[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 4 : Linh Đạo Thạch Ngư 3

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:01 29-04-2018

Dịch giả: livan Nguồn: https://linhphikinh.wordpress.com Vướng phải một đầu mối mờ mịt, Lạc Chi Dương đọc tiếp xuống dưới: "... Thạch ngư là cá, cá chỉ bơi lội sống động trong nước, thạch ngư cũng thế, sẽ nhờ tiếng sáo của khúc phổ mà ứng thanh..." Linh Đạo nhân tạo thạch ngư, không phải không có chủ định, đã dựa theo thuật nói một chữ với hai cách hiểu, mang nghĩa đen nghĩa bóng hai tầng khác nhau. Một là "ngư hà chi ngư" (cá tôm cũng là cá), hai là "hài âm chi vu".(hợp cùng âm với nhạc khí 'vu'). 'Vu' là một loại nhạc cụ thổi dùng trong quân sự, cơ quan bên trong thạch ngư được thiết kế theo kiểu nhạc cụ 'vu', khi tấu khúc nhạc viết trên thạch ngư bằng ống sáo, ống tiêu, tù và ... là những nhạc khí thổi hơi, cái 'vu' đó sẽ chịu luật ứng thanh mà khởi động cơ quan, đẩy cái hộp ra ngoài. Nếu không phải Lạc Chi Dương thổi sáo khúc nhạc đó, để Chu Vi dùng cổ cầm mà tấu, sẽ không tạo được ứng thanh, do đó, không kích hoạt được cơ quan. Đọc tiếp bạch thư, hắn thấy phần sau viết: "Những cơ quan dầy đặc này đòi hỏi ta mất công sức mười năm mới chế tạo được, để phá giải chúng, cần vượt qua ba cửa quan khó, một là cần Quy Tư Hán Phổ, không có cái đó không dịch được nhạc phổ, hai là phải tấu lên bằng nhạc cụ thổi hơi, cơ quan bên trong thạch ngư không thể kích hoạt bằng các thứ nhạc khí khác, ba là phải đem nhấn chìm thạch ngư trong nước, chất liệu cấu tạo vỏ ngoài thạch ngư do ta dùng thuật luyện đan mà có, cứng rắn tựa sắt thép, không dùng nước không xong. Nếu lấy sức mạnh để cạy, phá vỏ thạch ngư, cơ quan bên trong sẽ phát hỏa, thiêu hủy cái hộp cùng kinh sách chứa trong đó thành tro than. Ai vượt qua được ba cửa quan khó khăn đó, lấy được kinh sách này, tất là người cùng bần đạo có duyên tri âm thiên cổ, vậy xin tặng bốn chương 'Diệu Nhạc Linh Phi Kinh' , mong chư quân dùng nó hành thiện tích phúc, chớ ỷ mạnh mà hiếp yếu." Mặt sau còn có một hàng chữ nhỏ chú thích: "Quy Tư Hán Phổ có tên là 'Thương Tâm dẫn' (làm cho đau khổ) , khúc này có ba điều cấm kị, người nào mà ngũ tạng bị nội thương là cấm, phụ nữ đang thai nghén cũng cấm kị, người già cả suy nhược mắc bệnh thần kinh là kị, ai trong số đó mà nghe tấu toàn bộ khúc nhạc, nhẹ thì ngũ tạng bị chấn thương trầm trọng, nặng thì chết ngay tức khắc." Lạc Chi Dương hé mắt dòm qua Trương Thiên Ý, hắn rõ là dở khóc dở cười. Y rầm rĩ với hắn cả buổi, tay cao thủ một thời này đúng là vì nghe khúc 'Thương Tâm dẫn' mà chết đứ đừ. Cái chết đó xem ra rất tức tửi, nhưng đời y giết người nhiều quá xá chừng, coi như y thực sự lãnh quả báo, bằng không, khơi khơi thân mang nội thương lại cứ nằng nặc đòi nghe cái khúc nhạc đoạt mạng này. Lạc Chi Dương đọc một mạch xuống dưới, bạch thư quả có bốn chương, theo thứ tự là 'Linh Khúc', 'Linh Vũ', ' Linh Cảm' và 'Linh Phi'. Nguyên một chương 'Linh Khúc', thấy ngồn ngộn những là Cung, Thương, Giốc, Vũ, Hoàng Chung, Đại Lữ ... thoạt nhìn biết ngay là một thiên nhạc phổ, lại có kèm phần phụ chú để giải thích, mỗi một chi khúc tương ứng với một kinh mạch trong cơ thể, người ta có mười bốn kinh mạch cùng tám mạch kì kinh, tổng cộng hai mươi hai chi khúc, tên gọi chung là 'Chu Thiên Linh Phi khúc', theo sau mỗi chi khúc đều có phụ chú phương pháp hít thở, Linh Đạo nhân nói rõ, lúc mới nhập môn, phải dùng những phương pháp hô hấp đó để thổi sáo, thổi tiêu, vu... nói chung là những nhạc cụ dùng hơi thở để tấu nhạc. Lạc Chi Dương không biết gì về võ công, nhưng trong nghề âm nhạc, hắn là một đại hành gia hạng cao cấp, thế nên, hắn vừa đọc thấy nhạc phổ, lập tức ngứa ngáy, không chút chần chừ, đã nâng cây sáo thổi lên chi khúc 'Thiếu Dương Nhuận Phế' (phế=phổi) là chi thứ nhất của nhạc phổ. Chi khúc này không dài, nhưng giống như 'Thương Tâm dẫn', rất khó thổi, cứ trúc trắc trục trặc, có chỗ, làn hơi đưa lên đến cuống cổ rồi mà hắn không sao thổi ra khỏi miệng được, Thấy kỳ quái, hắn đọc kỹ lại phần phụ chú, phát hiện là mỗi chỗ không thể tấu nhạc, Linh Đạo nhân đều có chỉ dẫn một cách thở hít riêng, có khi cần phải hít vào thật sâu để thổi ra một hơi thật dài, có lúc phải nén vùng bụng dưới, thót hậu môn để dùng khí từ đan điền. Lạc Chi Dương điều hòa hơi thở, tập trung tinh thần tấu lại khúc nhạc, lần này, hắn thở hít theo chỉ dẫn của Linh Đạo nhân, quả nhiên những cái khó đều hóa dễ, rất nhiều chỗ bị vướng vấp trong lần trước, hắn đều thoải mái vượt qua. Trong lúc thổi, từ ngực đến đầu các ngón tay trái có cảm giác tê rần rần, nóng hâm hấp, một làn khí dìu dịu ngược xuôi di chuyển trong kinh mạch Lúc thổi xong chi khúc đó, hắn thấy nửa thân mình khoan khoái, hưởng một cảm giác thoải mái không lời nào có thể diễn tả nổi. Loại cảm giác hắn này chưa từng gặp, trước kia, thổi xong một khúc sáo, hắn nhiều lắm là thấy hứng thú, tuyệt chưa bao giờ được một làn hơi ấm nhẹ nhàng chảy khắp cơ thể như lúc này, Lạc Chi Dương bèn tò mò duyệt kỹ lại những chỉ dẫn của Linh Đạo nhân, hắn mới biết làn hơi ấm có tên là chân khí, chi khúc vừa rồi 'Thiếu Dương Nhuận Phế' nhằm tu luyện chân khí trong mạch "Thủ Thiếu Dương Phế kinh". Lạc Chi Dương không biết gì về tương quan giữa kinh mạch với nội công, nhưng vì âm nhạc của bạch thư dễ nghe, hắn lại thổi tiếp chi khúc 'Dương Minh Tẩy Tràng', được nửa chừng, làn hơi ấm nọ lại chảy tới miệng, mũi rồi chuyển thẳng xuống tận đầu các ngón bàn tay phải, đi trở về mũi, miệng, lên lên xuống xuống trơn tru tựa thủy ngân. Lạc Chi Dương nảy sinh hiếu kỳ, hắn tấu liên tiếp các chi khúc 'Dương Minh Thanh Vị', 'Thái Âm An Bằng', 'Dương Nhu Tràng', 'Thiếu Âm Tẩy Tâm', 'Thiếu Âm Túc Thận', 'Thái Dương Chuyển Phúc', 'Thiếu Dương Tam Tiêu', 'Quyết Âm Thông tâm', 'Quyết Âm Dịch Can', 'Thiếu Dương Tráng Đảm' cho đến chi khúc 'Nhâm Mạch Dẫn', 'Đốc Mạch Thao', thổi xong mười bốn kinh mạch đó rồi hắn lại chuyển qua 'Kỳ Kinh Bát mạch', vị chi tấu lên hai mươi hai khúc, khắp thân thể từ trên xuống dưới giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, hơi ấm lưu chuyển, kinh mạch khoan khoái, chừng như đã thay da đổi thịt, một tư vị hắn không sao diễn tả bằng lời nói. Đọc tiếp xuống chương 'Linh Vũ', hắn thấy có rất nhiều hình nho nhỏ vẽ người mặc đạo bào, tất cả giơ tay cất chân, dáng chừng đang vui thú múa may. Đối với trò múa may này, Lạc Chi Dương không chút hứng thú, hắn liếc sơ qua rồi lật sang trang, đọc tiếp xuống dưới, đến chương 'Linh Cảm', thấy dạy cách dùng chân khí bản thân để cảm nhận sự vật bên ngoài, ngôn từ cổ kính, đạo lý sâu xa. Lạc Chi Dương đọc sơ qua đã thấy mờ mịt, khó hiểu. Kế đó, hắn đọc tới chương 'Linh Phi', lời lẽ thậm tối nghĩa, triết lý bàn luận kiểu đạo gia, kiểu nhà Phật, đừng nói Lạc Chi Dương tuổi quá nhỏ, ngay đến các bậc cao tăng, các bậc đạo sĩ huyền môn tu vi thâm sâu, khi họ thoạt ghé mắt đọc qua, cũng chưa chắc am hiểu ý nghĩa. Đang lúc hắn thấy rối rắm, trong tai chợt nghe tiếng quạ kêu quang quác, hắn rảo mắt trông ra, trên đại thụ đã thấy đậu đầy những con quạ đen, chúng đang dòm vô trong miếu mà hả họng hét quàng quạc ầm ĩ. Lúc bấy giờ Lạc Chi Dương mới sực nhớ ra, sàn miếu còn nằm chình ình một xác người, hắn bèn đến cạnh thi thể Trương Thiên Ý, thăm dò sờ soạng một hồi, đã lấy ra được một cái túi to, bên trong ngoài vàng bạc, còn có một quyển sách mỏng, bìa sách mang tiêu đề 'Kiếm Đảm lục', (đảm=túi mật, nghĩa bóng là gan dạ), bên dưới có dòng chữ nhỏ 'Vân Hư thảo soạn, dữ ngô điệt Thiên Ý cộng miễn" (do Vân Hư soạn, để cùng tập tành với cháu Thiên Ý), hắn mở ra xem, thấy sách chia làm hai phần, phần đầu là 'Phi Ảnh Thần Kiếm phổ', có rất nhiều hình vẽ người cầm kiếm, trong tư thế trình bày những chiêu kiếm, phần sau chính là 'Dạ Vũ Thần Châm thuật', giảng dạy cách thức phảt xạ Dạ Vũ Thần Châm. Lạc Chi Dương mừng vui muốn điên, hắn đọc thật kỹ, thấy 'Dạ Vũ Thần Châm thuật' dạy cách vận dụng, cách chia chân khí thành hai luồng âm dương, cách lấy dương khí làm thân cung, lấy âm khí làm dây cung mà bắn châm ra. Sau đó là phần giải thích phương pháp lấy châm ra khỏi cơ thể, có hai cách, một là từ bên ngoài, nhờ đại cao thủ dùng nội lực thận trọng hút nó ra, cách này tối nguy hiểm, nếu non tay, sẽ gây tổn thương kinh mạch; hai là tự vận dụng chân khí bản thân, theo tâm pháp của "Bích vi tiễn" mà luyện lấy hai luồng chân khí âm dương, rồi dùng khí dương làm cung, khí âm làm dây đem bắn ngược kim châm ra ngoài. Tập sách này dạy cách sử kiếm, phát châm, rõ ràng vốn liếng bản sự của Trương Thiên Ý. Lạc Chi Dương nhét sách vào trong ngực áo, dự định sẽ nghiên cứu thật kỹ để rồi dùng tự sức mình đẩy kim châm ra. Về các món vàng bạc, hắn cũng chẳng chút khách khí, coi như chúng thuộc về mình, để đền bù những vụ y tra tấn mình. Nhìn đến khối ngọc mà Trương Thiên Ý đeo bên hông, ban đầu, hắn tính gỡ ra đem bán, nhưng nghĩ kỹ lại, Trương Thiên Ý vốn là con ruột Ngô vương, lúc nhỏ y sung sướng hưởng thụ vinh hoa phú quý, lớn lên phải lê gót lưu lạc giang hồ, tụt hạng xuống tận tình cảnh ấy, cũng thực đáng thương, đáng tiếc, giờ đây, nếu không có bảo vật đem chôn theo, cũng sẽ giống như không phù hợp với thân phận của y. Nghĩ như thế, Lạc Chi Dương thấy mủi lòng chút đỉnh, lại nghe tiếng quạ ngoài miếu kêu mỗi lúc một ồn ào, hắn bèn dùng trường kiếm của Trương Thiên Ý đem đào nơi sau miếu một hố nhỏ, chôn thi hài y xuống đấy. Hắn định lập mộ bia cho y, nhưng lại sợ có người lén đào mộ trộm của quý, làm âm hồn y bất an, nên ngẫm nghĩ một chặp, hắn xoay người đi xuống Tương Sơn, nhắm hướng kinh thành thẳng tiến. Còn cách thành vài dặm, chợt thấy một quán trà, sau nửa ngày thổi sáo, Lạc Chi Dương miệng khô lưỡi rát, hắn bèn vào quán gọi một chén trà giải khát. Đang uống, hắn chợt nghe tiếng người nói chuyện: "Lão yêm cẩu xảo trá quá chừng, mình đã lại để vuột mất nó rồi." Lạc Chi Dương nghe ra giọng của Minh Đấu, hắn thất kinh, vội vàng quay đầu né qua phía khác. "Hết thảy đều tại thằng lừa trọc lắm chuyện, bằng không, lão yêm cẩu thế nào cũng chết tan xác." Đó là giọng của Dương Phong Lai, y vừa nói, vừa bước vào quán, miệng ầm ĩ kêu, "Tiểu nhị, mau rót ba bát trà nguội giải nhiệt!" Y ngừng một chút, mắng tiếp, "Cái xứ Kim Lăng này hổng phải chỗ để người ta ở mà! Còn chưa tới tháng năm, mà đã như con mẹ nó, bị đem chiên xào trong chảo rồi." Chợt nghe có tiếng thở dài, là Thi Nam Đình, lão nói chậm rãi: "Cũng không hoàn toàn lỗi ở hòa thượng, lúc Lãnh Huyền chạy trốn, các người đã không rượt theo Lãnh Huyền thì chớ, còn cứ cố xác bám vô hòa thượng không thôi, kết quả trắng tay, vuột mất hai mạng" Minh Đấu hừ một tiếng, nói: "Nếu theo tình riêng, là phải rượt theo lão yêm cẩu; còn về việc công, cái kho tàng kia mới là việc vô cùng lớn, mình dám tự ý bỏ qua, chẳng phải xem trọng tư hơn công hay sao? Đảo vương hỏi đến, bọn mình ăn nói thế nào" Dương Phong Lai cùng ý kiến, nói thêm: "Minh Đấu nói đúng đó." Thi Nam Đình cười nhạt, trả lời: "Người ta bảo, ‘Sát phụ chi cừu bất cộng đái thiên’ (thù giết cha là chẳng đội trời chung), hôm nay Thi mỗ mới hiểu, những lời đó là sai, mối hận đoạt bảo, mới là bất cộng đái thiên." Minh Đấu cả giận: "Thi tôn chủ, ông nhắm vào ai vậy?" Thi Nam Đình bình thản trả lời: "Ta nói ai, ai đó trong lòng tự hiểu!" Quán trà lặng yên lặng một hồi, rồi Dương Phong Lai cố nặn ra một nụ cười, nói: "Hai vị nổi sùng nhau làm chi? Như ta thấy, việc này phần lỗi quy về Trương sư điệt, hắn báo tin cho bọn mình, nói Lãnh Huyền ở Tiên Nguyệt cư, kết quả, mình tới nơi, nó lại rề rà không chịu ra mặt. Bữa nay, nếu có ngón ‘Dạ Vũ Thần Châm’ của nó, bốn người chống hai, chưa hẳn không giết nổi Lãnh Huyền!" Minh Đấu lạnh lùng nói: "Thằng Trương Thiên Ý này khó hiểu lắm, ta hổng ưa nó chút nào, không chừng, nó cũng âm mưu chiếm bảo tàng, đã để bọn mình đấu đá kịch liệt một hồi, nó đợi cho hai bên lưỡng bại câu thương, sẽ đứng giữa thủ lợi ngon ơ!" Thi Nam Đình trầm mặc một chút, nói: "Minh Đấu, mọi người vốn là đồng môn, khi chưa có chứng cớ rõ ràng, không nên nói mò!" Dương Phong Lai vội hỏi: "Có phải Thi tôn chủ muốn nói, cái cừu hận nước mất nhà tan của nó, còn sâu đậm hơn thù hận của bọn ta!" Lạc Chi Dương rúc bên cạnh, hắn sợ mất hồn mất viá, lại nghe ba người nọ lớn tiếng cãi cọ qua lại, không thấy đả động chúit gì đến việc ra đi khi uống trà xong, hắn còn đang lính quýnh, bỗng nghe bọn họ im ắng hẳn lại, rồi lại nghe Minh Đấu kêu: "Chủ quán, tính tiền!" Lạc Chi Dương còn đang khoan khoái, bỗng hắn cảm giác đầu vai bị trầm xuống, như thể có ai vừa vỗ vào đấy. Đầu óc đang căng thẳng, hắn lập tức nhảy dựng lên, ngoái trông lại, chỉ thấy Minh Đấu cười mơn, nói: "Thằng nhóc con, là mi đây mà!" Lạc Chi Dương "úi" một tiếng, xoay mình định bỏ chạy, hắn vừa quay đầu, đã thấy Dương Phong Lai bĩu môi, đứng chắn phía trước, hắn xoay sang mặt khác, cũng thấy Thi Nam Đình hai tay bưng miệng, ho khan nho nhỏ. Lạc Chi Dương vô hy vọng thoát thân, hắn đành thở ra, ngồi xuống. Dương Phong Lai bước tới, đưa tay nắm cổ áo lôi hắn lên, cả tiếng nói: "Tiểu tử này ngồi cùng bàn với Lãnh Huyền, ta thấy nó chắc cũng chả phải đồ tốt đẹp gì!" Thi Nam Đình vội bảo: "Ông khoan lỗ mãng, để ta hỏi chuyện nó rồi hãy nói!" Dương Phong Lai gật gật đầu, đặt Lạc Chi Dương xuống, Thi Nam Đình tiến đến, xem xét Lạc Chi Dương một hồi, rồi cười, hỏi: "Xin hỏi tiểu ca, chả hiểu túc hạ vì sao lại ngồi cùng bàn với Lãnh Huyền?" Lạc Chi Dương vụt nảy một ý tưởng, hắn hả miệng, la lớn: "Ông muốn nói cái lão già không râu hả, tui là đứa đưa đường cho ông ta!" "Đưa đường?", Thi Nam Đình xoắn tít hàng lông mày, "Đưa đường đi đâu, làm gì?" Lạc Chi Dương cười cười: "Đương nhiên là đi đánh hơi mấy chỗ chơi bời ven Tần Hoài, ba vị lão gia có chỗ không rành, ven sông Tần Hoài, lớn, nhỏ có cả hơn trăm thanh lâu, chỗ nào rẻ, chỗ nào đắt, chỗ đó có cô nương đẹp nhất, chỗ nọ có ca nhi hát hay hết sảy, mấy chỗ khác nữa lại còn có cô nương học thức cao. Rủi nếu hổng biết cho kỹ, chẳng những chơi hoa uổng tiền, mà chơi cũng hổng có đã!" Dương Phong Lai nửa tin nửa ngờ, "Phi" một tiếng, mắng: "Tiểu tử dốt nát, thì ra là một thằng xú quy nô (quy nô: ma cô trong kỹ viện)!" Lão tính buông tay, chợt nghe Minh Đấu cười nói: "Ông đừng nghe nó nói nhảm, Lãnh Huyền là cái giống gì? Thái giám đi chơi nhà thổ, có tâm cũng vô lực." Dương Phong Lai giật mình hiểu ra: "Không sai, không sai!" Trợn mắt vào Lạc Chi Dương, lão lạnh lùng nói, "Khôn hồn thì khai thật ra, đỡ chịu đau khổ!" Lạc Chi Dương không chút hoang mang, cười nói: "Trước đây tui cũng thấy kỳ kỳ, hai người đó hổng biết sao lại hổng có xáp vô với bất kỳ cô nương nào hết, giờ nghe mấy vị nói, thiệt đúng là hai cái thái giám. Nnưng mà vị Minh tiên sinh nói có chỗ hổng đúng, thái giám hổng chơi hoa, chủ tụi nó bộ cũng hổng chơi hay sao? Có khi tụi nó ra cung là để đi kiếm mối cho chủ không chừng." Ba người nọ ngó nhau, Minh Đấu ngần ngừ: "Nói vậy, kẻ nọ có khi muốn vi hành (hoàng gia mặc thường phục đi ra ngoài cung)?" Dương Phong Lai cười nhạt: "Kẻ họ Chu đó lại không phải là thánh nhân, ở trong cung hoài thấy ớn, có khi y cũng muốn ra bên ngoài nếm chơi thử một chút" Thi Nam Đình xoa tay tiếc rẻ: "Cú này làm ăn tệ quá, bọn mình đã đánh động, Lãnh Huyền trở về bẩm báo lại, kẻ đó rồi sẽ nhất quyết không ra ngoài cung nữa." Lạc Chi Dương nói láo coi mòi ăn tiền, nhưng hắn thấy ba người dáng vẻ khá nghiêm túc trong một công tác quan trọng gì đó, nghe họ đang gắng phân tích, lý luận sự việc, hắn cười thầm, nhưng cố giữ vẻ mặt chịu đựng, ẩn nhẫn. Minh Đấu cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên ngẩng lên, hỏi: "Nhóc nè, cái đứa nhỏ ngồi cùng chỗ vói mi cũng là thái giám hả?" Lạc Chi Dương cố tạo nét mặt thành khẩn, hắn 'ừa' một tiếng, Dương Phong Lai gật gù: "Chẳng trách giọng nó nghe như con gái." Minh Đấu hừ một tiếng, đột nhiên lão vung tay, thò vô trong quần Lạc Chi Dương mò mẫm, rồi chậm rãi rút tay về, nói: "Không có tịnh thân, nó không phải thái giám!" Lạc Chi Dương ngầm chửi thề, chợt nghe Dương Phong Lai phát biểu: "Vậy thì thả phứt nó, tụi mình ra đi cho rồi!" Lão đang định buông cổ áo hắn ra, Minh Đấu đã hoa tay, cười cười: "Nóng lòng làm chi? Hãy còn một chuyện này, Minh mỗ đây chưa rõ!" Lạc Chi Dương sợ bị lão này nhìn ra sơ hở, lập tức tim đập thình thịch, hắn cố tạo một nét cười, hỏi: "Chuyện gì?" Minh Đấu vung tay ra, cây sáo "Không bích" Lạc Chi Dương đang cài bên hông đã nhanh như chớp lọt vào tay lão. Lạc Chi Dương kinh hãi pha lẫn tức giận, hắn quên phứt mất nguy hiểm, cuống quýt la lớn: "Trả lại đây cho tui!" Bỗng thấy đầu vai trĩu xuống, chính là Dương Phong Lai tăng thêm kình lực trên ngón tay, Lạc Chi Dương không sao cục cựa, chỉ còn nước trợn mắt giận dữ, lớn giiọng la lối: "Giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò cướp giựt hả?" Minh Đấu cười cười, không nói, lão nhẹ nhàng vuốt ve sáo ngọc, ánh mắt loe lóe, Thi Nam Đình ho khan một tiếng, cất giọng hỏi: "Minh Đấu, ông làm gì vậy?" Minh Đấu như mộng mới tỉnh, cười nói: "Nếu Minh mỗ không lầm, cái cây sáo này chính là bảo vật sùng kính truyền lại từ thời nhà Tấn, khoan nói lai lịch bất phàm, riêng chuyện lấy ngọc chế tạo nên cây sáo cũng cho thấy đây là món đồ quý giá vô song trên đời!" Dương Phong Lai cũng gật đầu nói:"Cái chất ngọc phỉ thúy trong veo là đã hiếm có, lại thuần sắc, mà kích cỡ khối ngọc lại to lớn, không những đã to lớn mà lại còn dài ngoằng, hiếm thấy hơn nữa là để đẽo được thành sáo, mười phần khối ngọc coi như hao phí mất chín" "Vậy thì sao?" Thi Nam Đình nhíu mày,"Nó có liên quan gì tới Lãnh Huyền đâu?" Minh Đấu cười nói: "Rất có liên quan. Cây sáo ngọc mhư vậy, nếu không phải từ đại nội, thì cũng là vật của vương hầu thế gia, tiểu tử này chẳng qua là một thằng quy nô ven sông Tần Hoài, làm sao nó đeo được bên mình một món đồ vô cùng quý giá như vậy?" Thi Nam Đình thấy lão nói cũng có lý, ba người sáu con mắt cùng dòm vô mặt Lạc Chi Dương. Gã này nhịp tim nhảy loạn, nhưng đầu óc hắn lanh lẹn, hắn hả miệng nói ngay: "Đây là bảo vật gia truyền, nếu không tin, lão cứ theo tui về nhà mà hỏi thì rõ!" Câu này vốn bịp bợm, nhưng kiểu hắn nói quả quyết như vầy, thông thường, mười người thì hết chín đều cho là nói thiệt, sẽ thực sự không đi theo hắn về nhà. Có điều hiện tại, tình hình lại không thông thường, Đông- Đảo ba người chưa hết nghi ngờ, chuyện Lãnh Huyền lại có tầm cỡ nghiêm trọng, bởi vậy họ không dám sơ suất, nghe hắn nói thế, Minh Đấu trả lời ngay: "Được thôi, bọn ta đi cùng mi một chuyến!" Lạc Chi Dương ngây người, mặt tái mét, ba tôn thấy hình dạng hắn, nghi ngờ trong lòng họ càng tăng thêm lên. Dương Phong Lai nạt hắn: "Còn ngu ngơ gì nữa? Đi thôi, oắt con!" Lạc Chi Dương củ rũ, nói: "Đi thì đi, mà phải trả lại cây sáo cho tui trước đã!" Minh Đấu muốn cự tuyệt, Thi Nam Đình nói liền: "Trả trước lại cho nó đi, nếu không, giang hồ nghe thấy, họ sẽ nói Đông Đảo mình ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp dân đen" Minh Đấu thiệt tình không muốn rời cây sáo khỏi tay chút nào, nhưng nghe vậy, lão đành phải miễn cưỡng cười cười, đem sáo ngọc đưa trả Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương vừa đưa tay tiếp nhận cây sáo, cà rề cà rề buộc nó vào eo lưng, vừa moi óc khẩn trương nghĩ kế chuồn êm. Liền đó, Dương Phong Lai lại lớn tiếng thúc giục, hắn đành phải gắng tạo vẻ bình thường trên mặt, nhắm hướng sông Tần Hoài mà đi. Vừa nhẩn nha đi, vừa vắt óc đến khô kiệt, Lạc Chi Dương chẳng thể nghĩ ra nổi một kế sách để bỏ trốn,. Ba người này võ công cực kì cao siêu, vào gần hoặc ra xa, muốn nặng, muốn nhẹ, họ đều chấp hết, cao thủ cỡ như Lãnh Huyền gặp lúc vội vã, đụng độ phải họ cũng không dễ gì trốn thoát, nói gì đến Lạc Chi Dương, mình không một vẩy võ công, ba người giết hắn, có khi còn dễ hơn gí chết một con kiến. Đi riết rồi cũng đến được miếu Phu Tử, Lạc Chi Dương ngó tới ngó lui, không thấy bóng dáng Chu Vi, hắn nghĩ bụng rằng nàng ắt hẳn đã theo Lãnh Huyền về trở lại cung cấm rồi, ngoái trông về phía Tử Cấm thành nơi xa kia, trong lòng hắn chìm xuống một vùng đen tối sâu thẳm: Cung cấm oai vệ nguy nga nọ, một lần từ biệt này e rằng sẽ là suốt đời xa nhau. Chu Vi từng nói, trừ phi công chúa lấy chồng, nàng chẳng thể rời khỏi cấm thành, nhưng lúc nàng ra được đây, nàng đã là thê tử người khác, có gặp gỡ lại thì còn biết nói năng gì? Nói cho cùng, nàng là công chúa Đại Minh, một thân cành vàng lá ngọc, ông trời sinh nàng làm một nhân vật cao sang quyền quý, còn phần hắn, chẳng qua một con giun, con dế nhỏ nhoi ven sông Tần Hoài. Lạc Chi Dương tâm tình nguội lạnh, hắn sờ nhẹ vào "Không Bích", chất ngọc êm ả ấm áp, tựa mang làn da một thiếu nữ. Hắn bất giác nhắm nghiền hai mắt, từ một vùng đen tối hắc ám, khuôn mặt tươi cười của Chu Vi bừng sáng lên rạng rỡ, lung linh huyền ảo tựa một đóa bạch liên nở rộ trong đêm giá buốt. "Lạc Chi Dương!" một tiếng thét gọi truyền đến. Lạc Chi Dương đảo mắt nhìn sang, Giang Tiểu Lưu ào ào như một cơn lốc, đang gấp gáp chạy tới, vừa gặp mặt đã càu nhàu, "Mày đi chết giẫm ở tận đâu đâu vậy? Suốt mấy ngày qua mày biến mất dạng, ba phen, tao tới nhà mày gõ cửa, hổng có một chút động tĩnh. Mày biết không, xảy ra chuyện lớn rồi, chết hơn cả trăm mạng ở rạp hát, quan phủ bắt đóng cửa rạp, cho sai nha đi từng nhà lùng soát kiếm hung thủ'." Hắn một hơi nói xong, ánh mắt xoay vòng, dừng lại trên "Không Bích", kinh ngạc hỏi, "Chu choa, Lạc Chi Dương, mày làm bậy, cây sáo này ...", y bỗng thấy Lạc Chi Dương liều mạng nháy mắt với y, làm y kinh ngạc, đảo mắt nhìn lên, đàng sau Lạc Chi Dương có ba người, ăn mặc kỳ dị, bộ dạng cổ quái, sáu con mắt dòm tựa hồ sắp thiêu đốt người ta. Giang Tiểu Lưu thót tim, lời nói sắp tuôn ra, y vội sửa lại: "Cây sáo này... Còn chưa bị mày phá hư sao, tao xưa nay chưa từng thấy mày dùng nó." Lạc Chi Dương thở ra nhẹ nhõm, cười nói: " Đây là của ông già tao cho tao đó!" Giang Tiểu Lưu mắng thầm: Ông già mày nghèo rớt mùng tơi, giỏi lắm sắm cho mày một cây sáo rẻ hơn rắm chó!". Miệng y lại thở ngắn than dài: "Ông già mày cưng chìu mày quá trời, hơn ông già to nhiều lắm, ổng chỉ sắm cho tao cây roi mây, ổng còn bực hổng có sức quất tao một roi chết queo cho rồi:" Lạc Chi Dương dòm y, gật gật đầu, rồi nói: "Đây là ba vị tiền bối tao mới làm quen được, vị này là Minh tiền bối, vị này là Thi tiền bối, còn vị này là Dương tiền bối, ai nấy đều có bản lãnh đánh lệch trời, nghiêng đất ráo trọi hết trơn đó." Giang Tiểu Lưu đầy một đầu những nghi cùng ngờ, nhưng y là con một quy công, giỏi nghề bẻo lẻo miệng lưỡi mua lòng khách chơi, y rạp mình, khom lưng cúi đầu chào họ, mắt lại đầy vẻ cười cợt, trong đầu y lại nghĩ trộm, ý hẳn Lạc Chi Dương nhất định đã quậy nên sự cố gì đây, bằng không, làm sao hắn lại có thể làm quen được với những quái nhân kiểu đó. Chợt y nghe Lạc Chi Dương dặn: "Giang Tiểu Lưu, bữa trước tao có tới Đàn Phương viện thổi sáo cho cô nương, lỡ bỏ quên bản nhạc, tao giờ đây phải đưa ba vị tiền bối này về nhà, mày giúp tao chạy một chuyến, tới đó lấy nó về giùm tao!" Giang Tiểu Lưu càng nghe càng thấy lạ, y còn chưa kịp hỏi lại thì Lạc Chi Dương đã vừa ra dấu tay, vừa xoay mình bước đi về phia ngược chiều với nhà hắn. Giang Tiểu Lưu suy nghĩ, tay vỗ vỗ vào gáy, rồi y giật mình hiểu ra. Lạc Chi Dương thổi sáo cho kĩ nữ, rõ là chuyện hoang đường, hắn nói muốn dẫn ba người về nhà, thế mà lại đi ngược chiều, rõ ràng không đưa họ trở về nhà. Về cây sáo phỉ thúy, Lạc Chi Dương bảo là của ông già hắn cho hắn, đúng là nói nhảm suốt. Suy ra, ba người nọ ước chừng là sai nha của quan phủ, cây sáo đó ắt hẳn một món tang vật, được Lạc Chi Dương nói bừa là vật quý tổ truyền, ba người này nhất định buộc hắn đưa về nhà đối chất. Ý nghĩ vừa nảy ra trong óc, Giang Tiểu Lưu ruột gan nóng như lửa đốt, y chạy đường tắt thẳng đến Lạc gia, hòng kịp giải thích trước cho Lạc Thiều Phượng, để khi hai bên đối chất, bạn hắn không bị lộ tẩy. Nhà bạn y ở một chỗ hẻo lánh cuối sông Tần Hoài, nhà lá hai gian với tường đất vây quanh. Y chạy một mạch đến trước nhà, mệt muốn tắt thở, cúi gập người xuống ho hai tiếng xong, y đang định đưa tay gõ cửa, chợt nghe đàng sau có người cười nói: "Thì ra là ở đây?" Giang Tiểu Lưu hốt hoảng, y quay đầu ngó lại, thấy gần bên là đám ba lão già y không rõ tên, đang đứng chắp tay, cùng kềm cặp Lạc Chi Dương. Gã này mặt mày sầu thảm, đang lặng lẽ hít vô một hơi thở. Giang Tiểu Lưu vội nói: "Chư vị tới nhanh quá xá, tui vừa mới từ Đàn Phương viện về, không có kiếm thấy khúc phổ, rồi phải cấp tốc chạy đến đây gặp lại chư vị... Một..." Y còn nhớ mà giữ kẽ, nói không tìm thấy khúc phổ, phòng có bị hỏi tới, tránh không bị lòi đuôi, Nguyên Minh Đấu xảo trá thành thần, lão thấy bộ dạng hai thằng nhỏ không bình thường, đã đoán được phần nào ẩn tình, nên lão vờ theo sau Lạc Chi Dương, lão chờ đến khi Giang Tiểu Lưu vừa chạy đi, liền dẫn Lạc Chi Dương dõi theo sau y. Thành thử, Giang Tiểu Lưu đã chẳng báo được tin, lại còn rước cáo vào chuồng gà, Lạc Chi Dương biết là khốn khổ nhưng cũng đành bó tay. Giang Tiểu Lưu không rõ khúc nhôi, y chỉ chăm chăm sắp đặt vở tuồng lừa bịp, diễn qua được một màn, y thấy bốn người đối diện ai nấy đều im ỉm, y trong lòng bỗng dưng nhoi nhói một cái, y cảm thấy có cái gì thật hết sức không ổn, nhưng hỏng trò tại chỗ nào, y lại nói không nên lời. Nhìn trở lại, y thấy tiểu tử Lạc Chi Dương nọ gục đầu thất chí, y chỉ có nước liên tục lắc đầu. "Đây là nhà của mi hả?" Minh Đấu mở miệng hỏi, "Tên mi là Lạc Chi Dương à? Lệnh tôn quý danh là gì?" Lạc Chi Dương giọng hết hơi: "Nhạc Thiều Phượng!" Thi Nam Đình "ủa" một tiếng, nói: "Nhạc Thiều Phượng? Tên này nghe quen quen!" Minh Đấu ngẫm nghĩ, nói: "Đích thực có một người trùng tên đó, hồi Chu Nguyên Chương mới dựng nước, cũng có một ông quan Tế Tửu cùng tên, ông này giỏi âm nhạc, là người chủ trì hiệu đính nhã nhạc của Đại Minh. Những cái gì 'Phi long dẫn', 'Phong vân hội' ... thảy đều là nhạc xu nịnh Chu Nguyên Chương. Về sau, chẳng hiểu vì sao mà ông họ Lạc đó từ quan thoái ẩn. Chẳng lẽ cùng là một người ư?" "Sao mà có được trùng hợp ly kỳ vậy?", Dương Phong Lai cười lạnh, nói, Cứ đi vào hỏi thì biết ngay thôi." Dứt lời lão bước đến, gõ cửa, không thấy trong nhà có người lên tiếng. Cửa không có khóa ngoài, bên trong cài then. Dương Phong Lai mất kiên nhẫn, lão ngầm vận kình trên tay, nghe 'cạch' một tiếng, then cài bên trong gẫy đôi, Thi Nam Đình sẽ nhíu mày, nói: "Dương Phong Lai, đây là nhà tư của dân dã" Dương Phong Lai còn đang chần chờ, Minh Đấu cười cười, kéo Lạc Chi Dương cùng đi vào, mấy người kia cũng đành phải vào theo. Nhưng thấy cửa gian nhà bỏ ngỏ, Minh Đấu đang định đánh tiếng, đột nhiên lão khụt khịt lỗ mũi, la lớn: "Hỏng rồi!" Phóng vèo một cái qua cửa, Lạc Chi Dương vừa trông qua đã muốn té xỉu. Dương Phong Lai cũng vọt tiến vào, lão cả kinh, kêu lên: "Ghê quá!’,’ nguyên là trong phòng nằm chình ình một tử thi, chết đã quá lâu, xác dĩ nhiên đã rữa nát, bốc mùi hôi thối. Khắp thi thể từ trên xuống dưới không một chỗ nào còn da thịt lành lặn, giống như đã bị dã thú cắn nát xé tan, máu thịt bầy hầy trên mặt đất, nhiều vũng máu loang lổ đã khô quánh từ lâu. --- hết chương bốn ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang