[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 20 : Đảo Hành Nghịch Thi 2

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:22 29-04-2018

.
Dịch: levan Lạc Chi Dương nghĩ bụng, Tịch đạo trưởng thường ngày tiêu sái, cớ gì gặp mặt Chu Nguyên Chương, ông lập tức trở nên rụt rè nhút nhát, chả còn một tí gì sảng khoái. Tức thì hắn cười hì hì, nói: "Chu Nguyên Chương không phải có con mắt nhìn người à? Ổng đưa tui vô làm phụ giảng cho Thái tôn, đủ thấy con mắt ông ta rất thành thạo." Tịch Ứng Chân dòm dòm hắn, hàng lông mày trắng xoăn tít lên, ông gằn giọng, nói: "Đừng tưởng ta không biết cái ma mãnh trong đầu mi, mi tính toán vô được đông cung, còn kiếm dịp gặp lại Bảo Huy, đúng vậy không?" Lạc Chi Dương bị ông nói trúng tim đen, da mặt thoáng nóng hực. Lại nghe Tịch Ứng Chân nói thêm. "Con mắt Chu Nguyên Chương đủ sức nhìn ra cái thông minh của mi, nhưng bằng vào cái ranh mãnh cỏn con đó, mi chưa đủ tài làm phụ giảng trong đông cung. Thái tôn tin cậy bọn nho sinh, tính tình nhu nhược, không uy vũ, chuyện điều binh khiển tướng đánh giặc không phải sở trường của y. Chu Nguyên Chương còn sống chẳng bao lâu, ông ta chỉ chăm chăm tìm phương cách tối hảo, tụ tập đông đảo hoàng tôn để dạy dỗ y, không khỏi có phần cực đoan. Ông ta mang một thân kiến thức vượt trội Thái tôn, cái đó là lẽ thường, vậy mà mi cậy thông minh, to mồm đưa đối sách áp đảo Thái tôn, đã làm sứt mẻ khá nặng hoàng uy của Thái tôn, những đưá hoàng tôn kia nhìn vào sẽ nảy sinh ý tưởng coi thường y. Chu Nguyên Chương đem ba bản tấu chương ra khảo mi, vốn mong mi đối đáp lọng cọng. cho ông ta có cớ nghiêm trị mi, nâng cao uy phong cho Thái tôn, nhưng mi vận khí quá tốt, ứng đối trước sau đều không phạm sai lầm nhiều. Sự bất quá tam, Chu Nguyên Chương nếu còn cù cưa nữa, không khỏi mất hứng thú, ông ta bèn tính toán đem đưa mi vô đông cung, một khi mi trở thành phận tôi đòi của Thái tôn, cái thông minh của mi sẽ được Thái tôn vơ lấy. Hừ, Hoàng Tử Trừng là đồ thư sinh hủ nho, làm sao nhìn cho thấu cái tâm kế đó?" Lạc Chi Dương nghe ông nói một thôi, hắn đổ mồ hôi lạnh, lão hoàng đế nói nói cười cười mà trong đầu sắp đặt nhiều toan tính, chính mình chỉ lo nói hươu nói vượn, căn bản là đã thập thò chân trong chân ngoài tại Quỷ Môn quan rồi, hắn nghĩ vậy, hơi ngần ngừ, hỏi: "Tui đắc tội làm mất mặt Thái tôn, khi vô đông cung rồi, liệu y có thể kiếm cách gây khó cho tui?" "Thái tôn có lòng bao dung, ngay cả có bị mi gây hại hơn nữa, y cũng không dữ dằn đáng sợ lắm.", Tịch Ứng Chân ngừng một chút, "Sợ là sợ Chu Nguyên Chương mang thành kiến, tìm đủ cách làm khó dễ mi, đó mới là cái phiền toái cao đến tận trời." Lạc Chi Dương nghe ông nói, hắn rùng mình, kinh hãi, nhưng nghĩ lại, sự đã đến nước này, có suy tư cho lắm cũng vô dụng, ông ta có 'kế Trương Lương', mình ắt có 'Quá tường thê' (chơi chữ tiếng Trung, Trương Lương là mưu sĩ giỏi cuả Hán Cao tổ, [Lương=tốt, chữ Hán đồng âm với từ Lương là cái xà ngang, THÊ=cái thang], ý nói Chu Nguyên Chương gây khó khăn cao to, thì hắn đà có cái thang đủ để vượt tường mà chạy), nếu ông ta có ác ý, chính mình cũng sẽ không ngồi yên, chờ tai họa đến. Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương mặt lộ nét cười. Tịch Ứng Chân thấy hắn hoàn toàn không chút lo sợ, thầm biết hắn trẻ người non dạ, hiếu thắng, hắn nghe mà không khứng thuận theo lời can gián, ông đành lắc đầu, nói: "Tạm ngừng nói thêm chuyện đó, chân khí mi nghịch hành, rất là không ổn, nghĩ tới nghĩ lui, ta đoán chỉ có thuật ‘Chuyển Âm Dịch Dương' mới có thể chữa dứt. Mi có giao tình cùng ‘Địa Mẫu’ Thu Đào, hãy thử qua bà ấy mà cầu kiến Lương Tư Cầm." Nói xong, ông lại lấy ra một vòng chuỗi bạch ngọc, "Vòng châu ngọc này là quà hồi đó Lương Tư Cầm tặng ta, khi mi gặp ông ấy, nếu có trắc trở, hãy đưa chuỗi ngọc này ra. Người đó tính tình kỳ lạ, nhưng rất trọng tình nghĩa, ông ta nhìn vật nhớ đến người, sẽ chẳng thể thấy chết mà không cứu." Lạc Chi Dương cất giữ chuỗi vòng ngọc, hắn từ biệt Tịch Ứng Chân, trở về phòng riêng, lấy Chân Cương kiếm, sáo Không Bích, đi ra đàng sau núi tấu khúc 'Chu Thiên Linh Phi'. Trước hôm vào cung, hắn thả Phi Tuyết ở lại Tương sơn, mấy hôm rồi, con ưng trắng ngao du vùng núi non, nó săn thỏ tróc cáo, ăn uống thoả thê đến nỗi bộ lông trắng mượt, thần thái bức người, nghe tiếng sáo gọi, nó đã xuyên rừng vượt núi mà ra, đến đậu, nghỉ trên vai chủ nhân, vô cùng vui mừng, quyến luyến không rời. Lạc Chi Dương lại đến ven sông Tần Hoài, vào một cửa hàng y phục may sẵn, thay bỏ đạo trang, mặc một tấm áo bào bằng gấm màu thanh thuỷ, chân dận một đôi giày lụa màu đen trắng, ngang lưng đeo khối ngọc hình bán nguyệt do cha nuôi lưu lại, cùng cây kiếm Chân Cương, đầu đội mũ bằng sa màu đen, eo bên trái cài cây sáo ngọc màu phỉ thuý do Chu Vi tặng, nhìn ngắm hình ảnh mình trong gương, thấy đầy vẻ lâm phong ngọc thụ, ra dáng một công tử đẹp đẽ như tiên trên trời. Hắn tức thì cùng ưng vào thành, trong bộ dạng áo hoa, lung đeo cổ kiếm, trên vai là con ưng hùng vĩ, trên đường đi, không ít người trố mắt ra nhìn. Chẳng mấy chốc, hắn đã đến ven hồ Huyền Vũ, bèn hỏi thăm đường đến quán "Thiên Thu các". Đi thêm một quãng, trước mắt hắn hiện ra một tòa tửu lâu, cao hai tầng, phản chiếu ánh nước hồ, nhìn sơ qua thấy rất thoáng mát, rộng lớn. Vừa định bước vào quán, hắn chợt nghe từ xa xa truyền đến tiếng hồ cầm nỉ non, nghe thật ai oán não nùng, khiến ruột gan hắn quặn thắt. Là người hiểu biết âm nhạc, Lạc Chi Dương đánh giá ngón đàn điêu luyện, khúc điều nghe xa lạ, khiến hắn bất giác dừng bước. Nào ngờ, nghe được vài câu nhạc, trong hắn dấy lên niềm nhớ nhung rất nhiều chuyện cũ, khơi dậy hình ảnh một đứa bé không cha không mẹ, sống sót nhờ vào nhân tình ấm lạnh của người đời, chừng lớn lên thêm một it nữa, lại gặp cảnh nghĩa phụ vương thảm hoạ mà chết đi, khiến hắn thành con người không còn một mái nhà thân thương nào để trở về, phải đem thân lưu lạc giang hồ, đến giờ phút này, người con gái dịu hiền khả ái kia lại sắp bị gả bán cho người khác, tự mình thân trai bảy thước lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, không làm gì khác được. Càng nghĩ, hắn càng khổ sở, trong lòng dâng lên một niềm chua xót, mắt cay cay, buồn rầu không để đâu cho hết, hắn thẫn thờ ngoái trông lại, từ cuối con phố dài, có một lão già bước chân phiêu dật đang tiến lại gần,lão già áo xám nhuốm bụi trần, đầu đội khăn vuông, hình dáng gầy gò, vẻ mặt không có gì khác lạ. Tay trái ông lão nâng đàn, tay phải kéo nhị, đôi mắt trông trời, điệu bộ như đang ở chốn không người, nom hệt một mảnh thuyền con đang cô đơn ngược dòng nước mà trôi nổi tới gần, Nhưng tiếng đàn hồ cầm quá sức bi ai, lão già chơi hay đến nỗi, người chung quanh, bất kể là lái buôn, nho sinh, đến ngay cả phu phen khiêng vác, ai nấy đều mang thần sắc thê lương, mặt mày bí xị, như bố mẹ vừa chết, thậm chí còn có người khóc lóc hu hu nghe rất thảm thiết. Lạc Chi Dương nghe đến xuất thần, hắn không khỏi thầm nhớ câu nói cha nuôi thường nhắc "Cái tuyệt diệu của âm nhạc là gây thương cảm cùng cực, nhưng bình sinh mình chưa từng thấy qua, duy có lão giả này mới xứng với năm chữ 'gây thương cảm cùng cực' này" Lão giả đi đến trước quán Thiên Thu các liền dừng bước, lão đưa mắt trông ra mặt hồ, thoáng chút đăm chiêu, cái nhị trong tay lại lay chuyển, phát ra âm thanh càng não nề hơn, Lạc Chi Dương đứng nghe đến quên mất luôn mình đang ở chỗ nào.. Đột nhiên, từ trong quán, hai gã tiểu nhị chạy vọt ra, một tên chỉ tay vào lão giả, mắng to: "Lão cẩu ngớ ngẩn kia, cút đi, chơi cái khúc nhạc thê thảm như nhạc đưa ma, không để cho người ta làm ăn buôn bán hả?" Gã đó vừa mắng chửi, vừa xăn tay áo lên muốn động thủ đánh đập lão già. Lạc Chi Dương thấy lão giả gầy yếu, e sợ ông bị kẻ chửi tục nọ hành hung, hắn bước ra ngăn chặn tiểu nhị, lạnh lùng nói: "Ngươi chửi mắng ai? Vị lão tiên sinh này là khách mời của ta đó." Tiểu nhị thấy hắn quần áo bảnh bao, hình dung tuấn mĩ, gã vội cuống quít khom người, cười cầu tài: "Xin công tử tha tội, tiếng đàn cuả lão nhân gia đây nghe khổ não quá, khiến thực khách bên trên bị mất hứng." Lúc này lão già chơi dứt khúc đàn, lão ngừng tay, đưa mắt nhìn hồ nước, ngơ ngác xuất thần. Lạc Chi Dương thừa dịp bước đến gần, vui vẻ nói: "Lão tiên sinh kéo hồ cầm thật hay, chẳng biết tiểu sinh có được cái hân hạnh mời lão nhân gia lên lầu cùng uống một chén rượu nhạt chăng?" Lão già đảo mắt liếc nhìn Lạc Chi Dương rồi gật đầu nói:"Nếu khước từ thì quá khiếm lễ!" Lạc Chi Dương thấy lão khí độ thanh nhã, không chút vẻ gì của hàng tục lưu, hắn đang sợ lão từ chối lời mời, nghe lão chấp thuận, hắn mừng vui vô cùng. Hai người lên lầu Thiên Thu các, chọn ngồi nơi bàn trông ra hồ đón gió, gần bên song cửa. Tiểu nhị đến chào hỏi: "Nhị vị khách quan có gì sai bảo?" Lạc Chi Dương cười cười: "Xin cho hỏi một câu, chưởng quầy lầu này họ gì?" Tiểu nhị hơi khựng, y trả lời: "Họ Phương." Lạc Chi Dương lại hỏi: "Ộng ấy hiện có mặt ở đây không?" Tiểu nhị vội đáp:" Có ... có" Lạc Chi Dương thò tay vô ngực áo lấy ra con mèo bằng đất sứ trắng mà Thu Đào tặng, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Tiểu nhị thấy con mèo, gã thoáng biến sắc, liền xoay người cập rập chạy xuống lầu. Một lát sau, có một trung niên nam tử bước nhanh lên lầu, y ăn mặc giản dị, sắc mặt tươi tắn, thấy con mèo, y bèn mỉm cười nói: "Kẻ hèn này tên Phương Thiếu Kiệt, làm chưởng quầy tại đây, không biết nguyên do công tử đưa con mèo đất sứ ra?" "Đó là quà tặng của một lão thái thái.", Lạc Chi Dương cười cười, "Bà dặn, muốn tìm bà hãy đem vật ấy đến đưa cho Phương chưởng quầy." "Tốt lắm ..", Phương chưởng quầy vui vẻ đáp, "Hiện thời, người nọ không ở gần đây, để tiểu nhân sai người đi thỉnh. Nhị vị tạm thời dùng rượu và thức ăn trước, chờ cho một lúc." "Làm phiền chưởng quầy mất rồi", Lạc Chi Dương cười hì hì, bảo,"Những món gì ngon nức tiếng lâu nay, xin cứ cho đưa đến" Phương chưởng quầy mỉm cười bước đi, không bao lâu, tiểu nhị dọn lên gà béo vịt mềm, cộng thêm vài thức tươi ngon khác, cùng một hồ "Nữ Nhi hồng" lâu năm. Lạc Chi Dương vui vẻ rót rượu, y nâng chén mời lão già áo xám. Lão già rượu mời đến là uống, không chối từ, tuy quần áo lão cũ kỹ, hình dung lão gầy héo, nhưng mỗi giơ tay nhấc chân, đều toát ra một khí độ khác thường đầy nét cao quý, phong thái mang nét chừng như đại tửu lâu chỉ riêng mình lão. Lạc Chi Dương ngắm cây hồ cầm, hắn nhoẻn miệng cười, cất tiếng hỏi: "Lão tiên sinh, xin kính hỏi quý danh?" Lão già lạnh nhạt nói: "Lão hủ Lạc Vũ Sinh, Lạc như trong 'Điêu lạc chi lạc',(điêu lạc: héo rụng), Vũ như 'Vũ mao chi vũ'."(vũ mao: lông măng của chim) Lạc Chi Dương thầm bực: Người này rõ ràng dùng tên giả. Lạc Vũ... hai chữ 'lạc vũ', chả phải ý nói "rụng lông" sao? Có câu "Phượng hoàng trụi lông thì không bằng gà", nhìn khí độ lão già này, không chừng xưa kia từng là một vị quý nhân, mà nay bần cùng, phải mưu sinh bằng nghề đàn hồ cầm dạo? Nghĩ vậy, hắn có chút cảm khái, bèn hỏi tiếp: "Lạc lão tiên sinh, ngón đàn của ngài thật tuyệt diệu, nhưng khúc nhạc vừa rồi, vãn bối chính thật chưa hề nghe qua, không hiểu xuất xứ từ khúc phổ nào?" "Chỉ là bài nhạc đáng chê cười thôi!", vẻ mặt thờ ơ, Lạc Vũ Sinh nói tiếp: "Khúc nhạc đó chẳng xuất xứ từ đâu hết, lão hủ vì quá chán đời, đã quơ quào mà tự biên tự diễn." Lạc Chi Dương kinh ngạc, hỏi ngay: "Khúc nhạc đó có một cái tên gì chăng?" "Có đấy...", dáng lơ đãng, Lạc Vũ Sinh nói, "Tên là khúc 'Chung Thành Hôi Thổ' (tất cả rồi cuối cùng cũng thành tro bụi)" "Chung Thành Hôi Thổ?", Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, "Nhạc thì thật hay, nhưng cái tên nghe sao thê thảm quá". "Sự nghiệp gầy dựng ngàn năm, rốt cuộc cũng thành tro bụi.", Lạc Vũ Sinh nhấc hồ cầm lên, khởi động cái nhị, ông tấu nhạc, miệng cất tiếng ngâm nga: "Khuynh thành khuynh quốc hận hữu dư, Kỉ đa hồng lệ khấp Cô Tô. Ỷ phong ngưng thê tuyết cơ phu. Ngô chủ sơn hà không lạc nhật, Việt vương cung điện bán bình vu. Ngẫu hoa lăng mạn mãn trọng hồ." (ND: tạm diễn nôm bài Tống từ này: "Người đẹp nghiêng nước nghiêng thành mang mối hận không cùng, Thành Cô Tô bao phen nhỏ huyết lệ. Làn gió vùi dập làn da trắng như tuyết Giang sơn vua Ngô trống vắng lúc chiều tàn Quá nửa cung điện Việt Vương bi cỏ dại mọc lan tràn. Hoa súng, củ ấu dàn trải rộng khắp mặt hồ.") Giọng nói lão già khàn khàn, nghe sầu thảm, nhưng tiếng ông ngâm lại uyển chuyển tuyệt vời, ngồi nghe, Lạc Chi Dương tưởng chừng thấy người đẹp khuynh quốc đà biến thành một nhúm hoàng thổ, lầu son gác tía tịch mịch đã trở thành mảnh vườn hoang, thành vũng nước hồ lạnh lẽo, nỗi niềm thương hải tang điền mờ ảo trước mắt như mây mù khói toả, những hình ảnh ấy lần lượt hiện ra, nhoà dần đi theo cung đàn tiếng ngâm của ông lão. Lạc Vũ Sinh ngâm xong, trên lầu chợt yên ắng một hồi, trong lòng chất chứa u uẩn, Lạc Chi Dương nhất thời nâng sáo tấu vang khúc nhạc "Chung Thành Hôi Thổ". Hắn mới chỉ nghe qua một lần, nhưng âm hưởng một khi vào tai là không quên, hắn thổi khúc nhạc không sai sẩy chút nào, dẫu không thê lương bằng cây hồ cầm, nhưng nét mềm mại uyển chuyển lại có phần hơn. Lạc Vũ Sinh nghe qua, ánh mắt ông lão đầy ngạc nhiên, chợt ông cũng kéo nhị trên hồ cầm, hứng thú tấu theo sáo, cái uyển chuyển của sáo hoà vào tiếng ấm ức của đàn cứ trải dài khơi rộng mãi ra, chúng quấn quýt vào nhau không thôi. Khúc nhạc dứt, hai gò má Lạc Chi Dương thoáng lành lạnh, hắn đưa tay gạt lệ đầm đìa, giọng ngượng nghịu, nói: "Lão tiên sinh, vãn sinh đã thất thố rồi. " Lạc Vũ Sinh liếc nhìn hắn, ông gật đầu, bảo: "Ngươi tuổi còn nho nhỏ, mà lại mang nhiều tâm sự uất kết, nặng tình quá sẽ không thọ, ưu sầu nhiều cuộc sống khó dài lâu." Với một câu nói, ông đã chỉ rõ tâm bệnh Lạc Chi Dương, khiến hắn bất giác buồn bã, buột miệng phản bác: "Lão tiên sinh chắc gì đã không có tâm sự? 'Ai đỗng sơn hà, kỷ nhân ưu thiên'."(Bi thương trong khoảnh nước non, cũng như người nước Kỷ lo trời sụp) "Hay cho cái câu 'Kỷ nhân ưu thiên'.", Lạc Vũ Sinh đăm đăm nhìn vào rượu trong chén, ông đờ đẫn, ngây người giây lát, đột nhiên ông nâng chén, nói, "Nào ... nói lên được một câu bốn chữ thẳng thừng đó, lão hủ kính ngươi một ly." Lạc Chi Dương cười vang, hắn nốc cạn một hơi, thò đũa gắp một miếng thịt gà, quài tay đút cho Phi Tuyết. Con ưng trắng đớp, nuốt gọn một cú trọn mảu thịt rồi nó nhíu mày, ngẩng đầu, dáng kiêu hùng uy vũ. Lạc Vũ Sinh ngắm con ưng trắng, thoáng đăm chiêu rồi ông đột nhiên nói: "Kỳ nhỉ, giống 'Thiên chuẩn Nữ Chân' (thiên chuẩn: chim ưng rừng) này hãy còn sót lại trên đời à?" "Thiên chuẩn Nữ Chân?", Lạc Chi Dương thắc mắc, "Là tiền bối đang nói về con hải đông thanh?" Giọng nhạt nhẽo, Lạc Vũ Sinh chậm rãi giải thích: "Con hải đông thanh này không phải giống chim bình thường, cái vóc mạnh mẽ của thân thể, cái uy hùng của khí thế y hệt của loài chim ưng trấn quốc triều Đại Kim, khi họ lập quốc, con ưng đó thành biểu hiệu của hoàng gia nhà Kim. Đến lúc nhà Kim bị diệt, loài 'Thiên chuẩn Nữ Chân' này cũng tuyệt tích theo." Lạc Chi Dương nghe, thấy vô cùng cao hứng về lai lịch con Phi Tuyết, hắn vội hỏi: "Xin tiền bối thuật lại trọn vẹn khúc nhôi." "Từ xưa, hải đông thanh gồm năm hạng, hạng thứ nhất Ngọc Trảo, thứ hai Hỏa Vũ, thứ ba Thanh Nhãn, thứ tư Lô Hoa, thứ năm Thập Tam Hoàng. Nhưng có một loại hải đông thanh không ở trong nhóm năm hạng đó, ấy là Thiên chuẩn Nữ Chân. Nếu bảo hải đông thanh là ‘thần cuả loài ưng', con Thiên chuẩn chính là ‘Vua của thần’, theo truyền thuyết Nữ Chân, thiên chuẩn khởi nguồn từ Bắc hải (TG: trích dẫn từ tài liệu của dòng họ Bối Gia Nhĩ người Hồ, tộc Kim) chính là dị chủng do bạch điêu giao phối với một con Ngọc Trảo mà sinh ra, thân thể to lớn gấp bội loài hải đông thanh, vận tốc bay nhanh, thể lực mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần chim ó, có thể đánh đại điêu, săn bắt hổ báo, hung dữ mãnh liệt, vô địch tất cả. "Người Nữ Chân giữ bí mật sự xuất hiện Thiên chuẩn đến được cả trăm năm, nhưng sự đời, cây kim giấu mãi trong bọc cũng có lúc lòi ra, Thiên Tộ đế của nước Liêu hay biết, đã gửi sứ thần đến đòi tù trưởng Nữ Chân là Hoàn Nhan A Cốt Đả phải dâng hiến. A Cốt Đả vì muốn giữ thiên chuẩn, đề nghị thay thế bằng một vạn chi nhân sâm, nhưng sứ giả cự tuyệt; lại xin tiến cống ngàn thớt tuấn mã, sứ giả vẫn không chịu; A Cốt Đả bất đắc dĩ phải năn nỉ hiến dâng trăm mỹ nữ, trong số có luôn vị thê tử hắn vừa cưới về. "Sứ thần không dám tự chuyên, trở về bẩm báo Thiên Tộ đế, Thiên Tộ đế gửi ngay sứ giả đến bảo A Cốt Đả: "Một vạn nữ tử người Nữ Chân cũng không sánh bằng một con thiên chuẩn." A Cốt Đả nghe thế, ông ta nổi giận, giết chết sứ thần, khởi binh kháng Liêu, kết quả đánh đâu thắng đấy, dùng một ngàn thiết kỵ, trước diệt Liêu quốc, sau xâm lấn nhà Tống, nếu chẳng bị Nhạc Vũ Mục thần vũ ngút trời ngăn cản, e rằng từ kinh đô Lâm An trở xuống, một nửa giang sơn đã rơi vào tay A Cốt Đả. Từ đó về sau, người Nữ Chân cho rằng khí vận nhà Đại Kim do thiên chuẩn mang đến, và để kỉ niệm Kim Thái tổ A Cốt Đả, con ưng này cũng có tên ‘A Cốt Đả chuẩn’. Từ Đại Kim lập quốc về sau, thiên chuẩn không ra khỏi hoàng cung, hệt như Ngọc Tỉ truyền quốc của người Hán, không phải thuộc hoàng tộc, tuyệt khó lòng nhìn thấy hình dáng con chim. Về sau Mông Cổ phất lên, Thành Cát Tư Hãn công phá Trung Đô của Kim quốc, Kim Tuyên Tông mang thiên chuẩn trốn đến Khai Phong, Tới lượt Khai Phong bị vây hãm, Kim Ai Tông lại đem thiên chuẩn chạy xuống Thái Châu, về sau, Tống và Mông Cổ hợp lực tấn công, Kim Ai tông vào bước đường cùng, nghe đồn đã giết con thiên chuẩn, rồi y treo cổ tự tận nơi U Lan hiên. Trận chiến Thái Châu này, quân Tống nhập thành trước người Mông Cổ, do đó vua Oa Khoát Đài hãn của Mông Cổ hoài nghi con thiên chuẩn rơi vào tay Tống quân, cho nên ông ta ghi hận, lập tâm phá Tống, dẫn đến chiến dịch Đoan Bình." Nói đến đây, Lạc Vũ Sinh thở ra một hơi dài. Lạc Chi Dương nghe mà mê mẩn, hắn nhìn con Phi Tuyết, giọng ngần ngừ, hỏi: "Lão tiên sinh, những gì ngài nói đó đều là sự thật?" "Thật thì sao .. mà không thật thì sao?", dáng lơ đãng, Lạc Vũ Sinh nói, "Thiên chuẩn cũng hay mà địa chuẩn cũng tốt, chừng hơn mười năm nữa, đều chả thành một nhúm xương trắng cả sao." Ông chợt nâng chén, uống một hơi cạn, rồi đứng dậy nói, "Cảm ơn bưã rượu, giờ xin từ biệt:" Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Lão tiên sinh, ngài có định tham gia ‘Lạc Đạo đại hội’ không?" Lạc Vũ Sinh cũng không trả lời, ông cầm nhị, nâng đàn, khoan thai xuống lầu, người đã đi thật xa, tiếng nhạc "Chung Thành Hôi Thổ" vẫn cứ chầm chậm vọng về. Lão già bỗng bỏ đi, Lạc Chi Dương có chút mất mát, hắn đưa mắt nhìn bạch chuẩn, thầm nghĩ rằng nếu nó thuộc thiên chuẩn Nữ Chân, cớ sao lưu lạc đến đảo Vô Song? Hồi Thích Ấn Thần chết, người Nữ Chân còn chưa lập quốc, thiên chuẩn rốt cuộc là người Nữ Chân chiếm từ Thích gia, hay có khi hậu bối Thích gia đoạt được từ Đại Kim, cái bí mật này e rằng khó mà truy ra cho rõ được. Nhưng nếu lời Lạc Vũ Sinh là thật, chủng tộc thiên chuẩn đã tận diệt, con Phi Tuyết không còn đồng loại, nó đã phải sống lầm lũi cô đơn trên đảo Vô Song, hắn tưởng tượng đến, thấy thê lương khôn xiết. Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lông măng con Phi Tuyết. Bạch chuẩn cúi đầu ngậm mỏ, ngoan ngoãn dị thường, Lạc Chi Dương càng nhìn càng thương cảm: "Phi Tuyết nếu không còn đồng loại, vậy nó đâu có thể sinh sản hậu duệ, chẳng lẽ thực sự cô độc đến cuối đời ư? Ôi, nếu Chu Vi lập gia đình, ta cũng sẽ không lấy vợ, Ưng cô đơn đi với trai độc thân, thật cũng thành một đôi, tiếc rằng con ưng này sống lâu không quá mười năm, sau mười năm ấy, còn có ai làm bạn cùng ta?" Ý niệm nảy sinh, hắn thương thân, những thức ăn ngon, rượu quý, tất cả đều không còn chút tư vị gì. Đang suy tư, bên trên mặt hồ chèo tới một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền đội mũ tre, mình mặc áo tơi, hai mái chèo vun vút đẩy thuyền bay như tên bắn, lướt trên mặt nước hồ xanh thẳm về phia quán Thiên Thu các. Trong chốc lát, Phương chưởng quầy bước nhanh lên lầu, y cười nói: "Công tử gia, người đã đến rồi đó." Lạc Chi Dương chuyển thân đi xuống dưới lầu, theo Phương chưởng quầy đến bên bờ hồ, thấy con thuyền gác mái chèo đậu ven bờ, người chèo thuyền cúi thấp đầu. Trong lòng còn u uẩn, hắn chợt nghe Phương chưởng quầy nói: "Xin xuống thuyền." Lạc Chi Dương nhẹ nhàng nhảy .xuống, người chèo thuyền chống một nhát bơi dầm, đẩy con thuyền rời bến, rồi cử mái chèo điều khiển thuyền lướt sóng nước ra hồ. Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Thuyền gia, mình đi đâu đây?" "Hành Hạnh thủy tạ.", thuyền gia giọng mềm mại, đúng là giọng nữ. Lạc Chi Dương giật mình, hắn nhìn kỹ, cùng lúc thuyền gia nọ cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tròn trịa trắng hồng, hàng mi cong hình bán nguyệt, mắt sáng như sao sa, cô chu chu khoé miệng nhỏ nhắn, hé ra hàm răng kiều mị Lạc Chi Dương kinh ngạc: "Ủa ... thì ra là con gái." Nữ tử cười, bảo: "Ánh mắt ngươi không tệ." Lạc Chi Dương nghe ra ngữ điệu bỡn cợt, hắn vui vẻ nói: "Cô nương này một thân y phục bó chẽn, gợi tui nghĩ đến một thứ của dịp tết đoan ngọ." "Về trò đua thuyền rồng kết hoa hả?", nữ tử cười, hỏi. "Không phải ...", Lạc Chi Dương cười ầm, đáp, "Là ăn bánh tét, nhìn bề ngoài khó coi, bóc trần hết lá gói rồi, bên trong trắng ngần, thơm phức..." Nói còn chưa dứt lời, hắn chợt thấy cô gái trợn ngược cặp mắt, quát mắng: "Ngươi nói gì? Ai là bánh tét? Ngươi thử bóc trần quần áo ta xem?" Lạc Chi Dương tự giác lỡ lời, hắn vội nói: "Tui chỉ nói so sánh thôi mà, cô nương hiểu lầm rồi." Cô gái nguýt hắn một cái, nói: "Tên này miệng lưỡi bẻo lẻo, chả có chút xíu gì là đàng hoàng hết. Hừ, nếu không nể mặt Địa Mẫu nương nương, ta là phang vô đầu một bơi chèo, đánh cho lọt tuốt xuống hồ mà nuôi cá." "Thôi .. thôi ...", Lạc Chi Dương gượng cười, nói, "Tui từ giờ ngậm miệng, không nói năng gì nữa." Cô gái hừ nhẹ một tiếng, cô vừa chèo, vừa nhìn ngắm Phi Tuyết, bỗng cô buột miệng hỏi: "Con ưng này là của ngươi? Trông đẹp đẽ quá." Lạc Chi Dương mắt nhìn đầu mũi, hắn lay động nhè nhẹ cái đầu, cứ nín thinh, không nói gì, cô gái không chịu nổi, la lên: "Ô hay, ta hỏi, sao ngươi không trả lời?" Lạc Chi Dương tay chỉ miệng, lắc đầu lia lịa, cô gái vừa bực vừa mắc cười, bảo hắn: "Thôi được rồi, ta cho phép ngươi nói đó." Lạc Chi Dương mới chịu mở miệng, vui vẻ hỏi: "Vậy cô có còn đánh tui lọt xuống hồ nuôi cá nữa hay không?" Cô gái đỏ mặt, cô nguýt hắn một cái, nói: "Cái miệng của ngươi mà hả ra dưới nước, tôm cá đều bị hôi thúi mà chết ráo ...vậy để ngươi ở lại trên thuyền cũng tốt, tránh cho tôm cá mắc họa." Lạc Chi Dương cười ầm, cô gái lại bảo: "Khoan cười đã, con ưng này thực sự là cuả ngươi?" "Ờ ...", Lạc Chi Dương ve vuốt lông con Phi Tuyết, "Nó là huynh đệ thiệt dễ thương cuả tui." Cô gái cũng thấy ham: "Ta thử sờ sờ nó một chút được không?" "Cô có gan thì cứ việc thử", Lạc Chi Dương dòm dòm cô gái, dáng bỡn cợt, nữ tử bị ánh mắt hắn khiêu khích, cô nổi hiếu thắng, đặt mái chèo xuống, thò tay ra định vuốt lông con chim, Lạc Chi Dương ngầm ra hiệu, nữ tử còn chưa đụng đến, con Phi Tuyết nhanh như sét đánh ngang tai, nó hung hăng mổ thật mạnh tới. khiến cô gái hoàng hồn kịp rụt tay về, cảm giác mỏ nhọn con chim chỉ sượt sát qua trong gang tấc, cô sợ tới rợn tóc gáy, mặt tái mét. Cô ta ngây người một chút, chợt nhìn thấy vẻ cười cợt trên mặt Lạc Chi Dương, cô lập tức nổi nóng, quơ mái chèo định phang hắn, khi thấy Lạc Chi Dương vẫn cứ cười hì hì, không tránh né, cô chợt tự giác thất thố, bèn hậm hực thu hồi mái chèo, rồi cúi gằm, mặt dàu dàu. Không bao lâu, đàng trước hiện ra một tòa thủy tạ, hoa sen trắng, bông súng hồng nổi đầy mặt nước, thuỷ tạ mang nét thanh tĩnh an nhiên. Cô gái cho thuyền cập bờ, giọng dấm dẳn: "Đến nơi rồi, còn không mau cuốn xéo khỏi thuyền đi?" Lạc Chi Dương cười cười: "Đắc tội đã nhiều, xin rộng lòng tha thứ, xin hỏi phương danh cô nương?" Cô gái lạnh nhạt nói: "Ta việc gì phải nói cho ngươi nghe?" Lạc Chi Dương đáp: "Không nói hả? Ui, tui đây đành phải gọi cô là cô bánh tét vậy." "Ai là bánh tét?", cô gái bực tức, cô buột miệng, "Tên ta là Liên Hàng.". Nói vừa dứt lời, cô chợt nhận đã trúng kế khích tướng, đã đưa đầu vào cái tròng của Lạc Chi Dương, cô nổi sùng, đỏ mặt tía tai, chỉ muốn quơ mái chèo vụt bắn tung hắn xuống hồ. "Liên Hàng?", Lạc Chi Dương vui vẻ nói, "Liên Độ Từ Hàng (ND: Trích từ kinh Phật, ý nói bước đi trên một hàng hoa sen đang mọc tiếp nối nhau để sang bờ giác ngộ bên kia), đúng là một cái tên thật hay" Liên Hàng nghe hắn nói ra cái ẩn ý trong tên mình, cô chợt nghe lòng nhộn nhạo, chưa kịp trả lời, Lạc Chi Dương đã nhẹ nhàng tung mình nhảy lên bờ. Qua khỏi gian thủy tạ, hắn chợt trông thấy một khoảnh vườn hoa, cây cối, hoa cỏ um tùm, bướm lượn tung tăng, giữa vườn có một cô gái áo xanh, một tay ôm giỏ trúc, một tay cầm cây cuốc cong cong mỏ hạc, đang làm cỏ. Lạc Chi Dương lập tức đánh tiếng: "Cô nương, xin cho hỏi, Địa Mẫu nương nương hiện ở đâu?" Cô gái ngước trông ra, cô xoay người, cho thấy làn da trắng như trứng gà bóc, đôi mắt, hàng mi thanh tú, miệng nhỏ nhắn tựa đoá hồng lăng, cô mỉm cười, hé lộ hàm răng ngà, hỏi hắn: "Ngươi là ai vậy?" Lạc Chi Dương đáp: "Chính là Lạc Chi Dương, được Phương chưởng quầy chỉ dẫn đến đây." Cô gái "ủa" một tiếng, cô đứng dậy nói: "Là ngươi hả, hãy đi theo ta." Nói xong, cô nâng cuốc ngang vai, tay ôm giỏ trúc, thoăn thoắt đi trước dẫn đường. Lạc Chi Dương theo sau, hắn vui vẻ hỏi: "Xin cô nương cho biết phương danh?" "Không dám đâu", cô gái áo xanh đáp, "Ta là tỳ nữ ở đây, tên Lam Vân, Lam như trong "Lam Ái", Vân như trong "Canh Vân".(ND: thành ngữ chưa tìm được ý nghĩa!) "Vụ Canh Lam Vân (ND: thành ngữ ý nói vất vả làm ruộng dãy cỏ), ý tứ thiệt hay". Lạc Chi Dương tuy nói nói cười cười, hắn thầm thấy phiền não: "Liên Hàng, Lam Vân, thật đúng một đôi liễn, phải chăng Liên Hàng cũng là tỳ nữ cuả Thu Đào? Lão thái bà có nhà cửa đàng hoàng không ở, có nha đầu tỳ nữ lại không dùng, cố tình đi nặn tượng đất sứ kiếm ăn, vô cùng quái lạ." Lam Vân đi một quãng, đến cuối gian thủy tạ, chợt gặp Liên Hàng vô sau mà đến đấy trước, cô ta đã cởi bỏ áo tơi, mặc áo và váy mầu hồng nhạt, khi cô nhìn thấy Lạc Chi Dương, ánh mắt lộ nét tức giận. Đàng sau cô, về bên trái, có một nữ tử nghiêng mình tựa vào lan can, đang rải thức ăn xuống nuôi cá, mặt hồ lay động vòng to vòng nhỏ, từng đàn cá ngóc đầu tranh nhau ăn, làm lay chuyển vô vàn bông sen, khuấy nước mặt hồ rộn rã. Lam Vân tiến đến gần, cô hành lễ, giọng ôn nhu: "Tiểu thư, vị Lạc Chi Dương này là do Phương chưởng quầy dẫn tiến đến." Nữ tử quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt cùng ú ớ vì kinh ngạc. Nữ tử này chẳng phải ai khác, chính là cô tiểu thư ẻo lả ngồi kiệu mà hắn từng gặp trước phần mộ Lạc Thiều Phượng. Lần gặp gỡ đó vào ban đêm, ánh đuốc nhập nhoạng, nét mặt không nhìn được rõ, giờ đây, giữa ban ngày, trời quang mây tạnh, được lung linh phản chiếu ánh nước hồ, nữ tử đứng tựa lan can, da thịt trắng ngà như mỡ đông, dáng dấp kiều diễm, khoé mắt làn mi làm ngây ngất lòng người, nét ẻo lả tựa liễu yếu đào tơ, vẫn không chút yếu đuối. "Là ngươi?", Nữ tử nhíu mày trông kỹ, Lạc Chi Dương vừa chạm vào ánh mắt cô, nhất thời sóng lòng chao động, hắn vội vàng chuyển tia nhìn ra nơi khác, rồi khẽ nghiêng mình, hỏi: " Xin cho biết Thu lão tiền bối hiện đang ở đâu?" "Ngươi hỏi Địa Mẫu ư?", Nữ tử khoan thai đứng thẳng người lên, "Bà hiện không có ở đây." Lạc Chi Dương thất vọng: "Bà đi đâu vậy?," "Cũng không rõ.", nữ tử lắc đầu, nói: "Tối qua, gia sư ra ngoài, đến giờ chưa về." "Gia sư?" Lạc Chi Dương nhìn nhìn nữ tử, lòng thầm kinh ngạc, "Cô nương là đệ tử của Thu tiền bối?" Nữ tử mỉm cười: "Là đứa đồ đệ kém cỏi, làm xấu mặt sư môn." Lạc Chi Dương nhủ thầm, cô gái này ẻo lả, chẳng vẻ gì là có tập tành võ nghệ, nói thực ra, bảo Liên Hàng là đệ tử Địa Mẫu, có khi lại dễ tin hơn, hắn lòng thắc mắc, miệng hỏi: "Không biết khi nao thì Địa Mẫu trở về?" "Cũng không sao nói rõ được", cô gái nói. giọng vẩn vơ, "Gia sư hành tung bất định, có khi đi chút xíu thì về, có khi năm ba ngày cũng không chừng." Lạc Chi Dương đang cảm giác hụt hẫng, nhưng vì sự tình quá quan trọng, dính dáng tới sống còn của Tịch Ứng Chân, hắn đành phải nói: "Nếu vậy, xin phép được ở lại đây chờ bà ấy." "Ngươi tìm gia sư có việc gì thế?", nữ tử hỏi. Lạc Chi Dương không quen biết cô, dĩ nhiên hắn chẳng nói ra hết mọi sự, bèn thuận miệng đáp: "Chuyện nho nhỏ, không đáng để tiểu thư quan ngại, xin cô cứ tiếp tục thả mồi nuôi cá, đừng lý gì đến tui" Nữ tử nhìn ngắm hắn một lúc, rồi cô mỉm cười, hỏi: "Ngươi họ Lạc, tên Chi Dương?" Lạc Chi Dương gật đầu. Nữ tử nói: "Ta họ Thủy, tên Liên Ẩnh, coi như chủ nhân nơi đây. Giữ ngươi mãi tại chỗ này, chẳng đúng cách tiếp khách, xin theo ta nhập thất dùng chén trà thơm..." Thấy trong thủy tạ toàn là nữ tử, Lạc Chi Dương đang định khước từ, bỗng nghe Phi Tuyết rít lên một tiếng thét chói tai thật ghê gớm, nó vụt tung cánh bay vút vào giữa không trung. Lạc Chi Dương ngoảnh trông lại, bên trên lan can cách đấy không xa lắm, chẳng biết đã xuất hiện tự khi nào một con mèo Ba Tư lông trắng (TG: rốt cục con Bắc Lạc Sư Môn cũng đã ra mặt), đôi mắt xanh lè sáng lóng lánh như châu như ngọc. Lạc Chi Dương còn chưa kịp nghĩ ngợi phải làm gì, con Phi Tuyết đã cụp cánh, nhắm con bạch miêu dũng mãnh vồ xuống. Lạc Chi Dương toàn thân rúng động, hắn định cất tiếng quát thét nó ngừng lại, con bạch miêu đột nhiên mất dạng. Phi Tuyết một phát vồ trượt, nó rảo mắt tìm kiếm, thấy bạch miêu không biết bằng cách nào, đã chui tọt vào nằm trong lòng Thủy Liên Ảnh. Bạch chuẩn bình thường vồ trăm phát trăm trúng, bỗng nhiên thất thủ, nó nhất thời giận dữ, xoay người lại, nhắm hướng Thủy Liên Ảnh phóng tới. Lạc Chi Dương không kịp quát thét để cản nó, hắn nhảy ào đến đàng trước Thủy Liên Ảnh, dang cánh tay ra bảo vệ cô gái. Bạch chuẩn thấy thế, nó lắc mình bay lên, Lạc Chi Dương vội dùng "ưng ngữ" quát thét, Phi Tuyết bèn xoay quanh hai vòng, đến đậu bằng bặn trên đầu vai hắn, dõi cặp mắt ưng, hung hăng nhìn không chớp mí mắt vào bạch miêu. Con mèo Ba Tư vẫn thờ ơ biếng nhác như chẳng có gì xảy ra, cứ nằm cuộn tròn trong lòng chủ nhân. Hầu như Lạc Chi Dương không dám tin, một con mèo lười nhác như nó lại đã có thể tránh thoát thế vồ chụp sấm sét của con chim ưng. "Bắc Lạc Sư Môn!", Thủy Liên Ảnh vuốt ve lông cổ con mèo Ba Tư, cô mỉm cười, giọng tức giận, bảo nó: "Mi lại giở trò nghịch ngợm rồi, nếu để cho con chim to lớn kia vồ tới, ta là thây kệ mi đó." Con mèo vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nhúc nhích chút nào, làm như đang ngủ. Đàng này, Lạc thiếu Dương cũng lên tiếng giáo huấn Phi Tuyết: "Đã bảo nhiều lần rồi mà, chưa có lệnh của ta, không được làm loạn mà vồ chụp mồi. Hừ, to đầu lớn xác cỡ này, vẫn chẳng có chút khí phách gì sất, cái con mèo bé tẹo đó có đáng gì mà vồ, mà chụp. mi vóc dài thân lớn như vậy, giỏi thì kiếm cọp beo... mới tính là có bản lãnh!" Phi Tuyết bị mắng, nó dụi dụi cái đầu, dáng ủ rũ, đột nhiên, nó liếc trộm một cái, kiểu như một đứa nhỏ vừa phạm lỗi. Ba cô gái xem thấy thích thú, Liên Hàng bưng miệng cười khanh khách, Thủy Liên Ảnh cũng cười ngoác miệng tận mang tai, cô nói: "Cho dù đánh nó một chưởng vô thanh vô tức, con mèo này của ta cũng vẫn coi như không" Lạc Chi Dương kỳ quái: "Coi như không là sao?" Thủy Liên Ảnh cười, không đáp, Liên Hàng nhanh nhảu, cướp lời: "Cọp beo mà đã là cái quái gì? Con mèo của bọn ta còn lợi hại gấp mấy ấy chứ!" Thủy Liên Ảnh khẽ nhíu mày, cô nhỏ giọng quát "Liên Hàng, lại ăn nói lớn lối rồi" Liên Hàng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng bất phục, nói: "Lớn lối là sao? Bắc Lạc Sư Môn nó..." "Lại còn cãi nữa kia...?", Thủy Liên Ảnh trợn mày liễu, ánh mắt đang lạnh như sương giá chợt biến thành mềm mỏng, dường như cô vừa biến hoá thành một người khác. Liên Hàng mặt hoa thất sắc, cô ta lặng im, không nói gì nữa. Thủy Liên Ảnh cũng khôi phục thần khí nhu hoà, cô ngoảnh lại, vui vẻ nói, "Lạc công tử, xin mời!" Lạc Chi Dương không thể khước từ thịnh tình, hắn đành phải theo cô đi vào một tòa thủy đình, tám mặt trống toác, gió thổi nhè nhẹ từ ngoài vào, liễu mềm rủ bóng ngoài song cửa, mùi hương sen thoang thoảng theo gió mà thấm vào không khí bên trong thuỷ đình. Thủy Liên Ảnh ôm con mèo tiếp chuyện, chẳng mấy chốc, Liên Hàng, Lam Vân dâng trà thơm loại Bích Loa Xuân, tách chén men sứ làm từ thời Tống, màu men óng ánh như bạch ngọc, nước trà trong chén xanh biếc như một khối ngọc phỉ thúy. Thức điểm tâm có mứt quế hoa ngàn tầng, dọn trong chén dĩa pha lê, mỗi tầng mứt mang một hương vị khác nhau. Có thứ màu thiên thanh nổi trên nền trắng đĩa sứ, có nhiều thứ mứt trái cây, sắc vàng của quýt, sắc đỏ của thạch lựu, Lam Vân dùng dao nhỏ bổ dưa Tây Vực, ruột dưa vàng óng trên sớ dưa trắng nom tựa được dát vàng, nạm ngọc. Những thứ mĩ thực, những chén đĩa đẹp đẽ này, trong hoàng cung đại nội hắn cũng ít thấy, Lạc Chi Dương khen ngợi không dứt, hắn làm trọn nửa quả dưa, ăn gần hết sạch đĩa mứt quế hoa, khiến Liên Hàng đứng một bên giẩu mỏ ra mà rằng: "Quỷ tham ăn kia, chưa từng nếm qua mứt quế hoa hả?" Lạc Chi Dương vui vẻ đáp: "Mứt quế hoa, tui từng ăn nhiều lần rồi, nhưng có hương vị thế này thì chưa bao giờ thưởng thức!" Thủy Liên Ảnh cười: "Nếu thấy thích, cứ dùng thêm đi." Lạc Chi Dương vội nói: "No lắm ... no lắm rồi." Thủy Liên Ảnh lại cười cười, nói tiếp: "Ngày dài nhàn hạ, không gì hay bằng tấu chơi chút nhạc tiêu khiển." Lạc Chi Dương mừng rỡ, nói: "Chẳng còn gì hay hơn thế, đây có mỹ thực, có chén đĩa đẹp, lại thêm ba vị mỹ nhân, được thêm mỹ nhạc vào, y như lời cổ nhân, "Được đủ cả tứ mỹ, đâu còn cần gì khác nữa" "Chỉ nói nhảm", Liên Hàng dấm dẳn, "trời tốt, cảnh đẹp, lòng vui, nhạc hay .. mới được sắp vào hàng tứ mỹ, nhà ngươi này lại tính bốn cái mỹ gì khác vậy?" "Liên Hàng.", Thủy Liên Ảnh nhẹ giọng rầy cô, "Ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi, muội phải giữ chút đỉnh lễ phép với khách khứa chứ." "Đối với khách khác, tiểu tỳ giữ lễ phép, nhưng với hắn ư", Liên Hàng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nguýt dài vào Lạc Chi Dương, "Tiểu thư còn chưa biết, hắn đã làm nhiều chuyện thiệt dễ giận? Gọi tiểu tỳ là tống tử cô nương, lại ngầm sai con xú điểu mổ tiểu tỳ nữa." Thủy Liên Ảnh cười xoà, cô lắc đầu: "Lạc công tử, tiểu hoàn này của ta tính nết hung dữ, đã đắc tội nhiều, mong công tử rộng dung." "Đâu có đâu?", Lạc Chi Dương khoa tay, hắn cười cười, "Liên Hàng cô nương người thẳng tính, ăn nói thẳng thắn, hệt như ngày hè oi bức được nhai nước đá, trong lạnh thấy có cái nóng, giữa nhiệt lại cảm giác hàn lãnh, lãnh nhiệt hoà vô nhau, trong lòng thấy thiệt khoan khoái" Ba nữ tử cùng cười ầm, Liên Hàng nhiếc: "Thứ đồ tối dạ tệ, bị mắng vậy mà cứ thấy thích thú" Thủy Liên Ảnh nói ngay: "Liên Hàng, muội tử không hiểu, Lạc công tử đây trời sinh tiêu sái, mình có muốn học làm theo cũng học không xong,", cô ngừng một chút rồi bảo, "Lam Vân, muội vào đem cây đàn tỳ bà cuả ta ra đây" Lam Vân mang đến một đàn tỳ bà, Thủy Liên Ảnh vui vẻ nói: "Khiến cho công tử chê cười!" Cô dạo khúc "Thập Diện Mai Phục", tiếng đàn dồn dập với thanh âm của đao thương kiếm kích, của chiến mã đóng giáp sắt, khí thế của chiến trận trải dài ngàn dặm, bên ngoài cửa sổ, chim chóc trên nhành liễu bị tiếng đàn tỳ bà làm cho kinh sợ, chúng rối rít tung cánh bay cao xa ra nơi khác. Lạc Chi Dương tay nâng chén trà, tai lắng nghe, dứt khúc đàn, Thủy Liên Ảnh buông tỳ bà, cười, hỏi: "Lạc công tử là người tao nhã, chẳng hiểu tiểu nữ dạo khúc đànn này nghe có lọt tai chăng?" Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ rồi nói: "Thứ cho tại hạ mạo muội, thủ pháp của tiểu thư cực giỏi, có điều, nghe qua, tựa hồ thiếu một chút gì đó." Thủy Liên Ảnh "dạ" một tiếng, nói: "Xin được chỉ giáo." "Theo tui thấy, trong tiếng đàn thiếu một chữ ‘tình’. Bạch Lạc Thiên (Bạch Cư Dị của Tỳ Bà hành) từng bảo: ‘ So dây gẩy đàn dăm ba tiếng nhạc, trước hết cần có cái 'tình’, bất kể là nhạc khí nào, trước khi tấu nhạc, tiên quyết cần phải có tình, vì nếu vô tình, dẫu kỹ xảo cao tới đâu, sẽ chỉ như là hái hoa trong kính, mò trăng đáy nước, mọi sự sẽ trống rỗng, thực sự sẽ là hư ảo.'" Thủy Liên Ảnh mỉm cười, dáng vẩn vơ, cô nói: "Nhưng Lưu Vũ Tích cũng đã có nói: ‘Đông biên nhật xuất tây biên vũ Đạo thị vô tình hoàn hữu tình.' tình trong gang tấc, nhưng theo tâm trạng mình mà có hay không có, là vô tình, là hữu tình, ai dám nói mình hiểu thấu cho rõ? Có khi cái hữu tình của ta lại là cái vô tình của công tử, có khi hữu tình của các hạ lại là vô tình cuả ta " (ND: trích bài thơ Đường Trúc chi từ - Nguyên tác: Lưu Vũ Tích Dương liễu thanh thanh giang thủy bình Văn lang giang thượng xướng ca thanh Đông biên nhật xuất tây biên vũ Đạo thị vô tình hoàn hữu tình." --Dịch nghĩa-- Cây dương liễu xanh xanh, nước sông phẳng lặng Nghe tiếng chàng hát hò trên sông Phía đông mặt trời đang mọc, phía tây thì lại có mưa Bảo rằng trời không tạnh, thiếp lại thấy là tạnh. [đây là kiểu chơi chữ đồng âm, 'tình' 晴 bộ NHẬT nghĩa là tạnh, "tình" 情 bộ TÂM có nghĩa yêu thương] ) "Ừa đúng rồi .. ừa phải rồi.", Liên Hàng góp miệng giúp tiểu thư, "Ngươi nói mạnh miệng ào ào, mà hổng biết gì hết! Hừ, ngươi lận lưng cây sáo dài cỡ đó, nhất định là biết thổi sáo, hãy thổi một chút nghe thử coi, ta thiệt muốn xem xem, ngươi hữu tình hay là thứ vô tình." Lạc Chi Dương cười hì hì: "Cô nương đã ra lệnh, không dám không tuân.." Hắn tháo cây sáo, đưa lên ngang miệng, đuôi mắt chợt thấy Thủy Liên Ảnh dõi mắt trông ra ngoài, có vẻ hơi cập rập, sâu trong đáy mắt cô ẩn hiện một thoáng gợn mà hắn không hiểu rõ vì sao, vẻ như cô đang lo lắng gì đó. Lạc Chi Dương sững sờ, hắn cảm giác cô này thần khí kỳ lạ, còn đang dụ dự, bỗng từ bên ngoài vọng vô một giọng nam tử ồm ồm thô lỗ: "Con mẹ nó, mấy người trong đó, mau lăn ra đây cho lão tử coi nào" Lạc Chi Dương giật mình, hắn ghé sát vào cửa sổ nhìn ra, còn chưa thấy rõ, tiếng gió tạt mạnh vô, hắn vội vàng cúi đầu, nghe sột một tiếng, một mũi tên bay tới, cắm phập lên bức mành mành tre treo cửa sổ, đuôi tên rung rung. Lạc Chi Dương vừa hãi vừa giận, hắn khẽ nhấc một cái ghế đưa ra che chắn trước người, ngỏng cổ lên thăm dò nữa, lại nghe soạt soạt soạt ba mũi tên bay tới, cắm phập vào cái ghế. Lạc Chi Dương một mặt đề phòng tên, một mặt nhìn trộm ra, ngoài thủy tạ có bảy, tám tiểu thuyền, người trên thuyền mặt đầy sát khí đang hè nhau nhảy lên bờ, tay cầm đao thương, ào ào xông vô thủy đình. Lạc Chi Dương buông cái ghế, tuốt kiếm Chân Cương cầm tay, phe đối đầu đã ùa tới, khoảng hơn bốn mươi người, ai nấy hình dạng bặm trợn, thần khí dũng mãnh, thoạt trông biết ngay loại hảo thủ nội ngoại kiêm tu. "Ai vậy?", Liên Hàng sắc giọng thét lên, "Giữa ban ngày ban mặt, dám cả gan xông vào nhà dân lương thiện?" Lạc Chi Dương ngoái nhìn lại, Liên Hàng cầm trong tay một cây sào tre xanh biếc dài cỡ tám thước, cô đứng che chắn trước Thủy Liên Ảnh, trợn mắt trợn mày, Lam Vân cũng xách giỏ tre, cầm cuốc mỏ hạc đứng kế bên, vẻ mặt có chút khẩn trương. Bọn người xâm nhập ngó vào nhau, một tên trong bọn kêu lên: "Tại sao chỉ có mấy mạng quèn này thôi? Tặc bà nương Thu Đào kia đâu?" Lạc Chi Dương đoán được lai lịch đối phương, chẳng để ba nữ tử trả lời, hắn giận dữ quát thét: "Thu Đào nào? Nơi đây là thủy tạ nhà dân lành, nơi chúng ta đang ngồi uống trà ăn bánh, bọn bay tự tiện xâm nhập, thử hỏi đạo lý ở đâu?" Đối phương nghe hắn nạt nộ, vẻ mặt bỗng dưng ngần ngại, tên vừa hỏi đã lớn tiếng bảo đồng bọn: "Đừng nghe tiểu súc sinh nói nhảm, lão tử đã có thám thính rõ ràng, cái tòa ‘Hành Hạnh thủy tạ’ đây là hang ổ của Tây Thành vùng kinh sư, tặc bà nương Thu Đào kia mỗi năm đều trốn lánh tại đây. Vụ bắt cóc Tiền trưởng lão, mụ ta cũng có tham dự, làm chuyện càn rỡ, Tiền trưởng lão hẳn đã bị nhốt tại đây, tặc bà nương Thu Đào kia ..." Lạc Chi Dương nghe y nói, đưa mắt nhìn kỹ người nọ, y cũng một nam tử cỡ tứ tuần, trong tay có một mũi ngư xoa, da mặt tím bầm, đỉnh đầu hói quá nửa, y đang hùng hổ nói, đột nhiên hét thảm một tiếng, y đưa tay bưng miệng, qua kẽ mấy ngón tay, thấy máu đỏ ứa ra. Bọn kia chấn động, cùng kêu lên: "Bộc Dương huynh, làm sao vậy?" Người nọ buông tay, khạc ra một ngụm máu tươi, trong máu có lẫn hai mẩu răng nanh, cộng thêm một hòn châu sáng loáng, nhìn kỹ lại, đúng là một viên ám khí bằng sắt dạng hạt sen. Quần hào nhất thời ngạc nhiên, ồn ào, trợn mắt dòm Lam Vân, lão già cao lớn thủ lãnh cả bọn cất cao giọng hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi bắn ám khí đả thương huynh đệ ta?" Lam Vân cười gằn: "Ai biểu hắn ngậm máu phun người!" Gã mặt tím đầu hói giận không thể tả, y la lớn: "Xú nha đầu, ta Bộc Dương Chiêu, đến đánh nhau với ngươi". Ngư xoa trong tay rung lên, y rảo bước thật dài, xông vào Lam Vân. Liên Hàng hừ lạnh một tiếng, cô giương cao gậy trúc xanh chặn đường y, Bộc Dương Chiêu vung ngọn xoa chém vào, đụng phải cây sào tre, y nghe rẻng một tiếng, Bộc Dương Chiêu chỉ cảm giác một cỗ kình lực kỳ quái ập đến từ thân sào, tức thì song chưởng bủn rủn, y phải lùi liền một hơi ba bước. Những người khác đồng thanh ồ lên, họ hè nhau xông tới. Liên Hàng quát một tiếng thánh thót, cô giương cao sào tre, vụt ra một vòng, bao trùm như một cái túi thật to, hai gã hán tử chạy quá nhanh, chúng va vào màn kình khí đó, thấy đầy trời bóng xanh loa loá, vội vã lui ra sau nhưng đà không kịp, cảm giác đầu gối đau nhức, khiến chúng bủn rủn đôi chân, cây sào tre thừa cơ xoắn vào, xoát xoát hai tiếng, đánh tung bay cả hai lên, làm chúng rơi rụng, té nhào vào lũ đồng bọn, lập tức vang lên ầm ĩ những tiếng gào thét đau đớn. "Khoan đã!", lão già cao lớn hả họng ra lệnh, "Tất cả lui ra!" Cả bọn ùn ùn lùi ra, chúng trố mắt nhìn kỹ, thấy hai viên ám khí thiết liên tử đang còn quay lông lốc trên mặt đất, lập tức hiểu là hai gã kia trúng ám khí vào đùi, rồi bị sào tre xoắn lấy mà vụt tung ra, hai ả tiểu nha đầu gần xa phối hợp chiến đấu hệt như áo trời kín kẽ. Ý niệm đó khiến bọn chúng lập tức sợ hãi, mất hẳn ý khinh địch, chúng cầm chặt chẽ vũ khí trong tay, dáng e dè. Lão già cao lớn tiến tới một bước, trầm giọng hỏi: "Bọn các ngươi ở đây, ai làm chủ?" "Là ta!", Thủy Liên Ảnh khoan thai đứng dậy, cô nhoẻn miệng cười, nói, "Túc hạ mặt hổ hàm én, nói giọng Giang Chiết, hẳn là Triệu Kiến Hoài, đường chủ của Ứng Thiên phân đường trong Diêm bang" Lão già sững sờ, lão gật đầu, hỏi trở lại: "Cô nhận ra ta?" "Từng có nghe sơ qua.", Thủy Liên Ảnh giọng thản nhiên. Triệu Kiến Hoài nhìn xoay xoáy vào nữ tử, trầm giọng hỏi: "Ta nhìn cô dáng dấp một thiên kim tiểu thư, tại sao chỉ một lời không hợp nhĩ, đã ra tay đả thương người khác?" "Lão đang nói đến y chăng?" , Thủy Liên Ảnh trỏ tay vào Bộc Dương Chiêu, "Vị Bộc Dương tiên sinh này chính là phó Đường chủ phân đường Chiết Giang, một lộ ‘Hàng Long xoa’ cũng có tiếng tăm chút đỉnh trên giang hồ, cớ sao ăn nói tục tằn không chịu nổi, còn tệ hơn thứ lưu manh côn đồ hạ lưu hạng ba, hạng bốn" "Ngươi nhục mạ ai?", Bộc Dương Chiêu giậm chân đùng đùng, giận dữ, "Nếu bọn ngươi không phải bè đảng của mụ già nọ, ta là lấy cây ngư xoa này trước thọc vô miệng ngươi, sau là làm phòi óc ra", y còn chưa dứt câu, chợt tay trái Lam Vân khẽ nhúc nhích, vùn vụt bay ra một làn gió dữ, khiến y phải hối hả vung cương xoa, chỉ nghe "chát" một tiếng, thiết liên tử đập trúng vào lưỡi xoa, làm chấn động hổ khẩu tay Bộc Dương Chiêu. "Họ Bộc Dương kia", Liên Hàng cười gằn, "Ngươi bộ có nhiều răng lắm hả? Nơi đây chính là Hành Hạnh thủy tạ, đâu phải chỗ cho ngươi giệu võ giương oai đâu?" Bộc Dương Chiêu giận dữ, đang muốn mắng trả, Triệu Kiến Hoài khoa tay, nhìn vào Thủy Liên Ảnh, hỏi: "Địa Mẫu Thu Đào là gì của cô?" "Đó là gia sư." Thủy Liên Ảnh bình thản nói. Bọn xâm nhập nghe thế, thảy đều cả kinh, hô hoán một chút rồi rùng rùng lui nhanh ra sau dăm bước, nét kinh hoàng hiện rõ trên mặt. Triệu Kiến Hoài khẽ nhíu mày, bỗng lão cười, nói: "Hay lắm, ta đang còn lo cô chưa có liên quan gì nhiều, nếu là phận sư đồ, thật là không còn gì hay hơn!" Thủy Liên Ảnh hỏi: "Xin nói rõ cho?" Triệu Kiến Hoài gằn một tiếng, giọng lạnh tanh: "Tối hôm qua, tên họ Lan của Tây Thành đánh lén, bắt cóc đi Tiền trưởng lão của bản bang. Có đi mà không có lại thì khiếm lễ, hôm nay ta cũng bắt đi đồ đệ của Địa Mẫu Thu Đào, đem một đổi một, xem ai ăn ai?" Lạc Chi Dương nghe mà thầm kinh hãi, hắn không ngờ chưa quá mười ngày, Diêm bang cùng Tây Thành chẳng những oan cừu còn chưa tiêu, lại lún sâu nhiều hơn nữa. Bang chúng Diêm bang phần lớn là dân đầu đường xó chợ, người xấu kẻ tốt chen lẫn nhau, ăn nói chẳng biết dè chừng, miệng lưỡi chúng dần dà tục tĩu. càng lúc càng thêm khó nghe, Liên Hàng, Lam Vân làm sao chịu đựng mấy câu nói đốn mạt rẻ tiền này cho được, hai cô đều nổi giận phừng phừng, đỏ mặt tía tai, riêng Thủy Liên Ảnh bất động thanh sắc, cô chờ cho đối phương nhốn nháo xong, mới chậm rãi nói: "Đầu sỏ Diêm bang, ngoài tam đại trưởng lão, còn có năm đại diêm sứ, mười lăm đường chủ. Trong tam đại trưởng lão, Hải trưởng lão Tôn Chính Phương chưởng quản năm phân đường đông nam, gồm luôn năm tỉnh có ruộng muối, Thổ trưởng lão là Cao Kỳ chưởng quản năm phân đường phương bắc, ngoài chuyện vận chuyển muối, những mỏ muối vùng tây bắc là do ông ta quản lý, Tỉnh trưởng lão Tiền Tư chưởng quản năm phân đường phương nam, chuyển vận muối mé tây nam ở trong tay ông ta. Tam đại trưởng lão từ nam lên bắc, mỗi người trông coi một phương, Tỉnh trưởng lão thường trú tại Thành Đô, ông ấy đến kinh thành từ lúc nào vậy?" "Bọn Tây Thành nhà cô khinh người quá đáng.", Triệu Kiến Hoài lớn tiếng: "Vì vậy, Ngũ Diêm sứ giả phát ra ‘Thập Phương Thủy Tinh phong’, tất cả những đệ tử tinh duệ của Diêm bang đều kéo nhau về kinh thành. Tiền trưởng lão trong năm ngày đã dùng sáu thớt khoái mã chạy đến kinh thành hòng báo thù cho Tề bang chủ." Lạc Chi Dương nghe nói mà kinh hãi, Thủy Liên Ảnh vẫn cười cười, dáng hững hờ, cô nói: "Triệu Đường chủ, xin lỗi cho ta cả gan nói thẳng. Quý bang bang chủ chưa lập xong, rắn mất đầu, kéo rốc các thủ lĩnh về tụ tập nơi kinh thành, chỉ sợ xảy ra họa hoạn không hay, chưa ăn thua gì được tới Tây Thành ta , đã vì tranh giành ngôi vị Bang chủ mà đánh lẫn nhau loạn đả." "Nói hươu nói vượn.", Triệu Kiến Hoài gằn giọng, "Chuyện nội bộ Diêm bang ta không cần cô quản. Tiểu nha đầu, tự cô chịu trói hay bó buộc bọn lão gia động thủ?" Lời còn chưa dứt, chợt có người kêu lớn: "Triệu Đường chủ còn dấm dẳn làm gì với mấy ả? Bất kể là nam hay nữ, cứ ra tay trước bắt giữ, sau nói chuyện." Mọi người Diêm chúng cùng kêu đúng đúng ... chúng ùn ùn xông lên. Liên Hàng thấy thế, cô quơ cây sào tre quét ra, chợt nghe tiếng thét lớn, một gã tráng hán đầy râu ria cầm song chuỳ xông tới, y vung thiết chùy, bất kể ánh kình khí xanh biếc của sào tre, đập nhầu vào. Nghe rầm một tiếng, Liên Hàng hổ khẩu bị chấn động mạnh, cây sào gần muốn tuột khỏi tay. Lam Vân thấy tình thế không ổn, cô vung tay ném ra ba hạt thiết liên tử, chia làm ba ngả trên dưới đánh vô tráng hán, hán tử kia tài nghệ cũng khá cao cường, y thu hồi thiết chùy, dùng nó che chắn, nghe đinh đinh đinh, đã đánh rơi ba món ám khí, nhưng y không dè còn một thiết liên thứ tư bay tới, đánh trúng vào huyệt "Hoàn Khiêu" trên đùi y. Hán tử chập choạng, rất chật vật mới lui được ra sau, Liên Hàng cũng không buông tha, cô giương cao cây sào tre, nhắm đâm vô tâm khẩu y. Lúc này, một gã nam tử áo màu vàng nghệ tay không nhảy ra, y quơ tay phải bắt gọn một viên thiết liên tử, tay trái y đột nhiên vung ra chụp dính lấy sào tre Liên Hàng bị chấn động, cô định rụt sào tre về, nam tử há miệng hét lớn, y rung tay trái, Liên Hàng như bị sét đánh, toàn thân bải hoải, cô không còn trụ được, đành buông cây sào, liên tục lui về phía sau. Lam Vân thấy thế, cô thò tay bốc lấy một hạt thiết liên, định ném ra cứu viện Liên Hàng, không ngờ nghe suỳ suỳ, một ngọn tiểu tiễn đã phá không phóng tới. Không kịp suy nghĩ gì nhiều, bàn tay trắng nõn cô vung lên, hạt sen sắt đánh trúng vào tên, làm nó rơi xuống đất, đầu mũi tên óng sắc xanh xanh, rõ ràng có tẩm kịch độc. Lam Vân trong lòng hốt hoảng, cô rảo mắt thấy một gã áo vàng đang giương cao cái liên nỗ, bấm nút bắn thêm nhiều mũi tên tới. Cô không dám chần chừ, bốc vội từ trong giỏ trúc một nắm thiết liên tử, cô ném ra, chỉ nghe xuy xuy, những mũi tên bị đánh bạt ra, có một mũi tên đâm xuyên qua quả dưa đặt trên bàn, làm vỡ nát tan cái điã đựng dưa. Liên Hàng bị mất cây sào tre, chỉ còn tay không, gã áo vàng nghệ đã thét lớn một tiếng, cử cây sào, thế mạnh như vũ bão, đâm vào bụng cô gái. --- hết chương 20 và dứt điểm quyển 4 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang