[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 2 : Tử cấm thâm thâm 3
Người đăng: Magic_Q
.
Dịch giả: livan
Nguồn: https://linhphikinh.wordpress.com
Lãnh Huyền lắc đầu: "Khó lắm!" Chu Vi nghe thế, cô buột miệng kêu lên: "Lãnh công công, ngươi thể nào, bằng mọi cách, cũng phải cứu hắn!’’ Lãnh Huyền thở ra:‘‘Công chúa hiểu cho, ‘Dạ Vũ Thần Châm’ chẳng phải như ám khí tầm thường, vốn dựa theo công phu 'Bích Vi Tiễn' hơn trăm năm trước của đại cao thủ ‘Cùng Nho Công Dương Vũ - xem truyện 'Côn Luân' - khi phát xạ, dùng hai luồng chân khí, Âm làm dây cung, Dương làm cánh cung, lúc đột nhập vào cơ thể người ta, hai thứ kình khí đó lập tức vặn vẹo xoay chuyển, đem kim châm bám chặt vào kinh mạch, vào xương thịt. Muốn trục kim châm ra ngoài, phải biết kình lực lúc phát châm có bao nhiêu phần âm, bao nhiêu phần dương, rồi mới lấy đúng lượng dương chế âm, đúng lượng âm mà khắc dương, đưa vào chỗ trúng kim châm, lấy nó ra ngoài cơ thể."
Chu Vi vội nói: "Lãnh công công, ngươi thần công cái thế, nhất định thừa sức lấy nó ra!"
Lãnh Huyền lắc đầu, trả lời: "Kim châm chất chứa âm dương hai kình, nếu người chữa vận dụng kình khí không đúng phân lượng, chẳng những đã không trục ra được, ngược lại, còn đẩy kim vào sâu thêm trong cơ thể. Nếu ta cứ làm bừa, rủi thất thủ, kim châm sẽ kích phá buồng tim, làm tiểu thái giám chết lẹ hơn."
Chu Vi quýnh quáng đến độ suýt trào nước mắt: "Vậy ai có thể cứu hắn?" Lãnh Huyền đáp: "Một là kẻ phát châm, người đó biết thực hư của hai kình khí âm dương trong châm, hai là tiểu thái giám tự mình đẩy nó ra!" Chu Vi hỏi ngay: "Tự hắn chữa cho chính hắn?" Lãnh Huyền đáp: "Như khi ta uống nước, cái độ nóng lạnh của nước ta sẽ tự biết, nếu hắn là cao thủ nội gia, dựa vào nội công thượng thừa, hắn có thể tự hóa giải kình lực trong châm!"
Chu Vi lẩm nhẩm: "Thế nhưng hắn chẳng có nội công!" Lãnh Huyền tiếp lời cô: "Vì thế, nên mới khó cứu!" Chu Vi cảm giác tay chân giá lạnh, mắt chợt cay cay, cảnh sắc trước mặt cô bỗng nhoà đi.
Bên trong điện lặng ngắt một lúc lâu, Chu Nguyên Chương bỗng nói: "Cái vụ này, cởi chuông phải do chính tay người buộc." Lãnh Huyền nhẹ giọng: "Ý của Hoàng Thượng là?" Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói: "Thanh cung!" (ND: lục soát, kiểm tra toàn bộ cung cấm)
Lão hoàng đế chợt ngẩng cao đầu, cất tiếng sang sảng như sắt đá chạm nhau: "Truyền ý chỉ của ta, toàn thể mọi người trong cung phải đến tụ tập tại điện Thái Hòa, điều cấm quân vào cung lục soát, tìm tòi, không bỏ sót một tấc đất nào, hừ, chỉ cần tóm được Trương Thiên Ý, là giải quyết xong mọi chuyện!"
Chu Vi tim đập thình thịch, nếu thực sự Trương Thiên Ý còn trong cung nội, một khi y bị bắt, những dối trá của cô tất nhiên bị phơi bày ra, khi ấy, Lạc Chi Dương thể nào cũng chết. Thế nhưng nếu không bắt được Trương Thiên Ý, Lạc Chi Dương cũng vẫn chẳng thoát chết. Cùng một lúc, cô bị kẹt vào hai tình huống khó, lòng rối bời, cô chỉ đành đưa tay gạt nước mắt, hạ thấp giọng nói: "Đa tạ phụ hoàng!" Chu Nguyên Chương lạnh lùng liếc cô, không nói gì.
Lãnh Huyền cúi xuống, đưa ngón trỏ điểm nhẹ vào ngực Lạc Chi Dương, gã bèn rên rỉ, đứng dậy. Chu Vi cả kinh hỏi: "Lãnh công công, ngươi làm gì vậy?" Lãnh Huyền thở ra: "Tính mạng hắn ta không cứu nổi, chỉ có thể trì hoãn cái chết được ít lâu."
Chu Nguyên Chương hừ một tiếng, giọng lạnh lẽo: "Nếu thật sự cứu không được, cho nó một cỗ quan tài!" Dứt lời, hoàng đế liếc Chu Vi một cái, sắc mặt đậm vẻ bực bội. Chu Vi mang mặc cảm tội lỗi, trước cái liếc mắt ấy, tim gan cô quặn thắt lại, chỉ là Chu Nguyên Chương vẫn không nói gì khác, ngài phất tay áo, đi ra ngoài. Chu Vi ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, mới hiểu rằng phụ thân rất bực mình chuyện cô quá thân cận cùng tiểu thái giám, nhưng ngại vì Lạc Chi Dương có công cứu chủ, ngài không thể phát tác tại chỗ thôi.
Cô thẫn thờ, ngước trông về phía Lạc Chi Dương, gã đã tỉnh hẳn lại, đang chăm chú nhìn mình, tròng mắt gã lộ ra một tia cảm kích. Đang hoà hoãn, Chu Vi sa sầm nét mặt, cô quay ngoắt người đi, bỗng nghe giọng yếu ớt của Lạc Chi Dương: "Công chúa điện hạ, đa tạ!"
Chu Vi khẽ cau mày, bỗng cô cất giọng gọi: "Tống Trà!" Lão cung nữ nghe gọi, đáp lời rồi đi vào, Chu Vi bảo: "Khi nào thanh cung, ngươi giúp đỡ Lạc Chi Dương đi đến điện Thái Hòa!" Nói xong, cô nhanh chóng xoay mình, rảo bước đi ra ngoài.
Tống Trà dòm Lạc Chi Dương, vẻ vừa tức giận lẫn khinh bỉ, vừa vui sướng. Lạc Chi Dương biết ả luôn luôn thù ghét mình, mới đây, ả nghe được những lời nói chuyện qua lại trong điện, ả biết mình sắp chết đến nơi, ả bớt đi được một kẻ đối đầu, cho nên ả vui để đâu cho hết. Vừa rồi, lúc lão thái giám dùng ngón tay điểm vô hắn, một luồng hàn khí từ huyệt Thiên Trung chui vào cơ thể, cơn đau trong con tim Lạc Chi Dương hơi hơi thuyên giảm, hắn nằm nghỉ một lúc, đã dần dà hồi sức, hắn nghĩ bụng, bất cứ giá nào cũng không cho xú bà nương này được dịp cười chê hắn, vì thế, hắn chậm rãi bò dậy, hai tay nắm thành quyền, trợn cặp mắt tức gịận vào Tống Trà.
Lúc này tiếng chuông đổ dài, chính là tín hiệu gọi thanh cung. Người trong cung rầm rập nhắm hướng điện Thái Hòa, Tống Trà vờ quên lời căn dặn của Chu Vi, ả thây kệ Lạc Chi Dương, một mình bỏ đi. Lạc Chi Dương bản tính ương ngạnh, tự mình có thể đi đứng dược, hắn quyết không cần ai giúp, ngay cả khi có cung nữ tốt bụng muốn dìu hắn, cũng bị hắn nhã nhặn từ chối.
Vào đến trước điện Thái Hòa, đã thấy rất đông người đứng chen chúc, họ phân làm ba nhóm, một nhóm gồm phi tần, công chúa, một nhóm toàn cung nữ, một nhóm thái giám. Mọi người hăng hái bàn tán, đôi lúc nghe loáng thoáng hai từ 'Thích khách' .
Lạc Chi Dương trong đầu hiểu rất rõ, thích khách căn bản là không, có thanh cung cũng chỉ uổng công mà thôi. Hắn đứng nơi đó, tâm khẩu chợt nóng, chợt lạnh, rất là khó chịu, cơn đau vừa nhói lên, lập tức có một luồng hàn khí trào ra, hoá giải tức thì nỗi đau nhức nóng hực đó.
Đám đông im lặng dần, có một giọng rắn rỏi bắt đầu điểm danh. Lạc Chi Dương đưa mắt nhìn, thấy một thái giám trộng tuổi đứng bên trên thềm đá phía trước, trong tay là một tập danh sách, lớn giọng kêu ra từng tên họ. Mỗi thái giám nào nghe gọi đúng tên mình, bèn rời chỗ, đi sang đứng ở một bên. Cùng lúc, nhóm cung nữ cũng bắt đầu xướng danh. Nguyên là, thanh cung không những chỉ lục soát cung nội, còn nhằm xác định thái giám cung nữ, hòng ngăn ngừa ngoại nhân giả mạo trà trộn vào.
Lạc Chi Dương đứng tim, tay chân bỗng chốc phát lãnh, Trong tập danh sách, quyết chẳng có hàng nào ghi ba chữ "Lạc Chi Dương", cú này, hắn chính xác lâm vào tuyệt cảnh. Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, khi hắn ngước trông sang, Chu Vi váy áo một mầu đỏ, cổ cao trắng nõn, cô đứng trong đám mỹ nhân, thấy cô nổi hẳn ra. Cô nói nói cười cười, đôi mắt chẳng trông sang phía hắn, những khổ sở đau đớn của Lạc Chi Dương dường cô không biết chút nào.
Theo mỗi tiếng điểm danh, mồ hôi Lạc Chi Dương mỗi đổ dầm dề, tâm khẩu từng cơn từng cơn đau nhức, cuối cùng, miệng hắn phát ra một chuỗi rên rỉ. Chỉ là rảo mắt nhìn quanh, lòng dạ hắn trào dâng một niềm tuyệt vọng, những thái giám quanh hắn đều mang ánh mắt thờ ơ, rõ là bộ dạng của một sự không có gì dính dáng đến họ cả. Từng có câu nói "Một khi vào cửa nhà quan, cũng như bị chìm sâu xuống biển", cửa nhà quan còn vậy, thì hoàng cung đại nội như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được, cái chỗ này, e rằng là chốn tẻ lanh nhất trần đời, Đám thái giám vì số kiếp không may mà tiến cung, toàn xem nhẹ tình người, Lạc Chi Dương có gục chết tại chỗ, sợ rằng chẳng một ai để ý đến.
Tiếng điểm danh liên tục lọt vào tai, cứ mỗi khi nghe xong một tên, Lạc Chi Dương lại phát run, hắn chỉ cảm giác số người đứng kế bên mỗi lúc một giảm dần, nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn.
"Lạc Chi Dương!" Một tiếng gọi to đột nhiên vang lên, hắn nghe mà phát run. Cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình, hắn ngẩng đầu nhìn, tứ phía trống trơn, vắng ngắt, điạ phương này chỉ còn duy nhất mình hắn. Vị thái giám giữ nhiệm vụ xướng danh liếc hắn một cái, thần sắc không vội vã, lại hô lên: "Lạc Chi Dương!"
Lạc Chi Dương giật mình hiểu ngay, hắn nhảy dựng lên, ôm đầu vọt tới, khi hắn đưa mắt nhìn trộm sang, thấy Chu Vi chẳng động dung, vẫn cứ nói nói cười cười bên ấy.
Lạc Chi Dương lòng tràn đầy nghi hoặc, tựa như đang trong cơn mơ. Chờ thêm một lúc nữa, hắn thấy cấm quân tụ tập thành đội ngũ, sắp hàng đi ra khỏi cung thành, rồi chuông đổ vang, chủ tớ họp đoàn mà hồi cung. Dọc đường, Lạc Chi Dương định đến sát cạnh Chu Vi, chính là tiểu công chúa không đợi hắn đến gần, lập tức lảng xa ra, cô họp vào cùng đám với Tống Trà, khiến Lạc Chi Dương càng thấy không tiện ghé sát vào.
Về đến cung Bảo Huy, cả hai cũng không từng ngó nhau lấy một cái. Lạc Chi Dương ngồi trong phòng, mỏi mỏi mệt mệt, thẫn thẫn thờ thờ, bỗng từ trong tẩm điện vang đến tiếng đàn trầm thấp, khi đứt khi nối, nghe giống như mang một nỗi niềm u sầu, âm thầm oán hận. Hắn mừng rộ, muốn nâng sáo hoà cùng, chỉ là mới thổi hai tiếng, đã thấy có gì không ổn. Thanh âm của sáo không giống như tiếng sáo ngày xưa. Xem xét kỹ, thân sáo có một tia rạn nứt, hắn nghĩ nhớ lại, đúng là do đã dùng nó đánh nhau với Chu Vi.
Tiếng sáo vừa trổi, đàn bỗng im bặt, từ đó đến cuối ngày, không còn thấy gẩy lên nữa.
Lạc Chi Dương ngẩn ngơ một chút, bỗng hắn hốt hoảng hiểu được, Chu Vi tựa hồ giận hắn, cô cương quyết không lí gì đến hắn nữa. Hắn hết sức vô vị, rồi mỏi mệt vì vết thương, trời chưa tối mà hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này thật sự chẳng yên chút nào, đó là một chuỗi dài những ác mộng kỳ quặc: Khi thì chợt thấy Triệu Thế Hùng toàn thân nhuốm máu đang há to miệng mồm mà âm trầm cười với hắn, lại chợt mộng thấy mình lọt vào tay Trương Thiên Ý, tên thảo trái quỷ đó nghiến răng nghiến lợi, cầm kiếm lóc từng miếng da, miếng thịt của hắn. Một chập sau, lại mộng thấy chính mình đứng trước Chu Nguyên Chương, lão hoàng đế mặt lạnh như tiền, đang cho người tụt quần hắn xuống.
Lạc Chi Dương thức giấc hai lần, vì thần trí hôn mê, hắn tỉnh dậy rồi ngủ trở lại. Chợt cảm giác có người vỗ vỗ vào mình, hắn lập tức hé mở mắt, bị ánh sáng chiếu thẳng vào, mắt hắn phát cay cay.
Lạc Chi Dương giụi mắt, nhìn kỹ lại, thấy Chu Vi đang đứng cạnh giường, toàn thân mặc áo lụa mềm màu đen, cô cầm trong tay một cái phong đăng bọc lụa trắng, đèn chiếu ánh sáng lung linh, ghi rõ đường nét thân mình cô, tuy chưa hoàn toàn phát triển đến độ trưởng thành, nhưng duyên dáng làm rung động xao xuyến lòng người.
Lạc Chi Dương nhớ tới tình hình trong ngày lúc kẻ trên người dưới, vành môi hai đứa chạm vào nhau, bất giác con tim nóng hực, hắn mê mẩn, tròn con mắt dán vào cô.
Chu Vi thấy ánh mắt cổ quái của hắn, tâm ý xoay chuyển, cô lập tức hiểu trong lòng hắn hắn đang nghĩ gì, mặt hoa sịu xuống, cô vươn tay, bàn tay giơ đến ngang gò má hắn bỗng khựng lại, không sao vả vào đấy được, cô khẽ thở dài: "Ngơ ngẩn gì nữa, còn không mau đi theo ta?"
Cô xoay mình bước đi, Lạc Chi Dương lẳng lặng theo sau. Vòng vèo qua dăm ba hành lang, lũ thái giám, cung nữ gác đêm đều đang ngủ gà ngủ gật,. Chu Vi đi nhón gót, cô rón rén khẽ khàng lướt qua tựa một con mèo mun.
Đi dọc theo một bờ tường, đến một góc vắng vẻ, Chu Vi thổi tắt đèn lồng, xoay mình đi vào đấy. Trong màn đêm đen thẫm, hai đồng tử của cô phát sáng lóng lánh, lộ rõ một nét hờn giận buồn bã.
Trong lòng Lạc Chi Dương đột nhiên trào dâng một nỗi xúc động, hắn hận không thể nhào đến ôm cô gái sát vào mình.
"Ngươi......" Chu Vi nói chưa dứt lời, bỗng cô quay ngoắt đầu đi. Lạc Chi Dương tâm thần ngờ nghệch, hắn thì thào nói: "Công chúa, ta, ta......" Trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lạc vào tình cảnh ấy, hắn không sao lựa được lời để thốt ra.
"Lạc Chi Dương......" Chu Vi quay mặt lại, thanh âm run run tựa sợi tơ mảnh mai vật vờ trong làn gió đêm, "Đồ dối trá nhà ngươi, trên danh sách không hề có tên ngươi... ngươi... căn bản không phải thái giám!"
Lạc Chi Dương sửng sốt, buột miệng kêu lên: "Vậy cái tên trong danh sách là do ngươi điền thêm vào, đúng không?" Chu Vi lặng im không nói, ánh mắt cô ngơ ngẩn lạc vào chỗ đâu đâu, rồi từ khoé mắt, trào ra hai dòng lệ trong vắt.
Sóng lòng Lạc Chi Dương bỗng dâng cao, hắn hít vào một hơi thở thật sâu, rồi thấp giọng nói: "Công chúa, ta chính thật không phải thái giám, ta... ta là bị Trương Thiên Ý bắt, đưa vào trong cung!"
Thấy Chu Vi lộ vẻ nghi ngờ, hắn đành đem tiền nhân hậu quả lần lượt kể lại. Cô gái im lặng nghe kể, khi thì hai hàng lông mày xoăn tít, sắc mặt kinh ngạc, khi thì mặt ủ mày chau, mắt long lanh, có chút lo âu, cho đến khi hắn kể xong, cô mới hỏi: "Linh Đạo Thạch Ngư, có đúng là giấu trong Tử Cấm Thành hay không?" Lạc Chi Dương cười, đáp: "Đương nhiên là không, là ta lừa hắn đấy mà!" Chu Vi nhố toẹt một bãi nước bọt, mắng: "Biết ngay mà, tiểu tử nhà ngươi chuyên lường gạt người ta. Hừ, còn giả làm thái giám nữa kia, ngươi giả được một lần, bộ giả mãi suốt đời được ư? Uế loạn cung đình chính là tội lớn, đem ngươi xử lăng trì ngàn vạn đao cũng không đủ đền tội!"
Lạc Chi Dương vội hỏi: "Ta uế loạn chỗ nào?" Chu Vi lườm hắn một cái, đột nhiên không nín nhịn nổi nữa, cô cười khúc khích, hai giọt lệ đang còn vương nơi má, giữa nụ cười đó, giống hệt hai hạt sương trên bông hoa vừa hé nở, rồi chúng theo gió đêm mà dần dà tan biến, thanh âm nhỏ nhắn của tiếng cười lan ra, lẫn vào tiếng phong linh vọng về từ nơi xa thẳm nào đó, hệt một dải tơ mảnh bay qua bầu trời đêm.
Lạc Chi Dương hết sức phiền muộn, hắn nhíu mày, hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Chu Vi cố nín cười, mắt nhìn gã, bụng nghĩ thầm: 'Ngươi không phải thái giám, càng hay'. Cái này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể nói ra miệng được, nếu để cho tên tiểu bát bì này biết, hắn rồi sẽ vô lễ không biết tới chừng nào nữa kia. Lại nhớ đến cảnh tượng xảy ra ban ngày, hai gò má Chu Vi phát nóng hực, cô không khỏi hung hăng lườm nguýt Lạc Chi Dương, tên này vội la lớn: "Ngươi lại còn lườm ta cái gì chứ? Ta đâu có giở giói gì đâu!"
Chu Vi xì một tiếng khinh miệt, nói: "Cái gì giở với chẳng giói, ta vốn không phải quan lớn thẩm tra ngươi, à mà này, chờ ngươi vô nhà giam rồi thì tha hồ a!" Lạc Chi Dương giận dữ: "Công chúa, bộ ngươi định tố cáo ta thật sao?" Chu Vi nheo mắt dòm hắn, khóe môi khẽ nhếch lên. Thấy vẻ mặt đó, Lạc Chi Dương dịu xuống, hắn thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm.
Chu Vi ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: "Linh Đạo Thạch Ngư rốt cục là giấu ở đâu vậy?" Lạc Chi Dương nói nhỏ: "Ở..." Nói nửa chừng, Chu Vi mặt hơi biến sắc, cô giơ tay ngăn hắn, rồi hướng vào một gốc cây to, cô thét lớn: "Ai? Đi ra!"Lạc Chi Dương ngoái trông sang, chỗ tối đen như mực đàng sau cổ thụ vẫn hoàn toàn yên ắng, hắn còn đang thấy kỳ lạ, bỗng nghe "Hì" một tiếng cười, kế đó, từ sau thân cây, một người chậm rãi đi ra, khi Chu Vi nhận ra người ấy, cô bất giác nhảy dựng ra mé sau, miệng thất thanh: "Lãnh công công!"
Lãnh Huyền thân hình gầy gò, nụ cười quỷ dị treo trên môi, áo quần một mầu trắng lành lạnh, trông giống một bóng ma vất vưởng. Lão cười cười, lên tiếng: "Ngón ‘Thiên Thính Thuật’ của Thái Hạo Cốc quả có chút hơn người, lão phu chỉ khẽ bước lại gần hơn một tí, đã bị công chúa nghe ra được!"
Chu Vi và Lạc Chi Dương kinh hãi đến gần mất thần hồn, họ đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy nét hãi sợ trong mắt đối phương, Chu Vi run giọng hỏi: "Lãnh công công, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?" Lãnh Huyền cười, nói: Tình cờ đi ngang qua đây, ghé mắt dòm sơ sơ một chút!". Lạc Chi Dương la lên: "Ngươi nói láo!"
"Nói láo?" Lãnh Huyền nheo nheo mắt, tia nhìn lạnh giá, "So với mi gan to bằng trời, dám láo khoét đóng giả thái giám, ta hãy còn kém xa lắm! Nếu ta tóm cổ mi, lột quần mi rồi chưng ra trước mặt Hoàng Thượng, mi hãy thử tưởng tượng xem rồi sẽ ra sao?"
Chu Vi đã bình tĩnh lại, cô vội hỏi: "Lãnh công công, ngươi, ngươi đã biết từ lâu rồi hả?" Lãnh Huyền cười, đáp: "Ta khơi khơi sống trong hoàng cung đây là bao nhiêu năm rồi? Một đứa chưa tịnh thân bộ ta còn nhìn không ra à? Chẳng qua, ta từng trải qua hai triều vua, từng chứng kiến khá nhiều, nếu chẳng bị bó buộc, ta quyết không lắm mồm, lắm miệng làm chi."
"Nói như vậy..." Chu Vi đã hoàn toàn ổn định tinh thần, "Ngươi cũng biết Trương Thiên Ý chẳng hề đến hành thích ta?" Lãnh Huyền cười, không trả lời. Chu Vi thoáng nghi ngờ, hỏi tiếp: "Vậy ngươi đặt chuyện dối trá với mục đích gì?"
Lãnh Huyền cười, đáp: "Lúc ta rượt theo Trương Thiên Ý, y tìm đủ cách trốn tránh mà không thoát, nên đã mách ta một chuyện bí mật, dùng bí mật đó đánh đổi sinh mạng của y!" Nói đến đấy, lão chĩa ánh mắt vào Lạc Chi Dương, "Mi biết bí mật ấy là gì không?" Lạc Chi Dương tái mặt, hắn lí nhí: "Linh Đạo Thạch Ngư?"
"Chính nó!" Lãnh Huyền cười cười, "Bị tịnh thân như ta, nữ sắc là không tơ tưởng tới, có tích cóp tiền tài châu báu cũng không người thừa kế. Nhưng mỗi ngày một thêm tuổi, chuyện giàu sang phú quý cũng coi nhẹ đi, ham muốn tranh quyền đoạt lợi cũng vứt bỏ ngoài tai, chính vì vậy mà Hoàng Thượng mới giữ ta bên cạnh ngài. Nhưng phàm là người, thể nào ai cũng có cái ham muốn, tất cả mọi thứ ta đều chẳng để ý tới, duy con đường võ học là còn tạo trong ta ít nhiều hứng thú. Ta luyện võ đến trình độ này, những bí kíp, thần công tầm thường Lãnh mỗ không để vào mắt, chỉ duy nhất cái di vật này của Linh Đạo nhân là còn gợi trong ta ít nhiều tò mò. Nghĩ đến hồi đó, Thích Ấn Thần là một kỳ tài ngút trời, chẳng thua ai trong đám cao thủ sinh ra sau thời đại Tây Côn Luân, nhưng chỉ sau trận chiến cùng Linh Đạo nhân mà y đã bó buộc phải vạn dặm rời xa Trung Thổ ra sống nơi hải ngoại, nếu chẳng vì thua đậm vào tay Linh Đạo nhân thì y đâu đã có phải làm như vậy? Ta già rồi, nếu trước khi chết còn có thể đưa mắt nhìn qua Linh Đạo Thạch Ngư một cái, thật sự cũng là một chuyện khá hay ho đấy."
Lạc Chi Dương nghi ngờ: "Trương Thiên Ý nói với ngươi những gì?" Lãnh Huyền cười: "Hắn nói, muốn có Linh Đạo Thạch Ngư, trước hết phải tìm cho ra tiểu thái giám thổi sáo đó!" Lạc Chi Dương mắng thầm, thảo trái quỷ học ai không học, lại đi học ngón nghề của chính mình, dùng "Linh Đạo Thạch Ngư" mà lừa gạt người. Thế nhưng tay gà thiến họ Lãnh này cũng ham hố thạch ngư, mình dùng thạch ngư làm vốn, thật sự có thể tính kế chu toàn cùng lão. Nghĩ vậy, hắn cười ruồi, nói: "Không sai, trên đời này, ngoài ta, chẳng ai biết thạch ngư kia giấu ở chỗ nào. Lãnh công công, ta chết đi, lão cũng đừng mong kiếm được thạch ngư. Nếu mọi người bọn ta ai nấy đều yên ổn, đều vô sự cả, chẳng phải rất tốt sao?"
Lãnh Huyền nhìn chằm chằm vào hắn một lát, rồi lão lắc đầu, nói: "Cùng yên ổn, chưa chắc đã là vô sự, lão phu lấy không được thạch ngư cũng chẳng hề chi, mi trúng Dạ Vũ Thần Châm, chính là sống không quá vài ngày thôi."
Chẳng để cho Lạc Chi Dương nói, Chu Vi buột miệng: "Lãnh công công, lời đó có nghĩa ngươi không cứu hắn hả?" Lãnh Huyền chỉ mỉm cười, Lạc Chi Dương xì một tiếng, khinh miệt: "Mình còn có thể tin vào lời nói của lão sao?"
Chu Vi bặm môi, mắt toát vẻ giận dữ, Lãnh Huyền cười nói: "Công chúa khoan nóng vội, lời Lãnh mỗ nói cũng không phải tất cả đều là giả dối, ‘Dạ Vũ Thần Châm’ nguồn gốc từ‘ 'Bích Vi Tiễn’ là không giả, kim châm nhập vào cơ thể phát sinh vặn vẹo cũng không giả, chỉ là, nói cho đúng ra, kim không hoàn toàn không thể cứu chữa. Tiểu tử, ngươi đem thạch ngư cho ta, ta sẽ trục kim châm ra cho mi, được không?"
Chu Vi mặt hoa đỏ bừng, cô gằn giọng: "Ngươi, ngươi dám lừa gạt phụ hoàng!" Lãnh Huyền cười, đáp: "Công chúa điện hạ, như nhau, như nhau cả thôi!" Chu Vi nói: "Ngươi vì Linh Đạo Thạch Ngư, dám cả gan thả phạm nhân!" Lãnh Huyền cười: "Công chúa vì tình riêng, chẳng phải cũng có lén giấu nam nhân trong cung sao?" Chu Vi bối rối: "Ai, ai vì tình riêng!" Lãnh Huyền thản nhiên nói: "Công chúa bảo không có, vậy nhất định là không có. Chẳng qua, Bảo Huy công chúa, Hoàng Thượng vốn rất sủng ái công chúa, chuyện này vỡ lở ra, cũng không biết ngài sẽ thất vọng nhường nào."
Chu Vi rối bời bời, cô vì Lạc Chi Dương mà dối gạt phụ hoàng, trong lòng không khỏi áy náy, chỉ là cô không đành lòng trơ mắt nhìn Lạc Chi Dương táng mạng. Cô gái đụng đâu kẹt đấy, hoang mang tưạ như đang bị một bàn tay to lớn nào đó nó vò nhầu, vò nát cõi lòng.
"Thạch ngư không giấu trong Tử Cấm Thành!" Lạc Chi Dương dằn từng chữ, "Lão muốn có thạch ngư, trước hết phải mang ta ra ngoài cung!" Lãnh Huyền lạnh lùng bảo: "Tiểu tử ngươi lời nói vô cùng giả dối, ta không rỗi hơi giây giưa với mi, mi cứ nói chỗ giấu, tự tay ta đến lấy là xong."
Lạc Chi Dương cười nói: "Lãnh công công, lão không đưa ta ra ngoài cung, lão không lo Hoàng Thượng phát giác việc này à! Ta dù sao sống cũng chẳng còn được lâu, có chết thì cũng chỉ thê thảm chút đỉnh. Nhưng trước khi ta chết, ta sẽ khai ra rằng, việc này không dính dáng gì tới công chúa, tất cả đều là lão thông đồng cùng ta, đưa ta vô đây cũng không phải là Trương Thiên Ý, mà là lão, Lãnh Huyền ... Lãnh công công."
"Ngươi dám!" Lãnh Huyền biến sắc. Lão mang một thân võ công kinh thế hãi tục, lại sống trọn đời trong thâm cung, con số những âm mưu, thủ đoạn xảy ra nơi cung cấm lão từng chứng kiến là không nhỏ, thế nhưng trò ma mãnh của tên bát bì vô lại Lạc Chi Dương này lão lại rất ít khi lĩnh giáo. Lão sắp đặt một cái bẫy rất tốt, tưởng sẽ ép buộc được hai người này, chín phần mười chắc ăn, ai ngờ Lạc Chi Dương lại tuỳ theo kế sách của lão mà lật ngược thế cờ, mà leo lên ngồi trên đầu của lão. Nếu vào một tình huống khác, tống cho tiểu tử này một chưởng là xong, chỉ là chỗ giấu Linh Đạo Thạch Ngư ở trong óc hắn, giết hắn, coi như mất luôn thạch ngư.
Phút chốc, trong đầu lão thái giám xoay chuyển mấy chục cái ý niệm, đột nhiên, lão hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta mang ngươi ra cung không khó, nhưng ngươi tự hhiên vô cớ mất tích, hậu hoạn vô cùng!" Lạc Chi Dương nói: "Còn có thể có hậu hoạn gì nữa?"
Lãnh Huyền thản nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi chớ có xem nhẹ thiên hạ. Đương kim Thánh Thượng xuất thân nghèo hèn mà quét sạch được đối thủ toàn cõi, chính là nhân vật tinh minh số một số hai trên đời này. Chuyện thêu dệt Trương Thiên Ý ám sát công chúa là chuyện ma quỷ, ngài nhiều lắm là tin tám phần, sở dĩ chưa cho điều tra, tất cả đều do chỗ tính mệnh của ngươi không còn được bao lăm. Nếu ngươi vô cớ mất tích, ngài nhất định tra xét cho đến đầu đến đũa, lúc đó, hết thảy đều thủy lạc thạch xuất (nước cạn thì trơ đá), không biết sẽ có bao nhiêu đầu người rơi xuống đất? Ta mà có thả thích khách, cái nghi ngờ công chúa dâm loạn, cung nữ, thái giám của cung Bảo Huy một đứa cũng đừng hòng toàn mạng. Một mình mi đi thì dễ, nhưng mặt khác, mọi người đều sẽ vì mi mà dính tội!"
Nghe xong, Lạc Chi Dương tái mặt, Chu Vi vội hỏi: "Lãnh công công, ngươi có cách nào đưa Lạc Chi Dương ra ngoài cung mà không kinh động đến phụ hoàng?"
Lãnh Huyền vẻ lơ đãng, đáp: "Ta ắt có cách, nhưng Lạc Chi Dương mi phải thề độc, đem tính mạng đổi thạch ngư, tuyệt không được đổi ý!"
Lạc Chi Dương hắng giọng, giơ tay lên, rầu rầu rĩ rĩ nói: "Ta, Lạc Chi Dương, xin thề đem mạng đổi ngư, quyết không đổi ý, nếu làm trái lời thề này, sẽ bị trời tru đất diệt!" Miệng thề, trong lòng hắn lại nhủ thầm, lấy mạng đổi ngư, mạng của ai đem đổi ngư gì, ta cũng còn chưa nói ra. Có thể là mạng của ta, cũng có thể là mạng con gà thiến chết toi nhà lão ... Còn ngư nào, thạch ngư là ngư, mộc ngư (cái mõ) cũng là ngư, ngoài ra, còn có lí ngư (cá chép), niêm ngư (cá trê), hoàng hoa ngư (kẻ hay càu nhàu), bỉ mục ngư (cá thờn bơn), đến lúc đó, con gà thiến chết toi nhà lão cứ thong thả mà chọn là được.
Hắn vừa tự nhủ, vừa âm thầm đắc ý, bỗng nhận ra vẻ nghi ngờ nơi Lãnh Huyền, hắn vội thêm: "Một mình ta long trọng tuyên thệ chưa đủ, Lãnh công công, lão cũng phải buông lời thề!" Lãnh Huyền lạnh lùng nói: "Lời hứa của lão phu quý giá còn hơn hoàng kim, ta đã thả Trương Thiên Ý rồi, điều đó chẳng đủ bảo đảm với mi là ta không thất tín cùng mi hay sao?"
Lạc Chi Dương buột miệng: "Nào ai biết Trương Thiên Ý còn sống hay đã chết...." Lời nói còn chưa dứt, Lãnh Huyền đã trừng mắt với hắn. Chu Vi vội cắt ngang: "Ta tin cậy Lãnh công công. Này, Lãnh công công, Lạc Chi Dương đã phát thệ rồi, ngươi nói ta nghe thử xem làm thế nào đưa hắn ra ngoài cung?" Lãnh Huyền cười nói: "Cái đó dễ ợt! Nếu còn sống mà đi tất có hậu hoạn, nhưng chết rồi mới đi, chắc ăn trăm phần trăm!" Chu Vi ú ớ, cô kinh hãi, nhảy ngay ra đàng trước Lạc Chi Dương để che chắn cho hắn, Lạc Chi Dương vô cùng cảm động, hắn lập tức kêu lên: "Công chúa..."
Chu Vi không dám lơ là, cô chăm chú nhìn vào Lãnh Huyền, hơi thở gấp gáp. Lãnh Huyền nheo mắt nhìn cô, lão cười, nói: "Công chúa hiểu lầm ta rồi, ý ta nói chết, không phải là chết thật, mà là giả chết."
"Giả chết?", cả hai thiếu niên cùng sửng sốt. Lãnh Huyền gật đầu, nói tiếp: "Thánh Thượng trước khi xem xét mọi sự kiện, ngài vẫn đinh ninh rằng tiểu thái giám trúng châm tất phải chết. Ta có một cách này, trong vòng sáu canh giờ, có thể khiến cơ thể hắn rút vào trạng thái nội liễm, thân mình không khác xác chết chút nào. Theo thông lệ, người trong cung chết đi, xác không được để qua đêm tại cung nội, bó buộc phải đem hắn nhập quan, đưa đi chôn tại nghĩa địa bên ngoài. Đến lúc đó, ta đào mồ, mở quan tài cứu người, chắc chắn thần không biết, quỷ chẳng hay!"
Hai người chần chờ nhìn nhau, cùng chung ý nghĩ: "Cũng phải tính thêm là giả dạng chết trong sáu canh giờ, phải bịp bằng được thái y, ngỗ tác (quan khám nghiệm tử thi), căn bản tuyệt không khả thi. Lãnh Huyền đoán được tâm tư hai người, lão cười cười: "Công chúa yên tâm, lão phu còn muốn giữ hắn lại để lấy thạch ngư, quyết chẳng làm hắn chết thật, bằng không, lão đâu cần phí tổn công sức, đau cần nói chi cho nhiều những lời vô nghĩa cùng hai vị, lập tức xuống tay, một phát chưởng dứt mạng tiểu tử này là xong."
Chu Vi nghe lão nói, thấy thật có lý, cô bèn quay sang nhìn Lạc Chi Dương. Gã này lòng dạ tơi bời, bất kể chết thật hay chết giả, phải nằm lì sáu canh giờ liền trong quan tài, thật tình cũng chẳng thú vị gì lắm, chỉ là vất vưởng mãi trong cung, cũng không là kế hoạch dài lâu, giữa hai cái hại, đành chọn cái nhẹ nhất, hắn nghiến răng, gật đầu: "Được rồi, cứ làm y lời Lãnh công công!"
Lãnh Huyền nở nụ cười quỷ mị, thấp giọng nói: "Giờ cũng đã muộn, lão phu phải về chuẩn bị một chút, giờ thân ngày mai, ta sẽ lại đến gặp cả hai vị. Có nguyên một ngày để suy nghĩ, nhị vị cũng nên bàn thảo cho tốt. Lãnh mỗ không thích gây khó cho người khác, việc này, bó buộc hai bên cùng đều phải tự nguyện thì mới xong được." Vừa nói dứt, lão trở gót lui ra, thoắt một cái, đã mất tăm mất tích vào vùng đêm đen.
Chu, Lạc hai người đứng ngẩn ngơ, trong lúc chung quanh yên ắng không một tiếng động, đột nhiên vang lên một tiếng cú kêu đêm quái dị, cả hai đồng loạt nhẩy nhổm lên, ruột gan bỗng dưng lạnh ngắt. Lạc Chi Dương thấp giọng hỏi: "Công chúa, cái vị Lãnh công công này đầy âm dương quái khí, rốt cuộc lai lịch lão là gì vậy?" Chu Vi lắc đầu: "Ta cũng không rõ, cho đến giờ, phụ hoàng chưa khi nao đề cập chuyện đó, thành thử không ai dám đả động đến gốc gác của lão. Có lần, ta nghe một cung nữ già loáng thoáng nói sơ qua, Lãnh công công vốn là thái giám của Nguyên triều, về sau, chẳng hiểu tại sao lại làm trợ thủ cho phụ hoàng. Mấy lần phụ hoàng bị thích khách mưu ám toán, đều nhờ một tay Lãnh công công bảo vệ, đánh thích khách không chết cũng trọng thương. Ta có hỏi nơi sư phụ, người cũng rất khó hiểu, một cao thủ cỡ Lãnh công công, cớ sao chịu tịnh thân làm thái giám?"
Nói đến đấy, Chu Vi đưa mắt nhìn sang, chợt gặp trong vẻ xa xăm nơi mắt Lạc Chi Dương, có một tia thắc thỏm, cô bất giác tức bực, hừ khẽ một tiếng, Lạc Chi Dương quay đầu lại, hỏi: "Gì thế?" Chu Vi giọng lạnh tanh: "Ngươi sắp xuất cung, trong lòng coi bộ vui sướng quá há?" Lạc Chi Dương vẻ mặt hớn hở: "Ờ ... Ờ... Cuối cùng sắp được ra ngoài."
Chu Vi cảm giác một mùi vị chua cay toát lên từ sâu trong lồng ngực, hốc mắt cô cay cay, chợt nước mắt trào ra. Thấy dáng dấp cô như vậy, Lạc Chi Dương lúng túng không biết phải làm gì, hắn vội kêu lên: "Công chúa..." Ch\ẳng chờ hắn nói xong, Chu Vi phất tay áo, cô quay mình bỏ chạy vào màn đêm xa thẳm.
--- Hết chương hai ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện