[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 7 : Ngộ Nạn Trình Tường 2

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:05 29-04-2018

Dịch: livan Lạc Chi Dương đau gần muốn mất hồn vía, hắn nghĩ bụng, cứ tiếp tục kiểu này, sau ba mươi hèo, không chết ắt cũng sẽ tàn phế. Nghĩ vậy, hắn quyết chí nhắm nghiền đôi mắt, gắng nhớ lại và tấu thầm toàn bộ khúc 'Chu Thiên Linh Phi', nhằm quên đi cái đau đớn của thân thể. Trong lòng nhẩm tấu nhạc, nơi vùng bụng bỗng dâng lên một luồng hơi nóng, luồng này, trên thì đi đến huyệt Bách Hội, dưới chuyển tận Hội Âm, hình thành một vòng Tiểu Chu thiên, rồi hơi nóng lan dần xuống hai bắp vế. Một điều kỳ điệu xảy ra, khi chân khí nóng hổi đó chuyển xuống đến hai chân, bỗng chúng trở thành mát dịu, khiến những đau đớn xé da xé thịt như lửa thiêu bỗng giảm đi. Hai cây hèo không ngừng đánh xuống, dù cái đau đớn không giảm, nhưng chỉ là đau ngoài da thịt, những buốt rát xương tủy rất khó chịu lúc trước theo cái mát dịu của chân khí mà biến mất, tiết tấu khúc nhạc nhẩm thầm càng lên cao, sự chuyển động của chân khí càng tăng nhanh lên. Hồi đầu, tiếng hèo chạm da thịt kêu chan chát, bây giờ, âm lượng nhỏ đi, giảm xuống thành xàn xạt, chừng như chân khí đã tạo một phản lực chống lại va chạm khi hèo đánh vào người. Hai tên hành hình cũng có cảm giác đó, chúng đều lấy làm lạ, nhưng còn chưa kịp nghĩ suy, đôi hèo phải, trái, lên lên, xuống xuống ... phút chốc đã đủ số ba mươi trượng. hai bắp vế Lạc Chi Dương mất đi cảm xúc, hắn vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích. Dương Cảnh cũng đã lãnh đủ số tát tai vả vào miệng , trước mặt đồng môn, phải hứng chịu nỗi nhục thê thảm này, oán hận ngập tràn trong lòng, y dòm chằm chặp vào Lạc Chi Dương, những muốn đem gã này ra băm vằm đến tan xương nát thịt cho đã nư. "Lạc Chi Dương." Vân Hư chậm rãi hỏi, "Ăn xong trận đòn này, mi thấy thế nào?" Lạc Chi Dương nửa tỉnh nửa mê, hắn hướng về phiá tiếng nói, cười cười: "Vẫn là chưa chết đâu!" Vân Hư cứ tưởng ăn một trận đòn roi như vậy sẽ làm hắn nhụt hêt oai phong, đâu ngờ, hắn vẫn cứ hì hì cái mặt cười cợt, chẳng chút ăn năn! Vân Hư giận cành hông, ông ta hừ một tiếng, gàn giọng phán: "Làm người phải biết giữ bổn phận, mi là phu tạp dịch trên đảo, mọi chuyện đều phải hành xử theo chức phận tạp dịch. Niệm tình mi lần đầu phạm lỗi, ta chỉ phạt nhẹ mi vậy thôi, nếu mai sau còn dám làm việc sai quấy, sẽ chẳng đơn giản ba mươi hèo mà thôi đâu!" Nói xong, ông ta đứng dậy, bỏ đi, Vân Thường nối theo sau. Diệp Linh Tô vẫn đứng yên tại chỗ, cô dõi ánh mắt sâu thẳm vào Lạc Chi Dương thật lâu, rồi quay mạnh thân mìmh, cô rảo bước, vượt ngang khỏi hai cha con Vân Hư. Một đệ tử thuộc chi phái cuả Hoa Miên giúp Giang Tiểu Lưu nâng đỡ, đưa Lạc Chi Dương trở lại Yêu Nguyệt phong. Nhìn thảm trạng của Lạc Chi Dương, Giang Tiểu Lưu vừa đi vừa gạt lệ. Lạc Chi Dương cười, bảo y: "Mày khóc lóc cái gì? Bữa nay ăn một trận đòn như vậy, ít ra ba tháng tới, khỏi phải đi làm việc, được ngủ thẳng cẳng một giấc tới trưa, suốt ngày ăn không ngồi rồi, đó là một diễm phúc trên đời, cầu mà chẳng được!" Giang Tiểu Lưu "phì" một tiếng, mắng hắn: "Theo lời mày nói đó, cứ mỗi năm đem nọc mày ra đánh bốn bận, là mày nguyên một năm ở không!" Lạc Chi Dương cười, đáp: "Vậy là hay vô cùng, nếu năm nào cũng làm vậy, coi như Đông Đảo phải nuôi dưỡng tao trọn đời!" Hai đứa tìm khuây trong cơn đau khổ, chúng thi nhau ba hoa chích chòe suốt con đường đi, khiến tên đệ tử tháp tùng nghe thấy, chỉ biết nhăn mặt nhíu mày mà nghĩ thầm, hai cái tên này nói điên nói rồ suốt, chẳng một chút ăn năn hối cải, trận đòn roi vừa qua coi vậy mà nhẹ, cái thứ 'cừu đen' này chỉ có đem căng, đem nọc ra mà đánh cho chết ngắc đi mới là đúng lí. Về đến Yêu Nguyệt phong, Đồng Điệu xem xét chỗ vết thương, lão lớn tiếng chửi mắng: "Lũ khốn ra tay độc ác quá, phạt đòn gì mà giống như muốn đánh cho chết tươi vậy?" Hai bên đùi Lạc Chi Dương thịt da đều tan nát, nhưng xương cốt xem sơ qua thấy không bị thương tổn gì, lão lúc đầu chỉ sợ có nội thương, sẽ rất không tốt, vì sau dăm ba năm nữa sẽ khiến hắn tàn tật. Đồng Điệu chửi mắng một chập xong, lão lắc đầu, thở dài, lấy rượu mạnh rửa ráy miệng vết thương.. Vết thương gặp rượu gây nhức buốt tựa hồ có ai lấy dao khoét vào, đau khôn tả, khiến Lạc Chi Dương đổ mồ hôi dầm dề, nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi, không để thoát ra một tiếng rên rỉ nào. Đồng Điệu thấy hắn cứng cỏi như vậy, lão gật đầu, khen: "Tiểu tử, ngươi cứ yên tâm, bữa nay mi đại náo 'Phi Kình các’, khiến ‘Yêu Nguyệt phong’ của tao được mở mày mở mặt. Bây giờ, mi cứ gắng dưỡng thương cho tốt, một ngày không lành thì dưỡng một ngày, một năm không lành thì dưỡng một năm, trước khi hoàn toàn lành lặn, không phải nhúng tay vào bất cứ công việc tạp dịch gì" Lạc Chi Dương gượng một nụ cười, hắn nói: "Quản sự không khiển trách, khiến tui càng thêm ân hận, nhưng chẳng biết vết thương này bao lâu mới thật sự khỏi hẳn?" Đồng Điệu trầm ngâm nói: "Nếu là thuốc men tầm thường, sẽ mất thời gian mà không kiến hiệu... À, tao nhớ ra rồi, ở chỗ đảo vương có một món thánh dược chữa thương, tên là ‘Bổ Vân Tục Nguyệt tán’ (thuốc bột góp mây vào đầy trăng), vốn điều chế theo phương thuốc bí truyền của vị 'Tố Tâm thần y Hoa Hiểu Sương', tất cả mọi thương tích do đao thương gây ra đều trị cho mau chóng kéo da non, sớm đóng vẩy vết thương, có thể nói, nó tái tạo thịt da đã rữa nát, nó phục hồi gân cốt, một món thuốc quý báu bào chế chẳng dễ dàng, đảo vương lại rất khó khăn trong việc cấp phát, nhưng tao với ông ta vốn là chỗ bằng hữu lâu năm, để ngày mai tao đến xin ổng một ít, bảo đảm trong vòng bảy ngày là chữa lành vết thương cuả mi!" Lạc Chi Dương thở dài:"Món thánh dược như thế, chỉ e ông ấy không dễ gì cho." Đồng Điệu lắc đầu quầy quậy, lão đắc ý, cười:"Dù sao, tao cũng là cựu thần trên đảo, Vân Hư bó buộcphải nể mặt mũi ta chứ!" Ngày hôm sau, Đồng Điệu đi thật sớm, đến giữa trưa mới về, mặt mày lão tái xám, tiu nghỉu ... Lạc Chi Dương không cần hỏi nhiều, cũng biết lão chuyến này đi không xong việc, đã không xin được thuốc, mà lại còn bị lên lớp, bị cạo cho một mách nữa! Món thuốc của Đồng Điệu tuy cũng không tồi, nhưng thương thế quá nặng, đã chuyển rất nhanh sang mưng mủ, nỗi đau đớn càng ngày càng tăng. Lạc Chi Dương nằm ghé một bên giường, mỗi khi đau quá làm tỉnh giấc, hắn nhẩm tấu khúc "Linh Phi' để trợ giúp xương cốt, cơ bắp, nhưng phần da thịt không có hiệu lực lớn, nhưng dù đau đớn thảm thiết, sau mỗi lần hành công, chân khí mát rượi du nhập xương tủy, cũng làm giảm đau được một ít. Một ngày nọ, vào quãng nửa đêm, hắn nằm trên giường ngầm vận nội công, nhờ luyện tập đã khá nhiều ngày, hiện thời hắn không cần thổi sáo, cứ tấu thầm trong lòng, cũng có thể tạo và hướng dẫn chân khí. Được chừng một canh giờ, chân khí lưu chuyển trong cơ thể, đi một vòng đại chu thiên, nỗi đau đớn giảm bớt khá nhiều, chính lúc hắn định xả công để ngủ, bỗng nghe từ song cửa sổ cạch một tiếng, một vật gì đó đã bay vù vào. Lạc Chi Dương vội vàng né tránh, hắn ngẩng đầu lên, vừa kịp thấy một bóng đen vụt chạy đi, nhìn lại món đồ vật nọ, thì là một bình nho nhỏ, bên trên có gắn một tờ giấy mang những chữ "Một nửa hòa vào rượu mà uống, một nửa ngâm rượu mạnh thoa ngoài da, mỗi ngày hai lần, trong suốt ba ngày liên tục. Chuyên này phải giữ kín, nếu để người ngoài hay biết, sẽ gặp họa lớn" Lạc Chi Dương không khỏi ngạc nhiên, mở bình ra xem, thấy đó là thuốc bột màu đỏ, mùi cay đến nồng nặc lỗ mũi. Hắn do dự, nếm thử một chút, thấy vị đắng mà cay, nuốt xong cũng không thấy có gì khác lạ. Suy nghĩ vẩn vơ chừng nửa đêm, sáng sớm hôm sau, Lạc Chi Dương quyết ý thử thuốc. Hắn mượn cớ uống rượu để tạm quên đau, tìm xin nơi Đồng Điệu một bình liệt tửu, đem thuốc tán pha vào rượu, trong uống, ngoài thoa. Vết thương bị rượu ngấm vào, làm hắn đâu tới mức phải ráng hít vô một hơi dài để nén đau, nhưng sau một lúc, cảm thấy chỗ vết thương dịu mát khá nhiều. Lạc Chi Dương theo chỉ dẫn mà dùng thuốc, đến ngày kế, máu bầm giảm nhiều, đau đớn cũng bớt đi, miệng vết thương hơi phát ngứa, có vẻ đang kéo da non. Sau ba ngày, vết thương bẳt đầu kết sẹo, dẫu hãy còn đau chút đỉnh, nhưng hắn vẫn chịu được. Lạc Chi Dương không khỏi mừng rỡ, tự hỏi không biết ai tặng thuốc, chỉ là, đêm đó, tối lửa tắt đèn, hắn chỉ kịp thấy một nhân ảnh thoáng qua, Nghĩ tới nghĩ lui, trong số người trên đảo có thể tặng hắn thuốc, gã Giang Tiểu Lưu cũng tính là một, nhưng tiểu tử này học hành chẳng mấy, vốn liếng chữ nghĩa không bao nhiêu, bắt y cầm kim thêu thùa có khi y làm còn giỏi hơn là bảo y hươi bút lông viết chữ! Chữ viết trên tờ giấy mềm mại đẹp đẽ, không giống tuồng chữ của bọn nam tử. Trong lòng Lạc Chi Dương máy động: "Chẳng lẽ là Diệp Linh Tô sao?". Nghĩ vậy, con tim hắn không khỏi có chút rộn rã. Thuốc tán thần hiệu kinh người, đến ngày thứ bảy, Lạc Chi Dương đã có thể rời giường, đặt chân xuống đất để đi lại. Thấy vậy, Đồng Điệu không ngớt khen kỳ lạ, Trong thời gian đó, Giang Tiểu Lưu cũng có đến thăm hai lần, y rất vui mừng thấy đứa bạn thân mỗi ngày một khá hơn. Lạc Chi Dương dựa theo lời lẽ y nói chuyện, thấy Giang Tiểu Lưu quả nhiên không biết mảy may gì chuyện đưa thuốc. Đêm hôm đó, Lạc Chi Dương nằm trên giường, sắp vào giấc ngủ, chợt hắn nghe "két" một tiếng, tựa hồ có người đang mở cửa bước vào. Hắn trông ra, thấy trước giường có một người mặc đồ đen, bịt mặt, ánh mắt sáng loe lóe kinh người. Lạc Chi Dương kinh hãi, hắn ú ớ, định ngồi dậy, chẳng dè người nọ ra tay nhanh như chớp, đã vung chỉ, điểm đúng vào ngực hắn. Chỗ bị điểm trúng làm đau điếng, Lạc Chi Dương lập tức toàn thân bất động, hắn định há mồm kêu, một luồng nội kình đã chẹn lấy cổ họng, không một tiếng nào thoát ra khỏi miệng được. Người nọ xốc hắn dậy, vác hắn lao nhanh ra khỏii cửa, y vùn vụt chạy như điên được một quãng bỗng dừng phắt lại. Rồi chợt có người cười, hỏi: "Dương sư huynh, thành công chứ?" Nghe giọng quen quen, Lạc Chi Dương giương mắt trông, thấy Hòa Kiều đứng đàng trước, có La Tuấn Sơn và Trì Phi kèm hai bên. "Dễ như trở bàn tay!", Dương Cảnh cởi bỏ khăn bịt mặt, y vung tay, thô bạo vất Lạc Chi Dương xuống nằm sóng soài trên mặt đất. Lạc Chi Dương gắng nhịn đau, hắn nhìn quanh, thấy nơi này gần bờ biển, đá tảng hòn cao hòn thấp nằm rải rác chung quanh, mé dưới tối đen như mực, tiếng sóng theo từng loạt gió biển rì rào vọng đến. Chợt nghe Hòa Kiều hỏi thêm: "Không có làm kinh động Đồng Điệu chứ?" Dương Cảnh cười, đáp: "Lão già ngủ say còn hơn là heo chết toi chết dịch!" "Còn cây sáo mà sư phụ muốn ...", Hòa Kiều còn chưa dứt lời, Dương Cảnh đã chìa ra cây sáo ngọc trong tay y, Thấy "Không Bích" cũng lọt vô tay y, Lạc Chi Dương giận như điên, hai mắt tóe lửa. Hòa Kiều dòm hắn một cái liếc mắt , y cười cười: "Dương sư huynh, tiểu tử này đang nổi hung kìa" Dương Cảnh ánh mắt dữ tợn, y hung hăng đá một cước vào bụng trên Lạc Chi Dương, khiến hắn đau đến co quắp cả người lại, không ngớt run lẩy bẩy. Dương Cảnh còn muốn đá nữa, Hòa Kiều ngăn y lại, gã cười cợt: "Giết heo mà không nghe tiếng kêu eng éc, thấy thiếu thiếu một cái gì đó!;' Dương Cảnh gật gù, bảo y: "Sư đệ nói đúng đấy.", rồi y phất tay, điểm trúng ngay tim Lạc Chi Dương. gã này cảm giác khí nóng xộc vào cổ họng, hắn buột miệng kêu lớn: "Đánh lén sau lưng, hảo hán ở chỗ nào... Nè..." Câu nói còn chưa dứt, Dương Cảnh đã quất cho hắn một cái tát, khiến hai tai Lạc Chi Dương ù hẳn đi, trước mắt nổ đom đóm toán loạn. Hòa Kiều cười cười: "Dương sư huynh đừng nóng vội, đợi đệ nói với nó hai câu đã." Nói xong, y đưa tay vỗ vỗ vào đỉnh đầu Lạc Chi Dương, bảo hắn: "Tiểu tử, mày gọi tụi tao mỗi đứa một tiếng ông nội, tao sẽ cho mày bớt đau khổ, hiểu chưa?" Lạc Chi Dương gắng giữ cổ họng cho đừng hộc máu, hắn cười, nói: "Ờ được, tui kêu là ...." Hòa Kiều rất lấy làm thích chí, y khoanh tay, mỉm cười. Lạc Chi Dương ngẩng cao đầu, ngó vào y, hả họng kêu thật to: "Cẩu gia gia." Hòa Kiều đang còn ngơ ngác, hắn đã quay sang từng tên, gọi to: "Trư gia gia, Vương Bát gia gia, háo tử (con chuột) gia gia..." Bốn người vừa hãi vừa tức, Trì Phi phóng tới, thò tay nắm vào vạt áo hắn, xốc hắn lên, mắt loe lóe lửa giận, Dương Cảnh bỗng nói: "Trì sư đệ, khoan nào!" Trì Phi ngừng tay, vẻ khó hiểu, hỏi: "Dương sư huynh, gì vậy?" "Nó trút lên người huynh một thân đầy cứt và nước đái, chẳng dễ gì mà quên cho được!" Dương Cảnh ánh mắt giá băng, y nghiến răng, "Trước khi nó chết, phải cho nó lãnh của bổn thiếu gia một tia nước tiểu!" "Hay quá, hay quá!", cả bọn vỗ tay cười ầm, La Tuấn Sơn đặt ngửa mặt Lạc Chi Dương lên, một tay y giữ chặt thóp của hắn, tay kia banh miệng hắn ra. Dương Cảnh nhìn kẻ thù, trong lòng vui sướng khôn tả, y nhe răng cười hai tiếng, tháo dây lưng, đang định tè ra, chợt nghe 'phịch phịch' hai tiếng, La Tuấn Sơn và Trì Phi miệng không kêu nổi một tiếng nào, đã đồng loạt té nhào xuống đất. Dương Cảnh không kịp suy nghĩ, hắn gắng hết sức nhảy dựng qua mé trái, kịp thời tránh một luồng khí mãnh liệt sượt qua người. khiến y đổ mồ hôi lạnh dầm dề. Dương Cảnh vừa hãi vừa giận, một tay giữ lưng quần, một tay rút đoản đao, hả họng thét lên: "Con mẹ nó, là ai?" Chợt nghe gằn một tiếng hắng giọng, Dương Cảnh dõi nhìn lên, đứng trên một mỏm đá phía trước là một bóng đen, eo thon, tóc dài, dáng dấp yêu kiều, dưới ánh sáng trăng bàng bạc như nước, thân ảnh đó nhè nhẹ lay động, tưởng chừng đang trôi nổi vật vờ trên mặt nước. "Trúng!", Hòa Kiều vung tay, phóng một làn chớp lóe vào nữ tử, nhưng không thấy được cô dùng động tác gì, chỉ nghe xoảng một tiếng, tinh quang rơi rụng ngay trên mặt đất, nhìn rõ ra một phi tiêu. Dương Cảnh không nói năng gì, y nhảy vụt lên trên mỏm đá, xoạt xoạt xoạt tung ra ba chưởng, chém ra sáu đao, chưởng lực phần phật trong ánh đao, hệt cuồng phong khuấy tung hoa tuyết, thanh thế cực kỳ mãnh liệt kinh người. Đầu mỏm đá chật chội, không chỗ xoay trở, nữ tử lượn sang phải, lướt sáng trái, tới lui nhanh như lốc xoáy, nếu không biết trước đấy là nhân ảnh, ắt cho rằng di động của quỷ mị. Chưởng phong của Dương Cảnh thất thoát, đường đao hụt hẫng, y vùn vụt, mạnh bạo tấn công mà ngay đến một chéo áo của đối thủ cũng không sao chạm tới. Nhưng qua mấy chiêu giao thủ, Dương Cảnh đã nhận ra lai lịch đối thủ, y không khỏi rét run trong lòng, càng xuất chiêu tàn độc hơn nữa. Chỉ tiếc một nỗi, tâm ý loạn thì tay xuất chiêu ắt sai sót, nữ tử đột nhiên vung bàn tay trắng mịn xuyên qua một kẽ hở của đường đao, điểm trúng vào Uyển Mạch trên cánh tay phải Dương Cảnh. Dương Cảnh rơi tuột mất đoản đao, y lắc mình tránh nhanh ra, nhưng không dè nữ tử nhanh như chớp, đã lại vung tay phải lên, khẽ khàng nhắm điểm đầu ngón tay nõn nà vào tâm khẩu y. Cánh tay phải Dương Cảnh giờ đã èo uột thõng xuống, y vội vã đưa tay trái ra ngăn chặn ngón điểm huyệt, chỉ là y không nhìn ra ý định cuả nữ tử, cô ta đã hươi bàn tay thoát qua hướng ngăn chặn của y, thò xuống nơi eo lưng y, soạt một tiếng, nhẹ nhàng đoạt lấy cây sáo "Không Bích". Dương Cảnh trong cơn hoảng loạn, quài tay về nhắm chụp vào cổ tay cô ta. Sáo ngọc trong tay cô đã vụt ra một làn sáng xanh, tức thì nguyên cánh tay Dương Cảnh mất tri giác, như một con rắn bị đánh giập đầu, nó buông thõng xuống. Dương Cảnh gặp nguy không loạn, y lùi nhanh về phía sau, định nhảy ra xa, nhưng nữ tử còn nhanh hơn, cô vạch một làn sáng xanh, điểm đúng vào tâm khẩu y. Dương Cảnh rú lên thảm thiết, y té nhào xuống, đầu va vào đám loạn thạch, đổ máu tung tóe. Hòa Kiều cũng đã nhận biết người đó, y không khỏi hoảng hốt, khi chợt thấy nữ tử nhảy xuống, sáo trong tay, tà tà nhắm phía y tiến đến, Hòa Kiều cúi đầu, thấy thân thể Lạc Chi Dương nằm dài trên mặt đất, y cập rập nhào vào gã thiếu niên, với ý đồ dùng hắn làm con tin, chẳng dè, y vừa chuyển thân, chỏm sọ chợt buốt rét, đã thấy cây sáo ngọc gí sát vào mặt. Mặt Hòa Kiều tái mét, y nuốt vội một ngụm nước miếng, gượng một nụ cười: "Diệp sư muội, có chuyện gì cứ thong thả nói, bọn ta chỉ đang đùa cợt với tiểu tử này thôi mà!" "Nói láo suốt!.", Diệp Linh Tô nhố toẹt, "Tụi bay muốn giết người cướp của, để ta đưa cả đám đến gặp đảo vương." Hòa Kiều sắc mặt càng tái nhợt hơn lên, y chắp tay, vái lia lịa: "Hảo sư muội, xin nể tình gia sư ...", câu nói còn chưa dứt, Diệp Linh Tô đã rung nhẹ cây sáo, điểm trúng vào huyệt Thái Dương của y, Hòa Kiều mồm miệng bặt tăm, y té nhào ngay xuống đất. Diệp Linh Tô nâng Lạc Chi Dương lên, giải huyệt cho hắn xong, cô nhíu mày hỏi: "Ngươi không sao chớ?" Lạc Chi Dương nén đau, hắn đứng dậy, cười cười, đáp nói: "Không việc gì." Diệp Linh Tô bảo: "Ngươi cũng theo ta đến gặp đảo vương, làm chứng, tố cáo bọn hắn." Lạc Chi Dương gật gật đầu, đang muốn ngỏ lời cảm tạ, chợt hắn thấy từ nơi tảng đá to đàng sau Diệp Linh Tô vụt xông ra một bóng người, ruột gan chùng xuống, hắn la lớn:"Coi chừng...." Hắn vừa hô dứt, người nọ đã nhảy vút lên cao, vỗ mạnh ngay tới một chưởng. Được báo động kịp thời, Diệp Linh Tô quài ngược tay đánh trả lại một chưởng, lúc hai luồng kình khí chạm vào nhau, cô lập tức thấy một làn nội kình xộc vào lòng bàn tay, như một con rắn độc, nó trào thẳng vào cần cổ, thân hình quay mòng mòng, chưởng kình đẩy cô bắn vọt ra đàng trước. Người nọ một chưởng đánh bay cô gái, y trở bàn tay nhắm chụp vào cổ họng Lạc Chi Dương. Năm ngón tay còn chưa tới, Lạc Chi Dương đã cảm giác kình khí đột nhập vào tới xương tủy, theo bản năng, hắn chao mình tránh ra mé sau, đôi chân liên tục bước theo bộ pháp Linh Vũ, giúp hắn thóat được ra ngoài xa hơn một trượng. Người nọ chụp hụt một trảo, y ồ một tiếng, tống hữu chưởng xuống dưới mặt đất, quét một luồng kình khí cuồn cuộn như lốc xoáy, đưa thân hình y bay bổng lên, giống như đang cưỡi gió, nhoáng một cái, y đã đến trước Lạc Chi Dương, vung hữu chưởng lên nhắm chộp vào đầu gã này. Lạc Chi Dương vừa né được một trảo, thế xoay chuyển đã dứt, lực đã suy, hắn nghe chưởng phong ập vào mặt, mà không sao tránh thoát nổi, đang nhắm mắt chờ chết, bỗng nghe một loạt tiếng soạt soạt của nhiều điểm sáng lóe trên một góc trời. Người nọ hứ một tiếng tức bực, y đành rụt hữu chưởng về, quét nó ra mé sau lưng, trong tĩnh lặng của trời đêm vụt nghe một tràng những tiếng kim châm va chạm vào nhau, đưa chúng rơi loạt soạt như mưa xuống đất. Lạc Chi Dương ngồi mọp trên mặt đất, hắn còn đang ngơ ngác, bỗng cảm giác cánh tay bị kéo căng ra, tiếng Diệp Linh Tô kêu vào trong tai: "Chạy mau!" Chẳng chút chần chừ, hắn vụt đứng dậy, loạng choạng chạy theo sau cô gái.Chạy chưa được mười bước, đã nghe tiếng gió rít tới từ mé sau, thân hình mảnh dẻ của Diệp Linh Tô khẽ vặn vẹo một chút, cô quài ngược tay vung về đàng sau một chùm mưa kim. Người truy đuổi thét mắng một tiếng, y kịp thời lắc mình tránh né, tay tung chưởng, đưa đám mưa kim châm va vập vào đá, bắn tung tóe ra nhiều đốm lửa. Diệp Linh Tô kéo Lạc Chi Dương chạy như điên, đối phương e ngại "Dạ vũ Thần Châm" nên không dám vào quá gần. Đôi bên một chạy trốn, một đuổi theo, đã lướt qua một vùng đá tảng, đột nhiên, thân mình Diệp Linh Tô chao đảo, rồi cô té sấp xuống. Lạc Chi Dương cuống cuồng đỡ cô đứng dậy, nhưng hắn cảm giác toàn thân cô gái run lẩy bẩy, hẳn cô đang bị đau đớn lắm. hắn cả kinh, hỏi nhanh: "Diệp cô nương, cô bị gì vậy?" "Mau, chạy đến chỗ động Yến Tử đàng trước kia!", ngón tay Diệp Linh Tô chỉ ra phía trước, thanh âm run run. Lạc Chi Dương ngẩng lên nhìn, chỗ bên trên đống đá tảng có một cửa động tối đen, chẳng hiểu hắm gom được khí lực từ đâu, trong tích tắc, hắn nâng Diệp Linh Tô, ba chân bốn cẳng nhắm về chỗ cửa động mà phóng đi. Vừa lọt qua cửa động được hai bước, đã nghe rào rào một tràng, vô số bóng đen trên cao, dưới thấp ào ạt bung ra. Lạc Chi Dương sợ tới ngừng tim, hắn chết đứng tại chỗ. "Đừng sợ!", Diệp Linh Tô ghé sát vào hắn, nói nhỏ, "Là chim én đấy mà!" Lạc Chi Dương giật mình hiểu ngay, chỗ động đá này là nơi làm tổ của én biển, hai người xông vào đã đánh thức chúng dậy. Hắn ngoái trông ra, một bóng người nhoáng lên, kẻ đối đầu nọ cũng đang xông vào, còn đang cập rập, hắn chợt nghe Diệp Linh Tô thét to: "Xem châm!" Người nọ đang định tiếp cận, y hoảng hốt nhảy dựng về đàng sau, chẳng dè đó chỉ là Diệp Linh Tô hư trương thanh thế, cô thét xong một lúc lâu, cũng chưa thấy một kim nào bắn ra. Người nọ quá giận dữ đến phát ra tiếng cười, thanh âm liền đánh thức thêm, thấy đầy một động là chim én bay vù vù ra, mật độ dầy đặc đến nỗi không thấy được gì trong khoảng không dăm bước trước mắt. Nghe giọng cười, Lạc Chi Dương nhận ra lai lịch, y buột miệng kêu: "Minh Đấu!" Diệp Linh Tô ừ một tiếng, nói khẽ: "Đừng lên tiếng." Minh Đấu dò theo thanh âm, y chạy vào, chợt cô gái lại hô:"Xem châm!" Minh Đấu hừ gọn một tiếng, y nghiêng mình xuất chưởng, chợt nghe tiếng xé gió cấp tập, y lập tức ú ớ kinh hãi, vung song chưởng toán loạn, ý muốn quét rơi phi châm, nhưng bị chim én che tầm mắt, y không nhận định nổi góc bay của châm, chợt cảm giác trên người đau đớn, rõ ràng thân mình y đã bị trúng vài cây châm. Minh Đấu cuồng nộ gào thét, y huy động song chưởng quét ra toán loạn, chưởng phong mãnh liệt đã đánh chim én rơi rụng lả tả đầy mặt đất. Lạc Chi Dương không còn cách nào khác, hắn đành ôm cô gái chạy nhanh vào phía sau động. Đây vốn là hang nhỏ, qua ngàn vạn năm bị mưa gió bào mòn, đã thành một động đá, ngoài rộng trong hẹp, càng vào sâu bên trong, lối đi càng hẹp dần, bỗng nhiên trước mặt là một vách đá, hết lối đi. "Tắc đường rồi!", vừa kêu, Lạc Chi Dương vừa sờ soạng vào mặt vách đá, hắn chưa dứt câu nói, đã nghe Diệp Linh Tô bảo: "Buông ta ra." Nghe thế, Lạc Chi Dương mới kinh hãi, hắn phát giác mình đã ôm ngang eo cô gái từ lâu, cảm giác mình cô mềm mại như không xương, da mặt hắn phát nhiệt, hắn vội vàng buông tay. Cô gái lần theo bức vách ngồi xuống, miệng cô ho khan vài tiếng, hơi thở khò khè. Bên trong khoảng tối đen, đôi mắt cô sáng như ánh sao đêm, không chớp mắt, cô dõi trông ra phía cửa động, chẳng hề để ý đến một Lạc Chi Dương đang quẫn bách. Lạc Chi Dương trấn định tinh thần, hắn cũng dõi trông ra hướng đó, chỉ thấy tối đen mù mịt, thỉnh thoảng truyền vào tiếng chim én vỗ cánh. Tim Lạc Chi Dương bất giác đập thình thịch, hắn dựa lưng vào vách đá, hạ thấp giọng hỏi: "Sao không thấy Minh Đấu tiến vào?" Diệp Linh Tô hừ một tiếng, cô nhạt giọng nói: "Lão chẳng dám vào đâu!." Lạc Chi Dương chợt hiểu ý cô, do lối đi nhỏ hẹp trong động, nếu Minh Đấu liều lĩnh xông vào, giữa đêm tối, lão nhất định không sao né tránh nổi phi châm. Nghĩ thế, hắn thoáng yên lòng, hỏi tiếp: "Giờ mình làm gì?" "Ồ... Đến hừng đông mới rõ....", nói đến đấy, Diệp Linh Tô lại nổi cơn ho. Lạc Chi Dương vội hỏi: "Diệp cô nương, cô bị thương à" Diệp Linh Tô không đáp, chỉ vì không ngăn được cơn ho. Lạc Chi Dương chăm chú nhìn cô gái, ngoài phần cảm kích, hắn còn có thương tiếc, hắn suy nghĩ, phân vân không biết phải nói gì. Bỗng chợt nghe tiếng Minh Đấu chậm rãi truyền đến: "Diệp sư điệt, Minh mỗ thật sự thấy kỳ quái vô cùng, sư điệt đường đường là đệ tử chính tông, tại sao cứ mãi đi che chở một đứa phu tạp dịch? Chẳng lẽ lại là cháu với nó thật sự có dan díu à?" Diệp Linh Tô quá tức giận, nói: "Nói nhăng nói càn! Ai... ai ... mà dan ... dan ", nói đến đấy, cô khích động quá không kềm nổi, lại phát lên một tràng tiếng ho hắng. Minh Đấu nghe tiếng ho sặc sụa, lão chỉ hận không thể chạy vọt ngay vào trong động, nhưng lại e đây là kế dụ địch của Diệp Linh Tô, lão cố dằn lòng, cười cười: "Hảo điệt nữ, nếu cháu không tình ý gì, cớ sao lại cực nhọc đi bán mạng giúp nó? Tên tiểu cẩu họ Lạc đã vũ nhục ta quá xá chừng, ta là chỉ tìm hắn tính sổ, ta chẳng có giây giưa gì tới cháu hết. Cháu cũng biết cái lợi hại của chưởng lực trong 'Kình Tức công', nếu cháu không được chữa trị kịp thời, e rằng hậu hoạn vô cùng." Con tim Lạc Chi Dương đập nhanh hơn lên, tới nước này, cái sống còn cuả hắn chỉ dựa vào quyết dịnh của Diệp Linh Tô, lại nghe Diệp Linh Tô liên tục ho hắng, hắn bất giác nắm chặt hai nắm đấm, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. DiệpLinh Tô ho một tràng dài, rồi cô bỗng chậm rãi nói: "Minh Đấu, ông có gan thì cứ tiến vào đây, nếu không, ông cứ chờ đó, tảng sáng, tôi sẽ đến trước đảo vương trình báo mọi tội trạng cuả ông." Minh Đấu cười, hỏi: "Ta đã làm gì nên tội?" Diệp Linh Tô lạnh lùng đáp: "Âm mưu hại người cướp của, giết người diệt khẩu." "Chà ... Vu khống mạnh miệng quá xá!", Minh Đấu gằn từng tiếng thật to, "Hảo điệt nữ, cháu ta cũng có một cái tội, nếu để đảo vương nghe được, nhất định ngài chẳng vui vẻ gì lắm." Diệp Linh Tô hỏi:"Tội gì?" Minh Đấu gắng rặn ra hai tiếng cười, lão đáp: "Nửa đêm canh ba, lén lút hẹn hò tình nhân, có trời mà biết hai đứa tụi bay nấp nánh làm trò gì trong cái động này?" "Đồ vô liêm sỉ..."Diệp Linh Tô giận tím tim gan, cô ho sù sụ mãi không dứt. Minh Đấu rất lấy làm đắc ý, lão biết cô gái đang bị nội thương, nếu chọc cho cô ta giận, sẽ khiến cho thương thế tồi tệ đi rất nhiều. Đang lúc lão định tiếp tục đùa cợt, chợt nghe Lạc Chi Dương lớn tiếng nói: "Minh Đấu, ngươi nói sai bét rồi." Minh Đấu hỏi: "Ta sai chỗ nào?" Lạc Chi Dương cười hì hì, "Chỉ coi qua một điểm nho nhỏ, thấy ngươi tiếng là Minh tôn chủ, những lại chẳng 'tôn' chút nào, nửa đêm tình cờ gặp Diệp cô nương, bị con heo lòng quậy quá sức, ngươi tính làm chuyện bậy bạ không biết xấu hổ, rủi Diệp cô nương dũng mãnh kháng cự, ngươi mới đánh cổ trọng thương, may mà có bản nhân kịp lúc đi ngang qua, đã làm hư hỏng trò bậy bạ của ngươi, đã trợ giúp đưa Diệp cô nương vào đến tận đây......" "Thúi lắm, thúi lắm......"Minh Đấu tính tình cao ngạo, lão có thể vu oan người khác, nhưng chính mình lại không chịu nổi nửa điểm oan ức, lão lập tức quên bẵng đi thân phận, hả họng chửi bới, "Tiểu súc sinh, mi một thứ cẩu tạp dịch, một kẻ vô dụng, ai mà đi tin vào miệng lưỡi nói càn của mi?" "Đúng rồi."Lạc Chi Dương không vội vã, không giận dữ, hắn đáp trả, "Ta một thứ cẩu tạp dịch, một kẻ vô dụng, Diệp cô nương lại đẳng cấp tột cùng bên trên, hệt như phượng hoàng, hệt như thiên tiên trong loài người. Bảo hai ta nửa đêm lén hẹn hò, chuyện đó nói ra chẳng một ai tin. Nhưng nhìn vào võ công cao cường của Minh tôn chủ, nhìn vào cái nhân phẩm hạng bét của lão, chuyện giết người cướp của lão đều dám làm, chuyện ô nhục con gái còn chưa phải là lần đầu..." Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe 'ầm' một tiếng, cả động rung chuyển theo, rồi tiếp theo là những tiếng ầm ì như sấm, đàng trước đã thấy nhiều khối đá tảng to lớn rơi lấp đầy lối ra cửa động. "Chuyện gì xảy ra vậy?", Lạc Chi Dương hơi kinh hãi, Diệp Linh Tô trầm ngâm một chút, rồi cô bỗng nói: "Không xong, lão tính phong tỏa lối ra." Đúng lúc ấy, lại nghe ầm ầm hai tiếng, thấy càng nhiều nham thạch rơi xuống, đầy lối ra cửa động. Diệp Linh Tô thét to một tiếng, cô phóng phi châm, nhưng kim va vào đá, lửa bắn tung tóe giữa màn đêm. Minh Đấu liên tục phát chưởng, chỉ trong chốc lát, vòm thông đạo bị sụp hơn phân nửa. Lạc Chi Dương phóng ra xem, thấy vô số đá tảng đã đổ đầy chật cứng thông đạo, hắn đang định vận sức dọn dẹp, đẩy chúng ra, lại nghe ầm một tiếng thật to, Minh Đấu không biết đã lấy được từ đâu ra một khối nham thạch to lớn, lão đặt làm bức vách chắn ngay trước đống đá vụn. mặc Lạc Chi Dương hết sức đun đẩy, bức tường này không chút lay động, rồi nghe Minh Đấu nói: "Hảo điệt nữ, đây đích thực là chốn động phòng, nhị vị mặc tình sử dụng, Minh mỗ thôi không hầu tiếp nữa!" Nói xong, lão ha hả cười lớn, bỏ đi thật nhanh ra ngoài xa. Lạc Chi Dương sững sờ, hắn ngồi phịch xuống, thì thào hỏi: "Đây là võ công gì mà đá tảng to lớn đến thế mà cũng đánh nát ra được?" Diệp Linh Tô không hó hé lấy một tiếng, Lạc Chi Dương không khỏi vô cùng lo âu, hắn hỏi: "Diệp cô nương, cô ổn chứ?" Vưà nói, hắn vừa thò tay ra trước sờ tìm. Tay hắn còn chưa chạm vào cô, đã nghe Diệp Linh Tô lạnh nhạt bảo: "Rút cái cẳng chó của ngươi ra mau!" Lạc Chi Dương nghe theo tiếng nói, hắn rụt tay về, gượng cười: "Diệp cô nương..." "Câm miệng lại!", Diệp Linh Tô giận dữ la lớn, "Ta không muốn nói chuyện với ngươi!." Lạc Chi Dương sửng sốt: "Sao vậy?" Giọng Diệp Linh Tô đầy oán hận:" Ngươi với Minh Đấu giống hệt nhau, chỉ biết đặt điều nói xấu nữ nhân. Nổi lòng heo, dâm dục vô liêm sỉ, hừ ... trong đầu óc ngươi chỉ chứa đầy những cái bẩn thỉu đó thôi hả?" Lạc Chi Dương bứt đâu bứt tóc: "Tui nói đó là để chọc tức Minh Đấu..." Diệp Linh Tô càng tức hơn: "Ngươi chọc tức Minh Đấu ở đâu không biết, căn bản... căn bản là ... chọc vào ta, hừ ... ta cũng không phải thứ con gái để cho tùy ý các ngươi muốn bổ báng thế nào thì bổ báng." "Dĩ nhiên cô không phải thế...."Lạc Chi Dương giọng chua cay, "Người đáng bị báng bổ, chính là tui, một kẻ vô tích sự, báng bổ một đứa tạp dịch thối tha như tui mới là đúng, Diệp cô nương, con người sắc sảo như cô, kẻ nào mà dám đến báng bổ cô, thì chỉ có mà dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra thôi!" Cô gái trầm mặc không nói, Lạc Chi Dương trong lòng bứt rứt, chẳng biết mình có phạm sai lầm gì khác nữa trong câu nói vừa rồi. Một lát sau, chợt nghe Diệp Linh Tô thở dài, giọng nhỏ nhẻ: "Nội công của Minh Đấu là ‘Kình Tức công’, vốn là tuỵệtt kỹ của 'Tây Côn Lôn Lương Tiêu' thưở xưa, lão tuy còn kém Tây Côn Lôn, nhưng dùng để đánh tan bia, nát đá ... lão cũng không dưới tay là bao" Lạc Chi Dương nghe mà mê man, hắn thở dài: "Diệp cô nương, mọi sự đều trách tui, nếu không có tui, cô đã không bị vây khốn trong động này." "Trách ngươi làm chi?", Diệp Linh Tô thoáng lơ đãng, cô nói, "Nếu là người khác, ta cũng cứ vẫn làm hệt như vậy." Lạc Chi Dương cảm thấy vô vị, hắn hỏi tiếp: "Cớ gì cô lại ra đến chỗ bờ biển đó?" Diệp Linh Tô giọng lạnh lẽo: "Ta muốn đến đâu thì cứ đến, há ngươi quản được ta?" Hai người im lặng một lúc lâu, rồi Diệp Linh Tô bỗng hỏi: "Lạc Chi Dương, ngươi đang nghĩ ngợi gì thế?" Lạc Chi Dương nhẹ đáp:"Tui đang nghĩ cách thoát thân." Cô gái hừ một tiếng, hỏi: "Chứ không nghĩ nhớ gì đến cô Chu Vi kia à?" Nghe cô nói, Lạc Chi Dương bị khêu gợi tâm sự, hắn tựa vào tường, buồn bã .... Diệp Linh Tô cũng không nói gì thêm, chỉ nghe tiếng cô thở nhè nhẹ. Trong động tối đen như mực, lũ chim én mé ngoài cũng đã lấy lại bình ổn, cái tĩnh lặng hệt như một khối đá lớn, đè nặng chĩu xuốn tâm khảm hai người, bất tri bất giác, đầu óc Lạc Chi Dương cũng mơ mơ màng màng. Trong cơn lãng đãng, hắn thấy đã trở về bên trong Tử Cấm thành, đàng trước đình Trầm Hương, có Chu Vi đang ngồi đấy, hàng mi rủ xuống một nét buồn thảm, mấy ngón tay lướt trên phím đàn, Lạc Chi Dương muốn thét to, nhưng miệng lưỡi không phát thành tiếng, hắn muốn đi đến bên cô, nhưng sao đi mãi mà chẳng đến được gần cô. Trong lòng mê hoảng, ngay cả khúc nhạc Chu Vi đang gẩy hắn cũng thấy mù mịt, không nghe ra được bài nhạc xuất sứ tự đâu. Bỗng nhiên một tiếng thét chói vào tai, Lạc Chi Dương đột nhiên bừng tỉnh, chuyển mình ngồi dậy. Toà hương đình, cô gái gẩy đàn một loáng đà tan biến hết, quanh mình tối đen, thì ra vừa rồi, tất cả chỉ là một cơn mộng ảo. Lạc Chi Dương thầm ngượng nghịu, hắn đang định nằm xuống trở lại, bỗng nhiên lại nghe một tiếng rú chọc vào tai: "Bố ơi ... bố ... đừng ... đừng..." Tiếng rú này vừa sắc, vừa mảnh ,,, như có một bé gái nhỏ đang kêu la thảm thiết, khiến người nghe rợn tóc gáy. Lạc Chi Dương không khỏi kinh hãi, hắnbuột miệng gọi: "Diệp cô nương..." Hắn vừa mở miệng nói được ba chữ, cổ tay hắn bỗng bị riết lấy, chính là đang bị cô gái đang bóp chặt vào, ngón tay cô bấu mạnh, chúng nóng rực như kìm sắt nung lửa than. Lại nghe cô ho hen hai tiếng, rồi cô rú lên: "Bố ... Bố ... đừng... đừng..., mẹ sắp chết rồi kìa, mẹ chảy máu nhiều quá xá kia..." Kèm theo tiếng rú, theo bản năng, cô bấu vào mạnh hơn nữa, cổ tay Lạc Chi Dương đau nhức tựa hồ bị cô khăng khăng muốn bẻ cho gẫy rời, hắn đưa tay sờ thử, thấy da thịt cô gái nóng như lửa, đúng là cô đang bị sốt thật cao.Cô bị bệnh rồi à? Trong lòng Lạc Chi Dương lo lắng, hắn đang định lay, đánh thức cô, bất ngờ bị cô ngả người vào, đưa tay ôm ngang eo lưng hắn, giụi khuôn mặt nóng bỏng vào lồng ngực hắn, nước mắt giàn giụa trào ra. Lạc Chi Dương không biết phải làm gì, bỗng Diệp Linh Tô lạc vào trạng thái mộng mị, cô nức nở, miệng lầm bầm. Theo ý tứ những câu nói mớ đó, dường như cha mẹ cô lâm vào cảnh hục hặc, cô con gái của họ vừa van xin ông bố dừng tay, vừa thúc giục bà mẹ chạy trốn, ngữ âm cực kỳ ai oán thê thảm, khiến người nghe cũng phát rùng mình run rẩy theo. Lạc Chi Dương vừa lay vừa dỗ dành cô, hắn muốn đánh tthức cô gái, chỉ vì Diệp Linh Tô do nội thương phát tác, đã gây tẩu hỏa nhập ma, đưa cô vào trạng thái mê man mộng mị, cô không tự làm chủ lấy mình được nữa. Lạc Chi Dương vô kế khả thi, hắn vô ý thức quờ quạng trên thân mình hắn, bỗng đầu ngón tay mát lạnh, chính là đã sờ trúng vào sáo ngọc, tâm cơ chợt máy động, hắn bèn nâng sáo, tấu lên khúc 'Chu Thiên Linh Phi', thầm mong rằng, cô được nghe âm nhạc mà cô hằng thích thú, có thể giúp cô thấy dễ chịu hơn chút nào chăng? Nói cũng kỳ quái, hắn mới thổi dứt hai chi khúc, cô gái nằm trong lòng đã bình ổn trở lại không ít, Lạc Chi Dương vừa mừng vừa sợ, tiếp tục thổi cho hết hai mươi hai chi khúc, những câu nói nhăng nhít của Diệp Linh Tô dần dà trở thành một mảng nghẹn ngào, những run rẩy thân mình cũng chấm dứt, cô buông rời đôi tay, nằm rúc vào sát ngực Lạc Chi Dương, tựa một con thú nhỏ thân thuộc yêu quý. Nhạc khúc này có thể chữa thương, quả đã ra ngoài mọi mong muốn cuả Lạc Chi Dương, hắn đâu biết, Diệp Linh Tô trúng chưởng cuả Minh Đấu, cô lãnh trọng thương, kinh mạch bị thương tổn, tâm thần sinh hỗn loạn, ban sơ, nó tạo tâm bệnh, làm đầu óc cô chất đầy rất nhiều ảo giác kinh khiếp, tình trạng này mà kéo dài, nếu không chết, cũng sẽ đưa đến điên cuồng. Khúc 'Chu Thiên Linh Phi' vốn là môn luyện nội công kỳ diệu, nó ngầm dựa theo mạch lý trong con người, mở đường cho khí Chu Thiên, khai thông những chỗ tắc nghẽn, có công hiệu điều hòa âm dương thần kỳ, cho dù không do chính người bệnh tự tấu, chỉ cần nghe qua, cũng có tác dụng giúp an thần, triệt tâm ma, hắn thổi cho Diệp Linh Tô nghe, rốt cuộc đã phát hiện những tác dụng đó. Lạc Chi Dương thổi liên tục ba lần, cơn sốt của Diệp Linh Tô hạ xuống, cô xuất hạn dầm dề, hơi thở nhẹ và đều, toát ra một mùi hương nhàn nhạt khắp không gian. Thấy bệnh tình cô biến chuyển khả quan, Lạc Chi Dương ban đầu định đẩy cô gái ra, nhưng nhìn dáng vẻ yên lành đó của cô, hắn có chút không đành lòng, đành cứ phải ngồi yên, tay mân mê sáo ngọc. Ngồi không biết bao lâu, màu trời sáng dần, cảnh sắc trong động đã có thể thấy lờ mờ, Lạc Chi Dương bỗng phát buồn ngủ, hắn chợt cảm giác có máy động nho nhỏ trong lòng, đã thấy Diệp Linh Tô thất thanh ngồi dậy, khi cô phát hiện thân mình đang ở nơi nao, cô nảy sinh kinh hoàng, cố gắng đun đẩy, nhưng vì sức lực yếu ớt sau cơn sốt, cô chỉ làm cho Lạc Chi Dương ngã chỏng gọng bốn vó lên trời, làm chỏm sọ hắn va mạnh vào vách đá, khiến hắn đau quá, miệng thét be be. "Ngươi đã làm gì vậy?", giọng cô gái đầy giận dữ. "Cô còn hỏi tui hả?", Lạc Chi Dương xoa xoa vào đầu, hắn bực tức, hầm hừ nói, "Cả ngày và suốt đêm hôm qua, cô hết la hét lại gây rối, tui ghé vô xem, còn bị cô siết chặt lấy, đem tui làm cái gối mà tựa đầu vô!" Diệp Linh Tô nghe hắn nói, nhớ lại mài mại lại chuyện hôm qua, cô không khỏi nghĩ thầm: "Chẳng lẽ như hắn nói, tất cả đều không hoàn toàn là chuyện nằm mơ?" Nghĩ vậy, cô ngượng khôn tả, mặt đỏ bừng bừng, ngồi dựa vô vách đá, miệng im re, không biết phải nói năng gì. Một lát sau, cô không sao nhịn nổi nữa, bèn hỏi: "Tối hôm qua... tối hôm qua... ta đã nói những gì?" Lạc Chi Dương đành phải thuật lại: "Cô hết kêu cha lại kêu mẹ, còn nói cái gì dừng tay, nói đổ máu trong lời nói, tưởng cô đang bị ác mộng, lúc tui chợt nghe thấy, thiệt có chút kinh hãi!" Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cô bảo: "Ngươi đỡ ta đứng dậy." Lạc Chi Dương giúp cô đi đến chỗ đống đá, cô thò tay sờ soạng vào vài hòn, rồi cung tay đẩy, nhưng tảng đá vẫn ù lì bất động. Lạc Chi Dương vẻ lo lắng, bảo cô: "Cô trúng thương rất nặng, đừng lộn xộn nữa!" Linh Tô ngồi xuống trở lại, cô im lặng một lát, nhè nhẹ thở dài: "Lạc Chi Dương, hai ta ... ôi ... có thể sẽ không thoát ra được." Lạc Chi Dương sớm đã có ý nghĩ đó rồi, nhưng nghe cô gái nói ra, hắn vẫn không khỏi thấy mất mát, lại nghe Diệp Linh Tô nói thêm: "Ta bị thương, võ công ngươi có hạn, nếu muốn đẩy tảng đá này ra, thiệt khó như lên trời, nếu không có ai đến cứu, ngươi và ta nhất định là chết." Lạc Chi Dương không cam tâm, hắn ghé sát vào kẽ hở cạnh tảng đá, lấy hết sức lực, gọi to: "Có ai đấy không, cứu mạng a..." Hắn gọi liên tiếp bảy tám lần, chẳng những không người trả lời, đến ngay cả lũ chim én bên ngoài cũng không thấy bị kinh động. "Đừng gọi nữa!", Diệp Linh Tô thở dài một hơi, "Nơi đây thực là hẻo lánh, ta bị thương, không còn đủ sức, ngươi lại không có nội lực để gọi, thanh âm không thể đi xa, căn bản truyền không ra khỏi động." Lạc Chi Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn bảo: "Cô cùng tui thất tung, người trên đảo nhất định sẽ đi tìm kiếm khắp nơi, sớm muộn gì cũng sẽ đến đây thôi". "Có lẽ là vậy.", Diệp Linh Tô nói xong, cô khoanh chân ngồi xuống, thôi không lên tiếng. Lạc Chi Dương ngồi cạnh cô, hắn có cảm tưởng thòi gian trôi quá chậm, Rồi thấy ánh mặt trời dần tắt, đêm cũng đã xuống. Gã thiếu niên quá sức kinh hoảng, gã hướng về bên ngoài lớn tiếng gọi cầu cứu, nhưng hắn gọi đến khan cổ cũng không có tiếng người đáp lời. Hai người bị đói một ngày một đêm, Diệp Linh Tô nội thương lại trầm trọng hơn lên, vừa đói vừa đau, cô yếu ớt hẳn đi, đến nửa đêm, cô lại phát sốt. Lạc Chi Dương đem sáo lên thổi, nhưng cũng không thấy khá hơn. Hắn vừa dứt một chi khúc, bỗng nghe Diệp Linh Tô u uẩn nói: "Lạc Chi Dương, đừng thổi nữa, hết đêm nay, ta là sẽ phải chết thôi." Lạc Chi Dương vội nói: "Đừng nói nhảm, chóng thôi, sắp có người đến kia." "Chớ có ngu ngốc", Diệp Linh Tô hít vô một hơi, giọng khác bình thường, rất mềm mỏng, "Ta biết, ngươi nói thế, chính là chẳng muốn ta tuyệt vọng, chỉ cần không ngã lòng, thì người ta cũng tránh bị thất chí" Lạc Chi Dương nghe cô nói, lồng ngực hắn dường như tắc nghẽn, miệng nói không nên lời, cảm giác thật khó chịu. Hắn thầm trách mình vô dụng, cxhỉ biết ngồi trơ mắt nhìn thương thế cô gái xấu hẳn đi, mà tuyệt không tìm được cách gì giúp cô, mắt mũi hắn cay xè, khóe mắt tưởng chừng sắp đổ lệ, cũng may bốn phía tối đen, Diệp Linh Tô không trông thấy được, bằng không, cô lại thêm xót xa, thêm thương cảm. "Lạc Chi Dương.", giọng Diệp Linh Tô mảnh như sợi tơ, "Ngươi có sợ chết không?" Lạc Chi Dương ngần ngừ, rồi đáp: "Cô thôi đừng nói đến chết hay không chết nữa đi, mình nhất định sẽ sống sót." Ngẫm nghĩ một chút, cô gái lại nói: "Cũng không biết khi chết đi, thế giới bên kia có cái hình dạng gì nhỉ? Trên đời này, thực sự có ngục A Tì, có thế giới Cực Lạc chăng?" "Có lẽ có đấy.", Lạc Chi Dương chẳng đặng đừng, phải nói theo giọng lưỡi của cô, "Nhưng cô hỏi cái đó làm gì?" Diệp Linh Tô khẽ khàng nói: "Ta đang nghĩ về bố và mẹ ta, mẹ ta thể nào cũng về thế giới Cực Lạc, còn bố ta ấy à, nhất định bị sa xuống ngục A Tỳ" Con tim Lạc Chi Dương nhói lên một chút, hắn vội nói: "Cô mụ mị quá rồi kia? Bố cô, mẹ cô, nhất định họ đều đã về thế giới Cực Lạc cả rồi." "Đấy là ngươi không biết đấy thôi", giọng Diệp Linh Tô chợt run rẩy, "Ngày hôm qua ta lại đã thấy, ta thấy bố ta cầm kiếm, cứ từng nhát từng nhát đâm vô người mẹ ta. Cái kỳ quái nhất, mẹ ta chỉ nhìn bố ta, trên mặt mẹ ta chỉ cười cười, chẳng lẽ mẹ không thấy đau sao? Con người ta lúc quá đau đớn sao lại cười được, thật sự là quái đản ... Ta lớn tiếng van xin ông, mà ông chẳng lý gì đến ta cả, chung quanh tất cả đều có lửa cháy, ta cứ chạy vòng quanh, mà chẳng hiểu sao ta cứ không chịu thoát ra ngoài, chỉ trơ mắt ra nhìn bố ta hươi kiếm, từng nhát, từng nhát giết chết mẹ ta..." "Đó đều là mộng mị cả", Lạc Chi Dương cảm giác tóc gáy dựng đứng, hắn vẫn gượng cười, nói, "Diệp cô nương, đây là động Yến Tử, chỉ có cô và tui thôi..." "Không...", giọng Diệp Linh Tô có phần nhạt nhòa, "Đó không phải mộng, ta... Ta vẫn hằng muốn biết, bố ta vì cớ gì lại giết chết mẹ ta... Chính là, chính là ta sắp chết đến nơi rồi, cái lý do đó, ta vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ biết..." Lạc Chi Dương há hốc mồm, đớ lưỡi, trong lòng rối rắm. Nếu sự việc Diệp Linh Tô kể không phải là nói mớ, thân thế cô gái này chẳng phải cực kỳ thê thảm à? Hắn ngẩn ngơ, hỏi cô: "Thế ... thế bố cô đâu rồi? Sau đó ông ra sao?" "Ông chết rồi.", Diệp Linh Tô dừng một chút, cô nhẹ giọng tiếp, "là ông tự sát." "Như vậy cô ...", Lạc Chi Dương hỏi đến đây, hắn không sao tiếp tục. "Ta là cô nhi, ta do sư phụ nuôi dưỡng."Lạc Chi Dương nản quá, hắn ngồi xuống, hai tay bó gối, trong lòng thẫn thờ, sau một lúc lâu, không nghe chút động tĩnh nào từ cô gái, hắn rùng mình sợ hãi, bèn đưa tay thăm dò, chỉ thấy Diệp Linh Tô người vẫn nóng bỏng như cũ, mũi thở nhè nhẹ. Cô gái còn sống, Lạc Chi Dương thở một hơi dài dài nhẹ nhõm, hắn hứng chí, nâng ngang cây sáo thổi vài tiếng, thanh âm vương vất mãi bên tai, thật lâu không dứt. Nghe tiếng sáo, bỗng nhiên trong đầu hắn máy động, hắn nhớ lại tình hình lúc thổi khúc sáo 'Chu Thiên Linh Phi' ven bờ biển, ban đầu, thanh âm bị gió đánh bạt, thổi được một hồi, âm thanh đã xuyên qua được gió lớn mà truyền thật xa ra ngoài khơi. Lạc Chi Dương nhảy nhổm lên, hả miệng mắng chính mình khù khờ, ngờ nghệt, hắn tự nhủ: "Tiếng kêu gọi không thể truyền đi xa, lẽ nào lại không dùng tiếng sáo thay thế vô?" Ý nghĩ vừa nảy sinh, hắn mừng như điên cuồng, Lạc Chi Dương trấn định tinh thần, nâng sáo thổi mạnh. Thần và ý giao hợp, tạo mối tương thông cùng âm thanh của sáo, chân khí lưu chuyển trong cơ thể đưa tiếng sáo của 'Chu Thiên Linh Phi' bay bổng, kết lại thành một luồng thanh mảnh, nó xuyên qua kẽ hở giữa đống loạn thạch, bay khỏi cửa động Yến Tử, âm âm u u, nhạc của sáo không bị gió đánh tan, rõ rõ ràng ràng, đã uyển chuyển đi ra thật xa bên ngoài. Hắn thổi xong, lại thổi thêm lần nữa, cứ như thế mà thổi, đặt sức lực toàn thân vào, rất hao tổn tinh thần. Lạc Chi Dương đang đói và khát, hắn thổi một lúc lâu, cảm thấy váng đầu hoa mắt, người mệt mỏi, rỗng tuếch, những chỗ bổng, hắn không thổi lên nổi, nhưng nghĩ đến cô gái đang ở bên cạnh, hắn lại gắng gượng, xốc tinh thần, liều mạng thổi cho ra tiếng. Cứ thế, hết đứt lại nối, sau hai canh giờ, màn đêm nhạt dần, ánh mặt trời bừng sáng, trong tâm trí Lạc Chi Dương, nỗi tuyệt vọng mơ hồ dần xâm chiếm lấy, đột nhiên, không thở nổi nữa, hắn buông sáo ngọc, ngồi thụp dưới đất, thân mình từng khúc từng khúc mềm nhũn ra, thần trí lạc vào hôn mê . Đúng lúc ấy, mặt đất đột nhiên chấn động, tai nghe ầm ầm tiếng động. Lạc Chi Dương giương mắt trông, đã kịp thấy, trong ánh sáng chói chan, khối đá lớn từ từ dịch chuyển ra. Vừa mừng vừa sợ, Lạc Chi Dương hé mắt nhìn kỹ, tại chỗ vừa khuyết đó, có một bóng người, gầy gầy, tầm vóc vượt hẳn chiều cao đám đông bình thường. "Vân đảo vương!" Lạc Chi Dương buột miệng kêu. Vân Hư cũng không ngó ngàng gì đến hắn, ông lướt vào, ôm xốc Diệp Linh Tô lên, đưa mắt nhìn thoáng qua, rồi xoay mình bước đi. Lạc Chi Dương cũng đi theo ra ngoài động, hắn còn chưa đứng vững, bỗng cánh tay đau nhức, trông ra, thấy Vân Thường ánh mắt sắc lạnh, y hung bạo giơ tay tát vào má, Lạc Chi Dương chưa kịp lên tiếng, trên mặt như bị một tấm vải đen chụp kín, hai mắt tối sầm, hắn lập tức ngất xỉu. Không biết chừng bao lâu, hắn hé mắt, lấy lại tri giác, đã bị một cơn đau phủ toàn thân, nhức buốt tận óc, Lạc Chi Dương gắng mở hai mắt, mắt trái miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ vật, mắt phải cùng nửa mặt bên ấy sưng húp, kéo thành một vệt dài trên mặt. Cảm thấy cảnh vật chung quanh có vẻ quen thuộc, tai hắn chợt nghe có người hỏi:"Tỉnh dậy rồi ư?" Lạc Chi Dương đảo mắt nhìn, thấy Đồng Diệu đang ngồi ghé vào cạnh giường, mắt ông ta mở to, nhìn thẳng vào hắn. Lạc Chi Dương thở nhẹ nhõm một hơi, thì ra hắn đã được đưa về tới nhà trong Yêu Nguyệt phong, khi đưa tay thăm dò, hắn thấy bí kíp 'Linh Phi kinh' giấu trong mình chưa bị ai động chạm tới, cây sáo ngọc cũng vẫn ở cạnh bên người, chạm tay vào thấy mát lạnh. Hắn thoáng yên tâm, cựa mình định ngồi dậy, nhưng cảm giác nửa đầu nhức buốt, hắn đưa tay lên sờ, không khỏi hả họng mắng: "Vân Thường, cái đồ khốn kiếp gì đâu!." Đồng Diệu thở ra: "Tiểu tử nọ ra tay coi như còn lưu tình, bằng không, cái sọ dừa của mi ắt đã bị hắn vặn đứt phăng mất rồi" "Còn Diệp Linh Tô thì sao?" Lạc Chi Dương vẫn nhớ đến cô gái. Đồng Diệu còn chưa kịp trả lời, từ bên ngoài, vọng vào một giọng lạnh lùng: "Cô ấy cũng khá ổn." Đồng Diệu nghe thấy, lão nhảy dựng lên, hô lớn: "Vân đảo vương!" Vân Hư tiến vào, ông ta dòm dòm Lạc Chi Dương, vung tay ném ra một cái lọ nhỏ, Đồng Điệu đón lấy, lão hớn hở, quay sang bảo Lạc Chi Dương: "Còn không mau cảm tạ đảo vương, đây chính là thánh dược chữa thương." Lạc Chi Dương hơi khom mình xuống, miệng hỏi: "Minh Đấu..." Vân Hư khoát mạnh tay áo, ánh mắt loe lóe: "Đầu đuôi mọi chuyện ta đều biết cả, những gì xảy ra trong mấy ngày qua, mi tốt hơn hết là chôn chặt, giữ kín trong lòng", nói đến đấy, ánh mắt ông ta âm trầm liếc vào gã thiếu niên, "nếu ngươi mở miệng để lọt ra ngoài, chớ trách ta xuống tay vô tình." Lạc Chi Dương không hiểu ý tứ ra sao, hắn hướng ánh mắt nhìn vào Đồng Diệu, mặt lão này cũng đầy vẻ mờ mịt "Còn có một chuyện nữa.", Vân Hư nhướng mày, "Từ giờ trở đi, cấm mi gặp lại Tô nhi, nếu mi vi phạm, ta đánh gãy hai chân, ném mi xuống biển nuôi cá." Lạc Chi Dương vừa sợ vừa tức tối, hắn lớn tiếng nói: "Nếu cổ đến tìm, thì tui làm sao đây ..."Lời còn chưa dứt, sau ót gã đã lãnh một nhát đánh, Đồng Diệu thét mắng: "Xú tiểu tử, đồ cóc ghẻ tính hả họng ngáp to, mi ăn nói lớn lối dữ, mi là cái thá gì đáng cho cổ tìm gặp mi?" Vân Hư cũng chẳng phát tác, ông ta trừng mắt nhìn vào Lạc Chi Dương, lườm gã một cái, nói: "Cô có đến tìm, mi cũng không được gặp cổ.". Nói đến đấy, ông ta chuyển sang, liếc Đồng Diệu một cái, "Đồng quản sự, nó là phu tạp dịch do ông quản lý, nếu nó phạm lệnh cấm, ông cũng chịu tội theo." "Lời đó rất rõ ràng, rất rõ ràng...", Đồng Diệu đưa tay lau mồ hôi trán, cung kính đưa tiễn Vân Hư ra cửa. Lạc Chi Dương thấy lão ta đi xa dần, trong lòng đầy thắc mắc, hắn hỏi: "Đồng quản sự, Minh Đấu giờ đang ở đâu vậy?" "Minh Đấu?" , Đồng Diệu hai mắt trợn tròn, "Mi hỏi đến hắn làm gì?" "Ông ta chưa đi khỏi Đông Đảo sao?", Lạc Chi Dương ngập ngừng, "Hay là ổng đã bị xử phạt rồi?" Đồng Diệu dòm hắn một hồi, lắc đầu nói: "Không thấy nói gì hết." Lạc Chi Dương càng thêm ngờ vực, hắn định bụng khi nào thương thế Diệp Linh Tô khá hẳn, thể nào cũng phải tìm tới Vân Hư, kể cho ông ta nghe những hành vi xấu xa cuả Minh Đấu, hễ Minh Đấu còn ở lại đảo, nhất định y chẳng thoát khỏi công đạo. Đang ngẫm nghĩ, hắn chợt nghe Đồng Diệu hỏi thêm: "Tiểu tử, hai ngày một đêm vừa qua, mi và Diệp Linh Tô có thực sự ở cùng một chỗ không?" Lạc Chi Dương gật gật đầu, Đồng Diệu trợn mắt, hỏi: "Mi cùng cô ta ..." Lạc Chi Dương ngắt lời ông ta: "Tui với cổ trong sạnh như băng tuyết, chẳng hề làm chuyện gì bậy bạ hết!" Đồng Diệu dòm dòm vào hắn, ngó đi, ngó lại, nhưng ông ta thấy hắn không giống đang nói dối, ông ta lắc đầu, thở dài: "Cả hai người đồng lúc mất tích, làm náo động toàn đảo, gây điều tiếng om sòm. Cái kỳ quái là theo bản tính cố hữu cuẩ ổng, tại sao Vân Hư chẳng những đã không trách phạt mi thì chớ, ngược lại, còn đưa thuốc chữa thương cho mi? Kỳ quái, thiệt hết sức kỳ quái!" Lạc Chi Dương đành cười khổ, Đồng Diệu nhớ đến lời cấm đoán cuả Vân Hư, ông ta cũng đành ngừng tra vấn, chỉ thở ra một hơi, lắc đầu, rồi bỏ đi. Từ đó về sau, người trên đảo khi thấy Lạc Chi Dương, dáng vẻ đều coi hắn khác người thường, đến cả những phu tạp dịch chung nhóm cũng đều tò mò, gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Diệp Linh Tô trong hai ngày một đêm đó. Lạc Chi Dương không hề hé môi một câu, nhưng hắn càng không nói, càng khiến người ta đồn đoán lung tung. Hai ngày sau khi hắn thoát nạn, Giang Tiểu Lưu cũng tìm đến, thần thái y khác lạ, nói năng dè sẻn, ánh mắt thập phần kỳ lạ, y lân la hỏi tới hỏi lui mối quan hệ giữa hai người Lạc, Diệp... Lạc Chi Dương vừa bực tức vừa buồn cười, chỉ trả lời 'chẳng có chuyện gì hết', Giang Tiểu Lưu vẻ mặt đầy nét không tin, lúc chia tay, dáng dấp vô cùng chán nản. Lạc Chi Dương để tâm theo dõi những động tịnh ở "Phi Kình các", thấy mấy ngày vừa qua, Minh Đấu vẫn bình ổn, vẫn giữ chức tôn chủ "Kình Tức lưu", đến cả bốn đứa đệ tử phạm tội nọ của lão cũng cứ bình yên vô sự. Có một lần, cả đám bốn đứa đi ngang bờ biển, lúc chúng trông thấy Lạc Chi Dương, cả bọn mặt mày đều dương dương tự đắc, lại còn hả họng chửi bới hắn nữa! Trong lòng Lạc Chi Dương giận như điên, hắn chỉ hận không sao chạy nhanh tới trước mặt Vân Hư để lớn tiếng chất vấn, nhưng nghĩ lại, bên trong ắt có lý do nào đó, có khi Vân Hư biết Minh Đấu tác ác mà không trừng phạt, cho thấy giữa hai người có cái gì đó ăn ý cùng nhau. Lạc Chi Dương thậm chí còn đoán rằng, Vân Hư cấm mình tiết lộ sự tình, tuy rằng tiếng là để bảo toàn danh tiết cho Diệp Linh Tô, nhưng có khi chính là nhằm che giấu hành vi gian ác cuả Minh Đấu. Hắn càng nghĩ ngợi càng sinh bực bội, nằm trằn trọc mãi, không ngủ được. Nửa đêm, hắn lên đỉnh Yêu Nguyệt, ngồi trông ra khơi, thổi sáo giải khuây. Thổi được một chốc, nhìn lên thấy đầy trời sao sáng, chẳng hiểu vì sao, hắn chợt nghĩ nhớ tới người tù trong Tinh Ẩn cốc, hắn ngẫm nghĩ, theo giọng lưỡi của người nọ, có vẻ ông ta quen biết dưỡng phụ, nếu hắn dò hỏi nơi ông ta, có khi truy tìm được nguyên nhân gây ra cái chết của người cha nuôi. Nghĩ thêm về bài thơ người nọ ngâm nga, nói về lúc ông chia tay nghĩa phụ, hắn chợt máy động trong đầu, ngẩng nhìn lên, trăng đã đến cao điểm, đêm đã quá canh hai, Lạc Chi Dương đi xuống đồi, nhắm Tinh Ẩn cốc tà tà mà đi. Đi được hơn hai dặm, phía trước thấp thoáng có ánh đèn, hắn nép mình trốn sang một bên, thấy hai tên đệ tử cầm đèn lồng chắn gió, vừa nói nói cười cười, vừa thẳng một đường đi tới. Lại đi thêm một lúc nữa, vẫn thấy cũng có tuần tra, hắn còn đang ngần ngừ, chợt nghe "Beng beng beng" ba hồi kẻng báo hiệu sang canh ba, lũ đệ tử đi tuần tra lập tức giải tán, con đường cũng trở thành im ắng. Lạc Chi Dương rảo bước mà tiến, chẳng mấy chốc, hắn đã vào tới chỗ bên trên Tinh Ẩn cốc. Hắn đang định tuột xuống, chợt nghe một ti
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang