[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 6 : Tri Âm Khả Thưởng 3
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:04 29-04-2018
.
Dịch: livan
Giọng xướng cô gái êm dịu, không ủy mị, nó thanh thoát, không chút tục lụy, mềm mại tựa mưa phùn đầu xuân, mơn mởn như nhành liễu, cô dứt khúc ca rồi mà dư âm hãy còn vương vấn. Cả hai cùng mang tâm sự nặng trĩu trong lòng, lâu thật lâu về sau, Diệp Linh Tô mới nói: "Đã sang canh ba rồi ư?"
Qua chấn song cửa, Lạc Chi Dương trông lên, nửa vành trăng trên nền mây bàng bạc, gió đêm vờn nhè nhẹ, hắn nói bâng quơ: "Ừ ..."
"Thời gian trôi qua thật nhanh.", Diệp Linh Tô thở dài, "Hết ngày mai, là thôi không còn được nghe tiếng sáo của ngươi nữa!"
"Tui đâu đã chết đâu!", Lạc Chi Dương cười thầm, "Nếu cô còn thích nghe, tui sẵn sàng thổi mỗi ngày hầu cô."
"Cũng chẳng phải vậy!", Diệp Linh Tô u uẩn nói, "Khổng Tử nghe được nhạc thiều, ba tháng sau ngài không nếm qua mùi vị của thịt, mấy ngày qua, ta được nghe một trăm lẻ chín khúc nhạc, giờ có phải nhịn nghe mười năm nữa, coi như cũng chẳng thiếu thốn bao nhiêu!"
Lạc Chi Dương không hiểu ý tứ, hắn buột miệng hỏi: "Diệp cô nương, trước đây, cô chưa từng nghe qua âm nhạc à?"
Bên phòng giam kia, tĩnh lặng kéo dài một lúc lâu, rồi cô gái nhỏ giọng nói: "Ngươi... trong hai ngày qua, có nhiều bài ngươi thổi, là ta mới được nghe lần đầu!"
"Tại sao thế?" Lạc Chi Dương rất ngạc nhiên.
"Vì đặt nặng chuyện phục quốc, đệ tử trên đảo ngoài việc tập luyện võ công, chỉ lo nghiên cứu binh pháp, những gì là toán học này, âm nhạc này, y thuật này, cùng một lô những môn khác, tất cả những thứ ấy đều không được phép đề cập tới, bảo là tạp nhạp, không có ích lợi trong việc tu hành. Nhưng như vậy, ít nhất, đã làm mất đi khá nhiều lạc thú." Diệp Linh Tô nói đến đấy, ngữ điệu có nét chán chường, thất chí.
Lạc Chi Dương cũng lấy làm buồn cho cô, hắn nói: "Diệp cô nương, tấu nhạc cũng không có gì khó đâu, sau này, hết hạn giam rồi, tui sẽ dạy cô"
Diệp Linh Tô có vẻ phân vân, một lát sau, cô nói: "Thôi, nếu có ai hay biết ngươi dạy ta chơi nhạc, hai ta lại bị phạt tù nữa!"
Lạc Chi Dương cho rằng cô còn nhiều dè dặt, hắn muốn cười thật to lên một tràng dài, nhưng lại chỉ lớn tiếng nói: "Sợ cái gì? Cùng lắm thì bị nhốt tại chỗ này, vậy tốt vô cùing, tui thừa sức thổi cho cô nghe mười ngàn khúc sáo!"
Diệp Linh Tô cười: "Như vậy thì đâu còn gì là chịu phạt nữa!."
Cô trầm ngâm một chút, bỗng hỏi: "Lạc Chi Dương, mấy ngày qua, ngươi thổi không ít khúc nhạc, tại sao không thấy ngươi thổi cái bài ngươi từng chơi hồi ở trên biển?"
Lạc Chi Dương cười nói: "Cô chọn bài nào, tui thổi bài nấy, cô không có chọn nó, dĩ nhiên tui không thổi."
Diệp Linh Tô nói: "Đó là khúc nhạc mà ta yêu thích, tên nó là gì?"
Lạc Chi Dương đáp: "Chu Thiên Linh Phi khúc."
" Linh Phi?" Diệp Linh Tô khẽ vỗ tay, "Quả nhiên khúc nhạc giống hệt cái tên hay ho, làm cho người ta nghe mà thấy tinh thần chơi vơi, tâm hồn bay bổng, những cổ khúc ta nghe mấy hổm rày không có cái nào được như nó"
Lạc Chi Dương cũng cùng một cảm ý, vị Linh đạo nhân nọ, chẳng những là một tông sư võ học trong đời, mà còn là một đại hành gia về nhạc. 'Chu Thiên Linh Phi khúc' đem nhạc lí phả vào nội công, dùng khúc nhạc chuyển vận khí huyết, tạo một cảm ý kỳ diệu khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hắn lại nghe Diệp Linh Tô vui vẻ bảo: "Khúc cuối cùng, ta chọn 'Chu Thiên Linh Phi' nhé"
Lạc Chi Dương nâng cao tinh thần, hắn tấu vang khúc nhạc, bên trong động, hai người đặt hết tâm tình vào tiếng sáo, thấy cùng hoà hợp với nhạc, âm thanh như một làn gió mát, bay tản mác về phương xa thăm thẳm bên ngoài.
Quá một lúc lâu sau, thổi dứt khúc nhạc, phòng bên Diệp Linh Tô không một chút động tịnh, Lạc Chi Dương cũng ngả mình nằm xuống, bên tai hãy còn vang vọng dư âm, trong lòng khó dằn xuống cho yên, thật lâu, hắn mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Chi Dương còn đang trong mộng, tai chợt nghe tiếng sắt thép khua rầm rĩ, hắn giụi mắt, thấy trời đà sáng bét, Hoa Miên đang chỉ huy hai đệ tử mở cửa phòng giam, đưa Diệp Linh Tô ra ngoài. Cô gái y phục tinh khiết, vẫn mang vuông lụa che mặt như cũ, Lạc Chi Dương vốn định nhòm trộm gương mặt cô, cũng thấy có chút thất vọng.
Lúc ấy, một đệ tử khác đã thả Lạc Chi Dương ra, Diệp Linh Tô ngoảnh nhìn lại, ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng họ cùng thấy nao nao. Suốt mười ngày qua, hai người chỉ nghe tiếng nói của nhau, không thấy hình dạng người kia, chỉ nhờ duyên tri âm thay thế lời nói, mà giao tình lại vô cùng thoải mái, từ chỗ không chút ý định mà đã kết tình kết nghĩa, xem người kia là tri kỷ.
Diệp Linh Tô xoay chuyển ánh mắt, cô đột nhiên hỏi: "Hoa di, mấy người làm tạp dịch là phân phối về nơi nào?"
"Về Yêu Nguyệt phong (đỉnh Thỉnh Trăng)." Nói đến đấy, Hoa Miên hơi kinh ngạc, cười, hỏi lại, "Tô nhi, có khi nao con để ý đến tạp dịch đâu, sao bữa nay lại muốn hỏi tới?"
"Thuận miệng thôi."
Diệp Linh Tô trả lời, cô lườm qua Lạc Chi Dương, rồi đột nhiên cô chuyển thân, rảo bước ra đi.
Trông theo cô gái đến khi hình ảnh cô mất hẳn, Hoa Miên bảo: "Mạc Li, cậu đưa Lạc Chi Dương đến chỗ Đồng quản sự nhé."
Một gã thiếu niên áo vàng tiến đến, y ngoắc Lạc Chi Dương, gọi to: "Đi theo tôi."
Hai người đi một lúc, đến chỗ cuối đảo, có một ngọn đồi nhỏ cây xanh ngút ngàn, dưới chân đồi thấy dựng một căn nhà ngói xanh tường trắng, đứng dựa lưng vào một khoảnh rừng trúc vắng lặng, về hướng đông, có một vườn cây ăn trái nằm kế cận một miếng ruộng, sóng lúa dạt dào dưới làn gió biển.
Đến trước căn nhà ngói, Mạc Li gọi: "Đồng quản sự, Đồng quản sự... Một" Trong nhà không có tiếng trả lời, bỗng từ vạt rừng, có người hỏi: "Ai đấy?" Một gã trung niên đi ra, mặt tròn, tai to, dáng hơi phì, dưới hàm là chùm râu dài, y ôm trong tay một hồ lô màu đỏ khá to, mặt đỏ hồng hồng, y còn chưa vào gần, đã thấy toát ra một vừng tửu khí sặc sụa, mùi rất khó ngửi.
"Là Hoa tôn chủ sai tiểu đồ đến đây", Mạc Li trỏ ngược ngón tay ra sau, "Đây là phu tạp dịch mới được phân phối, tên Lạc Chi Dương."
Đồng quản sự cúi đầu ngẫm nghĩ, y cười cười: "Không tệ lắm đâu, Hoa Miên coi trọng ta quá." Y vung vẩy tay áo, nói, "Mi trở về thông báo cùng Hoa Miên, ta chịu thu nhận người mới."
Mạc Li hành lễ, xoay người bỏ đi, khi ngang Lạc Chi Dương, hắn liếc liếc con mắt, lộ vẻ bỡn cợt.
"Ta tên Đồng Điệu." Đồng quản sự nhấc hồ lô lên, chưa uống, miệng y đã khà một hơi, mùi men xộc vào khiến Lạc Chi Dương phải lùi nhanh ra sau hai bước.
"Mi chính là Lạc Chi Dương?" Đồng Điệu hấp háy con mắt say xỉn, quan sát gã thiếu niên, "Trên điện Long Ngâm, ta có thấy mi, đồ tiểu tử nhà mi nói càn không biết ngượng miệng, là mi khoe khoang từng đánh bại Diệp Linh Tô cùng Dương Cảnh, cái đó đúng không?"
Lạc Chi Dương cười: "Bọn chúng nó thua dưới tay tui, tất cả đều vì gặp vận xui xẻo."
"Thật không?" Đồng Điệu miệng nói, chân nhanh như chớp đá vung ra, ngọn cước quện vào chân Lạc Chi Dương. Ông ta đíệu bộ say khướt, nhưng ngọn cước xuất ra đã nhanh lại tinh diệu, Lạc Chi Dương cảm giấc một luồng lực đạo mãnh liệt xông từ dưới lên, đem thân mình hắn bắn phịch ra ngoài xa hơn một trượng.
"Vận khí mi giờ xem thấy cũng chẳng ra làm sao hết!" Đồng Điệu ngó kỹ lại, y nhếch mép, cười lạnh, "Kỳ quá, tiểu tử mi đến ngay cả trung bình tấn cũng không vững, làm cách nào đánh thắng đồ đệ đắc ý của đảo vương và của Minh Đẩu? Đảo vương khoan nói đến, cái thằng Minh Đẩu kia, dạy dỗ học trò chả ra gì sất, chỉ được cái có tiếng hão."
Lạc Chi Dương nhịn đau, hắn đứng dậy, tiến lại gần, nói: "Minh Đẩu chỉ giỏi vuốt mông ngựa, chớ nói về chân tài thực học, tui thấy thằng chả chẳng ra sao cả"
Đồng Điệu chuyển giận làm vui: "Tiểu tử mi mới quen biết hắn dăm ba ngày, làm sao mi biết hắn không có thực tài, thực học?"
"Tui đã thấy hắn đánh nhau với một lão thái giám, xáp vô hai ba mách, là đã bị đánh cho thua như nước chảy hoa rơi. Nếu gặp phải tay Đồng quản sự, làm sao lão thái giám nọ có thể càn rỡ như vậy." Lạc Chi Dương trổ tài mồm mép, Đồng Điệu nghe lọt tai, lập tức hơi rượu xộc lên đầu, y lâng lâng một cảm giác vô cùng thoải mái, bèn đưa ra một khuôn mặt tươi cười, nói: "Phải mi nói đến cái lão thái giám tên ‘Âm Ma Lãnh Huyền' không? Ta có muốn thắng lão ấy cũng không dễ dàng, nhưng cũng chẳng để thua te tua khó coi như vậy. Nói cho cùng, ta thấy chả cũng hổng có gì hay, toàn dựa vào ngón xuy ngưu, phách mã (huênh hoang khoác lác) mà tiến thân, bản thân thằng chả không có tài cán gì là thực."
"Nói đúng đó." Lạc Chi Dương vỗ tay tán thưởng, "Đồng quản sự vừa rồi đá văng tui một cước, bản lãnh cao cường, có thể hơn cả bốn, năm tôn nhiều, nhiều lắm."
Chuyện khiến Đồng Điệu y cả đời hậm hực, chính là chưa được sắp vào hàng thủ lãnh bốn tôn, lời nót Lạc Chi Dương gãi đúng ngay vào chỗ ngứa trong lòng, y không khỏi mỉm cười: "Tiểu tử nhà mi cũng có con mắt sành sõi đấy, vừa rồi ta đá văng mi đi, chính là ngón cước tổ truyền ‘Bàn Phong Tảo Vân Thối’’ (ngọn cước gom gió quét mây), của dòng họ Đồng nhà ta, đó là ta mới chỉ dùng có hai thành công lực, nếu đưa toàn lực, mi không chỉ té đơn giản một cái như vậy thôi đâu."
Lạc Chi Dương cười nói: "Dùng toàn lực, coi như hai cẳng chân này là phế bỏ."
"Ngươi biết vậy là được!" Đồng Điệu gật gù lia lịa, "Tiểu Lạc, mi đến làm việc dưới tay ta, sẽ không ai coi mi như người ngoài đâu, chỉ cần mi cố gắng, cần cù, ta là sẽ không bạc đãi mi."
Lạc Chi Dương liên tục vâng dạ, hắn biết thân kẹt nơi cô đảo, không có đường trốn, nếu không nhẫn nhục hạ mình xuống, chỉ sợ chẳng giữ được mạng sống, nhưng hắn thấy Đồng Điệu thích nghe lời phỉnh, bèn lập tức dựa ý của ông ta mà thêu dệt, đưa ông ta lên chín tầng mây, Đồng Điệu có hảo cảm, cũng sẽ không khó dễ gì hắn trong dăm ba cái chuỵện nhỏ vặt vãnh.
Ngọn đồi sau nhà tên là "Yêu Nguyệt phong", đứng ngăn trở gió máy từ biển vào. Dưới chân đồi cất nhiều nhà tranh sơ sài, nhân sự làm tạp dịch khoảng mươi người, phần lớn đều già lão. Lạc Chi Dương trẻ tuổi, đẹp trai, tốt tính tốt nết, nhanh nhẩu, đã nhập bọn khá nhanh, vui vẻ cười đùa cùng tất cả khi cùng làm việc, khi rảnh rang, hắn thổi sáo, mọi người nghe nhạc mà quên khổ cực. Sau dăm ba ngày, hắn nghiễm nhiên thành thủ lĩnh cả bọn, hắn đi đâu, mọi người theo tới đấy, đôi khi yêu cầu hắn tấu nhạc, cùng nhau nói cười hỉ hả.
Ở chỗ đông người, Lạc Chi Dương còn có chút hứng thú, khi nhàn hạ, riêng lẻ một thân một mình, cảm giác cô độc dần dà chiếm lĩnh tâm hồn hắn. Khi hắn lên đỉnh Yêu Nguyệt, tứ phía mênh mông biển cả, chỉ thấy mờ mịt những khói sóng, không thấy bờ bên kia, hắn tự nghĩ, tuổi còn quá ít, phải sống dăm ba năm trên đảo cùng một đám lão nông thì cũng còn cho qua, nhưng nếu chôn chân suốt đời ở đây như vậy, thì làm sao chịu cho thấu?
Hắn thương cảm một hồi xong, bèn nghĩ kỹ, muốn rời khỏi đảo này, ngoài cách tự luyện võ công cho giỏi, không còn đường nào khác. Đông Đảo do Thích Ấn Thần gầy dựng nên, nếu thật sự Linh đạo nhân đã đánh thắng Thích Ấn Thần, như vậy, một khi luyện xong võ học của đạo nhân, trong tương lai, gặp dịp tốt, hắn sẽ có thể chế ngự bọn cao thủ Đông Đảo, chiếm lấy một chiếc thuyền mà trốn về lục địa.
Lạc Chi Dương nghĩ thế, hắn nâng sáo, ngay tại đỉnh đồi, tấu khúc 'Chu Thiên Linh Phi'. Trên đỉnh đồi, gió thổi mạnh, tiếng sáo vừa xuất ra chừng dăm thước, đã bị tiếng gió trấn áp mất, Lạc Chi Dương nổi lòng hiếu thắng, hắn cố tâm thổi ngay vào đầu gió, thoạt đầu, tiếng sáo bị tản mạn, gặp con gió dữ, là bị triệt tiêu. Thổi được vài ngày, hắn cảm giác có một cỗ chân khí lưu chuyển qua lại trong cơ thể , mới đầu, nó nhỏ bé tựa con giun đất, vài bữa sau, đã lớn dần như mãng xà, ào ạt chảy trrong cơ thể, gặp những chỗ giao điểm mach lạc lớn, đã tự phân chia thành luồng nhỏ, di chuyển lanh lẹ trong kinh mạch, tạo sảng khoái, các lỗ chân lông nở rộng, xương cốt trong người rúng động, chỉ những muốn buông cây sáo xuống mà thét lên một tràng dài nỗi niềm vui sướng.
Nhạc khúc 'Chu Thiên Linh Phi' là một kỳ công hiếm có từ xưa đến giờ. Tự mình tu luyện khí công, dù là Thích, Đạo, Nho hay Võ học, phần lớn đều bắt đầu từ mười hai kinh mạch, từng mạch mà luyện, sau một thời gian, đả thông được hai mạch Nhâm, Đốc, hình thành một Tiểu Chu Thiên. Rồi sau, lại luyện tám mạch kì kinh, khi quán thông xong tám mạch ấy, chân khí sẽ họp cùng Tiểu Chu Thiên để tiến đến đẳng cấp Đại Chu Thiên. Đạt cảnh giới này, chân khí tuôn chảy toàn thân, tạo sức mạnh phá núi lấp biển, làm được nhiều việc to tát đén mức người thường không thể nghĩ, tưởng ra được.
Cứ tu luyện từng bước như vậy, dù thong thả bình tĩnh trước mọi cửa quan, cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn không sao tưởng tượng ra nổi. Nhà luyện khí, tập tành hướng dẫn chân khí lưu thông, để biến cơ thể đến chỗ 'nhất mạch nhất huyệt', cái yêu cầu cơ bản chính là dùng ý niệm chuyên tâm dẫn dắt khí đi qua từng huyệt. Chính là một khi chuyên chú quá mức, sẽ không tránh khỏi may rủi khi được khi mất, nếu không đả thông được một mạch nào đó, dễ bị mất tinh thần, dễ nảy sinh hiếu thắng, đưa đén suy nghĩ lung tung, đầu óc vương vất nhiều tạp niệm. Mà tạp niệm là kẻ địch lớn của người luỵen khí, nhiều tạp niệm quá, nhẹ thì bị thoái bộ, nặng ắt là tẩu hỏa nhập ma.
Từ xưa đến giờ, luyện thành công Tiểu chu thiên chẳng phải dễ, quán thông đại chu thiên lại càng khó hơn gấp bội, chỉ những ai tâm chí kiên cường, luyện đến có thể vào trạng thái 'hồn nhiên vong ngã' (tự tâm thần quên hẳn bản thân mình) mới có thể đạt đến được.
Tu luyện cần phải chuyên chú, mà khi chuyên chú quá mức, lại dễ nảy sinh tạp niệm, đây là hai vấn nạn tự chúng mâu thuẫn nhau, do đó, xưa nay, chúng quấy rầy các bậc luyện khí không ít, Linh đạo nhân xuất thân huyền môn, bản thâm am hiểu cái lẽ "Vô vi", đã đem các phương pháp tu luyện tiểu, đại chu thiên lồng vào trong âm thanh của nhạc khúc. Tấu nhạc xuất phát từ thâm tâm, chân khí sẽ theo nhạc mà di chuyển dần đến toàn thân, người tấu một khi chuyên tâm vào nhạc khúc, sẽ không nghĩ nhớ gì đến trạng thái lưu chuyển của chân khí, nó đang ở đâu, nó sẽ chuyển về đâu, chẳng mấy chốc, đạt đến chô vong thân,, không còn tạp niệm,sẽ nhẹ nhàng tiến qua các cửa ải khó vượt.
Lạc Chi Dương vốn không biết mảy may gì về nội công, nhưng hắn chơi nhạc thuần thục, chính là một tư chất tốt vô cùng cho việc luyện công theo phương pháp này. Nếu hắn từng tu luyện nội công rồi, thể nào cũng để ý đến mặt tốt mặt xấu, dễ sinh tạp niệm, nhưng một chữ về khí công hắn cũng chẳng rành, khi chơi nhạc, hắn chỉ chăm chú theo dõi tiết tấu cuả nốt nhạc, chân khí muốn đi đâu thì đi. Cứ vậy mà làm, hắn vô tình đã đi đúng theo con đường tuyệt diệu của đạo gia, "vô vi nhi vô sở bất vi" (Chẳng làm gì hết mà hóa ra lại làm tất cả!), rất nhanh, hắn phá tan mọi chướng ngại, tự đạt đến cảnh giới của hai chu thiên.
Một khi luyện thành chu thiên, đột nhiên nảy sinh nhiều hiệu ứng kỳ diệu. Mới đầu Lạc Chi Dương chân khí yếu kém, những cảm giác không thấy được rõ ràng, nhưng theo năm tháng tập luyện, tu vi ngày một cao, chân khí trở nên hồn hậu, tự chúng lưu chuyển đến khắp xương tủy, mở rộng nhiều kinh mạch, hít thở khí thiêng trời đất, hắn tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới mẻ. Cái biến chuyển đầu tiên là tiếng sáo, hồi đầu cứ gặp gió là tan, không đưa đi xa được, dần dần, tiếng sáo tụ lại thành một luồng, nó đâm xuyên qua gió biển, di chuyển đến chỗ cách xa đấy hơn một dặm, kế đó, sức lực trong người háwn cũng tăng tiến mạnh, ban ngày, Lạc Chi Dương làm ruộng, trồng cây, hầu như không biết mệt mỏi là gì, ban đêm trèo lên đỉnh đồi, chỉ một bước đã vọt lên quá dăm trượng,tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả khỉ, vượn. Nếu Đồng Điệu có tâm tư tinh tế, y ắt dễ dàng phát hiện những thay đổi đó của Lạc Chi Dương, Nhưng y suốt ngày rượu chè, mỗi ngày y chỉ tỉnh rượu chừng nửa canh giờ, mà y thấy Lạc Chi Dương làm việc vừa giỏi giắn vừa mau lẹ, chuiyện trò khôn khéo, hiểu biết nhiều, hơn hẳn đám nông phu ngu dốt, tên tửu quỷ này trong một lúc cao hứng, đã giao hắn làm đầu sỏ mọi công chuyện, cai quản toàn bộ công việc, còn y thì giam mình suốt ngày trong phòng, say sưa tuốt luốt, không màng gì đến thế sự.
Chính vì vậy mà Lạc Chi Dương càng được thêm nhiều nhàn hạ, phần luyện khí ngoài trời xong, hắn bắt đầu tập luyện Linh Vũ. Những kỹ thuật đánh giết người, sau khi ông ngộ đạo, Linh đạo nhân không còn thấy thích thú gì nữa, nhưng bản thân chất chứa võ học đến mức xuất thần nhập hóa, nếu hoàn toàn vứt bỏ những kỹ thuật đó đi, ông không khỏi có chút tiếc rẻ, suy nghĩ sâu về hai nan đề đó, ông tìm ra phương pháp dung hòa, đem một thân võ học đưa vào 'Linh Vũ', có điều ông không nói ra, chỉ do người tu tập tự ngộ lấy, tập nhảy múa sẽ dần dần suy ra võ công, từ yêu thích âm nhạc đưa đến chỗ ưa thích nghề nhảy múa.
Về võ công, Lạc Chi Dương dốt đặc cán mai, ngay từ đầu, hắn muốn qua nhảy múa mà tập võ, thậm chí hắn còn có một ý niệm rất hoang đường mà buồn cười, là võ công cùng nhảy múa không có gì khác biệt. Hắn nhảy múa theo tiết tấu âm nhạc, không hề nghĩ rằng bên trong những động tác nhảy múa đó lại hàm chứa nhiều bí quyết tuyệt vời, hắn chỉ thấy, khi làm động tác nhảy, trong cơ thể cũng nảy sinh ra nhiều luồng hơi ấm tựa như khi tấu nhạc, chúng cũng di chuyển toàn thân, khi chuyển ra đến đầu ngón tay, lúc tụ xuống dưới hai bắp vế, giúp hắn cử động nhanh nhẹn, giúp tinh lực hắn gia tăng nhiều
Thấm thoát đã trôi qua được vài tháng, vào một ngày công việc đồng áng xong sớm, đám nông phu đã kéo nhau về nghỉ ngơi, một mình Lạc Chi Dương ngồi dưới tàng cây, thổi sáo một chập, hắn đột nhiên nhớ tới Giang Tiểu Lưu. Kể từ khi chia tay nhau tại điện Long Ngâm, gã này biệt tăm, không chút âm hao.
Lời tục có nói "Mèo mà đắc ý thì sướng tựa cọp, cái mã con chim phượng bị vặt trụi lông còn kém xa hình dạng con gà", chả lẽ Giang Tiểu Lưu khi trở thành đệ tử Đông Đảo, gã đã tự coi mình được nâng lên đẳng cấp cao hơn, không thèm nhòm nhõi gì đến bạn bè cũ nữa chăng? Nhưng nghĩ cho chín, nhiều năm qua, hắn chơi cùng Giang Tiểu Lưu, tiểu tử này cái gì cũng thiếu kém, duy mỗi nghĩa khí là không kém, tại ven sông, hai đứa những dịp đánh lộn ẩu tả cùng đám trẻ khác, bất kể đối phương là ai, chưa khi nao gã vào cuộc rồi mà lại bỏ chạy lấy thân trước, gã hiện giờ không đến thăm hắn, nhất định phải có ẩn tình nào khác.
Với ý nghĩ này, Lạc Chi Dương tìm hỏi nơi một nông phu, biết đệ tử "Kình Tức lưu" đều ở tụ tập tại "Phi Kình các". Nông phu đó còn nói: "Phu phen tạp dịch không có thẻ bài, cấm đi lại lung tung trên đảo, người phạm tội, nhẹ thì xử phạt hai mươi hèo, nặng thì chặt chân!"
Lạc Chi Dương cười cười, hỏi: "Lão ca ca, có cách nào đi ‘Phi Kình các’ không?"
"Thật sự thì có một cách", lão nông chậm rãi giải thích, "Mỗi buổi sáng, Tiêu lão tam đều phải đi khắp chốn đổi thùng, lấy phân và nước tiểu về bón cây, hắn có một cái thẻ bài, cho phép hắn tự do ra vào nhà xí của các chi lưu."
Lạc Chi Dương tìm đến Tiêu lão tam, tạo vẻ mặt nghiêm trang, mượn thẻ bài, nói là muốn thay lão ta đi đổi thùng một bữa, đồng thời có dịp ngắm xem phong cảnh trên đảo. Tiêu lão tam ngần ngừ một chút, nói: "Lạc lão đệ, ngươi đi đổi thùng thay ta, vốn là chuyện tốt, nhưng có một điều này cần nói cho rõ đã, bọn ta là phu phen tạp dịch, học võ tuyệt đối nghiêm cấm. Nếu ngươi muốn đi, hãy ghi nhớ lời ta nói đây, thấy người các chi phái tập võ, phải lập tức tránh xa, bằng không, bị họ đánh cho gẫy tay gẫy chân, khoét mất đi hai mắt, đừng trách lão ca ca ta không nhắc nhở ngươi."
Lạc Chi Dương thấy không đúng lý: "Cái chó má võ công gì, mới chỉ xem qua bằng hai mắt mà đã có thể học được?"
Tiêu lão tam biến sắc, lão nhìn nhìn bốn phía, đè thấp giọng: "Lạc lão đệ, ngươi cùng ta thân là tạp dịch, hết thảy mọi chuyện đều phải răng rắc tuân theo luật lệ. Ngươi nếu không ưng, ta không dám cho ngươi mượn thẻ bài đâu."
Lạc Chi Dương vội cười mơn: "Tiêu lão ca, ta vâng lời ông, ngay cả khi bọn hắn phóng một cái rắm, ta cũng lặn đi cho thật xa, thật xa."
Tiêu lão tam ha hả cười, lấy thẻ bài ra giao cho Lạc Chi Dương.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Chi Dương chọn hai cái thùng gỗ, đầu đội một cái nón rộng vành, đeo theo một cái gáo nhỏ, thả bước dài, nhắm hướng tây mà đi. Trên đường, bọn đệ tử Đông Đảo trông thấy hắn đều hè nhau bịt mũi, tránh thật xa. Lạc Chi Dương khoái chí trong lòng, hắn cố ý chen chân đi lẫn vô trong đám, khiến bọn chúng ngoác mồm ra mả chửi rủa.
Lạc Chi Dương chỉ cười vang, hắn rập rềnh gánh đôi thùng phân, đủng đỉnh vừa đi vừa ngắm cảnh, bỗng thấy hiện ra một loạt lầu các xây dựng dựa lưng vào sườn núi, đâu mặt ra biển bên dưới, một con đường nhỏ vòng vèo uốn lượn, nối liền các tòa lầu với nhau.
Lạc Chi Dương theo các bậc đá đi lên, tới trước Phi Kình các, hai đệ tử canh cửa xét qua thẻ bài, chúng không lên tiếng, phất tay ra hiệu cho phép hắn vào.
Lạc Chi Dương tìm được nhà xí, vừa giả dạng gom phẩn vô thùng, hắn vừa đưa mắt dõi nhìn địa hình chung quanh, thấy quá nhiều phòng ốc, nhà cửa, muốn tìm Giang Tiểu Lưu thật không dễ. Nghĩ vậy, hắn chợt động tâm, lấy sáo ngọc ra thổi lên một đoạn của bài 'Hóa Lang nhân', vốn là bài hát rao của bọn hàng rong, sau được đem phổ nhạc, khúc điệu nghe thật hoạt kê, thật tức cười. Ngày trước, mỗi lần Lạc Chi Dương đi tìm Giang Tiểu Lưu, hắn đều đứng ngoài hàng rào mà thổi khúc nhạc này, chẳng mấy chốc, Giang Tiểu Lưu sẽ tự mình đi ra cửa, đến gặp hắn.
Thổi được một lúc, vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn đang muốn tấu thêm lần nữa, bỗng thấy nơi góc tường, một người mặt mày bầm dập đang từ đấy đi ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện