[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 24 : Cửu Vương Triều Khuyết 2
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:27 29-04-2018
.
Dịch: levan
Lạc Chi Dương cười, đáp: "Phò mã gia khách khí, đúng lý, tiểu đạo đã phải sớm đến chào hỏi." Hai người họ tay bắt mặt mừng, chuyện trò tíu tít, Hoàng Tử Trừng ngớ người một bên mà cảm giác sự tẻ nhạt. Lão không vui vẻ gì, bèn chẳng chào hỏi Mai Ân, tức giận rảo bước đi nhanh vô phủ công chúa. Lão vừa đặt chân lên con đường lớn dẫn vô trong, từ ven đường nhào ra một bóng đen, đưa chân ngáng vào cẳng lão, Hoàng Tử Trừng té dập mặt về phía trước, chảy máu mũi ròng ròng.
Hoàng Tử Trừng vừa đau vừa giận, lão đang định hả họng mắng chửi, bỗng từ tứ phía rộ lên một trận cười nhạo, còn nghe có người lớn tiếng bảo: "Ui nha ... đây chẳng phải Hoàng đại nhân của đông cung sao?"
Hoàng Tử Trừng ngẩng đầu nhìn lại, lão tức thì thót ruột, người nói đó thân thể vạm vỡ, hai hàng lông mày thô bạo mà đen nhánh, trong mắt loé ra một nét cau có. Hoàng Tử Trừng nuốt giận, lão đứng dậy, đến gần, cười cầu tài: "Hoàng Tử Trừng kính cẩn bái yết Tề vương điện hạ."
Trong số con trai Chu Nguyên Chương, gã Tề vương Chu Phù là đứa hung bạo nhất. Y cùng phe đảng với Tấn vương, thường chống đối thái tử, cho nên Hoàng Tử Trừng vừa nhìn ra là y, lão biết ngay gặp xui xẻo. Quả nhiên, lão còn chưa dứt lời, Tề vương dang tay vả cho lão một cái tát ngay má trái, khiến Hoàng Tử Trừng thân mình lảo đảo xoay nửa vòng, trong miệng lại mằn mặn, lão ộc ra một ngụm máu.
Hoàng Tử Trừng tuy biết đối phương có ý định xấu, nhưng lão đâu ngờ Tề vương dám to gan đánh thẳng mặt đại quan triều đình, nhất thời kinh hãi pha lẫn giận dữ, lão trỏ tay vô Tề vương, hét lên: "Ngươi, ngươi ... tại sao đánh ta?"
Tề vương nhố toẹt, mắng: "Đánh thì sao, lão tử còn muốn đá ngươi nữa kia! Hoàng Tử Trừng, ngươi tính cho ngươi là ai vậy, không phải là một con chó của nhà họ Chu ta hả? Cũng không thèm soi mình vô trong gương mà coi, cái đồ mặt chó của ngươi mà cũng dám leo lên đầu lên cổ bổn vương mà ỉa đái sao?"
Hoàng Tử Trừng nén giận, nói: "Điện hạ nói gì, ta không sao hiểu cho rõ được."
Nói còn chưa dứt lời, khuôn mặt lão lại lãnh thêm một quyền, Hoàng Tử Trừng máu mũi trào ra, mắt thấy ba mươi sáu ông sao, mệng ú ớ, hai chân còn chưa té quỵ xuống, lão đã bị hai tên hầu cận Tề vương, một tả một hữu xốc lão đứng lên, bộ dáng thảm não như cá trên thớt, thịt trong mâm, thật thê lương bi thảm khó tả.
"Đồ chó gì đâu ... ta đánh cho ngươi, tới chết thì sẽ hiểu được." Tề vương xoa xoa hai quyền đầu, nhe răng cười, "Giữ chức tri phủ tại phủ Ninh Châu là ai? Ông ta là bố đẻ ra nàng tiểu thiếp của ta, ngươi cách chức ông ta, chả phải là đánh thẳng vô mặt bổn vương sao?"
Hoàng Tử Trừng lớn tiếng đáp: "Xử tội những quan lại nhũng lạm là ý của bệ hạ, đừng nói là bố tiểu thiếp, đến ngay cả hoàng thân quốc thích..." Tề vương không để lão nói xong, đã tung một cước ngay vô bụng lão, Hoàng Tử Trừng đau đến mặt mày nhăn nhó, thân mình co rúm lại, Bọn tuỳ tòng cười ầm ĩ, Hoàng Tử Trừng cảm giác tuyệt vọng, lão hầm hừ: "Ngươi ấu đả đình thần, bệ hạ mà biết..."
"Biết thì làm gì?", Tề vương đưa cao ngón cái, "Ta là con của bệ hạ, ngài đâu có giết ta đâu? Thứ đồ cẩu như ngươii, bổn vương có đánh chết một trăm đưá cũng không hề gì, còn ngươi, cho dù đi đầu thai kiếp khác, cũng đừng hòng chạm đến một sợi lông của ta."
|Y mắng tới nổi hứng, giơ tay, vo quyền vừa muốn đánh ra, bỗng cảm giác cổ tay bị siết chặt, có người đang nắm cứng ngắc lấy nó. Tề vương né mình, còn chưa có thể giãy thoát, cái bàn tay kia tựa như một vòng sắt nung đỏ, đã làm y đau đến co rúm mặt mày, y ngoái trông lại, thấy một đạo sĩ nhỏ tuổi đang cười dài, nhìn nhìn vào y, Y nhận ra Lạc Chi Dương, tức thì cả giận, nói: "Cẩu đạo sĩ, ngươi muốn chết...", vừa nói, vừa hươi quyền định đánh, chẳng dè một luồng khí nóng bỏng đã xộc vô nội thể y, chạy thẳng tới đôi chân, Tề vương còn chưa hiểu gì, hai chân y đã mềm nhũn, làm y té quỵ ngay xuống đất.
Mấy đứa tuỳ tùng thấy chủ bị hại, chúng rùng rùng nhào tới, Lạc Chi Dương vung tay phải chém ra, đông một phát, tây một phát, người nào trúng chưởng đều không gượng được, thân mình xoay lông lốc như con vụ, càng chuyển càng vào sát gần mà đụng nhau, ngã nằm lăn lóc trên đất, tay chân mềm nhũn, không đứng dậy nổi.Nguyên lai, Lạc Chi Dương chấm dứt chuyện trò cùng Mai Ân, hắn đi vô trong, chợt thấy có đám đông người vây quanh, hắn chen chân ghé xem, kịp thấy Tề vương hành hung.vai "Trương Lương", hắn làm "Phàn Khoái" tất không thể khoanh tay đứng nhìn, Lạc Chi Dương nhất thời nảy sinh bất bình, bước ra chế trụ Tề vương.
Gã vương gia này vừa hãi vừa giận, y định hả họng mắng chửi, luồng khí nóng nọ bỗng dâng lên cuống họng, y gắng mấy cũng bị đớ mồm cứng lưỡi, một chữ cũng không phun ra được. Lại nghe Lạc Chi Dương cười mà rằng: "Ai nha, sao điện hạ lại quỳ xuống đây? Hoàng đại nhân làm sao nhận cho nổi nghi lễ này." Tề vương tức giận đến điên ruột, miệng lưỡi chép chép lại không có thanh âm phát ra. Lạc Chi Dương vờ nghiêng đầu vào gần Tề vương, hắn gật đầu lia lịa, đột nhiên quay sang hớn hở bảo Hoàng Tử Trừng: "Hoàng đại nhân, Vương gia điện hạ nói, ngài phạm sai lầm to, nên có lời tạ tội." Tề vương nghe vậy, y tức giận đến muốn ngất xỉu tại chỗ.
Hoàng Tử Trừng lúc này đã tỉnh thần hồn. lão bị làm nhục, chợt được Lạc Chi Dương cứu giúp, trong lòng lão già này có chút tư vị khác lạ. Còn đang ngẩn ngơ hết sức, lão thấy có một người đột nhiên bước dài bước đến, y vung tay vỗ nhẹ vô đầu vai Tề vương, khiến Lạc Chi Dương cảm giác một luồng lực đạo mãnh liệt đả kích vô hắn, nơi hổ khẩu ran rát, khiến hắn tuột tay, người nọ nhẹ nhàng kéo một phát, đã đem Tề vương rứt ra ngoài.
Lạc Chi Dương đưa mắt trông lên, khi thấy rõ người tới, trong hắn ruột gan bỗng nhảy dựng lên, hệt như đang bị sa xuống một hố sâu thăm thẳm.
Tề vương rốt cục có thể nói ra tiếng, y há mồm chửi mắng: "Cẩu đạo sĩ, ta bằm thây ngươi ra vạn mảnh... rồi y quay ngoắt sang, nóng giận nói, "Đại hòa thượng, còn ngơ ngác gì nưã, chứ, mau giết chết thằng cẩu đạo sĩ này"
Người ra tay cứu y, mặc tăng bào trắng, đầu bóng nhoáng, cao lớn, chả phải ai khác, đúng là kẻ tử thù của Lạc Chi Dương, đích thị Xung đại sư. Hòa thượng nghe quát thét, chỉ cười mà không đáp. Tề vương trong lòng không vui, y đang định lầu bầu thêm, hốt thấy Chu Duẫn Văn cùng công chúa Ninh Quốc đang rảo bước đi tới. Nguyên lai những cái ồn ào ở đây đã làm kinh động nội đường. Hoàng Thái tôn thấy Hoàng Tử Trừng mặt mày đầy máu, y vừa hãi kinh vừa sợ, lớn tiếng hỏi: "Sao thế này? Là ai làm?"
Hoàng Tử Trừng nhìn nhìn Ttề vương, do dự không đáp, chợt nghe Tề vương cười nói: "Trời tối, đường trơn, Hoàng đại nhân tự trượt chân mà té đấy."
Hoàng Tử Trừng giận toé khói, lão run lên vì tức, đưa tay trỏ vào y: "Ngươi, ngươi đấm đá mệnh quan triều đình, ta ... ta...."
Tề vương không để lão nói xong, y cười hì hì mà rằng: "Hoàng đại nhân chớ khá vu khống người tốt, bổn vương luôn luôn đối xử theo lý lẽ, chuyện đấm đá thế này, là ngàn vạn lần không làm đâu, Thái tôn nếu không tin, mấy người ở đây có thể làm chứng."
Y quét ánh mắt đảo qua tất cả đám người, không thiếu nét uy hiếp. Chu Duẫn Văn hiểu y đang diễn tuồng, bèn lạnh lùng nói: "Được lắm, ta thật muốn xem rõ xem, ai đứng ra làm chứng?"
Khoảnh sân im ắng, không một tiếng động, Thái tôn cũng tốt, tề vương cũng vậy, chẳng ai dám đắc tội cùng hai người cả. Đang yên tĩnh, chợt nghe có tiếng ho khan, một người nói: "Ta xin làm chứng, thất đệ không có đánh người, Hoàng đại nhân chính là tự té ngã đấy thôi."
Chu Duẫn Văn biến sắc, y ngoái nhìn lại, chỉ thấy Chu vương đang vẹt đám đông bước ra. .Y vừa dứt lời, lại nghe một tiếng nói ồm ồm: "Đúng thế, đúng thế, ta cũng thấy vậy, Hoàng đại nhân tự trượt chân mà té, còn oán hạn người khác nỗi gì."
Chính là Tấn vương vừa bước ra khỏii kiệu vừa thốt lời ấy. Này hai người nói năng phi lý, Chu Duẫn Văn tức giận đến nỗi mặt tái xanh, y đang định phát tác, chợt có người cười cười, nói: "Thái tôn điện hạ, ghé sang một bên mình nói chuyện."
Chu Duẫn Văn quay đầu lại thì thấy là Chu Lệ, lập tức sắc mặt y sa sầm, giọng lạnh lùng hỏi; "Nói chuyện gì?"
Chu Lệ kề miệng sát tai y, nhỏ giọng nói: "Lão bảy đánh người thì sẽ có gì xảy ra? Khắp thiên hạ chỉ có phụ hoàng mới có thể trừng phạt nó, mà phụ hoàng thân thể khiếm an, nếu bẩm báo việc này vào trong cung, ngài nổi giận lên chẳng phải sẽ khiến bệnh tình thêm nguy kịch? Như ta nghĩ, chi bằng chuyện lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hóa, không, bỏ qua hết mọi sự, thôi truy cứu."
Chu Duẫn Văn hiểu ngay, Hoàng Tử Trừng sa thải quan viên, đắc tội cùng chư vương, mấy phiên vương cùng nhau âm mưu làm khó dễ lão, cố tình làm lão hểt sức chịu đựng vào Hoàng Tử Trừng, hệt như đấnh vô mặt y, Chu Lệ vờ vịt kiểu đó, thâm ý lại có vẻ hợp lí, Chu Nguyên Chương mà trừng phạt Tề vương, ắt sẽ vì giận mà thêm bệnh, y mà khăng khăng đến cùng, hoá ra là đứa làm chuyện bất hiếu.
Chu Duẫn Văn không thể phát tác, sắc mặt y tái xanh, phất tay áo bỏ đi. công chúa Ninh Quốc nhìn thẳng mặt mấy người anh, em, giọng rất tức tối: "Tam ca, Tứ ca, Ngũ Ca, hôm nay tiểu muội đứng ra làm chủ, cứ nghĩ làm cho mọi người hoan hỉ. Thái tôn là ta mời đến, các vị cũng là khách mời, nếu làm chuyện hàm hồ vớ vẩn, thể diện tiểu muội cũng không còn gì.", Nói đến đấy, mi mắt đã râm rấp ướt đỏ.
Tấn vương xoa tay, cười nói: "Nhị muội, muội nói gì vậy? Tất cả đều là hảo huynh đệ, hảo huynh muội, đối với Thái tôn, ta luôn luôn kính trọng, ai gây lộn xộn, ta là người đầu tiên không dungg tha cho kẻ đó. Lão Tứ bảo xem, ta nói đúng hay không!" Y đánh mắt ra hiệu với Yến vương. Chu Lệ giả lơ như không có việc gì, y vuốt râu, vui vẻ nói: "Tam ca hỏi đệ làm gì, đệ là chỉ đến đây uống rượu thôi." Tấn vương vỗ tay cười nói: "Đúng ... đúng ... huynh đệ mình đã lâu không gặp gỡ, hôm nay nhất định phải uống dăm chén."
Công chúa Ninh Quốc thấy hơi yên tâm, bà hạ lệnh thái giám đi triệu thái y. Hoàng Tử Trừng tự biết không thể làm được gì Tề vương, lão đành nén giận mà theo thái y đi trị thương.
Cùng lúc, chư vương đã bắt đầu ngồi vào chỗ. Xung đại sư nhìn Lạc Chi Dương, lão nhoẻn miệng cười, rồi nhún nhẩy bước chân đi theo sau Tấn vương.
Lạc Chi Dương nhìn theo lão, hắn không khỏi hãi, chẳng hiểu bằng cách nào hòa thượng này thoát vây, lại có mặt tại đây vì cớ gì? Xem kiểu cách giưã lão cùng Tấn vương, Tề vương, thấy họ có dây dưa mật thiết. Cái khổ nhất là không một ai khác biết thân thế Lạc Chi Dương, lão Xung đại sư này thì cái gì về hắn lão cũng rành rọt. nếu lão vạch mặt hắn, thật hỏng bét.
Trong một chớp nhoáng, ruột gan hắn rối bời, suýt có ý định bỏ chạy. Bỗng chợt nghe có người gọi, hắn ngoảnh trông ra thì thấy lại là Đạo Diễn. Lạc Chi Dương vô cùng kiêng kị gã này, hắn chỉ ra hiệu chào sơ sơ, rồi lẹ bước chạy vào đại sảnh, đứng sau lưng Chu Duẫn Văn. Xung đại sư đang đứng cạnh Tấn vương, lão trông thấy hắn bước vô, bèn nở một nụ cười quỷ mị, khiến Lạc Chi Dương run sợ trong lòng.
Chợt nghe Tấn vương nói: "Chỉ uống rượu ăn thịt không thôi, thấy cũng vô vị, trong số thuộc hạ bổn vương có một dị nhân, sẽ biểu diễn một trò lạ tạo hứng cho các vị'.
Y đưa mắt sang Xung đại sư, lão trọc mỉm cười, bước ra, một tay nhắc vò rượu, một tay bưng chén, nghiêng vò, rót rượu vô chén, chợp mắt đã đầy chén, lão tiếp tục rót, rượu dồn trên miệng chén, thành một cột dâng cao dần, người đương trường đều rầm rộ khen hay,
Xung đại sư vẫn giữ nét cười, tiếp tục rót, khi lão ngừng tay, đã có một cột rượu cao chừng hơn năm tấc, qua ánh sáng, thấy trong veo như thuỷ tinh.
Lạc Chi Dương thầm đoán, Xung đại sư ắt dùng "Đại Kim Cương thần lực" bao trùm lấy cột rượu, giữ cho nó không ngả nghiêng gãy đổ ra ngoài, nghĩ thì dễ, nhưng làm được, thật khó vô cùng, hắn không tài nào làm nổi.
Chợt Tấn vương buông hai tiếng cười, cao giọng nói: "Đại hòa thượng, chén rượu này, ngươi thay ta kính dâng lên Thái tôn."
Xung đại sư vâng dạ, lão buông vò rượu, hai tay nâng chén, bước đến, cười cười: "Thái tôn điện hạ, kính dâng chén rượu."
Chu Duẫn Văn trố mắt nhìn chén rượu, mặt tái nhợt, nếu y không tiếp nhận, rõ ràng bỉ mặt Tấn vương, nhưng nhận chén với cây cột rượu bên trên, rượu sẽ đổ ập vô tay y. Huống hồ, tên hoà thượng này lai lịch bất minh, không chừng có độc trong rượu, thật khó biết.
Trong một tích tắc, Chu Duẫn Văn nhận chén cũng không xong, cự tuyệt cũng không thể, y trừng mắt nhìn cái chén, thật hết sức ngượng nghịu. Bỗng nhoáng lên một nhân ảnh, Lạc Chi Dương vọt ra trước mặt y, hắn vui vẻ nói: "Thái tôn không khứng nhận vì yếu tửu lực, xin để thuộc hạ ra sức uống thay.", vừa nói, hắn vừa vung cây sáo, một đầu chạm vô cột rượu, đầu kia đặt vô miệng, hắn vận nội lực, hít ồng ộc một hơi, nguyên cột rượu chảy tọt vào cổ họng, Cái này thật giống cá voi phun nước, trong nháy mắt, cột rượu đã chảy trọn xuống cổ họng hắn, còn cái chén không.
Lạc Chi Dương rút cây sáo về, hắn liếm mép liếm môi, cười nói: "Rượu ngon, rượu ngon... Hảo ý Tấn vương, tiểu tử xin thay mặt Thái tôn đa tạ."
Xung đại sư lấy cái chén về, mặt có nét trào phúng, Lạc Chi Dương vừa chạm ánh mắt vô tia nhìn của lão, ruột gan trong lòng thót lại, hắn vội vang lui về, đứng sang một bên. Chu Duẫn Văn được hắn giải vây, y thở ra một hơi dài, nhìn nhìn Lạc Chi Dương, ánh mắt hàm chứa ý tán thưởng.
Tấn vương ho khan một tiếng, y bỗng nói: "Đại hòa thượng, chuyện tốt nên làm thành có đôi, ngươi hãy lại kính Yến vương một chén." Xung đại sư nhắc vò rượu. lại tạo một cột rượu trên một cái ly, đưa đến trước Yến vương.
Chu Lệ ngồi bình thản, bất động thanh sắc. Đạo Diễn đột nhiên lắc mình vọt ra, trong tay trái nâng một cái chén trống không, tay phải cầm một đôi đũa ngà, y bước tới một bước, cười hi ha, nói: "Tấn vương nói đúng, chuyện tốt thành đôi, thêm chén này cho cũng thành đôi với ly." Đũa trong tay phải vung lên, chặt cột rượu đứt ngang, đồng thời y đưa cái chén ra phía trước, cũng không biết y dùng thủ pháp gì, cột rượu chảy trọn vô trong chén, không mất giọt nào ra ngoài.
Biến hóa này thập phần li kì, mọi người còn chưa thấy rõ, một ly rượu chia làm hai, Đạo Diễn vẩy đôi đũa, ly rượu của Xung đại sư tà tà bay về Yến vương. Chu Lệ tiện tay đón nhận, y ngửa mặt lên trời uống cạn, Hai tay Đạo Diễn lại nâng chén rượu kia cung kính dâng lên, Chu Lệ tiếp nhận, y nhìn nhìn, một hơi uống cạn, đặt chén xuống, y vui vẻ hỏi: "Vị đại hòa thượng hảo bổn sự này, xin được hỏi pháp danh?"
Xung đại sư chắp tay, vui vẻ thưa: "Pháp danh hèn mọn, chẳng bõ nói tới"
Đạo Diễn liếc lão một cái, y chợt mỉm cười, nói: "Đại hòa thượng, ngươi không nói ta cũng biết, ‘Đại Kim Cương thần lực’ oai chấn đời xưa, danh rền thời nay, có các chữ ’ Thần Uyên Kính Chỉ. Thái Xung Mạc Thắng’ , ta đã từng gặp Uyên đầu đà, ngươi còn trẻ tuổi thế này, ắt tên nằm trong nhóm chữ ‘Thái Xung Mạc Thắng, hẳn là ’Xung đại sư’ chẳng sai."
Xung đại sư tươi cười, đáp: "Từng nghe danh Đạo Diễn sư huynh hơn trăm lần, hôm nay được gặp, quả nhiên không phải hư danh."
"Nói hay lắm ....", Đạo Diễn cười tủm tỉm, nói: " Trong Thiền tông, ‘Kim Cương môn’ là dòng cự phách, Phật pháp cao thâm, xong việc ở đây rồi, thể nào ta cũng phải tới tận nơi bái phỏng."
Xung đại sư cười nói: "Bần tăng tuy ít rành lễ nghĩa, cũng phải gấp rút trở về để tiếp đón."
Hai tên hòa thượng này bụng dạ âm hiểm, chúng nhìn nhau, cười xoà. Lạc Chi Dương lạnh lùng đứng xem, hắn bất giác nghĩ thầm: "Cả hai đều là đại gian hùng đại xảo quyệt, cố tình khoác áo nhà tu làm đệ tử Phật môn, Phật Tổ trên cao kia mà hay biết, thể nào cũng tức chết đi được."
Tấn vương vốn định làm khó Thái tôn, Yến vương, không ngờ bị người phá hỏng âm mưu, y thầm tức giận trong lòng. Chợt nghe Đạo Diễn cười nói: "Nhận mà không đáp lễ cũng không phải phép, điện hạ có muốn kính dâng trở lại Tấn vương một ly không?"
Chu Lệ cười, bảo: "Hay lắm, ngươi thay ta kính Tam ca một chén"
Đạo Diễn vângg dạ, y tay trái nghiêng hồ rượu, tay phải nhấc chén, y búng ngón tay, đưa cái chén tà tà bay tới đứng vững vàng trong không trung ngay trước mặt Tấn vương
Rồi Đạo Diễn nâng cao hồ rượu, từ miệng hồ bay ra một dòng rượu đi nhanh như chớp, xoát xoát xoát tụ vào cái chén, vưà vặn không hơn không kém một giọt, đã rót đầy ngang miệng cái chén, không suy suyển ra ngoài một chút nào.
Xung đại sư thấy thế, lão buột miệng khen: "Hảo thủ pháp."
Tấn vương gượng một nét cười, y đành phải nâng chén uống cạn.
Chu Lệ cười cười, lại nói: "Mời Tam ca, thế không kính dâng Thái tôn sao?"
Đạo Diễn thưa: "Vương gia không nhắc, bần tăng đà quên mất."
Lão phất tay áo, đưa một cái ly chầm chậm bay ra, đáp xuống mặt bàn trước Thái tôn, chén đó liên tục xoay tròn không ngớt, đẩy cái chén của Thái tôn đang uống sang một bên. Chu Duẫn Văn trong lòng không vui, y xoắn tít lông mày, Đạo Diễn vẫn làm như cũ, y nâng hồ rượu, đẩy một dòng rượu ra, thế đi hung mãnh nhắm vào miệng cái chén mà y vừa đặt xuống đấy.
Bỗng nhiên một luồng gió nổi dậy, đập vào dòng rượu ngay không trung, khiến nó chuyển hướng, bay một vòng cung xẹt về phía Tấn vương. Đạo Diễn biến sắc, y chợt nghe Lạc Chi Dương vui vẻ nói: "Mượn hoa hiến Phật, Thái tôn cũng kính mời Tấn vương một chén." . Chưởng này do hắn vận dụng thủ pháp "Bích Vi tiễn", dương kình làm cánh cung, âm kình làm dây cung, bắn dòng rượu lệch ra ngoài, nhắm đúng bằng bặn vào miệng chén của Tấn vương.
Tấn vương sa sầm sắc mặt, y chợt cảm giác một lực đạo dũng mãnh tràn tới, bao bọc "mũi tên rượu", chuyển hướng nó bay về phía Đạo Diễn. Tấn vương chú mắt nhìn, thấy Xung đại sư giương cao tả quyền, tay áo lay động, lão cười nụ, nói: "Nhưng đây là rượu mời Thái tôn, làm sao Tấn vương dám uống?"
Đạo Diễn cười cười: "Nói rất chính xác, Thái tôn không uống, ai dám uống đây?", y phất tay áo một phát, nhu kình vọt ra, đem mũi tên rượu trải rộng ra thành một làn, bay như sao xẹt, đập vô mặt Lạc Chi Dương.
"Mời thì là mời rượu, lúc trả về lại trả bằng nước lã.", Lạc Chi Dương huy động song chưởng, bên tả cung, bên hữu làm dây, lại đưa làn rượu đó bắn sang Xung đại sư,
"Nước lã không nhận, rượu mời thì không trả trở về.", Xung đại sư mỉm cười, lão chằng để dòng rượu kịp tạt đến, đã xuất một chưởng, đánh nó sang Đạo Diễn.
Đạo Diễn quài tay vung chưởng, lại đẩy toàn bộ về Lạc Chi Dương. Lànn rượu này tàng chứa nội kình của hai người, Lạc Chi Dương không dám chần chờ, hắn vung chưởng, dòng rượu tới gần cự ly một trượng, đã bị đẩy trở về.
Trong một phút chốc, ba đại cao thủ ra tay như gió, làm cho làn rượu kia vừa bay vù vù, vừa xoay tròn trong không gian, càng xoay càng bị hâm nóng, càng xoay càng thu nhỏ lại, rút cục thành một vầng hơi nước.
Ba người đồng lúc thu chưởng, lui đến đứng sau chủ thượng, trong một lúc, sảnh đương lặng yên đầy vẻ cổ quái. đột nhiên, Yến vương vỗ tay cười ầm, kêu: "Hay quá ...ba vị đều là kỳ tài, Mai phò mã, nếu ta mà là chủ, đã kính ba vị mỗi người một ly."
Mai Ân cười đáp: "Yến vương nói đúng, Mai Ân cho tới giờ, chưa từng chứng kiến một bổn sự như vậy,", y rót đầy ba chén, đưa đến từng người, ba người không sao từ chối, đành phải uống cạn. Lạc Chi Dương đối đầu hai đại kì tăng, không lạc hạ phong chút nào, Chu Duẫn Văn thật chẳng ngờ, y vui mừng không để đâu cho hết.
Chợt nghe Chu vương nói: "Màn hiến tửu dó thật quá sức thú vị, tiếp theo đây, ta cũng có một biểu diễn, để nhờ chư vị phẩm bình."
Công chúa Ninh Quốc cười, hỏi: "Ngũ Ca thường thường cổ hủ, vậy mà cũng có phần trình diễn?"
Chu vương cười mà rằng: "Nhị muội hiểu lầm rồi, chẳng phải chính tay vì huynh làm trò.", y nói xong, vỗ tay hai ba cái, chẳng mấy chốc, một gã thái giám đưa đến một hoàng y nam tử.
Người này ước chừng tứ tuần, môi thâm, mặt trắng, con mắt thô lố, tròng mắt lấp liếm đầy vẻ tà khí. công chúa Ninh Quốc thấy bộ dáng y, cảm giác vài phần e dè, bèn hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hoàng y nam tử đáp: "Cổ Nghiêm."
Thanh âm the thé, hệt như tiếng rắn rú rít, công chúa Ninh Quốc nhíu mày hỏi: "Ngươi đến từ địa phương nào? Khẩu âm nghe thật ghê rợn."
Cổ Nghiêm giọng chát chúa: "Ta là người Việt."
Công chúa Ninh Quốc biết Chu vương thích chơi súc vật tẩm thuốc, hay giao du cùng thứ quái nhân kiểu đó, bà lập tức hỏi: "Cổ Nghiêm, ngươi sẽ trình diễn gì?"
Cổ Nghiêm nói: "Ta sẽ diều khiển rắn."
"Rắn?", công chúa Ninh Quốc thấy hai tay hắn trống trơn, bà buột miệng hỏi: "Rắn ở đâu nào?"
"Ở đây!", Cổ Nghiêm vung tay lên, từ trong ống tay áo y, thấy bò ra một con rắn đen mình to như miệng bát.
Cốc vương cười nói: "Giấu rắn trong mình? Trình diễn như vậy xem chừng chả có gì li kì...", y dang nói, từ trong ống tay áo, từ trong gấu quần Cổ Nghiêm vô số rắn không ngớt chui ra, con lớn, con nhỏ, con dài con ngắn, Cốc vương còn chưa dứt câu nói, đã thấy lểnh mểnh hơn chục con. Cái khiến người ta thêm sợ hãi, sau khi rắn chui ra, thân mình Cổ Nghiêm bỗng co rút xuống dần, tay chân thu ngắn lại, đầu rụt xuống. Trong một tiếng hô hoán, Cổ Nghiêm bỗng mất dạng, chỉ còn lại một đống quần áo, từ trong đó, độc xà lớn nhỏ vẫn không ngừng chui ra, hơn trăm con, bò lan tràn đầy đất.
Mọi người cảm thấy rợn tóc gáy, họ rùng rùng dõi mắt nhìn Chu vương.
Chu vương thần sắc lạnh nhạt, y nâng chén uống rượu, coi như không. Mọi người đang còn kinh nghi, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến một tràng tiếng sắc nhọn nho nhỏ, lũ rắn theo tiếng đó mà chuyển động, trườn về trước như một dòng chảy, nhắm hướng Chu Duẫn Văn phóng tới.
Chu Duẫn Văn mặt xám như tro tàn, y đứng vụt dậy, sợ hãi đến thất thanh, kêu lên: "Hộ giá, hộ giá!"
Lạc Chi Dương thấy tình thế không ổn, hắn chụp lên hai chiếc đũa, soạt soạt phóng ra, ghim hai độc xà chết trên mặt đất, rồi hắn thò tay vô bọc bốc một nắm tùng châm, đang định phát ra, chợt nghe những thanh âm sắc bén nọ cao vút lên, có tiếng loạt xoạt kèm theo, vô số bóng đen từ bên ngoài bay vào, tấn công lũ rắn. Lạc Chi Dương chú mắt nhìn kỹ, thấy đúng là rất nhiều dơi, to cỡ chim ưng con, nhanh như vũ bão, chúng rầm rộ giương trảo chụp rắn, rồi theo lệnh những tiếng sắc nhọn nọ mà xoay quanh một vòng, hệt một vầng mây đen, bất chợt lao ra ngoài sảnh đường. Tức thì, độc xà, dơi ... tất cả đều biến mất, ngoại trừ những xác rắn bỏ la liệt trên mặt đất, dường như chưa hề xảy ra gì.
Chu Duẫn Văn sợ gần muốn khóc thét, y cảm giác hai đầu gối nhũn ra, đã ngồi phệt ngay xuống. Chu vương đứng bật dậy, y hả miệng cười ầm, mắt nhìn Chu Duẫn Văn đầy vẻ cợt nhả Những người khác như vừa tỉnh mộng cũng thi nhau cười ha hả. Chu Duẫn Văn vừa thẹn vừa tức, hận không có được một lỗ nẻ trên đất mà chui xuống.
Tấn vương giơ cao ngón cái, y cười hì hì: "Ngũ đệ trình diễn thật hay, chơi rắn còn chưa đủ kì lạ, chơi đến cả thuần phục được dơi, đây là lần đầu bổn vương trông thấy."
Công chúa Ninh Quốc cũng cười nói: "Ngũ Ca, gã Cổ Nghiêm kia đâu, chả lẽ đã biến thành rắn rồi ư?"
Chu vương vỗ tay, Cổ Nghiêm theo lệnh mà đi từ ngoài vô, thân mình y mặc áo chẽn màu nguyệt bạch, trong tay cầm một cay giản bằng sắt.
Công chúa Ninh Quốc lấy làm lạ, cất tiếng hỏi y: "Ngươi vừa rồi làm cách nào mà đã đi được ra ngoài thế?"
Cổ Nghiêm lặng im không lên tiếng, Chu vương lại cười mà rằng: "Đó là nghề biểu diễn, có tính cách mà mắt người xem, nếu nói ra, sẽ hết linh nghiệm."
Chợt nghe Chu Duẫn Văn giận dỗi nói: "Ngũ thúc, thúc thúc thả rắn cắn ta, cũng là biểu diễn chăng?"
Chu vương ngoái trông vào y, cười cười: "Chỉ để mua vui thôi, Thái tôn cho là thật sao?"
Chu Duẫn Văn tức giận, y hừ một cái, lớn tiếng nói: "Ta còn có việc phải ra về trước, các vị vui với rắn cũng tốt, vui với chọc ghẹo cũng tốt, thích vui thế nào thì cứ thế mà vui."
Y vung vẩy tay áo, chạy ào ào ra ngoài sảnh đường, bất kể công chúa Ninh Quốc kêu réo ầm ĩ đàng sau lưng.
Lạc Chi Dương không dám chần chừ, hắn cũng theo y ra khỏi Mai phủ.
Hoàng Tử Trừng đang chờ bên ngoài, lão thấy Chu Duẫn Văn tức giận đùng đùng, vội hỏi đã phát sinh chuyện gì, Chu Duẫn Văn không thèm nói một câu, y lên kiệu hồi cung. Hoàng Tử Trừng hỏi thái giám hầu cận, biết tỏ tường, bèn cả giận, cằn nhằn Lạc Chi Dương: "Chủ thượng Thái tôn mang nhục, tại sao ngươi không liều chết đấu đá?"
Lạc Chi Dương nói: "Tui liều chết đấu đá như thế nào? Thộp cổ Chu vương, quất cho y một quyền?"
Hoàng Tử Trừng nói: "Ngươi không dám đắc tội Chu vương, tại sao đã không đối phó mấy con rắn?"
Lạc Chi Dương cười nói: "Nói cho cùng, coi như tui thất sách. Lần tới, Hoàng đại nhân tự mình tháp tùng Thái tôn, gã xà nhân nọ mà trông thấy Hoàng đại nhân, nhất định nó mừng húm. mừng còn hơn là gặp cha đẻ ra nó nữa!."
"Nói cái gì?", Hoàng Tử Trừng nóng mày mặt, "Ngươi mắng ta là một giuộc với xà nhân"
Lạc Chi Dương cười mà không đáp, hắn xoay đầu ngựa, quất roi khởi hành. Trên đường đi, trong đầu hắn duyệt lại tình hình lúc đàn dơi gây rối loạn. Xác của Lạc Thiều Phượng và của Quách Nhĩ Nhữ đầy vết cào cấu, thủng nhiều lỗ, chung quanh đấy lại tuyệt không có vết tích của thú dữ, theo ý kiến Minh Đấu, chỉ có loài dơi mới có thể hành động được như vậy.
"Tên Cổ Nghiêm chính là hung thủ là giết chết nghĩa phụ sao?" Ý đó chợt loé trong đầu, trong lòng Lạc Chi Dương rộ lên, "Cổ Nghiêm là thuộc hạ Chu vương, chẳng lẽ Chu vương là kẻ đứng sau lưng sắp đặt mọi chuyện? Thế nhưng vì sao y phải hại nghĩa phụ cùng Quách tiên sinh?"
Hắn dừng ngựa trầm tư, càng nghĩ càng rối, lập tức quay đầu ngựa phóng nhanh về Mai phủ. Đến trước cửa, thấy hoàn toàn vắng lặng, hắn hỏi gia đinh, mới biết Thái tôn bỏ đi, chư vương cũng đều rã đám.
Lạc Chi Dương nghĩ bụng: "Cổ Nghiêm là tay sai của Chu vương, nhất định trốn trong vương phủ, chi bằng thừa dịp đêm tối, lẻn vô phủ, thám thính, điều tra." Tức thì hắn trở về Dương Minh quan, thay đổi áo chẽn, đeo kiếm Chân Cương trên lưng, gọi Phi Tuyết, rồi như một làn khói, hắn đã phóng nhanh tới Chu vương phủ, trăng sáng đang ngả về tây, đêm đã qua khỏi canh ba.
Lạc Chi Dương bịt mặt, nhảy lên đầu tường, chăm chú quan sát, thấy trong phủ, phòng ốc nhấp nhô cao thấp, tối ám, duy một chỗ còn thắp đèn sáng. Hắn rón rén lần tới chỗ có ánh sáng, thấy đó là một gian tiểu trúc u nhã, ánh đèn hắt qua song, có thể thấy người bên trong.
Lạc Chi Dương vận công tụ vô màng nhĩ, ngưng thần lắng nghe, có một người cười nói: "Hôm nay thiệt quá thống khoái, tiểu tử kia bị dọa đến mất thần hồn, tối nay hồi cung, nhất định mơ toàn ác mộng."
Lạc Chi Dương nghe ra giọng Tấn vương, hắn thầm giật mình, chả hiểu đêm hôm khuya khoắt, sao Tấn vương hãy còn ở lì trong Chu vương phủ. Còn đang thắc mắc, đã nghe giọng Chu vương: "Tuy có một phần ác ý, lão gìa xọm có muốn trách mắng cũng khó thể."
"Sợ quái gì?", Tấn vương lạnh lùng nói, "Lão xọm bệnh hoạn khủng khiếp, muốn mắng nhiếc cũng không đủ khí lực. Mấy bữa trước, lão cử quân binh đi tiễu trừ Diêm bang, kết quả tổn binh hao tướng, thua to mà về, đến ngay cả chỉ huy sứ của cẩm y vệ cũng bỏ mạng bên ngoài. Lão xọm phát tác một chút, nhưng cũng chả làm gì được. Hừm ... cọp già rụng sạch răng, ngay cả so với cẩu cũng thua xa lắc!"
Lạc Chi Dương nghe mà kinh hãi, ngữ điệu của Tấn vương mang đầy ý thù hận với Chu Nguyên Chương, con nói về cha mà chẳng khác nói về một kẻ thù.
Lại nghe Chu vương nói: "Lão xọm thiệt là hồ đồ, thái tử mất đi, dù gì cũng phải để cho huynh kế thừa, vậy mà nghĩ sao không biết nữa, lại đem ngôi vị truyền cho một đứa nhóc ngu dốt miệng còn hoi sữa.Về bản lãnh mà nói, bất cứ ai trong chín anh em mình đều hơn tiểu tử kia gấp mười lần. Để che chắn cho tiểu tử nọ, lão xọm đã giết khá bộn công thần, đã hao tổn ít nhiều tâm cơ, kết quả vẫn là quá thận trọng như người rón rén đi trên lớp băng mỏng, giả thử để cho Tam ca xử sự, đơn giản là không làm quá nhiều chuyện lãng phí kiểu đó."
Tấn vương thở dài: "Lão xọm càng già càng thêm hồ đồ, ta không dối gạt ngũ đệ, chỉ cần lão xọm quy thiên, tiểu tử Duẫn Văn nọ, huynh đây hoàn toàn không coi vào đâu. Cái ta thực sự lo ngại, vẫn chính là lão Tứ, bản sự y quá to lớn, lão già chết đi, ai mà kiềm chế y cho nổi, mình phải thừa dịp lão xọm còn sống, tìm mọi cách triệt để lật đổ nó thì mới là đúng."
Chu vương cười nhẹ, nói: "Nói thực ra, cái kế Tam ca mượn đao giết người thật sự là lợi hại, tên tiểu tử Duẫn Văn kia e rằng đã bị lọt vô bẫy."
Tấn vương cười hăng hắc, vô cùng tự đắc: "Cái này phần lớn công việc do thập cửu đệ lo liệu, đệ ấy mới vừa hé lộ chút phong thanh, bọn nó đã nhào ra cắn mồi câu mà giữ riệt lấy. Chắc tụi nó cho rằng, dựa vào sự kiện đó, đã có thể lật đổ lão Tứ. Tụi nó lại chẳng hiểu, chuyện nớ, ai từng đụng vô đều đã bị giết, chỉ cần tụi nó nêu việc này lên, lão già nhất định sẽ từ con, từ cháu."
Chu vương im lặng một chút, rồi nhỏ giọng nói: "Thái tôn mà trình báo việc này, lão già sẽ phế nó đi chăng?" Tấn vương cười nói: "Mười phần thì tám chín là vậy, đối lão xọm mà nói, chuyện nọ thật sự là một vụ kì sỉ đại nhục."
"Tuyệt quá, tuyệt quá", Chu vương cười rộ, "Thái tôn do vậy mà bị phế truất, nhất định Tam ca sẽ kế thừa ngôi lớn."
Tấn vương cười nói: "Cám ơn lời nói tốt đẹp của đệ, nếu huynh kế vị, nhất định sẽ không bạc đãi đệ đâu."
Chu vương trầm mặc một chút, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Tam ca, thân thế lão Tứ thực sự là giả trá chăng?"
"Đúng thì sao, không đúng thì sao?", Tấn vương cười hắc hắc, "Lời đồn thổi, cứ nói mãi, rồi sẽ tưởng thật, cho dù lão Tứ đích xác dòng máu họ Chu, cứ đồn đại mãi thì cũng có thể biến y từ thật thành giả, rút cục là xong đời y"
Chu vương cười rinh rích, tán thưởng: "Vẫn là Tam ca cao kiến!"
Nghe đến đấy, trong đầu Lạc Chi Dương máy động, từ nơi xa xa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân trên mái ngói, rồi kẻ nọ ùa tới cực nhanh, đã chỉ còn cách khoảng mười trượng, Lạc Chi Dương vội vàng nhảy lên, hệt như một con mèo đi thầm, hắn khom người chạy mau, định tránh người đang tới. Không ngờ kẻ nọ khinh công cực cao, hắn chẳng những trốn không xong, lại bị tiếp cận nhiều hơn. Lạc Chi Dương đang muốn tăng tốc, bỗng cảm giác phía trước có tiếng động, Lạc Chi Dương gấp rút rẽ sang bên trái, phía ấy cũng có người ập đến, hắn chuyển qua bên phải, bên phải cũng có người chặn đường.
Lạc Chi Dương tả xông hữu đột, chẳng những không thoát, ngược lại còn bị bốn người bao vây.
Hắn tự biết khó thể thoát thân, đành phải dừng bước, người nọ thấy hắn dừng lại, cũng lơi bước, đứng ở cách đấy hai trượng.
Lạc Chi Dương không thể làm gì khác, hắn đành phải đứng bật dậy, chú mắt nhìn, đột nhiên hắn thót tim, chỉ thấy Xung đại sư ở đàng trước, Trúc Nhân Phong phía sau, Minh Đấu đứng bên trái, bên phải là người áo tím, mặt trắng, đích thị Cổ Nghiêm.
--- Hết chương 24 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện