[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 9 : Thần Thương Tâm Kiếm 3

Người đăng: linhtt

Ngày đăng: 11:59 01-05-2018

Diệp Đằng lớn giọng: "Cho dù lên đến cửa nhà trời mà nói, ít ra Trác Khinh Như cũng là người vợ có mai mối, có hôn thú đàng hoàng của đệ đệ ta, ông thân làm đảo vương, lại đi dụ dỗ phụ nữ nhà lành vào chuyện gian dâm, vậy ông ăn nói thế nào đây?" Những người khác nghe ông ta nói như thế, phần lớn lẳng lặng gật đầu. Tuy ở hải ngoại, dẫu lễ giáo không chặt chẽ như ở trung thổ, nhưng tại Đông Đảo, chuyện tư thông lang chạ vẫn chẳng được dung thứ. Hơn nữa, Vân Hư thân là đảo vương, Diệp gia lại là vọng tộc trên đảo, nếu xử trí không thoả đáng, chẳng những quyền hành của Vân Hư không còn uy lực, mà rồi Đông Đảo cũng sẽ chia năm xẻ bẩy mà tan tác. "Diệp huynh hãy khoan nóng vội, ta đều có sắp đặt cả rồi.", Vân Hư xốc tinh thần lên, ông lấy lại giọng oai nghiêm lạnh lẽo, cái uy nghiêm bấy lâu của ông khiến Diệp Đằng khi chạm ánh mắt vào ông, gã tự dưng cúi thấp đầu xuống. Vân Hư trầm mặc một chút, ông quay sang Xung đại sư hỏi, "Đại hòa thượng, ta có một chỗ không rõ, mong được giảng giải điều nghi hoặc, tuỳ hoà thượng chấp nhận nói hay không" Xung đại sư mỉm cười, gật đầu. Vân Hư cao giọng hỏi: "Ngươi đến Đông Đảo với ý định gì?" Xung đại sư cười cười: "Không phải đã có nói rồi sao? Được người ta uỷ thác, đến giúp Thích tiên sinh giành lại chức chúa đảo." Vân Hư dòm lão một hồi, rồi ông gật đầu, nói: "Đại hòa thượng, ngươi thật sự lợi hại, chỉ với miệng lưỡi đã quậy tung cả đảo lên, cái tài ăn nói đó, thực sự có thể sánh ngang cùng Tô Tần, Trương Nghi." "Quá khen, quá khen", Xung đại sư cười ruồi, nói," Đảo vương tự thú nhận những chuyện kỳ sự, làm ta cũng bị ra ngoài ý định. Nếu ông lớn giọng phủ nhận, hòa thượng ta cũng không làm gì được." Vân Hư cười nhạt: "Đại hòa thượng đâu cần tự khiêm làm chi, ngươi cả gan đến, tất đã có nắm phần thắng, chuyện ta tự mình thú nhận, cũng nằm trong dự kiến của ngươi. Những chuyện này, nhiều năm qua ta giấu giếm, vẫn mãi hổ thẹn với người đã khuất, hằng đêm, lúc tỉnh giấc, trong lòng sầu khổ khó đương, chẳng lâu lắc gì, chúng đã thành một chướng ngại cực kỳ to lớn trên đường tu tập võ học, hôm nay nói ra được rõ ràng đầu đuôi, cũng là một giải thoát thật to lớn. Nhưng cái ta thấy kỳ quái, những bí mật cũ xưa đó, trên Đông Đảo chẳng ai hay biết, đại hòa thượng ngươi khui được chúng từ đâu ra?" "Thế gian không có tường nào che chắn nổi gió máy", Xung đại sư chắp tay, cười cười, "Nhân duyên quả báo, ứng nghiệm chẳng sai." Vân Hư lắc đầu: "Ta không tin nhân quả, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cái nguồn." Ánh mắt ông dõi vào đám đông, "Trên Đông Đảo này, có người làm nội ứng cho đại hòa thượng." Chợt ánh mắt ông dừng vào một chỗ, rồi ông lạnh lùng nói, "Minh Đấu, ngươi còn lẩn trốn làm gì?" Minh Đấu giật mình, lão cố nặn một nét cười, hỏi: "Đảo vương tại sao nói vậy?" Vân Hư lắc đầu: "Đến nước này, ngươi còn làm bộ làm tịch, mà ta lại cũng không ngu ngốc, người làm nội ứng, ngoài ngươi, không có ai khác." Minh Đấu chớp chớp con mắt, chép chép miệng, không nói gì. Vân Hư tiếp: "Ngươi là bạn thân của Diệp Thành, hắn giết chết Khinh Như xong, tự hiểu sẽ khó tránh khỏi bị ta trả thù, cho nên đã đến tìm ngươi kể hết tất cả, rồi sau đó tự sát bằng kiếm. Bổn ý hắn muốn ngươi đem sự tình nêu trước công chúng, khiến ta thân bại danh liệt. Nhưng ngươi đã không làm theo ý hắn, mà ngược lại, đã chạy đến thề thốt trung thành cùng ta, đã lấy cớ trong lúc Đông Đảo nhiều hiểm nguy, khuyên ta cố nén đau thương để chu toàn đại cục. Ta tin theo lời thuyết ma quỷ của ngươi mà thủy chung giấu diếm việc này, vẫn tiếp tục làm đảo vương.Những năm sau này, ngươi vin vào nhược điểm đó của ta, hoặc công khai, hoặc ngấm ngầm uy hiếp ta, buộc ta làm nhiều chuyện nát lòng, tỉ như dịp Ngao Đầu Luận kiếm năm đó, đã cầu ta ám trợ ngươi thắng Đồng Diệu, đưa ngươi lên làm tôn chủ..." Câu này vừa nói ra, mọi người đều 'ồ' lên. Đồng Diệu vừa kinh vừa giận, những nghi ngờ bấy lâu nay, giờ có đáp án, ông ta lập tức giận dữ, bi thảm nhìn đăm đăm vào hai người, những sớ thịt nung núc trên mặt ông rung lên, run rẩy. Minh Đấu dáng vẻ ngượng ngùng, lại nghe Vân Hư nói thêm: "Tệ hơn nữa, hai năm trước, ngươi sai đệ tử đi giết Lạc Chi Dương, công chuyện bị Tô nhi phá hỏng, sau đó, ngươi tự tay giam hãm hai đứa nó trong động Yến Tử, định bỏ chúng nó chết đói trong đó. Ta khám phá ra chuyện này, tuy rất giận dữ, nhưng trái lại đã không truy cứu, thậm chí còn gây điều tiếng làm hư hại danh tiết Tô nhi, khiến nó oán hận ta một thời gian dài." Mọi người nghe xong, họ giật mình hiểu ra. Hai năm qua, chuyện Lạc Chi Dương cùng chỗ với Diệp Linh Tô trong động đã không được làm cho sáng tỏ, đã gây nhiều điều tiếng thị phi. Chỉ đến bây giờ, qua chính miệng Vân Hư, sự trong sạch giữa hai người mới được xác minh. Minh Đấu cúi đầu, ngậm miệng, Vân Hư chú mắt chằm chằm vào lão, hỏi: "Minh Đấu, ta đãi ngươi không tệ, tại sao ngươi cấu kết ngoại nhân, tiết lộ những chuyện riêng tư của ta?" Sắc mặt Minh Đấu biến chuyển, lão vo tròn nắm đấm, cười "Hắc hắc", rồi nói: "Hai chữ cấu kết hơi có chút đỉnh khó nghe, nói gì thì nói, Diệp Thành chính là hảo hữu của ta, ta làm như vậy, cũng là vì lương tâm thúc giục..." "Hay cho mấy cái lương tâm thúc giục!", Vân Hư bước tới một bước dài, mắt toát đầy sát khí. Minh Đấu tự dưng lui về đàng sau hai bước, trán lão đọng một hạt mồ hôi to cỡ hạt đậu, lão nhìn sang đại sư, lộ vẻ cầu cứu. Hòa thượng khẽ nhíu mày, cũng chầm chậm bước tới một bước, áo tăng bào màu nguyệt bạch không gió mà lay động. Vân Hư đột nhiên dừng bước, ông ngoái lại, nhìn nhìn. Xung đại sư tuy trấn định tâm thần, khi giao tiếp ánh mắt với ông ta, con tim lão cũng thót lên, lão cảm giác một vầng kình khí bén nhọn toả ra từ trên người Vân Hư, khí thế như sóng dữ, đang sầm sập đổ tới, lão không khỏi âm thầm vận khí, đưa "Đại Kim Cương thần lực" dàn lên toàn thân. Bất chợt, Vân Hư hỏi lớn, "Đại hòa thượng, bản lãnh ngươi bằng cỡ nào so cùng lệnh sư ‘Uyên đầu đà’?" "Kém rất xa.", Xung đại sư ung dung trả lời. "Còn ta thì sao?", Vân Hư hừ lạnh một tiếng,"So với ông ấy, ta đến cỡ nào?" Xung đại sư vẫn cười cười, sắc mặt không đổi: "Sư tôn từng khen ngợi kiếm pháp đảo vương, nói nó như mộng mà không hoa hoét, là một loại kiếm pháp 'vô pháp chi pháp' (kiếm pháp không có cách đối phó), nếu người phải so tài cùng ông, cũng không nắm chắc phần thắng." Vân Hư ngước nhìn trời, lạnh lùng hỏi: "Nếu vậy, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?" "Thiện tai, thiện tai.", Xung đại sư rủ thấp hàng mi, cười, "Vân đảo vương bức tử người vợ hôn phối, hại chết người tình thanh mai trúc mã, ông giết một cái hòa thượng như ta, có nhằm nhò gì?" Vân Hư sửng sốt, mặt không chút máu, ánh mắt tối sầm, ông ngẩn ngơ một lúc lâu, dõi mắt vào mây trời trôi nổi nơi xa xăm, bỗng ông phất tay áo, lớn giọng, nói: "Những sai trái của Vân Hư khó chuộc lỗi, ta cũng không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, hôm nay, ta từ bỏ chức vị đảo vương, sẽ tự đến núi Côn Lôn khiêu chiến kẻ thù, bất kể thắng bại, chẳng kể sống chết, từ giờ, quyết không đặt chân trở lại Đông Đảo." Câu này vừa nói xong, tất cả đều thảng thốt, năm xưa, Vân Hư có tuyên lời thề độc, một khi còn chưa đủ sức đánh bại Lương Tư Cầm, chung thân không ra khỏi Đông Đảo, ông hiện đang trụ tại đảo, vẫn chưa nắm chắc được phần thắng, cho nên lần này, ông tuyên bố đi Côn Lôn, bảo là khiêu chiến, chả khác gì đi chịu chết, cho thấy tâm trí ông nguội lạnh, ông hết muốn kéo lê kiếp sống tủi nhục. Hoa Miên nóng như lửa đốt, nữ tử này không dằn nổi, buột miệng kêu lên: "Đảo vương..." Vân Hư liếc mắt nhìn bà, rồi ông phất tay áo, rảo bước ra đi. Mặt không chút máu, Diệp Linh Tô nhìn theo ông, cô há miệng thở giốc, nhưng không nói được gì. "Gượm đã!", Xung đại sư đột nhiên kêu, "Đảo vương còn quên mấy món đồ này nọ." Vân Hư đứng phắt lại, ông tháo trường kiếm cài trong vỏ màu đen từ bên hông ra, hỏi: "Cái này hả?", ông quài ngược tay, vung cả kiếm lẫn vỏ lên, thành một luồng chớp màu đen, nó lướt trên đỉnh đầu đám đông, nhắm ngay vào ngực Xung đại sư. Mặt Xung đại sư thoáng sa sầm, lão chắp đôi tay, nghe 'kịch' một tiếng, lão đã chặn luồng chớp đó, trong một tích tắc, sắc mặt tím bầm, bàn tay lão vỗ mấy tiếng kịch kịch, vỏ kiếm không chịu nổi nội kình của hai đại cao thủ, đã vỡ nát tan, phơi bày ra một cổ kiếm màu trắng trong như nước. Thanh kiếm đó tên Thái A, chính là tín vật tượng trưng của đảo vương, bổn ý Vân Hư muốn đả thương nhà sư này, ông không dè Xung đại sư đã dễ dàng đỡ được, ông ngẩn ra một lúc, rồi gật gù: "Đại hòa thượng, hảo công phu!" "Đa tạ, đa tạ!", Xung đại sư ném thanh kiếm ra, cười cười, "Đảo vương nếu đã từ chức, ngoài thanh Thái A này, những chìa khoá của động Quy Tàng và phòng Kim Đan, ngài cũng nên để lại đi." Vân Hư khẽ nhíu mày, ông tháo từ bên hông xuống một xâu chìa khóa, ném cho Hoa Miên, rồi chẳng hề ngoái lại, ông bước về chỗ cảng neo thuyền. Chẳng mấy chốc, từ hải cảng lướt nhanh ra một cỗ thuyền nhẹ, buồm lộng gió, thuyền nhắm hướng tây mà đi. Ông nói đi là đi, ra ngoài dự đoán mọi người, ai nấy nhìn theo cỗ thuyền buồm đang xa dần, trong lòng ngổn ngang trắm mối. Nhìn vào cánh buồm biến mất nơi chân trời, Xung đại sư cụp mi, nói: "Nhà không thể một ngày vô chủ, nước chẳng thể ngày không vua, Vân tiền bối từ chức đi rồi, theo lý, phải tuyển ngay ra đảo vương mới." Hoa Miên rất giận dữ, nhưng bà lại cười, nói: "Nói vậy, đại sư hả miệng, nhúng tay vào việc bản đảo, tức là tự thấy mình hợp tình khi chen vô việc lập vương vị của Đông Đảo, những cũng chưa đến lượt tên dã hoà thượng nhà ngươi đứng ra làm chủ đâu." "Hòa thượng tất nhiên không làm chủ được.", Xung đại sư chẳng hoảng hốt, cũng không tức giận, lão đánh mắt liếc sang Thích Vương Tôn, gương mặt tuấn tú của lão hé một nụ cười mím chi, "Thích tiên sinh lại có thể làm chủ." Hoa Miên gằn một tiếng, nói: "Người này lai lịch bất minh, có đúng là hậu duệ hay không cuả Thích gia còn khó nói, nếu y thực sự là con cháu Thích gia, vậy hẳn phải thông thạo ba đại tuyệt kỹ của nhà họ Thích là 'Thừa Phong Đạo Hải, Vô Tướng Thần Châm và Đại Tượng Vô Hình quyền', Hoa Miên tuy bất tài, cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu." Nói xong, nhanh như chớp, bà phóng mình đến ngay trước Thích Vương Tôn. Thích Vương Tôn mặt mày tái mét, y sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy, thân mình Xung đại sư cũng chợt nhoáng lên, lão đến che chắn trước y, một tay trụ ngang trước ngực, một tay nắm chặt thành quyền chầm chậm đẩy ra. Hoa Miên chỉ cảm giác một luồng lực đạo mãnh liệt xông tới, khí thế như một cơn sóng dữ đổ ụp xuống, bà không nơi trốn lánh, đành phải trụ vững thân mình, huy chưởng đánh ra. Chưởng lực vừa đụng vào quyền kình kia, giống như vỗ trúng một bức tường dá, đã tan biến thành mây khói, nhưng quyền kình vẫn cứ tiếp tục ập vào. Hoa Miên không khỏi té nhào ra sau, nằm dài trên đất, khí huyết nhộn nhạo, bà dòm chằm chằm vào Xung đại sư, mặt mày trắng bệch như mặt xác chết. Minh Đấu đột nhiên ho khan một tiếng, lão lớn tiếng nói: "Hoa tôn chủ làm gì vậy, lời Xung đại sư không phải không có đạo lý, rắn chẳng thể không đầu, nhạn không cánh chẳng bay được, sẵn dịp Ngao Đầu Luận kiếm, mình nên chóng vánh tuyển ra đảo vương mới là đúng." Minh Đấu cõng rắn cắn gà nhà, Hoa Miên căm ghét lão còn hơn thù ghét Xung đại sư, bà nghe nói vậy, bèn cười nhạt, nói: "Bọn ngươi nóng vội chuyện chọn lựa đảo vương, rốt cuộc đang tính toán động cơ gì trong đầu đây?" Vẫn bình thản, Xung đại sư nói: "Bần tăng là người xuất gia, còn có động cơ gì? Đảo Linh Ngao vốn do Thích Ấn Thần gây dựng, đúng ra phải do người trong Thích gia làm đảo vương, hồi đó Thích gia có lòng tốt chấp chứa các vị cung Thiên Cơ, kết quả 'chim ác là chiếm tổ chim cưu', họ Thích bị phe các ngươi trong họ Hoa, họ Vân đuổi đi, đến nay cũng đà quá lâu, giờ nên trả vật về nguyên chủ!" Thích Vương Tôn được lão chống lưng, y lập tức dũng khí trào dâng, vừa lắc đầu thảm thiết, vừa phụ hoạ: "Đúng vậy, đúng vậy, nói hay lắm, nói đúng vô cùng..." Minh Đấu cũng cười góp: "Đại hòa thượng nói đúng, nhiều năm qua, Vân gia làm đảo vương, ngày ngày kêu gọi thu hồi trung thổ, kết quả cho đến hôm nay, cũng chưa ra khỏi đảo này được nửa bước. Vương vị trên đảo cũng nên thay đổi, để người khác làm." Hoa Miên giận run, bà đang định kiếm lời phản bác, chợt nghe Thi Nam Đình hỏi: "Minh Đấu, ta đang thắc mắc, nói cái gì, ông cũng cùng một luận điệu với hoà thượng đó, tại sao vậy?" Minh Đấu cười, không trả lời, Thi Nam Đình ngẫm nghĩ, rồi nói: "Ông không nói, ta cũng đoán được một phần, ngày đó, trên quán trà Tiên Nguyệt, lão hoà thượng đó tới rất đúng lúc, e rằng cũng đã do chính ông gọi lão đến chăng?" Minh Đấu ngẩng cao mặt, ngạo nghễ: "Không có bằng chứng, đừng nói tầm bậy." Thi Nam Đình ho khan hai tiếng, trên gương mặt võ vàng hiện một thoáng huyết sắc, ông ta chăm chú nhìn vào Minh Đấu, chậm rãi nói: "Từ đầu, ta cũng chưa nghĩ ra động cơ của các ngươi, chỉ đến lúc hoà thượng đó khăng khăng đòi Vân đảo vương để lại chìa khóa, ta mới có hiểu đôi chút, vừa rồi, sực nghĩ tới câu Lãnh Huyền nói trên quán Tiên Nguyệt, rốt cục mới giật mình mà hiểu hết được." Dương Phong Lai nghe ông ta nói, lão buột miệng hỏi ông: "Câu nói nào? Ta cũng có được nghe không?" Thi Nam Đình gật đầu: "Ông còn nhớ Lãnh Huyền gọi hoà thượng đó bằng cái tên gì chăng?" Dương Phong Lai đưa tay vò đầu, ông ta nhíu mày, nói: "Tựa hồ, tựa hồ gọi lão ta vương tử gì đó..." "Tiết Thiện vương tử." Thi Nam Đình vừa thốt lên, Dương Phong Lai đã vỗ mạnh đỉnh đầu, la lớn: "Đúng vậy, chính là Tiết Thiện vương tử! Có cái gì không đúng thì phải?" "Tiết Thiện là tên người Mông Cổ, còn được gọi là Hoằng Cát Thích", Thi Nam Đình chú mắt nhìn vào Xung đại sư, tinh quang chuyển động," Nếu ta đoán không nhầm, trước khi xuất gia, đại sư hẳn là một vị vương tử của Mông Cổ?" Xung đại sư cười cười không nói, người Đông Đảo chố mẵt nhìn nhau, ai nấy đều không khỏi bị mù mờ, Hoa Miên hỏi: "Thi tôn chủ, xin giảng giải rõ cho?" "Hoa tôn chủ còn chưa hiểu sao?", Thi Nam Đình hít một hơi, "Vị Xung đại sư này là vương tử Mông Cổ, còn Thiết Mộc Lê của Yến Nhiên Sơn là quốc sư của bọn Nguyên Mông, thằng Trúc Nhân Phong đây lại là đệ tử đắc ý của Thiết Mộc Lê." "Ui", sắc mặt Hoa Miên đại biến, bà buột miệng kêu lên: "Bọn nó là gian tế do Thát tử phái đến?" Bà vừa dứt tiếng, đám đông ồ lên, đều nhìn chằm chằm vào Xung đại sư, ai nấy đều lộ vẻ oán hận. Dương Phong Lai vẫn không hiểu, lớn tiếng chất vấn: "Lão Thi, từ khi nhà Nguyên diệt vong, bản đảo đâu còn giây giưa gì với bọn chúng, cả đám chúng nó đến Đông Đảo làm gì?" Thi Nam Đình cười nhạt "Dĩ nhiên là vì mấy thứ cất trong động Quy Tàng." Lấy làm lạ, Dương Phong Lai hỏi: "Mấy thứ gì vậy?" Thi Nam Đình còn chưa kịp trả lời, Hoa Miên đã ngắt ngang: "Ở đó cất những di cảo xưa của cung Thiên Cơ, trong số có rất nhiều đồ hoạ thiết kế khí cụ công thành, thủ thành." Nói đến đấy, bà bất giác nắm chặt chùm chìa khoá trong tay. Thi Nam Đình quay sang hỏi Xung đại sư: "Tiết Thiện, ngươi còn có gì để nói?" "Hòa thượng chẳng còn gì để nói". Xung đại sư mỉm cười, "Thi tôn chủ tâm trí sáng suốt, việc làm tỉ mỉ, ông mà không làm tôn chủ thì thật rất uổng tài trí." Lão vừa dứt lời, đệ tử Đông Đảo đã vung quyền giương kiếm, hò hét nhau định xông tới. Thấy thế, Trúc Nhân Phong cũng trợn ngược hai hàng lông mày, y vung tay lên, bọn tùy tùng của y đứa thì bạt đao, đứa thì tốc dải áo, chĩa cung nỏ ra. Song phương kiếm giương nỏ trương, sắp sửa hỗn chiến, Xung đại sư đột nhiên chắp mười ngón tay, cả cười, nói: "Trước khi các vị động thủ, hãy nghe ta nói một câu đã?" Tiếng nói to như đại hồng chung, làm ù tai, khiến mọi người run sợ thất thần, khí thế đệ tử Đông Đảo bị lão tước đoạt, bọn họ chỉ còn biết cầm đao kiếm, không dám liều lĩnh tiến lên. Dương Phong Lai nhổ một bãi, nói: "Ngươi còn có cái quái quỷ gì mà nói?" Xung đại sư đáp: "Đông Đảo cùng Mông Nguyên, đích xác hồi đó có oán thù, mà nay mọi sự đã đổi thay, những người gây thù kết oán cũng đều chết cả rồi, triều đình Đại Nguyên cũng đà diệt vong. Vào lúc này, hai bên ta và các vị, song phương chỉ còn cựu oán, chẳng có tân cừu, ngược lại, cùng có chung một địch thủ." Dương Phong Lai ngần ngừ, rồi lão nhíu mày, hỏi: "Ý ngươi nói Đại Minh?" "Không sai!", Xung đại sư gật đầu lia lịa, "Đại Minh dựng nghiệp đã lâu, kiên cố vững chắc, Chu Nguyên Chương trong thì chấn chỉnh chính sự, ngoài thì tăng cường binh lực, khiến nhà Mông Nguyên ta tất nhiên gặp nguy cơ trùng trùng, Đông Đảo của bọn ngươi, rốt lại chỉ là cô đảo, không chịu nổi một đòn tấn công của hắn." Hoa Miên cười nhạt, bảo: "Ngươi nói vòng vo cả nửa buổi, rốt cuộc, muốn gì?" Xung đại sư đáp: "Ta và ngươi ta hai mặt, đều cùng một kẻ địch, tình cảnh tương tự, tại sao không bắt tay, cùng mặt trận đối kháng Đại Minh? Mông Nguyên ta mười vạn thiết kỵ, đánh nhau trực diện còn khả dĩ ứng phó, nhưng thuật công thành lại chẳng được như khi xưa, Đông Đảo tuy ít người, nhưng lại sẵn những bí thuật chế tạo cơ khí của cung Thiên Cơ lưu truyền lại. Nhớ lại trận chiến Cao Bưu thời trước, thừa tướng Thoát Thoát của Đại Nguyên thống lĩnh cả trăm vạn quân mà vẫn bó tay trước những lợi khí thủ thành của Đông Đảo. Nếu bọn ngươi cùng chúng ta, hai bên bắt tay nhau, lấy ưu điểm bên nọ bổ túc cho nhược điểm bên kia, thì mới mong dẹp được Đại Minh, rồi sau đó, bọn mình lấy sông Hoàng Hà làm ranh giới, phía bắc sông thuộc về Mông Nguyên, phia nam do Đông Đảo các ngươi chiếm giữ, nam bắc chung sống, chẳng phải tốt hơn sao?" "Tốt cái rắm nhà ngươi!", Dương Phong Lai hả họng mắng, "Đông Đảo ta có bị khốn đốn mười lần hơn nưã, cũng không thèm liên thủ cùng bọn Thát tử nhà ngươi, nếu còn muốn giữ mạng sống, bọn các ngươi hãy mau chóng lên thuyền cút khỏi đây đi." Xung đại sư vẫn cứ cười cười, Hoa Miên càng thêm sùng, bà đang định ra lệnh cho mọi người xông lên, chợt nghe từ phía sau có người nói: "Điều hoà thượng đó nói cũng có lý, bọn mình ngày nào cũng kêu gào phục quốc, kết quả Đại Minh mỗi ngày một lớn mạnh, hiện giờ kiến tạo giang sơn vứng chắc, mình căn bản không còn cơ hội chiếm trở lại trung thổ nữa rồi." Hoa Miên ngoái trông lại, kịp thấy kẻ vừa nói chính là một đệ tử của "Long Độn lưu", bà lập tức lớn tiếng quát mắng: "Đồng Bất Chu, mi nói câu đó, chẳng sợ phạm tội bội tổ vong tiên sao?" Đồng Bất Chu trừng mắt nhìn lại, y muốn nói lại thôi, bên cạnh y lại có người nói: "Lão Đồng nói đúng lắm, chỉ dựa trơn vào những người Đông Đảo này của ta, làm cách nào tái chiếm trung thổ được? Phục quốc phục quốc, chỉ là cùng nhau mơ mộng thôi." "Đúng rồi!", một đệ tử khác của "Thiên Lân lưu" tiếp lời, "Cho dù mình buông bỏ ý niệm phục quốc, Chu Nguyên Chương vẫn sẽ không buông tha bọn mình, đợi đến khi Đại Minh đưa thủy sư đến chinh thảo, cả đám bọn mình có muốn chạy trốn cũng không xong." --- hết chương chín ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang