[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 12 : Cô 1

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:12 29-04-2018

.
Dịch: levan Quang cảnh người chìm nổi trong nước đấm đá, tự giết lẫn nhau thật giống như một lò sát sinh, mặc dù ông từng kinh qua trăm trận chến, Tịch Ứng Chân chưa từng mục kích một cảnh tượng tương tự. Cho dù ông to tiếng quát tháo kêu gọi họ dừng tay, nhưng chẳng một ai thèm để tâm. Những kẻ này vì muốn thoát tuyệt cảnh, đều đã thẳng tay bất kể sống chết đấm đá đồng bọn, khiến Tịch Ứng Chân cực kỳ thất vọng, ông liếc mắt nhìn Xung đại sư, thấy hòa thượng rủ thấp hàng mi, tay chắp lại, chừng như đang tham thiền nhập định. Tịch Ứng Chân bất giác thở dài, ông nghĩ bụng, "Hoà thượng này chẳng những lòng dạ độc địa, mà cái bản lĩnh xách động cho người ta làm ác còn cao hơn võ công của hắn." Khi ông dõi mắt nhìn trở lại, đúng lúc Lạc Chi Dương bị Minh Đấu đánh lén, trong lòng ông quá lo lắng, mãi đến khi thấy Diệp Linh Tô cứu hắn thoát chết chìm, ông mới thở ra được một hơi nhẹ nhõm. Ông toan xuống giúp đỡ họ, nhưng một khi ông rời chiếc thuyền này, nhất định Xung đại sư sẽ chèo thuyền cao bay xa chạy. Đang còn dụ dự, ông chợt thấy Diệp Linh Tô kéo Lạc Chi Dương lặn xuống, thoát ra xa, cô thủ sẵn trong tay "Dạ Vũ Thần Châm", phóng chúng ra hòng ngăn chặn Minh Đấu tới gần. Minh Đấu không làm gì được Diệp Linh Tô, lão đổ cơn tức giận lên đầu những người khác, lão tả một chưởng, hữu một cước, làm chết hoặc bị thương một số. Những người khác đồng loạt la ó, kéu nhau xúm lại vây công, Minh Đấu dĩ nhiên không sợ, lão vung quyền cước loạn đả, khuấy động một vài cơn sóng cao hơn đầu người, rồi như hổ vào giữa đàn dê, lão tả xung hữu đột, chẳng ai chống cự nổi. Lão quay cuồng trong đám người đó, máu nhuộm đỏ một vùng, sau chừng hai tuần hương, tiếng kêu la thảm thiết đột nhiên nhỏ dần rồi tắt hẳn, một vùng biển rộng mênh mông tĩnh lặng xuống, gây cảm giác ghê người. Minh Đấu giết đến đỏ mắt, lão bơi về phía một gã đệ tử Đông Đảo. Người nọ thấy Minh Đấu tới gần, gã kinh tâm động phách, lắp bắp nói: " Minh sư thúc, người ... đã đủ số người rồi." Minh Đấu nghe được, lão ngoái trông lại, ngoài Diệp Linh Tô cùng Lạc Chi Dương, quả nhiên chỉ còn lại có bốn người. Lão hấp háy con mắt, vẫy tay, cười nói: "Tốt lắm ... Mình bơi lại thuyền." Đệ tử nọ như trút được gánh nặng, gã quày đầu, nhắm chiếc thuyền bơi tới, chẳng dè, Minh Đấu âm thầm tiến sát vào gã, vung hai chưởng nện vào đầu gã, khiến y nát sọ, chầm chậm chìm xuống. Tịch Ứng Chân vừa hãi vừa tức giận, ông la lớn: "Minh Đấu, đã đủ nhân số, tại sao ngươi lại còn giết người?" Minh Đấu bám đuôi thuyền, nhoài người lên thuyền, cười hì hì nói: "Ít- người, chả phải thuyền lướt nhanh hơn sao?" Nói xong, lão liếc mắt sang Xung đại sư, ánh mắt thật âm trầm, Xung đại sư hiểu tâm tư của lão, bèn cười xoà, nói: "Bần tăng bỏ rơi Minh huynh quả thật không phải, nhưng nếu thay vào là Minh huynh, chắc cũng sẽ cùng một suy nghĩ như bần tăng." Minh Đấu ngẫm nghĩ, lão gật gù: "Không sai, bỏ rơi ta lại, buộc ta sống chết thay ngươi ngăn cản mấy kẻ địch. Hừ, nếu là ta, cũng sẽ làm y hệt." Xung đại sư chắp tay, cười nói: "Thiện tai, thiện tai." Dứt câu niệm, cả hai nhìn nhau, đồng lúc vỗ tay, cười ầm. Tịch Ứng Chân thầm cảnh giác, hai người đó hai chọi một, cũng đã là đối thủ khó chơi rồi, nhưng nếu chúng thông đồng một ý, thật đáng ngại hơn. Ông đang suy tính, Lạc Chi Dương cùng Diệp Linh Tô đã bơi đến nơi, họ lên thuyền, coi như thảnh tương quan lực lượng. Tức thì, trên thuyền năm người chia làm hai phe, ba người bên Tịch Ứng Chân chiếm đầu thuyền, Xung đại và Minh Đấu giữ đuôi thuyền. Song phương đều cực kỳ thù hận nhau, chỉ là nếu để xảy ra đấu đá, tất nhiên thuyền hỏng, người vong, cho nên tạm thời đình chiến, chỉ gầm ghè lẫn nhau. Lạc Chi Dương bị Minh Đấu đánh trúng một chiêu "Thao thiên hắc", hắn mặt mày tái xanh, nội tức hỗn loạn. Tịch Ứng Chân tiềm vận nội kình, ông đè tay vào lưng hắn, thôi thúc chân khí hồn hậu vào cơ thể hắn, đã nhanh chóng giải khai trì trệ, giúp hắn thông suốt mạch lạc. Lạc Chi Dương thở ra một hơi dài, mặt hồng hào trở lại, nói: "Đa tạ đạo trưởng." Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Nếu tạ, thì phải tạ ơn tiểu cô nương, không có cô ấy, mi đã chết ngoẻo rồi" Lạc Chi Dương nhanh nhẹn quay sang Diệp Linh Tô, thấy cô thần sắc hững hờ, mắt nhìn nơi khác, hắn gượng cười, nói: "Diệp cô nương, đa tạ ơn đức đã cứu giúp." Diệp Linh Tô im lặng không đáp, Minh Đấu cười nhạt, bỗng lão hỏi: "Diệp nha đầu, kim châm của mi còn nhiều hay ít? Ta quyết không tin mi dùng hoài mà vẫn còn." Diệp Linh Tô trừng trừng dòm lão, hai mắt toé lửa: "Đại phản đồ, ta có nhiều hay ít kim châm, ngươi thử một lần khắc biết." Hai người khiêu chiến, thiếu chút nữa nổ ra giao tranh, Xung đại sư vội lên tiếng: "Nhị vị bớt nóng xuống, tất cả nếu muốn dễ dàng tìm đường sống, phải nhớ cái lý đồng thuyền, chung cảnh ngộ. Trên thuyền này không có lương thực, không có nước uống, chôn chân trên thuyền riết không phải là cái kế lâu dài. Mọi người cố nghĩ xem, quanh đây có địa phương nào tốt cho mình đi không?" Diệp Linh Tô đốp chát: " Còn làm ra vẻ người tốt làm gì? Nnững đồ tặc tử như ngươi chết ráo nó đi cho rồi, thì trần thế này mới mong hưởng thái bình." Xung đại sư cười nói: "Sao cô nương rủa ta thế? Nếu ta có làm gì đắc tội, bần tăng xin lỗi cô vậy." Diệp Linh Tô đang định nhạo báng thêm nữa, Tịch Ứng Chân ngăn cô lại, ông hỏi: "Trúc Nhân Phong cùng Thích Vương Tôn giờ đang ở đâu? Bọn chúng đi hướng nào?" Xung đại sư và Minh Đấu đưa ánh mắt thâm trầm ngó nhau, Xung đại sư ra vẻ lơ đãng, nói: "Ừ ... bọn chúng đi đâu ta cũng đang thắc mắc đây!" Tịch Ứng Chân nhạt giọng nói: "Đại hòa thượng, ngươi vẫn cứ muốn dối trá lung tung. Ta hỏi ngươi, ngươi cho thuyền buồm đi về hướng này với ý định gì?" Xung đại sư sửng sốt, đáp: "Dĩ nhiên để trở về trung thổ." "Nói láo!", Diệp Linh Tô cướp lời, "Hải trình này không phải là con đường trở về trung thổ" Xung đại sư cười, nói :"Biển cả mênh mông, có đi lạc đường cũng là chuyện thường tình" Diệp Linh Tô liếc mắt sang Minh Đấu, cô cười gằn: "Ngươi đi nhầm đường còn hiểu được, Minh Đấu trở về trung thổ không dưới trăm lần, chẳng lẽ cái đầu heo óc chó đã biến hai con mắt thành mù loà?" Minh Đấu giận dữ, lão đứng bật lên, hằn học hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi dám mắng người ta hả?" Diệp Linh Tô đáp: "Ta mắng heo mắng chó, ai bảo là ta mắng người đâu?" Minh Đấu giậm chân một cái, chiếc thuyền chao qua chao lại. Xung đại sư cuống cuồng níu vào ống tay áo lão, cười hì hì: "Diệp cô nương chỉ biết một mà chẳng biết hai, cái hải trình cô nói đó là cho mấy lần trở về Giang Nam trước kia, còn đường bọn ta đang đi là nhắm về phương bắc." Tịch Ứng Chân "Hừ" một tiếng, nói: "Đại hòa thượng giỏi ghê, nói láo mà mặt chẳng đổi sắc" Xung đại sư nhíu mày, hỏi: "Sao lại nói vậy?" Tịch Ứng Chân đáp: "Bỉ nhân có biết chút đỉnh về hải đồ, hải lộ này, nếu tiếp tục đi sẽ gặp một hòn đảo ở phía trước." Xung đại sư cùng Minh Đấu nghe được, họ biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, thần thái kinh ngạc lẫn hãi sợ. Xung đại sư im lặng một chút, rồi chậm rãi hỏi: "Làm sao Tịch đạo trưởng biết đàng trước có cô đảo?" Tịch Ứng Chân đáp: "Do đâu ta biết, ngươi không cần quan tâm, nhưng ta biết, hòn đảo nọ cùng Thích gia có quan hệ, bằng không, Trúc Nhân Phong chả việc gì phải cõng Thích Vương Tôn chạy trối chết!" Xung đại sư ngẩng đầu, ánh mắt lão loe loé chiếu vào mặt Tịch Ứng Chân. Bỗng lão chắp tay, cười cười: "Thiện tai, thiện tai, thì ra Tịch chân nhân cũng biết đến ngôi mộ cổ của Thích Ấn Thần." "Mộ cổ của Thích Ấn Thần?", ba người phe kia bỗng ngẩn ra. Nhìn sắc diện họ, Xung đại sư hiểu ngay rằng đối phương cũng không rõ việc này, lập tức lão hối hận thầm, nhưng lòi nói đã ra khỏi miệng rồi, lão đành cố giữ vẻ thản nhiên, nói tiếp: "Chư vị không biết à? Hòn đảo mà Tịch chân nhân nói đó, chính là thuộc về tổ tiên của họ Thích đảo Linh Ngao, nơi chôn cất kỳ nhân một đời, Thích Ấn Thần." Lạc Chi Dương nhớ tới câu chuyện cũ do Triệu Thế Hùng thuật lại, tim hắn bỗng đập thình thịch. Tịch Ứng Chân vuốt râu, ông trầm ngâm, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đại hòa thượng, ngươi đến cổ mộ của người ta làm gì?" Xung đại sư hỏi trở lại: "Tịch chân nhân có nghe nói về 'Đại Tượng Vô Hình quyền' chưa?". "Cũng có nghe qua", Tịch Ứng Chân đáp, "Môn võ công đó cùng 'Vô Tướng Thần Châm', 'Thừa Phong Đạo Hải" thuộc hàng tam đại tuyệt kỹ của đảo Linh Ngao, nhưng mấy trăm năm qua, chưa thấy nói có ai luyện thành thục ba ngón quyền pháp thuộc hàng cao cấp ấy." "Chưa nghe nói cũng chẳng có gì lạ", Xung đại sư mỉm cười, "Chỉ vì người Đông Đảo xưa giờ chưa ai bước qua được cái cửa võ học này" Tịch Ứng Chân cười nhạt, "Hay là bí kíp mấy quyền pháp này cất trong mộ của Thích Ấn Thần?" Xung đại sư cười: "Không phải là chẳng có khả năng đó. Không khả năng mới là chuyện lạ!" Tịch Ứng Chân vỗ mạnh tay vô mạn thuyền, ông lớn giọng: "Nói kiểu đó, hẳn là có ý đi đào trộm mộ người xưa?" Xung đại sư cười ha hả, Tịch Ứng Chân cau mày, hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Xung đại sư đáp: "Đạo trưởng có chỗ không rõ, cái ý đào mộ không phải xuất phát từ bần tăng, mà lại đến từ dòng họ Thích. Là từ Thích Vương Tôn?" Lạc Chi Dương buột miệng la lên: "Lão tiểu tử đó muốn đi phá hoại phần mộ tổ tiên? Tặc trọc lư, ngươi định lừa ma gạt quỷ hả?" Xung đại sư vẫn cười cười: "Thằng cha đó trộng tuổi rồi, hổng biết võ công, nó chả có chút hứng thú gì với những bí kíp võ học trong mộ, nhưng nó nói, ngoài kí kíp, còn tàng trữ rất nhiều kì trân dị bảo, nếu lấy đem về, sẽ trở thành giàu có riêng một góc trời!" "Chuyện ma quỷ suốt!", Diệp Linh Tô cười nhạo báng, "Nó là con nhà võ học, sao lại chẳng biết võ công? Rõ ràng là ngươi gian xảo lừa nó đến đào mộ tổ, ngươi dạy con người ta làm điều gian dối, tâm địa như ngươi thiệt đáng bị trừng phạt" "Cô nương nói oan cho bần tăng.", Xung đại sư làm ra vẻ ủy khuất, "Khi nào gặp Thích Vương Tôn, cô cứ hỏi nó. Bần tăng chẳng qua đưa nó đến Đông Đảo xưng vương, nhất quyết không có dạy nó trò đào mộ tổ tông." Tịch Ứng Chân nửa tin nửa ngờ: "Nếu ngươi nói sự thật, Thích Ấn Thần có được thứ con cháu như vậy, quả là đại bất hạnh." Ông xoay ánh mắt sang Minh Đấu, "Minh tôn chủ, ngươi ở Đông Đảo chỉ dưới một người, trên ngàn người, cớ sao phải lén dẫn ngoại địch về phản bội hòn đảo của mình?" Làn da mặt Minh Đấu thoáng rung động, lão thản nhiên nói: "Đứng trên ngàn người dĩ nhiên là ngon rồi, nhưng dưới một người thấy thật vô vị!" Tịch Ứng Chân gật đầu: "Không sai, chỉ cần đẩy được Vân Hư đi, làm phụ tá cho Thích Vương Tôn, ngươi thừa cơ giật dây, nắm quyền lực lớn lao ở Đông Đảo, cấu kết cùng Mông Nguyên một nam một bắc, tiền hô hậu ủng." Minh Đấu "Hừ", cũng chẳng trả lời. Lạc Chi Dương mở to mắt nhìn lão, hắn cười hì hì: "Tịch đạo trưởng nói sai rồi, Minh tiên sinh mà làm như vậy, không khỏi có chút hữu danh vô thực." Tịch Ứng Chân lấy làm lạ, hỏi: "Hữu danh vô thực là sao?" Lạc Chi Dương cười, giải thích: "Minh tiên sinh tên là Minh Đấu, đúng lý là hạng người làm gì cũng chính đại quang minh, giao tranh cùng người, là đấu ngoài chỗ sáng. Nhưng nói như Tịch đạo trưởng, chẳng phải đó là chơi trò ám đấu? Ám đấu nếu không phải cách của bầy sâu bọ lông lá, thì cũng là kiểu của lũ chuột nhắt giấu mình trong chỗ tối âm u của hang động, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời. Minh tiên sinh thảng hoặc chơi kiểu đó, chẳng phải là hữu danh vô thực sao? Con mẹ nó thứ đồ vô thực" Minh Đấu thốt nhiên nổi giận, lão quét chưởng ồ ạt vào Lạc Chi Dương. Tịch Ứng Chân xem thấy rõ ràng, ông vung tay nghênh đòn, khi hai luồng lực đạo còn chưa chạm vào nhau, bỗng Xung đại sư dã xoạt xoạt tông hai chưởng vào hai người. Họ đành phải thu chưởng về tự vệ không ngờ hòa thượng bỗng nhẹ nhàng thu hồi kình lực, lão chắp tay, nói: "Yêu cầu nhị vị dừng tay, ai thắng ai bại chưa rõ, chỉ là chiẽc tiểu thuyền này khó thể chịu đựng thần công của nhị vị." Minh Đấu tức giận hừ một tiếng, lão trừng mắt nhìn Lạc Chi Dương, hận không thể bổ hai chưởng giết hắn chết tươi. Nguyên lần luận kiếm này, Minh Đấu đang nắm chắc phần thắng, đâu ngờ, bị Lạc Chi Dương một cước ngáng ra, khiến bao nhiêu mộng đẹp của lão tiêu tan, lại còn bị buộc rời bỏ đảo, sống kiếp tha hương. Mối hận ấy cao ngút trời, Minh Đấu thầm thề nguyền, tóm được Lạc Chi Dương vào trong tay, nhất định đem xương thịt hắn giã cho nát ngướu như tương. Xung đại sư nhìn chung quanh, lão cân nhắc tình thế, cười cười, hỏi: "Tịch chân nhân, theo lời đạo trưởng, hẳn có biết phương vị cổ mộ Thích Ấn Thần?" Tịch Ứng Chân nheo mắy ngó lão, cười, hỏi lại: Bộ ngươi không biết sao?" "Nói thiệt mắc cở.", Xung đại sư thở ra một hơi, "Thích Vương Tôn sợ nếu ta có được hải đồ, sẽ bó rơi nó, thủy chung không chịu nói rõ địa điểm cổ mộ. Trúc Nhân Phong thừa cơ trên thuyền loạn lạc, đã lén đưa nó đi, bây giơ hẳn đã đặt chân lên đảo rồi. Nếu bọn mình tìm đến quá muộn, tụi nó nhất định là đã vào được trong cổ mộ, lấy đi những bí kíp chân truyền của Thích Ấn Thần." Thằng Trúc Nhân Phong dâm tà ngoan độc, nếu để nó chiếm được những bí tịch đó, thật đáng ngại. Tịch Ứng Chân còn do dự chưa quyết, Lạc Chi Dương cướp lời ông, hắn nói: "Đưa bọn ngươi đi cổ mộ cũng được, nhưng phải có một vật làm tin." Tịch Ứng Chân thấy hắn ưng chịu, mặt ông có vẻ không vui, bỗng ông thấy Lạc Chi Dương nháy mắt ra hiệu, ông đành nhẫn nại xem hắn có mưu tính gì. "Làm tin?", Xung đại sư nhíu mày, hỏi: "Lấy cái gì làm tin?" Lạc Chi Dương cười, nói: "Nhị vị nhân phẩm hèn hạ, hiện giờ chung một thuyền nên làm ra vẻ thành thực, Một khi thuyền này cập bờ vào đảo, thể nào cũng trở mặt động thủ. Đại hòa thượng, ngươi đưa 'Thiên Cơ Thần Công đồ' ra làm tin, nếu nhị vị trở mặt, ta tức khắc hủy diệt bí đồ đó liền." Xung đại sư nghe hắn đề nghị, lão bỗng thấy tức tối trong lòng. Lão tốn bao nhiêu công sức mới lấy được bộ sách 'Thiên Cơ Thần Công đồ; này, nó vô cùng hệ trọng trong cái mưu kế to lớn nhằm phục quốc, đâu có thể dễ dàng đưa cho người ta? Tuy trong lòng giận dữ, nhưng ngoài mặt lão vẫn bất động thanh sắc, trong khi Minh Đấu chịu không nổi, đã hét ầm lên: "Lạc tiểu cẩu, mi đánh rắm chó thối quá thế? Xung đại sư nói chuyện cùng Tịch Ứng Chân, đâu đã đến lượt mi xổ ba điều bốn chuyện vô!" Minh Đấu đang thất ý, lão không khỏi hận đời, dễ bị phấn khích. Không ngờ lời Lạc Chi Dương lại hợp ý Tịch Ứng Chân, lão đạo sĩ vui vẻ nói: "Điều Lạc Chi Dương nói đó đúng lắm, bần đạo đích xác biết phương vị hòn đảo, nhưng nhị vị nhân cách khả nghi, đến lúc lên được trên đảo rồi, tất nhiên liên thủ tấn công. Bần đạo đánh không lại hai người các ngươi, nếu phải chết tại đảo, thà chết dưới đáy biển còn hơn. Không sai chút nào!" Diệp Linh Tô tiếp lời, "Bọn ta cho dù có chết, cũng không để cho lũ đào mả trộm tụi bay được động chạm, quấy nhiễu anh linh Thích tiền bối." Minh Đấu tức giận đến mặt mày tái xanh tái xám, lão vo chặt hai nắm tay, người run rẩy. Xung đại sư lặng im một lũc, rồi lão thò tay vào bọc, lấy ra một quyển bản vẽ cực dày, cười cười: "Thôi, làm tin thì làm tin, bộ sách này đưa cho chân nhân cũng được." Nói xong, lão vung tay ném nó ra. Tịch Ứng Chân biết lão chuyên môn lươn lẹo, để tránh bất trắc, ông không thò tay tiếp lấy, mà chờ nó rơi xuống sàn thuyền mới chậm rãi nhặt lên. Ông tinh thông âm dương thuật số, đối với thuật thiết kế máy móc cũng có ít nhiều hiểu biết, ông lật sơ qua xem vài trang, thấy không phải của giả, mới đút nó vô trong ngực áo, cả cười, nói: "Hòa thượng có thể nắm, có thể buông, thật sự cũng có phần tiêu sái." "Không dám, không dám." Xung đại sư cười cười, "Đạo trưởng đã có vật làm tin rồi, xin chỉ dùm đường đến hòn đảo". Tịch Ứng Chân vưà định mở miệng, bỗng có người giật giật vào ống tay áo, ngoái trông lại, ông thấy Lạc Chi Dương ghé sát bên tai nói nhỏ: "Đã lấy được sách rồi, chả cần phải chơi đẹp với tụi nó làm chi, biển cả mênh mông, không biết đâu là đâu, mình dẫn bọn nó về lại đảo Linh Ngao, hai cái tên cẩu tặc này nhất định cũng sẽ chẳng hay biết gì hết." Xung đại sư luyện môn Thiên Nhĩ thông, lão nghe được tiếng lá rụng trong vòng trăm bước, tuy Lạc Chi Dương nói nhỏ, lão lại nghe rõ tất cả, lão lập tức thầm nổi giận, những muốn tống cho tiểu tử một quyền chết tươi cho rồi. Minh Đấu cũng thấy khả nghi, lão hét lớn: "Lạc tiểu cẩu, mi nói ma nói mãnh gì vậy?" Lạc Chi Dương ho khan một tiếng, đáp: "Tui nói Minh tôn chủ là người tốt vô cùng, chỉ tiếc cái bị ăn phân người hơi nhiều, mở miệng ra thấy còn khó ngửi hơn đánh rắm nữa!" Minh Đấu nghe hắn nói nửa phần đầu lão thấy hơi lạ, nhưng khi nghe trọn câu, lão tức giận la hét um xùm. Tịch Ứng Chân xua tay, vui vẻ nói: "Minh tôn chủ khỏi cần tức giận. đúng là Lạc Chi Dương hiến một kế, thật hết sức bất lợi cho phe nhà ngươi. Nhưng bần đạo đã chịu lời nhị vị, quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, bần đạo nói sao làm vậy, quyết không tráo trở!" Lạc Chi Dương trong lòng khẩn trương, hắn giật lia lịa vào ống tay áo ông, Tịch Ứng Chân làm ra vẻ không hay biết. Diệp Linh Tô nhạt giọng nói: "Lạc Chi Dương, đừng làm rối nữa, bộ ngươi không nghe thấy sao, người ta thực sự là đường đường quân tử, cái thứ du thủ du thực cà mèng như ngươi, làm sao sánh cho được!" Lạc Chi Dương cũng biết Tịch Ứng Chân ý đã quyết, hắn bất đắc dĩ buông tay áo ông, hít vô một hơi thật dài. Xung đại sư nhìn rõ từ đầu đến cuối, lão cũng thầm thở ra nhẹ nhõm, chắp tay cười nói: "Lòng Tịch đạo trưởng sáng như trăng sao, hòa thượng bội phục bội phục." Tịch Ứng Chân nói: "Ngươi không cần mồm mép, đưa đẩy nịnh hót ... Chiếc thuyền nhỏ này không có lương thực, chẳng có nước uống, không chỗ nào khác để đi ngoài cái hòn đảo nhỏ đó! Nhưng ta nói trước, nếu bọn ngươi xâm phạm mồ mả Thích tiền bối, lão đạo ta tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn." "Được ... Được", Xung đại sư cười hì hì, "Cái đó tự nhiên." Tịch Ứng Chân ngẩng đầu quan sát bầu trời, ông đột nhiên nói: "Biển cả mênh mông, phải dựa theo bóng nắng để tìm phương hướng". Dứt lời, ông dựng đứng cây trường thương, mặt trời chói lọi chiếu rõ một cái bóng dài. Xung đại sư vỗ tay cười cười: "Dùng bóng nắng để định vị, hay lắm, hay lắm, từ lâu, nghe danh Tịch chân nhân am hiểu thuật số âm dương, thông thạo dịch lí, hôm nay mới được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Tịch Ứng Chân liếc lão nửa con mắt, giọng nhạt nhẽo: "Hòa thượng múa môi múa mép cầu tình, cái trò nhỏ nhặt đó, thiệt không xứng với truyền nhân Kim Cương môn chút nào" Ông vừa nói, vừa dõi theo bóng nắng, bấm đốt ngón tay tính toán phương vị hòn đảo. Lạc Chi Dương mưu kế không được chấp thuận, cu cậu trong lòng không vui, lại không khỏi ghé sát vào tai ông, thì thầm: "Lão già này, hổng phải lão định bịp tụi nó hả? Bộ lão từng có ghé qua chỗ chôn cất Thích Ấn Thần rồi sao?" "Chưa từng ghé qua.", Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu, "Mi còn nhớ, tối hôm đó, mình có phát hiện bức hải đồ khắc dưới tượng đá không?" Lạc Chi Dương hơi sững sờ một chút, hắn hỏi: "Hải đồ đó chỉ đường về ngôi mộ cổ Thích Ấn Thần?" Tịch Ứng Chân gật đầu, ông nhấc trường thương lên, chỉ về một nơi xa xa: "Ngay tại đó!" Xung đại sư cùng Minh Đấu chấn động tinh thần, họ mỗi người một mái chèo, tận lực khua nước đẩy thuyền đi. Lạc Chi Dương xem thấy, hắn không nhịn được, cười nói: "Nhị vị không những võ công cao siêu, bổn sự chèo thuyền cũng rất giỏi, lão tử ngồi trên thuyền, thoải mái hơn đi kiệu tám người khiêng nhiều" "Nói ba xạo!", Diệp Linh Tô cắt lời, "Tiểu du côn như ngươi mà cũng đòi ngồi kiệu tám người!" Lạc Chi Dương xua tay nói: "Kiệu tám người thì đã là quái gì, người ngồi loại kiệu đó không tham quan cũng là ô lại, là đồ rác rưởi, thối không chịu được, hoạ hằn được một vị thanh quan, phần lớn kiêu ngạo ngút trời, cũng thiệt gay, ổng mở miệng chẳng Khổng Mạnh thì cũng thánh hiền, cô mà phải ngồi cùng kiệu với ổng, nếu cô nghe mà hổng chán muốn chết thì cũng ngáp dài tới rụng răng luôn!" Diệp Linh Tô vừa bực tức vừa mắc cười, cô nói: "Mi không có bổn sự để ngồi kiệu đó cũng chả sao, cần gì mà phải lắm lời ngụy biện?" Lạc Chi Dương cười đáp: "Cô chớ xem thường người ta, có một hôm, lão hoàng đế nổi hứng cũng đã có cho tui được ngồi kiệu đó rồi à nhen" Diệp Linh Tô hỏi: "Chu Nguyên Chương có cho ngươi đi kiệu hả? Có mà đi kiệu của Diêm vương thì có, hổng cần chém đầu, cứ để nguyên con như vậy mà khiêng thẳng về âm tào địa phủ." Lạc Chi Dương cời ha hả: "Thây kệ, kiệu của ai cũng tốt, được ngồi kiệu là thích rồi! Diệp cô nương, đến lúc đó còn phải mời cô ngồi chung kiệu nữa kia!" Diệp Linh Tô hỏi: "Việc quái gì mà ta phải ngồi cùng kiệu?" Lạc Chi Dương cười nói: "Đã có nói rồi mà, kiệu đó vừa gay vừa hôi, phải có thứ gì thơm thơm để át mùi đi. Lời tục có bảo ‘Quốc sắc thiên hương', cô nương đây đã có sẵn quốc sắc, nhất định phải có thiên hương, chỉ cần cô ghé vô kiệu ngồi xuống một chút, mùi hôi, mùi gay gì cũng đều là tiêu tan sạch ráo" "Chỉ giỏi nói nhảm!". tuy Diệp Linh Tô mở miệng bài xích, nhưng trong lòng cô lại thoáng vui mừng. Cô trời sinh đẹp đẽ, quen nghe người ta khen ngợi từ hồi còn nhỏ, nghe tới phát chán, nhưng chẳng hiểu vì sao, cái câu tán tỉnh màu mè đó của Lạc Chi Dương lại cho cô một tư vị khác lạ, trong lòng ngây ngất, cô còn muốn được nghe hắn tán tỉnh thêm dăm ba câu nữa mới đã! Lạc Chi Dương không biết tâm tư cô gái nhỏ kia, hắn nghĩ vớ vẩn, lại quay sang đề tài sức lực dùng chèo thuyền: "Đại hòa thượng, cái bộ dạng ngươi chèo thuyền thiệt giống cái thế "Hắc Hổ Đào Tâm", mà nói đến ‘Hắc Hổ Đào Tâm' , hổng biết là đại sư đây tâm hắc, hay là dẫu lông lá giống lông cọp đen, vẫn quá nửa là tâm hắc một chút. Ôi, Minh tôn chủ, chả phải ông đang sử ra một tuyệt chiêu 'Kình Tức công', cái đầu đưa ra phía trước, cái mông đàng sau, hai bả vai thì thụp lên lên xuống xuống, ngó ba phần giống kình ngư, bảy phần giống Vương Bát. Ừa, đúng rồi, nghe nói Kình Tức công có sáu đại kình lực kỳ lạ, hổng hiểu có cái thứ 'Vương Bát kình khí' vừa nói đó không?" Xung đại sư nghe nhưng lão làm ngơ như không, còn Minh Đấu lại tức giận đến hai mắt trợn ngược, lão cố gắng kiềm chế lắm, mới đè nén được ý tưởng vung mái chèo quất cho hắn vài phát, nhưng ngầm nảy sinh ý nghĩ hung ác: "Tiểu tử mi còn nói nữa, mai sau, vô phúc rơi vào tay ta, lão tử rút của đầu lưỡi mi đem quăng cho Vương Bát ăn." Đi được hai canh giờ, vẫn cứ là biển cả mênh mông, Tịch Ứng Chân cùng Lạc Chi Dương chèo tiếp, thêm hai canh giờ nữa, nơi chân trời hiện ra một vạch đen. Chiếc thuyền lướt nhẹ tới, một hòn đảo hiện rõ dần, hình dạng như một cái đĩa tròn, trong ngoài ba tầng, tầng ngoài cùng là nhiều đá dựng dầy đặc, đen như mực, bên trong cây cối xum xuê xanh mướt. Hai tầng trong cùng có dạng như chuỗi ngọc đen thẵm pha lẫn cùng phỉ thuý, uốn lượn quanh một hòn núi nho nhỏ kỳ dị, đứng sừng sựng, vách đá chập chùng pha lẫn mỏm đá sắc nhọn, khí thế hùng vĩ trông ra trời cao biển rộng. Xung đại sư đứng bật dậy, lão chắp tay, hân hoan nói: "Thiện tai, thiện tai, đây hẳn là Vô Song đảo." "Vô Song đảo?", Lạc Chi Dương cười, "Cái tên nghe kêu dữ!" "Mi thì biết cái khỉ khô gì!", Minh Đấu gằn giọng, nói, "Hồi đó Thích Ấn Thần tự xưng 'Thiên hạ đệ nhất nhân, Thế gian vô song đạo', đánh khắp trung thổ không ai đối địch. Về sau, không biết từ đâu đưa đến một đạo sĩ lợi hại, từ sau trận chiến giữa hai người, Thích Ấn Thần mất sạch uy phong, ông ta bèn rời xa trung thổ, đi ra ngoài khơi sáng lập một cõi trên đảo Linh Ngao. Tương truyền, nửa đời sau ông ta sống trong thất chí ưu sầu, nhưng vẫn mải mê nghĩ cách đối chọi pháp môn của vị đạo sĩ nọ, cho mãi đến lúc tuổi về chiều ông ta mới tìm ra, bèn đặt tên nơi này là "Vô Song đảo", nghe na ná như “Vô Song Đạo” mà ông ta từng tự phụ trước đây. Tịch Ứng Chân cắt lời: "Minh tôn chủ, ngươi đang nói về vị đạo sĩ mà đạo hiệu chỉ duy nhất một chữ "Linh"?" Minh Đấu gật đầu: "Đúng là Linh đạo nhân, ông ấy có một con ‘Linh Đạo thạch ngư'', tương truyền chứa đựng thần công siêu đẳng, tung tích con cá này không rõ lạc lõng nơi nao. Trên giang hồ từng đồn đãi, hồi Chu Nguyên Chương công phá thành Bình Giang, con cá đó từng xuất hiện hơn một lần. Tịch chân nhân, ngươi giao tình sâu đậm cùng họ Chu, có từng nghe nói qua việc này?" "Cũng có nghe sơ sơ", Tịch Ứng Chân lơ đãng, nói, "Hồi đó, mới dẹp xong Trương Sĩ Thành, lòng người chưa ổn định, đã được nghe nhiều tin đồn lắm". Minh Đấu gằn một tiếng "Hừ", lão cười nhạt: "Tịch đạo trưởng cần gì phải giấu diếm, món đò vật nọ hẳn đã lạc vào tay Chu Nguyên Chương rồi". Tịch Ứng Chân chỉ cười cười, thấy không cần thiết phải phân giải, nhưng tim Lạc Chi Dương đập thình thịch, hắn nhìn về hòn đảo nọ, trong đầu tưởng tượng trận chiến giữa Thích Ấn Thần cùng Linh đạo nhân, hắn chợt hơi bị hoảng hốt đến quên bẵng thân mình đang ở chốn nào. Vào gần cô đảo, đá tảng chập chùng tứ phía, nhiều hòn cao quá đầu người, một lạch nước quanh co mé dưới, chiếc di thuyền vào trong lạch, vòm đá cao ngất, âm u tăm tối, hai bên là vách đá cao cao, nhiều chỗ thấy xiên xiên ngả xuống, vài chỗ đâm thẳng ra dăm ba mỏm đá nhọn như răng nanh những cự thú đang rùng rùng xông tới. Bên trong thủy đạo rất im ắng, tiếng sóng bủa vào vách đá nghe sè sè, khi thì như rắn độc thậm thụt đầu lưỡi, khi thì như ma gào quỷ khóc, tạo nên một bầu không khí quỷ mị khiến người ta thần hồn man mác, nảy sinh nhiều ý tưởng hốt hoảng hoảng hốt. Đi được một lúc lâu, bốn phía càng ngày càng tối ám dần, tiếng sè sè càng thêm dầy đặc, hệt như có ai ghé vào tai thì thầm, khiến người ta mau chóng buồn ngủ. Cũng chẳng rõ do quá mỏi mệt hay vì nguyên nhân nào khác, Lạc Chi Dương mơ mơ màng màng, thân thể khô kiệt, hắn chỉ muốn tựa đầu vào be thuyền mà ngủ một giấc. Ý muốn này vừa đến, trong cơ thể Lạc Chi Dương, chân khí bỗng sống động, bị ảnh hưởng của âm thanh quái dị bên ngoài, nó nhảy dựng sang bên trái, nhảy ngược về bên phải, nhanh như sấm chớp, lướt mau như chạch. Hắn chợt thấy đầu óc sáng ra, thấy bốn bên vẫn âm u, vẫn tối mù mịt, không khí vẫn âm trầm, chẳng giống dương thế mà hệt như lạc chốn âm tào địa phủ. Đột nhiên, hắn rùng mình, trong đầu nảy sinh một tia mê hoặc: "Cái thuỷ đạo này sao mà dài dằng dặc, thuyền đi đã lâu mà mãi chẳng thấy bến bờ?" Bốn phía im lặng một cách quá cổ quái, Lạc Chi Dương rảo mắt nhìn quanh, Diệp Linh Tô hai tay bó gối, đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi dài rủ xuống khe khẽ lay động, hai gò má trắng như ngà ưng ửng đỏ, cánh mũi phập phồng hơi thở thoang thoảng mùi hương ngọt ngào. Lạc Chi Dương càng thêm kinh ngạc khi thấy Tịch Ứng Chân khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai mắt nửa khép nửa mở, ánh mắt si ngốc. Lạc Chi Dương cảm giác không ổn, hắn muốn mở miệng la lớn, chả hiểu vì sao, lời đã lên đến lưỡi rồi mà lòng bỗng khựng lại, chả phát ra được tiếng nào. Trông sang Xung đại sư cùng Minh Đấu, hai người này cũng dáng vẻ bình thường. Phần Xung đại sư hơi có chút cổ quái, hai mắt rõ ràng mở rộng, thần thái lão lại mờ mịt, ngơ ngác đăm đăm trông ra phía trước, gương mặt tuấn tú của lão giống như đang đeo mặt nạ, bóng những đá tảng phản chiếu trên gò má đó lướt nhanh qua, khiến người ta xem mà rợn tóc gáy. Lạc Chi Dương càng nhìn càng thấy kỳ quái, hắn có cảm tưởng đang lạc trong một cơn ác mộng, người ở ngay trước mặt mà hắn không sao chạm vào được, cũng không biết vì sao, chân không thể đưa lên, tay không thể vươn ra, chỉ duy nhất chân khí trong cơ thể đang lưu chuyển theo tiếng sè sè, chợt cao chợt thấp, khi mau khi chậm. Cái cảm giác biết rất rõ cơn buồn ngủ làm Lạc Chi Dương chỉ muốn chết phứt cho rồi, nhưng hắn cố gắng vét nốt những ý chí còn sót lại, lần theo tiếng động sè sè, hắn đã đưa được một làn chân khí đi từ huyệt Bách Hội cho tới huyệt Dũng Tuyền, làm xong ba vòng đại chu thiên, cơn buồn ngủ giảm dần, chân khí di chuyển mỗi lúc một hồn hậu trong ngực, không chút trì trệ, gấp gáp. Đột nhiên, Lạc Chi Dương ngẩng đầu, hắn ngửa mặt lên trời thét một tràng dài, tiếng thét dội ngược về từ những vách đá. Thanh âm sè sè nhỏ yếu dần, Lạc Chi Dương như trút được gánh nặng, tay chân hắn bỗng có thể nhúc nhích. Bốn người kia như vừa tỉnh mộng, họ mở mắt, thần khí mù mờ. Tịch Ứng Chân nhìn quanh, ông buột miệng hỏi: "Bọn mình đi được bao lâu rồi?" Lạc Chi Dương vội đáp: "Đi vô đã hơn nửa ngày, mà còn chưa thấy bờ bến đâu hết!" "Nói bậy...", Minh Đấu đang định bài xích, Xung đại sư ngăn lão lại: "Minh huynh không phát hiện được gì sao? Mới vừa rồi bọn mình đã bị tai hoạ gì vậy?" Minh Đấu sững sờ, Xung đại sư bỗng xé từ vạt tăng bào hai mẩu vải, cuốn lại làm nút đút vào hai lỗ tai, Tịch Ứng Chân cũng làm theo y hệt, rồi cả hai, mỗi người một mái chèo, họ tận sức chèo con thuyền lướt tới, thủy đạo vẫn quanh co như cũ, phía trước đôi khi có ngả rẽ. Hai người hì hục chèo được quá nửa canh giờ, bỗng thấy phía trước có ánh sáng, họ chèo nhanh chiếc thuyền, đã ra tới biển. "Ủa!" Diệp Linh Tô run sợ, "Sao mình lại đi trở ra vậy?" "Đi trở ra được coi như là may mắn đấy!", Tịch Ứng Chân gỡ bỏ nút tai, ông thở phào một hơi dài, "Nếu còn kẹt trong thủy đạo, e rằng trọn kiếp này mình không thoát ra ngoài được!" Xung đại sư cũng buông mái chèo, ông liếc nhìn Lạc Chi Dương, bỗng cười rộ: "Lão đệ hảo bổn sự, cả bốn người mình ai nấy đều mê man, chỉ riêng mình ngươi còn giữ được tỉnh táo!" Lạc Chi Dương cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn không biết phải trả lời như thế nào. Minh Đấu buột miệng kêu lên: "Xung đại sư, ngươi nói cái gì mê man, ta không hiểu?" Xung đại sư lắc lắc đầu, lão thở dài: "Thuỷ đạo này xem rất bình thường, nhưng thật sự, đó là một mê cung. Nhưng dù là mê cung đi nữa, cái đáng sợ hơn vẫn là tiếng động trong thủy đạo, thanh âm nghe thiệt nhỏ, không rõ lắm, nhưng lại có tác dụng làm người ta mê man. Bần tăng chỉ sơ ý một chút, để xảy ra ngủ mê, nếu chẳng được Lạc lão đệ thét to cho một tiếng, đánh thức dậy, e rằng bị vây khổn trong thuỷ đạo, không có ngày thoát khỏi!" Những người khác nghe nói vậy, họ đều hoảng sợ. Lạc Chi Dương cũng có dịp hiểu rõ thêm, mọi người bị ngủ mê do tác động của thanh âm trong thủy đạo, riêng hắn không bị nhờ công sức của "Linh Phi kinh", hắn đã luyện đến cảnh giới "Địa Lại", chân khí dựa theo âm thanh mà vận chuyển, nhờ đó, đã giữ cho hắn còn được tỉnh táo. Nghĩ vậy, hắn nảy simh nghi hoặc, tiếng sè sè đó từ đâu mà ra? Là nguồn tự thiên nhiên hay là do tác dụng con người? Nếu là do tác dụng con người, ắt nó phải mang dấu ấn của Thích Ấn Thần để đối chọi lại thần thông của Linh đạo nhân. Chợt nghe Tịch Ứng Chân nói: "Mê trận này thật sự lợi hại, khoan nói mê cung, khoan nói âm thanh kỳ dị, người thường vất vả nhiều mới đến được đảo này, dĩ nhiên phải nóng lòng lên bờ, sẽ không chút hứng thú với bãi đá tảng. Lòng người một khi buông thả, những tà đạo bên ngoài sẽ dần dà như nước nhỏ giọt lên đá, lâu ngày sẽ xuyên thủng qua được, chúng sẽ âm thầm vô thanh vô tức xâm nhập thần chí. Đại hòa thượng ngươi mang thiện tâm không thanh tịnh, bị ảnh hưởng bởi những nhiễu loạn đó, bần đạo dẫu chuyên xung hư luyện khí, cũng bị mắc vào cái tai hoạ đó. Thích Ấn Thần thiết kế được một cơ quan như vậy, hồi đó thật đã chẳng hổ danh kỳ nhân một đời!" Minh Đấu vẻ không tin, hỏi: "Nếu trận đồ lợi hại như vậy, bọn Trúc Nhân Phong cùng Thích Vương Tôn làm cách nào đi vào được?" Xung đại sư nói: "Bọn hắn đến rồi hay chưa, mình còn không rõ, nhưng nếu chúng cũng đi vào thuỷ đạo, ắt chẳng thoát khỏi mê trận." Diệp Linh Tô khẽ nhíu mày, cô nhìn lên trên hòn đảo, hỏi: "Thế mình có lên đảo hay không?" Đại sư cười: "Đã đặt chân đến cửa kho tàng rồi, chả lẽ về tay không? Cái mê trận này chỉ đáng sợ ở chỗ không biết mà đề phòng, một khi biết lợi hại của nó, sẽ có thể dễ dàng vượt qua." Lạc Chi Dương xoay chuyển ý nghĩ, hắn vỗ tay, reo lên: "Tui biết rồi, bọn mình vượt lên trên bãi đá tảng mà vào đảo!" Xung đại sư cười xoà: "Lạc lão đệ tâm tư linh mẫn, quả thật là một người rất thông minh." Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đá tảng tuy to lớn, nhưng cũng không làm khó được năm người, bọn họ tháo bỏ nút khỏi tai, đưa chiếc thuyền đến đậu bên dưới một tảng đá, Lạc Chi Dương cúi đầu nhìn xuống, qua nước biển trong xanh, mé dưới tảng đá có rất nhiều lỗ li ti thông với nhau, bị sóng biển vỗ vào nên phát ra tiếng động kì dị. Khi chăm chú quan sát, hắn thấy những lỗ này được cấu tạo rất quy mô, không phải do bị xâm thực mà thành. Nếu chúng được cấu tạo bằng bàn tay con người, công sức đổ vào đấy lớn không thể tưởng, đục được những lỗ đó bên dưới mặt nước, một năm ròng chưa chắc đã xong, đừng nói đến hàng ngàn vạn lỗ cùng phát ra tiếng theo một âm luật kỳ diệu, công trình này sánh ngang sức trời! Đến đây, không riêng Lạc Chi Dương ngạc nhiên, những người kia cũng phải bỏ cái ý tưởng xem thường chủ nhân hòn đảo. Năm người lên trên bãi đá tảng, nhìn sơ qua, dưới chân đá đen nằm hỗn loạn, hàng hàng lớp lớp, uốn khúc quanh co. Xung đại sư có chút đăm chiêu, lão quay sang hỏi: "Tịch chân nhân, ông tinh thông âm dương dịch số, xin hỏi mê cung này là trời sinh hay do con người tạo nên?" Tịch Ứng Chân nhìn nhìn, rồi nói: "Bảy phân trời sinh, ba phần sức người. Thích Ấn Thần đặt mồ mả ở nơi đây, cho thấy ông ta đã xây dựng nên rất nhiều công trình trác tuyệt" Xung đại sư nhỏ nhẻ cười, hỏi: "Xin được nghe rõ chi tiết". Tịch Ứng Chân đưa tay chỉ, miệng nói: "Hòn núi nhỏ kỳ lạ trên đảo này, bên dưới thông vào căn cơ của đáy biển, trên ứng vào địa huyệt Liêm Trinh, hơi nước ngưng tụ kín kẽ, mỏm đá hùng vĩ tứ phía, đúng là một chỗ có đủ phong thủy hội tụ. Nhưng nếu chỉ có thế, bất quá cũng một hòn núi chơ vơ trên một hòn đảo trơ trọi, linh khí khi hợp khi tan. Cái hay là ở chỗ tự nó tụ hội linh khí, ở ngay giữa đảo mọc lên một toà núi đá cực lớn, thế ôm Thuỷ, dáng chứa Phong, hệt như rồng biển ngậm mặt nguyệt, đem ngàn vạn linh khí vây bọc vào mé trong đảo, hãy nhìn cây cối trên đảo, như tường thành xanh ngát. khí thế sừng sững giữa thiên nhiên, nếu là một hòn đảo tầm thường, làm sao có được cái khí thế đó!" Mọi người nghe ông bàn mà mê mẩn, họ đứng trên bãi đá, trông về ngọn núi trước mặt, trong lòng chợt nảy sinh một chút ngưỡng mộ. Xung đại sư chắp tay, vui vẻ nói: "Tịch chân nhân không hổ danh là bậc thầy của vua chúa Đại Minh, tầm hiểu biết thật hết sức cao minh, ông nghĩ có phải đây là nơi xuất phát long mạch Đông Đảo không?" Diệp Linh Tô biến sắc, cô nổi giận: "Tặc trọc lư, giờ ta mói hiểu rõ nhà ngươi, đào trộm mồ mả là cái cớ, nhắm cắt đứt long mạch của Đông Đảo mới là chủ đích!" Xung đại sư cười, không nói gì, Tịch Ứng Chân lại lắc đầu: "Phong thuỷ trên biển khác hẳn nơi lục địa, trên trung thổ, ngàn vạn quả núi kéo dài, mạch đất đi xa ngàn dặm, có được long mạch thì sinh ra đế vương. Hòn đảo này có dáng hải long ngẩng cao vút trời, chỉ tiếc rằng, một con rồng bay lượn, thế cô độc, một mình không làm nên, tứ phía lại là nước biển mênh mang, thủy là vật lưu động, có thừa linh động, nhưng không đủ bền vững. Bởi vậy xem đủ mọi mặt, người Đông Đảo, không có cái thời cơ làm đế vương, lại chằng được cái khí thế của đế vương, thản hoặc có được tài ba của bậc đế vương, lại không có chí khí làm đế vương." Diệp Linh Tô nghe bàn luận, cô lặng lẽ hồi tưởng, trong thời gian hơn mười năm Đông Đảo tranh hùng thiên hạ, người chết vô số, rốt cuộc thua trắng vào tay Chu Nguyên Chương, chính là ứng vào câu "Không có cái thời cơ của đế vương, mà cũng không có cái khí thế của đế vương", nhưng bảo là "có cái tài ba làm đế vương, lại chẳng có chí khí làm đế vương", hai điều này không có gì làm chứng cứ hết. Xung đại sư chăm chú nhìn ngọn núi, lão trầm mặc thật lâu, rồi bỗng cười mà rằng: "Cao luận của chân nhân, đáng tiếc là dựa vào thuật phong thủy, chỉ nhắm vào hy vọng hão huyền, thiên đạo mờ mịt, ai biết trước được? Khi vận tựa như nước biển, cũng là vật lưu động, hiểu biết cách sử dụng, chưa hẳn đã không xoay sở được thiên cơ. Hơn nữa, đời người sống được trăm năm, rồi cũng thành xương khô thịt rã, đã là phải chết, đừng chết cái chết âm thầm, chẳng bằng chết cho thật là oanh oanh liệt liệt, chuyện sô phận sẽ thắng hay bại thắng dĩ nhiên là vui rồi, nhưng có thua, cũng không tiếc nuối" Tịch Ứng Chân nghe được, ông lắc đầu quầy quậy: "Đại hòa thượng, ngươi thân là đệ tử cửa thiền, không bước ra khỏi thế tình, mà lại đi chấp nê việc đời tục luỵ" Tịch Ứng Chân bị thua thiệt miệng lưỡi, trong lòng buồn nản, ông thở dài: "Nhóc này, mình lên đảo để làm gì?" Lạc Chi Dương sững sờ, Diệp Linh Tô vội nói: "Nếu bọn mình không lên đảo, để mặc bọn chúng nó đắc thế à?" Lạc Chi Dương cũng nói: "Đúng ... Nếu như trong mộ Ấn Thần thực sự chứa bí kíp võ công lợi hại, để lọt vào tay hoà thượng đó, không phải như gắn thêm cánh cho hổ sao?" Tịch Ứng Chân kinh qua biết bao trận chiến, ông đà sớm chán ghét tranh đấu, khi nghe Xung đại sư thuyết một hồi, ông nhớ về những công nghiệp thòi xưa, phần lớn là chinh phạt giết chóc, cả địch lẫn ta đều mưu mô hiểm hóc, chăm chăm đi ngược lại cái tôn chỉ đạo gia "Thanh Tịnh vô vi", khiến lòng ông nguội lạnh, chỉ những muốn vất bỏ tất cả để bước ra ngoài vòng trần thế. Nhưng nghe câu nói của Lạc Chi Dương, ông nghĩ thầm, tâm tư Xung đại sư chất chứa biết bao ý đồ hiểm ác, nếu bản lĩnh lão càng lớn mạnh, tai họa sẽ càng to, để võ học của Thích Ấn Thần rơi vào tay lão ta, hậu quả thật sự không thể nào nghĩ tưởng ra được. Với suy nghĩ đó, Tịch Ứng Chân xốc tinh thần lên, ông theo hai người trẻ tuổi đi lên đảo. Cả năm người vượt qua bãi đá tảng xong, đi được chừng vài trượng, bỗng nghe từ mé trước vọng đến tiếng người. Họ dấn bước đi tới, thấy có hai người đang đứng vò đầu bứt tai, ngó quanh ngó quẩn. Hai kẻ nọ nghe tiếng động, cùng ngoái đầu nhìn lại, Thích Vương Tôn trông hấy năm người, y buột miệng kêu: "Ui chao, mấy người làm cách nào mà đi thoát qua được trận địa 'Hải Âm Mộng Điệp' vậy?" Xung đại sư cười: "Thì ra cái thạch trận kia mang tên 'Hải Âm Mộng Điệp'? Coi bộ tịch Thích tiên sinh, thấy bọn ta thoát khỏi thạch trận, ngươi thực sự bị chút thất vọng." Thích Vương Tôn sững sờ một chút, y cười giả lả: "Sao lại nói thế? Đại sư thoát khỏi thạch trận, ta vui mừng còn chưa hết mà" Xung đại sư lườm y, rồi lão quay sang bảo Trúc Nhân Phong: "Trúc lão đệ quả hết sức thông minh lanh lợi, chưa nói chuyện cướp thuyền bỏ trốn, lại còn nghĩ ra việc đem Thích tiên sinh đi cùng. Bần tăng nếu khí vận hơi tồi, e rằng không còn gặp lại được nhị vị." Lão nói cuời mạnh miệng, dáng hết sức khách khí, Trúc Nhân Phong lại mặc cảm tội lỗi, sắc mặt y biến chuyển vài lần, rồi y gượng cười, nói: "Lời tục nói rằng 'phu thê bổn thị đồng lâm điểu, đại nan lai thì các tự phi' (vợ chồng chính như chim chóc trong một rừng, gặp hoạ thì mạnh ai nấy chạy), vợ chồng còn thế, sao đại hòa thượng lại nghiêm túc dữ vậy? Nếu ta không bỏ đi, chẳng lẽ ở lại chịu chết cháy cùng ngươi à?" Xung đại sư khoát tay áo, nói: "Được rồi, chuyện này tạm thời khoan bàn. Thích tiên sinh, ngươi bình yên thoát khỏi thạch trận, chắc hẳn cũng biết lối vào lăng mộ?" "Thiệt mắc cở quá!", Thích Vương Tôn đầy vẻ chán nản,"Khi gia phụ mất, có trối lại cho biết phương vị hòn đảo cùng là cách thức lên đảo, với ý đinh sai ta tới đây tế bái tổ tiên, không hề nghĩ tới chỗ ta sẽ đi vô lăng mộ. Ôi, thật tình mà nói, nếu không được đại sư chỉ điểm, ta cũng không thể tưởng nổi rằng trong lăng mộ có cất bảo vật." Nói đến hai từ "bảo vật", hơi thở y phập phồng, ánh mắt loe loé những nét tham lam. Diệp Linh Tô thấy y lộ vẻ ngốc nghếch quá đáng, cô nổi cơn lôi đình, bảo y: "Thích Vương Tôn, trên đời này sao lại có thứ con cháu tệ hại đến thế, đưa người dưng đến phá phách phần mộ tổ tiên mình" Thích Vương Tôn mặt mũi đỏ bừng, y gân cổ lên cãi: "Ta đến thu thập đồ chôn trong mộ phần tổ tiên ta, mắc mớ gì đến ngươi?" Diệp Linh Tô không trả lời được, cô nghĩ thầm: "Ừa ... nó là con cháu Thích gia, đến lấy đồ vật của tổ tiên nó, mình đâu có mắc mớ gì vô trỏng?" Tịch Ứng Chân cũng lắc đầu lia lịa, ông thở dài, nói: "Thích Vương Tôn, ngươi nhất định nghe theo lời dụ khị của hoà thượng đó, nên đầu óc mới mê muội, mới nảy ý định xâm phạm mồ mả tổ tiên" "Lão mũi trâu nhà ngươi thì biết cái quái gì!", Thích Vương Tôn khí thế hừng hực, "Cha ta đăt tên ta là Vương Tôn, ngươi xem ta có chút xíu nào bộ dạng vương tôn không? Ngược lại, ta quá nửa đời hèn kém, quá nửa đời nghèo mạt rệp, sao lại không thể nhờ lão tổ tông phù hộ cho ta một lần? Xung đại sư nói đúng, lão tổ tông nếu ở trên trời có linh thiêng, nhất định là đã phù hộ ta giàu có. Nếu ta mà giàu có, việc quái gì phải đến nơi đây đào lấy đồ vật trong phần mộ kia?" Kẻ này chẳng những tham lam, mà lại quá ngu xuẩn, vì muốn phản bác, đã huỵch toẹt kể ra hết những lời đại sư dụ khị y. Khuyên dụ người ta đi đào mả tổ tiên, chẳng phải việc quang minh chính đại, da mặt Xung đại sư dẫu dày, cũng không tránh khỏi bị nóng bừng bừng, lão ho khan một tiếng, bảo y: "Thích tiên sinh, việc này chính mình tự hiểu là tốt, đừng hơi đâu tốn công vô ích đem kể lể ra cho người ngoài!" Thích Vương Tôn mặt mày hớn hở, y gật đầu lia lịa với hoà thượng, "Đúng .. đúng Lắm ... vẫn là Xung đại sư cao minh, mình nói gì cũng đều là nói chơi, chỉ khi bảo vật vào tới tay mình, đó mới là thật." Mọi người dở khóc dở cười khi thấy dáng điệu đó của y, họ không thể tưởng thế gian lại có kẻ ngu xuẩn đến thế, dễ dàng tin lời dụ khị ma mãnh của Xung đại sư. Khoan nói đến mộ phần có chứa bảo vật hay không, ngay cả khi thực sự có, đồ quý giá lọt vào tay hạng vô mưu vô lực như Thích Vương Tôn, cũng chẳng hiểu y sẽ giữ nó được bao lâu. Tịch Ứng Chân lòng dạ nhân hậu, ông định lên tiếng khuyên y nghĩ kỹ để thoát cơn mê muội, nhưng ông thấy y một mực cố chấp, đâm ra bực bội, ông ngẫm nghĩ, rồi hỏi y: "Thích Vương Tôn, ngươi con nhà thế gia võ học, tại sao không chút võ công?" Thích Vương Tôn không dè bị ông hỏi chuyện này, y hơi bất ngờ, buột miệng đáp: "Không những ta không biết võ, ngay đến cha ta cũng là không. Nghe cha ta nói, khi ông nội chết đi, một vẩy võ học cũng chẳng truyền lại được cho đời sau" Tịch Ứng Chân âm thầm thở dài, ông cảm thấy đáng tiếc đáng hận, nghĩ đến thời trước, Thích Ấn Thần, Thích Thiên Phong oai phong biết bao nhiêu, nào ngờ, con cháu của họ lại vùi giập xuống tận bùn đen. Bỗng ông nghe Xung đại sư hỏi: "Tịch chân nhân, ông biết ông cố Thích Hưu Minh của nó chết vì duyên cớ gì không?" "Vì cớ gì?" Tịch Ứng Chân hỏi. "Kỳ luận kiếm Ngao Đầu năm đó, Thích Hưu Minh sau khi thua vào tay con trai Vân Thù là Vân Đình, đã mất ngôi đảo chủ, trong cơn tức giận, Thích Hưu Minh đem vợ yếu con thơ rời xa Đông Đảo. Vì nóng lòng rửa hận, ông ta ra sức tu tập một môn nội công thượng thừa, đâu ngờ do nội thương từ luận kiếm chưa lành, lại gắng sức luyện thần công, kết quả ông ta bị tẩu hỏa nhập ma, một mạng ô hô. Khi đó ông ta mới lập gia đình, thằng con Thích Hào Phóng chưa đầy ba tuổi, lúc hấp hối, Thích Hưu Minh đã đem vợ con gởi gắm nơi gia sư. Gia sư đưa cả nhà ông ta đến sống trong một ngôi miếu kề cận, để tiện âm thầm bảo vệ. Người vợ Thích Hưu Minh suy nghĩ nông cạn, bà ta sợ đứa con tập võ sính cường, sẽ giẫm vào bước chân tai hại của chồng, nên đã đem đốt sạchnhững bí kíp tổ truyền, thành thử, đời sau Thích gia không một ai biết võ". Tịch Ứng Chân nhìn Thích Vương Tôn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, ông gật gù, nói: "Thì ra là vậy, chẳng trách nó lọt vô tay ngươi, trở thành một quân cờ nhằm đối phó Đông Đảo". "Chân nhân nói thế là sai", Xung đại sư cười cười, "Bần tăng làm việc này, bất quá là thế thiên hành đạo. Nghĩ đến chỗ hồi đó, cung Thiên Cơ gặp kiếp nạn, hai nhà Hoa, Vân không nơi nương tựa, còn may được vợ chồng Thích Thiên Phong cho ở nhờ, mới tránh thoát truy đuổi của Đại Nguyên ta. Chẳng dè, theo thời gian, lòng người đổi thay, hai nhà nọ chơi trò cướp tổ chim cưu, bó buộc Thích gia phải rời xa Đông Đảo, nhà họ Vân chớp mắt trở thành chủ nhân đảo Linh Ngao. Cái hành vi tột cùng vô sỉ đó, nếu không đem vấn tội, thì thử hỏi, có còn thiên lý nữa chăng?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang