[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 8 : Tinh Ẩn Chân Nhân 2

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:06 29-04-2018

.
Một hôm, luyện xong quyền cước, giờ giấc còn sớm sủa, Lạc Chi Dương ra về, đi khỏi Tinh Ẩn cốc đúng lúc giờ Dần chuyến sang giờ Mão, từ xa bỗng có tiếng rú thét kỳ quái lúc cao, lúc thấp, ầm ì truyền đến. Tiếng ồn này chẳng xa lạ gì với Lạc Chi Dương, đúng là phát ra từ Phong Huyệt nơi đầu hòn đảo. Vào thời điểm rất tĩnh lặng này, ngoài tiếng gió hú của Phong Huyệt, không có bất cứ thứ âm thanh nào khác. Lạc Chi Dương tò mò, hắn dỏng tai lắng nghe, có cảm giác tiếng gió hú kia không những to lớn rõ nét, mà còn thay đổi đủ kiểu, khi thì giống tiếng vượn hú nơi triền sông, lúc lại giống muôn người cùng nhau cất tiếng cười vang, khi nghe và cảm nhận ra cái tinh tế trong đó, thấy nó giống một khúc nhạc với đầy dủ những nốt thăng trầm. Mà lại là một khúc nhạc tuyệt diệu nữa kia! Tiếng gió hú luôn thay đổi, mỗi lúc một khác, chẳng khi nao lặp lại, còn rất sai biệt so với tiếng gió khoảnh khắc trước đó. Nghe thấy gió hú có điểm dính dáng tới âm nhạc, Lạc Chi Dương bỗng phát mê mẩn, chỉ khi chợt vọng đến tiếng người hắn mới sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy về nhà. Từ ấy về sau, vào khoảng giờ Dần chuyển sang giờ Mão, hắn cáo từ Tịch Ứng Chân, đi ra trước Phong Huyệt nghe gió hú. Có đôi khi, nghe dứt một đoạn, hắn ghi nhớ, đem phổ thành nhạc, lấy sáo tấu lên, chỉ tiếc một điều âm lượng của sáo quá thấp bé, ngàn vạn lần quá nhỏ so với cường độ của tiếng gió hú. Một hôm, hắn ngồi bên bờ biển, nghe gió hú đến nhập thần, bỗng nhiên đan điền nhói lên, chân khí trong người chạy như điên như loạn, hắn làm cách gì cũng không trấn áp xuống được. Lạc Chi Dương bất đắc dĩ phải ngồi xuống chờ cho dứt cơn, luồng nội tức nọ gây náo loạn hơn nửa canh giờ, cho đến khi gió ngừng hú thì trong hắn mới binh ổn trở lại.Trạng thái này chưa từng xảy ra, khiến Lạc Chi Dương không khỏi nghĩ sợ, lúc về tới nhà, hắn mở 'Diệu Nhạc Linh Phi kinh' ra xem, đọc hết hai chương 'Linh Khúc' và 'Linh Vũ', vẫn chưa thấy đề cập đến tình trạng đó, khi đọc tới chương thứ ba 'Linh Cảm', chợt thấy miêu tả '"Trang Tử từng bảo, trên đời có ba thứ LẠI (thanh âm), người thổi tiêu, thổi sáo thuộc 'Nhân Lại', tiếng gió lướt mặt đất là 'Địa Lại', tiếng từ trời cao lay chuyển vạn vật là 'Thiên Lại'. Nhân Lại không bằng Địa Lại, Địa Lại kém Thiên Lại, cái lý cuả Nhân Lại có thể nghe hiểu, những thứ thuộc Địa Lại có thể xử dụng, nhưng Thiên Lại, nó đến ta chẳng hiểu đến từ đâu, nó đi ta không biết đi về đâu, không khí làm rung dây đàn, gió máy xao động làm trổi tiếng địch, làm rung chuông, làm lắc khánh, làm chấn động vạn vật......" Lạc Chi Dương vụt nhớ lại, trong lúc chuyện trò tán gẫu, hắn từng được nghe Tịch Ứng Chân giảng giải về lý thuyết Tam Lại do Trang Tử đề xướng, Thiên, Địa, Nhân các thứ đều đến từ chính các kinh thư Đạo gia. Nhân Lại chỉ là âm nhạc do con người tấu, gẩy, tỉ như 'Chu Thiên Linh Phi khúc', Địa Lại chỉ do cuồng phong thổi luồn theo huyệt động mà âm vang lên, giống như tiếng gió hú phát xuất từ Phong Huyệt, còn Thiên Lại, là những thứ âm thanh của vạn vật trong thế gian, tỉ như tiếng gió thổi cát bay, tiếng gió khua nước sinh ra sóng biển, tiếng sấm sét, tiếng núi đổ gây cộng hưởng tới tất cả các chuông đồng... thảy đều sắp vào hàng Thiên Lại. Thiên 'Linh Cảm' đại ý nói: "Linh Khúc Chân Khí" từ âm nhạc mà nảy sinh, rất có nhạy bén với các loại âm thanh, khi tu tập đến một mức độ nào đó, người tu luyện sẽ từ 'Chu Thiên Linh Phi khúc' luân chuyển xoay vòng mà khiến chân khí chảy trong cơ thể hòa vào âm thanh của vạn vật, đưa đến mức thoát khỏi vòng thế tục, dâng cao đến Thiên đạo. Lạc Chi Dương tu luyện 'Chu Thiên Linh Phi khúc' đã lâu, chân khí tích lũy trong cơ thể càng ngày càng dầy, mường tượng đã qua khỏi cảnh giới "Nhân Lại", chẳng những nó có thể lưu chuyển theo tiếng sáo, mà còn có thể cảm ứng một cách vi diệu cùng các thứ thanh âm ầm ĩ như tiếng gió hú từ Phong Huyệt vốn thuộc hàng Địa Lại, khi hắn nghe đến chỗ ứng hợp cùng 'Chu Thiên Linh Phi khúc', sẽ gây chấn động tới mạch chảy của chân khí trong cơ thể Lạc Chi Dương. Đọc xong kinh thư, Lạc Chi Dương gặt hái được nhiều kiến thức, hôm sau, hắn đi nghe gió hú, lúc đầu chưa thấy có biến chuyển, nghe được hồi lâu, chân khí bỗng chạy như điên như cuồng, hắn gấp rút trấn định tâm thần, cố gắng đè nén chân khí, chẳng dè, càng cố sức, càng làm chân khí hỗn loạn hơn, sinh ra chảy ngược, gây nhộn nhạo khí huyết. Hắn nhớ tới lý thuyết trong câu đầu của chương 'Linh Cảm', nói rất rõ là tự mình phải thuận theo tiếng động đến từ bên ngoài, không được đề kháng. Nghĩ như vậy, hắn buông lỏng ý và thần, để mặc tiếng gió hú dẫn dắt chân khí. Chân khí dựa theo tiếng gió hú mà lưu chuyển, bỗng nhanh, bỗng chậm, khi mạnh, lúc yếu, khi thì đánh thẳng, khi thì ngoằn ngoèo vòng vo, không có gì phù hợp với tâm pháp luyện nội công, nhưng kết quả thu lượm lại gấp bội, thành quả cao tới mức không thể nghĩ bàn. Lạc Chi Dương càng thấy say mê, ngay cả khi tập luyện quyền cước cũng không có được cái tư vị đó, hằng đêm, hắn đến bên dưới Phong Huyệt, chỉ trông mau đến giờ Mão để nghe tiếng gió hú, hắn giấu mình bên trong đám loạn thạch, không bị người phát giác. Như vậy được quá một tháng, đêm nay, hắn vừa nghe gió hú, vừa thả lỏng cho chân khí tự do lưu chuyển. Bỗng chốc, toàn thân hắn chấn động, trong đầu vang óng một tiếng, hắn tiến vào một cảnh giới tuyệt đối tĩnh lặng, mắt không thấy, tai không nghe, vạn vật tối đen ngòm, vạn vật không một tiếng động. Tình trạng này khiến hắn cảm giác đã rơi tọt xuống vực sâu, liên tục trong khoảng chừng một khắc, Lạc Chi Dương chợt bừng tỉnh, một cái cảm giác khác lạ chớp nhoáng đến trong lòng, chân khí lưu chuyển êm ả như nước chảy, lúc nó đến từng lỗ chân lông trong người, lông tóc chỗ ấy dường rung chuyển theo, khiến hắn cảm tưởng đang có ngàn vạn lỗ tai, giúp nghe gió vi vu, nghe hoa sóng nhẹ chạm vào bờ đá, đến cả tiếng côn trùng rỉ rả tại hơn một trượng ngoài xa cũng nghe thật rõ ràng. Con tim Lạc Chi Dương đập thình thịch, cái cảm giác này, hắn trong lòng hiểu được, nhưng không sao diễn tả thành lời. Hắn về lại phòng ở Yêu Nguyệt phong, đầu óc vẫn cứ hoảng hoảng hốt hốt, không rõ mình đang sống trong cảnh thực hay đang nằm mộng. Đêm đến,, hắn mở 'Diệu Lạc Linh Phi kinh' ra, đọc hết chương 'Linh Cảm', rồi đọc ngược lên chương 'Linh Phi', chẳng hiểu tại sao, lúc trước thì ù ù cạc cạc, bây giờ mọi thứ đều cực kỳ dễ hiểu. Đọc xong Linh Cảm và Linh Phi, hắn quay sang đọc trở lại Linh Khúc, Linh Vũ, thật giống như mọi sự đều sáng tỏ hẳn ra, đọc đâu hiểu đấy. 'Linh Cảm' giúp cảm giác vạn vật, 'Linh Phi' tạo khả năng chế ngự vạn vật, từ cảnh giới cảm giác sang cảnh giới chế ngự vốn là một cửa quan cực kỳ gian nan, muốn đột phá qua, toàn trông vào phần thiên phú cuả người tu luyện, nhanh thì một tích tắc thay chuyển ý niệm, chậm thì suốt đời cũng là vô vọng. Lạc Chi Dương gặp cơ duyên kỳ xảo, từ trong tiếng gió hú mà đạt thần công kỳ diệu, theo con đường tu tập của Đạo gia, hắn mường tượng đã có phong phạm của Linh đạo nhân thuở trước. Hắn cầm kinh thư, trong lòng rất xúc động: "Vì một bộ 'Linh Phi kinh' này mà gây chết chóc cho vô số người, giữ nó lại trên thế gian, sẽ gây hậu họa chẳng sai. Giờ ta đã học xong, để nó bên mình cũng chả làm gì." Nghĩ thế, hắn ra ngoài, đến dưới chân đồi Yêu Nguyệt phong, đào một hố nhỏ chôn kinh thư vào đấy, bên trên hố dằn một tảng đá lớn. Nhanh chóng làm xong mọi việc, hắn ngước trông ra, chỉ thấy trời và biển hòa lẫn vào một khối, dưới ánh trăng lặn mờ nhạt, đất trời cũng nhập nhoạng khó phân biệt. Ánh sáng cùng cảnh vật đều hư thật mờ ảo, tức cảnh sinh tình, Chi Dương máy động trong lòng, đột nhiên hắn rộ lên một tràng cười to. Tiếng cười phá vỡ màn đêm đen thẳm, nó bay bổng xuyên lên tận hư không trên cao. Ở tại đây, hai năm về trước, hắn còn là một tên du thủ du thực nhỏ bé ven sông Tần Hoài, bây giờ, hắn kiêm tu tuyệt học của hai đại gia Linh đạo nhân, cùng Thích gia của đảo Linh Ngao. Chỉ còn là vấn đề thời gian, thể nào hắn cũng thừa sức tranh đua cùng cao thủ khắp thiên hạ. Đêm hôm sau, Lạc Chi Dương lại đi nghe gió hú, vừa nghe, hắn vừa đem đối chiếu cùng 'Linh Phi kinh', lại lĩnh ngộ thêm được khá nhiều. Còn đang trong tâm trạng mừng vui, hắn chợt nghe tiếng bước chân vọng đến. Lạc Chi Dương vội vàng nấp vào sau một tảng cự thạch, mũi miệng nín thở, mắt dõi trông ra, thấy một nam một nữ từ trên cao đi xuống. Hai người sánh vai tiến ra bãi biển. Nam tử thân hình cao lớn, chính là Vân Thường, nữ tử lưng ong eo thon là Diệp Linh Tô. Hai người đến sát mé biển, Diệp Linh Tô đột nhiên hỏi: "Đại sư huynh, huynh đưa muội đến đây làm gì?" Vân Thường trầm mặc một lát, đáp: "Sau ba ngày sắp tới, là 'Ngao Đầu Luận Kiếm’, sư muội có ý định gì chưa?" Diệp Linh Tô dõi mắt ra khơi, dáng xuất thần một lúc, rồi cô nhỏ giọng nói: "Muội sẽ tham gia." Vân Thường liếc cô, rồi y lắc đầu, thở dài: "Sư muội, muội việc gì phải rước khổ vào thân?" Diệp Linh Tô nhìn biển, cô không trả lời. Lại nghe Vân Thường nói tiếp: "Lần Ngao Đầu Luận Kiếm này, nếu huynh không chiếm khôi nguyên, phụ thân nhất định sẽ thất vọng. Nếu muội cũng tham dự, hai ta khó tránh phải đụng độ nhau, thì huynh làm sao đây?" Nói đến đấy, giọng Vân Thường nhỏ nhẹ, "Linh Tô, huynh thật chẳng muốn phải giao đấu với muội". Hắn gọi thẳng tên cô, giọng mềm mỏng khẩn khoản. Diệp Linh Tô ngây người, bất động, đột nhiên cô buồn bã nói: "Huynh chẳng nên lo lắng quá, nếu huynh và muội phải đả đấu cùng nhau, huynh cứ hết sức mà làm, dù thắng, dù bại, muội tuyệt không oán trách gì huynh hết." Vân Thường trầm mặc một chút, hắn lớn giọng: "Linh Tô, muội là một cô gái sẽ xuất giá, tương lai, giúp chồng dạy con mới là phải, võ công muội luyện cho cao hơn, rồi ra dùng vào việc gì?" "Cô gái xuất giá?", Diệp Linh Tô gằn giọng, "Ai nói nữ nhân thì cứ phải giúp chồng dạy con?" "Cái đó...", mặt Vân Thường thoáng ngượng ngùng, "Từ xưa, thánh nhân đều dạy thế cả, thân làm gái, phải giữ tam tòng tứ đức, chẳng nên sính cường tranh thắng. Linh Tô, muội cái gì cũng tốt hết, duy chỉ ... ôi, duy chỉ có cứng rắn mạnh mẽ chút đỉnh thôi." Diệp Linh Tô trố mắt vào y, nét lạnh lẽo ẩn hiện trong khóe mắt: "Đại sư huynh, huynh hãy cứ tự lo cho thân mình thì hơn, muội cứng, muội mạnh, mắc mớ gì tới huynh đâu?" Vân Thường mặt đỏ bừng, y chiếu ánh mắt thẳng vào cô, lớn tiếng nói: "Linh Tô, hai ta lớn lên bên nhau, muội còn chưa hiểu lòng huynh sao? Sau kỳ Ngao Đầu Luận Kiếm này, mặc phụ thân chịu hay không chịu, huynh nhất đinh phải lấy muội làm vợ" Thân mình Diệp Linh Tô run rẩy, hai mắt vô thần nhìn ra trước, mặt ngây ra, không thốt nên lời. Lạc Chi Dương nhìn dáng vẻ cô gái, tim hắn chợt đập nhanh hẳn lên, hắn nghĩ bụng, rằng Vân Thường si mê Diệp Linh Tô đến thế, chả trách y đã ra tay đánh lén mình tại cửa động Yến Tử. Hắn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Diệp Linh Tô nói: "Nếu không phải sư phụ chẳng chịu, mà là ... mà là muội không ưng, thì sao?" Vân Thường sửng sốt, buột miệng hỏi: "Vì cái gì?" Diệp Linh Tô im lặng, không lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú của Vân Thường bỗng thoáng hiện tia tử khí, y bỗng nghiến răng, nói: "Huynh biết vì cái gì rồi." "Vì cái gì?", Diệp Linh Tô ngoái đầu nhìn vào y, mặt mờ mịt. Vân Thường hừ một tiếng, gằn giọng: "Vì cái thằng Lạc Chi Dương kia!" Lạc Chi Dương rúng động, suýt tí nữa là hắn buột miệng kêu lên thành tiếng, Diệp Linh Tô vừa bực tức, vừa rối rắm, cô vùng vằng giậm chân: "Huynh... huynh nói vớ vẩn gì thế" Vân Thường hỏi: "Muội không ưa thích hắn hả?" Diệp Linh Tô nhổ toẹt một bãi, đáp: "Muội có thể ưa thích heo, ưa thích chó, chớ đời nào lại ưa thích cái thằng quỷ ba xạo đó." Lạc Chi Dương nghe xong lời này của cô, khối nặng trĩu trong lòng vụt tan biến, hắn âm thầm thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. " Chỉ vì..." Vân Thường nửa tin nửa ngờ, "Hai năm trước, hắn bị phạt đánh hèo, chính mắt huynh thấy muội lén lấy 'Bổ Vân Tục Nguyệt tán’ đem đưa cho hắn..." Lạc Chi Dương cảm giác ù tai, quả nhiên không ngoài hắn ước đoán, thuốc trị thương ngày đó chính thực do Diệp Linh Tô đưa tới. Diệp Linh Tô dòm Vân Thường, đỏ mặt tía tai, cô gắng gượng hỏi: "Huynh ... huynh đã rình rập, theo dõi muội?" Mặt Vân Thường thoáng ửng hồng, y lắp bắp: "Đấy là huynh tình cờ thấy thôi." Diệp Linh Tô lồng ngực phập phồng, giọng cô ràn rạn: "Chả hiểu vì sao, muội chỉ thấy hắn thật đáng thương..." "Còn cái động Yến Tử kia thì sao", Vân Thường lớn tiếng, "Muội cùng hắn làm cái gì trong động Yến Tử ..." Y còn chưa dứt lời, Diệp Linh Tô vung tay tát vào mặt y. Mặt cô tái mét, toàn thân run rẩy, tấm khăn che mặt lay động mạnh, lệ trong suốt loe lóe nơi đáy mắt. Lạc Chi Dương thấy bất bình, hắn dự định, nếu Vân Thường phản kích, hắn sẽ vất bỏ tất cả, sẽ nhào ra. Nhưng chỉ thấy mặt Vân Thường hết tái xanh lại đỏ ửng, y ngớ người ra một lúc, rồi quay mình, y đi lên phía trên. Lạc Chi Dương nhẹ nhõm thở ra, khi thấy Diệp Linh Tô dõi ánh mắt ra khơi, thần tình mô hồ mờ mịt, trong lòng hắn bỗng hực lên, hắn tự nhủ, cô bị người ta chê cười, toàn tại chính mình gây nên, hắn định tìm cách nào cho thật tốt đẹp để giúp cô nguôi ngoai. Còn đang xoay chuyển ý nghĩ đó, hắn chợt nghe 'soạt' một tiếng, tay Diệp Linh Tô đang cầm một thanh nhuyễn kiếm, thon dài, sắc bén. Trong ánh phản chiếu loe lóe từ lưỡi kiếm, thấy có dầy đặc những hoa văn kỳ lạ. Chỉ có điều, mũi kiếm gẫy đứt mất một khúc, như bạch ngọc mang tì vết, thật sự có chút tiếc nuối. Cô gái tập trung ánh mắt vào trường kiếm, cô nhẹ nhàng xoay người, đối mặt với thái dương đang lên, cô bắt đầu múa kiếm.Eo lưng cô thanh mảnh, ánh kiếm trong như nước hồ thu, thân hình cô nhẹ nhàng bung lên tựa hồ muốn đón đầu làn gió nhằm bẻ nhành liễu. Rồi cô đáp xuống nhanh như sao sa, dáng phơi phới thanh thoát, thân ảnh ẩn hiện trong vầng sáng cuả nắng mai. Trường kiếm sử mỗi lúc một nhanh, nắng ban mai loang loáng nhảy múa trên lưỡi kiếm như những ánh sao sa chói rực. Con mắt võ học cuả Lạc Chi Dương giờ đã có hiểu biết, hắn xem Diệp Linh Tô ra chiêu, bất giác nhớ tới những bài giảng dạy 'Phi Ảnh Thần Kiếm' trong tập 'Kiếm Đảm lục'. Sau hai năm, hắn đã quên quá nửa những chiêu thức ghi chép trong kiếm phổ, bây giờ, nhìn Diệp Linh Tô múa kiếm, những hình người sử kiếm nho nhỏ vẽ trong sách lại hiện về trí óc, chỉ là cô gái xuất kiếm quá nhanh, chiêu này còn chưa thấy rõ, chiêu kế tiếp hầu như đã sử xong rồi, may hơn nữa, cô xuất kiếm tuy nhanh, kiếm chiêu chẳng hề rối loạn chút nào, cô đi một hơi mười chiêu, xem thấy tưởng chừng cô chỉ đã vung vẩy thanh kiếm có một đường. Hắn quan sát trong chốc lát, nhuyễn kiếm càng lúc càng nhanh, kiếm quang dung nhập thân ảnh, nhìn không ra đâu là người, đâu là bóng chớp. Kiếm phong soàn soạt, vung cát biển thành một bức màn trắng vây bọc quanh mình cô gái đang thanh thoát múa kiếm. Bỗng nhiên Diệp Linh Tô rú một tiếng nhỏ, kiếm quang đang bay lượn chợt phát 'rảng' một tiếng. mũi kiếm đã đâm trúng một khối đá tảng đen đen. Lạc Chi Dương chăm chú nhìn, hắn suýt nữa buột miệng kêu lên kinh hãi. Nhuyễn kiếm đâm sâu quá nửa vào đá, hổ khẩu bên tay phải cô gái rách toác, máu tươi nhỏ từng giọt từ cổ tay xuống dưới. Nhìn vết máu, Diệp Linh Tô ngơ ngác thất thần, giống như khi đâm xong nhát kiếm đó, mọi sầu muộn trong lòng cũng hóa thành hư không, cô nhè nhẹ lắc đầu, chậm rãi đút trả kiếm vào vỏ, theo đường cũ mà lượn lờ ra đi. Về đến Yêu Nguyệt phong, đầu óc Lạc Chi Dương vẫn còn vương vấn hình ảnh Diệp Linh Tô múa kiếm, từng chiêu thức như hiện trở lại trước mắt. Hắn chống cuốc, cúi đầu mê man đến xuất thần, cho đến lúc nghe có người bên ngoài quát thét, hắn mới sực tỉnh lại. Hắn giương mắt lên nhìn, vừa thấy từ đàng xa, có hai người là Dương Cảnh và Hoà Kiều đang tiến đến. Song phương cừu nhân tái ngộ, cả đám đều hết sức phẫn nộ, Lạc Chi Dương gác ngang cán cuốc, lớn giọng hỏi: "Hai đứa bay đến đây làm gì?" Dương Cảnh trợn mắt dòm Lạc Chi Dương, bất giác hai nắm đấm xiết chặt lại, Hoà Kiều vội can y: "Dương sư huynh, đừng quên việc chính." Dương Cảnh gầm gừ một tiếng, la lớn: "Lạc tiểu cẩu, lão đại tửu quỷ Đồng Diệu ở đâu? Chẳng lẽ lão nốc cho lắm miêu niệu (nước đái mèo) vào, cái thây đó đang thẳng cẳng trên giường hả?" Lạc Chi Dương còn chưa kịp trả lời, từ trong nhà vụt chớp lóe một bóng người, chính là Đồng Diệu đang vọt mạnh ra. Người còn chưa đến gần, mùi men rượu ập tới, khiến cả đám vội ào ào tránh né. Đồng Diệu hai mắt ngái ngủ, ông ta trợn mắt vào Dương Cảnh, miệng thét hỏi: "Xú tiểu tử, mi rủa xả ai?" Dương Cảnh giật lui về sau một bước, y cười cười: "Sư bá không có say sao? Tiểu đồ được sư phụ phái đến báo cho sư bá duy nhất một câu, lão nhân gia ông cũng người của 'Kình Tức lưu’, ba ngày nữa, vào dịp 'Ngao Đầu Luận Kiếm’, sư bá cũng có phần phải tham dự, đến lúc đó, bớt uống đi hai chén, đừng để chi lưu nhà mình bị mất mặt, phải chịu xấu hổ trước mọi người." Đồng Diệu còn chưa nghe hết câu, cơn say đà tan biến mất, đôi mắt ông ta tóe lửa. Dương Cảnh làm ra vẻ không thấy, y cười cười, nói thêm: "Sư phụ còn dặn, nói sư bá bữa đó đừng cho tụi phu phen nhà nông đi theo, cái bọn hạ tiện gì đâu đó, sống thì cày xới ruộng đất, chết đem làm phân bón vườn tược, để cho chúng nó xem thấy võ công bổn phái, chính là một cái nhục nhã vô cùng to lớn." Y vừa nói những câu nói đó, vừa chuyển ánh mắt chăm chú vào Lạc Chi Dương, mặt y lộ rõ nét đắc ý khinh người khó tả. "Nhục nhã lớn lao?", Đồng Diệu dấn tới một bước, thân hình béo tròn của ông ta vọt ra, vung trảo bên tay trái chụp vào cần cổ Dương Cảnh. Dương Cảnh sớm có phòng bị, y lùi nhẹ ra sau, né tránh ngón trảo của Đồng Diệu, cùng lúc, y vung tả chưởng quật mạnh ra phía trước, hữu chưởng ghìm lại đàng sau. Đồng Diệu nhận ra khởi thế cuả "Kình Tức công", ông ta hừ một tiếng, năm ngón trảo vẫn cứ chụp tới. Dương Cảnh huy động "Thao Thiên khí" vào tả chưởng, thế mạnh tựa nước lũ phá vỡ bờ, khuấy lên một cỗ đại lực nổ tung ra ngoài, chẳng dè, y hoa mắt, tự dưng Đồng Diệu đột nhiên mất tăm, Dương Cảnh một chưởng đánh hụt, y vội vã thu hồi, nhưng y đánh ra quá mạnh, phát dễ mà thu khó, y còn chưa kịp xoay trở, cái ót bỗng đau buốt, cần cổ y đã bị đối thủ ghì chặt lấy. "Đi!", Đồng Diệu tròn xoe hai mắt, ông nâng Dương Cảnh lên, giúi y một cái thật mạnh ra xa. Dương Cảnh đầu và mặt chạm đất, máu mũi đổ ròng ròng, mắt y nổ đom đóm, hầu như muốn ngất xỉu. Hoà Kiều đứng bên cạnh nhìn xem đến ngẩn ngơ, lão già này nầy trông cái bụng phệ như trống chầu mà ra tay nhanh như cắt, vẻ say sưa trên mặt ông ta đã tan biến, ánh mắt loe lóe sát khí kinh người. Đồng Diệu một tay xoa eo, mắt dòm Dương Cảnh, cười gằn: "Tiểu tử, cái đó có thể coi như nỗi nhục nhã lớn lao không?" Dương Cảnh da mặt xanh mét, y nghiến răng, không nói gì, Đồng Diệu sa sầm nét mặt, ông ta quát hỏi: "Sao rồi? Còn chưa chịu hả?" Ông ta làm ra vẻ muốn động thủ nữa, Hoà Kiều vội vàng xông tới, chắp tay, cười cầu tài: "Đồng sư bá, ông là hàng tiền bối, tội gì lại đi so đo cùng hàng con cháu như bọn tiểu đồ? Dương sư huynh xưa nay ăn nói thiếu cẩn trọng, nếu có chỗ nào đắc tội, chỉ mong sư bá rộng lòng tha cho" Đồng Diệu nhìn y nửa con mắt, lạnh lùng hỏi: "Mi là đứa nào?" Hoà Kiều thưa: "Vãn bối Hoà Kiều." Đồng Diệu gật đầu, bảo: "Tiểu tử mi thấy rõ đó, hãy trở về bảo cho Minh Đấu hay,‘Ngao Đầu luận kiếm’ dĩ nhiên là ta sẽ đi, có dẫn theo người hay không, chẳng việc gì cần đến lão ta thả rắm!" Lại chỉ vào Dương Cảnh nằm sóng soài trên mặt đất, ông ta nói tiếp, "Xốc cổ nó dậy, hai đứa cút đi cho ta." Hoà Kiều liên tục vâng dạ, hắn nâng Dương Cảnh dậy, tẽn tò ra về. Đồng Diệu đuổi xong hai đứa, vẻ mặt ông ta tuyệt chẳng tỏ chút hứng thú, hai tay chắp sau lưng, ông ta rầu rầu đi về phòng. Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Lão Đồng vừa mới thi triển đại thần uy, tại sao lúc quay đi vẫn chẳng có tí gì vui thích vậy?" Tiêu lão tam giải thích: "Đó là tiểu Lạc ngươi không biết, ‘Ngao Đầu Luận Kiếm’ là nỗi đau trong tâm can cuả Đồng quản sự đấy, hồi đó, trong một kỳ luận kiếm, ông ta thua vào tay Minh Đấu, chẳng lên làm tôn chủ ‘Kình Tức lưu’ được, thành thử đến mỗi ngày có luận kiếm, ông ta mượn rượu giải sầu, say túy lúy nằm một đống!" Lạc Chi Dương tò mò: "Ngao Đầu Luận Kiếm rốt cục là cái quỷ gì vậy?" "Đó là một kiểu luận võ, từ xa xưa, Thích gia tổ chức để chọn lựa đệ tử, sau này, khi bị rợ Thát tử đánh phá, một phần của cung Thiên Cơ đã đến đảo tị nạn, bọn họ nhập gia tùy tục, cũng tham dự Ngao Đầu Luận Kiếm. Trong hội luận kiếm, không chỉ toàn bọn hậu bối tuổi trẻ tranh đấu đoạt giải khôi nguyên, ai cậy có võ công cao cường, còn có thể thách đấu đảo vương, tôn chủ. Ta được nghe người già kể truyện, hồi xưa, tổ tiên họ Vân đánh thắng Thích gia trong một kỳ Ngao Đầu Luận Kiếm, do đó, họ đã lên nắm quyền làm chủ đảo" "Những phu phen tạp dịch không được tham dự hả?", Lạc Chi Dương hỏi tiếp. "Ai bảo thế!", Tiêu lão tam lắc đầu, "Ngao Đầu Luận Kiếm là dịp toàn đảo tranh đua, bất luận kẻ nào đẳng cấp gì cũng đều được tham dự, đồ đệ Minh Đấu nói như thế, chẳng qua để bỉ mặt Đồng quản sự thôi." Nói chuyện tán gẫu một hồi, hắn trở về, chỉ thấy Đồng Diệu uống đến say mèm, gục đầu xuống bàn chửi mắng ầm ĩ, trong mười câu, có đến chín mắng mỏ Minh Đấu, còn một câu oán hận Vân Hư. Lạc Chi Dương nghe được, hắn thầm đoán, Đồng Diệu thua dưới tay Minh Đấu, e rằng có ẩn tình nào khác, Đồng Diệu võ công cực cao, mấy năm nay, ông ta say sưa chểnh mảng chuyện luyện tập, mà vẫn dễ dàng thắng tên đệ tử đắc ý của Minh Đấu, nếu ngược về thời điểm luận kiếm năm đó, chưa hẳn lúc ấy đã kém vế Minh Đấu. Ba ngày vùn vụt trôi qua, hôm đó, Đồng Diệu dậy thật sớm, triệu tập cả đám nông phu, nói: "Hôm nay mình nghỉ một ngày, các ngươi khỏi làm việc, tất cả theo ta đi lên khu Ngao Đầu." Mọi người nghe xong, vừa kinh ngạc lẫn vui mừng, Lạc Chi Dương làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Lão Đồng, Minh Đấu bảo là không được đi kia mà?" "Thúi lắm!", Đồng Diệu trợn mắt với hắn, hả miệng mắng to,"Hắn nói không dược đi thì mình không đi hả? Hắn bảo mi ăn phân, mi ăn hay không? Thằng cha Minh Đấu đó lại không phải Thiên Vương lão tử, hắn nói đi đàng đông, lão tử ta đây cứ chỉ về tây, hắn nói không được đi, ta lại càng muốn dẫn bọn các ngươi đi mở mang kiến thức." Lạc Chi Dương vỗ tay cười to, cả bọn nông phu cũng vui sướng theo, đều tự đi thay quần áo, tháp tùng Đồng Diệu thong thả đi về khu Ngao Đầu. Ngao Đầu Ki (ki=ghềnh đá) ở dưới Phong Huyệt, đứng trơ trọi bên trên con kè đá, nhìn thấy hết toàn cảnh biển xanh trời rộng. Ngày xưa, thợ xây dựng giỏi trên đảo đã bạt đá tạo một khoảnh đất vuông vức bằng phẳng mỗi bề hơn mười trượng, có kè đá vây quanh bốn bên. Sắp khai mạc đại hội, đệ tử trên đảo đã sớm đến tụ tập ở đấy, kẻ đứng, người ngồi, đen đặc đầu người. Minh Đấu đang trò chuyện cùng Dương Phong Lai, y trông thấy đoàn người Yêu Nguyệt phong, lập tức bước tới, mắng phủ đầu: "Đồng Diệu, ngươi dẫn bọn hắn đến đây làm gì?" "Xem tuồng hát a." Đồng Diệu ôm hồ lô rượu, cười hì hì, "Bọn họ vất vả làm việc suốt năm, ta đưa họ đến thay đổi không khí" "Đây là Ngao Đầu Luận Kiếm, bộ ngươi tưởng là chỗ diễn trò mại võ sao? Lập tức đem bọn chúng cuốn xéo đi, để chúng lại, chỉ tổ làm mất mặt ‘Kình Tức lưu’ của ta." "Đâu thế nào nói như vậy được.", Đồng Diệu tợp một ngụm rượu, dằn giọng từ chữ một, "Ngao Đầu Luận kiếm, ai cũng có phần tham dự, bọn thủ hạ của ta, có lẽ cũng có kẻ đủ sức chiếm giải khôi nguyên, đủ sức khiêu chiến một vị tôn chủ tên gì gì đó" Minh Đấu trợn trừng mắt dòm Đồng Diệu, mặt tức giận đến tái xanh tái xám. Dương Phong Lai thấy tình thế căng thẳng, lão bước ra khuyên giải "Minh Đấu, đến thì cũng đã đến rồi, đừng làm khó mà bắt họ trở về. Chỉ là họ xem bằng hai mắt, có làm cái quái gì đâu." Minh Đấu được dịp xuống nước, lão gục gặc đầu: "Nể mặt Dương tôn chủ, ta thèm vào mà so đo với tên tửu quỷ này." Nói xong, lão gằn giọng một tiếng, rồi tiếp,"Lão tửu quỷ, ba ngày trước ngươi đả thương Dương Cảnh, món nợ này ta còn chưa tính với ngươi đâu. Ngươi nếu có chút bực bội, hãy giỏi mà ra khiêu chiến bản tôn, Ngươi thắng, ngươi đến làm chủ 'Phi Kình các', ta thua, ta sẽ đi Yêu Nguyệt phong làm ruộng." Đồng Diệu giận sôi máu, da mặt ông đỏ ửng, hai con mắt trợn trừng nhìn Minh Đấu, mũi thở khò khè. Nếu vào lúc trước, thể nào ông ta cũng nhất định nhào ra chấp nhận thách thức, nhưng mấy năm sau này, ông ta vì thất chí mà bỏ bê, lơ là chuyện luyện tập võ công, cho nên, dẫu lòng ông cực kỳ tức tối mà không thể ra tay gỡ gạc được chút thể diện nào. Minh Đấu chiếm thượng phong to, trong lòng đắc ý, y dời ánh mắt, chạm vào cây sáo ngọc bên hông Lạc Chi Dương, nhờ nó, y nhận ra gã thiếu niên mà hai năm qua y chưa có dịp gặp lại, giờ đây gã ta thân hình thay đổi quá nhiều. Ánh xanh biếc của cây sáo lọt vô mắt y, quả là một sự bỡn cợt to lớn. Nhớ lại ngày đó, y đưa tiểu tử này về Đông Đảo, chẳng qua vì cây sáo nọ, kết quả, hai năm trôi qua, vẫn chưa toại nguyện. Y thật khó khăn lắm mới đè nén nổi ý niệm cưỡng chiếm cây sáo, y đành trợn mắt lườm Lạc Chi Dương, gằn giọng 'hừ' một tiếng, rồi xoay người bước đi. Lạc Chi Dương dáng cười cợt, hắn rảo mắt nhìn quanh, thấy Giang Tiểu Lưu đứng chen trong một đám đệ tử "Long Độn lưu", miệng nói nói cười cười. Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Tiểu Lưu có chút ngần ngừ, y bước tới, hỏi: "Mày cũng đến đây hả?" Lạc Chi Dương liếc sơ, quan sát y, rồi hỏi: "Giang Tiểu Lưu, mày cũng tham dự luận kiếm sao?" Giang Tiểu Lưu vui vẻ đáp: "Sư phụ nói tao luyện võ không tệ, bảo tao ghi danh tham dự, vào cuộc thi đấu qua bắt thăm ở đây, nếu vận tao may, đụng độ một anh kém hơn, có lẽ vượt được qua cửa đầu tiên này đấy" Lạc Chi Dương trong lòng hơi nản, hắn thấp giọng, hỏi: "Mày không tính chuyện bỏ trốn ư?" Giang Tiểu Lưu sửng sốt, y buột miệng hỏi lại: "Trốn... trốn đi đâu?" Rồi bình tĩnh lại, y đỏ bừng hai má, "Mày nói trở về trung thổ hả? Xa cách một biển khơi mênh mông như vậy, muốn đi là đi được sao? Chưa kể, về trở lại trung thổ, tao làm được gì?", nói đến đấy, y liếc nhìn Lạc Chi Dương, rầu rầu tiếp: "Về lại Tần Hoài làm quy công ư" Lạc Chi Dương nhìn đứa bạn, trong lòng nguội lạnh hẳn xuống. Rõ ràng Giang Tiểu Lưu không muốn rời đảo, chuyện cùng y bỏ trốn, xem ra chỉ là mộng ước vẩn vơ của riêng hắn thôi. Nhìn dáng vẻ của hắn, Giang Tiểu Lưu chợt áy náy, đang định nói gì đó, y chợt nghe Dương Phong Lai thét to, y vội vã chạy trở về đứng vào hàng ngũ. Dương Phong Lai to tiếng giáo huấn y, tay chỉ trỏ về Lạc Chi Dương, ý muốn nói, đường đường đệ tử của "Long Độn lưu", lại hạ mình đi trò chuyện cùng một thằng phu tạp dịch, rõ ràng đánh mất thân phận cao quý!. Giang Tiểu Lưu vâng dạ rối rít, y thỉnh thoảng nhìn trộm sang Lạc Chi Dương, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Bỗng nhiên mọi người xôn xao, Vân Hư rẽ đám đông, chậm rãi đi tới, Diệp Linh Tô cùng Vân Thường một tả một hữu, vẫn đi theo sau ông ta. Diệp Linh Tô toàn thân áo trắng, ngang eo thon là một đai vàng nạm ngọc, khẩu nhuyễn kiếm màu đen nhánh của cô ý hẳn được giấu bên trong đai. Đến chỗ thềm đá cao, Vân Hư khoát tay, mọi người bỗng lặng im, ông ta ngoảnh cổ nhìn ra tứ phía, rồi cất cao giọng, nói: "Lại đến một kỳ ba năm nữa của Ngao Đầu Luận kiếm, nhắm tỷ thi đoạt danh hiệu anh hùng. Cơ hội này hiếm có, mọi người phải quý trọng nó, nhất là những đệ tử mới nhập môn, trong ba năm tới đây, mọi sự thăng cấp, giáng chức đều căn cứ vào đó. Mọi người nghe rõ chưa?" "Nghe rõ rồi!" Chúng đệ tử rùng rùng lớn tiếng đáp lời, khí thế hừng hực. Vân Hư lại vẫy tay một cái, thấy Hoa Miên bưng ra một cái thùng, đặt trước thềm đá. Vân Hư bèn lớn tiếng thông báo: "Năm nay, tổng cộng có ba mươi bảy đệ tử ghi danh, lần luận kiếm trước, Vân Thường chiếm hạng đầu, lần này được đi thẳng vào vòng hai, những người khác đều có một lá thăm ghi tên mình trong hộp, tự bắt thăm mà chọn đối thủ" Mọi người sắp hàng, lần lượt tiến đến bốc thăm trong thùng. Giang Tiểu Lưu cũng đứng trong hàng người, mắt y hau háu nhìn vào thùng thăm. Bỗng nhiên có tiếng mọi người đồng loạt thở ra, Lạc Chi Dương dõi mắt trông, thấy Diệp Linh Tô áo trắng thanh thoát đang bước khỏi thềm đá cao. Đến chỗ thùng thăm, cô bốc lên một lá, mở ra xem xem, rồi cô xoay mình, bước về chỗ cũ. Vân Thường chú mắt vào mặt cô, sắc mặt có chút tai tái. Vân Hư cũng hơi nhíu mày, chừng như trong lòng đang gặp ít phiền muộn. Chẳng bao lâu, cuộc bắt thăm chấm dứt, Vân Hư phất tay, một gã đệ tử giương lên dùi gỗ, gõ vào thanh la, miệng hô to: "Bắt đầu luận kiếm, đội thứ nhất ra trận." Ứng tiếng tiến ra đấu trường chính là Đỗ Chu, đệ tử "Quy kính lưu", hai năm trước, y đã đặt chân lên đảo cùng lúc với Lạc Chi Dương, lúc đó tuổi y còn nhỏ, hiện giờ đã trở thành một thiếu niên anh tuấn, mình vận áo dài xanh, mi mắt có thần. Đối thủ của y là Tào Nguyên, đệ tử "Thiên Lân lưu", hai mươi tuổi, mi dài, mắt sắc, mặc áo trắng, dáng dấp thật kiêu hùng. Hai người chẳng chút khách sáo, đã tức thì động thủ. Đỗ Chu sử một đường chưởng pháp, cước bộ huyền ảo, tay quyền ranh mãnh, vừa thấy xuất chiêu ngay chính diện, đã lượn lờ di chuyển đến đàng sau đối thủ, chiêu này chưa từng sử dứt, đã thấy chưởng kế tiếp vụt ra, còn Tào Nguyên chỉ chuyên tâm sử một đường quyền pháp, ra tay không nhanh không chậm, chỉ đảo người tại chỗ, bất kể thân hình Đỗ Chu ở đâu, quyền đầu của y luôn luôn trỏ vào đối phương. Quyền đến chưởng đi, quá thời gian nửa nén hương, cả hai người vẫn chưa đụng chạm quyền cước vào nhau. Đỗ Chu mặt đỏ tai hồng, quần áo đàng sau lưng ướt đẫm, Tào Nguyên cũng trô trố hai mắt, lỗ mũi phập phồng co giãn, hơi thở phì phò. Lạc Chi Dương xem đấu mà thấy kỳ quái, hắn cười, hỏi: "Đánh đấm kiểu gì thế này? Hai người, một thì như cột gỗ trơ trơ, một thì như ruồi nhặng vô định hướng, quần thảo nhau cả nửa buổi mà chưa ai đụng chạm được vào người kia" "Mi thì biết cái quái gì?" Đồng Diệu tợp một ngụm rượu, vẻ sành sõi, nói, "tiểu tử 'Quy Kính lưu' đang sử ngón 'Tam Tài Quy Nguyên chưởng’, đó là chưởng pháp ám hợp tiên thiên dịch lí, nếu không thông thạo thuật số, sẽ không phát huy được cái diệu dụng bên trong. Trong vòng trăm năm qua, toán học trên đảo suy đồi, chả có được ai sử cho thông, những tinh yếu của đường chưởng pháp này dần dà thất truyền khá nhiều, chỉ còn cái tiếng hão như thùng rỗng kêu to, đánh đấm cả nưả ngày mà chẳng làm ăn gì nổi cái đường 'Chỉ Nam quyền’ nọ." " Chỉ Nam quyền?", Lạc Chi Dương trỏ vào Tào Nguyên, hỏi "Ông nói cái cây cột gỗ trơ trơ kia hả?" " Không sai!" Đồng Diệu gục gặc cái đầu, "Chỉ Nam Quyền' sẽ tuỳ theo kẻ địch mà chuyển động, quyền cước xuất ra tựa như đầu cây kim của cái la bàn, bám sát không rời tả hữu của đối thủ." Lạc Chi Dương cười nụ, hắn chỉ thấy Đỗ Chu chợt đến chợt đi, gã ta không ngừng tìm kiếm sơ hở của đối thủ. Chỉ có điều, không biết vì sao gã luôn chậm lụt một chút. Rõ ràng sơ hở ở ngay trước mắt, nhưng gã vừa ra đòn, đã thấy Tào Nguyên theo hướng đi của đường quyền của gã mà chuyển dịch, nhẹ nhàng trám lấp chỗ sơ hở. dù Đỗ Chu có đoán trước được di chuyển của đối thủ, cước bộ của gã lại không bắt kịp biến chiêu của Tào Nguyên. Lạc Chi Dương xem đến mê mẩn, đầu óc hắn bất giác nảy sinh tưởng tượng, cứ giả dụ mình ở vào vị thế đó của họ Đỗ, họ Tào, nếu dùng quyền lí do Tịch Ứng Chân dạy, sẽ xuất chiêu ra sao để đối phó, làm sao tiến lui, công thủ, làm sao chế ngự đối phương. Hắn càng ngẫm nghĩ, càng thấy thích thú, bất giác mặt mày tươi rói, những bạn nông phu đứng kế bên nhìn hắn, đều không hiểu chuyện kỳ diệu gì xảy ra, không hiều tiểu tử này đang cao hứng cái gì.Đấu thêm một chập nữa, Tào Nguyên vung tay lên cao, tung ra một chùm vật thể nho nhỏ màu trắng, chúng đi được nửa đường, nghe 'soạt' môt tiếng, đã tự tách ra thành một màn mưa sao đầy trời, phát tiếng soàn soạt. Nhìn kỹ, Lạc Chi Dương thấy đúng là có rất nhiều phi tiêu nho nhỏ. Tào Nguyên đã dùng 'Bắc Cực Thiên Từ công'' hút chúng dính lại với nhau mà vung ra, rồi y làm nghịch chuyển huyền công, phi tiêu thay vì dính chùm vào nhau, đã ngược lại, tự xô đẩy nhau, hệt như những mảnh hàn tinh mà tản mác ra tựa tiên nữ rải hoa, trở thành những ám khí sắc bén. Đỗ Chu đã có dự trù sẵn, khi Tào Nguyên vung tay lên, gã đã lùi thật nhanh ra sau, co rút thân mình, tụt áo dài ra, cầm ống tay áo, vung cái áo lên thành một màn sương mù màu xanh đón và gom hết các điểm hàn tinh đó lại. Tào Nguyên hai tay múa loạn, từ các ngón chỉ phát sinh một cỗ từ lực, phi tiêu cao thấp thi nhau mà vụt, mà nhảy, chừng như chúng muốn lượn lờ, tránh cái áo, chẳng dè, Đỗ Chu đấ rót thêm nội kình vào vải áo, biến nó thành một tấm mộc thuẫn mềm mại, dưới tác dụng của nội kình trong áo, phi tiêu thi nhau rơi loảng xoảng đầy đát. Tào Nguyên rối rắm trong lòng, y thò tay vô túi lấy ra một phi tiêu, còn chưa kịp phóng ra, đã nghe Đỗ Chu quát to một tiếng, tấm áo dài đã biến thành một màn mây khói ồ ạt tuôn tới, ánh mắt Tào Nguyên lu mờ đi, y bất ngờ bị Đỗ Chu vung tả chưởng nhanh như chớp len qua màn sương cuả áo dài, đánh độp một cái trúng lồng ngực y. Tào Nguyên bị đẩy lui ra sau ba bước, tay ôm ngực, da mặt biến màu đỏ ửng. Đỗ Chu thu hồi áo dài, gã chắp tay hoan hỉ nói: "Tào sư huynh, đa tạ đã nhường." Tào Nguyên giận dữ lườm gã một cái, rồi xoay mình bước đi. Đỗ Chu mừng vui quá, gã trở về chỗ chi phái. Thân là đệ tử vừa nhập môn, gã đánh bại một tay sư huynh thuộc hàng tiền bối, bấy nhiêu đó đủ cho gã lên mặt vênh váo. Hoa Miên nhìn gã, gật đầu mỉm cười, trong mắt toát ra một tia tán thưởing. Lạc Chi Dương lại thấy đáng tiếc, hắn nghĩ bụng, dịch địa là hắn thế chỗ Tào Nguyên, chỉ cần trước hết tung ra một chiêu 'Bài Vân ngự phong' của 'Côn Bằng chưởng", khiến cái áo dài phải cuộn về, rồi kế tiếp xuất ngón 'Phi Ngư bát lãng' trong 'Vô Định cước', đá ngược chân vào bụng Đỗ Chu, cho dù không hoàn toàn có thể thủ thắng, ít ra cũng cầm hoà. Sau đó, nhiều đội khác ra sức tranh tài, mỗi trận đấu đều chóng vánh kết thúc, Lạc Chi Dương đứng quan chiến, trong lòng thấy bực bội. Đám đệ tử Đông Đảo đó tài nghệ kém xa những gì trước đây hắn tưởng tượng, kẻ thắng người thua, thảy đều phơi bày cả trăm chỗ sơ hở. Nhiều lúc, thấy quá dễ dàng thủ thắng, mà đấu thủ lại bỏ chỗ dễ tìm cái khó, bày đặt đánh đấm những chiêu thức vô dụng, đôi khi, chỉ đánh dấn lên một đòn quyết định là thắng, lại dùng một hư chiêu không rõ rệt là hư hay thực, thay vì một cú là ăn tiền, lại vẽ vời hư hư thật thật, sử ra bảy, tám chiêu thừa thãi, bỏ phí nhiều cơ hội tốt. Hắn liên tưởng đến những chiêu kiếm do Diệp Linh Tô dùng trường kiếm một mình múa may vào ba hôm trước, chúng thanh thoát, bén nhọn, liên miên không dứt, hơn hẳn lũ đệ tử trước mặt này, thật sự khác nhau một trời một vực. Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương đâm ra khinh thường võ học Đông Đảo. Chỉ có điều hắn không biết, so cao thấp, vốn Tịch Ứng Chân tài nghệ ngang hàng Vân Hư, đem chân tài thực học mà luận, ông ta vượt xa bọn tứ tôn Đông Đảo. Lạc Chi Dương được ông chính miệng, chính tay truyền dạy võ công, thực là một duyên kỳ ngộ khó gặp trên đời. Hai năm qua, hắn mắt thấy, tai nghe, học được những môn võ học có một không hai trên thế gian này, tầm đánh giá và kiến thức võ học của hắn vượt xa lũ đệ tử tầm thường nọ. Hắn đem quyền lý, tâm pháp do Tịch Ứng Chân giảng dạy đi ấn chứng võ công của bọn đệ tử Đông Đảo, thiệt giống như ta đem so sánh tuyệt tác danh hoạ của Ngô Đạo Tử với những bản vẽ vời nghệch ngoạc của bọn thợ vẽ mới vào nghề, tất nhiên hắn thấy lũ đệ tử nọ chẳng có đứa nào coi cho được! Chợt nghe một tràng huyên náo, Lạc Chi Dương chú mắt trông, thấy Diệp Linh Tô đang vẹt đám đông bước ra, cô đến đấu trường, đứng dưới làn gió. Đông Đảo nhiều nam ít nữ, Diệp Linh Tô lại là cô gái xinh đẹp trong đám nữ tử, cô đứng đấy, mái tóc và vạt áo phất phơ trong gió, dáng dấp vật vờ như tiên nữ, mọi người nín thở mà ngắm nhìn, toàn bộ khu Ngao Đầu chợt im ắng hẳn xuống. Mãi thật lâu mà vẫn không người xuất chiến. Hoa Miên ngẩng đầu, xoay lại, gọi lớn: "Cốc Thành Phong, ngươi còn ngẩn ngơ gì nữa vậy?" Câu nói vừa dứt, một gã thiếu niên nam tử từ đám người bước ra, mặt vuông, tai to, da mặt ửng đỏ, gã chắp tay hành lễ cùng Diệp Linh Tô, nhỏ giọng nói: "Cốc Thành Phong xin chào Diệp sư tỷ." Diệp Linh Tô liếc mắt đánh giá hắn một cái, nói: "Tiểu Cốc, ngươi mạnh giỏi?" Cốc Thành Phong liếc mắt nhìn trộm vào cô, miệng ấp úng: "Sư tỷ, đệ xin chịu thua, được không?" Diệp Linh Tô lấy làm lạ: "Còn chưa vào trận, sao đã chịu thua?" Cốc Thành Phong cười ngượng ngập, nói: "Đệ rủi thắng sư tỷ, trong lòng thấy khó quá" Diệp Linh Tô vừa bực, vừa buồn cười: "Ngươi nói như vậy ý hẳn nhất định sẽ thắng được ta chăng?" Cốc Thành Phong xua tay lia lịa: "Đâu có nói thế đâu, đệ thua là đáng rồi, rủi ro hơn được sư tỷ nửa chiêu, bán thức, chẳng phải là quá sức bất kính?" Mọi người rú lên cười, Diệp Linh Tô vừa thẹn vừa giận, cô nhố toẹt một bãi, rồi nói: "Nói năng gì lung tung vậy? Ngươi phải đem toàn lực ra tay, nếu có chút xíu nào làm chiếu lệ, ta quyết sẽ không dung tha cho ngươi." Cốc Thành Phong chẳng đặng đừng, đành phải nói: "Còn mong sư tỷ chỉ giáo." Nói xong, y hít vô một hơi dài, tà tà bước tới một bước, cái bước này xem qua thấy có vẻ dễ dàng, nhưng đã đưa y xông tới hơn một trượng, đến sát bên Diệp Linh Tô, tả chưởng y trầm xuống, toàn thân một vạt bung ra, một cỗ chưởng phong mãnh liệt đã cuốn tay áo cô gái bay bổng lên. Tiếng hô hoán vụt vang lên từ trong đám người đứng xem, Cốc Thành Phong nhỏ hơn Diệp Linh Tô hai tuổi, nhưng bộ pháp kì lạ như thế, chưởng lực mạnh mẽ đến vậy, đủ để sắp y vào loại có tầm cỡ. Vân Hư cũng kinh ngạc, ông đưa tay vuốt râu nhè nhẹ, đôi mắt nhìn không chớp vào hai đối thủ. Diệp Linh Tô nhẹ nhàng xoay chuyển, cô né thoát làn chưởng phong của Cốc Thành Phong, bàn tay mềm mại khẽ phất ra, đưa một cỗ kình lực nhu hoà quệt trúng vào mạch môn Cốc Thành Phong. Gã này cảm giác cánh tay tê nhức, bèn vặn người di chuyển ra sau lưng Diệp Linh Tô, gã định xuất chưởng, đột nhiên cô gái trước mắt biến mất, thì ra cô đã lượn sang mé trái gã, từ ống tay áo, bàn tay trắng nõn cuả cô vụt thò ra, dáng dấp tựa vầng trăng đột phá qua mây mù, quét vào phía sườn trái đối thủ. "Cái chiêu 'Lưu Vân Thệ Thủy’ hay tuyệt!", câu Đồng Diệu khen ngợi chưa đứt, Cốc Thành Phong đã co rút thân mình lại, gã nhảy vút ra sau tám thước, thân mình còn chưa đứng thẳng yên vị, gã đã xông tới, xoát xoát xoát công ra bảy chưởng, tám cước. Trước hai cú tiến lui nhanh như gió, thế công lại cực kỳ sắc bén. Diệp Linh Tô thân hình khẽ xoay chuyển, cô lui ra phía sau hai bước, song chưởng tả đảo qua, hữu quét lại, tưởng chừng cô lơ đãng nhẹ nhàng, nhưng đã hoá giải toàn bộ thế công của Cốc Thành Phong, thân hình cô gái bỗng chốc trở thành một màn hư ảnh, khiến gã đánh không trúng, đá cũng không tới. "Đây là võ công gì thế?", Lạc Chi Dương không khỏi giật mình, hai người Diệp, Cốc công thủ cực nhanh, rất ít sơ hở, giỏi gấp bội bọn đệ tử kia. "Mi hỏi về Diệp Linh Tô hả?", Đồng Diệu buột miệng giải thích, "Cô ta sử đúng là ‘Thủy Vân chưởng’, thế thức có dáng vẻ tuyệt diệu của nước chảy, mây bay. Cốc Thành Phong vẫn còn dùng 'Tam Tài Quy Nguyên chưởng‘, phần thuật số của tiểu tử này mức độ cao thấp cho thấy nó đã khổ công luyện tập không ít, còn hơn Đỗ Chu xa..." Trong lúc ông ta giảng giải, thế công cuả Cốc Thành Phong đã suy, thân pháp Diệp Linh Tô biến chuyển thần tốc, hai tay nhẹ nhàng chập vào nhau, vung ra một màn chưởng ảnh trắng xoá như tuyết, có đột phá tựa sương mù trùm kín rừng núi, mạnh mẽ bao gồm trọn quyền chưởng cuả Cốc Thành Phong. Cốc Thành Phong tránh tả, trốn hữu ... cũng không sao thoát ra khỏi cái màn bóng trắng nọ, gã ta hệt một con chim đang vùng vẫy trong tấm lưới phau phau như tuyết. "Khí Chưng Vân Mộng!" Đồng Diệu buột kêu lên lời khen ngợi, "Chiêu 'Khí Chưng Vân Mộng' này sử hay quá!" Ông ta khen chưa xong, trên đấu trường, hai người vừa va vào nhau đã lập tức tách rời, Diệp Linh Tô bay lượn nhẹ ra dăm bước, đáp xuống, đứng bằng bặn trên mặt đất, Cốc Thành Phong kiểu như người say rượu, gã ngả nghiêng, lảo đảo lui ra hơn một trượng, đột nhiên hai chân èo uột, gã té phịch, ngồi giập mông xuống đất. Diệp Linh Tô tiến đến, cô giang tay, vui vẻ hỏi: "Tiểu Cốc, không sao chứ?" Cốc Thành Phong mặt đỏ bừng bừng, gã vụt đứng lên, miệng lắp bắp: "Sư tỷ chưởng pháp cao minh, đệ ... đệ thua sát đất." Diệp Linh Tô nhịn cười, cô bảo gã: "Tiểu Cốc, võ công ngươi cũng không tồi đâu, chừng hai năm nữa, có khi đánh thắng ta đó, chỉ là da mặt quá mỏng, còn cần phải mài mài duã duã cho nhiều vào!" "Mài dũa như thế nào?" Cốc Thành Phong hỏi. "Tất nhiên là mài trên đá tảng rồi", Diệp Linh Tô trừng mắt, "Mài cho dữ vào, mài cho tới khi nào gò má chai lại, lúc đó, gặp nữ nhân gia thì mặt mới sẽ không bị đỏ." Cốc Thành Phong nghe xong, gã nửa tin nửa ngờ, bỗng thấy người tứ phía rú lên cười, lúc đó gã mới hiểu cô gái đang giễu cợt, gã xấu hổ, không tìm ra lỗ nẻ nào dưới đất mà chui vào, đành hoảng hốt lủi nhanh về bản trận. Vân Hư chợt tỉnh trí, ông quay sang bảo: "Hoa Miên, đứa nhỏ Thành Phong này không tệ, sau luận kiếm, muội đưa nó sang bên ‘Huyền Hoàng cư’ nhé!" Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thanh "ồ" lên, khá nhiều đệ tử dõi mắt vào Cốc Thành Phong, vẻ ngưỡng mộ lẫn ganh tị, Hoa Miên cũng tươi cười: "Được đảo vương ban ân sủng đó, phúc phận 'Quy Kính lưu' càng tăng thêm, muội xin tạm thay mặt tiểu đồ có lời cảm tạ" Cốc Thành Phong tuy thua cuộc đấu, mà vẫn được thu nhận vào chính lưu của đảo, khiến những đệ tử khác càng thêm khích lệ, họ thấy lên tinh thần, khiến các cuộc thi đấu tức thì thêm kịch liệt, liên tiếp nhiều người mang thương tích. Qua vài trận đấu nữa, sau một tiếng thanh la, Dương Cảnh rẽ đám đông bước ra, y nhìn chung quanh, sắc mặt đầy vẻ ngạo mạn. Còn đang đoán xem ai sẽ là đối thủ của y, Lạc Chi Dương chợt thấy Giang Tiểu Lưu ngập ngừng đi từng bước một tiến ra. Lạc Chi Dương trong lòng chợt buốt giá, hắn thầm kêu không ổn. đã thấy Dương Cảnh trề môi, vẻ như cười cợt, nói: "Giang sư đệ, non không chuyển nước chẳng dời, hai ta lại gặp nhau nữa rồi nhỉ!" Mặt Giang Tiểu Lưu tái xanh, y cử quyền vào thế, miệng không nói gì, Dương Cảnh khẽ cười gằn, gã ngoái nhìn về phía sau, Minh Đấu mặt mày căng cứng, lão gục gặc cái đầu với gã. Dương Cảnh thầm hiểu ý tứ của lão, gã đưa tả chưởng xuống, khuấy hữu chưởng ra trước một phát, khởi động lên một cơn lốc, trong chưởng phong mường tượng có hấp lực, đúng là biểu hiệu của "Kình Tức công", một trong sáu đại kình lực kỳ lạ cuả "Qua Toàn kình". Vốn Giang Tiểu Lưu đang căng thẳng, y vừa cảm giác chưởng phong ập đến, vội cuống quít thả người lướt sang một bên. Chưởng thế cuả Dương Cảnh trầm xuống, lực hút trong đó càng thêm lợi hại, hệt như có một sợi thừng vô hình đang quấn vào đôi chân Giang Tiểu Lưu. Giang Tiểu Lưu hãi thầm, y quơ quào tay trái, từ ống tay áo bên ấy bay vọt ra một đoạn xích sắt nho nhỏ, bị hấp lực của đối thủ cuốn hút, giống một cây nhuyễn thương, nó chọc thẳng vào bụng Dương Cảnh. Dương Cảnh nhe răng thoáng một nét cười, gã bổ tả chưởng, chém soạt ra một luồng 'Thao Thiên Khí', đó là một trong sáu đại kình khí của môn "Qua Toàn kình". cỗ chưởng lực này đối nghịch 'Kình Tức công', hệt như một súc gỗ to, nó tấn công mãnh liệt ra ngoài. Giang Tiểu Lưu chỉ cảm giác nóng hổi trong lòng bàn tay, dải xích sắt đã bị chưởng phong bẻ cong bẻ quẹo, vụt biến thành một làn hắc khí, giáng trả trở lại vào thân hình y. Giang Tiểu Lưu cuống cuồng xoay người né tránh, dải xích sắt bay sượt qua người y, kéo theo một tia máu đỏ. Giang Tiểu Lưu nhịn đau, y cắn răng, sử ngón "Long Độn", thân mình uốn nhẹ sang một bên, vung tay phải lên, từ trong tay áo phía đó lại bay thêm ra một sợi xích sắt khác nữa, cả hai sợi xích giống như song long hí cầu, khi hợp vào, lúc tách ra, chúng đồng loạt công vào Dương Cảnh. Dương Cảnh hừ nhẹ một tiếng, hữu chưởng đánh ra trước, vẫn là "Thao Thiên khí", xích sắt đụng phải chưởng lực, lập tức mất đi thế công, đã bị chấn cho bay vòng ngược trở về. Giang Tiểu Lưu cuống cuồng, y cúi đầu, kịp sợi xích sắt đánh sượt đỉnh đầu, làm xổ tung đầu tóc của y. Y thấy da đầu gờn gợn một chút, bèn rung cổ tay, bèn dùng sức đưa nốt chỗ xích sắt còn giấu trong tay áo ra, xoát xoát xoát, nó tăng chiều dài gấp đôi, từ bên trên đầu y, sợi sắt bay vòng vèo lượn thoát qua màn chưởng kình của Dương Cảnh mà quấn thít ngay vào cổ gã này. Dương Cảnh tung chưởng ra quá mạnh, chưa thể thu về, gã vội vàng lướt nhẹ thân mình ra sau, chỉ là đã bị muộn mất một chút, vừa thấy một làn hắc quang xẹt qua trước mắt, nghe sột một tiếng, làn da mặt trắng bóc cuả Dương Cảnh đã bị vạch một ngấn máu dài. Dương Cảnh váng đầu hoa mắt, gã bừng bừng tức giận. Thân là đệ tử thủ toà cuả 'Kình Tức lưu', đối thủ là một thằng nhóc lưu manh chưa đáng vô học nghề bên 'Long Độn lưu', đừng nói trên mặt trúng đòn, chỉ để cho Giang Tiểu Lưu chạm nhẹ vô vạt áo cũng đã là một nỗi nhục to tát, gã không suy nghĩ đắn đo gì nữa, đã quài tay chộp ra, chỉ nghe tiếng sắt thép chát chúa, một khúc xích sắt đã bị gã túm chặt vào tay. Dương Cảnh thét lớn, gã tiềm vận nội kính, hổ khẩu Giang Tiểu Lưu lập tức nhói đau, sợi xích sắt đã rời khỏi tay, nghe xoát xoát hai tiếng, nó đã quấn chặt vào cánh tay y. Giang Tiểu Lưu dùng sức né tránh, còn chưa thoát ra khỏi sợi xích, y đã bị "Qua toàn kình" tác động, không kiểm soát nổi, đã để thân mình bị lôi kéo ra trước. Một chớp mắt, khoảng cách đôi bên rút ngắn lại còn chừng vài bước, Giang Tiểu Lưu nghiến răng, cùng lúc cử quyền vung cước, Dương Cảnh một tay nắm chặt sợi xích, một tay vung cao hạ thấp ngăn trở. Hai bên qua lại được dăm chiêu, bỗng Giang Tiểu Lưu cảm giác từ thân thể Dương Cảnh toát ra một sức hút quái lạ, y đấm đá vào đấy hệt như đấm, đá vào nước, cứ thấy trơn trượt đi, không có tác dụng gì. Y còn đang kinh hãi, Dương Cảnh đã rụt tay phải về, khiến cước bộ Giang Tiểu Lưu hoá chống chếnh, gã nọ đã vung tay trái nhắm đánh vô ngực họ Giang. Giang Tiểu Lưu quài tay lại đỡ, chẳng dè chân trái Dương Cảnh đá tung lên, trúng ngay vào bụng y. Giang Tiểu Lưu đau thốn ruột gan, Dương Cảnh không chờ cho đối thủ ngã xuống, gã đã giáng một quyền vào mặt Giang Tiểu Lưu, khiến tên này xương mũi gãy rụm, máu tươi phun ồng ộc, thân mình bị đá bay bổng lên hơn năm thước, bắn tọt ra mé đàng sau. Thân mình đó còn chưa đáp xuống đất, Dương Cảnh tay phải nhả ra, sợi xích căng lên, kéo con diều giấy Giang Tiểu Lưu bay ngược trở về. Dương Cảnh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt loé ra một vừng sát khí. Dương Phong Lai vừa thấy không ổn, lão đứng bật dậy, lão còn chưa kịp ra tay can thiệp, trên đấu trường vụt thấy hiện ra thêm một bóng người, người nọ thân mình bay bổng, tay phải vẫy một cái, đã chụp được và ôm, giữ Giang Tiểu Lưu sát vào mình hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang