[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 5 : Thiến Nữ Linh Tô 2 - Dịch giả: levan
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:03 29-04-2018
.
Dựa vào tường, nghỉ xả hơi một lúc xong, Lạc Chi Dương đóng cửa khoang, cởi bỏ quần áo ướt, mặc quần áo khô vào. Lúc hắn sờ đến túi áo ướt, một chuyện tày trời đã xảy ra, cái tượng hình nhân Chu Vi tặng đã biến thành một vốc bùn đất. Từ giờ trở đi, thôi không còn được thấy dung nhan cô gái ấy nữa, trong lòng Lạc Chi Dương đau quặn thắt, "Mình cùng tiểu công chúa thật sự là chẳng có duyên phận, chẳng những vĩnh viễn chia tay tượng đất, chẳng còn thấy nó nữa, đến ngay cả tặng vật của nàng mà cũng không giữ gìn nổi, Lạc Chi Dương ôi Lạc Chi Dương, mi đúng là đồ vô tích sự nhất trần đời!" Than thân trách phận một hồi, hắn xem xét đến các quyển sách 'Linh Phi kinh', 'Kiếm Đảm lục'.
'Linh Phi kinh' làm bằng tơ thêu chữ vàng, thấm nước không bị phai màu, nhưng 'Kiếm Đảm lục' viết chữ mực đen trên giấy trắng, bị thấm nước biển, mực loang lổ, chữ viết mờ nhạt, nếu không hong, sấy cho khô, ắt sẽ hư hỏng. Bí kíp này lai lịch không chính đính, Lạc Chi Dương không dám đem phơi phóng trên tầng trên, hắn bèn mượn tia nắng chiếu qua một khe hở, nghiền ngẫm pháp quyết của 'Dạ Vũ Thần Châm', chương mở đầu nói: "Lão Tử từng dạy, ‘Thiên chi Đạo, kì do trương cung dư, cao giả ức chi, hạ giả cử chi, hữu dư giả tổn chi, bất túc giả bổ chi.', (Đạo Trời như dương cung. cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên. Thừa thì bớt đi, thiếu thì bù vào), lại thêm "‘Tương dục hấp chi, cố tất trương chi" (Muốn cho vật gì thu rút lại thì hãy làm nở rộng nó ra đã). Đạo Trời cũng là đạo bắn cung, cốt cán của Thần Châm nằm trong hai chữ đó, muốn luyện công phu này, phải phân hóa âm dương, chuyển vận âm nhu, dương cương, thổi khẽ, bắn nhẹ, cao xuống, thấp lên, giãn nở hay thu hẹp tùy tâm, phơi phới như hạt mưa đêm, thấm ướt mà không lộ hình dạng, phép xạ châm này xưa có tên 'Bích Vi Tiễn’ (tên màu xanh lá cực nhỏ - Kim làm từ gai của quả tùng!), giờ mang tên ‘Dạ Vũ Thần Châm’, người luyện tập phải hiểu đạo lý, không thể không gắng sức, không thể không chuyên chú."
Sau phần Tổng quát, lại đến phần làm sao chia chân khí thành hai luồng âm dương, cách vận chuyển chúng, về căn bản, lấy dương cương làm cánh cung, lấy âm nhu làm dây cung, nạp cung bắn tên, đem vật nho nhỏ đó bắn ra ngoài. Kim bằng sắt thép rất nhỏ, phân lượng, góc độ, ban sơ, khi phóng châm cần dùng lực ngón tay, luyện đến mức độ thật cao, không cần vung tay, người bất động, dựa vào nội lực, cũng có thể bắn châm làm rơi rụng hoa, đâm xuyên lá, đả thương đối thủ trong vòng mười bước. Môn võ công này hết sức mới lạ, Lạc Chi Dương đọc trở lại, hắn thấy thú vị, ngâm nga từ đầu đến cuối, gặp phần dạy cách khu trục kim châm, hồi trước, trong miếu, sau cái chết của Trương Thiên Ý, hắn chưa đọc kỹ, bây giờ đọc từng chút, hiểu rõ ràng, quả tình giấy trắng mực đen, nhất nhất đều giảng dạy kỹ càng: muốn trục châm này, chỉ cần luyện cho thạo cách thức, dùng âm dương nhị kình làm cung và dây cung bắn kim châm ra ngoài.
Lạc Chi Dương có trí nhớ tuyệt hảo, hắn đọc thầm hai lần pháp quyết. Lần thứ nhất, còn có sai sót , đến lần thứ hai, đã như ghi chép đầy đủ vào óc. Xong rồi, hắn quay ra học thuộc lòng sách 'Phi ảnh thần kiếm', vừa học, vừa cảm giác chỗ trúng châm trong ngực như có đao cứa, có lửa đốt, chỉ hận không thò được tay vào nắm quả tim đó lôi nó ra ngoài.
Hắn suy nghĩ thật sâu, người Đông Đảo đi thuyền này, thế nào cũng có kẻ đủ sức trục kim ra, nhưng một khi phát hiện kim châm, tất nhiên sẽ dẫn đến đầu mối Trương Thiên Ý. Trong đầu hiện lại hình ảnh cái chết của tên quỷ đòi nợ đó, hắn cảm giác rờn rợn. Hắn có chút điểm hối hận, sớm biết vậy, đã không nên trong một thoáng xúc động mà đầu nhập Đông Đảo, bây giờ, thân đang ở trên thuyền phe địch, khó mà bỏ đi đâu cho thoát. Vậy là phải luyện "Dạ Vũ Thần Châm", mà trước hết, cần có chân khí, ỏ phần mào đầu của pháp quyết này, có dạy cách chia đôi chân khí, có trình bày sơ lược cách vận dụng nội công.
Nếu không có chân khí, tất cả đều không áp dụng được, Lạc Chi Dương nhớ ra, chương đầu tiên của 'Diệu Nhạc Linh Phi kinh' chuyên về tu luyện chân khí, hắn bèn nâng cây sáo 'Không Bích', thổi liền một khúc trong nhạc phổ 'Chu Thiên Linh Phi'
Sáo trổi vang vang khắp tầng dưới, âm thanh khuấy động khí huyết, một luồng chân khí êm như mây khói chảy khắp toàn thân, Lạc Chi Dương có muốn cũng không sao kiểm soát nổi làn hơi ấm mảnh mai tựa giun đất đó, chúng theo thanh âm mà sinh sôi nẩy nở, lần từng bước từng bước, nhưng lại giống như nước Trường Giang cuồn cuộn tuôn chảy về đông, không gì cản trở nổi, tạo cảm giác thoải mái trong Lạc Chi Dương, cơ thể hắn sướng khoái, nỗi đau chỗ bị trúng châm cũng theo đó giảm đi không ít.
Hai mươi hai khúc thổi dứt, Lạc Chi Dương toàn thân khoan khoái, hắn đang định tấu thêm lần nữa, chợt nghe có tiếng gõ cửa thật gấp, rồi tiếng Giang Tiểu Lưu hò hét bên ngoài. Lạc Chi Dương đành phải xuống giường, vừa đi được hai bước, đôi chân hắn mềm nhũn, làm hắn suýt nữa bị ngã ngồi, kiểu như một quả bóng da đang xì hơi, hắn không sao xốc lên nổi một tia khí lực.
Lạc Chi Dương tuy kinh ngạc, nhưng không làm gì khác được, một lúc sau, khí lực mới trở về, hắn đứng dậy, đi mở cửa, Giang Tiểu Lưu thấy hắn không ra khỏi khoang thuyền, nên đã đem cơm chiều, y tiến vào, nhìn kỹ hai bên mặt Lạc Chi Dương, rồi kinh ngạc, y hỏi lớn giọng: "Ô kìa, thằng quỷ nói dối, mặt của mày sao hết sưng rồi?"
Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn đưa tay sờ sờ vào mặt, ngoài cảm giác dìu dịu, không còn những đau rát trước đây, hắn ngẩn ngơ, cười cười: "Kỳ lạ hén, sao mà hết sưng mau quá vậy?"
Giang Tiểu Lưu ngồi xuống, giọng có chút bực bội: "Lạc Chi Dương, con mẹ nó, mấy người trên thuyền đều như mắc bịnh, đang nói nói cười cười, tao vừa lại gần, tụi nó tản ra liền, điệu bộ ngó như tụi nó bị thua bạc, mắc nợ tao mà chưa trả vậy đó!"
Lạc Chi Dương biết là Dương Cảnh bày trò, bèn khuyên y: "Mày lánh xa Dương Cảnh cùng cô gái bịt mặt kia nhen, tránh đừng tụm vô một chỗ với họ,"
"Bịt mặt?" Giang Tiểu Lưu ngẫm nghĩ, "Mày muốn nói Diệp Linh Tô hả?"
Lạc Chi Dương nghĩ thầm: "Nha đầu đó tên Diệp Linh Tô" Rồi nghe Giang Tiểu Lưu cười cười: "Mày biết cô ta là ai không? Cổ là cao đồ của đảo vương Vân Hư. Bọn con trai chúng nó, thấy cổ như mèo thấy mỡ, một lũ xun xoe, xúm nhau tụ tập cạnh cổ, đừng nói tao muốn tụm một chỗ vô với cổ, muốn tới gần cổ ba thước cũng khó. Về phần cái thằng Dương Cảnh nọ, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, hai cái lỗ mũi hếch lên tận trời, hừ, tao mà thèm lại gần nó!" Dứt lời, y nhào lăn ra ngủ.
Lạc Chi Dương nhíu mày: "Sao mày lại ngủ ở đây?" Giang Tiểu Lưu giọng nhè nhè: "Số khoang thuyền có hạn, mày chung phòng với tao, chu choa, giường gì mà nhỏ xí, hệt như một cái hộp đựng bánh xốp!"
Ăn cơm xong, Giang Tiểu Lưu đã ngủ say. Lạc Chi Dương ngồi ngẩn ngơ một lúc, trong ngực lại ngâm ngẩm đau, hắn lểnh mểnh đi ra ngoài, lên tầng trên.
Bóng đêm dầy đặc khắp chốn, bốn bề tĩnh lặng, nơi nơi không một động tĩnh, biển khơi mênh mông bát ngát, tiếng sóng rì rào, sao sáng nằm rải rác, nền trời như một cái mâm lớn rắc linh tinh những mảnh ngọc vụn. Gió biển gờn gợn vuốt ve vào mặt, khi nhặt, khi khoan, âm ẩm chút hơi nước lành lạnh.
Lạc Chi Dương một mình đứng hóng gió, cảm giác hiu quạnh. Hắn ngồi xuống, thổi một hơi những chi khúc của 'Chu Thiên Linh Phi', âm thanh phát ra từ những lỗ trên cây sáo hệt như con chim nhỏ, bay vòng quanh khắp tầng trên thuyền, khi dang xa, lúc vào gần, hòa cùng tiếng sóng, nghe duyên dáng mà thanh nhã. Lạc Chi Dương thổi đến mức xuất thần, ba hồn bảy phách hắn rủ nhau bay bổng, múa nhảy theo tiếng sáo. Luồng hơi ấm bắt đầu chuyển động, mới đầu nho nhỏ như tơ, lớn dần đến kích cỡ như ngón cái, xuyên suốt khắp nơi không gặp chút trở ngại. Thần hồn Lạc Chi Dương như hòa vào làn hơi nồng ấm đó, khi thổi đến những chỗ trầm, sâu, hắn cảm thấy đầu óc hết sức sáng suốt, tóc mai trôi bồng bềnh, kinh mạch chuyển động mạnh, những biến hóa lan sâu vào tận lục phủ ngũ tạng, hắn đều nắm bắt rất rõ ràng.
Đến một lúc sau, hắn cũng nắm bắt được tình hình "Dạ Vũ Thần Châm" rất rõ ràng, kim châm mảnh như sợi tóc đang gây cản trở dòng chảy của khí huyết trong kinh mạch của tim và phổi.
Theo khúc sáo, dưới tác động của làn hơi ấm, kim châm như một dây đàn, nó rung nhè nhẹ. Một ý nghĩ hiện ra trong óc, Lạc Chi Dương cho rằng hơi ấm nọ có lẽ chính là cái có tên chân khí, nhưng làm sao chia nó thành hai dòng dùng làm cánh cung và dây cung, bắn kim châm ra ngoài?
Hắn vừa thổi sáo, vừa thử dẫn dắt chân khí, biến đổi nó thành hai loại. Phân hóa âm dương nhị khí, vốn là cảnh giớt cực cao trong thuật luyện công, trước tiên làm cho âm dương cùng hợp, rồi sau đó mới có thể phân hóa, muốn đạt đến chỗ tự nhiên phân và hợp, ít nhất cũng phải mất năm, sáu năm khổ luyện. Lạc Chi Dương chẳng qua nới tập tành bước đầu, dù Linh Phi kinh thần diệu đến đâu, cũng chẳng thể tạo bước nhảy vọt, nội một đêm luyện thành âm dương nhị khí.
Lạc Chi Dương khăng khăng một lúc làm hai chuyện, luyện được một lát, chẳng những không phân hóa được âm dương, ngược lại còn gây rối loạn cái nguồn chân khí đó, khiến kim châm bỗng chui sâu vào thêm, làm hắn đau thống thiết, cảnh tượng trước mắt hóa đen tối, rốt cuộc hắn không sao thổi tiếp.
"Sao không thổi sáo nữa vậy?" Một thanh âm mềm mại vọng đến, Lạc Chi Dương trông ra, thấy Diệp Linh Tô đứng trong vùng đêm đen sâu thẳm, con mắt sáng như sao trời, long lanh mà sâu kín.
Lạc Chi Dương vừa thấy cô gái, hắn nổi giận. Hai chuyện không hay trong ngày đều bắt nguồn từ cô, hắn còn chưa tính, vụ làm hỏng tượng đất sứ Chu Vi, làm sao hắn bỏ qua cho được. Hắn càng nghĩ càng bực, lạnh lùng nói: "Ta thổi hay không, ngươi muốn quản mà được ư?"
Diệp Linh Tô không nói gì, cô bước tới đầu thuyền, gió tây thổi lay động y phục cô, tạo cảm tưởng cô đang múa, đang đạp gió mà bay. Cô rảo mắt nhìn ra biển, rồi chợt hỏi: "Khúc nhạc vừa rồi tên gì thế?"
Lạc Chi Dương giọng bình thường, đáp: "Tên nó ... mắc mớ gì đến ngươi?"
Diệp Linh Tô lườm hắn, cô chợt vung tay, Lạc Chi Dương còn chưa hiểu gì, đã thấy hổ khẩu hơi buôn buốt, 'Không Bích' đã rời khỏi tay. Ánh mắt cười cợt, cô gái giơ cây sáo ngọc lên, nương theo ánh trăng, cô xem xét nó, ngọc phỉ thúy nhiễm bóng nguyệt, toát ra một vầng sáng nom thật mê người.
Lạc Chi Dương sợ và giận, hắn nhẹ phóng tới, định cướp lại sáo ngọc, không dè, cô gái thân hình vừa lay động, đã khiến Lạc Chi Dương vồ vào quãng không, đôi chân loạng choạng, hắn bay tuốt vào biển.
Tiếng gió ào ào bên tai, thân mình bay vù vù xuống, mắt thấy mình sắp chạm vào nước, cánh tay Lạc Chi Dương chợt căng cứng ra, có ai đang kéo hắn lên. Thế lôi kéo đó vừa nhanh vừa tuyệt diệu, khiến hắn bất ngờ nhấc bổng lên, lanh lẹn tựa một con cá bay. "Thịch" một tiếng, hắn đã đáp chân lên mặt ván sàn thuyền, không chút hề hấn.
"Đồ vô dụng.", câu nói của Diệp Linh Tô nghe tựa như dầu đổ vô lửa, Lạc Chi Dương nhảy nhổm lên thật mạnh, hướng về phía thanh âm đánh tới, nhưng hắn lại đánh gió, tiếng cười cô gái từ mé sau truyền đến: "Ta ở đây mà, mắt ngươi mù rồi hả?"
"Trả cây sáo lại cho ta.", Lạc Chi Dương giận tới mắt đỏ ngầu, thân mình quay mòng mòng nhưng đến một manh áo của cô gái, hắn cũng không sao chạm vào được, chẳng hiểu Diệp Linh Tô dùng ma pháp gì, cô nghiễm nhiên hóa thân thành một vầng mây mù, hắn cảm giác thấy được, nhưng không thể nắm bắt vào.
"Ngươi hứa chịu thổi sáo, ta sẽ trả lại cho ngươi.liền", tiếng cười của Diệp Linh Tô rộ ngay tại bên tai, dù Lạc Chi Dương xoay trở ra sao, hắn cũng nhìn không thấy bóng dáng cô gái.
Lạc Chi Dương bản tính quật cường, cô gái mà nói năng dịu ngọt, có lẽ hắn sẽ nâng sáo thổi cho cô nghe, nhưng cô càng giở võ để bức bách, hắn càng nổi hung. Hắn lập tâm, thà mất cây sáo chớ nhất quyết không cúi đầu trước đối thủ.
Dưới ánh trăng, hai bóng người xoay tròn như bay, Lạc Chi Dương chuyển một hơi hơn trăm vòng luẩn quẩn, bất ngờ cảm giác chỗ trúng kim châm rộ lên một trận đau nhức, khí lực hắn tức thì tiêu tan, đôi chân quỵ xuống, "phịch", hắn ngã lăn trên sàn thuyền, rồi nằm im không cục cựa.
Diệp Linh Tô "ủa" một tiếng, thanh âm ngay sát bên mình, Lạc Chi Dương vừa định đứng dậy, hắn mới dụng sức, lồng ngực nổi lên một cơn đau nhức, rồi hắn nghe cô gái nói: "Đồ trâu bò bướng bỉnh, ngươi nhất định không thổi?"
"Không thổi, chết cũng không thổi.", Lạc Chi Dương nhất quyết, "Ngươi có giỏi thì giết ta đi."
"Ta giết ngươi làm chi?" Diệp Linh Tô hừ nhẹ một tiếng, tiếp "Ngươi nhất quyết không thổi hả? Vậy ta tịch thu cây sáo này, khi nao ngươi chịu thổi thì ta trả lại cho ngươi." Nói xong, cô cười khanh khách, bỏ đi mất tiêu.
Lạc Chi Dương nằm một lát, hắn chậm rãi đứng dậy, phải cố gắng xốc tinh thần cho vững hắn mới không sa lệ. Hắn đưa tay bóp, hỉ mũi, rồi đi xuống tầng dưới, trở về khoang thuyền.
Giang Tiểu Lưu đang ngủ say, Lạc Chi Dương ngồi ngẩn ngơ cạnh giường, hắn nghĩ ngợi, nhớ ra rằng trong 'Linh Phi Kinh', ngoài 'Chu Thiên Linh Phi khúc', còn có phần dạy võ công, may ra khi học xong, hắn có thể đoạt lại cây sâo từ tay cô gái. Hắn khêu bấc, thắp sáng đèn, đem sách 'Linh Phi kinh' đọc kỹ lại, lướt qua các trang về 'Linh Khúc', đến một chương, hai chữ tựa đề "Linh Vũ" đập mạnh vào mắt, nội dung là loại ghi chép hướng dẫn, phía dưới dùng tơ vàng thêu chữ nhỏ, phần mào đầu viết: "Thời xưa, có địệu múa nhảy trong rừng dâu, múa theo nhạc, nếu luỵện tập cho kỹ và đúng cách, có thể đạt mức đưa thân hình di chuyển nhanh tựa tàng hình, vượt qua khoảng cách lớn với bước đi thanh thản uyển chuyển, có nhiều tác dụng kỳ diệu. Để học những bộ pháp này, trước hết phải thành thạo những nhạc khúc của ta, tấu nhạc để sinh chân khí, từ chân khí tạo kình lực, khiến động tác sẽ như gió thổi tuyết rơi, khiến bước bước thênh thênh, làm cho bóng hình mình như có như không, thân thể di động không bị giới hạn, khi mình vất bỏ ngoại cảnh, sẽ luyện thành bộ pháp có một không hai trên đời này."
"Vất bỏ ngoại cảnh, bộ pháp có một không hai", Lạc Chi Dương khẽ ngâm nga mấy chữ này, lòng chợt thấy mê man, hắn đọc kỹ xuống dưới, thấy thêu hình thật nhỏ di chuyển của những bước chân, hình thêu lẫn lộn rải rác, trên mỗi hình có ghi chú bước nào trước, bước nào sau, bên dưới kèm hình người vung tay nhấc chân mà múa may, đi những bước đi ngang, chuyển dọc.
Nhạc múa lấy từ 'Chu Thiên Linh Phi khúc', hiện trong tay không có sáo, Lạc Chi Dương xướng thầm trong lòng, một tay cầm kinh văn, chân chầm chậm bước ngay tại trong khoang thuyền.
Món Linh Vũ này hết sức tuyệt diệu, chỉ cần theo tiết tấu mà nhảy muá, không gian dù lớn hay nhỏ cũng vẫn cứ thung dung thi triển. Bề rộng khoang thuyền không đầy một trượng, hắn đi bước nhỏ, trong lúc múa, Lạc Chi Dương cảm giác chẳng gặp chút khó khăn, tay chân, thân mình hắn theo nhạc xướng thầm mà đổi thay, mà xoắn, mà vặn, mà diễn tập cách nhảy lên, đáp xuống. Trong lúc hắn di chuyển, khoang thuyền nhỏ hẹp này dường như không ngừng biến hóa thành to rộng, các bức vách hầu như mất hẳn, bàn ghế cũng không thấy, tứ phía trống trơn, cảm giác thênh thang như hắn đang ở trong một cõi hư vô.
Đi được một lúc, đan điền Lạc Chi Dương máy động, chân khí từ trong thoát ra, hệt như lúc thổi sáo, nó đi xuyên qua bụng, tiến vào hai chân. Lạc Chi Dương bất giác đi nhanh mạnh hơn lên, không khí bị khua đông thành gió lùa táp vào đèn, khiến lửa đèn tắt ngúm,
Hắn muá nhảy trong bóng đêm, tuy bàn ghế tường vách vây quanh, lòng tự nhiên theo bước chân mà nhẹ nhàng lướt tránh qua hết, phong thái thanh thoát, đúng là như lời chỉ dẫn: "Vào chỗ có đồ vật thì mình cảm giác nơi đó trống trơn, buông bỏ tâm thần giống đang ở ngoài cõi mênh mông của bốn biển"
Dù khoang thuyền chật hẹp là vậy, Lạc Chi Dương lại cảm được một thứ tự do chưa từng có, hắn nghiễm nhiên biến thành gió, thành sương mù, cứ ở đâu có chút kẽ hở, đều có thể tùy ý mà ra, mà vào chỗ đó.Ngày kế, trời quang mây tạnh, ăn xong điểm tâm, mọi người lên tầng trên hóng mát. Lạc Chi Dương và Giang Tiểu cũng lên theo, Giang Tiểu Lưu giọng ồm ồm nói: "Tối hôm qua thật kỳ quái, mới đầu nóng hừng hực, ngủ không ngon giấc, sau đột nhiên nổi gió, tốc vô người, thiệt chẳng thoải mái chút nào. Lạc Chi Dương, mày về phòng hồi nào mà tao hổng hay?"
Lạc Chi Dương thở dài: "Mày ngủ như một con heo mắc toi, có khi bị người ta quăng xuống biển cũng vẫn chưa tỉnh lại."
"Tao là heo toi, thì mày đúng là một con chuột chết", Giang Tiểu Lưu mặt mày đỏ au, "Nửa đêm hổng ngủ, chạy tới chạy lui, chạy tới đầu thế giới rồi quay trở về, tiếp tục chạy nữa!'
Đang nói, chợt nghe tiếng cười của nữ tử, Lạc Chi Dương trông sang, lửa giận hừng hực bốc lên tận đỉnh đầu hắn, Diệp Linh Tô đứng dưạ lan can kế bên, đang nói nói cười cười với Dương Cảnh, cây sáo "Không Bích" trong tay cô rực mầu phỉ thúy trên làn da mềm mại trắng ngà tựa tuyết trắng đọng trên nhành liễu, nom rất bắt mắt.
Giang Tiểu Lưu nhìn thấy sáo ngọc, hai mắt y rực sáng, y hả miệng la lớn: "Ui chao, Lạc Chi Dương, tại sao cây sáo của mày lại lọt vô tay người khác? Hì hì ... tao biết rồi, là mày tán tỉnh người ta, đưa tặng cây sáo làm vật đính ước."
Câu nói thật to, mọi người trên boong đều nghe thấy hết, Diệp Linh Tô nhướng mắt dòm sang, ánh mắt tóe lửa. Dương Cảnh sắc mặt âm trầm, bước mạnh bạo đến, thét to, hỏi Giang Tiểu Lưu: "Đồ chó con chết ngắc, mi nói gì?"
Giang Tiểu Lưu gân cổ, lớn tiếng cãi: "Ta không có nói gì ngươi hết, ta nói cây sáo nọ..." Còn chưa dứt lời, má trái y nhức buốt, trọn thân mình văng ra xa, "Phịch", đã thấy y nằm xoài trên sàn thuyền.
Người đánh y chính là Dương Cảnh. Lạc Chi Dương kinh ngạc pha lẫn tức giận, hắn đến bên Giang Tiểu Lưu, thấy mặt gã này sưng húp, gã hả miệng, khạc ra một búng máu tươi, trong máu có lẫn một răng nanh trăng trắng.
Lạc Chi Dương giận điên, nhảy nhổm lên, hỏi: "Đồ họ Dương kía, tại sao đánh người ta?"
"Ta có đánh người nào đâu?" Dương Cảnh nhếch mép cười, ánh mắt đảo qua toàn thể, "Rõ ràng ta chỉ đánh một con chó thôi!"
Đệ tử Đông Đảo cười ầm, Lạc Chi Dương quét ánh mắt vô họ, bất giác nắm chặt hai bàn tay. Dương Cảnh chằm chằm dòm hắn, miệng cười cười, y nghĩ bụng, tiểu tử này dám ương ngạnh thò mặt ra, cũng nên chỉnh nó một chút, cho nó suốt đời nhớ kỹ tới mình.
Giang Tiểu Lưu thấy tình thế không ổn, y nhịn đau, đứng dậy, kéo kéo tay áo Lạc Chi Dương, hạ giọng nói: "Bỏ qua đi, hảo hán không rước phiền toái vô mình." Lạc Chi Dương dang chân, đứng thẳng lưng, bất động, hắn quay sang, to tiếng bảo Diệp Linh Tô: "Trả cây sáo lại cho ta."
"Ngươi chịu thổi hả?" Diệp Linh Tô coi hắn như không, cô ngắm nghía cây sáo ngọc trong tay.
Lạc Chi Dương nghiến răng, lạnh lùng: "Ta thổi cho heo, cho chó nghe, chẳng thèm thổi cho ngươi nghe."
Diệp Linh Tô trong mắt lộ nét tức giận, Dương Cảnh sa xầm nét mặt, làm bộ xông vào, cô gái nhẹ khoát tay, Dương Cảnh hiểu ý, y cười cười, lui sang một bên.
"Vậy hả?" Diệp Linh Tô ra vẻ lơ đãng, nói, "Cây sáo này, ta vứt xuống biển làm bạn với cá, không trả lại cho ngươi."
Nói xong, cô dang tay, đưa cây sáo ra bên ngoài be thuyền.
Lạc Chi Dương trong lòng quýnh quáng, hắn nhào tới, Diệp Linh Tô vốn dùng cây sáo dụ hắn xông vào, thấy thế, cô xoay mình, vung mũi giày nhắm vào đúng mắt cá chân phải Lạc Chi Dương, cô nghĩ bụng, gạt cho nó một gạt, đánh nó rơi xuống biển.
Cú gạt chân này ẩn chứa võ học tinh nghĩa, Lạc Chi Dương thấy rõ ràng cô đưa chân ra, hắn cố tình không tránh né. Vào lúc mấu chốt, trong lòng chớp lóe, khúc "Dương minh thanh vị" vang lên, khúc này liên quan đến kinh mạch "Túc Dương Minh Vị", chân khí phát từ từ đầu mạch, nối thẳng xuống chân phải.
Cùng lúc, từ đan điền trào ra một luồng hơi ấm, nhanh như chớp, nó chuyển vào chân phải, thân mình Lạc Chi Dương vọt lên, phần đầu ngón chân đá mạnh ra, lập tức như một con trốt xoáy mạnh giữa đất bằng, hắn lướt qua, tránh gót chân Diệp Linh Tô, đáp bằng bặn ngay đầu be thuyền. Diệp Linh Tô gạt hụt, cô không khỏi ngạc nhiên, nhưng thấy Lạc Chi Dương trụ tại phía trước, cô lật tức vung tay, nhẹ nhàng tung một chưởng chụp vào lưng hắn.
Chưởng này nếu đánh trúng, thể nào Lạc Chi Dương cũng sẽ sa xuống biển. Hắn không kịp suy nghĩ, khúc nhạc thầm tấu vẫn không thay đổi, kình lực phát theo nhạc, cho phép hắn tùy tâm ý điều khiển thân mình, dựa theo phương pháp chỉ dẫn trong "Linh Vũ", hắn vặn eo lưng, phất tay, nhẹ nhàng xoay mình tựa nhành liễu uốn theo chiều gió, hắn đã tránh thoát ngọn chưởng của Diệp Linh Tô.
Là cao đồ cuả đảo vương, Diệp Linh Tô tuy chưởng vừa rồi giống như cô đã tùy tiện sử ra, nhưng cô dự trù sẵn nhiều hậu chiêu khác, cho nên, dẫu đánh hụt đối thủ, không chút nghĩ ngợi, cô quài tay, quạt một làn chưởng phong nhắm vào eo lưng Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương thân mình trụ trên be thuyền, đâu mặt với Diệp Linh Tô, phía sau là biển cả, xoay sở hạn hẹp, lại nữa, hắn không biết tí gì về quyền pháp, ngón tấn công của Diệp Linh Tô với biến hóa rườm rà, hắn chẳng hiểu gì cả, cho nên từ đầu đến giờ, bất kể đối thủ ra tay như thế nào, hắn một mực nhảy múa theo nhạc, vô tình phù hợp tâm pháp "Bàng nhược vô nhân" (Coi như đang ở chốn không người), làn hơi ấm xộc vào chân trái, mũi chân điểm mạnh xuống dưới, toàn thân bay bổng lên cao, đầu ngón tay Diệp Linh Tô đã sượt ngay sát bên người hắn. là cô lại đánh hụt lần nữa.
Lần đầu Lạc Chi Dương áp dụng những bài học, cuối cùng, hắn phạm sơ hở, đang lúc chỉ lo xoay tròn thân mình tránh né, hắn quên phứt mình đang ở chỗ nào, xoay được hai vòng, một chân lọt tuốt ra ngoài, đạp vào quãng không, thân mình xiên xiên xẹo xẹo sắp rơi thẳng xuống nước.
Diệp Linh Tô hai lần đánh hụt, cô thẹn và giận, đang định xuất độc thủ, không ngờ Lạc Chi Dương tự hắn sắp sa chân lọt xuống biển, cô mừng rỡ trước cái bất ngờ, nghĩ bụng, tiểu tử này quả nhiên võ công kém cỏi, hai cú tránh né vừa rồi chỉ là hắn gặp hên, chó ngáp phải ruồi thôi.
Lạc Chi Dương chỉ còn một chân ở be thuyền, thân mình nghiêng ngả, tựa như nhánh cây chết khô lay động trong gió, mắt thấy sắp sa xuống biển, trong đầu vụt hiện lên 'Thái Âm An Tì chi khúc', liền lạc cùng mạch "Túc Thái Âm Tì kinh", nhạc vừa vang lên, chân khí lập tức dồn xuống chân trái, hắn còn không kịp nghĩ ngợi, thân mình vừa bốc lên, chân trái ghì vào be thuyền, một cỗ kình lực từ mũi chân giúp hắn bám chặt vào thuyền..
Dưới chân tuy đã mọc rể, thân mình vẫn muốn rơi xuống dưới, thân thuyền tựa một bức vách đang ập vào.mặt. Óc Lạc Chi Dương biến chuyển thật nhanh, nhạc đổi ngay sang 'Thiếu Âm Tẩy Tâm chi khúc', liên hệ chặt chẽ với tay phải, Lạc Chi Dương cảm giác một luồng hơi nóng lùa xuống hữu chưởng, theo bản năng, hắn vung tay, chụp ngay vào một ván gỗ lát thành thuyền, một phản lực tông mạnh trở về, cường độ to lớn, giống như có vài người đồng thời chung sức tung hê hắn lên.
Tai nghe tiếng gió vù vù, thân mình Lạc Chi Dương lẳng nhanh lên trên, "soạt" một cái, hắn bay vồng lên bên trên sàn thuyền, ánh mắt kịp trông thấy sàn gỗ bên dưới, lập tức trong đầu hiện lên 'Thái Dương Nhu Tràng chi khúc', tác động lên tay trái, Lạc Chi Dương vung nó ra, đập mạnh xuống sàn, một lực đạo từ lòng bàn tay đã dũng mãnh đẩy hắn bắn vọt về phía trước.
Diệp Linh Tô cứ tưởng Lạc Chi Dương đang chìm dưới nước, cô lơ là, không chút phòng bị, khi chợt thấy Lạc Chi Dương bay trở về, cô sững sờ đến đờ người ra. Lạc Chi Dương vọt ngang sát cạnh cô, hắn thấy loe lóe màu xanh phỉ thúy của cây sáo ngọc.
Không chút nghĩ ngợi, hắn tiện tay thò ra, đầu chuyển sang khúc 'Thiếu Dương Tam Tiêu' chủ yếu kinh mạch 'Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu' bên tay trái, chân khí rót vào năm ngón tay, cho phép hắn chộp mạnh và giật sáo ngọc, Diệp Linh Tô chỉ thấy lòng bàn tay nhức nhối, cây sáo ngọc đã rời khỏi tay.
Lạc Chi Dương đoạt lại sáo ngọc, chẳng chần chừ, hắn đã chuyển ngay sang chi khúc 'Dương Minh Thanh Vị', dồn sức vào chân phải, điểm mạnh xuống sàn khiến thân mình vọt lên, rồi tấu trở lại khúc 'Thái Âm An Tì', hắn đá vung chân trái ra, uốn lượn một vòng tung bay, đầu trên chân dưới, hắn đáp xuống, đứng thẳng trên sàn.
Chuyển động như mây bay gió cuốn đi một hơi, bọn đệ tử Đông Đảo nhìn vào mà phát sợ. Chính ra bọn hắn, nếu chú tâm, cũng không khó khăn gì mà thực hiện, nhưng một thân không biết võ nghệ như Lạc Chi Dương bỗng dưng có những sử xuất như một tay đại cao thủ, di chuyển nhuần nhuyễn từ đầu đến cuối, thật là chuyện không thể nghĩ, bàn.
Càng thần kỳ chính là hắn phối hợp tay,chân và mắt, chuyển động tao nhã đẹp đẽ, vừa có phần quỷ dị, lại có nét thanh thoát khó tả.
Diệp Linh Tô bị giựt mất sáo ngọc, cô bực bội, không để cho Lạc Chi Dương kịp ổn định, đã vung tay phất ra một chưởng Chưởng phong chưa đến gần, Lạc Chi Dương cảm giác khí huyết nhộn nhạo, hắn vội la lớn: "Khoan đã..,"
"Muốn gì?" Diệp Linh Tô ngừng ngang phát chưởng, chờ xem ý tứ hắn ra sao.
Lạc Chi Dương trấn định xong, nói: "Ngươi từng nói, chỉ cần ta chịu thổi, là sẽ đem sáo trả lại cho ta?"
Cô gái bị mất cây sáo, đã thẹn, lại bực tức, nhưng thấy Lạc Chi Dương xuống nước, giúp cô gỡ lại chút đỉnh thể diện, lại thêm sáo ngọc đã đổi qua tay khác, muốn cậy mạnh đoạt lại, cũng chả hứng thú gì nhiều cho lắm, cô ngẫm nghĩ, rồi cười lạnh, nói: "Vậy thì tốt, ngươi biết điều, thổi sáo cho đàng hoàng, thổi bậy bạ, chờ xem ta xử ngươi ra sao."
Không Bích bị mất rồi đoạt về lại trong tay, con tim Lạc Chi Dương bồi hồi, hắn ngắm nhìn thân sáo lung linh tựa nước hồ thu, hình ảnh Chu Vi bỗng trỗi dậy trong đầu. Lặng yên một lúc, hắn nâng cây sáo lên thổi, âm thanh uyển chuyển du dương, toát ra một ý tứ nồng nàn bất tận.
Diệp Linh Tô nghe qua khúc nhạc, cô một thoáng ngẩn ngơ, chẳng hiểu vì sao, khúc nhạc khơi dậy trong cô một mảnh nhu tình, cô bất giác nhẹ nhàng cất tiếng ngâm theo:
"Tĩnh nữ kì xu, sĩ ngã vu thành ngung. Ái nhi bất kiến, tao thủ trì trù.
Tĩnh nữ kì luyến, di ngã đồng quản. Đồng quản hữu vĩ, thuyết dịch nữ mĩ.
Tự mục quy đề, tuân mĩ thả dị. Phỉ nữ chi vi mĩ, mĩ nhân chi di......"
(Người con gái nhàn nhã đẹp đẽ.
Hẹn đợi ta ở chỗ góc thành
Yêu nàng mà không thấy nàng,
Ta gãi đầu và dậm chân.
Người con gái nhàn nhã và đẹp đẽ ấy,
Đã tặng cho ta một cây bút cán đỏ
Cây bút cán đỏ dáng trông đỏ ối.
Ta lại vui thích sắc đẹp của nàng.
Từ phía ngoài đồng nội, nàng tặng cho ta cỏ tranh mới mọc.
Ta tin rằng cỏ tranh ấy cũng đẹp và lạ.
Chẳng phải cỏ tranh nó đẹp đâu,
Mà đặc biệt là do người đẹp trao tặng, cho nên cỏ mới đẹp)
--- ND trích từ mạng---
Đông Đảo là tiếp nối của cung Thiên Cơ, họ sống cách biệt ngoài khơi xa, nhưng những thú tiêu khiển của văn chương, âm nhạc qua hàng trăm năm vẫn không dứt. Rất nhiều đệ tử vừa nghe qua đã biết ngay Diệp Linh Tô đang xướng thi ca của 'Kinh Thi', các bài 'Bội Phong Tĩnh Nữ', ý nói về một đôi trai gái hẹn hò nhau ở chỗ góc thành tối vắng vẻ, người nữ chưa đến, người nam lo lắng bồn chồn. Khi cô gái đưa tặng cho gã trai một quản bút màu đỏ, tặng vật ánh sắc hồng, chàng trai càng thêm sung sướng được có tình yêu của nàng. Cô gái có vẻ đẹp mỹ miều khiến người trai khó quên; bó cỏ thơm do nữ lang đem đến tặng, cỏ cũng xinh đẹp động lòng người, chính là tất cả, quản bút, bó cỏ ... thảy đều trân quý nhờ chỗ là món quà của mỹ nhân trao tặng.
Lạc Chi Dương thổi khúc nhạc này, mọi người không cảm được kỳ diệu ẩn ý bên trong, chỉ mình Diệp Linh Tô với ánh mắt đang từ tức giận chuyển sang êm ái dịu dàng là hiểu, khi Lạc Chi Dương dứt khúc nhạc, cô khẽ hỏi: "Thanh sáo ngọc, là do người đẹp ấy đã tặng cho ngươi, phải không?" Lạc Chi Dương lặng im không nói, dáng vẻ cô đơn. Diệp Linh Tô liếc hắn, nhạt giọng nói: "Thôi được rồi, cứ tưởng ngươi là cái thứ keo kiệt bủn xỉn, đâu ngờ bên trong lại có ẩn tình khác, cây sáo này, ta không cần nó nữa." Khúc nhạc 'Tĩnh nữ' vốn là Lạc Chi Dương xúc động mà tấu, tình tứ diễn tả trong bài cổ thi cùng ân tình Chu Vi qua món quà tặng có chút tương tự, nhớ đên nỗi niềm khi nằm trong cỗ quan tài bên ngoài kinh thành, những lo âu, những tuyệt vọng .. còn sâu đậm gấp mấy lần cái lo lắng bồn chồn của chàng trai chờ đợi tình nhân nơi xó thành tăm tối. Hắn thổi sáo cho Diệp Linh Tô, chính là mưu kế nhằm tạm hòa hoãn cùng cô để giữ lại Không Bích, không nghĩ rằng khi tấu nhạc khúc đó lên, cô gái đang đối đầu, qua âm nhạc, lại cảm thông được ý tứ bên trong, khi suy hiểu đươc căn nguyên của sáo ngọc, cô gái thản nhiên giảng hòa, thật sự đã quá bất ngờ, ra ngoài hẳn dự kiến của hắn.
Tự dưng trong lòng Lạc Chi Dương, mối ác cảm với Diệp Linh Tô bỗng vơi đi khá nhiều, hắn nhìn cô, mỉm cười, đang định xoay người bỏ đi, chợt nghe Dương Cảnh hô to: "Chậm đã!"
Lạc Chi Dương quay đầu trông, thấy Dương Cảnh đang vẹt đám đông bước ra, y cười gằn, nói: "Tiểu tử, thân pháp vừa rồi của ngươi không tồi, ngươi đã học được ở đâu?"
Lạc Chi Dương trong lòng chán ghét, hắn lạnh lùng đáp: "Chả cần phải học, là trời sinh ta đó." Dương Cảnh ánh mắt chớp lóe nét tức giận, y cười, nói: "Thất kính thất kính, thì ra ngươi là thiên tài lớn đây mà!" Nói đến hai chữ "Thiên tài", y cố ý kéo giọng cho dài ra, khiến bọn đệ tử Đông Đảo quanh đấy đều rộ lên tiếng cười nhạo báng.
"Không dám đâu." Lạc Chi Dương cười cười, "Dương huynh quá khen." Hắn da mặt dầy khiến Dương Cảnh bất ngờ, y sửng sốt một chút, lớn tiếng bảo: "Thằng lỏi họ Lạc kia, mình đánh cược chơi một ván, ta không dùng nội kình, cũng không sử quyền cước, chỉ nhờ vào thân pháp, nội ba chiêu sẽ hạ mi sát ván."
Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, cười cười: "Vật cuợc là gì?"
"Nếu mi thua." Dương Cảnh chỉ một ngón tay vào Không Bích, "Cây sáo này thuộc về Diệp sư muội..." Nói mới đến đấy, Diệp Linh Tô kêu lên: "Dương sư huynh, thôi đi!"
Khi Dương Cảnh thấy cây sáo ngọc vuột khỏi tay Diệp Linh Tô, y cứ tưởng cô thích vật ấy, cho nên y ỷ mạnh muốn đứng ra giúp đoạt lại sáo ngọc, mua chuộc tình cảm cô, y lập tức nói: "Sư muội yên tâm, chỉ là một cây sáo, vi huynh thay muội đoạt trở lại là xong."
"Muội nói ...thôi đi!" Diệp Linh Tô lhẽ nhíu mày, "Cây sáo đó, muội không cần."
Dương Cảnh cười hì hì, y nhìn cô, nghĩ thầm: "Cô nhỏ này lại làm gái nữa rồi, con gái miệng nói không cần, trong lòng bé nhân lại sử tính tử. Nữ nhân yêu, ngoài miệng nói không cần, trong lòng lại quyến luyến không thôi. Diệp sư muội cao ngạo, châu báu của người khác, nàng không để mắt tới, khéo sao cây sáo ngọc này lại vừa bụng nàng, dù gì chăng nữa, mình hãy cứ đoạt lấy nó trước, chuyện khác tính sau"
Nghĩ vậy, y vui vẻ bảo: "Sư muội đừng bực, huynh lấy cây sáo này, không hoàn toàn vì muội đâu. Muội bản thân là đệ tử chân truyền của đảo vương, bản lĩnh cũng vào hàng ưu việt của đảo ta, tiểu tử này quều quào ba cái miếng thân pháp mèo què, thừa dịp muôi lơi là, đã giựt mất cây sáo ngọc, nếu huynh không ra ta lấ, rùng rùng la hét y về, há chẳng phải để nó xem thường những nhân vật kiêu hùng của Đông Đảo mình sao?"
Quả là một tràng những lời hùng hồn, hào khí ngút trời, khiến bọn đồng môn nghe mà khoái chí, chúng rùng rùng reo hò tán trợ y, tiếng hò hét lọt vào tai, Diệp Linh nghe thấy thiệt hết sức hoạt kê. Cô bị Lạc Chi Dương đoạt lại sáo ngọc, tuy trong lòng có thẹn chút đỉnh, tuy nhiên đó là chuyện riêng của mình, câu nói vửa qua của Dương Cảnh rõ ràng bảo cô đã không chỉ đánh mất sáo ngọc, mà còn làm mất thể diện của Đông Đảo.
Diệp Linh Tô càng nghĩ càng bực, cô khinh thị y, nói: "Hay lắm, Dương sư huynh là nhân vật kiêu hùng cuả đảo ta, muội chỉ là một nữ tử bất tài, bất đức, đành nhờ huynh thay muội mà ra tay!"
Dương Cảnh nghe khẩu khí không ổn, nhưng y bản tính kiêu căng, tự cao tự đại, lời nói ra khỏi miệng rồi, chẳng còn đường rút lui, y đành lớn tiếng nói: "Tên tiểu tử họ Lạc kia, mi dám đánh cuộc không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện