[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 10 : Biện Chiết Quần Hùng

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:09 29-04-2018

Dịch: levan Xung đại sư cười ha hả, lớn giọng bảo: "Có nguyên tắc ‘khách tùy chủ tiện' (khách theo sau chủ), ba vị là chủ nhân, cũng nên cử trước ra một vị xuất chiến." Ba tôn nhìn nhau, chụm đầu thương nghị, Thi Nam Đình nói "Có câu 'Hậu phát chế nhân', chi bằng bảo bọn họ cử người trước để mình liệu tình thế, lựa người ứng phó mới là thượng sách." Hoa Miên cũng nghĩ kỹ điều đó, bà lớn tiếng trả lời đại sư: "Ở xa tới là khách, chủ nhà cái gì cũng tranh đi trước, sợ thiếu lễ tiết. Đại hòa thượng, trước tiên, phe ông cử người ra trận đi!" Xung đại sư cười đáp: "Như thế, hòa thượng xin làm tới vậy.", lão thung dung bước tới hai bước, nói to: "Hòa thượng bất tài, xin đánh cái trận đầu này!" Lão vừa nói dứt, Đông Đảo ba tôn cảm thấy ngoài dự liệu, cứ nghĩ lão là chủ soái bên phe nọ, đúng lý là phải áp trận để điều động, giờ đây, lão ứng thân đánh trận đầu, khiến cả ba tôn khó xử trí. Trận đầu là trận mở màn, thắng bại ảnh hưởng lớn đến khí thế, thua thì mất uy phong không nói làm chi, còn có thể' ảnh hưởng đến hai trận sau. Thi Nam Đình ngẫm nghĩ, ghé sát vào mặt hai người kia, nói: "Môn 'Đại Kim Cương thần lực' đó của hoà thượng được chân truyền, bọn mình ba người đều không nắm chắc sẽ thắng được hắn, nhưng hai trận sau, Trúc Nhân phong khinh công cao siêu, đúng là địch thủ của Dương tôn chủ, Minh Đấu tuy nội lực cao cường, nhưng về liệu địch chiếm tiên cơ, hãy còn thua xa Hoa tôn chủ. Cho nên, trận thứ nhất, ta xuất chiến, Đại Kim Cương thần lực đánh gần thì vô địch, nhưng những món ám khí của ta lại tấn công từ xa, lấy dài của ta chống ngắn của hắn, thắng thì tất nhiên là ngon rồi, nhưng rủi bị thua, hai trận sau cũng có thể cứu vãn được" "Lời Thi tôn chủ cũng có phần hữu lý", Hoa Miên lo lắng, "Hoà thượng này mặt ngoài hòa hoãn, nhưng nội tâm quỷ quái, ông giao thủ với hắn phải vô cùng thận trọng." Thi Nam Đình gật đầu, ông bước ra, nói lớn: "Đại hòa thượng, Thi mỗ đến so hai ba chiêu cùng ngươi!" Xung đại sư mỉm cười, chắp tay, nói: "Môn 'Bắc Cực Thiên Từ công' của Thi tôn chủ đứng vào hạng số một trong võ lâm, hôm trước xem thấy trên quán 'Tiên Nguyệt' bần tăng còn chưa thoả ý, hôm nay, đúng dịp, xin toàn lực thỉnh giáo." Thi Nam Đình nói: "Đại sư quá khách khí.", tay phải ông rung lên, đầu ngón tay loảng xoảng vung ra nhiều mảnh kim loại thật nhỏ bằng đồng thau, chúng tụ vào một chỗ, rồi kết liên thành một quả cầu thép cứng tròn, sáng chói lọi. Nét tươi cười cuả Xung đại sư tắt hẳn, hàng mi dài giãn ra, mắt phượng lão loe loé sáng, toát ra một khí thế bức nhân. Ánh mắt Thi Nam Đình chạm vào ánh mắt lão, ông chẳng những không xốc dậy nổi chút địch ý nào, lại còn có cảm giác ngượng nghịu, Ông nhìn dung mạo hoà thượng đó, có cảm giác mình đang lạc vào rừng tiên, cảnh Phật, tưởng chừng như ông đang gặp lão trên bước giang hồ, đang cùng lão ngồi xuống bàn luận về đạo lý, được tẩy sạch những phàm tục, được dẹp tiêu tan tục luỵ, nếu phải cùng lão đấu qua đá lại, thực là một điều đáng chán ghét vô cùng. "Mời Thi tôn chủ", tiếng Xung đại sư lọt vào tai, Thi Nam Đình mới sực tỉnh, ông mở to mắt ra nhìn, thấy hòa thượng giơ cao hữu quyền, chầm chậm đẩy ra, đưa một luồng kình khí lớn rộng như quả núi, đổ sầm sập tới. Thi Nam Đình bước sang, tránh đâu mặt cùng lão, tung ra chiêu "Nam Đấu ti mệnh", tay trái khua tròn, đánh tạt vào quyền phong đối phương, tay phải vẫy nhẹ một cái, quả cầu thép bung rộng, đánh tung ra hơn mười mảnh kim loại, soạt soạt tấn công. Khi hai quyền chạm nhau, cánh tay Thi Nam Đình nóng bỏng, ông ta lịch kịch lui về sau ba bước, trong khi Xung đại sư vẫn đứng thẳng tại chỗ, bất động, lão biến quyền thành chưởng, cánh tay khoa lên nửa vòng tròn, quét sạt sạt xuống mé dưới, đã nghe loảng xoảng tiếng kim loại chạm đất, Nửa thân trên vẫn bất động, lão bước vung lên hai bước, đám đông còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy thân hình lão đằng không, chân trái tưạ vó ngựa tung bay, đang đá vung vào cổ họng Thi Nam Đình.Cước đến nhanh như sấm sét, lại không một tiếng gió, Thi Nam Đình phải sử chiêu "Bắc Đẩu hoành thiên", giương song chưởng lên ngăn ngọn cước. Đôi bên vừa chạm vào nhau, Thi Nam Đình chợt thấy không ổn, một luồng kình khí vô cùng mạnh mẽ theo bàn chân hòa thượng ập vô người, chuyền từ cánh tay xông thẳng vào ngực. Thi Nam Đình gần muốn hộc máu, nương theo dư lực ngọn cước, ông ta lùi nhanh ra sau, tưởng đã hoá giải kình lực đó, nhưng ông chẳng dè, hậu kình của "Đại Kim Cương thần lực" liên miên bất tận, khiến Thi Nam Đình không trụ được, đã bị đẩy văng ra ước chừng hơn ba trượng, đôi chân còn chưa kịp bám đất, Xung đại sư như quỷ như mị đã lướt tới, lão vung năm ngón tay thành trảo, chụp vào tâm khẩu ông ta. Thi Nam Đình giũ mạnh tay phải, phóng ra nhiều điểm hàn tinh, những mảnh kim loại khi dính vào nhau, lúc bung ra, tới tấp tạt vào mặt Xung đại sư. Hai người cách xa nhau vài tấc, cái giũ tay này của Thi Nam Đình khá độc địa, dẫu lão có tài thăng thiên độn thổ, Xung đại sư cũng khó tránh sát thương. Chỉ thấy lão uốn người, toàn thân mình bốc lên cao, chân tay co rút lại, rúc đầu và ngực vào trong, thân mình lão biến thành một quả cầu tròn, khi những mảnh kim loại bắn vào, tăng bào màu nguyệt bạch rách bươm như một túm lông chim, nhuốm vài lằn máu đo đỏ. Biến hoá kế tiếp xảy ra cực kỳ mau lẹ, Thi Nam Đình còn chưa có ý niệm gì, quả cầu thịt nọ vụt tưng mạnh lên, lùa theo một luồng gió dữ, đã tạt trúng ngay ngực ông ta. Lực va chạm quá to, tứ chi Thi Nam Đình hầu như gãy rời, ông ta bị đánh văng, vượt khoảng cách mấy trượng, nhắm đúng vào vách đá núi bên ngoài mà xộc vào. Hai người quá chiêu cực nhanh, người đương trường phần lớn không nhìn theo kịp, lúc vừa thấy Thi Nam Đình đâm đầu vào vách đá, họ đều hốt hoảng mà hò hét rầm rĩ. "Đinh đinh", sau tiếng sắt thép chạm đá đó, từ vách núi hiện ra một cái vòng kim loại cứng, ánh kim loại loé sáng, đang ghì cứng vào một mỏm đá. Xung đại sư vươn mình lui ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất, lão thấy vòng cứng, sắc mặt cũng vẫn chẳng chút thay đổi. Chợt nghe một tiếng thét vang, Thi Nam Đình từ vách đá nhảy vào, khóe miệng rướm máu, trong tay phải vung vẩy một chuỗi những vòng cứng, kích cỡ như nhau, bề kính chừng vài tấc, phần sắc bén hướng ra ngoài. Lạc Chi Dương nhìn thấy, hắn buột miệng kêu: "Kỳ quái, kỳ quái." Tịch Ứng Chân hỏi hắn: "Cái gì kỳ quái?" "Võ công hòa thượng đã là kỳ", Lạc Chi Dương dừng một chút, "món binh khí của Thi tôn chủ lại càng kỳ quái hơn." "Chẳng có gì kỳ quái!", Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu, "Hòa thượng là truyền nhân Kim Cương môn, ba mươi hai biến tướng của hắn đều xuất xứ từ thuật Yoga, khắp thân mình hắn đều nhu nhuyễn theo ý muốn, nếu ta trông không lầm, cái biến vừa rồi chính là từ tướng 'Thoát Thai Tước mẫu' (sinh ra từ trong bụng chim công)" "Tước mẫu?", Lạc Chi Dương lấy làm lạ, "Tại sao không gọi là kê mẫu, áp mẫu (mẹ gà, mẹ vịt)?" "Mi có chỗ không rõ", Tịch Ứng Chân giải thích, "Đó là điển cố kinh Phật, tương truyền hồi mới tạo thiên lập địa, lương thực một con chim khổng tước (con công ngũ sắc) là cả trăm con chim nhỏ, nó thân mình cực to, rất hung hãn, có thể nuốt tươi người ta. Đấng Thế tôn Như Lai tu luyện trên đỉnh Tuyết Sơn, bị con khổng tước nuốt trộng, Thế tôn rạch bụng khổng tước chui ra, cho nên tôn khổng tước làm mẫu, ban cho nó danh hiệu 'Khổng tước Phật mẫu Minh Vương'. Lúc Thế tôn ở trong khổng tước đã thu hình thành một quả trứng, ra khỏi bụng chim rồi, mới biến trở lại hình người, phép biến hoá thật là kỳ ảo, muốn sao được vậy" "Thú vị nhỉ, ông Phật to bự mà có thể hoá phép biến thành trứng chim à?", Lạc Chi Dương cười hì hì, "Nói như vậy, nếu cái đầu hòa thượng mà không đem cạo trọc bóng nhoáng, chẳng phải đà bất kính cùng Phật tổ ư." Tịch Ứng Chân đáp "Cái đầu trọc bóng nhoáng có mắc mớ gì tới Phật tổ đâu?" Lạc Chi Dương cười, đáp: "Ngài trông cái đầu trọc bóng nhoáng của Đại hòa thượng , bộ không thấy nó giống một cái trứng chim nhẵn thín sao?" Bọn đệ tử Đông Đảo nghe hắn nói, đều ồ lên cười rũ rượi. Trong một thoáng, Xung đại sư trợn mắt dòm dòm vào Lạc Chi Dương. Xung đại sư từng luyện sáu pháp thông của Phật môn, có một pháp là "Thiên Nhĩ thông", lá rụng trong vòng mười trượng, lão nghe được rõ ràng, giọng Tịch Ứng Chân tuy nhỏ, lão cũng nghe trọn vẹn, nên lão thầm kinh ngạc, bất giác đưa mắt quan sát lão đạo sĩ, tự hỏi thầm: "Đạo sĩ nọ là ai, coi bộ dạng hiên ngang, ánh mắt thật sắc bén." Nhưng lão lại nghe Tịch Ứng Chân vui vẻ mắng: "Lạc Chi Dương, cái lưỡi mi ăn nói không sạnh sẽ, sớm muộn gì cũng sa địa ngục mà bị hành tội cắt lưỡi! Mà này, nói đến chuỗi cái vòng cứng của Thi Nam Đình, món binh khí đó cũng rất nổi tiếng, tên nguyên vẹn là 'Toàn Cơ Cửu Liên Hoàn', hồi trước, xuất xứ từ cung 'Thiên Cơ', cách sử dụng rất là huyền ảo, mi nếu muốn học hỏi, chớ ngại khó, hãy quan sát cho kỹ vào." Lạc Chi Dương nghe thế, hắn bất giác liếc lão đạo sĩ, cảm giác một tư vị khó tả trong lòng. Vân Hư đã đáp thuyền ra đi, chẳng còn ai phá giải nổi "Nghịch Dương chỉ", hắn chắc mẩm Tịch Ứng Chân biết sẽ phải chết, không còn gì để nghi ngờ. Hắn cứ tưởng lão đạo sĩ này thể nào cũng thất chí, nản lòng mà ủ rũ, đâu dè, ông ta cứ như không, cứ nói nói cười cười, từ đầu buổi đến giờ, chẳng thấy ông ta có tí gì là nản lòng, thất chí. Trong một tiếng thét dài, Thi Nam Đình múa chuỗi chín chiếc vòng như một cây trường tiên, ông quét nó tới, đường roi đi ưốn lượn ngoằn ngoèo khác thường trên không. Hòa thượng chụm tay trước ngực, ánh mắt sắc bén, lão đợi chuỗi vòng vào gần thân mới vung tay áo, xuất chưởng, đưa Đại Kim Cương thần lực ra, tạo thành một bức tường, khi chuỗi vòng chạm vào, chúng phát ra những tiếng leng keng kỳ lạ. Chợt một chiếc vòng tách rời ra, nó bay 'soạt' lên, vẽ một vòng tròn lớn, tập kích vào sau lưng Xung đại sư. Trước biến chuyển thần kỳ nọ, đám đông đồng thanh reo lên 'Giỏi', đã thấy Xung đại sư trợn ngược hàng lông mày, nghe 'sột' một tiếng, lão đã vung ngược cánh tay phải ra sau, như một con rắn độc không xương, dưới một góc độ khó tưởng tượng nổi, cánh tay đã quạt thẳng về cái vòng nọ. Bị trúng kình lực, chiếc vòng rung mạnh, trong tiếng gió vù vù, như lá cây rơi rụng, nó đã bị vụt mạnh ra bên ngoài. Lập tức, Thi Nam Đình thét lớn, chuỗi vòng trong tay ông xộc thẳng tới, kéo chiếc vòng riêng lẻ kia trở vào trong chuỗi như chim én về tổ, rồi cả chùm chín chiếc vòng quậy cuồn cuộn lên một vầng sáng trắng, nhắm cắt vào vùng eo lưng Xung đại sư. Lạc Chi Dương mê mẩn nhìn, hắn chợt hiểu, những vòng nọ đúc bằng đồng nguyên chất, khi được Thi Nam Đình rót kình khí của "Bắc Cực Thiên Từ công" vào, chúng chợt có từ tính, đã tự hút chặt lấy nhau. Chiếc vòng tập kích riêng lẻ bị Xung đại sư đánh bật ra, nhưng từ lực hấp dẫn nó đã bay ngược trở về gắn khít lại cùng chuỗi vòng. Chuỗi chín vòng nọ vốn là một món đồ chơi tương truyền do Gia Cát Khổng Minh sáng chế, chuỗi chín vòng móc nối chuyển vận qua lại, thành món giải trí người chơi.. Thi Nam Đình tách rời một vòng, mới chỉ là một trò mọn, giờ, ông ta trợn mắt, thét to, chân bước phầm phập phát ra gió, chuỗi vòng trong tay mở rộng phạm vi, chúng vùn vụt xoay chuyển bay quanh người Xung đại sư. Đôi lúc chuỗi vòng tách ra, khi thì một vòng, lúc thì hai chiếc bay lượn hai bên như cánh chim, khi thì thành ba nhóm giống chữ 'PHẨM' lớn, mỗi nhóm ba chiếc cùng uốn lượn, dưới ánh nắng, chúng bay vun vút lấp loáng ánh hàn quang, gây ớn lạnh trong lòng người xem. Xung đại sư đứng thẳng người, bất động, lão quơ song chưởng quay quanh mình, vòng đén mé tả thì chặn, đến từ bên hữu thì ngăn, kình lực phát ra đã đánh lùi tất cả moi vòng. Hai người một tĩnh một động, luân phiên thi triển thần thông, chuỗi chín vòng nọ xem rất ngoạn mục, chúng tách ra rồi lại dính vào, khi hợp thi như một cơn sóng bạc nhấp nhô, khi tách rời lại giống những mảng mây tản ra, kỳ diệu hơn nữa, khi chúng được Thi Nam Đình phổ chiêu thức "Giải Liên Hoàn", những biến hoá cực kỳ rối rắm, tách ra hợp vào rất khéo léo, người quan chiến có cảm giác đang đi trong đường hầm ngoằn ngoèo u tối, không sao di chuyển ánh mắt ra chỗ khác. Thoắt cái họ đã qua lại hơn mười chiêu, Xung đại sư chủ ý tiêu hao sức lực đối phương, lấy tịnh chế động, mặc tình địch thủ biến hoá thế nào, ông ta trước sau không để vòng tròn tiếp cận thân mình. Thi Nam Đình đánh đông đả tây mãi, dần dà yếu sức, dạo trước, ông luyện công sơ ý để tẩu hỏa nhập ma suýt chết, may nhờ Vân Hư kịp cứu chữa, nhưng căn bệnh đã mang, bình thường thì không sao, lúc phải kịch chiến, bệnh cũ dễ tái phát. Ông đã lãnh một cú va vập với Xung đại sư, gan ruột đều dã chấn thương, giờ đây phải chiến đấu lâu dài, khí huyết kém dần, ngón sử dụng võ khí "Toàn Cơ Cửu Liên Hoàn" này cực kỳ hao tổn sức lực, một lúc sau, tạng phủ ông bắt đầu ê ẩm đau. Trong lòng lo lắng, Thi Nam Đình nhìn thấn sắc Xung đại sư, ông bất giác nghĩ thầm: "Hoà thượng này hết sức tự tin, có khi lão biết trước nhược điểm của ta chăng? Lão cố tình dằng dai, ý hẳn chờ nội thương mình tái phát?" Nghĩ vậy, ông lắc cổ tay, chuỗi chín vòng đồng vươn dài, đi cùng một làn kình khí mãnh liệt, nhắm đâm vào vùng eo bên trái Xung đại sư. Ánh mắt cười cợt, Xung đại sư chém tả chưởng ra, một luồng lực đạo đập mạnh lên chuỗi vòng, phát những tiếng rổn rảng chói tai. Hai mắt bỗng trợn tròn, Thi Nam Đình thét lớn một tiếng, "Mở", chín cái vòng lập tức tách ra, quay tròn, bay vù vù khi phải khi trái, lúc trước lúc sau, như một trận thế xoay tròn, hợp thành một cái khung lớn úp Xung đại sư vào trong. Song chưởng Xung đại sư liên tục đón, đẩy cái khung nọ ra, nhưng những vòng đồng nọ được phả từ lực vào, chúng dường như được buộc vào nhau, cứ bật ra rồi lại ép vào. Đấu được một chặp, Thi Nam Đình thét to "Dính", chín cái vòng đột nhiên kết vào nhau, thành hai mắt xích lớn, cuốn chặt lấy thân mình Xung đại sư. Vòng đồng ngoài sức gió phát ra mãnh liệt, chưa kể sự sắc bén cắt da cắt thịt, khi chúng kết lại với nhau, có thể cắt đứt thân người thành hai khúc. Đối đầu những địch thủ tầm thường, Thi Nam Đình tất không muốn dùng chiêu thức "Cửu Hoàn Sáo Hồn" này, nhưng vì võ công Xung đại sư quá cao, chiêu thức thông thường là vô dụng, vào tình thế khẩn cấp, ông buộc lòng phải sử nó ra. Trong tiếng hô hoán của đám đông, chín chiếc vòng siết mạnh vào rồi mở bung ra theo dự kiến của Thi Nam Đình, sau một cỗ kình phong lớn, áo tăng bào của Xung đại sư rách toạc, da thịt lão lại chẳng hề hấn gì, kình lực to lớn từ nội thể lão đã khiến mắt xích những vòng đồng không thể cắt vào, dù đang mang khí thế xoay xoáy mãnh liệt. Hai người bốn tia mắt chạm nhau, đột nhiên, Xung đại sư trợn ngược hàng mi, mắt phượng nộ oai, lão thét to "Lui", đôi vai vung nhoáng ra một cái, lập tức hổ khẩu Thi Nam Đình rách toang, da mặt vàng vọt của ông đổi sang một màu tím bầm khủng khiếp rợn người. Xung đại sư lại thét lớn lần nữa "bung", trong ttràng những tiếng ràn rạt không dứt, mắt xích không cắt sâu vào được, những vòng đồng đã vỡ nát ra thành nhiều mảnh nhỏ. Thi Nam Đình rú thảm một tiếng, thân mình ông bật tung ra đàng sau hơn một trượng, mồm miệng bê bết máu, ông ta đà ngất xỉu. Sau một tích tắc im lìm, từ đám đông, Hoa Miên lướt vào, bà nâng Thi Nam Đình dậy, thấy hai mắt ông nhắm nghiền, hơi thở mong manh, khi thăm dò mạch cổ tay thì thấy khí huyết trong ông ta rối loạn. Bà vội lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ, trút ra một hoàn thuốc màu vàng, nhét nhanh vào miệng Thi Nam Đình, rồi dùng chân khí đưa nó xuống, động tác cực nhanh nhẹn. Tăng bào Xung đại sư rách nát nhiều chỗ, sớm đã có tùy tùng đưa tới một cái áo khác, lão mặc nó trùm ra bên ngoài bộ kia, rồi ngoác miệng cười, nói: "Thiện tai, thiện tai, có hơi mạnh tay một chút, cái đó phải đổ thừa nơi võ học Thi tôn chủ tinh xảo, nếu ta không dùng hết sức, là đã chẳng thể nào đối phó cho được." Mắt hạnh của Hoa Miên nhìn toé lửa vào lão, không dằn nổi cơn giận, Dương Phong Lai nhảy ào từ trong đám đông ra, hằn học nói: "Bớt nói nhảm đi, người kế tiếp bên các các ngươi là ai?" Xung đại sư cười cười: "Trận vừa rồi, bên ta đưa người ra trước, theo lẽ công bằng, đến phiên bọn ngươi cử người mới là đúng" Hoa, Dương hai người đều hoảng, những tính toán lúc trước giờ đây hỏng bét, Hoa Miên tức giận, bà nghiến răng, cười gằn: "Đại hòa thượng, ngươi còn mặt mũi nào mà nói đến hai chữ ‘công bằng'?" Xung đại sư cười cười, đáp: "Bần tăng luôn luôn công bằng, nửa tháng trước đây, tại phủ Gia Định, có người đánh ta một quyền, ta cũng đánh trả lại nó một quyền, đâu dè nó không kham nổi, đã chết đứ đừ ngay tại chỗ, chỉ là theo lẽ công bằng, ta thấy cũng không có gì phải áy náy!" Lời này không giấu giếm ý đồ doạ nạt, Hoa Miên cố dằn, hỏi lại: "Ngươi cứ ra tay là giết người, đả thương người, vậy làm đệ tử nhà Phật ở chỗ nào?" Xung đại sư vẫn cười: "Vào lúc ngài thành đạo, Bồ tát Văn Thù đã quét sạch mười vạn ma quân; vì muốn điểm hoá đệ tử, ngài Nam Toàn cũng đã từng phải làm chuyện sát miêu, cho thấy trong nhà Phật, không phải lúc nào cũng từ bi mù quáng,khi cần thì sát hoại, mới đúng là bậc đại trí tuệ" Lão biện luận không ngượng miệng, tuy là những điều ngụy biện, tà thuyết, nhưng khó đả kích, phản bác. Hoa Miên nói không lại lão, Dương Phong Lai tức giận đến sùi bọt mép, ông ta la lớn: "Được rồi, muốn công bằng thì công bằng, trận này do lão tử xuất chiến, bọn ngươi đưa ai ra tìm cái chết đây?" Xung đại sư chưa kịp trả lời, Hoa Miên đã giành nói trước: "Dương tôn chủ, ông ra áp trận, phen này đến ta xuất chiến." Không đợi Dương Phong Lai đáp, bà đặt Thi Nam Đình xuống, khoan thai đứng dậy, tiến ra đấu trường. Nguyên lai, bà đánh giá tình hình, giờ Thi Nam Đình thua một trận, bên mình không được phép thua nữa, võ công Dương Phong Lai xếp hạng chót trong bốn tôn, đối phương mà cử Minh Đấu, nhất định ông ta thua. Tự mình có võ công cao hơn Minh Đấu, đã chiếm ưu thế rồi, còn như Trúc Nhân Phong, cho dù chưa rõ bản lãnh hắn đến đâu, liệu chừng cũng không thể hơn Xung đại sư, bằng vào môn 'Quy Kính thần thông', mình cũng có thể làm rốt ráo được. Đang nhẩm tính, bà thấy Xung đại sư nháy mắt ra hiệu, Trúc Nhân Phong đã nhe răng cười, nhẹ bước chân tiến ra, hai con mắt hình tam giác dòm láo liên chằm chằm vào người Hoa Miên. Hoa Miên trong lòng khó chịu, bà nhíu mày, hỏi: "Ngươi dòm cái gì?" Trúc Nhân Phong cười hì hì, nói: "Bọn người Hán các ngươi thường nói: ‘Người đàn bà khả ái dù vào tuổi trung tuần, cái phong vận vẫn cứ quyến rũ, nương tử đây không những quyến rũ, mà phong tư lại cực kỳ câu hồn đoạt phách nữa. Bỉ nhân từng gặp không ít mỹ nhân, người đẹp như nàng thật cũng chẳng nhiều, hay là mình đánh cuộc, nàng thua, sẽ vào làm cơ thiếp cho ta, theo ta về Mạc Bắc hưởng phúc, chịu không?" Y vừa dứt lời, đệ tử Đông Đảo đều giận kinh khủng, họ ồ lên chửi y đồ chó, đồ heo, đồ súc sinh... Nên biết rằng, Hoa Miên tuy là nữ tử, nhưng người ngoài cũng như môn nhân, đều kính trọng vì bà đứng trong hàng bốn tôn, lại chấp chưởng hình đường của Đông Đảo, bọn đệ tử gặp bà thảy đều e dè. Trúc Nhân Phong hiếu sắc đến mờ mắt, dám giở trò hý lộng buông lời lẽ hạ lưu trước công chúng, khiến bọn đệ tử đều cảm thấy bị hạ nhục theo, họ đồng loạt cất lời chửi bới thậm tệ rầm trời đất. Hoa Miên không nói gì, bà lạnh lùng nhìn Trúc Nhân Phong, Xung đại sư thấy tình thế không ổn, lão quát: "Trúc Nhân Phong, bớt nói xàm, mi đừng quên mục đích mình ở đây, hôm nay! Trước người thục nữ, quân tử phải cư xử cho đàng hoàng" Trúc Nhân Phong lắc đầu lia lịa, vẻ đắc ý , y huênh hoang, "Đại hòa thượng, đừng khi ta không biết, ngươi cũng là khách chơi kỹ viện thường ngày, còn cứ lên giọng cấm đoán ta này nọ, tại sao ngươi làm tình tăng ở Tần Hoài thì được, lại không cho ta nói vài câu tình tứ?" Y đánh đồng Hoa Miên cùng gái lầu xanh khiến đám đông càng thêm phẫn nộ. Xung đại sư thầm bực bội, lão biết tiểu tử này tham dâm háo sắc, y cứ thấy gái đẹp là muốn chiếm đoạt, từ khi y vào Trung Nguyên, đã làm hại không ít con gái lương dân. Nếu là ngày thường, lão còn có thể để mặc y quấy nhộn, nhưng hiện tại, công cuộc phục quốc quá quan trọng, rất không nên làm đám đông nổi giận. do đó, lão gằn giọng, bảo y: "Được lắm, mi còn cứ dám nói nhăng. Lời mi vừa nói đó, ta sẽ đem thuật lai y nguyên từng chữ một cho lệnh sư, trình ông ấy hay rằng thất bại việc này lỗi toàn do chính tay mi. Theo chỗ ta biết, Thiết Mộc Lê mỗi khi xử tội đệ tử, ông ta đều lóc da róc thịt rồi đem trói, bỏ trên đỉnh Yến Nhiên mặc tình cho diều bu quạ mổ. Bần tăng tuy chưa tự mình nếm qua, những cái tư vị đó tuyệt không dễ chịu lắm." Trúc Nhân Phong trông thấy sắc mặt tái xanh của lão, y đột nhiên gắng cười hai tiếng, xoay sang nói: "Mấy câu vừa qua đã đắc tội, mong tiểu nương tử rộng dung." Hoa Miên cười cười, nói: "Trúc tiên sinh, đánh tới đá lui chẳng có gì là hay, hai ta thay đổi, so tài bằng một cách này, nên chăng?" Trúc Nhân Phong thấy bà nở nụ cười tươi, y tức thì bủn rủn tay chân, đờ đẫn tâm trí, cợt nhả nói: "Tiểu nương tử muốn so thế nào, Trúc mỗ đều nhất tâm chơi tới cùng." Xung đại sư thấy y đờ đẫn mất hồn vía vì gái, lão rất bực tức, đang định gàn cản thì Hoa Miên nhanh chóng nói liền: "Thế thì hay lắm, Trúc tiên sinh, vậy hai ta làm một cuộc thi đua đoán vật nghe!" "Đoán vật?", Trúc Nhân Phong sửng sốt, "Cái đó có dính líu gì tới võ công đâu?" Hoa Miên mỉm cười, bà uốn lưng ong, cúi xuống thò mấy ngón tay thon thả nhặt lên một ít mảnh kim loại trắng bạc, vốn là những món mà Thi Nam Đình tung ra và bị Xung đại sư đánh rơi đầy đất. Trúc Nhân Phong chưa hiểu bà định làm cái quái quỷ gì, nhưng y nhìn dáng vẻ yêu kiều, thướt tha của bà, tức thì lửa dục bốc lên, y nuốt nước miếng ừng ực. Chính mắt Hoa Miên thấy điệu bộ dâm đãng của y, bà thầm nổi giận, nhưng vẫn giữ nét tươi cười, làm ra vẻ không thấy gì, bà điềm đạm giải thích: "Đây có hai mươi miếng đồng, mỗi người cầm mười miếng, đem giấu trong lòng bàn tay để đối phương đoán số lượng, ai đoán trúng, được quyền đánh ra ba chiêu, nếu đoán sai, phải để cho đối phương đánh mình ba chiêu, trong ba chiêu đó, cấm hoàn thủ." Trúc Nhân Phong có chút lưỡng lự, thì ra, y mạnh miệng nói vung vít, bây giờ nước đổ đi khó hốt trở về, y bỗng nghe Xung đại sư lên tiếng: "Hoa tôn chủ tinh thông thuật ‘Quy Kính', giỏi dò xét tâm tư người khác, mấy mảnh vụn bằng đồng này, chả phải ngươi chỉ đoán một cái là trúng phóc sao?" Trúc Nhân Phong vội phụ hoạ: "Đúng ... đúng thế, trò chơi này không công bình." Hoa Miên thoáng bĩu môi, bà gằn giọng: "Trúc tiên sinh chẳng phải đã bảo 'nhất tâm chơi tới cùng' à? Có phải 'ăn nói lật lọng' cũng là một cao chiêu của Yến Nhiên sơn không nhỉ?" Trúc Nhân Phong luôn tạo dáng phong lưu, y ghét nhất bị nữ nhân xem rẻ, nghe bà nói vậy, mặt y nóng bừng, y lấy quyết tâm, to tiếng: "Chỗ nào bảo ta 'ăn nói lật lọng' đâu? Đoán số thì đoán, ta quyết không tin tiểu nương tử dò được tâm tư ta" "Có vậy chớ!", Hoa Miên vung tay, ném ra một lô những mảnh đồng thành một chùm như sao sa vây bọc lấy toàn thân Trúc Nhân Phong. Trúc Nhân Phong biết bà muốn nắn gân mình, y khẽ nhếch mép, cười mím chi, khoa hai tay chụp lấy chụp để, thế nhanh tựa tia chớp, trong nháy mắt, y đã gom đủ mười mảnh đồng vào trong tay, y vừa xóc xóc chúng, vừa nói: "Tiểu nương tử, đề mục do nàng đưa ra, vậy tất nhiên chính nàng đoán trước." "Nói nghe được!", Hoa Miên mỉm cười gật đầu. Trúc Nhân Phong giấu hai tay ra sau lưng, lắc lọc xọc một hồi, rồi y chìa hai bàn tay vo tròn lại ra trước, cười hì hì, bảo: "Xin mời!" Hoa Miên không chút nghĩ ngợi, bà lớn tiếng, nói ngay "Tay trái bốn mảnh, tay phải sáu mảnh." Trúc Nhân Phong sững sờ, Hoa Miên chẳng những đoán đúng, nhìn thần thái thung dung của bà, tựa hồ thực sự bà đã nhìn thấu tâm tư mình, y nghĩ vậy, trong lòng phát rét, y chớp chớp con mắt, mỉm cười, nói: "Không đúng." Ngón giữa bàn tay phải búng nhanh một cái, y đưa một mảnh đồng sang bên tay trái, thủ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, y tự đắc ý rằng chẳng ai đương trường có thể phát hiện nổi. Y đang định mở hai bàn tay ra, vụt nghe Hoa Miên nói: "Hai tay, mỗi bên năm mảnh." Trúc Nhân Phong thoáng biến sắc, ngón út bàn tay trái gạt một cái, đem một mảnh đồng giấu vào trong tay áo. Y vừa làm xong, đã lại nghe Hoa Miên cười cười, hô: "Tả bốn hữu năm, còn một cái khác trong tay áo ngươi." Trúc Nhân Phong há hốc mồm, đớ lưỡi, y nắm chặt hai quyền, chẳng mở ra cho người ta xem. Hoa Miên nhìn chòng chọc vào y, bà tươi cười, hỏi: "Trúc tiên sinh, lần này ta đoán trúng chứ?" Con tim Trúc Nhân Phong đánh trống làng, y tự nhủ, cho dù có ma mãnh cái tay thế nào đi nữa, cũng không cách gì lừa gạt được con mắt nhìn của Hoa Miên, y nghĩ vậy, đành bất đắc dĩ gật đầu. Hoa Miên nhoẻn miệng cười, bà lấy từ trong tay áo ra một bàn tính bằng sắt dài cỡ một thước, đen bóng nhẫy, hé môi nói: "Trúc tiên sinh, tiếp chiêu." Tâm trí Trúc Nhân Phong dao động, y nghĩ bụng, nữ tử này nếu thực sự dò xét được tâm tư, bất kể mình sử chiêu thức gì, nàng đều có thể liệu địch tiên cơ, biết cách khắc chế, như vậy, chính mình chỉ có thua, không thể thắng? Cái cách thức 'đoán vật' này, đúng là phải chờ tự y loạn trận cước, khi Hoa Miên dò biết rõ ràng, bà lướt nhanh ra, vung bàn tính thành một luồng chớp đen nhánh, đánh thẳng vào chỗ hiểm nơi ngực y. Kinh hãi, Trúc Nhân Phong định vung chưởng phản kích, y sực nhớ bị cấm hoàn thủ, chỉ một thoáng chần chờ, bàn tính đã đến trước ngực. Trúc Nhân Phong tuy phẩm hạnh bê bối, nhưng về mặt võ công, y cũng thuộc loại có tầm cỡ, gặp nguy, y hít vào một hơi dài, lồng ngực đột nhiên thót xuống, y giữ hạ bàn vững vàng bất động, đưa thân trên lả người ra sau, kịp tránh hướng tấn công của cái bàn tính, chỉ thấy nó sượt ngang mé trái, lập tức áo bào đỏ thẫm, máu tươi bắn phụt ra. Hoa Miên thét to "Chiêu thứ hai", cái bàn tính chớp nhoáng lên phía trên, như ẩn như hiện, nó lượn lờ điểm một hơi vào sáu đại huyệt trên thân mình Trúc Nhân Phong. Gã này né trái, lướt phải, lẩn tránh được năm ngón điểm huyệt đầu, nhưng đến cái thứ sáu, y cảm giác nơi vai trái chợt đau điếng, rõ ràng cái bàn tính đã tống nội kình vào phá chân khí hộ thể của y, Trúc Nhân Phong nửa người tê tái, gần như sắp ngã quỵ trên mặt đất, y gắng gượng lui nhanh về sau hai bước, thân mình còn chưa trụ vững, bên tai y đã nghe tiếng thét trong trẻo như tiếng ngọc khua, như tiếng phượng hót, "Chiêu thứ ba", một làn chớp đen nhánh đã phá không, nhắm vụt vào con mắt bên trái y. Chiêu thức đến nhanh như sấm sét chớp giật, Trúc Nhân Phong mà không phản công, coi như con mắt trái sẽ hỏng. Trong nguy cấp, y bất chấp ước hẹn, hai tay y đồng lúc vung ra, dùng công phu "Vô Hình nỗ" phóng ra những mảnh đồng với sức đi dũng mãnh tựa hồ chúng được bắn bằng nỏ cứng, đưa chúng ập tới Hoa Miên với khí thế sắc bén, khiến bà dù dự đoán trước được đòn đó, để chống đỡ màn ám khí dầy đặc, Hoa Miên đành phải đưa bàn tính quét rơi những mảnh đồng ấy xuống đầy đất. Không làm thì thôi, đã ra tay rồi, Trúc Nhân Phong thét lớn một tiếng, y nhảy vọt lên, tung song chưởng liên tục bổ vào Hoa Miên. Đám đông thấy y bội ước, thảy đều rần rần buông lời chế nhạo. Trúc Nhân Phong da mặt thật dầy, làm như hai tai không nghe gì, y hung hăng tấn công tới tấp. Dương Phong Lai tức muốn nổ ruột, lão lớn tiếng hét ầm: "Làm cái gì vậy? Đệ tử Yến Nhiên sơn lời nói như cứt, hả miệng thấy thúi hoắc còn hơn đánh rắm, đúng không?" Xung đại sư cười: "Dương tôn chủ mắng thiệt đúng, Trúc Nhân Phong ăn lời nuốt lời như vậy, đúng là cực kỳ vô sỉ." Dương Phong Lai chớp chớp mắt, bảo: "Một khi y làm vậy, trận này coi như bên bọn ngươi thua." Xung đại sư lắc đầu: "Hắn là hắn, ta là ta, ngàn vạn lần không thể cộp vào chung một giỏ được. Trò 'đoán vật' là do Nhân Phong ưng chịu, ta đâu có đáp ứng." Dương Phong Lai cả giận nói: "Đồ lừa trọc, ngươi giở trò vô lại, không biết ngượng sao?" Xung đại sư vẫn cười cười: "Trò vô lại là chuyện Trúc Nhân Phong làm, đâu có mắc mớ gì tới bần tăng?" Dương Phong Lai không khỏi nổi sùng: "Hai đứa bay không phải cùng chung một giuộc sao?" Xung đại sư cãi: "Dương tôn chủ hồ đồ rồi? Yến Nhiên sơn, Kim Cương môn, chẳng có gì dính dáng với nhau, cùng chung một giuộc hồi nào?" Lão khua môi múa mép, nói lấy được, Dương Phong Lai tức trào máu, cũng không làm gì nổi lão. Trận đấu võ mồm này hai bên còn chưa rõ thắng bại, nhưng môn "Thiên Nhận" của Trúc Nhân Phong cốt đem kình khí tụ tập vào song chưởng, có khả năng cắt sắt chặt đá, chưởng phong bao trùm một vùng rộng lớn, thân pháp y lại lanh lẹn kinh người, toàn thân y hóa thành một trận cuồng phong, nhiễu vòng quanh Hoa Miên mà xoáy mà xoay toán loạn. Hoa Miên lại như người dạo bước thơ thẩn, khi phải, lúc trái, khi trước, lúc sau, mới trông qua tưởng chừng bước bước đi đều thung dung giản dị, nhưng cứ đòn nào đối thủ công đến bà đều có che chắn sẵn. Quyền cước Trúc Nhân Phong còn chưa vào, bà đã xoay hẳn người né tránh, tay phải cầm chúc cái bàn tính xuống dưới, thủy chung dõi theo đối phương mà không đánh ra, năm ngón bàn tay trái lướt nhẹ trên mấy hạt con toán, kiểu như đang tính toán gì đó, đôi mắt xinh đẹp trong như nước hồ thu, lặng lẽ dõi theo thân ảnh Trúc Nhân Phong. Minh Đấu dang hờ hững nhìn, bỗng lão ta la lớn: "Trúc tiên sinh coi chừng, đây là thuật 'Lục Hào Điểm Long' do ‘Kính Thiên' Hoa Kính Viên sáng tạo. Trúc Nhân Phong nghe được, y cả kinh, y từng nghe sư phụ Thiết Mộc Lê giảng giải về nhân vật "Kính Thiên" Hoa Kính Viên, đó là một cao thủ hàng tiền bối của Hoa gia, tương truyền ông ta dựa theo tiên thiên dịch số mà chế ra thuật 'Lục Hào Điểm Long', chuyên tính toán những bước sơ hở cuả đối thủ, liệu địch hư thực, ông chỉ cần đúng lúc, tung ra một đòn là thành công, hơn trăm năm trước, ông ta đánh khắp thiên hạ không có đối thủ. Trúc Nhân Phong trong lòng hơi chút lo lắng, y ra tay bị khựng, thuật dò xét của Hoa Miên lập tức phát hiện, nhất thời đôi mi thanh tú thoáng nhíu lại, bà trợn tròn đôi mắt đẹp, đưa tay trái cung nhanh ra thành quyền, bàn tính như một tia chớp bung ra, xuyên qua làn chưởng phong của Trúc Nhân Phong, đập đúng vào vai trái của y. Chỗ đó không lệch lạc vào đâu được, chính là điểm bà tính toán ra trước. Vốn đã trúng thương sẵn, Trúc Nhân Phong bị một đòn vào vai, nửa người y tê tái, tay trái cũng ủ rũ thõng xuống dưới. Hoa Miên một chiêu đắc thủ, bà không để y kịp lui ra sau, đã lướt nhanh vào, vung bàn tính xuất hư chiêu nhắm vào huyệt "Thiên Đột" nơi cổ họng Trúc Nhân Phong. Gã này vừa né ra sau, vung tay phải ngăn chặn, chẳng dè Hoa Miên biến chiêu, quật ngược cái bàn tính lên, quất ngay vô mặt y. Trúc Nhân Phong mắt nổ đom đóm, y xoay thân mình một vòng, còn chưa kịp ổn định, sau lưng lại lãnh thêm một cú đập nữa, lập tức bị mấy nội thương phát tác, y liền té ngồi quỵ xuống đất. Đệ tử Đông Đảo đệ tử đều đồng loạt thở phào, cả tiếng hoan hô. Trong phong phạm một đại hành gia, Hoa Miên không đánh tới nữa, bà thu hồi bàn tính, vui vẻ nói: "Đa tạ, đa tạ!" Hoa Miên đang định quay về, bỗng bà nghe Xung đại sư nói một tràng tiếng ki ki cô cô, bà tò mò, ngoái trông lại, chẳng dè Trúc Nhân Phong vụt nhảy dựng lên, vung tay phải ném ra một đám khói mù màu trắng,Hoa Miên còn đang bất ngờ, một mùi hương lạ đã xộc vô mũi, làm đầu óc bà tức thì choáng váng, Trúc Nhân Phong bước nhanh tới một bước, một tay ôm ngang eo lưng bà, một tay điểm lên ba huyệt đạo. Sự việc xảy ra quá nhanh, vừa hiểu ra, Dương Phong Lai lập tức bốc giận, ông ta nhào ra đàng trước như mũi tên bật khỏi dây cung, tung hai dải lụa ra từ hai ống tay áo, tính xuất chiêu, bỗng ông ta có cảm giác khác lạ, nơi đuôi mắt chợt loé sáng lên một vạt tăng bào màu nguyệt bạch. "Thằng giặc lừa trọc?", con tim Dương Phong Lai thót lại, ông ngoái trông kỹ, đã kịp thấy Xung đại sư đứng cách đấy hơn một trượng, lão đang cau mày, tay vo trong ống tay áo, tủm tỉm cười, dáng chờ đợi. Còn đang sững sờ, Dương Phong Lai bỗng cảm giác một luồng lực đạo dũng mãnh đổ ập vào mình, thế như nước lũ phá đê, đánh trúng ngay vào hông bên trái ông ta. Dương Phong Lai định uốn mình tránh ra, nhưng ông bị chậm mất một bước, chưởng kình của đối phương đã xâm nhập nội thể, nghe rắc một tiếng, đánh gãy xương sườn thành nhiều đoạn, dư lực đẩy ông té nhào ra ngoài, nằm dài trên bãi cỏ, miệng 'ọc' một tiếng, ông hộc ra một búng máu tươi. Ông nhìn kỹ lại, thấy Minh Đấu ánh mắt âm trầm, đang chầm chậm rụt hữu chưởng về. Dương Phong Lai trong lòng đau xé ruột gan, nỗi đau còn hơn nội thương, ông không khỏi buột miệng la lớn: "Minh Đấu, ngươi, ngươi nối dáo cho giặc, đã đánh lén ta?" Minh Đấu cười hì hì, nói: "Dương tôn chủ đừng ngậm máu phun người, rõ ràng nói một chọi một, tại sao ngươi ra tay tập kích Trúc tiên sinh? Nếu để ngươi đắc thủ, khiến người ta cười mà bảo Đông Đảo ta ỷ số đông, ta ngăn cản ngươi, cũng vì muốn cứu vãn danh dự cho Đông Đảo" "Danh dự? Danh cái rắm con mẹ ngươi...". Dương Phong Lai tức giận đến nỗi bị nghịch huyết, hai mắt tối sầm xuống. Vừa rồi, Xung đại sư dụ cho ông phân tâm, Minh Đấu từ một bên nhào ra đánh lén, hai người họ sớm có sắp đặt mưu chước. Dương Phong Lai trúng kế, lãnh trọng thương, khổ não khôn xiết, cái buồn giận trong lòng ông không thể nói ra cho hết dược. Trúc Nhân Phong đắc ý, mặt câng câng, y thò tay tháo từ bên hông Hoa Miên ra một chùm chìa khoá, đem khua lắc rổn rảng, hỏi: "Đại hòa thượng, phải cái này không?" Xung đại sư gật đầu "Không sai." Dương Phong Lai cả giận "Ngươi lấy chìa khóa làm gì?" Trúc Nhân Phong nhe răng cười "Rõ rõ ràng ràng như con chấy bò trên đỉnh đầu hói, ngươi còn chưa thấy hả?Trận này, lão tử thắng, nữ nhân về ta, thì cái chìa khóa cũng về ta luôn. Con mẹ nó, bọn ngươi thua liên tiếp cả hai trận, từ giờ trở đi, đều phải để Thích Vương Tôn làm chủ mọi việc." Tuy Hoa Miên ngửi phải khói độc mà tê liệt, nhưng đầu óc bà vẫn còn tỉnh táo, nghe y nói năng như thế, bà gần như muốn khóc. Cái chùm chìa khoá đó, trước khi ra đi, Vân Hư đưa bà giữ, trong số có chià mở cửa động Quy Tàng, giờ nó lọt vào tay bọn Mông Nguyên, chúng mở cửa, vào động lấy đi những bản thiết kế bí mật, tất nhiên sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn. Bây giờ, bà mất trắng nó vào tay giặc, rồi chẳng làm gì để cứu vãn được, Trúc Nhân Phong thấy bà đại bại trong tay y, lệ ướt đẫm gò má tựa giọt mưa đọng trên cánh hoa lê, y nổi lòng dâm tà, sàm sỡ nói: "Tiểu nương tử đừng khóc, hãy chờ mà hưởng lạc thú nhe." Hoa Miên cả giận mắng: "Đồ mất dạy." Trúc Nhân Phong ngả ngớn: "Cái miệng nhỏ nhắn nom xinh quá, nói lời mắng mỏ mà xem vẫn thấy rạng rỡ", dứt lời, y thò tay sờ soạng loạn cả lên. Hoa Miên luôn giữ mình trong trắng, chưa bao giờ bị sàm sỡ, bị vũ nhục như thế, bà giận dữ và tức uất khôn xiết, hầu như muốn ngất xỉu. Đệ tử Đông Đảo thấy bà bị làm nhục, họ rầm rĩ chửi bới, thanh âm kinh thiên động địa, Trúc Nhân Phong cũng coi như không, càng mắng chửi đáo để, y càng làm mạnh tay hơn. Mọi người chỉ có thể mặc sức phẫn nộ, nhưng ném chuột vỡ đồ, không ai dám vùng lên vây công. Xung đại sư đứng bên vẫn cứ cười cười, không nói năng gì. Lão đã tính từ sớm, bốn tôn Đông Đảo, Dương Phong Lai ít dám có chủ kiến, Thi Nam Đình thì bệnh hoạn, Minh Đấu lại về hùa bên lão, luận về tài trí, danh vọng, chỉ có Hoa Miên đáng đứng ra cầm đầu toàn thể bọn họ. Vân Hư trước khi bỏ đi, đã đem chùm chìa khóa giao cho bà, chắc cũng cùng chung quan điểm đó, cho nên chỉ cần lão chế phục bà ta, những cái khác sẽ dễ dàng, tuần tự giải quyết. Xung đại sư đề nghị luận võ, chẳng qua chỉ là cái vỏ bề ngoài, khi Hoa Miên thủ thắng xong, bà mất cảnh giác, lão lập tức thừa cơ, dùng tiếng Mông Cổ lệnh cho Trúc Nhân Phong tung khói độc, Hoa Miên chưa kịp nhìn ra, đã sa độc thủ. Dương Phong Lai tiến ra cứu viện, lại mắc bẫy Xung đại sư, bị Minh Đấu đánh lén mang trọng thương. Như vậy xem ra toàn quân Đông Đảo thua trắng, chìa khoá động Quy Tàng cũng lọt vào tay Trúc Nhân Phong, chỉ cần vô thạch động, lấy các bản thiết kế bí mật về chế tạo cơ quan, thiết kỵ Mông Nguyên ắt sẽ như hổ thêm cánh, sẽ đột phá Bắc Bình, quét sạch quân Minh, thu hồi thiên hạ mà rửa sạch cái nhục mất nước năm xưa. Đang đắc ý, lão cảm giác bất thường, Xung đại sư vung tay, đưa chưởng phong quét và đánh bạt một loạt kim châm. Lão rảo mắt trông, thấy Diệp Linh Tô đang nhìn sang bên này, mặt cô trắng bệch như tuyết. Xung đại sư bật cười, nói: "Diệp cô nương, kim châm không có mắt, nếu bắn trúng vào Hoa tôn chủ, đó mới thật là hết sức không ổn." Diệp Linh Tô nghiến răng, cô cử kiếm, thét to: "Hòa thượng, mau thả Hoa di, bằng không, ta cùng ngươi một sống một chết." Xung đại sư bỡn cợt: "Cô nương khẩu khí không nhỏ, có một số việc, nói thì dễ, làm được coi bộ khó." Diệp Linh Tô đưa mắt liếc sang Hoa Miên, đột nhiên cô lướt tới, vung nhuyễn kiếm Thanh Li chém xả vào mặt Xung đại sư, lão này khẽ lách mình tránh làn kiếm phong rồi lão búng ngón trỏ vào ngay giữa thân kiếm, nghe rột một tiếng, hổ khẩu Diệp Linh Tô nứt toác, nhuyễn kiếm đã rời tay bay ra xa. Sử một thức "Phi ảnh thần kiếm" thuộc hạng tuyệt chiêu, cô không ngờ chỉ với một ngón tay, lão đã làm cô tuột mất kiếm. Diệp Linh Tô không nghĩ ngợi nhiều, cô vung tay trái ra đàng trước, Xung đại sư kiêng kị kim châm, lão lướt tránh ra, chẳng dè, cổ tay cô gái vừa chuyển động, hơn mười mũi kim châm đã xộc thẳng đến Trúc Nhân Phong. Trúc Nhân Phong ỷ có Hoa Miên trong tay, không ai dám cả gan mạo phạm, ai ngờ Diệp Linh Tô không cần biết Hoa Miên chết sống ra sao, cô ngang nhiên phát kim châm vào y. Trúc Nhân Phong cuống quýt vung tay, nhấc chân, soạt soạt đánh ra dăm chưởng, hất được toàn thể kim châm, đồng thời y ôm chặt Hoa Miên, nhào sang một bên. Y còn chưa trạm ổn, mé đàng sau chợt nghe kình phong nổi dậy, Trúc Nhân Phong không kịp quay nhìn, phía đối diện, tay Diệp Linh Tô đã lại giương lên, cô phóng thêm một ít kim châm khác. Trúc Nhân Phong tay trái ôm Hoa Miên, chỉ còn duy nhất tay phải để ứng phó, nếu y ngăn chặn kim châm, nhất định không tránh được đòn đánh lén sau lưng, nếu y quay đầu ngăn cản người nọ, sẽ không sao tránh khỏi kim châm ghim vào người, y bất đắc dĩ đành phải buông Hoa Miên, vung tay phải đánh rơi kim châm, tay trái nghe theo tiếng gió mà quài ra sau, giương trảo chụp vào kẻ đến từ phía đó. Kẻ nọ thật là lanh lẹn, trảo của Trúc Nhân Phong thất bại, chỉ quơ được một manh vải rướm máu. Y ngoái trông ra sau, thấy một gã thiếu niên đang ôm Hoa Miên, hai chân liên tục lui về phía sau, nơi đầu vai hắn, áo rách toác để lộ ra một làn năm vết máu do ngón trảo cào trúng. Hoa Miên nhận diện thiếu niên, bà vừa kinh hãi vừa vui mừng, buột miệng la lên :"Lạc Chi Dương..." Tiếng kêu chưa dứt, hệt một con chim ưng khổng lồ đang nhào xuống đỉnh đầu hai người, Xung đại sư trong tư thế lăng không đã vỗ một chưởng xuống gã họ Lạc. Con tim Hoa Miên thót lại, chưởng này của Xung đại sư mà giáng xuống, mười Lạc Chi Dương cũng chẳng thể toàn mạng, bà không đành lòng nhìn cảnh tượng, bèn nhắm nghiền hai mắt, chợt nghe 'ầm' một tiếng, kình phong khởi động tứ phía, quất rát rạt vào da mặt, gây buốt nhức. Hoa Miên cảm giác cổ quái, bà mở to mắt ra, vừa kịp thấy Xung đại sư đang đáp xuống dưới đất, đôi mắt lão dòm lom lom không chớp mi về phia này. Dò theo ánh mắt lão, Hoa Miên trông sang, chỉ thấy Tịch Ứng Chân dáng vẻ tiêu sái, ông đang chắp hai tay đứng yên ở đấy. Hoa Miên nhất thời hiểu được, hẳn là lão đạo sĩ đã xông đến đúng lúc, đã đón tiếp được phát chưởng của Xung đại sư. Trước khi đặt chân lên Đông Đảo, Xung đại sư đã theo lời Minh Đấu điều tra hư thực của hòn đảo, nhìn khắp quần hùng Đông Đảo, duy nhất Vân Hư có thể đánh thắng được mình. Nhưng đạo sĩ này đến thật đột ngột, nội lực ông ta cực kỳ tinh thuần, chưởng lực vô cùng hồn hậu, hơn mình xa. Xung đại sư cố đè nén khí huyết nhộn nhạo trong ngực, lão chậm rãi hỏi: "Đạo trưởng hảo bổn sự, xin hỏi đạo hiệu, tôn danh?" Tịch Ứng Chân cười cười, giọng bình thản: "Bần đạo Tịch Ứng Chân." Xung đại sư vừa nghe qua, lão hốt hoảng, "Thái xú cốc chủ" Tịch Ứng Chân này bằng vai vế cùng sư phụ Uyên đầu đà, ông ta là một kỳ nhân, mang danh đạo sư của bậc đế vương, đứng cai quản toàn thể đạo quán trong thiên hạ. Lại nói thêm, đạo sĩ vốn là bạn cố cựu thâm giao của Chu Nguyên Chương, thường lánh mình chốn phương ngoại, không hiểu sao vào thời điểm mấu chốt này, ông lại đột nhiên xuất hiện trên Đông Đảo. Trong lòng đầy nghi vấn, lão liếc mắt nhìn Minh Đấu, ánh mắt không phải không có ý phiền trách. Minh Đấu thầm kêu đáng tiếc, lão vốn cho rằng Tịch Ứng Chân là địch thủ của Đông Đảo, mà ông lại đang bị giam cầm dưới đáy cốc Tinh Ẩn, khi tính toán nhân số lực lượng, lão đã không bảo cho Xung đại sư biết. Tịch Ứng Chân chăm chú nhìn đầu vai Lạc Chi Dương, ông bỗng thở dài: "Tiểu tử, mi cũng thật to gan, cú vừa rồi thực chẳng khác gì mi thò tay cướp miếng mồi từ miệng con cọp, chỉ cần mi lui chậm một bước, mấy trảo đó hẳn đã chọc thủng cái sọ não của mi rồi!" Đầu vai Lạc Chi Dương vẫn đang đau nhức, hắn không khỏi gượng một nụ cười, đáp: "Tui cũng vì cái đầu nóng hực lên, chỉ biết xông ra, chứ không có suy nghĩ gì nhiều khác!" Tịch Ứng Chân lườm hắn, ông gật đầu, khen: "Hay cho câu 'cái đầu nóng hực'!" Ông ta quay sang Diệp Linh Tô hỏi cô: "Tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi định cứu người hay là giết người đây? Kim châm phóng ra ào ào, mà lại không phải là để thêu thùa kia chứ!" Diệp Linh Tô cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Hoa Miên khe khẽ thở ra một hơi dài, bà nói: "Tịch đạo trưởng hiểu lầm nó rồi!. Cô nàng do ta nuôi nấng, đã hiểu rõ tính cách của ta, Hoa Miên này thà chết trong, không chịu sống nhục, bị tên dâm tặc này làm ô nhục, ta chẳng thà chết sạch sẽ còn hơn." Diệp Linh Tô hốc mắt đỏ quạch, cô rền rĩ: "Hoa di, nếu người chết, con ... con cũng sẽ không sống ở lại trên đời này làm chi!" Hoa Miên thấy cô hình dáng khổ sở, bà đau xót trong lòng, bèn gượng một nụ cười, bảo cô: "Tô nhi, đừng làm điều khờ dại, con đang thanh xuân, tuổi hoa mơn mởn, chớ có nói đến chết chết sống sống nhé!" Diệp Linh Tô cúi đầu, lặng thinh, Hoa Miên càng thêm thương xót, bà định đứng dậy, chợt phát hiện mình đang còn nằm lả người trong lòng Lạc Chi Dương, mùi hơi thở đậm chất nam tử phả vào, khiến bà tim đập thình thịch như trống chầu, hai mang tai đỏ rực, bà nhỏ giọng bảo hắn: "Lạc Chi Dương, còn ngẩn ngơ gì nữa, sao không nhanh chóng giải huyệt cho ta?" Lạc Chi Dương nghe bà nói, hắn thất kinh, cuống quít đưa tay giải huyệt, có điều, thủ pháp điểm huyệt của Trúc Nhân Phong khá quái dị, hắn thử vài lần đều không hiệu quả. Tịch Ứng Chân tiến đến một bước, ông nâng Hoa Miên lên, đưa tay vỗ vào lưng bà hai phát. Hoa Miên chỉ cảm giác một làn khí nóng chui vào cơ thể, lập tức giải khai huyệt đạo, bà định chuyển thân đứng lên, bất ngờ toàn cơ thể èo uột vô lực, khiến bà té trở lại vào lòng Lạc Chi Dương. Bà gắng đề khí nơi Đan Điền, trong đó trống rỗng, khiến Hoa Miên thêm lạ lẫm. Nhìn thần sắc bà, Tịch Ứng Chân thầm hiểu đôi ba phần, ông gật đầu, nói: "Ngươi bị trúng độc, mà độc tính chưa tan, không hội đủ nội tức để vận khí." Ông quay sang hỏi Trúc Nhân Phong: "Mi dùng loại độc gì vậy?" Trúc Nhân Phong đang tức giận gần hộc máu, giờ lại nổi sùng muốn nổ tung ruột gan, y bặm môi, không thèm trả lời. Xung đại sư lại cười cười mà rằng: "Tịch tiên sinh từng nghe nói đến ‘Nhuyễn Kim Hóa Ngọc Tán' chưa?" Tịch Ứng Chân biến sắc, trách: "Đại hòa thượng, dù gì ngươi cũng là truyền nhân Kim Cương môn, sao lại dùng thuốc mê của ‘Độc Vương tông'?" Xung đại sư cười, cãi: "Trời sinh vạn vật, thứ nào cũng có chỗ dùng, tỉ như giết người, dùng đao để giết, dùng độc cũng là giết, vậy sao lại phân cái cao, cái thấp? Theo thói thường hay không, chẳng qua chỉ là vấn đề thành kiến thôi, dùng sao cho thích hợp, đó mới là đúng đắn" Tịch Ứng Chân 'hừ' một tiếng, chìa tay ra: "Đưa đây!." Xung đại sư hỏi: "Đưa cái gì?" Tịch Ứng Chân nói: "Đương nhiên là thuốc giải." Xung đại sư lắc đầu: "Không có thuốc giải." Tịch Ứng Chân sa sầm nét mặt, ông đang định to tiếng, Xung đại sư ngắt lời ông, bảo: "Tịch đạo trưởng, đạo trưởng không phải người Đông Đảo, chuyện hôm nay không mắc mớ gì đến ngài." Tịch Ứng Chân nhăn tít lông mày, ông nghĩ bụng "Hòa thượng nói không sai, ta chả phải người Đông Đảo, không nên dính tay vô làm gì...." Ông đang lưỡng lự, chợt nghe Lạc Chi Dương nói: "Đại hòa thượng, ngươi cũng không phải người của Đông Đảo, bọn họ tuyển ai làm đảo vương thì dính dáng cái mốc gì đến ngươi? Như ta thấy, ngươi chỉ nên trả chìa khoá, ngậm cái miệng lại, để mặc lão tiểu tử họ Thích tự tay lo chuyện tranh đoạt cái tước vị đảo vương gì gì đó." Câu nói này gõ trúng phóc vào tâm ý, bọn đệ tử Đông Đảo đệ tử rào rào rộ tiếng tán thành. Xung đại sư nhíu nhíu mày, lão đang tìm lý lẽ phản bác, Trúc Nhân Phong cũng thấy nực, y la lớn: "Tiểu súc sinh, mi là cái thá gì? Đây là chỗ cho mi chõ miệng vô hay sao?" Lạc Chi Dương cười, đáp: "Ta không phải cái thá gì, ta là cha mi, lão tử đang đứng ra phân biện, thằng con ngoan hãy lặng im mà nghe mới là phải đạo" Trúc Nhân Phong nổi giận to, y trợn mắt, hét lớn: "Tiểu súc sinh, ngươi dám nói lại lần nữa không?" "Nói cái gì?", Lạc Chi Dương cười cợt, "Nói ta là cha mi hả?" Trúc Nhân Phong quát thét ầm ĩ, y định nhào ra, Xung đại sư ngăn y lại, bảo "Thứ con nít miệng còn hoi sữa đó, đừng lý tới nó làm gì" Lão cất cao cái mặt, giọng thẳng thừng. nói: "Tỉ võ vừa rồi, bên ta toàn thắng, tự giờ trở đi, toàn thể người Đông Đảo đều phải để Thích tiên sinh làm chúa đảo." Lão vừa dứt lời, tiếng mắng chửi rộ lên, Dương Phong Lai cả giận, nói: "Lừa trọc, định điên đảo đổi trắng thay đen chăng? Trận thứ hai, rõ ràng là Hoa tôn chủ thắng, thằng họ Trúc này giở trò ám toán, đúng lí ra, phải nghiêm trị." Xung đại sư cười, hỏi ngược lại: "Nếu vậy, dám hỏi Dương tôn chủ, hai trận đấu, người đứng thắng, hay người nằm thắng? Hoa tôn chủ nếu có thể đứng vững vàng trở lại, ta sẽ chấp nhận bà ấy thắng, vậy được không?" Hoa Miên trong lòng bực tức, bà cười nhạt, nói: "Nói ngon lắm, bảo tỷ võ luận thắng thua, bọn ngươi dùng độc có tính là phạm luật không?" Xung đại sư cười nói "Đúng vậy, chúng mình nói luận võ quyết thắng, lại chẳng hề nói khi luận võ, không được dùng độc. Năm xưa, lệnh tổ ‘Tố Tâm thần y' Hoa Hiểu Sương cũng có luyện thành ‘Cửu Âm Độc chưởng', cho thấy đem độc đưa vào võ công, từ xưa đã có làm rồi." Hoa Hiểu Sương là một vị tiền bối tổ tiên của Hoa Miên, nhờ cơ duyên xảo hợp, đã luyện được "Cửu Âm độc chưởng", Hoa Miên dù bực tức, cũng không sao đối đáp, Dương Phong Lai nổi cơn giận đến hai mắt trợn ngược, ông ta làu bàu liền miệng: "Thúi lắm... như rắm thúi... cường từ đoạt lí..." Minh Đấu cụp mắt, rồi cười hì hì, nói: "Dương tôn chủ, theo ta thấy, Hoa tôn chủ trước thắng sau thua, Trúc tiên sinh trước thua sau thắng, tất cả mọi người hãy xem trậu đó như ngang tay, được không?" Dương Phong Lai nghe lão đưa ý kiến, ông ta bớt giận, gật đầu: "Ngươi nói vầy còn có chỗ nghe được" Minh Đấu nói tiếp: "Nếu nói vậy, trong ba trận đã có một thắng một hoà, Dương tôn chủ đấu với ta trận cuối để quyết định hơn thua, chịu không?" Dương Phong Lai trong lòng phát run, võ công ông ta vốn không bằng Minh Đấu, hiện giờ đang mang nội thương, không thấy có chỗ nào mà thắng cho được. Trong cơn buồn bực, ông chợt nghe Lạc Chi Dương vui vẻ bảo: "Dương tôn chủ thân thể khiếm an, trận này không cần xuất chiến." Dương Phong Lai sững sờ, đã thấy Lạc Chi Dương đánh mắt sang, hắn nhanh chóng nói tiếp: "Trận này để Tịch đạo trưởng đứng ra đấu thay cho Dương tôn chủ, nếu Minh Đấu không ứng chiến, thì chỉ là, con mẹ nó, loài rùa đen rụt cổ." Minh Đấu vừa hãi vừa bực, lão buột miệng hét: "Nói nhăng nói cuội, Tịch Ứng Chân là đồ chó săn của Chu Nguyên Chương, làm sao đứng ra thay thế người Đông Đảo mà xuất chiến?" Lạc Chi Dương cười đáp: "Trúc Nhân Phong đó cũng chẳng phải chó săn của Mông Cổ hay sao? Tại sao nó được đứng ra thay thế người để giành ngôi vị Đông Đảo?" Minh Đấu cố cãi, lão ấp úng: "Hắn, hắn là chịu lời uỷ thác của Thích tiên sinh." "Cái này quá dễ!", Lạc Chi Dương cười hì hì, hắn quay sang hỏi Hoa Miên: "Hoa tôn chủ, ngài chịu ủy thác cho Tịch đạo trưởng xuất chiến?" Hoa Miên vốn tưởng rằng đại cục đã hỏng, bất ngờ được Lạc Chi Dương đưa một chân ra ngáng, giờ bà thấy rất có cơ quậy cho nước đục ngầu lên mà thả câu, bà nghĩ thế, vội nói "Tịch đạo trưởng chịu xuất chiến, Hoa mỗ cầu còn không được, chẳng qua...", bà nhìn chòng chọc vào Tịch Ứng Chân, trong lòng rất ngượng ngùng, Tịch Ứng Chân bị Vân Hư hành hạ khổ sở, chịu nhiều khổ nhục, nếu ông nhớ hận cũ thù xưa, nhất định sẽ không ra tay. Tịch Ứng Chân mỉm cười, ông vuốt râu, nói: "Bình thường, nếu là chuyện nội bộ Đông Đảo, Tịch mỗ không khứng nhúng tay, nhưng hoà thượng đây mà chiếm được bí thuật của cung Thiên Cơ, sẽ đưa đến trung thổ bị chiến loạn tràn lan, bần đạo chỉ vì con dân đại Hán, quyết không thể ngồi yên mà không lý đến." Mấy câu nói đó dội vang như sấm đất, đệ tử Đông Đảo im ắng hẳn xuống, mặt Xung đại sư cũng không có biến động, lão thản nhiên hỏi: "Nói như vậy, Tịch đạo trưởng nhất định phải can thiệp?" Tịch Ứng Chân đáp: "Đúng vậy." Xung đại sư gật đầu, nói: "Thôi được, trận thứ ba coi như bên ta thua" Lão đột nhiên nhận thua, mọi người đều thấy hẫng, Tịch Ứng Chân hỏi lại: "Đại hòa thượng, chủ ý ngươi là gì?" Xung đại sư trả lời: "Minh tôn chủ không phải đã có nói rồi sao? Hai trận đầu, một thắng một hoà, trận thứ ba bọn ta cho dù thua, vẫn là một thắng, một hoà, một bại, kết cục vẫn cầm đồng. Cho nên mọi người hãy so tài một cuộc nữa, lấy ba đối ba, hai trận thắng coi như được cuộc, bên ta vẫn cứ như cũ mà xuất chiến, xin bên các vị đưa ra ba người." Mọi người đều ngó vào mặt nhau, Tịch Ứng Chân không khỏi nhướng cao hàng lông mày, nhăn nhó bảo: "Đại hoà thượng nhà ngươi thiệt là khó chơi, coi bộ chưa đạt mục đích là chưa thôi!" Xung đại sư cười cười: "Không dám, không dám." Tịch Ứng Chân lại hỏi "Pháp danh ngươi là do lệnh sư đặt?" Xung đại sư đáp: "Đúng thế." "Đại doanh nhược xung, kì dụng bất cùng"(Trích từ mạng: Sách Lão Tử chương 45 có nói: ĐẠI DOANH NHƯỢC XUNG, KÌ DỤNG BẤT CÙNG. [Đầy mà như vơi, thì dùng mãi chẳng hết], ý nói cái đầy và cái vơi đi liền với nhau, thống nhất với nhau), suy theo cái pháp danh đó, lệnh sư đặt kỳ vọng rất nhiều nơi ngươi", Tịch Ứng Chân nói đến đấy, ông dõi ánh mắt thật sâu lắng vào Xung đại sư, rồi tiếp "Hòa thượng, sao ngươi cứ khăng khăng bám chuyện thắng bại, không khỏi làm hoen ố cái từ 'XUNG' đó?" Xung đại sư cười cười: "Pháp danh chẳng qua dùng để gọi mà thôi, cái gọi là ‘nhân các hữu chí' (ai có chí hướng của người ấy), chí gia sư đặt vào Phật hiệu, chí của bần tăng lại ở chỗ thắng bại, đạo trưởng mãi lằng nhằng chuyện chữ nghĩa, chẳng bằng nên xem xem, cử người nào xuất chiến, có lẽ hay hơn".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang