỉ một câu không hợp, y lập tức vung đao muốn trừ hắn. Cái kiểu cách làm vua bạo ngược như thế, đạo trưởng không thấy hãi sợ đến rét run người à?"
Ta còn chưa thuyết phục được hắn, Vân Hư nhè muốn dụ ngược lại ta, khiến ta nực cười thầm, ta bèn nói: ‘Cách hắn làm hoàng đế, cứ xem hắn cai trị dân chúng thế nào, có thể đem thái bình về cho muôn dân, đó là hoàng đế tốt. Những cái khác, ta chẳng thèm lý tới". Vân Hư đáp: ‘Nói tới nói lui, đạo trưởng chẳng thuyết phục được ta, ta cũng khômg lay chuyển nổi đạo trưởng, chi bằng làm vầy nè, hai ta cùng nguồn gốc, đều dương danh với đời nhờ kiếm pháp, hai ta hãy so kiếm cùng nhau. Đạo trưởng thắng, ta sẽ kiềm chế đệ tử, không gây rối cho Chu Nguyên Chương nữa, nếu đạo trưởng thua, phải lẻn về cạnh Chu Nguyên Chương mà cắt phăng cái đầu chó của thằng xú khất cái đó xuống"
"Ta hãi hùng trong bụng, vội nói: ‘So kiếm thì so kiếm, chuyện ám sát, bần đạo quyết không đáp ứng.’ Vân Hư cười nói: ‘Điều kiện đó, là không do nơi đạo trưởng quyết định, nếu đạo trưởng không chịu, e rằng khó rời khỏi bản đảo.’ ta đáp: ‘Nếu ta thắng, ta có thể rời đảo?’ Vân Hư nói: ‘không sai!’, ta liền bảo: ‘đao kiếm không có mắt, Đông Đảo là địa bàn của ông, ông giết ta, cũng chẳng khó gì, nếu ta bất cẩn đả thương ông, đệ tử quý đảo ắt chẳng chịu tuân thủ, ta là vẫn không thể rời Đông Đảo. Chi bằng dùng cách này, có thể phân thắng bại mà không tổn thương hòa khí.’ Vân Hư hỏi cách gì, ta liền nói: ‘Lúc bần đạo đi thuyền đến đây, có trông thấy một chỗ thạch động, chim én bay ra bay vào từng đàn, vậy chúng ta vung kiếm đâm én đang bay, con én nào rơi xuống đất mà không bị thương kể vào số thắng, nếu bị thương một con, đã không tính thì chớ, còn trừ đi một vào số én đã lành lặn rơi xuống trước đó, lấy một nén nhang làm hạn định, ai đánh rơi nhiều én, người ấy thắng."’
Lạc Chi Dương kinh ngạc hỏi: "Xử dụng kiếm đâm én bay, làm cách nào không đả thương nó, mà chỉ khiến nó rơi xuống đất thôi?"
"Nói nghe có vẻ kỳ quái khó thể tưởng tượng, nhưng luyện kiếm đến một trình độ nào đó, chuyện này thật ra cũng chả phải việc khó. Chỉ cần xuất kiếm nhẹ nhàng, nhanh và cực khéo, sử kình thật chuẩn và chính xác, không đâm mũi kiếm vào thân chim, nhưng đẩy nội kình xuyên vào cơ thể nó, khiến cho khí huyết ngưng trệ, nó mất đi khả năng bay lượn."
Lạc Chi Dương phải hít vào một hơi dài, rồi mớt kêu lên: "Làm được vậy thật cực kỳ khó khăn"
"Nếu chẳng khó, cũng không diễn ra được bản lãnh, ta vốn nghĩ Vân Hư chưa chắc đã ưng thuận, chẳng dè hắn cũng không ngần ngừ, lập tức đồng ý, rồi còn hỏi ta, nếu ta thua, liệu có chịu đi ám sát Chu Nguyên Chương. Ta không trả lời thẳng, chỉ nói, nếu thua, ta mặc tình hắn xử trí. Hắn cười cười, không nói thêm gì khác. Kế đó, hai ta đến trước thạch động Yến Tử, cho giăng tại cửa động một tấm lưới ngăn chim én bay thoát ra ngoài. Rồi nổi trống, chim én bị kinh động đều ào ạt tung cánh bay ra, nhưng bị tấm lưới ngăn chặn, chúng bay loạn xạ. Hai ta trường kiếm trong tay, đứng trước tấm lưới để đâm én. Sở trường của ‘Phi Ảnh Thần Kiếm’ là đánh mau đánh mạnh, kiếm sử lên như dáng ngư long giỡn sóng, như bóng chim hồng lướt qua, kiếm quang kết thành một tấm màn có khi còn kín kẽ hơn tấm lưới giăng đàng trước, không để thoát một con én nào trong màn. Vung kiếm một hồi, đã xoạt xoạt đánh rơi hơn mười con én, chỉ khổ một nỗi, én rụng xuống đất chết đi hơn phần ba, bị thương tích quá nửa, đem số chết và bị thương cộng lại trừ đi số còn sống, hắn chẳng có lấy được một con, có khi còn bị số âm!"
Lão đạo sĩ nói đến đấy, ông cười ha hả, Lạc Chi Dương cũng vỗ tay, reo: "Vân Hư tự cao quá đến thành cuồng si, lần này đã bị trúng kế. Đạo trưởng trước đó từng luyện qua thuật đâm én?"
"Cũng chưa từng luyện qua, nhưng khi ta đề nghị đâm én, đã có tính toán trước trong đầu. Từ ngày đại hiệp Vân Thù sáng chế 'Phi Ảnh Thần Kiếm’ tới nay, đường kiếm này chuyên dùng vào việc chiến trận. Trên chiến trường, có ta không ngươi, yêu cầu một kích là giết chết, cho nên xuất kiếm cần thật nhanh, thật chuẩn, thật tàn nhẫn. Đối thủ thường là chưa kịp thấy rõ, đã bị trúng kiếm mà chết, ngay cả có kịp nhìn thấy, cũng không sao đỡ được chiêu kiếm nhanh tựa sét đánh đó.
Cho nên đó là một kiếm pháp đoạt mệnh, nhờ chỗ có cái khí thế vô tiền khoáng hậu. Chim én tuy bay lượn nhanh nhưng sức lại yếu, sử môn ‘Phi ảnh thần kiếm’ bén nhọn đó ra, nếu thiếu thận trọng, sẽ đâm xuyên suốt thân chim. Nhưng 'Thái Hạo cốc' cuả ta trải bốn đời đều là đạo sĩ, trong cửa huyền, phải nhắm vào hai từ 'xung hư’, thánh nhân xưa có dạy: ‘đại doanh nhược xung, kì dụng bất cùng.’ (có của cải thừa thãi nhiều mà biết đem san sẻ, công dụng thần kỳ là của sẽ không bao giờ hết), chỉ có đem cất vô đúng chỗ thì mới còn dư mà dùng về sau, mới có thể sinh sôi nẩy nở mãi không thôi. Cho nên‘ Dịch Tinh Kiếm’ khi luyện đến một cảnh giới nhất định, đem cái lẽ 'Phản hư nhập xung', (tìm chỗ không mà san), mỗi nhát kiếm đâm ra, đều phải giữ lại một phần kình lực, thứ nhất để tránh đả thương người quá trầm trọng, thể hiện lòng khoan dung, thứ hai nếu chỗ kình lực dư đó mà san sẻ đúng, sẽ có vô số hậu chiêu để dùng, bất kể đối thủ có biến chiêu thế nào đi nữa, cuối cùng ta vẫn có cách ứng biến cho con đường sống còn của mình."
"Tui hiểu rồi", Lạc Chi Dương vỗ tay, cười nói,"Kiếm pháp cuả Vân Hư là kiếm để giết người, cái khoan dung trong kiếm pháp của đạo trưởng, nếu muốn đâm én mà không gây thương tích, không bị chết. kiếm pháp có khoan dung dĩ nhiên càng dễ dàng thực hiện."
"So sánh đúng đấy", Tịch Ứng Chân vỗ tay cười to, ông ta thấy cảm mến gặp được tri kỷ, "kiếm pháp cuả ta tuy không lăng lệ bằng 'Phi Ảnh Thần Kiếm’, nhưng nhờ vào chỗ kình lực thu phát nơi tâm, mũi kiếm vừa chạm đến thân én là ta liền dựa theo hướng bay của nó mà thu hồi về quá nửa kình lực. Cái chỗ kình lực chừa lại đó có thể làm chim rơi rụng nhưng không phương hại đến nó. Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa ‘Dịch Tinh Kiếm’ hơn ‘Phi Ảnh Thần Kiếm’, chỉ là hai phong cách bất đồng, xung trận giết địch,‘Phi Ảnh Thần Kiếm’ tự nhiên lợi hại, nhưng phải đâm én cho không chết, 'Dịch Tinh Kiếm’ chính là đắc dụng."
Lạc Chi Dương âm thầm bội phục, hắn nghĩ bụng, lão đạo sĩ này thật giỏi ứng xử, đang ở thế yếu mà chỉ trong phút chốc đã nghĩ ra một biện pháp dùng sở trường chống sở đoản của đối phương. Nghĩ vậy, hắn lại nảy sinh nghi vấn: "Nếu như thế, đạo trưởng đúng lý ra phải thắng cuộc, cớ sao bị kẹt lại trên đảo?"
"Ta đã chỉ nghĩ đến kiếm pháp, lại quên mất đi lòng dạ con người." Tịch Ứng Chân thở dài, lão buông một hơi thở dài, "Mào đầu, Vân Hư cứ cho là đâm cho én rơi thật quá dễ dàng, hắn nghĩ cứ kết hợp khinh công cùng khoái kiếm, ắt có thể thủ thắng, đến khi hắn nhìn ra được cái khó, thì đã lạc hạ phong đến mức thê thảm. Mắt thấy nén hương sắp tàn, thắng thua đã rõ, hắn đột nhiên vung tay, phóng ra rất nhiều ‘Dạ Vũ Thần Châm’, giết chết và găm dính xuống đất những chim én ta đã đánh rơi mà còn sống."
Lạc Chi Dương cả kinh la lớn: "Làm như vậy bộ không phạm vào quy định à?"
"Đúng... Ta cũng trách hắn phạm quy ước, nhưng Vân Hư lại cãi: 'Hai ta chỉ nói không thể giết chết én của mình, nhưng chưa hề nói không thể giết én của đối thủ. Đạo trưởng nếu không thấy hài lòng, cứ đến mà giết én của ta đi là xong!", cái lý lẽ này hết sức vô lại, thế nhưng khó phản bác, nén hương nhanh chóng tắt rụi, ta đành phải quăng kiếm nhận thua."
"Này rõ ràng là làm bậy.", Lạc Chi Dương tức tối nói,"Đạo trưởng sao lại có thể chịu thua."
"Cái sự này không có rõ ràng, biết là hắn cãi bậy, nhưng hoàn toàn do nơi quy tắc có sơ hở. Nếu ta là thứ vô lại đầu đường xó chợ, ắt cũng sẽ gân cổ cãi cọ, nhưng lão đạo ta cả đời phóng khoáng, há lại đi làm chuyện cù cưa cù nhầy tệ hại đó sao? Vân Hư thấy ta quăng kiếm chịu thua, hắn lại ép ta đi ám sát Chu Nguyên Chương. Ta nói ‘Ta thua cuộc, muốn giết, ta để cho mà giết, nhưng chuyện ám sát, ngàn vạn lần là không!. Bần đạo xuất thân huyền môn, cũng hiểu thế nào là ‘nhân nghĩa’, ta đã lạy tám lạy cùng Chu Nguyên Chương kết giao, há có thể để ngươi ép buộc ta sát hại người anh em kết nghĩa. Hơn nữa, ta cứ nhận bừa, hứa nhận lời để trốn thoát về trung thổ, rồi vứt bỏ lời hứa đó, ngươi làm gì được ta?’ Vân Hư đáp: ‘Nói nghe được, để ngăn ngừa sơ thất, ta hãy giữ lại một ngón phòng bị cho mai sau.’ Nói xong, hắn vung ngón trỏ bên tay phải điểm vào năm chỗ, khiến ta nhức nhối, đau sót mỗi chỗ mỗi khác nhau, ta phải hỏi ‘ngươi làm gì ta thế?,’ hắn đáp: ‘ngươi có từng nghe nói về ngón ‘Nghịch Dương Chỉ’ chưa?’
"Ta nghe xong, rất kinh hãi, ngón điểm huyệt này do 'Tây Côn Lôn’ Lương Tiêu hồi đó vì muốn phá giải kì độc ‘Ngũ Hành Tán’ mà đã ngộ ra được công phu cao siêu ấy. Người ta bình thường, trong cơ thể, khí huyết vận hành đều hợp theo ngũ hành, nhưng kình khí của ‘Nghịch Dương chỉ’ lại đối nghịch với luật ngũ hành, chỉ luôn tìm cách khắc chế khí huyết con người, nội kình đó tiềm ẩn trường kỳ trong cơ thể, người nào bị điểm ngón ấy, bình thường vẫn giống mọi người khác, chỉ cứ mỗi bận bảy ngày, nội kình phát tác, lúc đó, sống không bằng chết."
Lạc Chi Dương hốt hoảng, hỏi: "Nói như vậy, đạo trưởng cứ mỗi bảy ngày đều bị hành hạ một lần?"
"Đúng vậy", Tịch Ứng Chân thở dài, "Môn võ công này chỉ duy nhất đảo vương là rành rẽ, nguyên dùng nó để trừng phạt phản đồ Đông Đảo, ý muốn của Vân Hư khi đem nó hạ thủ trên người ta, rất dễ hiểu, nếu ta không chịu thấu những thống khổ khi nội kình phát tác, ắt sẽ khuất phục vào tay hắn, chịu thay hắn đi ám sát Chu Nguyên Chương."
"Đạo trưởng không khuất phục?" Lạc Chi Dương vừa đặt câu hỏi, đã nghĩ ngay rằng, nếu lão đạo sĩ chịu thua, Chu Nguyên Chương hẳn chết từ lâu rồi, mà Tịch Ứng Chân cũng đã không bị giam hãm nơi chỗ quỷ quái này.
Hắn chỉ nghe Tịch Ứng Chân trả lời: "Ta đặt chân lên đảo này được hai năm, cái tư vị của 'Nghịch Dương Chỉ’ cũng đã nếm qua hơn một trăm lần, mỗi lần, Vân Hư đều ép ta chuyện đó, nhưng ta toànỉ không thèm để tâm tới, bỏ tất cả ra ngoài tai. Hắn muốn giết ta, thật dễ dàng, hắn chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, khi khí huyết nghịch hành lâu, cuối cùng sẽ dẫn ta đến chỗ chết, điều đó không còn gì phải nghi ngờ. Nhưng hắn bản tính ương ngạnh, ta càng không chịu khuất phục, hắn càng không để cho ta chết cái chết dễ dàng, hắn chỉ chờ đến lúc mấu chốt, mới vung tay ngăn chặn tác dụng của 'Nghịch Dương Chỉ'. bị bó buộc phải giúp ta, hắn còn đe: ‘Để ta xem ngươi chống đối được đến đâu, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, cuối cùng, ta buộc ngươi phải ngoan ngoãn chịu thua, thay thế ta đi giết chết thằng cẩu hoàng đế kia.’ Ta cũng miả mai đáp trả: "Hai, ba năm thì ăn thua gì, cứ chờ đến hai, ba mươi năm. lúc đó Chu Nguyên Chương cưỡi hạc về trời, chẳng cần ta giết hắn, ngươi cũng báo được thù’ Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nỗi thống khổ bảy ngày một lần, ít ra cũng chẳng dễ chịu gì cho lắm."
Tịch Ứng Chân nói bâng quơ, nghe khơi khơi, nhẹ nhàng, ruột gan Lạc Chi Dương lại bị quặn thắt, cứ nghĩ đến bẩy ngày một lần đau đớn chết sống như vậy, nếu là hắn, dù không khuất phục, cũng sẽ phải phát điên phát cuồng. Đem so sánh với đòn phạt đánh hèo, coi như là gãi ngứa bên ngoài! Nghĩ vậy, hắn nảy sinh cảm phục vô ngần trước hành vi của Tịch Ứng Chân, dù Chu Nguyên Chương tốt xấu thế nào, nghĩa khí của lão đạo sĩ thật là cao cả tuyệt vời.
Hắn còn đang ngẫm nghĩ, chợt nghe Tịch Ứng Chân nói: "Bạn nhỏ kia, mỗi đêm đệ tử Đông Đảo đi tuần, từ canh hai đến canh ba đi một vòng, từ canh năm đến rạng sáng đi một lần, đã quá canh năm, mi phải đi ngay, kẻo có khó khăn đấy."
Lạc Chi Dương nghĩ bụng, chả trách ông ước hẹn mình canh ba đến gặp, hắn lập tức chắp tay chào từ biệt, lại hỏi: "Tịch đạo trưởng, tối mai, tui đến nữa được không?"
Tịch Ứng Chân cười: "Chân là ở trên thân mình mi, mi muốn đến, ai vào đây mà ngăn cản được mi?"
Lạc Chi Dương mừng quá, hắn lần theo dây leo mà trèo lên, đến mặt đất, thấy vầng trăng đã ngả về tây, hắn co giò chạy về Yêu Nguyệt phong, ngủ sơ một giấc ngắn, rồi trở dậy làm việc.
Ngày kế, vào lúc nghỉ, Lạc Chi Dương đem đập gãy một khúc chĩa ba, nung vào lửa cho mềm, rồi gò thành một sợi dây thép thật mảnh và dài. Ngủ thẳng giấc đến canh ba, hắn chạy tới Tinh Ẩn cốc, đến trước cửa nhà giam bằng đá, hắn rút sợi dây thép ra chọc ngoáy vào ổ khóa. Tịch Ứng Chân nghe tiếng động lịch kịch, bèn hỏi: "Mi đang làm gì thế?"
Lạc Chi Dương vẫn im lặng, hắn ngoáy một lúc, 'tạch', ổ khóa đã bung ra.
Tịch Ứng Chân "Ồ" một tiếng, hỏi: "Hảo tiểu tử, mi biết mở khóa hả?"
Ở ven sông Tần Hoài, Lạc Chi Dương lêu lổng cùng khắp, những ngón nghề cửu lưu hạng thấp bên dưới hắn đều rành rọt, ngón cạy ổ khóa là hắn theo học nơi một tay nhà nghề. Từ khi học được đến giờ, đây mới là lần đầu tiên dùng đến, cứ nghĩ đến lúc Tịch Ứng Chân nhờ đó mà có thể thoát tù đầy, lòng hắn quá sức vui mừng, nhưng khi thấy bên trong cửa đá vẫn tối mò mò, hắn không khỏi gọi to: "Tịch đạo trưởng."
Lão đạo sĩ thở ra một hơi, châm đèn, Lạc Chi Dương chú mắt nhìn quanh, giữa gian phòng có một ông lão râu tóc bạc gần hết, ông đang ngồi, mình mặc một đạo bào màu xám tro, thân hình mảnh khảnh, thần sắc thanh thoát, đôi mắt có thần, mi dài rủ xuống tận bên dưới mắt.
Lạc Chi Dương cười, hỏi: "Tịch đạo trưởng, ngài còn chưa chịu ra à?"
Tịch Ứng Chân động thân đứng lên, cười cười, không nói.
Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Ông không muốn rời khỏi Đông Đảo sao?"
"Bạn nhỏ kia ơi", Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu,"Ta trúng phải ‘Nghịch Dương chỉ’, nếu rời xa Đông Đảo, cũng chỉ sống được có bảy ngày, ta ở lại chốn này, dù tốt dù xấu, vẫn còn có một đường sinh cơ."
Lạc Chi Dương nói: "Từ đây đi trung thổ, không quá hai ba ngày đường, mình lên đến bờ rồi, có thể tìm thầy thuốc chữa trị".
"Thầy thuốc?", Tịch Ứng Chân cười gượng, "Thầy thuốc nào trong thiên hạ có thể hoá giải ‘Nghịch Dương chỉ’?"
"Bộ ngón điểm huyệt này thực tình không thể chữa trị à?", trong lòng Lạc Chi Dương chất chứa đầy tuyệt vọng.
"Cũng không phảii thế.", Tịch Ứng Chân chĩa ra hai ngón tay, "Thiên hạ, ngoài Vân Hư, còn có một người có thể giải huyệt".
"Ai?", Lạc Chi Dương vội hỏi.
"Có nói ra cũng vô ích", Tịch Ứng Chân thần sắc ảm đạm, "Người nọ ở xa tít tắp tận chốn Tây Vực, núi Côn Lôn, hành trình ngàn dặm, đi mất hơn một tháng, nước xa chẳng thể dập tắt được lửa gần"
"Tây Vực." Lạc Chi Dương máy động trong đầu, hắn buột miệng hỏi: "Ngài nói Lương Tư Cầm?"
Tịch Ứng Chân im lặng, không lên tiếng, Lạc Chi Dương cảm thấy máu nóng bốc lên, hắn không khỏi lớn tiếng: "Đạo trưởng cứ yên tâm, nếu tui có thể rời khỏi Đông Đảo, thể nào cũng sẽ đi ngay tới núi Côn Lôn, tìm cho ra vị Lương tiền bối nọ, thỉnh ông ta đến đây giải cứu ngài."
"Tiểu huynh đệ thật sự quá nhiệt tình và mau mắn", Tịch Ứng Chân mỉm cười, lắc đầu, "Nhưng dựa vào bản lĩnh mi, sợ khó trốn thoát khỏi cái Đông Đảo này."
Lạc Chi Dương rất nản chí, hắn lại thấy bên trong tù thất, đồ gia dụng đầy đủ, thậm chí còn có mấy cuốn sách rách nát. Tịch Ứng Chân nhìn ra ý tưởng trong đầu hắn, ông cười, giải thích: "Vân Hư đem giam ta nơi đây, mọi thứ đồ đạc, chuyện ẩm thực, không để ta thiếu thốn gì cả, thiếu duy nhất một bộ cờ vây. Ta mà một ngày không sờ đến quân cờ, liền thấy ngứa ngáy không ít, hai năm rồi chưa được đánh cờ, đã muốn phát bịnh rồi đấy."
Lạc Chi Dương cười: "Sao đạo trưởng không nói ra cho sớm? Ngày mai, tui sẽ làm một bộ cờ vây mang đến cho ngài"
Tịch Ứng Chân xua tay: "Một mình ta tự chơi cờ, đâu có hứng thú gì?" Ông ta ngẫm nghĩ , rồi gọi,"Tiểu tử, mi lại đây."
Lạc Chi Dương nghe lời, đi lại gần, Tịch Ứng Chân vung tay lên, một luồng gió dữ táp ngay vô mặt hắn, gã thiếu niên hơi thở tắc nghẽn, bàn tay của lão đạo sĩ đã gần chạm vào chóp mũi hắn.
Lạc Chi Dương không biết chuyện gì xảy ra, con tim hắn nhảy thình thịch. Tịch Ứng Chân bỗng rụt tay về, lão trầm ngâm: "Kỳ nhỉ, ta xem qua, thấy mi thân thủ bất phàm, rõ ràng đã có học qua võ công, tại sao khi ta tiện tay đẩy ra một chưởng, mi đà không chống cự nổi?"
Lạc Chi Dương ú ớ: "Chẳng dám giấu đạo trưởng, tui từng có học qua một chút nội công, nói là công phu, thật chả có chút gì đáng gọi là võ học hết."
Tịch Ứng Chân đưa tay thăm dò huyệt mệnh môn của hắn, cảm giác cơ thể hắn tiềm ẩn nội lực, nội công đã có chút căn cơ, ông chẳng khỏi lắc đầu, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc."
"Điều gì đáng tiếc vậy?", Lạc Chi Dương hỏi.
"Hồi đó, Bách Ách tổ sư có nhận một người từng học nghệ trước vào làm đệ tử, người nọ khi thành tài, đã gây tội ác ngút trời, cho nên khi tổ sư tịch diệt, có để lại di huấn: 'Khi Thái Hạo cốc thu nhận đệ tử, người này phải chưa từng học võ công'. Ta xem mi cốt cách không tồi, lại thông minh, chỉ tiếc mi đã luyện nội công, không vào làm đệ tử ta được.", nói đến đấy, Tịch Ứng Chân không khỏi chép miệng, lại buông hai tiếng "Đáng tiếc".
Lạc Chi Dương nghe ông nói, trong lòng có chút mất mát, hắn suy nghĩ, rồi cười, nói: "Làm thầy trò tất nhiên là hay rồi, nhưng kết bạn, làm bằng hữu cũng không tệ."
Tịch Ứng Chân sửng sốt, ông cũng cười theo, nói: "Không sai, bần đạo cũng thấy vậy, mình kết làm bằng hữu không bị gì ràng buộc, sánh với làm làm thầy trò, thấy thống khoái hơn nhiều." Nói đến đấy, ông ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi,"Lạc Chi Dương, mi có thích học võ không?"
Lạc Chi Dương ngạc nhiên: "Ngài không thể dạy tui thì tui sẽ học gì đây?"
Tịch Ứng Chân nói: "Võ công thiên hạ còn nhiều mà, chẳng phải chỉ độc mỗi một nhà Thái Hạo cốc, Bách Ách tổ sư chỉ cấm không cho học võ công bổn phái, nhưng những võ công các nhà khác, chưa hẳn ta chưa không thể đem dạy mi."
Lạc Chi Dương mừng thôi là mừng, hắn luôn miệng trầm trồ "Ừa ... hay lắm".
Tịch Ứng Chân võ học uyên bác, võ công của nhiều môn phái khác ông cũng có hiểu biết tường tận, ông bèn dạy hắn đứng 'trung bình tấn' làm điểm khởi đầu, từ căn cơ đó, ông lại chọn lựa nhiều môn quyền thuật, tuần tự từ dễ đến khó, đem chỉ bảo Lạc Chi Dương.
Từ đó trở đi, cứ mỗi canh ba, Lạc Chi Dương lại đến Tinh Ẩn cốc luyện võ. Cơ thể hắn đã có sẵn"Linh Khúc chân khí", lại đã luyện tập món "Linh Vũ", hai thứ này đều thuộc nhóm võ học siêu đẳng truyền lại từ xưa, hắn lấy chúng làm trụ cột, khi tập luyện những võ công khác, giúp hắn tăng tiến vượt bậc, tựa lấy nước đổ tuôn từ mái nhà dốc xuống cho thành dòng cuồn cuộn mà chảy đi. Tịch Ứng Chân trình bày chiêu thức, chỉ bảo qua hai lần, hắn đã có thể học và làm theo y hệt.
Tịch Ứng Chân thấy hắn học võ tinh tiến thần tốc, tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng cũng thật ngạc nhiên vô ngần, nghĩ rằng thế gian dĩ nhiên cũng có thiên tài, nhưng học được nhanh như hắn cũng hiếm thấy.
Trong lúc ông truyền thụ quyền thuật, có nhiều chỗ Lạc Chi Dương chưa nắm vững, nhưng khi hắn xuất chiêu, hắn lại có thể tùy nghi biến hóa, thật dễ dàng bổ sung những sơ hở do thiếu sót khi học, hắn sử quyền cước, vận dụng tự nhiên, so với chiêu thức gốc, nhiều khi thấy cao minh hơn gấp bội.
Lão đạo sĩ kiến thức hơn người, ông ngầm hiểu Lạc Chi Dương hẳn có kỳ ngộ khác thường, nhưng bản tính ông khoan hòa, ông thấy chả cần gạn hỏi hắn, những chỗ tự Lạc Chi Dương không khai, ông cũng không thắc mắc làm chi.
Cứ bẩy ngày một lần, "Nghịch dương chỉ" lại phát tác vào quãng giờ tý. Những tối ấy, Vân Hư thể nào cũng tìm đến, Tịch Ứng Chân sợ lão ta đụng độ Lạc Chi Dương, nên vào những ngày ấy, ông không cho Lạc Chi Dương đến đáy cốc học võ.
Lạc Chi Dương trong lòng tức bực, nhưng vì võ công thấp kém, hắn không thể giúp người bạn già này thoát lao tù, càng nghĩ đến đấy, hắn càng nâng cao quyết tâm tập luyện võ nghệ. Sau mấy th
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện