[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 9 : Thần Thương Tâm Kiếm 2
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:08 29-04-2018
.
Trong lần chuyển từ thủ sang công này, Vân Hư hơi một chút lơ đễnh, cơ hồ ông bị một chuỗi tạp âm đó làm rối loạn tâm chí. Tiếng gió hú của Phong huyệt tuy kỳ quái, có phần truy hồn đoạt phách, nhưng bọn đệ tử trên đảo từng nghe qua nhiều lần, họ đều có cách ứng phó riêng. Trước khi sáo trổi, tiếng gió hú đứt quãng đó không đủ tác hại, nhưng được tiếng sáo của Lạc Chi Dương chen vào, tiếng gió như được một sợi tơ nho nhỏ đan xuyên vào trong, đã bổ xung toàn bộ cho tiếng gió, làm cho nó như có tính linh, đã tiến một lèo đến chỗ thành tiếng quỷ réo, rồng hú, không riêng gì Vân Hư, tòan thể những đệ tử hiện diện đều thấy tâm thần bị chấn động mãnh liệt, khí huyết trong người nhộn nhạo.
Lạc Chi Dương tiến vào cảnh giới 'vong ngã', hắn đem phương pháp của 'Linh Cảm' vận dụng vào thổi sáo, âm thanh từ sáo đã thành thống soái chỉ huy tiếng gió hú của Phong Huyệt để không ngừng tấn công vào Vân Hư. Tiếng gió hú vốn là 'Địa Lại", ẩn chứa oai phong của thiên nhiên, một khi 'Địa Lại' được phối hợp đúng cách, cái uy lực của nó vượt xa những gì sức người có thể làm. Ngay cả tâm chí kiên định như Vân Hư, đụng vào cái uy lực với thanh thế đó, ông cũng bất đắc dĩ phải thu hồi toàn bộ tinh thần hòng trấn định tâm thức để bảo vệ bản thân. Khi Lạc Chi Dương cảm giác áp lực đã giảm, tiếng sáo hắn càng thêm mạnh mẽ, thúc đẩy, gia tăng uy lực tiếng gió hú lên gấp bội.
Nhìn Lạc Chi Dương, Vân Hư có cảm tưởng tiểu tử này mang một thân đầy những là mê hoặc, cổ quái vượt xa óc tưởng tượng, hắn chống chọi được tâm kiếm đã là thần kỳ, nay hắn dùng tiếng sáo đẫn đường tiếng gió hú, lại là một điều kì lạ hơn mọi thứ kì dị mà ông từng chứng kiến. Vân Hư từng trải trăm trận chiến, kiến thức ông về võ học rất siêu đẳng, chỉ là, dòm tới dòm lui gã này, ông vẫn không sao nắm bắt được những chỗ sâu thẳm trong võ công hắn.
Còn đang nghĩ ngợi, ông chợt nghe tiếng gào thét điên dại đến từ tứ phía.
Vân Hư rảo mắt nhìn quanh, ông bất giác nhíu mày trợn mắt, một số đệ tử Đông Đảo vì chịu không thấu ảnh hưởng của tiếng gió hú quái đản, đã bị hỗn lọan thần chí, dáng vẻ đầy nét mê man, điên dại.
Trong đầu máy động, Vân Hư đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét âm lượng cực kỳ mãnh liệt, lập tức đã ngăn chận, lấn át tiếng sáo của Lạc Chi Dương. Tiếng sáo vừa bị bạt đi, như một con mãnh long cất cao đầu, nó bỗng vút mạnh lên, nhưng nó lên cao thì tiếng thét cũng rộ cao lên theo, hai làn thanh âm hệt như đang tranh đua đường bay bổng với nhau. Tiếng thét của Vân Hư luôn luôn chặn đầu tiếng sáo, nó bị át xuống, tiếng gió hú bị mất đi người chỉ huy, uy lực đã thấy bị giảm đi nhiều.
Bọn đệ tử khôi phục thần chí, nhớ lại tình cảnh mê loạn vừa rồi của mình, thảy đều tức tối pha lẫn ngượng ngùng.
Bọn chúng ngó vào hai đối thủ trên đấu trường, thảy đều mờ mịt trong lòng, chỉ vì hai người này hành vi quái dị, quyền cước không động, cũng không xáp vào gần nhau, một kẻ thét dài tiếng, một kẻ tấu sáo, tệ hơn nữa là Lạc Chi Dương, lúc ngồi xuống, lúc đứng thẳng dậy, khuôn mặt diễn ra trăm vẻ khác nhau, thật tình làm bọn họ không biết lần vào đâu.
So với cuộc chiến tâm thần, cuộc chiến đấu bằng âm thanh có một tư vị khác lạ.
Vân Hư phải dùng tiếng thét áp đảo tiếng sáo, không thể đồng lúc sử tâm kiếm, Lạc Chi Dương trút được một gánh nặng, hắn vừa tiếp tục thổi sáo, vưà cất những bước xiêu xiêu vẹo vẹo tiến ra phía trước.
Vân Hư không khỏi sửng sốt, trong lòng ông ngần ngừ, tiếng thét cũng yếu đi một chút, chỉ nghe sáo ngọc rít lên mấy âm, Lạc Chi Dương lại từng bước từng bước đi tới, cứ vừa thổi vừa đi, chợp mắt, hai người chỉ còn cách xa nhau không tới năm thước. Tiếng sáo bỗng tắt ngấm, Lạc Chi Dương hạ sáo xuống, hắn vụt mở to đôi mắt, quát to, một quyền tống ra, tạo một làn gió, nhắm thổi vào vạt áo Vân Hư.
Từ trong đám người, một loạt tiếng hô hoán trỗi dậy. Vân Hư vẫn như không, thân mình ông khẽ uốn éo, quyền của Lạc Chi Dương lập tức đánh trượt, nắm đấm của hắn sượt ngang ngực Vân Hư.
Lạc Chi Dương trong lòng trĩu xuống, hắn biến quyền thành trảo, chụp vào tâm khẩu Vân Hư.
Trảo nọ là một chiêu trong "Bộ Kình thủ" của Thích gia, hệt như cái tên đó, ngón trảo bao phủ một vùng rộng, thế lớn mạnh tựa cự kình quẫy mình, thật khó né tránh.
Chỉ thấy Vân Hư không chút hoang mang, thân mình ông chuyển động theo thế đến của trảo, giống như cuồng phong uốn nhành liễu, nó vẽ một vòng cung thật lớn ra bên ngoài. Mấy ngón trảo của Lạc Chi Dương do đó đã xẹt ngang trước ngực ông, sít sát nhưng không chạm được vào vải áo.
Lạc Chi Dương hét lớn một tiếng, biến trảo ra chưởng, sử một chiêu "Phân Giang Tích Hải", tả chưởng như chim ưng cắt mồi, gắt gao chém mạnh xuống bên dưới.
Thân mình Vân Hư rùn xuống theo, trong khoảnh khắc, cứ tưởng ông đang dán tấm lưng sát vào mặt đất.
Lạc Chi Dương không liệu được cú né tránh đó, phát chưởng đánh hụt, hắn không nghĩ ngợi gì khác, đã uốn mình, đá ra một ngón "Vô Định cước", đinh ninh thân thể Vân Hư vốn nằm dài trên mặt đất, ông quyết tránh không thoát cơn lốc của cước phong.của cước phong.
Vân Hư hừ một tiếng, hai chân như có gắn lò xo, chỉ nghe 'sột' một tiếng, thân pháp phiêu như mây bay, nó bắn tung lên vài thước, đã thấy thân mình ông treo nằm ngang tầm vế đùi Lạc Chi Dương, Gã này đá hụt, mắt thấy chân chỉ sượt đích mất một vài phân, hắn quýnh quáng, hai tay chống xuống đất, song cước đồng lúc nhắm vào đối thủ đang lơ lửng giữa thinh không mà đá nhầu ra một hơi dăm ba cước.
Thân mình Vân Hư giống như cá chép vượt sóng mà bay vút lên, nó xoay chuyển nhanh đến độ mắt người bàng quan không kịp trông thấy những biến hóa, rõ ràng Lạc Chi Dương thấy ông ta đang ở chỗ đó, khi chân đá đến nơi, ông ta đã dịch chuyển sang chỗ khác mất rồi, mật trận loạn cước đều đá gió, khiến trong đầu Lạc Chi Dương nảy sinh ảo giác, con người Vân Hư không phải cốt nhục như bình thường, mà là một cái ảo ảnh hư vô mờ mịt, mặc tình hắn đá cách nào, cũng hoàn toàn phí công.
Song phương công thủ cực nhanh, giống như bóng ma chớp qua, đầy những biến chuyển hiểm nghèo, người người nhìn xem mà hầu như hơi thở bị tắc nghẽn.
Lạc Chi Dương tấn công một hơi không biết bao nhiêu ngọn cước, chân khí bỗng cạn kiệt, hắn đành phải xoay người lướt ra, còn chưa đứng vững, hắn đã nghe tiếng người ầm ầm cổ vũ, khi hắn chú mắt nhìn kỹ, đã thấy Vân Hư chắp tay đứng yên ổn tại chỗ, vẻ mặt hững hờ, kiểu như ông chưa động đậy một chút nào ở chỗ đó.
Hai người ánh mắt giao nhau, Vân Hư lạnh lùng hỏi: "Đây là chiêu thứ mấy?"
Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn nhẩm đếm, vừa rồi đá ra tám cước, cộng trước đó một chiêu "Vong Ưu quyền", cộng một ngón "Bộ Kình thủ", cộng một chiêu "Côn Bằng chưởng", hắn đã dôi ra mất một chiêu trên số mười chiêu ước định.
Nghĩ đến đấy, Lạc Chi Dương chẳng khỏi đổ mồ hôi lạnh dầm dề.
"Mười chiêu đã hết, giờ đến phiên ta!", Vân Hư thét thật to một tiếng, ông đột nhiên phóng mình tới, hữu chưởng bổ xuống phía dưới. Chiêu thức tung ra, không nhanh không chậm, trong cái chớp mắt đó, Lạc Chi Dương đã tính toán ra được bảy, tám cách phá giải. Hắn liền sử chiêu "Phù Diêu Cửu Thiên" (mây nổi trên chín tầng trời), toàn thân hắn bốc lên, song chưởng hệt như chim vỗ cánh bay lượn, xoát xoát xoát, quét ra trước.
Thấy song chưởng ập đến, Vân Hư nhìn nhìn, ông chẳng tránh né, vung tay phải nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đâm xuyên qua màn chưởng ảnh của Lạc Chi Dương mà khẽ khàng như một làn khói, điểm vào vùng tâm khẩu cuả gã này.
Lạc Chi Dương ú ớ kinh hãi, hắn thu hồi song chưởng ngăn cản, bất ngờ Vân Hư đã xoay tay thành một cái móc câu, chụp vào cổ tay hắn. Lạc Chi Dương không kịp tránh, chỉ nghe 'cắc' một tiếng, một cơn đau nhức ập thẳng vào óc, hắn gắng gượng rụt tay về, chập choạng lui ba bước, khi đứng vững rồi, hắn nhìn lại, thấy cổ tay phải đã gần như muốn gãy lìa.
Vân Hư cũng kinh ngạc, chiêu vừa rồi, ông tính bẻ gãy rời bàn tay phải của Lạc Chi Dương, chẳng dè, khi nắm được cổ tay hắn, da thịt gã thiếu niên nảy sinh một cỗ tiềm lực thần diệu, tay hắn bỗng trơn trợt như một con lươn tẩm dầu vùng vẫy trong bùn, nó đã tự thoát khỏi cái nắm bắt của ông.
Tình hình là vậy, cổ tay bị trặc làm đau đớn không ít, tay trái của Lạc Chi Dương đang ôm chặt lấy chỗ cổ tay phải, mồ hôi lạnh toát đầy trán đang ròng ròng chảy xuống, đã thấy Vân Hư lạnh lùng dòm dòm hắn, miệng thốt: "Còn một bàn tay, hai con mắt nữa..."
Lạc Chi Dương giật nảy mình, hắn bất giác tự động lui nhanh một bước ra đàng sau, còn chưa vững vàng, đã thấy cuồng phong đập vào mặt, chẳng kịp thấy Vân Hư làm động tác gì, thân mình ông ta đã đến ngay trước hắn, tay phải vung ra như một con rắn độc, ngón tay trỏ và ngón giữa đâm xộc thẳng vào đôi mắt hắn.
Chiêu này nhanh còn hơn tia chớp, đừng nói Lạc Chi Dương muốn động thủ, ngay cả suy nghĩ cũng là không thể. Trong khoảng thời gian một sát na, đầu óc hắn trống rỗng, nhìn hai ngón tay ập vào mà toàn thân ngơ ngẩn, hắn khựng lại hệt một pho tượng gỗ.
Bỗng nhiên nghe 'soạt' một tiếng, Lạc Chi Dương hoa mắt, hai đầu ngón tay Vân Hư bỗng biệt tăm.
Hắn trấn định tinh thần, nheo mắt nhìn, thấy Vân Hư đứng ngoài xa, thần tình tức giận, bàn tay phải ông chầm chậm mở ra, trong đó có một quân cờ màu đen.
Lạc Chi Dương dòm dòm quân cờ, bất giác tim hắn đập thình thịch. Bỗng nghe một tràng cười dài, thanh âm như hổ gầm rồng hú, lũ chim én trong động Yến Tử nơi xa cũng bị kinh động, chúng kêu quang quác, vỗ cánh bay mù trời, xoay vòng vòng trên không tựa một đám mây đen.
Vân Hư nhíu mày, ngoái trông lại, đã thấy Tịch Ứng Chân vạt áo, ống tay áo vung vẩy, đang lướt qua đám đông người, chầm chậm đi tới. Ông ta dù bị giam hãm lâu ngày dưới đáy cốc, phong thái vẫn không giảm, áo xống tuy cũ nát tơi tả, vẫn không che giấu được dáng vẻ thật hết sức tiêu sái, vẫn không mất đi thần thái tuấn nhã.
Lạc Chi Dương giữ được đôi mắt, hắn mừng như điên, chợt hắn nhảy ào ra, đưa tay níu chặt vào ống tay áo lão đạo sĩ, hắn hả to họng, hớn hở hỏi: "Tịch đạo trưởng, sao ngài lại ra đây?"
Mọi người thấy hai người họ quen biết nhau, đều không khỏi kinh ngạc. Tịch Ứng Chân trừng mắt nhìn Lạc Chi Dương, giọng giận dữ: "Nếu ta không ra đến đây, hai con mắt của mi là đã bị người ta móc ra mà đem làm mồi cho cá mất rồi!"
Lạc Chi Dương vốn tâm tính cởi mở, một khi thoát khỏi nạn lớn, thần khí liền mừng rộ, hắn cười hì hì: "Mắt mù thì hãy còn hai tai một miệng, cùng lắm là tui lần mò về Tần Hoài hát rong, khi ấy, đạo trưởng có hứng đến mua vui, nếu tui hát trật một câu, phải uống phạt ba chén rượu."
Tịch Ứng Chân bị bó buộc phải lộ diện, vốn trong lòng rất bất đắc dĩ, nghe hắn nói giỡn kiểu đó, ông không khỏi bật cười, mắng hắn: "Hảo tiểu tử, phạt uống ba chén, há chẳng phải mi muốn chiếm phần hơn sao?"
Hai người chẳng kể gì đến chung quanh, cứ nói nói cười cười, chẳng coi ai ra gì, bọn người Đông Đảo thấy chướng mắt, thảy đều nổi sùng. Vân Hư im lặng nãy giờ, ông ta bỗng hỏi: "Tịch Ứng Chân, ngươi cùng tiểu tử này có gì liên can?"
Tịch Ứng Chân vui vẻ đáp: "Thật không dám nói nhăng, võ công của nó xem như do bần đạo dạy."
Vân Hư cười nhạt, bảo: "Ngươi định mà mắt ai? Chưởng môn Thái Hạo cốc lại đi dạy võ công của đảo Linh Ngao chúng ta?"
Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Chuyện này có ẩn tình ảo diệu khác, bần đạo không tiện nói kỹ, đứa nhỏ này cùng ta có duyên phận thầy trò, chỉ mong Vân đảo vương giơ cao đánh khẽ!"
Vân Hư hai mắt ngước nhìn trời cao, giọng lạt lẽo: "Dựa vào cái gì?"
Tịch Ứng Chân ngó ông ta giây lát, rồi thở dài: "Nói như vậy, đảo vương quyết không chịu buông tha?"
Vân Hư lạnh lùng đáp: "Ta với nó đà có giao hẹn trước, ta thua, sẽ để nó mặc tình ra đi, nếu nó thua, phải để ta chặt hai tay, móc hai mắt."
Ông ta ngừng một chút, mặt có nét châm chọc, "Lão đạo sĩ, thế này này, ta thể tình cái sự hạ mình xin xỏ của ngươi, chỉ cần do chính ngươi phế đi hai mắt, hai tay nó, chuyện này ta sẽ thôi không tra xét gì thêm nữa"
Hàng mi trắng cuả Tịch Ứng Chân dựng đứng lên, sắc mặt thoáng nét giận dữ, ông cười nhạt, bảo: "Họ Vân kia, ngươi chớ khá khinh người quá đáng."
Vân Hư tiến tới một bước, cười gằn, hỏi: "Ta khinh ngươi thì ngươi làm gì ta?"
Tịch Ứng Chân hừ một tiếng, ông thò tay, nắm cổ tay Lạc Chi Dương, khẽ nắn một cái, chỉnh lại khớp xương vào đúng chỗ, rồi ông xoay mình, tiến lại gần, cất cao giọng, nói: "Vân Hư, ở động Yến Tử, ngươi ma mãnh giở trò lừa bịp mà thắng cuộc, có thể nói là thắng không anh hùng, hôm nay, bần đạo bất tài, cũng muốn thỉnh giáo ngươi vài chiêu kiếm thuật."
Vân Hư gật đầu nói: "Ta cũng sớm có cái ý này, ngươi ta, hai phái cùng nguồn gốc, khác chi lưu, cùng giương danh với hậu thế, hôm nay, đúng dịp, mình thử một lần, xem ai mới giữ chính tông kiếm ý của họ Công Dương."
Tịch Ứng Chân cười cười, ông vừa một cái xoay mình, đã lui nhanh ra sau đến cạnh một gã đệ tử Đông Đảo, nghe rẻng một tiếng, rút phắt lấy trường kiếm gã ta đeo bên hông, thoắt một cái, đã nhoáng mình trở về chỗ cũ. Cái đến và đi này nhanh không thể tả, tên đệ tử kia ngơ ngác đứng lì tại chỗ, đờ đẫn tựa một pho tượng đất sứ.
Lão đạo sĩ búng một ngón tay vô thân kiếm, cười một tràng dài, cả tiếng đáp: "Cái chuyện truyền lại có chính tông hay không, vốn dĩ vô thường, bần đạo cũng không coi vào đâu, thế nhưng, nếu ta thắng, lại sẽ như thế nào?"
Vân Hư nhạt giọng đáp: "Mặc tình hai người rời đảo."
Chẳng để Tịch Ứng Chân trả lời, Lạc Chi Dương cướp lời ông: "Vậy không được, ông còn phải giải trừ ngón 'Nghịch Dương chỉ' cho Tịch đạo trưởng nữa"
Vân Hư đưa mắt liếc Lạc Chi Dương, ông cười gằn, nói: "Hắn nếu thực sự có bản lĩnh, sao không tự mình phá giải?"
Lạc Chi Dương bị hẫng, hắn đang còn muốn tranh luận, Tịch Ứng Chân đã vỗ vỗ vào vai hắn, mỉm cười, bảo: "Tiểu tử, càng nói càng nhảm, mi còn dài dòng nữa, chỉ khiến người ta cười mi khùng!"
Nhìn vẻ mặt ông, Lạc Chi Dương đau đớn trong tâm, mắt cay cay, hắn nghẹn ngào nói: "Tịch đạo trưởng, ngài, ngài ..." Tịch Ứng Chân lắc lắc đầu, ngắt lời hắn: "Trước mặt đại địch, chớ tự mình làm suy yếu khí thế mình"
Lạc Chi Dương không tìm ra lời đáp trả, ruột gan hắn quặn thắt, cuộc chiến này, Tịch Ứng Chân mà bại thì khó thoát chết, nếu ông thắng, thì cũng không tự phá giải nổi cái cấm chế "Nghịch Dương chỉ", tánh mạng vẫn không bảo đảm. Lão đạo sĩ đứng ra thách đấu, căn bản là ông bỏ mặc tính mạng mình, ông đem nó đánh đổi lấy hai mắt, hai tay Lạc Chi Dương. Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương nghiến răng thật chặt, hắn bước tới một bước, đứng chắn trước Tịch Ứng Chân, lớn giọng nói: "Vân Hư, chẳng phải ông đòi lấy hai mắt, hai tay tui à? Đây, tui cho ông quách cho rồi!"
Hắn nói xong, vung tay lên, đưa hai ngón tay chọc thẳng vào đôi mắt.
Tịch Ứng Chân hoảng hốt, ông ta lanh tay lẹ mắt, lập tức thò một ngón tay điểm vào hắn, Lạc Chi Dương bỗng thấy sau lưng đau rát, toàn thân hắn vụt cứng nhắc, đầu ngón tay chạm tới mí mắt rồi chững lại, không sao đâm vào.
Tịch Ứng Chân túm lấy hắn, đẩy sang một bên, ông ta nhìn Vân Hư, cười cười: "Thằng nhỏ này nói nhăng, đừng coi là thật, lần giao tranh này, chỉ quy vào hai người bọn mình, bằng vào thân phận của Vân đảo vương, một khi chưa rõ thắng bại, cũng không nên để liên luỵ đến kẻ khác."
Vân Hư nghe, ông ta hiểu ý câu nói đó, trong lòng thầm ngợi khen nghĩa khí cuả Lạc Chi Dương, ông bèn gật đầu, đáp: "Được, chưa phân thắng bại, tất cả người Đông Đảo ta không ai được phép làm khó dễ Lạc Chi Dương."
Nói đến đấy, thần quang trong mắt ông loé lên, gương mặt Minh Đấu chợt rợn lên một cái, lão ta gắng tạo một vẻ nghiêm nghị, nhưng từ sâu trong mắt lão bỗng thoáng hiện một nét lạnh lẽo.
Kiếm trong tay, hai người chầm chậm cất bước đi về phía trước, tất cả mọi người đương trường nhìn họ xáp vào gần nhau, thảy đều nín thở, ngưng thần, chỉ sợ thiếu chăm chú một chút sẽ bỏ lỡ dịp được xem chiêu thức áo diệu của đôi đại cao thủ nọ.
Trong khảnh khắc, khu bình địa Ngao Đầu im ắng đến mức có thể nghe tiếng kim châm rơi, chỉ còn tiếng gió biển vi vu như có như không. Đúng lúc ấy, phát ầm một tiếng nổ đinh tai, từ xa xa ngoài khơi, truyền đến một tiếng súng.
Mọi người dõi mắt trông ra, trên mặt biển, một cỗ thuyền lớn đang lừng lững tiến vào, trên vải buồm trắng muốt như tuyết có thêu một con kỳ nhông bằng tơ vàng óng.
Kỳ nhông màu hoàng kim chính là ký hiệu của Đông Đảo, hiện thời, toàn bộ đệ tử đều đang ở trên đảo, sao lại có một cỗ thuyền lớn tiến vào?
Tất cả đều thắc mắc, hai đấu thủ Vân, Tịch cũng quên chuyện so kiếm, họ cũng chăm chủ nhìn vào con thuyền.
Lại nghe nổ thêm hai phát súng nữa, khói súng từ đuôi thuyền lượn lờ bốc lên, đầu chiếc thuyền vùn vụt rẽ sóng trực chỉ khu Ngao Đầu.
Chẳng mấy chốc, thuyền đã đến gần, một gã bạch y tăng đang đứng nơi đầu thuyền, tay gã vung vèo vèo trong thinh không một cái mỏ neo bằng sắt.
Thuyền cập sát bờ biển, gã hòa thượng rộ một tràng cười dài, vung tay một cái, gã đã ném mỏ neo sắt lên thành một luồng chớp màu đen, tựa một con rắn vút bay ra, nghe rang rảng, cái mỏ neo đã quấn thít vào một tảng nham thạch trên Ngao Đầu.
Toàn thể người trên đảo đều biến sắc, chiếc thuyền đậu trên mặt biển, cách tảng nham thạch có hơn hai mươi trượng, xem đến cái mỏ neo, nó nặng ít ra cũng hơn trăm cân, ngay cả dùng máy móc mà phóng cũng chưa chắc đã vượt qua được khoảng cách đó, hơn nữa, gã tăng nhân chỉ dùng một bàn tay thịt, đã ném tung cái mỏ neo đi, bằng vào phần thần lực đó, cũng đủ để cho gã ngạo thị anh hùng đương thời.
Còn đang kinh hãi, nơi đầu thuyền thấy nhoáng lên một bóng người, đó là một Hắc y nhân vừa phất phới nhảy vọt lên cao, rồi y đạp vào dây thừng chạy vù vù vào đảo, đôi chân y nhanh nhẹ thung dung, còn hơn người co giò chạy trên đất bằng, nói là y chạy như ma đuổi, cũng chưa diễn tả đủ cái sự nhanh nhẹn, đúng ra phải bảo là y đang lượn mau, một thân áo đen tung gió, bay bổng hệt một con đại bàng giương rộng đôi cánh vun vút lên trời cao.
Trước một lộ khinh công biểu diễn hết sức kinh nhân, mọi người đều phải nín thở, giống như họ sợ nếu lỡ thở mạnh một chút, có thể thổi bay người này tuột ngược dọc theo sợi thừng, đẩy gã trở về bên trên thuyền.
Trong chớp mắt, người nọ đã đến gần bên, chính là một nam tử choàng áo đen tuổi còn khá nhỏ, thân mình gầy yếu, mặt tai tái, ánh mắt sắc bén như đao, toát ra một vầng tà khí. Hai tay nam tử nâng một tấm bái thiếp, y rảo mắt, lớn giọng hỏi: "Vân Hư đảo vương đang ở đâu?" Giọng y rổn rảng như đao kiếm miết vào nhau, nghe hết sức chói tai.
Vân Hư nhíu mày: "Là ta đây, túc hạ là ai?"
Nam tử cười, không đáp, đột nhiên y phùng mang trợn má, thổi ra một luồng hơi dài, tấm thiếp bay ra phía trước, tưởng chừng như được một bàn tay vô hình nâng đỡ, nó đã tà tà, bằng bặn di chuyển đến trước mặt Vân Hư.
Mọi người đương trường rộ lên tiếng xôn xao, tấm thiếp do nội lực của nam tử thúc đẩy mà bay đến, thủ pháp đó không ít người trong đám đều có thể làm được, nhưng cái cách nâng một tờ giấy nhẹ mà làm cho nó có vẻ hệt một món đồ nặng nề, phóng tầm mắt ra nhìn, số môn nhân có bản lãnh đó không nhiều.
Vân Hư bất động thanh sắc, ông đón nhận bái thiếp, nhìn lướt qua, rồi ngẩng đầu lên, bình thản nói: "Bái thiếp ghi, Thích gia từ phương tây trở về bản đảo, tham dự cuộc Ngao Đầu luận kiếm, nhưng ta xem công phu túc hạ, dường như nó không có chút gì dính líu tới Thích gia"
Mọi người đều giật mình, Thích gia rời đảo từ lâu, họ bặt tăm tin tức nhiều năm qua, hôm nay trước tiên thấy Lạc Chi Dương sử xuất 'nội học' cuả Thích gia, bây giờ lại có kẻ đưa bái thiếp, chẳng lẽ nói Thích gia thôi nhịn chịu oán thù cũ, đã sắp đặt nội ứng ngoại hiệp, cùng lúc triệt hạ Đông Đảo? Lạc Chi Dương và Tịch Ứng Chân cũng vô cùng kinh ngạc, hai người họ vô tình, tấu xảo học được võ công Thích gia, không khi nao ngờ đến việc có người đưa tới bái thiếp cuả Thích gia, như vậy ít nhất, tội danh làm nội ứng xem chừng quá sức không hay. Trong lòng áo não, Lạc Chi Dương liếc trộm sang Diệp Linh Tô, đúng lúc nữ tử nọ cũng đang âm thầm nhìn sang, tấm khăn che mặt thoang thoảng lay động, ánh mắt cô có nét lạnh nhạt.
Lạc Chi Dương thầm kêu oan ức, nhưng hắn vô phương biện minh, lại đã thấy hắc y nhân cười cười, trịnh trọng chắp tay nói: "Đảo vương pháp nhãn không tồi, chỉ là kẻ hèn Trúc Nhân Phong này chẳng qua làm một người đưa thư, đích xác không có quan hệ gì cùng Thích gia."
Vân Hư đang định lên tiếng, Tịch Ứng Chân đột nhiên hỏi: "Tiểu tử áo đen kia, ngón khinh công vừa rồi của mi có phải là 'Lăng Hư Độ Kiếp’?"
Trúc Nhân Phong chỉ khoanh tay cười cười, Tịch Ứng Chân chăm chú nhìn gã, hỏi tiếp: "Kì quá, không hiểu môn hạ Yến Nhiên Sơn nhập đảng Thích gia từ khi nao?"
Câu nói vừa dứt, tất cả người Đông Đảo đều kinh hãi. Dương Phong Lai gầm lên: "Gì vậy? Tiểu tử này là yêu nghiệt cuả Yến Nhiên Sơn hả? To gan thật, dám rời xa vùng Mạc Bắc, chạy đến tìm cái chết trên Đông Đảo ta!"
Những người khác cũng tức giận không kém, đệ tử Đông Đảo không ai là không biết cái tên Yến Nhiên Sơn, ngoài Chu Nguyên Chương và Lương Tư Cầm, từ hai mươi năm trước, Yến Nhiên Sơn vùng Mạc Bắc, cũng là một tử thù của Đông Đảo.
Võ công Yến Nhiên Sơn bắt nguồn từ "Hắc Thủy Nhất Quái" Tiêu Thiên Tuyệt thuở trước, khi Tiêu Thiên Tuyệt tử trận trong cung Thiên Cơ, nhị đệ tử là Bá Nhan kế thừa y bát, ra sức hộ vệ hoàng thất Đại Nguyên, cho nên triều đình nhà Nguyên hồi đó có không ít cao thủ Hắc Thủy. Sau đó, nhà Nguyên bị bại vong, cao thủ Hắc Thủy hộ tống Nguyên Đế trốn về phương bắc, chạy đôn chạy đáo mãi rồi mới dừng chân tại vùng Yến Nhiên Sơn, từ đó, lấy địa danh mà khai tông lập phái, uy chấn Mạc Bắc.
Tiêu Thiên Tuyệt nguyên có gia cừu cùng Vân gia.
Bá Nhan giữ chức Thừa Tướng kiêm hàm tam ngô trong triều Đại Nguyên, đã diệt vong Đại Tống, đã xây lên thêm một tầng quốc hận. Sau khi Bá Nhan chết, môn nhân tiếp nối chí nguyện của y, suốt thời gian dài, họ đối địch cao thủ Đông Đảo, quãng hơn trăm năm, song phương qua nhiều lần giao phong, lại nảy sinh không ít oán thù.
Sau khi nhà Nguyên bị diệt, phái Hắc Thủy chạy tuốt lên miền Mạc Bắc xa xôi, Đông Đảo lại có thêm nhiều đối thủ khác, những đấu đá qua lại cùng người phái Hắc Thuỷ cũng giảm đi khá nhiều, tuy nhiên, khi hai bên có dịp gặp gỡ, vẫn cứ là ngươi chết ta sống.
Dựa vào cựu oán song phương, Trúc Nhân Phong không mời mà đến đảo, coi bộ chỉ cần một cái bọt nước nho nhỏ cũng đủ dìm y chết đuối. Nhưng tiểu tử này đứng giữa đám người đó, y vẫn cười hì hì, coi họ như không, còn soi mói. dò dẫm ánh mắt lên thân thể nữ đệ tử Đông Đảo, làm một tuồng ngả ngớn càn bậy khó tả thành lời.
Khi những tiếng la ó chửi mắng dịu xuống, y mới cười mà rằng: "Hai nước giao tranh, không chém sứ giả, ta chỉ đến đây đưa bái thiếp, các vị chẳng cần nóng giận như thế làm gì."
Y dứt lời, vỗ tay, há miệng hú dài một tiếng, thanh âm sắc nhọn, có khí thế như tên bắn xuyên mây.
Tiếng hú còn chưa tắt, từ trên hải thuyền đã cho nổ vang một tiếng pháo, cho xuất phát lên đảo một đội nhân mã, áo quần sáng rỡ, đầy vẻ phô trương, quây quần quanh tám tráng hán y trang đỏ chói, lưng đeo đai vàng, đầu khoác vòng ngọc, cùng khiêng một cỗ kiệu lớn, trang trọng đi lên khu đất bằng Ngao Đầu. Gã bạch y tăng tung mỏ neo cũng ở trong đoàn người nọ, thân hình gã cao lớn, khí vũ bất phàm, gã đi giữa đám người đó, chẳng khác một con hạc chen trong bầy gà.
Khi Lạc Chi Dương thấy rõ gã nọ, hắn hết sức ngạc nhiên, hoà thượng ấy chính là Xung đại sư, hai người từng gặp gỡ nhau trên lầu quán trà Tiên Nguyệt cư.
Bọn Minh Đấu cũng đã nhận ra Xung đại sư, họ cũng kinh ngạc đưa mắt ngó nhau.
Một đoàn rập rềnh trèo từng bậc đá mà đi lên, rất nhanh, họ đã lên đến khu đất bằng Ngao Đầu.
Tám gã tráng hán đặt kiệu xuống, rồi đồng cúi đầu lui sang một bên. Cỗ kiệu sơn son thếp vàng, hìng dạng xa hoa, cửa kiệu che một bức rèm khá sít sao, qua đó, có thể mơ hồ thấy bóng dáng người ngồi bên trong kiệu.
Vân Hư phất tay áo, lớn giọng nói: "Hậu duệ Thích gia đâu? Giờ đã về đến cố hương, cớ gì cứ mãi giấu giấu giếm giếm?"
Chợt nghe hai tiếng ho khan, màn che tách sang hai bên, một gã nam tử lẩy bà lẩy bẩy bước ra. Mọi người chú mắt nhìn kỹ, thảy đều vô cùng kinh ngạc, người ngồi kiệu khoảng tứ tuần, mắt chuột, đầu nheo, ốm o tàn tạ, ánh mắt lộ vẻ xớn xác.
Vân Hư chăm chú quan sát gã nọ, ông bỗng hỏi: "Ngươi chính là hậu duệ Thích gia?"
Đối phương bắt đầu bằng một tiếng "Ừm", mắt gã nhìn xuống dưới, gã hắng giọng, lí nhí: "Bỉ nhân Thích Vương Tôn, gia phụ Thích Đại Phương, ông nội là Thích Hưu Minh..."
Nghe đến đây, cả đám người Đông Đảo rộ lên tiếng cười xì xào. Mặt gã Thích Vương Tôn bỗng sa sầm, gã hung dữ quét ánh vào đám người, rồi lập cà lập cập, gã moi từ tay áo ra một khối ngọc hình con rùa, vẻ giận run, nói: "Cười cái gì, nhìn cho kỹ đi nè, con rùa ngọc linh thiêng này chính là bảo vật gia truyền đời đời kiếp kiếp của Thích gia"
Tiếng cười của cả đám người càng rộ vang hơn, Thích Vương Tôn giữ chặt khối ngọc trong tay, gã không biết phải làm gì, mắt nhìn vào đám người, mặt khổ sở.
Vân Hư giơ tay lên cao, tiếng cười tắt đi, ông ta nói: "Thích tiên sinh, chỉ bằng vào một khối ngọc, chỉ sợ không xác minh được thân phận của ngươi."
Thích Vương Tôn há hốc mồm, y đớ lưỡi, ngoái đầu trông sang với vẻ muốn cầu cứu nơi bạch y tăng.
Xung đại sư mỉm cười, lão chắp tay, nói: "Chỉ dưạ vào khối ngọc, không đủ minh chứng Thích tiên sinh là đồ thật, nhưng bằng vào hai mắt nhìn của Vân đảo vương, cũng không sao chứng thực Thích tiên sinh là của giả!"
Vân Hư liếc vào lão, ông lạnh lùng hỏi: "Đại sư thần lực hơn người, xin hỏi pháp danh cùng sư môn?"
Xung đại sư cười cười, còn chưa kịp trả lời, Dương Phong Lai giật giọng nói: "Đảo vương, hắn chính là đồ đệ của Uyên đầu đà, mang pháp danh Xung đại sư."
Vân Hư nhướng mày, ông gật gù: "Thì ra là truyền nhân Kim Cương môn, ta và lệnh sư đã lâu không gặp, ông ấy giờ khoẻ không?"
Xung đại sư vui vẻ đáp: "Gia sư đang bế quan."
Vân Hư hỏi: "Như vậy, việc túc hạ tới đây, lệnh sư có hay biết?"
Xung đại sư cười cười: "Phật pháp nói 'Vô lai vô vãng, tính nhâm tự nhiên', (Chẳng có đến cũng chẳng có đi, cứ tuỳ theo tự nhiên), ta muốn đến, muốn đi, thì cứ việc, không cớ gì phải chờ lệnh ai khác"
Vân Hư giọng lạnh lẽo, nói: "Được, vậy dám hỏi đại sư đi đến Đông Đảo để làm gì?"
Xung đại sư cười nhạt, lão lớn giọng: "Ta được Thích tiên sinh nhờ đoạt lại chức đảo chủ cho ông ấy."
Lão nói vừa dứt lời, tiếng chửi bới ầm ầm nổ ra từ đám đông, người thì la lớn: "Giặc trọc chết bầm, nói khoe khoang không biết ngượng miệng!" Có kẻ mắng: "Hòa thượng không chịu ở trong chùa miếu lo chuyện kinh kệ, lại chạy đến đây thả rắm!" Có người khác đế vô thêm: "Ngươi mà biết cái quái gì, cái này kêu là hắn nhớ trần tục, động lòng phàm." Có kẻ bác đi: "Câu nói đó thiệt chẳng đúng, chỉ có ni cô mới động lòng phàm, hắn là một tên đại hòa thượng, động lòng cái gì phàm tục?" Kẻ đề xướng vụ động lòng này cãi: "Ngươi có chỗ không rõ, ni cô nhớ trần tục, nhiều lắm thì làm chuyện thương luân bại lý, hòa thượng mà động lòng phàm, còn không bằng loài heo, loài chó kia..."
Mọi người miệng lưỡi rủa xả ác độc, Xung đại sư làm như người điếc, lão cứ cười cười hi ha, nét mặt chẳng chút thay đổi, Vân Hư ngăn chặn vụ chửi bới lại xong, ông nghiêm mặt, nói: "Xung đại sư, ngươi là người Kim Cương môn, ta là đệ tử Đông Đảo, xưa giờ hai bên nước sông không phạm vô nước giếng, Ngao Đầu luận kiếm là việc nội bộ Đông Đảo ta, quyết không để người khác nhúng tay vào, thảng hoặc ta xen vô chuyện chọn lựa truyền nhân của quý phái, bảo lệnh sư đừng thu ngươi làm đồ đệ, thì ngươi nghĩ sao?"
Xung đại sư vẫn cứ cười cười, nói: "Phật dạy chúng sinh bình đẳng, chẳng kể gì trong hay ngoài, đảo vương nếu muốn nhúng tay vô việc bổn môn, chỉ cần hợp tình hợp lý, bần tăng cũng không có gì để nói hết."
Vân Hư giận dữ, nhưng ông lại cười, đáp: "Nói vậy, đại sư xen vô chuyện bản đảo, tức là hợp tình hợp lý?"
" Không sai!", bạch y tăng cười ruồi, ánh mắt lão sắc như nước, "Nếu Vân đảo vương không muốn thân bại danh liệt, tốt nhất nên nhanh chóng rút lui, kịp thời từ bỏ ngôi vị, bằng không thể nào cũng sẽ hối hận."
Hắn ăn nói lớn lối không ngượng miệng, mọi người đều hơi có chút nghi hoặc, họ lắng xuống một lúc, rồi tiếng chửi bới lại ầm ầm nổi lên. Vân Hư chăm chú nhìn hoà thượng, dòm tới dòm lui một lúc, bỗng ông cả cười: "Nói như vậy, đại sư nắm chắc mười phần là trục được ta ra khỏi ngôi vị đảo vương?"
Xung đại sư cười , đáp: "Bảo là mười phần thi không, nhưng được chín thành thì cũng có đấy."
Vân Thường nghe đến đây, y rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn tiến ra, nói: "Chỉ mong phụ thân hạ lệnh, cho phép đồ nhi dùng một vài chiêu kiếm triệt hạ uy phong của tên lừa trọc này!"
Làm thống lĩnh một đảo, Vân Hư không phải hạng mãng phu hữu dũng vô mưu, ông ta nhìn Xung đại sư khí định thần nhàn, ông thầm biết người này tất có chỗ dựa, bèn phất tay, quát lui Vân Thường : "Chớ khá lỗ mãng."
Rồi ông quay sang Thích Vương Tôn, hỏi gã: "Thích tiên sinh, nói vậy, ngươi chỉ đích danh Vân mỗ mà khiêu chiến?"
Trước ánh mắt gắt gao của ông ta, Thích Vương Tôn lập tức run rẩy, nhưng Xung đại sư đã mỉm cười, nói: "Chữ KIẾM ý nói về sát phạt, LUẬN là đấu võ mồm, Ngao Đầu Luận Kiếm, chữ LUẬN đặt trước chữ KIẾM, vậy trước hết hãy nói chuyện cái đã, nói xong rồi mới so kiếm"
"Nói chuyện?", Vân Hư mắt đăm đăm vào Xung đại sư, ông xoắn tít đôi mày, ông thường tự phụ có ánh mắt sắc như dao, vậy mà vẫn không nhìn ra cái thóp của gã tăng nhân tuấn tú này, bèn hỏi,"Nói chuyện gì?"
Xung đại sư vui vẻ nói: "Bần tăng thân làm hòa thượng, trước tiên xin nói một đoạn nhân duyên."
Vân Thường không nhịn nổi, y lớn tiếng: "Xú trọc lư, nếu muốn luận kiếm, cũng chưa đến lượt nhà ngươi, sao lão già họ Thích không tự mình bước ra?"
Xung đại sư cười cười: "Triều đình có sứ giả, dân gian có bà mối, đều dùng vào việc chuyển ý, nhắn lời, làm đại diện nói lẽ phải trái. Bần tăng bất tài, được Thích tiên sinh phó thác mà lên tiếng thay ngài, những gì bần tăng nói, cũng chính là ý của Thích tiên sinh nói đó vậy."
Vân Thường cười gằn một tiếng, y đang định phản bác, Vân Hư khoát tay áo, bảo: "Thôi đi, mình nếu không cho hắn nói chuyện, thật có vẻ người trên đảo thiếu độ lượng."
Vân Thường đành nén giận, im lặng lui ra, mắt y trành trành vào Thích vương tôn, trong đầu thầm nghĩ: "Gã này mang tên Vương Tôn, đừng nói hoàn toàn chẳng chút gì là bộ dạng con cháu vua chúa, lại càng chẳng có chút gì là phong phạm cuả một đại cao thủ võ học. rõ ràng nó là một con rối để cho tên lừa trọc thối tha giật giây, phụ thân cứ giữ thái độ khoan dung, e rằng trúng kế gian của địch"
Vân Thường đang còn nghĩ ngợi, y bỗng thấy Xung đại sư đánh mắt sang, đầu lão gật khe khẽ, chừng như lão nhìn thấu tâm tư của y, Vân Thường nổi sùng, bèn hung hăng trợn trừng mắt lườm trở lại đối phương.
Xung đại sư cười tủm tỉm, lão chậm rãi nói: "Khí độ Vân đảo vương khiến bần tăng bội phục, mẩu chuyện nhân duyên này, lại khởi đầu từ một nữ tử." Lão dừng một chút, đưa mắt rảo khắp người Đông Đảo, "Nữ tử này cũng như các vị, cô sinh ra và lớn lên tại Đông Đảo. Trời phú cô xinh đẹp, dung nhan diễm lệ làm xao xuyến lòng người, khiến nhiều nam đệ tử ngất ngây vì cô."
Lão nói đến đấy, mặt Vân Hư thoáng thay đổi, chúng đệ tử cũng nảy sinh tò mò, xầm xì với nhau, cố đoán xem cô nàng này là ai, không ít người đưa mắt nhìn vào Diệp Linh Tô.
Rồi nghe Xung đại sư kể tiếp: "Chỉ tiếc một nỗi, cô đã sớm yêu một người, người nọ là một thiếu niên hiệp sĩ, vẻ người tuấn tú phong lưu, võ công thuộc hàng bạt tụy. Hay hơn nữa là chàng hiệp sĩ cũng có tình cảm sâu đậm với nữ tử này, nếu ông trời mà chiều lòng người, thì hai người họ đã nên vợ thành chồng rồi.
Đáng tiếc ở chỗ, đang lúc hai người tâm đầu ý hợp, đột nhiên xảy ra một tai nạn. Hồi ấy, nhà Đại Nguyên suy yếu, thiên hạ đại loạn, đệ tử Đông Đảo thừa dịp vùng lên, tranh nhau cắt đất xưng hùng ở trung thổ, làm vua làm chúa, trong số có một vị Đại vương, quyền thế càng ngày càng lớn, chỉ những muốn ly khai Đông Đảo, tự lập môn hộ, người cha cuả thiếu hiệp nọ vì quá lệ thuộc vào ông vua con này và vì muốn níu kéo y, đã quyết định kết thông gia cùng ông vua, buộc thằng con cưới em gái ông vua con nọ..."
Nói đến đây, đám đệ tử Đông Đảo bỗng rộ lên tiếng xôn xao nho nhỏ, không ít người trộng tuổi đã đưa mắt nhòm chăm chú vào Vân Hư.
Vân Hư mặt tái mét, ông đính chặt ánh mắt vào Xung đại sư, đôi môi mấp máy, định nói lại thôi.
Xung đại sư làm ra tuồng không hay biết, lão vẫn vui vẻ kể tiếp: "Thiếu hiệp trong tim có người rồi, tự nhiên ngàn vạn lần không muốn, nhưng trời sinh hắn hiếu đễ, lại xem đại cục làm trọng, hắn không dám cãi lời cha, cực kỳ bất đắc dĩ mà phải lén bàn bạc cùng cô nương kia, bước đầu cưới em gái Đại vương làm vợ, rồi sẽ lập cô nương làm thiếp, đã chu toàn chữ hiếu, lại không phụ mối chân tình. Đại trượng phu tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, cô nương luỵ tình say đắm, nên cũng nguyện không màng danh phận, chỉ cốt được ở mãi bên hắn. Nào ngờ, cái ả vương muội kia đúng là một hũ giấm chua to bự, lập gia đình xong, đừng nói nạp thiếp, chỉ cần thiếu hiệp liếc mắt một cái vào bất kỳ nữ tử nào khác, cô nàng cũng bể hũ giấm chua, làm mình làm mẩy! Như vậy xem ra cái ước định giữa hai người nay trở thành bọt nước, nam đã kết hôn, nữ không thể không xuất giá. Cô nương nọ từ nhỏ mồ côi cha mẹ, còn duy nhất một vị huynh trưởng, cùng bất đắc dĩ, cô đành nhờ huynh trưởng làm chủ hôn, gả cô về cho một nam đệ tử khác..."
" Đủ rồi!", Vân Hư hét lớn một tiếng, mắt toé lửa dõi chằm chằm vào hòa thượng, "Mấy cái đó đều là chuyện cũ năm xưa của Đông Đảo ta, người trộng tuổi trên đảo chẳng ai là không biết, nhà ngươi đem chuyện xưa ra quậy lên ầm ĩ, là có ý tứ gì?"
Xung đại sư cười hề hề, nói:" Không có ý tứ gì, chẳng qua vì thương tiếc cho cô nương nọ. Đảo vương tài thì cao, lòng giỏi nhẫn nhục, chí gồm thu thiên hạ, những chuyện cũ năm xưa đó dĩ nhiên không để trong lòng. Nếu không thế, năm đó cũng sẽ không phụ tình bạc nghĩa, vất bỏ người mình yêu quý để đi cưới em gái Trương Sĩ Thành."
Trong đám đệ tử lại nổi lên một trận xôn xao, Lạc Chi Dương đứng ngoài nghe kể, hắn cũng không khỏi kinh tâm, có cảm tưởng hơn nửa ngày Xung đại sư kể lại chuyện xưa, người thiếu hiệp trong câu chuyện đúng là đảo vương Vân Hư. Hắn dõi mắt trông sang, mặt mày Vân Hư tái xanh tái xám, ánh mắt vô thần, xem thật giống mặt quỷ sống. Vân Thường tức giận đến run rẩy toản thân, y lớn tiếng nói: "Con lừa trọc kia, mi chán sống rồi ư, dám nói năng điên khùng, đặt điều vào chuyện tình cảm giữa gia phụ cùng tiên mẫu, hôm nay, nếu để cho ngươi sống sót rời khỏi đảo này, ta, Vân Thường thề không làm người."
"Nói năng điên khùng, ta tuyệt không dám đâu", Xung đại sư chắp mười ngón tay, cười, nói, "Người xuất gia không nói dối, những câu bần tăng nói đó đều là sự thật, tiểu thí chủ nếu không tin, hãy cứ đi hỏi ngay nơi một vị lớn tuổi trên đảo"
Vân Thường rút kiếm đánh soạt, gằn giọng: "Ta muốn hỏi ai, không mắc mớ gì đến ngươi, thằng lừa trọc kia, trái lại chính là mi phải đi hỏi qua bảo kiếm này đây!"
"Ta vốn ngưỡng mộ 'Phi Ảnh Thần Kiếm' đã lâu, gặp dịp đây cũng xin được lĩnh giáo.", Xung đại sư vẻ lơ đãng, nói tiếp, "Chẳng qua, bần tăng còn chưa kể xong câu chuyện".
Bạch y tăng tủm tỉm cười, chắp tay, thân mình vẫn bất động, đàng trước lão bỗng có bóng người nhoáng lên một cái, đã thấy Trúc Nhân Phong nhảy ra che chắn cho lão, tay phải y vung ra, năm ngón tay gầy guộc nhẹ nhàng búng một búng đúng ngay vào thân kiếm của Vân Thường, chỉ nghe "rẻng" một tiếng, trường kiếm trong tay Vân Thường bị rung chuyển tựa một con rắn quằn quại, làm Vân Thường hầu như không sao nắm chắc lấy nó được.
Gã này bèn xoay tròn thân mình, vung trường kiếm vẽ một đường cong thật dài, nghe 'vù' một tiếng, mũi kiếm đã nhắm đâm vào eo lưng Trúc Nhân Phong. Chiêu kiếm cực kỳ tàn độc, nét cười trên mặt Trúc Nhân Phong lập tức tan biến, y lướt nhẹ thân mình như cộng cỏ dưới gió, theo làn kiếm mà rụt nhanh ra sau, mũi kiếm sượt ngang thân mình, để lại một lỗ hổng trên tấm áo đen của y.
Vân Thường còn chưa kịp thuận thế hạ lưỡi gươm xuống, thân mình Trúc Nhân Phong đã chuyển theo một góc kỳ dị, y tránh thoát làn kiếm phong, rồi vung cánh tay phải lên, tựa một thanh trường đao, nhắm chém vào trán Vân Thường.
Gió dữ đập vào mặt, Vân Thường không sao mở mắt, gã vội vàng cúi đầu, lướt nhanh ra sau, chỉ cảm giác một luồng lãnh phong ập vào đỉnh đầu, tấm khăn trên đầu đã bị cắt rời thành hai mảnh bay xuống đất, ở giưã chúng có lẫn ít sợi tóc.
Hai người ra tay như sấm chớp, số người đương trường nhìn rõ đầu đuôi cũng không nhiều, khi hai đối thủ tách ra, thấy sót lại trên đất một mảnh áo đen, hai đoạn khăn trùm đầu, mới biết rằng vừa rồi, song phương đều đã đem tính mạng ra đặt cuộc.
Vân Thường nắm rất nhanh vào chuôi kiếm, sắc mặt hơi tái, Trúc Nhân Phong vuốt nhè nhẹ vào mấy móng trên tay phải, nét mặt lộ một tia cười quỷ dị.
"Vân Thường cẩn thận", Hoa Miên gọi to, "Nó là truyền nhân của Thiên Nhận"
"Thiên Nhận Thiết Mộc Lê?", Vân Thường thoáng biến sắc, Hoa Miên gật đầu, nói: "Tiểu tử này gần như học được chân truyền cuả Thiết lão quỷ, vung tay cắt rời không khí, không thể coi nhẹ."
Vân Thường nhìn chòng chọc vào Trúc Nhân Phong, gã hít vô một hơi dài, nắm chắc kiếm quyết, đôi mắt toé lửa.
Bỗng Xung đại sư buông tiếng cười khẽ, lão cất cao giọng hỏi: "Diệp cô nương, cô có muốn biết nguyên nhân cái chết cuả cha mẹ cô không?"
Câu hỏi này tựa như một tia chớp từ trời cao giáng xuống, Diệp Linh Tô nghe mà bị chấn động toàn thân, cô trợn tròn đôi mắt đẹp, ngơ ngác nhìn bạch y tăng, trong lòng nửa tỉnh, nửa mê muội, cô lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi nói gì vậy?"
Xung đại sư liếc cô, lão cười cười, hỏi: "Cô nương quên hẳn người cha và người mẹ đã qua đời rồi sao?"
Cái chết của cha mẹ, vốn là một tiếc nuối to tát trong đời Diệp Linh Tô, vì sao cả hai chết cùng lúc, đó lại là một bí ẩn vô cùng to lớn, nghĩ vậy, cô bèn buột miệng hỏi lại: "Ngươi ... ngươi biết cả hai chết vì lý do gì?"
"Dĩ nhiên là ta biết", Xung đại sư vẫn cười, lão hỏi cô, "Diệp cô nương có muốn nghe không?"
Diệp Linh Tô trong lòng mờ mịt, cô lẳng lặng gật đầu, Vân Hư liếc nhìn cô, đáy mắt ông thoáng hiện một tia tuyệt vọng.
Lại nghe Xung đại sư nói: "Thật đáng tiếc, lệnh sư huynh không để cho hòa thượng kể chuyện."
Diệp Linh Tô cất tiếng ngăn: "Đại sư huynh, xin huynh dừng tay, để hòa thượng này kể cho hết chuyện."
Vân Thường không sao khác được, y đành phải lui sang một bên, Xung đại sư cười cười, nói tiếp: "Lại nói , cô nàng kia gả cho một đệ tử họ Diệp..."
Lão còn chưa dứt lời, Diệp Linh Tô đã vội hỏi ngay: "Vợ chồng họ chính là cha mẹ ta?"
Xung đại sư gục gặc đầu, tim Diệp Linh Tô bỗng đập thình thịch, cô liếc mắt sang Vân Hư, ông ta vẫn ngước mắt trông trời, thân mình bất động, khiến cô gái không khỏi nghĩ thầm: "Nếu lời đó không phải bịa đặt, ông cùng mẹ mình quả thật là một đôi bạn tình?"
Mối quan hệ này thật sự khó thể tưởng tượng, Diệp Linh Tô trong đầu ngàn vạn mối, cô nhất thời không lý giải nổi, đã nghe Xung đại sư kể tiếp: "Sau khi lấy chồng, nữ tử đó trong lòng dạ chẳng có chỗ cho họ Diệp, con tim cô ta vẫn cứ mang hình bóng vị thiếu hiệp kia và thiếu hiệp cũng không sao quên được tình đầu, hai người không dằn lòng nổi, đã lén lút gặp gỡ, đi lại với nhau..."
Lão mới kể đến đó, tứ bề tiếng mắng chửi dậy lên, người giỏi hàm dưỡng như Thi Nam Đình cũng không sao nhẫn nhịn được nữa, ông ta đã nạt lão: "Đại hòa thượng, ông là người xuất gia, xin giữ âm đức cửa miệng, ông bôi nhọ người đã khuất, ông không sợ khi chết xuống địa ngục bị hình phạt rút lưỡi à?"
Mọi người nghe ông ta bảo thế, đều thi nhau co cẳng tay, vo nắm đấm, chỉ còn chờ hiệu lệnh của Vân Hư là đem đánh chết tươi hoà thượngi.
Hòa thượng hoàn toàn không biến sắc, lão chắp hai tay, cười cười: "Xin chư vị khoan nóng vội, hòa thượng dám nói câu đó, vì có người làm chứng."
Mọi người nghe lão quả quyết, thảy đều nóng lòng, đều chú mắt nhìn vào Vân Hư.
Vân Hư như vừa sực tỉnh, ông nhịu giọng, hỏi: "Nhân chứng? Nhân chứng ở đâu kìa?"
Nếu ông ta nói với giọng chém đinh chặt sắt thì còn được, khẩu khí do dự như thế khiến mọi người nghe mà thất vọng.
Xung đại sư cười: "Nhân chứng ở ngay tại đây thôi, chờ đấy, rồi sẽ tự xuất hiện. Bây giờ, hãy để nghe kể cho xong đã. Lúc ban đầu, việc đen tối chẳng ai hay biết, về sau, tình thế biến đổi, Trương Sĩ Thành bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, cô em gái mất đi chỗ dựa lớn, sự kiêu căng giảm đi nhiều, về phần cha thiếu hiệp,bị bại trong tay người đó, đâm ra buồn bực mà chết. Từ độ ấy, thiếu hiệp thành người đứng đầu đảo, hành sự thiếu nhiều thận trọng, cuối cùng, một ngày nọ, bị đệ tử họ Diệp phát giác gian tình, người họ Diệp tức giận, đã động thủ, đáng tiếc bản lĩnh thua người ta, mà thiếu hiệp trong một lúc đắc ý, đã lớn lối mạnh miệng rằng sẽ làm giấy từ hôn Trương thị, lập gia đình với người tình. Mang mối hận thù đoạt vợ chẳng đội trời chung, họ Diệp oán hận ngút trời, mà chẳng làm gì được. Khi thiếu hiệp về nhà để bỏ vợ, cô nọ cũng trở về nhà ôm con gái ra đi, tất nhiên họ Diệp ra tay cản trở, chẳng dè cô nọ lại nói, đứa bé gái này không phải con hắn, mà là...", bạch y tăng nói đến đấy,lão ngừng một chút, ai nấy đều rúng động, đều chuyển ánh mắt nhìn vào Diệp Linh Tô.
Cô gái đứng ngơ ngác ở đấy, sắc mặt đầy vẻ mờ mịt.
Xung đại sư thở một hơi dài, bỗng lão u uẩn nói: "Đứa bé gái nọ không mang huyết thống Diệp gia, mà là kết quả của vụng trộm giữa nữ tử cùng thiếu hiệp."
Như bị sét đánh, theo bản năng, Diệp Linh Tô lui hai bước tránh về phía sau, chừng như cô nghĩ có thể thoát khỏi những mũi dùi bén nhọn toát ra từ Xung đại sư. Vùng đất bằng Ngao Đầu bỗng nhiên lặng thinh như tờ, đến ngay một ngàn cú sấm sét giáng xuống cũng không gây tác hại bằng mấy câu đáng sợ vừa rồi của Xung đại sư.
Trong đầu Diệp Linh Tô bỗng dưng mờ mịt, nó đang chất chứa một cảm giác cực kỳ quái gở, không phải giận dữ, không phải kinh hãi, đúng hơn là một khủng hoảng khôn tả, cô quét ánh mắt sang Vân Hư, mong ông ta buông lời phủ định, nhưng ngược lại, dáng vẻ Vân Hư không có gì là muốn phản biện, mặt ông tái nhợt, ánh mắt ngu ngơ, ông đứng ỳ ra đấy, không nói một lời, tưởng chừng vào thời điểm đó, trong ông đột nhiên không còn một chút sinh khí nào.
"Thằng lừa trọc!", mặt đỏ bừng bừng, mắt toé lửa, Vân Thường rung trường kiếm trong tay, thét to, "Mấy câu rắm thối ngươi đã phóng ra hết chưa? Nếu đã xong cả rồi, mau đem cái đầu chó qua đây chịu chết!"
"Tội nghiệp! Tội nghiệp quá!", Xung đại sư nhìn y, lắc đầu, lão thở dài.
"Tội nghiệp cái gì?", đôi mắt sắc lẻm của y long lên, giọng gay gắt.
Xung đại sư nhạt giọng, nói: "Tội nghiệp mi đã hơn hai mươi tuổi đầu, mà còn chưa biết mẹ đẻ ra mình vì cớ gì mà chết."
Vân Thường sửng sốt, y buột miệng đáp trả: "Sao ta lại không biết? Gia mẫu mắc bệnh mà về trời"
Xung đại sư liếc qua Vân Hư một cái, lão hi ha cười, hỏi: "Vân đảo vương, ông thì nói sao về cái chết đó?"
Vân Hư ngậm miệng, nhắm mắt, không nói một lời.
Vân Thường trong lòng hoang mang bất ổn, y gọi to: "Phụ thân..."
Vân Hư vẫn không lên tiếng.
Xung đại sư nói: "Kêu ông ta vô ích, ông ấy trong lòng hổ thẹn, không tiện trả lời. Vân lão đệ, theo chỗ ta biết, lệnh mẫu là đã nuốt vàng tự tử, nguyên nhân do lệnh tôn muốn huỷ hôn ước, muốn ruồng bỏ bà ấy"
Vân Thường quát một tràng tiếng thét dài, y vung gươm, định xông ra, chợt nghe Vân Hư trầm giọng bảo: "Thường nhi, ngừng tay."
Vân Thường sửng sốt, y ngoái đầu lại, la lớn: "Phụ thân, thằng lừa trọc này miệng lưỡi bậy bạ, thiệt đáng giận vô cùng..."
"Kẻ đáng giận chẳng phải hắn, mà là ta." Chỉ trong một tích tắc, khí sắc Vân Hư tồi tệ hẳn đi, xem thấy, tưởng chừng ông ta vừa bị già đi hơn mười năm, "Những điều hoà thượng nói đó không phải giả trá, thuở đó, ta suy nghĩ bậy bạ, làm hại khá nhiều người. Người bị hại thứ nhất chính là mẹ con, hồi ấy, huynh trưởng bà ấy bại vong, bà đang đau khổ,đang trơ trọi, ta lại đem viết một tờ từ hôn đưa cho bà ấy, khiến bà mất mọi lẽ sống trên đời, đã nuốt vàng mà chết. Khi đó con hãy còn bé, sợ con không chịu đựng nổi, nên ta đã che giấu sự thật, nói thác ra là bà ấy mất vì bệnh hoạn."
Vân Thường nhìn đăm đăm vào phụ thân, mặt không một chút huyết sắc, thân mình run lẩy ba lẩy bẩy, bỗng y buông lỏng mấy ngón tay, trường kiếm rơi đánh xoảng xuống đất. Cố sự này, những người khác cũng lần đầu được nghe, họ thảy đều rất khiếp sợ, đều chăm chú nhìn vào Vân Hư, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Tô nhi!", Vân Hư bước vài bước ra, ông dõi mắt vào Diệp Linh Tô, trên mặt thoáng hiện lên nét thống khổ, "Hòa thượng nói không sai, ta với mẹ con ... ôi ... bỏ đi ... , nói cho cùng, cái chết của Khinh Như, tất cả đều phải trách ta, nếu năm đó ta bất chấp, cự tuyệt hôn ước với họ Trương, dẫn nàng cao bay xa chạy, thì nàng đã chẳng gả về cho Diệp Thành, nàng không lấy Diệp Thành, cũng đã không làm chuyện thương luân bại lý, lén lút tư thông cùng ta. Nếu ngày hôm đó, ta cùng nàng về nhà họ Diệp bế con ra đi, cho dù Diệp Thành có mất trí, có điên cuồng, cũng chưa chắc đã có ý muốn làm hại nàng. Ta bước đầu sai lầm, những bước sau tiếp tục sai, làm hại Khinh Như, làm hại mẹ đẻ ra Thường nhi, làm hại đến ngay cả huynh muội hai đứa!"
Diệp Linh Tô thân mình rún rẩy, tựa hồ không đứng vững được, cô đăm đăm nhìn Vân Hư, cố gắng lắc đầu, trong lòng rối loạn, tưởng chừng cô đang trong cảnh trời long đất lở.
Vân Hư nhếch mép cười thảm, rồi nói tiếp: "Tô nhi, những điều đó nói rất khó nghe, khó chịu đựng nổi, nhưng câu nào câu nấy đều nêu lên sự thật. Con thử nghĩ xem, con không cha không mẹ, không chỗ dựa, cớ sao còn ít tuổi, lại đã có thể vào chính tông? Lại nghĩ thêm đi, Vân Thường ba lần bốn lượt muốn cưới con làm vợ, mà ta thì khăng khăng không chịu, hai đứa là anh em, lào sao lấy nhau cho được!"
Diệp Linh Tô nước mắt tuôn trào, hai dòng lệ ròng ròng từ trên khuôn mặt chảy xuống, đôi chân không còn chút khí lực nào, chừng như cô đang chới với giưã mấy từng mây, chúng èo uột, làm cô ngã khuỵu xuống.
Đúng lúc ấy, nghe một tiếng hét thảm, Vân Thường đá văng trường kiếm, tay bưng mặt, y chạy như điên cuồng, tách rời đám đông, chỉ trong chớp mắt, y đã mất tăm bóng dáng.
Mọi người nhìn theo bóng y, đều cảm thông được những biến động trong lòng y. Vân Thường luôn luôn kính phục phụ thân, trọng ông như thần thánh, lúc ấy, y không thể tưởng được người cha cao cả này chẳng những thông gian sinh con gái, lại còn bức tử mẹ đẻ ra mình. Càng đau khổ hơn nữa, người con gái y mê đắm bấy lâu lại là đứa em cùng cha khác mẹ. Một lúc bị ba mũi tên đâm trúng, cõi lòng y đã bị xé tan nát thành mảnh vụn.
Vân Hư nhìn Diệp Linh Tô, ông như ngây như dại, khẽ khàng cúi mình chừng như muốn vuốt vào mái tóc cô gái, nhưng ngón tay ông còn chưa chạm tới, Diệp Linh Tô giống như đụng phải kim, cô đã co rụt người ra đàng sau, ánh mắt ngập ngụa nét đau khổ.
Vân Hư sững sờ, ông cười gượng, hỏi cô: "Tô nhi, con còn nhớ rõ hình dáng mẹ con không?"
Đang ngơ ngẩn, Diệp Linh Tô gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Khi ấy, cô còn bé quá, bây giờ, trong tâm trí, hình dáng người mẹ chỉ là một cái bóng mơ hồ mờ mịt.
"Con rất giống bà ấy", mắt không chớp, Vân Hư nhìn đăm đăm vào cô, "Càng lớn, con càng giống như đúc, mỗi lần nhìn con, ta đều cứ như nhìn thấy lại hình dung của bà ấy, khiến ta nghĩ nhớ đến nỗi tâm can ray rứt, không sao xoa dịu nổi. Sau cùng, ta thật sự chịu không xong, đành phải bắt con che mặt, không nhìn thấy nguyên vẹn dung mạo của con, nỗi thống khổ trong ta đã giảm nhiều."
Bao nhiêu năm qua, ông che giấu bí mật trong lòng, ngày ngày thấy con gái, lòng từ ái chỉ đành nhẫn nhịn không thể biểu lộ, giờ đây, ông có thể nói huỵch tẹt ra tất cả, tưởng chừng đột nhiên trút được gánh nặng, những tình cảm đè nén bấy lâu phun trào ra, ánh mắt dõi vào Diệp Linh Tô với nỗi thiết tha khôn tả thành lời. Ông miệng nói, tay gỡ tấm lụa che mặt cuả cô xuống.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, ánh mắt toàn thể mọi người đều chiếu vào mặt Diệp Linh Tô, bất kể là nam, là nữ, là tăng hay tục, là chủ, là khách, phe địch, phe ta, mấy trăm ánh mắt bị cái khuôn mặt xinh xắn tươi trẻ kia thu hút lấy, ai nấy nín thở, ngưng thần, không đành lòng dời xa khuôn mặt đó.
Lạc Chi Dương nghĩ thầm: "Dung nhan cô thật đẹp."
Xung đại sư cũng chắp tay, nhỏ giọng: "Thiện tai, thiện tai."
Nghe câu Phật hiệu, Trúc Nhân Phong chừng như vừa tỉnh mộng, gã chòng chọc nhìn vào Diệp Linh Tô, hai mắt không ngớt loe loé hào quang.
Diệp Linh Tô từ từ vươn dậy, cô chăm chú nhìn Vân Hư, hai con mắt hạnh trong như nước nhuốm nét sầu man mác, đôi môi đỏ mọng khẽ run run, gò má trắng như tuyết đọng mấy hạt lệ như châu ngọc, một nét diễm lệ vô song, hệt như hạt mưa đọng trên cánh hoa lê, làm tăng gấp bội phong tư tuyệt vời cuả cô.
Hít vào một hơi dài, Vân Hư nói: "Tô nhi, con không phải họ Diệp, con mang họ Vân, từ giờ nên gọi là Vân Linh Tô..."
"Không!", Diệp Linh Tô khẽ lắc đầu, giọng lầm thầm như cô nói riêng cho mình nghe, "Con họ Diệp, không phải họ Vân."
Vân Hư ngẩn người, ông chợt hiểu, chính là Diệp Linh Tô hận ông hơn mười năm qua đà chẳng chịu thú nhận với cô, khiến cô ở mãi trong màn u minh tăm tối.
Nghĩ vậy, ông càng thêm áy náy, vội nói: "Tô nhi, ta trước kia không nói cho con hay, cũng là sự bất đắc dĩ."
Diệp Linh Tô liếc ông, cô chuyển ánh mắt nhìn xa xăm, miệng gằn từng tiếng một: "Một câu bất đắc dĩ đó liệu bù đắp lại được hết những lỗi lầm của ông không?"
Trong lòng đau đớn cùng cực, Vân Hư rên thảm thiết "Ôi ... ôi...", rồi ông đứng thẳng người dậy.
Từ trong đám đông, một người bước ra, râu dài và rậm, giọng rền rĩ: "Vân đảo vương, người làm nhục Diệp gia ta quá đáng, quá xá chừng."
Người đó chính là huynh trưởng của Diệp Thành, tên Diệp Đằng, lại thấy từ sau ông ta lục tục tiến ra chừng hai mươi người, đều là con cháu Diệp gia, ai nấy đều mang thần sắc khó chịu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện