[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 3 : Đông Đảo Tam Tôn 3

Người đăng: Magic_Q

Dịch giả: livan Nguồn: https://linhphikinh.wordpress.com Đường roi đó của Lãnh Huyền thế đi đã hết, nếu lão không rút về, đầu roi ắt bị hai ngón tay kia chụp trúng. Chủ ý của Dương Phong Lai nhắm bức bách lão thái giám thu roi, chẳng dè hai đầu ngón tay vừa chụp trúng vào đấy, cây roi khẽ nhúc nhích, đã bắn ra một cỗ nội kình mãnh liệt, Dương Phong Lai vội vã vận khí chống trả, hai luồng chân khí còn đang xoắn xuýt vào nhau, còn chưa phân thắng bại, tay phải Lãnh Huyền bỗng vung lên, lão chập hai ngón lại, điểm tới. Như chớp loé, Dương Phong Lai vụt hiểu ngay, hắn gắng gượng lách mình tránh bị điểm vô chỗ yếu hại nơi lồng ngực, chợt cảm giác đầu vai buốt lạnh, một cỗ kình khí đã mãnh liệt ập vào huyệt 'Kiên Tỉnh', cánh tay phải lập tức chết cứng. Tay đó hắn vốn dùng để nắm giữ dải lụa, nhằm treo thân mình giữa không trung, giờ đây bàn tay tuột mất dải lụa, hắn lập tức rơi xuống. Tay chân Dương Phong Lai quơ quào, thân mình hắn còn chưa chạm sàn nhà, tay phải của Lãnh Huyền đã vuốt xuống, hai ngón trỏ và ngón giưã chập lại, trực chỉ huyệt Mi Tâm mà điểm vào. Dương Phong Lai một tay bại xụi, một tay bị ngọn roi vây khốn, ngón điểm huyệt này, gã căn bản không cách chi ngăn trở, đang trong cơn tuyệt vọng, một luồng lực đạo từ bên cạnh bỗng ập tới, kéo hắn lảo đảo tụt nhanh ra sau, chỉ kình của Lãnh Huyền đánh hụt đối thủ, quét đúng vào một cái bàn bát giác, nghe chát một tiếng, mặt bàn giống hệt một bìa đậu phụ, đã bị xén gọn đi mất một góc. Minh Đấu tay trái buông đồng môn ra, hữu chưởng quét ngay vào Lãnh Huyền. Lão này huy động cây roi trực diện nghênh địch, "ầm" một tiếng, hai luồng lực đạo giao tiếp, làm chén đĩa trong từng lầu đồng loạt nẩy tưng lên, kêu lanh canh lách cách nghe khá vui tai. Trận đấu này giữa hai người, khác hẳn hiệp so tài vừa rồi. Hiệp đó, hai đối thủ xoay chuyển, lên lên xuống xuống, vờn nhau như thần ưng săn mồi. Lúc này, hai người đứng xa nhau mà đấu, cây roi khi quét, khi điểm theo những phương hướng quỷ dị, nội kình của Lãnh Huyền uyển chuyển thay đổi theo thế roi, chợt đâm xiên, chợt đánh thẳng, luôn tìm cơ hội đột kích đối phương. Minh Đấu đứng tại một chỗ, cánh tay trái thật giống như không xương, vòng vèo xoay chuyển tuỳ theo ý định, có thể đón đỡ tất cả mọi góc, bất kể roi của Lãnh Huyền tấn công vào đâu, y vẫn thung dung đối phó. Hai luồng kình khí hệt hai con trốt, quậy tro bụi tung bay mịt mù khắp tầng lầu. Qua lại dăm chiêu, Lãnh Huyền giương cao tay trái, lại cặp hai ngón điểm ra. Minh Đấu bó buộc cập rập giang tay phải, điểm ngón trỏ vào đối thủ. Không trung vang gọn một tiếng 'sùy', cả hai đồng loạt nhoáng lên, mặt Minh Đấu bừng bừng một vầng tử khí, chân trái hắn không đứng vững nổi nữa, nó lệt xệt lui bước một, miết sin sít, để lại trên sàn nhà một rãnh sâu thật rõ nét. Lãnh Huyền sắc mặt không đổi, cây roi lão múa càng lúc càng nhanh, tạo những tia gió xoắn, tầm vóc thu hẹp lại nhiều. Minh Đấu chịu áp lực nặng, thầm than khổ: kình lực Lãnh Huyền nom có vẻ yếu đi, thực ra là nó co lại để tập trung mật độ hơn lên, tạo độ cứng rắn như chất gỗ, chất đá tảng, nhằm dễ dàng đả thương đối thủ. Lúc này "Tảo Tuệ công" như một bức tường đá ép khít vào, khiến "Qua Toàn kình", "Thao Thiên khí" của Minh Đấu dẫu mạnh, xem ra khó có thể ngăn chặn, chưa kể chúng càng không sao ứng phó nổi chỉ lực của lão thái giám. Lãnh Huyền xuất chỉ không mau không chậm, chính là cứ mỗi chỉ điểm tới, Minh Đấu từng bước, từng bước bị bức lui về phía sau, hắn dần dà lùi sát vào một cái bàn kế cận, mặt đổi mầu từ đỏ hồng sang trắng bệch, từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu từ hai bên màng tang nhỏ giọt rơi xuống Lão thái giám buông một tiếng cười ngắn, giọng chát chúa, "Minh Đấu, ‘Kình Tức công’ của ngươi chừng như chưa luyện xong, 'Qua Toàn kình', 'Thao Thiên khí" còn tàm tạm, cái ‘Tích Thủy kình’ đó, thiệt hổng dám khen. Giá mà là lệnh tôn, sẽ không đến nỗi bị quẫn bách đến thế, còn nếu như Tây Côn Lôn thân chinh tới đây, ‘Âm Ma chỉ’ này của ta bộ dám so tài cùng cái kiệt xuất của ông ta ư?" Minh Đấu hai mắt trợn tròn, thét to một tiếng, ngón trỏ vẽ một vòng rồi điểm tới, trong không gian phát ra tiếng rít trầm trầm vang vang. Rồi Minh Đấu ngừng lùi, hắn đổi hướng tiến về phía trước, từng bước, từng bước một, trong đáy mắt toát ra một tia hắc khí, to tiếng trả lời: "Lương Tiêu vô tín vô nghĩa, hạ tiện điếm nhục, người trong thiên hạ đều muốn trừ bỏ, cho dù võ công hắn cao tới đâu, Minh mỗ cũng không để vào mắt." Lãnh Huyền cười: "Thú quá, ngươi khinh ông ấy, tại sao còn khổ luyện võ công của ông ta? Còn thú hơn nữa, chính là, ngươi cố tập luyện cái võ công điếm nhục đó, mà lại luyện chẳng xong!" Câu nói vừa dứt, bạch y tăng đứng kế bên đã hi hi ha ha, vỗ tay reo cười. Minh Đấu trong lòng tức giận, đang định tìm lời mỉa mai đáp trả, bỗng hắn có cảm giác đau râm ran trong ngực. Vừa rồi, lúc hắn hùng hổ bước tới mấy bước, kinh mạch đã bị chấn động nặng nề, trong tai hắn vừa nghe một tiếng thét lớn, đã thấy cây roi quét xé gió tới một nhát, tạo một luồng kình khí mãnh liệt hóa giải chưởng lực của hắn. Minh Đấu vội vàng liên tục huy động song chưởng ngăn chặn kình khí bức nhân đó. Lãnh Huyền thừa dịp, đã chập hai ngón điểm ra một ngọn "Âm Ma chỉ", không chút hình tích, lão đã âm thầm trút vô trong hắn một luồng hàn khí thấu xương. Minh Đấu liên tục điểm ngón trỏ, không ngừng đem "Tích Thủy kình" bắn ra. Cái gọi là kình khí nhỏ giọt (Tích thủy) này với khả năng xuyên thủng đá, không phải thuộc loại kình khí rất bén nhọn, nhưng dùng ngón tay điểm liên tục, tuy có phần mềm mại dầy đặc, cũng vẫn không đủ sức ngăn chặn kình khí trên cây roi. Chỉ nghe liên hồi những tiếng 'soạt soạt' không dứt, chỉ kình của hai đối thủ hóa giải lẫn nhau. Lợi dụng lúc Minh Đấu hít vô một hơi thở, Lãnh Huyền bỗng vung đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm ra, phối hợp cùng kình khí từ cây roi, sự liên hoàn của cả hai tay khiến họ Minh không hiểu, hắn bỗng dưng mất óc phán đoán, chẳng hiểu nổi tại sao trong thời điểm mấu chốt, tốc độ phóng chỉ của Lãnh Huyền vụt tăng nhanh quá sức, giữa lúc sự việc diễn tiến nhanh vội đến thế, hắn căn bản không liệu trước được điều đó, chợt hắn cảm giác lồng ngực ớn lạnh, rồi nửa thân mình bỗng mất hết tri giác. Thì ra, lúc ban sơ, Lãnh Huyền xuất chỉ chầm chậm, đều là có tính toán sẵn, đợi đến lúc Minh Đấu quen với nhịp độ phóng chỉ, lão đột nhiên tăng tốc, khiến hắn không kịp đối phó, Minh Đấu còn chưa kịp hóa giải chỉ kình của roi, "Tảo Tuệ công" đã lén lút tập kích, khiến hắn chỉ thấy ngực nóng hực lên, toàn thân mình bỗng té nhào, nghe rầm một cái, đã đẩy sụp nghiêng ngửa cái bàn ở phía sau. Lãnh Huyền bước mau, đến trước Minh Đấu, cây roi trong tay lão vẽ một vòng tiên hoa không lớn không nhỏ, nhắm đập vào đỉnh đầu Minh Đấu. Minh Đấu nửa người tê liệt, mắt thấy roi đập xuống, hắn vội vàng cuộn thân mình lại, tận lực lăn qua một bên, chỉ nghe 'vút' một tiếng, trên đỉnh đầu tưởng chừng chiêng trống đang cùng nhau khua vang. Không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ lo toàn thân lăn lộn, chuồi nhanh ra hơn một trượng, rồi nhỏm người đứng lên, còn chưa yên chỗ, mặt hắn đã bị một làn gió mạnh tạt ngang qua, da mặt nóng rát, cực kỳ đau đớn. Minh Đấu đưa mắt trông, giật mình kinh hãi, thứ vừa tạt ngang mặt chính là một cây đao mổ heo, cây đao nọ đang xoay vù vù như điên như khùng nhắm hướng Lãnh Huyền bay tới. Lão thái giám quơ loạn cây roi, đang đả đấu cùng một lũ những vật bằng sắt gồm một cái búa, một cái chảo, hai cây sạn xào rau. Lão một roi đập tan nát cái chảo gang, chẳng dè, những mảnh sắt của chảo vừa rơi xuống đất, chúng đã hè nhau nhảy dựng lên, tấn công loạn đả vào lão. Minh Đấu vừa mừng vừa sợ, ngoái trông lại, hắn thấy Thi Nam Đình đứng ở bên cạnh cái bàn, hai tay múa loạn, mười ngón tay chợt co chợt duỗi, hệt như một người làm trò giật dây múa rối, lão đem một đống thiết khí ném vung ném vít ra. Những vật dụng bằng sắt bên mình hắn liên tục bay ra, quả cầu bằng sắt đang bị bóc dần đi từng lớp một. Trên đường tới đây, Thi Nam Đình thu nhặt nhiều món đồ bằng sắt, tạo cho mình một kho vũ khí nho nhỏ. Nhìn thấy Minh Đấu lạc bại, hắn đã ra tay tương trợ. Môn "Bắc Cực Thiên Từ công" của hắn có thể đem kình khí chuyển vào vật dụng bằng sắt của thiên hạ mà hắn đã góp nhặt, biến chúng thành những món ám khí tuyệt diệu. Chứng kiến lợi hại của cây roi trong tay Lãnh Huyền, đầu tiên, hắn phóng ra một cái chảo gang to để trấn áp đường roi, tiếp theo sau là một cái búa, môt cái kềm thợ rèn, một cái cuốc, một cái xẻng của thợ trồng hoa, kế đó là hàng trăm kim thêu lấy từ cửa hiệu thêu thùa... các món này, nhỏ lớn không đồng đều, cân lượng năng nhẹ khác nhau, cái lớn che giấu cái nhỏ, món nhẹ dẫn đường cho món nặng, hệt như hắn đang điều khiển một bầy chim, một bầy nhặng đan lưới nhốt chặt chẽ Lãnh Huyền vào trong. Nếu là một người khác, tất sẽ bị luống cuống tay chân, nhưng phải biết, ngón 'Tảo Tuệ công' của Lãnh Huyền thế gian chưa từng có, cây roi của lão được phổ kình khí đó vào sẽ vận dụng tựa một lá chắn kiên cố, bất kể cung cứng, nỏ mạnh đến đâu nó đều đủ sức ngăn chặn. Lúc này, lão hô hấp chậm rãi, cây roi khi nhanh khi chậm, nó vẽ lên những vòng tiên hoa lúc nhỏ lúc lớn, đưa đẩy, dẫn dắt cho những đồ vật bằng săt va chạm vào nhau, phát ra những tiếng loảng xoảng, tạo nhiều đốm lửa bắn tung tóe rải rác khắp chốn. Những cú va chạm vào nhau đó làm triệt tiêu kình lực mà Thi Nam Đình phả vào, khiến một trời đầy mảnh vụn sắt thép lần lượt ào ạt rơi rụng vào bên trong vùng tiên hoa cuả Lãnh Huyền. Lão thái giám đột nhiên quát to một tiếng, roi trong tay phải tiếp tục chống chọi với đồ vật bằng sắt, hai ngón trỏ và ngón giữa bên tay trái điểm thẳng ra đàng trước. Thi Nam Đình kiêng nể chỉ lực của lão, y vội vã hút lên và quăng một cái chậu sắt ra hòng che chắn thân mình, chậu sắt trúng chỉ lực, rơi đánh xoảng một cái xuống đất, rồi lăn long lóc đến góc tường. Lãnh Huyền được thể, như đang sử dụng một cái nỏ liên châu, lão liên tục điểm ồ ạt tới. Thi Nam Đình phải liên miên quăng đồ sắt ra ngăn cản, bỗng nhiên tay y chụp vớt vào quãng không, thì ra, tất cả các món đồ sắt y đem đến đều đã bị y dùng hết sạch. Lãnh Huyền cười ha hả, lão lại vung tay điểm đến, Thi Nam Đình không cách nào khác hơn là cắn răng tống ra một chưởng. Đó là môn 'Chỉ Nam quyền' gia truyền, khi sử ra, kình lực toàn thân được tụ vào một điểm nhỏ, thừa sức đập vỡ bia, nát đá, không gì mạnh bằng. Lúc quyền phong không một tiếng động chạm vào chỉ kình, Thi Nam Đình chẳng khỏi bị đẩy lui về phía sau một bước, Lãnh Huyền thừa thắng, từng bước tiến lên, lão vung chỉ điểm tới nữa, Thi Nam Đình lại tung chưởng chống đỡ, lại bị đẩy lui. Phút chốc, y đỡ được ba ngón chỉ, thối lui ba bước, mặt mày đỏ ửng. Minh Đấu biết y luyện công bất cẩn, thân mang cố tật, khi đỡ xong ba chỉ này, e rằng đã lãnh nội thương, hắn lập tức hươi song chưởng một vòng, mé trái là 'Thao Thiên khí', mé phải xuất ''Qua Toàn kình', một chưởng tấn công vào Lãnh Huyền, một chưởng vòng vô bên trong, quậy tung lên một đống thiết khí. Lãnh Huyền bỏ mặc thiết khí, vung roi phản kích, đám thiết khí không bị roi chế ngự nữa, chúng ào ào rơi xuống. Thi Nam Đình gặp dịp, y huơ hai tay gom lấy, thiết khí bỗng ngừng rơi, đồng loạt nhảy dựng lên, thi nhau nhắm Lãnh Huyền mà quần thảo. Dương Phong Lai đang quan chiến, lúc đầu, hắn còn ngại mang tiếng, không tiện ra tay vây công, nhưng khi hắn thấy hai người liên thủ, cũng liền vất bỏ mọi cố kị, hắn điều khiển hai dải lụa chợt cao chợt thấp, rình quấn vào hai chân Lãnh Huyền. Lãnh Huyền ba mặt thụ địch, lão nẩy sinh hào hứng, lớn tiếng la lên: "Phải vậy chớ! Nãy giờ đứng đực mặt ra đó làm giống gì vậy?" Thân pháp lão đột nhiên chuyển biến nhanh hẳn lên, một bóng màu xanh vù vù di chuyển qua lại trong vùng dải lụa, thiết khí, chưởng kình, tới tới, lui lui, hệt một bóng ma, lão xuất thủ như vũ bão, một mình chống ba mà chẳng hề kém vế. Đông Đảo ba người càng đấu càng sợ, họ cùng một ý nghĩ, chẳng trách cha, anh họ đều mất mạng vào tay lão, một thân võ công của lão thái giám làm lão giống như người nhà trời huyền thoại, giả dụ đảo vương Vân Hư mà thân hành đến đây, cũng chưa chắc nắm phần thắng. Chu Nguyên Chương có một nhân vật như thế bên mình, chẳng trách bị vô số thích khách mưu toan ám sát, họ Chu vẫn cứ yên ổn, không việc gì. Lại đấu hơn mười hiệp nữa, khóe mắt Minh Đấu rảo một vòng, thấy tên trà bảo người mềm như bún, đang nằm mẹp ở một xó, còn bạch y tăng ngồi ngay ngắn, bất động, nét mặt cười cười, y vướng thân trong vùng kình khí mà vẫn cứ thản nhiên, bình an vô sự. Minh Đấu trong lòng phát rét, hắn moi óc mãi mà vẫn không sao đoán được lai lịch gã hoà thượng. Hắn có ý thử, vờ vô ý phát lạc hướng một làn chưởng phong về phía nhà sư, nhưng chưởng kình đó tựa như vung cát xuống biển, vừa đến gần hòa thượng đã mất tăm mất tích. Minh Đấu trong lòng bức rức, hắn lại rảo mắt lần nữa, thấy nơi cửa sổ nọ là một đôi thiếu niên đang nép mình vào đấy, gã áo vàng thấp người hơn đang che chắn đàng trước gã kia, trường kiếm của gã gác ngang ngực, đôi mắt chăm chú vào trận chiến bên này. Minh Đấu trong lòng máy động, hắn nghĩ thầm, hai đứa đó vốn ngồi cùng bàn với Lãnh Huyền, ắt là đồng đảng của lão, võ công lão yêm cẩu cực cao, 'Âm Ma chỉ' lại khó đối phó, hôm nay muốn giết lão, e rằng ba tôn chủ Đông Đảo cũng khó toàn mạng. Hắn bản tính xảo trá, ý nghĩ vừa chợt đến, tả chưởng của hắn đã khua một vòng, gom hơn mười mẩu sắt vụn, kim thêu, bao bọc hết trong một trận gió, nhắm hướng hai thiếu niên vung tới. Ám khí còn chưa vào gần, hoàng y thiếu niên vung gươm chém ra, ánh kiếm loe lóe nhiều điểm tinh quang, nghe kính coong liên tục, những mẩu sắt, kim thêu đều đã bị gạt ra. Mặt Minh Đấu biến sắc, lão nhủ thầm: "Cái đó chẳng phải 'Dịch Tinh kiếm' à? Tiểu nha đầu này chính xác là truyền nhân của Tịch Ứng Chân". Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, Dương Phong Lai cũng nắm được ý đồ của hắn, tên này thân mình mềm dẻo như bún, đã rời vòng chiến, tung hai dải lụa xoát xoát xoát quét vào Chu Vi cùng Lạc Chi Dương. Chu Vi kiếm pháp tuy diệu, nhưng vì thiếu kém nội lực, cô tuy tạm thời đánh rơi được ám khí, cánh tay đã bị vừa tê, vừa nhức, bây giờ chợt thấy dải lụa xoắn vào, cô đành phải nghiến răng vung kiếm ra đỡ, chẳng dè dải lụa nọ như một vật sống, cô thấy nó xông vô mé trái, mũi kiếm còn chưa điểm ra đến nơi, bất chợt nó đã chuyển cái đầu qua bên phải. Chu Vi cổ tay căng thẳng, đã bị dải lụa cuốn chặt lấy, cô chỉ cảm giác một luồng kình lực ào ạt táp vô, làm hạ bàn cô yếu đi, cô ngã đổ về phía trước, cùng lúc trong tai nghe Lạc Chi Dương kêu rên thảm thiết, cô rảo mắt trông qua, vừa kịp thấy tiểu tử kia bị lụa cuốn cổ, hai mắt trắng dã, đầu lưỡi thè ra. Chu Vi trong lòng khẩn trương, cô đưa tay chụp vào dải lụa nọ, nhưng Dương Phong Lai vô cùng lợi hại, y nhẹ nhàng vận kình, đã tách rời hai người ra, Chu Vi quá sức kinh hãi, cô buột miệng kêu lên: "Lãnh công công!"Nghe tiếng kêu thánh thót êm ái, ai nấy đều kinh ngạc, Dương Phong Lai giễu cợt: “Oắt con … hóa ra một ả …” Lời đùa cợt chưa dứt câu, một luồng kình khí sắc nhọn từ làn roi của Lãnh Huyền đã cuồn cuộn quét tới, cắt ngang tiếng cười to của Dương Phong Lai, gã này vừa nhẹ nhàng tránh ra, thì chỉ phong từ hai ngón tay lão thái giám sắc như gươm, đã cắt xoẹt vào hai dải lụa, làm chúng đứt ngang. Lạc Chi Dương té phịch, ngã ngồi dập mông xuống đất. Lãnh Huyền bận xoay trở để cứu người, mé sau lão bị bỏ trống, hai kẻ đối địch đều là cao thủ đương thời, làm sao lại không thấy sơ hở đó. Thi Nam Đình không muốn thừa nước đục thả câu, y thoáng chần chừ một chút, Minh Đấu trái lại đã tung chưởng ra quẫy vào đống mảnh vụn sắc nhọn, hốt chúng lên, thúc đẩy chúng chụp vào sau lưng Lãnh Huyền. Lão thái giám gặp nguy không loạn, lão cật lực vặn mình thật nhanh, quét ngược cây roi về, loảng xoảng đánh rơi đống sắt vụn, cùng lúc, lão đưa một làn chỉ phong lướt xuyên qua chưởng kình, nhắm điểm vào bụng dưới của Minh Đấu. Minh Đấu không dám tấn công sát nút, hắn thả người, nhẹ nhàng nhảy nhanh ra đàng sau., trà lâu đột nhiên im ắng hẳn lại, chỉ còn nghe tiếng thở phì phò của bốn kẻ đang đánh nhau. Trên sàn nhà bỗng hiện ra một đốm máu tươi, trong khi đầu ngón tay của Lãnh Huyền có chút run rẩy. Đứng sau lưng lão, Chu Vi trông thấy thật rõ ràng một vết đỏ thẫm trên vai trái của lão đang loang rộng ra, ý nghĩ bỗng hiện ra trong đầu cô: “Hỏng to, Lãnh công công trúng thương rồi!” “Lão yêm cẩu!” Minh Đấu buông một tiếng cười lạnh, “Kiểu này, ngươi bữa nay khó tránh thoát công đạo!” Lãnh Huyền mặt chẳng đổi sắc, vung vẩy ống tay áo, bình thản nói: “Ba đánh một là công đạo, tấn công, lôi kéo người vô can vào cuộc cũng là công đạo, cái công đạo của Đông Đảo thì ra là vậy, Lãnh mỗ thực sự nể sợ nó quá xá chừng!” Đông Đảo ba người nghe câu này, thảy đều thấy nóng mặt. Cùng lúc, chợt có tiếng cười ha hả rõ to, cả ba cùng đưa mắt trông sang, kẻ đang cười lại là gã hòa thượng kia. Dương Phong Lai giận đến phát khùng, ngoác miệng ra chửi: “Đồ lừa trọc, mi cười cái giống gì?” Bạch y tăng nhấc chén trà lên, cười nhàn hạ, đáp: “Cười giống gì? Đương nhiên là cười người. túc hạ hỏi như vậy, chẳng lẽ túc hạ không phải là người à?” Dương Phong Lai giận dữ, lớn tiếng chửi mắng: “Xú trọc lư, tao là cha ngươi!”. Bạch y tăng vẫn cười “Cái đó lại càng không đúng, ta là lừa trọc, ngươi là cha, chả phải ngươi cũng là lừa sao? Hừ, ta trông bộ dạng ngươi lông lá dài thoòng, hổng tính là lừa trọc được, trái lại, đích thực một con lừa nhỏ, ha ha, một con lừa, một con lừa … chỉ có hơi đen đúa chút xíu!” Dương Phong Lai tức giận đến hai mắt đổ lửa, y đang muốn ra tay giáo huấn, Minh Đấu khoát tay cản y, trầm giọng nói: “Đừng dính chuyện tầm phào nữa, việc chính quan trọng hơn!” Dương Phong Lai trông thần sắc của hắn, biết hắn có lý, y lập tức nén cơn giận xuống, vung dải lụa lên, cuồn cuộn nhắm vào Lãnh Huyền. Minh Đấu cũng đồng lúc ra tay, xoát xoát xoát tung ra liên tiếp sáu chưởng, Thi Nam Đình cũng bước tới một bước, huơ tay quẫy, hốt đồ săt vụn từ dưới đất đánh vô lão. Ba người cắm đầu xộng vào, thế công lại càng thêm mãnh liệt, Lãnh Huyền thứ nhất phải lo ngăn chận phía trước, thứ nhì bảo vệ hai người mé sau, qua lại dăm chiêu nữa, một khối sắt vỡ vụn miết sát vào bên người lão, kéo theo một dây máu. Chu Vi ngó thấy, cô giật mình, vội lớn tiếng hô: “Lãnh công công!”. Cô vừa vung gươm ra, Minh Đấu đã đẩy ra một chưởng thẳng vào cô, Chu Vi chỉ cảm giác một cỗ kình lực nặng nề đổ ập vào mình, khí huyết trong toàn thân nhộn nhạo, chẳng dằn được, cô rú to lên một tiếng rú thánh thót.Lãnh Huyền nghe thấy, lão quài ngược tay điểm ra, hàn phong cuồn cuộn trào đến, đánh tan kình lực trong ngọn chưởng của Minh Đấu. Cùng lúc, Thi Nam Đình thét to một tiếng:”Trúng!”, một vòi máu đã bắn tung ra từ nửa thân mình bên trái của Lãnh Huyền. Đồng thời, lóa trắng lên một nhoáng, một dải lụa đã quấn thít ngay vào chân trái của lão. Dương Phong Lai vẫy một cái thành công, y không khỏi đắc ý, to miệng kêu một tiếng hoan hô. Lãnh Huyền thượng bàn chống chọi ba tôn, hạ bàn lại bị dải lụa cuốn lấy, do đó, liên tiếp trúng thương, chẳng quá ba chiêu, lão đã thấy đầu váng, mắt hoa, toàn thân bắt đầu run rẩy. Chu Vi cũng nhìn ra tình thế bất diệu đó, cô muốn vung kiếm tiến ra trợ giúp lão, nhưng lại sợ khéo quá hóa vụng, làm cho Lãnh Huyền bị phân tâm nhiều hơn lên. Đang lúc cô cực kỳ bối rối, bỗng tai cô nghe Lãnh Huyền gọi thật lớn tiếng: “Vương tử Tiết Thiện !” Chu Vi không hiểu ý định của lão, cô đang còn ngẩn ngơ, nhưng sau một thoáng yên lặng , có tiếng người hi hi cười, nói: “Lãnh công công, ngươi gọi ai?” Chu Vi rảo mắt nhìn lại, câu nói đó là của gã Bạch y tăng. Lãnh Huyền la lớn: “Tiết Thiện, là ta gọi nhà ngươi!” Bạch y tăng cười cười: “Tiết Thiện chết đã lâu, ngươi còn kêu gọi hắn làm gì?” Lãnh Huyền “Phì” một tiếng, đáp: “Ngươi mà phải chết, cũng đã sớm chết từ khuya rồi, thế cái đầu trọc bóng nhẫy đó, ngươi tính để lừa gạt ai vậy?” Bạch y tăng cười ha hả, lớn tiếng trả lời: “Lãnh Huyền a Lãnh Huyền, ngươi thật sự tuyệt vọng lẳm đa, đang tìm đủ mọi cách, nhưng nhà ngươi vong ân bạc nghĩa, chẳng lẽ còn dám mở miệng cầu xin ta cứu ngươi, liệu còn có thể nào được thế ư?” Lãnh Huyền lạnh lùng bảo: "Ta chết thì cũng dễ thôi, nhưng cái món đồ vật nọ coi như chìm sâu đáy biển theo ta, ngươi đừng hòng có được nó!” Bạch y tăng cười cười: “Ngươi có biết tại sao ta có mặt ở đây không?” Lãnh Huyền cười nhạt: “Chẳng phải ngươi vì ‘Nguyên Đế di bảo’ mà tìm đến đây sao? Ngươi mà còn cứ ngồi yên không xuất thủ, ta lập tức đưa nó cho ba tôn chủ Đông Đảo!” “Nguyên Đế di bảo!”, mặt cả Đông Đảo ba tôn đều biến sắc, sáu con mắt dán chặt lên người Bạch y tăng. Bạch y tăng ngần ngừ một chút, y đứng dậy, cười nói: “Lãnh công công, chịu ngươi lợi hại!”, rồi y vung ống tay áo, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, miệng cười cười, ”Mời Minh tôn chủ!” Hắn ung dung thanh thản, mồm miệng ăn nói tân kỳ, nhưng Minh Đấu lại cảm giác một cỗ đại lực như núi băng sụp đổ đang rùng rùng ập đến, làm gã này mất hồn mất vía, kinh hãi đáp trả một chưởng, bất giác đôi bàn tay nóng rẫy, trái tim gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, huỵch huỵch thối lui hai bước, gã lạc giọng la lớn: “Đại Kim Cương thần lực!” Hai tôn chủ kia cũng biến sắc, họ lần lượt dừng tay, lui ra. Thi Nam Đình nhướng mày, lớn giọng hỏi: "Đại sư xưng hô cùng Uyên đầu ra sao?" Bạch y tăng cười, đáp: "Ngài là gia sư!" Thi Nam Đình lập tức lộ vẻ kính trọng y, lão gật đầu, hỏi tiếp: "Đại sư đích thực truyền nhân của Kim Cương Môn, dám hỏi quý đạo hiệu là gì?" Bạch y tăng mỉm cười, nói: "Xung..." Mọi người ngó y, chờ y nói tiếp từ thứ hai, chẳng ngờ, Bạch y tăng nói xong từ "Xung", y không thêm gì nữa. Thi Nam Đình ngơ ngác, ngập ngừng rồi hỏi tiếp: "Uyên đầu đà có đạo hiệu là một chữ 'Uyên', vậy pháp danh của đại sư chẳng lẽ là 'Xung’?" Bạch y tăng vui vẻ đáp: "Không sai!" Thi Nam Đình nói: "Thì ra là Xung đại sư, túc hạ vốn truyền nhân của Kim Cương Môn, cớ sao lại trợ Trụ vi ngược?" Xung đại sư cười cười: "Ai là Trụ, ai vi ngược, tạm không nói đến, đường đường Đông Đảo ba tôn, xúm nhau vây đánh một tay thái giám, chuyện này loan tryền ra ngoài giang hồ đi, nhất định là khó ngửi lắm đa!" Dương Phong Lai cả giận nói: "Nói vậy, ngươi muốn can thiệp vô?" Xung đại sư cười "Không dám can thiệp đâu, chỉ là, ta với Lãnh công công cũng có một món nợ cũ cần giải quyết, lại bị ba vị dành lấy hắn trước!" Dương Phong Lai trợn mắt, đang định chửi bới, Minh Đấu đã nhìn y, xua xua tay, rồi nói: "Xung đại sư, đại sư nếu muốn đòi nợ cũ, vậy xin mời cứ đòi trước!" Qua ánh mắt hắn, Dương Phong Lai hiểu ngay, cả thái giám lẫn hòa thượng nọ đều là kình địch, kế sách trước mắt, hãy cứ để cho bọn họ đánh nhau một hồi đã, lưỡng bại câu thương, sau đó mình thung dung ra tay, tất nhiên sẽ toàn thắng. Xung đại sư cười cười, nói: "Minh tôn chủ, cái mưu kế ‘Biện Trang đánh cọp' , bình thường có lẽ đắc dụng, hôm nay lại không xài được, món nợ cũ đó ta sẽ từ từ mà tính, lại không tiện bị người ngoài dòm ngó, ba vị tôn chủ nếu có chút thành ý, xin chớ ngại mà lui ra thật xa ra chỗ khác, đợi khi ta cùng Lãnh công công giải quyết xong, ba vị lại trở về đây, các vị tính sao?" Minh Đấu sắc mặt âm trầm, lạnh lùng không nói, Dương Phong Lai thẳng ruột ngựa, y la lối: "Nói nghe tức cười quá, bọn ta rời khỏi đây rồi, tụi bay cụp đuôi mà chạy, thì làm sao đây?" Xung đại sư thở dài "Nói vậy, chả có cách nào khác!" Nói xong bình bình một quyền, hắn nhắm đánh vào Minh Đấu. Minh Đấu còn chưa xuất chưởng, chẳng dè Xung đại sư quyền đi chưa hết, đã vụt biến thành chưởng, nhẹ nhàng quét vào Dương Phong Lai. Dương Phong Lai lách mình tránh ra xa, vung dải lụa tấn công vào cổ họng Xung đại sư. Xung đại sư buông một tiếng cười, tiện tay vung ra, chụp dải lụa vào bàn tay. Dương Phong Lai thất kinh, y vận sức đoạt lại, không ngờ một luồng kình khí truyền theo từ dải lụa, đã đột nhập, đả kích vào chân khí hộ thể của y, khiến nó như nắm tuyết bị thẳy vô lửa, lập tức tan biến. Cặp mắt Dương Phong Lai bỗng căng cứng, đỏ ngầu, thân mình rún rẩy không thôi, chợt nghe Trùng đại sư buông một tràng cười dài, toàn thân hắn di chuyển một bước quỷ dị, tay lay động dải lụa, lòng bàn tay Dương Phong Lai đau nhói, thân mình y ngả nghiêng, lảo đảo tông vào Thi Nam Đình. Thi Nam Đình dang tay ra chặn, chợt lão cảm giác lồng ngực nóng hực, khí huyết nhộn nhạo. Dù sao, Dương Phong Lai cũng là tôn chủ của một thời, tiếng tăm tạo được không phải ngẫu nhiên mà có, giữa không trung, y vung dải lụa lên quấn vào cái xà nhà, tay trái buông bỏ dải lụa cho Xung đại sư đoạt lấy, thân mình vừa chuyển, y liên tục từ bảy phương vị khác nhau, đá vun vút ra bẩy cước. Nét cười cợt trên mặt Xung đại sư không thay đổi, hắn huy dộng toàn thân xuất chưởng, tay áo nhẹ nhàng thanh thoát, tựa một vầng mây nổi đang đả kích kịch liệt vào một tòa núi. Trong tiếng phác phác không dứt, cước của Dương Phong Lai đá trúng tay hòa thượng, y cảm giác đang đá vào một cái cọc sắt, xương đùi đau đớn tựa hồ muốn gãy nát, y vừa định bay lùi ra sau, đã thấy một dải lụa quăng tới ngay mặt, dải lụa chất chứa kình khí của Xung đại sư, tựa hồ một cây cương tiên, quật ngược vào Dương Phong Lai. Gã này dù thân pháp như gió, cũng đã nó bị quần cho mà xoay như chong chóng. Hai tôn chủ kia đưa mắt nhìn nhau, cùng song song ra tay. Tay phải Thi Nam Đình đẩy một cái, đầy trời mảnh sắt bay tung như ong vỡ tổ, Minh Đấu tiến tới một bước, vận kình 'Thao Thiên khí'' phổ vào chúng, rồi nhắm vào đám mảnh sắt đó vỗ một chưởng, làm tăng thế đi của chúng lên gấp bội, nhanh như chớp giật. Xung đại sư buông dải lụa xuống, hoa tay vung quyền, phát một trận cuồng phong, mảnh sắt vừa bị văng ra, bỗng dưng quay ngược lại, một nhúm vây đại sư vào giữa, một nhúm tấn công vào Lãnh Huyền. Nếu Lãnh Huyền không thụ thương, sức lão hợp cùng Xung đại sư, chuyện đả bại ba tôn không phải khó, nhưng lão liên tiếp trúng trọng thương, không ngừng bị mất máu, vào tuổi của lão, thất huyết khiến khí lực suy dần, càng đấu lâu dài, càng lạc hạ phong, còn may lão được Xung đại sư giúp đỡ cho một tay, thỉnh thoảng ngăn chận ám khí hộ. Xem tình hình này, hai bên đều vẫn chưa rõ thắng bại. Qua lại thêm vài chiêu nữa, Lãnh Huyền nãy giờ vẫn quan tâm hai đứa nhỏ, khóe mắt vừa quét ra sau, trong lòng lão trầm hẳn xuống, chỉ thấy chỗ bên cửa sổ trống huếch trống hoác, Lạc Chi Dương và Chu Vi không biết đã biến đi đâu. Lão thái giám vừa sợ vừa bực, lão ra sức nhảy dựng về phía sau, thò tay vô bọc, lấy ra một bó lụa dùng chép chữ, mặt trên thấp thoáng nét mực, giống như có rất nhiều chữ viết. "Tiết Thiện!", Lãnh Huyền lớn tiếng kêu, "Đây là tấm lụa vẽ bản đồ chỗ giấu bảo vật, tặng cho ngươi!" Một tay vung lên, bó lụa được phổ 'Tảo Tuệ công' đã phơi phới nhẹ nhàng bay về phía hòa thượng. Theo bản năng , Xung đại sư đưa tay đón lấy, còn chưa kịp mở ra xem, hắn cảm giác áp lực vụt tăng mạnh, mảnh sắt, cương châm, dải lụa, chưởng lực ... tất cả như một tập thể kinh nhân đồng lúc đổ ập vào người.Xung đại sư không dám lơi là, hắn toàn lực xuất quyền, song phương lấy mạnh chống mạnh, cuồng phong nổi lên trên toàn thể từng lầu, vụn gỗ bay tán loạn, khiến tòa trà lâu bị lung lay một trận. Lãnh Huyền thừa cơ, rút khỏi trận đấu, nhẹ nhàng một cú nhảy, lão đã tung mình xuyên qua cửa sổ, vút ra ngoài. Bốn người kia thấy thế, mường tượng cảm giác bị mắc mưu, nhưng 'Nguyên Đế di bảo" thực tình quá sức hấp dẫn, theo kiểu cách Xung đại sư, nói không chừng đó là bản đồ chỉ chỗ giấu bảo vật, lũ Đông Đảo ba người quên béng hết cả thù hận giết cha, giết anh ... họ quấn sát vào hòa thượng không thôi. Song phương đấu đá kịch kiệt hơn mười hiệp nữa, Xung đại sư đột nhiên nhảy lùi ra, cả tiếng kêu: "Khoan đã!" Một tay khoát lên, y mở tấm lụa bạch từ trong bó ra, "Bọn ngươi xem xem, đây là cái gì?" Ba người sáu con mắt chăm chú trông vào, tấm lụa bạch đó đơn giản chả phải bản đồ gì cả, đích thực một khăn tay trên vẽ thủy mặc núi non sông nước. Minh Đấu trong óc biết đã trúng kế, hắn la lớn: "Lão yêm cẩu, đồ vô sỉ!" Khi hắn thò được cái đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy, bên dưới lầu, một rừng người nháo nhác, chả còn thấy bóng dáng Lãnh Huyền đâu nữa. --- Hết chương ba --- .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang