[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 13 : Kiếm Dịch Tinh Đẩu 1

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:13 29-04-2018

Lạc Chi Dương hoảng hồn, hắn chụp cây sáo, nhảy lui về mé sau. Dưới ánh trăng, hắn nhìn kỹ lại, vật nọ chính là một con ưng trắng thần tuấn, lông cổ lông cánh trắng ngần như tuyết băng, đuôi nhỏ ức lớn, hai con mắt sâu thẳm, nhuốm ít nét buồn thảm, ánh mắt lành lạnh như hàn tinh, trong đêm tối loe loé sáng kinh người. Cặp móng vuốt của ưng trắng bấu xuống đất, nó đứng cách Lạc Chi Dương không hơn một trượng. Lạc Chi Dương chợt hiểu ngay, con ưng trắng này đúng là hung thủ giết chết Ma Vân. Hắn nổi nóng, quát khẽ một tiếng, làm bộ xông ra phía trước, con ưng trắng tung mình, mở rộng đôi cánh bay vút lên trời, chớp mắt đà mất dạng vào màn đêm. Lạc Chi Dương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hắn định thần, tiếp tục nâng sáo thổi vang khúc 'Dương Duy điều', chân khí lại thêm nóng hực, tưởng chừng đang có một đốm lửa to thiêu đốt kinh mạch rát bỏng. Đang cơn khổ sở, hắn lại nghe tiếng động cô cô, Lạc Chi Dương đưa mắt trông sang, không biết tự bao giờ, ưng trắng đã lại gần bên người hắn, mở to đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn hắn. Lạc Chi Dương rợn tóc gáy, bất giác nắm chặt cây sáo, hắn gay gắt trợn mắt vào con ưng trắng, trong bụng tự hỏi: "Thứ đồ quỷ gì đâu, không mời mà đến, đi không cáo từ, trúng kim châm của Diệp LinhTô cũng không hề hấn gì? Nửa đêm không ngủ được, bay đến đây làm gì?" Hắn thầm sợ hãi, bất giác ngừng thổi. Vị khách không mời nọ nghiêng nghiêng cái đầu dòm hắn một hồi, đột nhiên nó vỗ cánh bay lên, lượn vòng vòng trên không, miệng rít lên những tiếng kêu to sắc nhọn. Lạc Chi Dương nghe ưng rú rít, trong lòng máy động, hắn nảy sinh một ý nghĩ kỳ quặc. Để kiểm nghiệm ý này, hắn lại nâng sáo thổi tiếp, đưa âm thanh lên vút lên cao, chẳng mấy chốc, đã nghe tiếng rào rạt đập cánh, thấy con ưng trắng đáp xuống, dáng thênh thênh, đứng ngay trước mặt. Con tim Lạc Chi Dương đập thình thịch, hắn loáng thoáng hiểu được tại sao con ưng trắng đến đây, để ấn chứng thêm, hắn lại hạ cây sáo xuống. Tiếng sáo vừa ngưng, vị khách lại nghiêng đầu, đảo mắt, cất cánh bay đi, Lạc Chi Dương thổi sáo ngọc lên, nó nghe thấy, lại lò mò tìm đến. Thử vài bận, cùng một kết quả, Lạc Chi Dương chăm chú nhìn ưng trắng, trong lòng thầm hỏi: "Hay là con chim ưng này thích nghe mình thổi sáo chăng? Ha ha, người xưa từng thổi tiêu gọi chim phượng, còn mình thì tấu sáo khiến khách lạ mò tới, cũng không thua kém cổ nhân bao nhiêu!" (ND chú thêm: [Lộng Ngọc là con gái vua Tần Mục Công. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, thổi sáo rất hay. Vua muốn tìm chồng cho con gái, nhưng nàng chỉ chịu lấy người có tài thổi sáo hơn mình. Tiêu Sử là một vị tiên, ông thổi tiêu hay đến mức chim phượng, chim hoàng nghe tiếng nhạc là bay tới chầu chực xung quanh. Lộng Ngọc mến tài Tiêu Sử, đem lòng thương yêu. Hai người lấy nhau rồi cùng cưỡi rồng bay lên trời. - Đông Chu Liệt Quốc] ) Nghĩ vậy, hắn rất đắc ý, đem hết tâm hồn đặt vào tiếng sáo, trổi đến hứng thú ngất ngây. Vị khách vui mừng thưởng thức một hồi, bỗng nó giương cánh bay lên, theo tiếng sáo mà bay vòng quanh bên trên gã thiếu niên, hoà theo tiết tấu, nó bắt đầu múa may. Lạc Chi Dương trông thấy, hắn trố mắt, miệng bỗng đớ ra, tiếng sáo trở thành lệch lạc, đứt quãng ... con ưng trắng bay một vòng, bỗng hạ mình thật nhanh, nó đáp xuống, đưa con mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào thiếu niên, hiển nhiên biểu lộ ý trách móc. Lạc Chi Dương càng ngạc nhiên tợn, hắn tự hỏi: "Bộ chim chóc có khả năng nhận biết âm nhạc sao?" Theo ý nghĩ, hắn ngừng thổi 'Linh Phi khúc', đổi qua bài 'Hát thạch điều', mới thổi được một đoạn, con ưng trắng đã vỗ cánh bay mất dạng vào giữa đám cây rừng thâm u. Lạc Chi Dương vội thổi trở về 'Linh Phi khúc', một lát sau, ưng trắng lại hệt một mũi tên cực nhanh, từ chốn rừng rú mà bay vụt ra, nó đến bay lượn, múa may, không giấu được vẻ sung sướng. Lạc Chi Dương thấy thú vị, hắn cơ hồ cười ra thành tiếng, nên giốc hết tinh thần, vận toàn lực ra thổi sáo ngọc. Song phương một bay trên cao, một đứng bên dưới, trong khung cảnh, trên là vầng trăng sáng, dưới là biển xanh rì rào, tiếng sáo mơn man, điệu múa thanh thoát, tất cả khiến lòng người uyển chuyển rung động, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy từ ngàn xưa đến giờ. Tấu xong toàn bộ khúc nhạc, Lạc Chi Dương ngưng thổi sáo, con ưng trắng cũng nhẹ nhàng đáp xuống, hai con mắt nó chăm chú nhìn hắn, ánh mắt êm dịu, không còn vẻ sắc bén như trước kia. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, tâm thần Lạc Chi Dương có chút mơ hồ, hắn bần thần nhìn ưng trắng, nghi con này chẳng phải thứ chim máu thịt bình thường, mà là một loài chim thành tinh! Hắn ngu ngơ một lúc, rồi thở ra, nói: "Ưng huynh ơi ưng huynh, tại sao mi giết chết 'Ma Vân’ làm chi vậy? Nếu không vì mi, bọn ta đà có thể rời khỏi hòn đảo này rồi!" Con chim ngó quanh quất, dĩ nhiên chẳng trả lời hắn. Lạc Chi Dương tự cười thầm, nghĩ bụng: "Mình đúng là một tên ngốc, nói chi những điều vô nghĩa với cái đồ súc sinh đần độn này!" Hắn vưà định xoay mình bỏ đi, bỗng nghe con chim kêu gù gù không dứt, nó đứng bám chặt chân trái xuống đất, run rẩy giơ cái móng vuốt bên phải ra. Lạc Chi Dương đang cảm giác kỳ quặc, hắn bỗng thấy loe loé ánh kim quang từ chân con chim, hắn quan sát kỹ, thấy có một kim châm đâm xuyên suốt qua chân nó, thịt da nơi đó bị sưng tấy lên. Thì ra kim châm của Diệp LinhTô kia đã không giết được con chim, chỉ đã đả thương móng vuốt của nó. "Dạ Vũ Thần Châm" rẽ gân cốt mà ghim vào, giũ không ra, con ưng trắng dù có thông linh đến mấy, cũng không sao tự nhổ kim ra được. Con chim hùng cứ hòn đảo này, nó làm vua làm chúa, hươu, dê, thỏ rừng chỉ nghe tiếng xé gió của nó là đã chạy dài, nhưng không sinh vật nào có thể giúp nó trừ khử cái phiền não này, nó bị tiếng sáo quyến rũ mà đến, nên nảy sinh hảo cảm với kẻ thổi sáo, bèn buông bỏ ngạo khí, giơ móng vuốt bị thương ra cầu cứu nơi Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương hỏi: "Ưng huynh, mi muốn ta rút cây châm ra cho mi, phải không?" Ưng trắng xoay chuyển ánh mắt, tiếng gù gù phát ra từ cuống họng. Lạc Chi Dương nhìn kim châm, hắn nhớ lại chuyện cũ, nhớ những đau khổ khi chính mình bị Trương Thiên Ý tra tấn, đâm kim châm vào buồng tim, lập tức hắn nảy sinh lân mẫn, bèn gật đầu, bảo nó: "Được rồi, ưng huynh, ta giúp mi rút cây châm ra, mi chớ khá làm càn nghe!" Nói xong, hắn chầm chậm lại gần ưng trắng, con chim này thân xác hùng vĩ, đứng cao cỡ hai thước trên mặt đất, nó dõi mắt chăm chú nhìn vào Lạc Chi Dương, tuy có nhiều hy vọng, nhưng vẫn có ý giữ kẽ, cảnh giác với hắn. Lạc Chi Dương từng trông thấy cái thần uy lúc nó bẻ cổ Ma Vân, hắn nghĩ bụng, móng vuốt con chim này cực kỳ sắc bén, lãnh một cú đập, một trảo của nó là mất mạng như chơi, nếu trong khi mình nhổ châm mà nó nổi chứng làm khó dễ mình, há chẳng phải là một cái dại dột to lớn sao? Ngần ngừ một chút, Lạc Chi Dương cúi mình xuống, thò hai ngón tay ra, nắm vào đầu kim, hắn cảm giác con ưng run cầm cập, con tim hắn hầu như muốn nhảy tuốt lên tận cuống họng, hắn bèn lập tức né tránh ánh mắt con ưng trắng, miệng thì thầm:"Ưng huynh đừng sợ, ưng huynh đừng sợ...." Nói đến lần thứ ba, hắn bỗng vận sức ra đầu ngón tay, rút mạnh một cái, cây kim châm trong tay đã được kéo ra hẳn, làm phọt một tia máu. Ưng trắng rú lên một tiếng thảm thiết, cái mỏ nhọn hoắt của nó nhanh như chớp giật, hung hãn mổ vào lưng bàn tay Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương rú to một tiếng, hắn nhẩy nhổm lên, chỉ thấy chớp loé một bóng trắng, con ưng dã bay vút lên cao, trong nháy mắt, đà biến mất dạng. Lạc Chi Dương quan sát lưng bàn tay, chỉ thấy miệng vết thương đen ngòm, máu rỉ ra như suối, trong lòng thật là vừa tức giận vừa hãi kinh, lại nảy hối hận đáng lẽ không nên đâm đầu vào cái chuyện vớ vẩn này, súc sinh rốt cuộc vẫn là súc sinh, toàn là thứ lòng dạ vô ân vô nghĩa, thú tính khó thuần phục được, động một chút là đả thương người. Còn đang áo não, hắn chợt nghe tiếng người cười, nói: "Hảo tiểu tử, đã biết lợi hại chưa?" Lạc Chi Dương quay đầu nhìn, Tịch Ứng Chân chắp hai tay sau lưng, đi ra từ mặt sau một tảng tiều thạch, hắn thầm hiểu, những diễn tiến vừa rồi nhất định đã bị lão đạo sĩ trông thấy, hắn lập tức đỏ mặt lên tận mang tai, không tránh khỏi xấu hổ. Lão đạo liếc hắn một cái, ông cười cười: "Tiểu tử, mi có biết lai lịch con chim này không?" Lạc Chi Dương lắc đầu, Tịch Ứng Chân đưa tay vuốt râu, rồi hỏi tiếp "Vậy mi đã có nghe nói qua về loài hải đông thanh chưa?" (hải đông thanh=ó biển) Lạc Chi Dương sững sờ, hắn buột miệng: "Hải Thanh Nã Nga!" (ND: chim ó biển rượt bắt ngỗng trời, tên một khúc nhạc của người phương bắc) Tịch Ứng Chân cười, bảo: "Không sai, đúng là 'Hải Thanh Nã Nga'." 'Hải Thanh Nã Nga' là khúc nhạc, trong đó, hải thanh muốn chỉ về hải đông thanh. Hải đông thanh được người Nữ Chân xưng tụng là "Vạn Ưng Chi Thần", chúng sinh trưởng tại vùng đông bắc bờ biển, bay cao, lướt nhanh tựa sấm chớp sao băng, có thể từ trên chín tầng trời truy đuổi và đánh rơi thiên nga. Từ xưa, các bộ tộc phương bắc đều coi hải đông thanh như thần vật, một khi được thuần hóa, nó bên trên cao đánh rơi chim chóc, dưới mặt đất truy đuổi bách thú, cự ly di chuyển đến ngàn dậm, không đâu là không tới được. Khúc nhạc 'Hải Thanh Nã Nga' này, Lạc Chi Dương từng tấu qua cả ngàn lần, nhưng chính mắt thấy hải đông thanh, đây vẫn là lần đầu tiên, khi hắn nghĩ đến bản lãnh lợi hại của ưng trắng, con tim không khỏi đập mạnh hẳn lên. Tịch Ứng Chân đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm phía trước, ông chậm rãi nói: "Năm đó, ta du lịch vùng Liêu Đông, những con hải đông thanh ta gặp đều có thể trạng nhỏ gầy, to lớn như con này, ta sống bảy mươi tuổi mới là lần đầu tiên được thấy, chắc hẳn đảo này có linh khí trời đất tụ hội, mới sản sinh ra một con dị chủng như vậy." Lạc Chi Dương nhìn mé sau lưng ông, hắn lầm bầm: "Dị chủng gì nó? Chỉ là một con chim thối tha." Tịch Ứng Chân cười ha hả: "Tiểu tử nhà mi, phạm sai lầm vì quá to gan, con hải đông thanh tuy nhỏ con nhưng uy lực cực lớn, đến ngay cả chim điêu to gấp mấy cũng phải nhượng bộ nó đôi ba phần. Mi vô tình đến quá gần nó, bị chút thương tidch nơi tay coi như còn hên lắm lắm, nếu cái mỏ đó mổ vô mặt, con ngươi mi là đã bị nó móc văng ra ngoài rồi!" Lạc Chi Dương cười khổ nói: "Tui đầu óc đặc sệt những bùn, đã để cho đạo trưởng chê cười rồi." Tịch Ứng Chân lườm hắn một phát, ông tủm tỉm cười, nói: "Ta nào dám cười chê cái ý của mi, thằng nhỏ này, mi lòng dạ nhân hậu từ ái, thương xót đến cả chim muông, cái đó tốt lắm, hay lắm, lão đạo ta quả không có nhìn lầm người." Lạc Chi Dương nhún vai, bĩu môi, nói: "Đáng tiếc, hảo tâm không thấy có đền đáp cho thoả đáng!" Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Làm việc thiện là để trong lòng an định, nếu mong muốn được đền đáp, thì ngược lại, sẽ thấp kém lắm!" Lạc Chi Dương cười, thưa: "Đạo trưởng nói rất phải, tiểu tử xin lãnh giáo.", nói đến đấy, hắn hơi có chút kỳ quái, "Tịch đạo trưởng, ngài không nghỉ ngơi, lại đi ra đây làm gì kia?" "Nghe tiếng sáo, bèn thả bước đi ra đây", Tịch Ứng Chân ngồi trên một tảng đá trước mặt hắn, ông đưa tay vuốt chòm râu dài, mắt dõi ra đại hải, thần sắc thay dổi, dường như ông đang miệt mài suy nghĩ gì đó, một lúc sau, ông chậm rãi hỏi: "Lạc Chi Dương, mi có muốn học môn ‘Dịch Tinh kiếm’ của ta không?" Lạc Chi Dương sửng sốt: "Đạo trưởng sao lại hỏi thế, ông chả phải đã có nói là không thể thu tui làm đệ tử sao?" Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Ta chưa có nói muốn thu mi làm đệ tử, chỉ muốn hỏi mi có thích học kiếm pháp hay không." Lạc Chi Dương cảm giác khó hiểu, hắn ấp úng hỏi lại: "Có chỗ nào khác nhau?" Tịch Ứng Chân lườm hắn, nói: "Tên tiểu tử này, bình thường mi thực là tiêu sái, sao đến thời điểm mấu chốt lại ấm a ấm ớ như mấy mệ? Trước cái cấp bách của tình hình, mình phải tòng quyền, hiện giờ đại địch ngay trước mặt, ta lại chẳng còn sống không bao lâu, võ công mi quá yếu, làm sao đối phó cho nổi lũ ác nhân đó?" Đầu óc Lạc Chi Dương sáng hẳn ra, vào mấu chốt nguy ngập này, Tịch Ứng Chân đành phải tự ý gạt bỏ quy của môn phái ra ngoài, ông quyết tâm truyền "Dịch Tinh kiếm" cho hắn, để ngày sau giúp hắn đủ sức giữ mình trước Xung đại sư. Nghĩ đến đây, hắn cảm động đến nóng hừng hực trong tim, nước mắt hầu như muốn tuôn trào. Tịch Ứng Chân vờ không thấy, ông đứng dậy, nói: "Dịch Tinh kiếm và môn 'Phi Ảnh Thần Kiếm' giống nhau, cùng xuất phát từ môn 'Quy Tàng kiếm' của vị tiền bối đại kiếm khách Công Dương Vũ. Kiếm pháp này ám hợp tiên thiên dịch lí, trong đó phần lý thuyết học hỏi vô cùng tinh thâm, tuy có rất nhiều người tập luyện nó, nhưng đạt đến trình độ cao siêu thì không được mấy. Từ khi Công Dương tiên sinh mất đi, những người được chân truyền cũng chỉ có đại hiệp Vân Thù, ‘Tây Côn Lôn’ Lương Tiêu, ‘Kính Thiên’ Hoa Kính Viên cùng với hai vị tổ sư Tình chân nhân và Ách chân nhân của bổn phái. Hồi đó, để chống quân Nguyên, đại hiệp họ Vân thấy 'Quy Tàng kiếm' rắt khó học, ông ta muốn đem nó dạy cho nhiều người, nên đã chỉ giữ lại cái thần ý, giản lược đi nhiều, sáng chế ra 'Phi Ảnh Thần kiếm'. Lộ kiếm pháp này, nếu luyện đến tuyệt đỉnh, khi sử ra, sẽ gây rối loạn tinh thần đối thủ như phi ảnh, tạo hư ảo, quả tình là một thứ kiếm pháp lợi hại số một. So với 'Quy Tàng kiếm', 'Phi Ảnh Thần kiếm' dễ học hơn, nhưng khi luyện đến một mức độ nào đó, sẽ gặp rất nhiều trở ngại lớn, lúc đó, nếu có được nghiên cứu sâu rộng về dịch lý, sẽ giúp đạt được đến cái siêu tuyệt của 'Quy Tàng kiếm' nguyên gốc.Về sau, Lương Tiêu sinh sống nơi hải ngoại xa xôi, còn Hoa Kính Viên tuyệt tích giang hồ, vị tổ sư Tình chân nhân của bổn phái tuy là nữ lưu, nhưng tâm tư linh tuệ, có khi còn hơn bậc nam tử, về già, bà đưa nguyên lý vận hành tinh tú vào kiếm pháp, đến đời gia sư, người lại thêm thuật đánh cờ vào trong đó, đồng thời sàng đi lọc lại, thêm thắt nhiều biến hóa, từ ‘Quy Tàng kiếm’, đã chế ra chín lộ kiếm pháp, đặt tên là 'Dịch Tinh kiếm’. Dịch Tinh kiếm dựa theo tinh tượng, thêm được thuật đánh cờ, dễ học hơn là mấy môn thuật số, cho nên ta mới dám đem dạy cho ngươi, đổi lại, nếu đem 'Quy Tàng kiếm’ ra dạy, nội chuyện giảng giải về thuật số âm dương, sẽ tốn rất nhiều ngày tháng mới học xong" Lạc Chi Dương mừng muốn nghẹt thở, hắn luôn miệng vâng dạ, nhìn vẻ mặt hắn, Tịch Ứng Chân mỉm cười, nói: "Mi cũng đừng cao hứng quá sớm, ‘Quy Tàng kiếm’ dĩ nhiên hao tổn trí lực, thời gian, nhưng ‘Dịch Tinh kiếm’ cũng không phải nội năm, ba ngày mà học xong, ta chỉ tận sức truyền thụ, mi có thể tiếp thu được nhiều hay ít, toàn trông vào cơ duyên vận số của mi". Nói xong, ông chìa bàn tay phải, bảo hắn: "Cho ta mượn cây sáo ngọc một chút." Lạc Chi Dương đưa ông sáo ngọc, Tịch Ứng Chân tiếp nhận, ông suy nghĩ một chút, sắc ngọc bích lóng lánh, phát quangg dưới ánh trăng, gờn gợn ánh nước hồ thu, trong tay ông, thân sáo dường như có làn sinh khí lưu chuyển. Tịch Ứng Chân cầm ống sáo, ông hầu như biến thành một người khác, cái vẻ già nua biến mất hẳn, thần thái rạng rỡ, dáng đứng sừng sựng như tùng như bách. Ông ngẩng nhìn trời cao, dải ngân hà mờ nhạt, sao trời láp lánh dầy đặc đây đó, nhiều không biết là bao nhiêu, đếm không xuể. Tịch Ứng Chân hứng thú bột phát, ông thét nhỏ một tiếng, rồi bảo hắn: "Nhìn cho kỹ, đây là ‘Thiên Xung thức!". Ông nhảy vút lên xuất kiếm chiêu, sáo ngọc vạch những đường sáng, loa loá ánh xanh biếc, rải ra những đốm như đom đóm, miệng ông ngâm nga: " Thiên hà ỷ trường kiếm, Xung tiêu hữu phi tinh, Thất tinh tòng trung xuất, Ngũ đế sái lưu linh, Hoán nhiên trịch điện quang, Bôn tẩu như lôi đình, Tả kiếm vãn nguyệt hoa, Hữu thủ tiếp nhật cảnh, Quang minh diệu thập phương, Quỷ mị tẫn độn hình..... " (ND: Đây là kiếm quyết, khó dịch cho xuôi!) Lúc đầu, để Lạc Chi Dương nhìn cho rõ, lão đạo chiêu thức sử xuất thong thả, dần dà, ông nổi hứng, bóng người nhào lộn, tách ra họp vào không chừng, hoà lẫn vào bóng đêm mịt mùng, tưởng chừng như có hai Tịch Ứng Chân đang cùng nhau múa kiếm, cây sáo vung vẩy khắp không gian như một luồng sấm chớp xanh biêng biếc. Lạc Chi Dương mắt nhìn mê say, tai nghe sướng khoái, có cảm giác từng chữ từng chữ lọt vào tai làm trong lòng rộn rã, người và kiếm bay nhảy xem đến hoa cả mắt. Hắn trợn trừng hai mắt thật to, gắng theo dõi sít sao, nhưng thân ảnh Tịch Ứng Chân mỗi một nhoà, khiến hắn không khỏi bực bội. Đang trong cảm giác khó chịu đó, hắn chợt nghe một tiếng thét dài, Tịch Ứng Chân thu hồi bóng hình lay động, ông đứng lặng yên, đôi mắt dõi trông quanh đấy, làm như chưa hề có xoay chuyển thân mình. Lạc Chi Dương dáng ngây người, hắn vỗ tay cổ vũ: "Hảo kiếm pháp, lợi hại, lợi hại." Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, bỗng ông hỏi:"Hay ho chỗ nào?" Lạc Chi Dương hơi sững, hắn nói: "Hay ở chỗ xuất kiếm rất nhanh, sấm sét chớp giật chỉ đến thế là cùng" " Không đúng." Tịch Ứng Chân lắc đầu, "Nếu so mau lẹ, chẳng bằng được ‘Phi Ảnh Thần kiếm’". "Hẳn là ... hẳn là...", Lạc Chi Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, bỗng hắn vỗ tay, vui vẻ nói: "Đúng rồi, nhanh không ở chỗ xuất kiếm, mà là nhanh nơi bộ pháp." Tịch Ứng Chân sắc mặt kinh ngạc, ông gật đầu, nói: "Đứa nhỏ này giỏi, mi chính là đã nhìn đúng chỗ nhanh nhẹn của nó, Không sai, kiếm chiêu Dịch Tinh kiếm phần lớn xuất xứ từ 'Quy Tàng kiếm', duy mấy bộ pháp 'Tử Vi Đấu bộ’ là phần do bổn phái tự sáng chế, ám theo đấu sổ, bước bước tuyệt diệu, trong vòng mười bước đoạt mạng địch nhân, không thấy dấu vết. (ND chú thêm: ý lấy từ câu thơ trong bài Hiệp Khách Hành ... Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành ... của thi hào Lý Bạch) Nói cho cùng, kiếm khách xuất kiếm, không ở nhiều chiêu ít chiêu, chỉ cần mi có thân pháp cực nhanh, bộ pháp chuẩn mực, chỉ lướt đến gần chỗ hiểm yếu của địch nhân, mi tiện tay phóng ra một kiếm, là đã đủ phân thắng bại." Lạc Chi Dương vẻ như hiểu như không, hắn gãi đầu liền tay, Tịch Ứng Chân vui vẻ bảo: "Mi chớ khá phiền não, ăn cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng, kiếm pháp cũng phải từng chiêu từng thức mà tập luyện, có muốn mau chóng cũng không được ... Mi lại đây, ta sẽ từ từ dạy mi học" Lạc Chi Dương nghe lời, hắn tiến lại gần, Tịch Ứng Chân tay ra thế thức, miệng giải thích những cái mấu chốt của "Dịch Tinh kiếm". Môn kiếm pháp này có liên quan tinh tú, trước khi học kiếm, phải am hiểu thiên văn. Lúc bấy giờ, sao giăng đầy trời, tay chỉ trỏ, miệng giảng giải, đúng là một thời cơ tuyệt hảo. Tịch Ứng Chân tay chỉ trời, miệng giảng giải về vận chuyển tinh tú, sao trời chỗ dầy đặc, nơi tản mạn, chỗ chỗ ẩn chứa rất nhiều ảo diệu, khi đưa vào bộ pháp, thấy rất nhiều điểm siêu việt. "Dịch Tinh kiếm" gồm chín đại thức, Tịch Ứng Chân bắt đầu bằng "Thiên Xung thức", ông giảng một canh giờ, Lạc Chi Dương có chút lĩnh hội, thân pháp dựa theo vận chuyển tinh tú, tuỳ theo bước đi mà vung sáo, thân cùng kiếm hợp nhất, biến hoá vô tận. Võ công Thái Hạo cốc đặt yêu cầu rất cao về ngộ tính, thiếu phần ngộ tính, coi như luyện cả đời không đi đến đâu. Người được thiên phú ngộ tính cao, sẽ hội nhập rất nhanh, chuyện học hỏi dễ dàng, chỉ chuyên tìm những khó khăn để khắc phục. Học mãi đến canh năm, Lạc Chi Dương đã thông qua được phân nửa "Thiên Xung thức", nhưng lúc đưa vào thực hành, tay chân hắn vụng về quờ quạo, có thật nhiều chỗ loạng quạng! Một dạy một học, bất giác trăng sao đà lặn hết, nơi phương đông mờ mờ sáng, hai người mòn mỏi khí lực, bèn cùng nhau trở về động. Diệp LinhTô ngồi xếp bằng dựa vào tường, cô sợ địch nhân đến phá phách, cho nên trường kiếm nắm chặt trong tay, cô không hoàn toàn say ngủ, khi vừa nghe động tĩnh, cô lập tức mở mắt, khi thấy đó là hai người, cô mới nhắm mắt trở lại, điều hoà hơi thở. Tịch Ứng Chân khoanh chân nhập định, Lạc Chi Dương để nguyên quần áo mà ngủ. Hắn vừa mới thiu thiu, bỗng nghe Diệp LinhTô lớn tiếng la ó, hắn bàng hoàng, nhảy dựng lên, tưởng là Xung đại sư tìm đến, hắn bèn chụp lấy cây sáo, lao mình ra ngoài động, khi định thần nhìn kỹ, thấy mặt trời đã lên cao hơn ba con sào, nắng vàng chói chang, Diệp LinhTô đang đứng tần ngẩn nhìn mấy con thỏ chết nằm trên mặt đất. Tịch Ứng Chân cũng đi ra ngoài, ông hỏi: "Chuyện gì vậy?" Diệp LinhTô chỉ vào mấy con thỏ, cô nhíu mày nói : "Tiểu nữ vừa ra đây, liền thấy mấy con thỏ này." Lạc Chi Dương bình tĩnh, nói: "Mấy con thỏ nho nhỏ, có cái gì là lạ đâu. Nghe cô la ó, tui cứ tưởng cô trông thấy quỷ kia!" "Ngươi mới là gặp quỷ nà.", Diệp LinhTô lườm hắn, "Tại sao mấy con thỏ này lại chết? Tại sao xác chúng nằm ở đây?" Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn cười xoà: "Chắc là Xung đại sư đem tới, bên trong có tẩm thuốc mê, mình ăn thịt thỏ, sẽ lập tức mê man." Diệp LinhTô nghe hắn giải thích, cô thấy cũng có lý. Tịch Ứng Chân nhấc xác thỏ lên, ông quan sát, rồi mỉm cười, nói: "Mấy con này đều bị gãy cổ mà chết, nhưng không phải do bàn tay con người." Lạc Chi Dương đón lấy mà xem, thấy dấu vết móng vuốt trên xác thỏ, hắn lập tức hiểu ra, bèn vỗ tay, nói: "Tui biết tại sao", hắn còn chưa nói xong câu, bên trên đầu chợt có tiếng gió, hắn vội vàng nhảy nhanh sang một bên, chỉ thấy một con hải điểu từ trên trời vút xuống, nó đậu xoạt một cái trước mặt hắn. Lạc Chi Dương vừa dõi mắt nhìn sang, chợt một bóng loáng nhanh tự tên bắn, đã bay cao lên không trung. Diệp Linh Tô vừa nghe động đã vung tay định phát châm, Lạc Chi Dương cuống cuồng chụp vào tay cô, con ưng trắng đã như chớp loé, bay mất dạng vào giưã đám cây rừng. Diệp LinhTô tay còn cầm kim châm, cô trừng mắt nhìn toé lửa vào Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương vội nói: "Diệp cô nương đừng bực, con hải đông thanh này chịu ơn của tui, nên đã săn bắt muông thú đến đền ơn mình đó mà" "Chịu ơn?", Diệp LinhTô vẻ nghi ngờ, "Nó chịu ơn gì của ngươi?" Lạc Chi Dương kể sơ sài qua, Diệp LinhTô mím môi, cô lặng thinh nghe cho hết lời kể, rồi cô bỗng nghiến răng nói: "Hay nhỉ, ta dùng châm bắn vào nó, ngươi lại rút châm ra hộ nó, ta là ác nhân, ngươi làm người tốt, ngươi làm ơn, còn ta thì đã làm cái gì? Ma Vân... Ma Vân, thực tình là đã chết uổng!" Nói đến đấy, hai mắt thoáng nhuốm hồng, cô quay cái rẹt một vòng, vun vút bỏ chạy như một làn khói. Lạc Chi Dương có cảm giác nói năng thất thố, hắn còn chưa hiểu gì, nhìn theo bóng dáng cô gái, rồi hắn quay sang dòm dòm vào Tịch Ứng Chân, bối rối nói: "Ui, tiểu nha đầu toàn nói gì đâu không hà!" Tịch Ứng Chân gượng cười, nói: "Ngốc tiểu tử, cô nàng đánh hải đông thanh bị thương, mi lại cứu nó, nói trắng ra, chả phải là mi chỉ muốn chống đối cô ta hay sao?" Lạc Chi Dương vẫn không tức giận, hắn nói: "Có cái quái gì đâu? Chẳng phải một con chim quèn sao? Mà nó cũng không phải kẻ địch, cứu hay không cứu, thì đã có gì quan trọng đâu." "Mi chả biết gì hết?" Tịch Ứng Chân lắc đầu lia liạ, "Đám con gái tâm tư tỉ mỉ, nếu gặp người hợp ý, tất nhiên chỉ muốn chàng lúc nào cũng đồng tâm ý với cô ta. Mi làm cái gì cũng đối nghịch, làm sao cô ta vui cho được?" Ông nói xong, miệng cười cười, đưa tay nhấc mấy con thỏ lên, ông thênh thênh đi vô động. Lạc Chi Dương đứng ngẩn người ở đấy, những điều Tịch Ứng Chân nói xoay chuyển trong đầu óc, hắn không khỏi thầm nghĩ: "Ông già này nói thẳng thừng, người hợp ý cô ta là ông buột miệng nói ra hay sao? Mình với Diệp cô nương chỉ thân thiết nhau qua âm nhạc, những thứ khác, toàn không chút tình ý gì hết." Hắn cứ một dòng suy nghĩ đó, mà chẳng thể tự mình thuyết phục lấy mình, lại nhớ đến vẻ mặt Diệp LinhTô lúc cô bỏ chạy, rmi mắt thoáng ửng đỏ, hầu như cô sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn rất rối rắm, lại nghĩ thêm "Thân thế cô ta quá thảm, chẳng trách cô suy tư nhiều, lo âu nhiều, vậy mình phải cố tìm cách nào làm cô khuây khoả mới được" Nghĩ vậy, hắn rảo bước về phía cô gái bỏ đi. Được một quãng, chẳng thấy ai, hắn đang định chuyển hướng,bỗng nghe từ mé trước vọng đến tiếng quát tháo, hắn bèn vạch cây cỏ ra nhìn, kịp thấy Diệp LinhTô, nhuyễn kiếm trong tay, đang chật vật giao chiến cùng Minh Đấu, Trúc Nhân Phong đứng bên cạnh, nói lập lờ: " Mỹ nhân ui, đừng đấu đá làm vây, rủi nàng bị thương, lòng ta làm sao chịu cho thấu! Chẳng bằng ngoan ngoãn buông kiếm, theo hảo ca ca đây vể nhà hưởng phúc, không phải ta tán phét đâu, chỉ cần nàng làm nữ nhân của ta, bảo đảm nàng sẽ ngất ngây ngây ngất, đến chết cũng chẳng muốn rời xa ta!" Lạc Chi Dương cấp tập, hắn chẳng chút nghĩ ngợi đã nhảy ào ra, miệng hét lớn: "Tụi bây hai cái đại nam nhân, lại đi ức hiếp một nữ nhân, không thấy mắc cở hả?" Trúc Nhân Phong gặp lại cựu thù, hắn nóng mắt, cười nham hiểm, nói: "Nhóc con, lại đây mà chịu chết nào!" Diệp LinhTô vung tay ném ra một ít kim châm, đều thấy Minh Đấu hoảng hốt tránh thoát. Trúc Nhân Phong nội thương chưa lành, giơ tay nhấc chân không được lanh lẹn như trước đây, bao nhiêu lần y hạ sát thủ, đều thấy Lạc Chi Dương tránh thóat hết. Đấu được dăm hiệp, y chợt thấy Lạc Chi Dương nâng sáo lên miệng, lập tức y nhớ đến cái thảm hoạ trải qua hồi "Ngao Đầu luận kiếm" , khiến y gấp rút lướt nhanh tới, vung ra hai chưởng, làm Lạc Chi Dương không rảnh tay để thổi sáo. Lạc Chi Dương võ công không cao, lại chẳng thể tấu "Thương Tâm Dẫn" kích phát nội thương đối thủ, trong một lúc, hắn vô kế khả thi. Hai người xoay quanh, quần thảo được ít chiêu nữa, trong cơn quẫn bách, Lạc Chi Dương đột nhiên nghĩ bụng: "Dịch Tinh kiếm có bộ pháp riêng, Linh Vũ cũng là một thứ bộ pháp, ta lại chưa học xong hết ‘Tử Vi Đẩu bộ", trong khi ta rất nhuần nhuyễn món 'Linh Vũ’, nếu đem bộ pháp ‘Linh Vũ’ dung hợp cùng 'Thiên Xung thức', không hiểu sẽ có kết quả thế nào?" Nghĩ vậy, chân hắn chuyển theo một bước kỳ lạ, hắn lướt quanh một vòng, tay làm bộ nâng sáo ngọc. Trúc Nhân Phong sợ hắn tấu nhạc, y hét lớn một tiếng, bất chấp nội thương, y ra chiêu mãnh liệt tấn công, đã vô tình để hở một chút dưới hạ bàn. Lạc Chi Dương xem thấy rõ ràng, hắn phát động Linh Vũ, thân mình như nhành liễu dưới gió, cây sáo biếc toả ánh cầu vồng, len lỏi vượt qua chưởng kình bên phải của Trúc Nhân Phong, điểm vào chỗ ba phân dưới nách y. Chiêu kiếm đó đích thực là "Thiên Xung thức", có tên "Nguyệt Sinh Thương Hải", ẩn chứa sự vận chuyển của nhật nguyệt, đầy nét ảo diệu của kì thuật, nhắm vào chỗ thiếu phòng bị của địch thủ. Lạp Nhân Phong gặp nguy không loạn, hắn vội uốn eo lưng, cây sáo ngọc lướt sang bên cạnh người hắn, quét đúng vào huyệt 'Thiên Trì', khiến nửa người Trúc Nhân Phong rã rượi, cước bộ có hơi lảo đảo. Lạc Chi Dương một chiêu đắc thủ, hắn mừng như điên, đang định thu cây sáo ngọc về, chẳng dè Trúc Nhân Phong vụt quơ tay phải, túm lấy mạch môn của hắn Trong cái biến chuyển kỳ lạ đó, tình thế đảo nguợc, sắp phân thắng bại đến nơi, nửa thân mình Lạc Chi Dương mềm oặt xuống, yếu huyệt nơi tay bị chế trụ khiến cây sáo ngọc rơi đánh 'xoảng' một tiếng trên mặt đất. Trúc Nhân Phong bổn ý bẻ gẫy tay hắn, nhưng vì huyệt 'Thiên Trì' đang bị chế ngự, lực đạo tay phải yếu hẳn đi, y bèn thét to, vung tay trái chém vào cổ Lạc Chi Dương. Gã này đang bị đối thủ nắm chặt lấy, nhìn phát chưởng ập vào mà không sao tránh né được. Ngay lúc đó, cuồng phong đổ nhào xuống đỉnh đầu, một luồng bóng trắng từ trên trời giáng xuống, Trúc Nhân Phong còn chưa kịp định thần, y đã cảm giác sọ não nhức buốt, lập tức kêu lên thảm thiết, y buông Lạc Chi Dương ra, huy động song chưởng đánh vung vít lên trên trời. Nhưng con ưng trắng này một kích trúng đích, đã né thoát, làn chưởng phong sượt ngang mình nó, chỉ làm rơi dăm ba sợi lông măng. Lạc Chi Dương tử cõi chết trở về, hắn lăn mình ra, đưa tay chụp lấy cây sáo ngọc. Hắn lăn thêm vài thước, xoay người nhảy lên, chỉ kịp thấy Trúc Nhân Phong ôm trán, kêu rên ầm ĩ, máu tươi trào ra, năm vệt móng chim hiện ra rõ ràng, thấy được xương sọ trăng trắng bên trong. Ưng trắng đắc thế, không buông tha y, nó bay lượn một vòng, lại nhào xuống, Trúc Nhân Phong nghe tiếng gió, y một tay bụm miệng vết thương, một tay huy chưởng đánh ưng, vì vậy y đã để trống toác toàn thân. Lạc Chi Dương thừa dịp nhào tới, vung cây sáo ngọc ra đâm trúng vào bụng y. Trúc Nhân Phong phát ra một tiếng hét thê thảm, y đột nhiên một tay ôm đầu, một tay thít chặt vào bụng, loạng quạng, lảo đảo, y xoay mình bỏ chạy, như một cơn lốc, đã biến mất dạng vào trong rừng. Minh Đấu vốn đang chiếm thượng phong, lão lập tâm bắt sống cô gái, bỗng bên tai nghe tiếng Trúc Nhân Phong kêu thét bỏ chạy, lão đang còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã thấy Lạc Chi phóng tới, cùng Diệp LinhTô song kiếm hợp bích, tả hữu giáp công. Trong tai còn vang vọng tiếng Trúc Nhân Phong kêu la thảm thiết, Minh Đấu tâm hoảng ý loạn, lão lập tức mất tinh thần, không còn lòng ham chiến, lão vội vàng tung bậy hai chiêu, rồi đột nhiên gằn giọng hừ một tiếng, xoay người bước đi, nhanh tự sao xẹt, lão biến mất dạng vào rừng cây. Diệp LinhTô vốn đang chật vật với địch nhân, bỗng thấy lão bỏ chạy, hết sức ngoài ý muốn. Cô thu hồi nhuyễn kiếm, nhìn vào Lạc Chi Dương, rồi lại ngước mắt lại ngó con chim ưng trắng, cô bặm đôi môi nhỏ nhắn, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, cô xoay người, đi về phía bờ biển. Lạc Chi Dương sợ cô đi riêng lẻ sẽ đụng độ cường địch, hắn đuổi kịp tới, nói: "Diệp cô nương, tứ phía trên đảo đầy những nguy cơ, chớ nên đi xa một mình." Diệp LinhTô vẫn lặng thinh, cước bộ cũng đã lơi xuống. Hai người sóng vai mà đi, một lúc sau, đã ra đến bờ biển. Cô gái ngồi xuống, nhón một vỏ sò, để trong lòng bàn tay mà ngắm nghía. Lạc Chi Dương đang đứng gần cô, hắn chợt thấy cổ tay đau nhức, đưa mắt nhìn kỹ, thấy chỗ bị Trúc Nhân Phong thít chặt đã xuất hiện năm dấu ngón tay đen nhẻm. Hắn vung tay ra, lập tức đau buốt thấu xương, bất giác hắn hít vô một hơi đài. Thì ra, dù Trúc Nhân Phong chưa bẻ gẫy cổ tay, nhưng nội kình y đã thâm nhập, làm gân cốt cổ tay bị thương, mới rồi vì khổ công chiến đấu, hắn không để ý tới, bay giờ rảnh rang, hắn mới nhìn vào, thấy vết thương bắt đầu phát tác. Vết thâm tím lan dần từ cổ tay lên, trong chớp mắt, toàn bộ cánh tay đà tìm ngắt, chỉ khẽ dộng đậy là thấy đau không chịu nổi. Hắn đang nghiến hai hàm răng, bặm môi bặm miệng chịu đau, bỗng nghe Diệp LinhTô bảo: "Đưa đây xem nào." Lạc Chi Dương gắng nặn một nét cười, nói: "Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ." Diệp LinhTô không ngẩng lên, cô lạnh lùng nói: "Chân khí 'Thái Âm" của Yến Nhiên sơn rất âm độc, nó theo khí huyết mà lan đi, công đả ngũ tạng, để giây giưa nữa, nó vào đến tim, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi ngươi." Lạc Chi Dương bán tín bán nghi, hắn đành cúi đầu đến gần, Diệp Linh Tô lại "Hừ" một tiếng, hỏi: "Ngươi là đứa ngờ nghệch hay sao? Còn đứng đực mặt ra đấy làm gì?" Lạc Chi Dương bị cô nàng rầy rà, hắn bối rối, cay cú nói: "Tui ... tui ..." Diệp LinhTô chẳng để hắn nói dứt, cô đưa tay vỗ nhè nhẹ lên tảng đá bên cạnh, giọng nhạt nhẽo, nói: "Đến đây ngồi đi." Lạc Chi Dương đành phải ngồi xuống, Diệp LinhTô lại bảo: "Đưa tay ra." Gã thiếu niên không làm gì khác hơn được, hắn bèn chìa tay ra, Diệp LinhTô đột nhiên dang tay, nắm chặt vào chỗ cổ tay bị thương. Lạc Chi Dương ú ớ, hắn đang định giãy dụa, chợt nghe Diệp LinhTô nhẹ giọng quát: "Yên nào!" Cô nói xong, thoáng ửng hồng, mặt cúi gằm xuống, đôi mắt hạnh chăm chú nhìn vào chỗ bị thương nơi cổ tay, cô thò mấy ngón tay xinh xắn nõn nà xoa vuốt nhè nhẹ vào cánh tay hắn. Từ nhỏ đến giờ, ngoài Chu Vi, chưa khi nao Lạc Chi Dương chạm tay vào cùng một cô gái khác, khiến tim hắn đập thình thịch, miệng khô, lưỡi đắng, chỉ cảm giác theo chỗ được những ngón tay trắng nuột của Diệp LinhTô xoa bóp, một cỗ chân khí ấm áp rót vào cánh tay, nó chuyền theo kinh mạch của tay mà đi lên trên, rồi lưu chuyển một vòng đại chu thiên khắp người hắn. Chẳng hiểu vì tâm tình khẩn trương, hay do tác dụng cuả cỗ chân khí nọ, toàn thân Lạc Chi Dương dần dà nóng hực lên, hắn xuất hạn dầm dề khắp các lỗ chân lông. Diệp LinhTô mới đầu thủ pháp còn nhẹ, mềm mại như tơ, dần dần cô tăng chỉ lực, nhưng thật kỳ quái, vừa rồi chỗ trúng thương đau rát, giờ đây, chỉ có hơi ngứa ngáy, hắc khí cũng dần dần tản đi, làn da cánh tay cũng đỏ thắm dần lên. Lại thêm một lát, Diệp LinhTô buông tay, Lạc Chi Dương vung vẩy cánh tay, cảm giác bình thường như xưa, hắn quá sức vui mừng, nói: "Đa tạ Diệp cô nương..." Rồi nghĩ nhớ về lúc được bàn tay nuột nà của cô xoa bóp, hắn chợt thấy rạo rực, mất hẳn tự nhiên. Diệp LinhTô ngồi nghịch mấy vỏ sò, cô lặng yên. Lạc Chi Dương bản tính trời sinh ít gò bó, ít câu thúc, hắn nhìn bộ dạng của cô, cảm giác cực kỳ khó chịu, liền nói: "Diệp cô nương, tui biết đã làm cô giận, mà thôi, tính tình tui hổng tốt, cô có muốn mắng tui thì cứ mắng, muốn đánh thì cứ đánh, chớ cô cứ giữ mãi trong lòng, làm tui rầu muốn chết!" Diệp LinhTô lườm hắn một cái, cô có vẻ kỳ lạ, hỏi: "Ngươi đã có làm gì không đúng?" Lạc Chi Dương sững sờ: "Cô chả phải giận tui đã ra tay cứu con hải đông thanh kia sao?" "Hải đông thanh?", Diệp LinhTô ngửng đầu nhìn con ưng trắng đang bay lượn bên trên, "Ngươi đang nói về nó hả?" Rồi cô bất đắc dĩ lắc đầu: "Quên đi, nó đã cứu hai ta, ừm, ta không thèm so đo với nó nữa, nhưng nó hại chết Ma Vân, hừ, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu." Lạc Chi Dương hấp háy con mắt, hắn vui vẻ hỏi: "Đố cô biết do đâu tui nhận ra nó?" "Ta làm sao mà biết cho được?", Diệp LinhTô khẩu khí lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia tò mò. Lạc Chi Dương miệng nói, tay chỉ trỏ, hắn thuật lại một cách sống động những gì xảy ra hồi đêm, nói qua một lượt. Diệp LinhTô nghe mà trợn cặp mắt đẹp lên, cô bảo: "Quỷ ba xạo, cái đồ súc sinh lông xù dẹp lép đó làm sao mà hiểu được ‘Chu Thiên Linh Phi khúc'? Hừm, ta xem ra, không chừng ngươi đã tấu khúc ‘Chu Thiên Xuy Ngưu’ thì có'" Khi cô nói, hai gò má đỏ lựng, đôi mày liễu trợn ngược, mi mắt nhíu lên, y hệt dáng vẻ một cô gái nhỏ hắn từng thấy qua trước đây. Lạc Chi Dương nhìn thần thái đó của cô, hắn thấy vui trong lòng, cãi lại: "Cô không tin hả? Coi đây nè, tui sẽ ra tay đại đầu bếp mần một món thiệt là nóng sốt cho cô mở banh mắt ra mà coi nè!" Nói xong, hắn đưa sáo ngọc lên môi, tấu vang Linh khúc. Ưng trắng theo tiết tấu của khúc nhạc mà xoay quanh, lượn vòng, đến ngang nửa khúc nhạc, nó từ trên cao đáp xuống, đứng nghỉ ở trên một khối tiều thạch, mở to đôi mắt ưng, chăm chú nhìn hai người. Diệp Linh Tô không khỏi thấy kinh ngạc, nhưng chịu thua thì mắc cở, cô lườm nguýt hắn, ra dáng không bực tức, nói: "Có cái quái quỷ gì là lạ đâu, chỉ gặp dịp may, mèo mù vớ được cá rán thì có!" Lạc Chi Dương cười, hắn hạ cây sáo, dứt âm nhạc, con ưng trắng kêu 'quác' một tiếng, nó lại vỗ cánh, bay vút lên không trung. Diệp LinhTô há hốc mồm, cô tròn xoe đôi mắt, Lạc Chi Dương cũng không giữ tế nhị, hắn lại tấu vang khúc nhạc, lại lôi cuốn con hải đông thanh bay trở về, nó xoay chuyển, lượn vòng vòng bên trên hai người. Diệp LinhTô vừa thẹn vừa tức, cô chu mỏ, bốc lên một nắm cát vãi vào Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương lắc mình né tránh, miệng vẫn cứ thổi không ngưng nghỉ, Diệp LinhTô lại ném cái vỏ sò trong tay ra, Lạc Chi Dương liền nhào mình nằm xuống, hắn lăn qua lộn lại, tránh né vỏ sò, tiếng sáo vẫn không ngừng trổi vang. Diệp LinhTô quá tức tối, cô nhào tới, tính giằng lấy cây sáo. Lạc Chi Dương mình mẩy đầy đất cát, hắn vung đôi chân, đá tung cát ào ào vào cô gái, tiếng sáo không hề gián đoạn, nghe lại càng thêm thêm uyển chuyển, rung động lòng người. Diệp LinhTô chạy vòng quanh hắn, uốn qua lượn lại, cô chẳng thể tiến gần vì sợ cát bắn vào mình, cũng không thể lùi được, đang còn vô phương, bỗng Lạc Chi Dương ngưng bặt tiếng sáo, trố mắt ra nhìn vào cô. Hai kẻ bất động, bốn mắt nhìn vào nhau, Diệp LinhTô thấy hắn đầu cổ tóc tai đầy đất cát, mặt mày tơi tả, cô không sao nhịn được, đã ôm bụng cười rũ rượi. Nét cười này, còn đẹp hơn tuyết tan băng rã, hơn hoa khai nhuỵ, hơn sen nở rộ, cái tình ý đậm đà đến đất trời cũng nghiêng ngửa, từ khi quen biết cô đến giờ, đây mới chỉ là lần tứ hai hắn mục kích dáng vẻ mê hoặc đó nơi cô gái, hắn nhất thời ngồi nghệt ra dưới đất, ngây người nhìn cô. Diệp LinhTô cười rũ ra một chút, thoáng thấy thần sắc hắn khác thường, cô lập tức vung chân đá cho hắn một cước, quát mắng: "Ngươi dòm dòm cái gì?" Lạc Chi Dương chẳng chút nghĩ ngợi, hắn mở to mồm miệng nói ngay: "Dòm vào cô a! Cô cười rũ ra như vậy thiệt là ưa nhìn!" Diệp LinhTô hơi khựng lại, ánh mắt có nét giận dữ, cô bặm môi nói: "Ngươi ... ngươi...", rồi đột nhiên đôi mắt đỏ ửng lên, nước mắt cô tuôn ra thành dòng. Lạc Chi Dương đã chẳng tốn công sức làm trò khiến cô cười, hắn không ngờ, chỉ một cái chợp mắt, cô gái đã oà khóc, hắn lập tức nản chí, ngớ ngẩn đứng lên, miệng nói: "Diệp cô nương, tại sao cô khóc? Nếu tui có gì sai, tui nhận lỗi với cô lền tức thì!" Hắn càng nói nhiều, nước mắt Diệp LinhTô càng nhỏ xuống dàn dụa hơn, mấy ngày rày, cô nhẫn nhịn chất chứa trong lòng bao phiền muộn, bao nỗi thương tâm, bao điều mê hoặc, bao phẫn nộ, tất cả giờ hoà tan vào thành nước mắt trong cơn tức tửi, chừng như trước khi cô đem chúng vùi sâu xuống đất, phải khóc một trận cho hả! Lạc Chi Dương cho dù có tài ứng biến cơ xảo đến đâu, hắn cũng bó tay, chẳng biết phải làm gì, hắn chỉ không ngớt cất tiếng khuyên cô: "Ui... khóc cái gì vậy? Có chuyện gì thì cứ thủng thẳng mà nói ... đừng khóc ... khóc đâu có hay ho gì đâu..." Hắn càng lảm nhảm bên cạnh, Diệp LinhTô nghe thấy, càng thêm phần phiền não, cô ngẩng đầu, mặt mũi ướt đầm đìa, phẫn nộ bảo hắn: "Ngươi biết gì, ngươi cái gì cũng đều chẳng hiểu gì sất!" Lạc Chi Dương sững sờ, Diệp LinhTô tự cảm giác đang thất thố, cô cúi gằm, rầu rầu nói nhỏ: "Ta ... ta là một thứ nghiệt chủng, căn bản, căn bản là chẳng nên sống trên đời này làm gì..." Nói xong, cô lại thương thân, nước mắt lại đổ ra nhiều hơn nữa. Vốn Đông Đảo duy trì một nền lễ giáo sâm nghiêm, vẫn mang hơi hướm Đại Tống. Hơn nữa, mẫu thân đã mất, Diệp LinhTô càng cố tâm giữ gìn danh phận, bây giờ, thân thế cô không rõ ràng minh bạch, vừa chẳng là con gái nhà họ Diệp, mà cũng không là tiểu thư Vân gia, chỉ là một đứa con tư sinh, mọi mặt đều dễ dàng bị người ta coi thường. Chẳng qua, nỗi lòng của cô, Lạc Chi Dương không thể nào hiểu cho được, nếu Diệp LinhTô là nghiệt chủng, hắn, một đứa không cha không mẹ, há chẳng phải là một cái mặt hàng thứ thiệt của giống con hoang hay sao? Là một trong những đứa con hoang sống ven sông Tần Hoài, Lạc Chi Dương đã chẳng đôi khi bị người ta mắng chửi làm nhục "Tạp chủng... súc sinh... ". Cho dù người nói không có ý cáo buộc, hắn nghe xong, hoặc giả mắng chửi trở lại, hoặc cười trừ, từ chỗ tự ti thành tự phụ, đối với những nơi gia thế danh phận, Lạc Chi Dương luôn luôn tránh thật xa. Cho nên ở trong ý nghĩ của hắn, Diệp Thành thật đáng giận, Trác Khinh Như đáng thương, Vân Hư thiếu quang minh lỗi lạc. Nhưng đối vối hai người Vân, Trác, họ thương yêu nhau, có sinh hạ ra Diệp LinhTô, căn bản là chuyện tình nghĩa họ với nhau, nếu Diệp LinhTô lấy đó mà buồn giận, chỉ là lo nghĩ một chuyện thừa thãi. Sau một lát, Diệp LinhTô thoáng bình tĩnh, cô gạt lệ nói: "Lạc Chi Dương, ta không phải cố tình mắng mỏ ngươi. Chả hiểu tại sao, cứ nghĩ đến mấy chuyện nọ, ta cứ buồn rầu suốt!" "Vậy đừng nghĩ đến chúng nữa!", Lạc Chi Dương giọng bất cần, hắn bảo cô: "Nếu cô không vui vẻ, tui lại thổi sáo nữa, đem con chim nọ đến đây nhảy múa cho cô giải khuây" Diệp LinhTô nhìn thoáng vào con chim ưng nơi xa xa, cô bơ phờ nói: "Hai hôm rồi, ta cứ nằm mơ thấy mẹ ta hoài!" Trong lòng Lạc Chi Dương thoáng nghẹn ngào, hắn vội nói : "Ui... chuyện đã qua , đừng nghĩ ngợi đến nữa!" Diệp LinhTô thở ra một hơi, cô lắc đầu: "Không nghĩ ngợi ... nói dễ hơn làm! Mà cũng kỳ, dáng điệu của mẹ, ta đều nhớ rõ, tựa như là đã khắc ghi thật sâu trong lòng, có lẽ ... có lẽ ... bà rất đẹp, ta chỉ nhìn qua một lần là cứ không sao quên được. Ta còn nhớ rõ, bà đặc biệt thích cười, nụ cười thiệt là mê người khi nhìn vào ta, còn nữa, giọng bà êm dịu nhỏ nhẹ, thiệt rất dễ nghe, trong ký ức của ta, bà chưa khi nao mắng mỏ ta, chưa khi nao nổi giận với ta." Nói đến đấy, hồi ức chợt trở về, nước mắt Diệp LinhTô lại tuôn chảy xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang