[Dịch] Linh Chu

Chương 15 : Xích Long. (2)

Người đăng: 

.
Trịnh Đông Lưu hiển nhiên là một thương nhân khôn khéo, đối với bất kỳ thương phẩm nào cũng cực kỳ quen thuộc, nếu không cũng không làm được chủ sự chi nhánh Ngân Câu phường. - Trọng đao! Phong Phi Vân nói. Trịnh Đông Lưu trong lòng kinh ngạc, vị Phong thiếu gia này thấy thế nào cũng giống như người tay trói gà không chặt, trọng đao hắn cầm lên được sao? Mặc dù nghi vấn đầy bụng, nhưng mà Trịnh Đông Lưu cũng là một thương nhân, một thương nhân khôn khéo tự nhiên hiểu được nên hắn cũng không có đem nghi ngờ trong lòng hỏi ra. - Trọng đao, nhẹ nhất đều là tám chín mươi cân, lại chia làm ba loại cấp bậc, tinh thiết đao, bảo đao, linh đao. Tin tưởng là loại cấp bậc binh khí tinh thiết đao này với ánh mắt tinh tường của Phong thiếu gia cũng là coi thường. Hôm nay Ngân Câu phường tổng cộng có hai thanh bảo đao thượng hạng rất nặng, có thể cho Phong thiếu gia lựa chọn. Trịnh Đông Lưu nói. Binh khí phân ba cấp bậc: binh khí, bảo khí, linh khí. Thượng hạng binh khí cũng là tinh thiết chế tạo, có thể một đao đem thiết đỉnh bổ ra, mà không tổn thương lưỡi đao. Nhưng là bảo khí cấp thấp nhất cũng có thể dễ dàng chặt đứt binh khí cao cấp nhất, cứng rắn vô cùng, chính là cùng với một ít loại kim loại đặc thù chế thành, hết sức quý báu. Về phần linh khí trên thì càng thêm hiếm, mỗi một vật cũng là thần khí uy lực kinh thiên động địa, coi như cầm mười thành trì để đổi cũng không người nào nguyện ý đổi. Bây giờ ở Linh Châu thành một linh khí cũng không có, binh khí cấp bậc linh khí thì chỉ có thể ở Ngân Câu phường mới có thể mua được. Trịnh Đông Lưu dẫn Phong Phi Vân đi đến tầng thứ năm ở Ngân Câu phường! Càng đến phía trên, binh khí phẩm chất càng cao, thủ vệ cũng càng nghiêm ngặt. Đệ nhất chuôi trọng đao cấp bậc bảo khí, được hai hộ vệ cho mang tới, toàn thân tối đen, thân đao dài chừng hai thước, lưỡi đao chiều rộng như cánh cửa, lưỡi đao dày đều khoảng nửa chưởng tay, phía trên có khắc thú văn, tản ra một cỗ hàn khí, giống như hàn băng đánh lên thành chiến đao vậy. Đây mới thực là hàn khí, làm người không nhịn được rùng mình. - Chuôi bảo đao này tên là Man Nha, nặng ba trăm bốn mươi hai cân, chính là huyền thiết ở dưới biển sâu chế tạo nên, đao phong băng hàn, một đao chém đứt cổ người, có thể trong nháy mắt đông cứng máu người, vì vậy sau khi giết người, trên thân đao cũng không hề dính máu. Trịnh Đông Lưu đem một đấu nước, trực tiếp đổ xuống trên thân đao, nhất thời phát ra thanh âm "Xuy xuy", nước còn không có rơi xuống thân đao, đã bị đóng lại thành một tầng băng. - Chuôi đao này giá bán là ba nghìn mai kim tệ. Một mai kim tệ thì bằng một trăm mai ngân tệ bằng một vạn mai tiền đồng. Một kim tệ cũng đã đủ một gia đình người bình thường sống một năm, bởi vậy có thể thấy được ba ngàn mai kim tệ tuyệt đối là một khoản tiền lớn, ở trong mắt người bình thường chính là một tài sản kếch sù. - Hảo đao! Phong Phi Vân vỗ tay khen, tiện đà lại là lắc đầu, nói: - Chỉ tiếc là đao này thật sự quá lớn, có hay không thân đao nhỏ hơn một chút? Phong Phi Vân cũng không đề cập tới giá tiền, rất hiển nhiên ba ngàn mai kim tệ đối với hắn mà nói căn bản không có áp lực. - Có! Trịnh Đông Lưu dặn dò người đem chuôi bảo đao thứ hai mang lên! Chuôi đao thứ hai có lẽ chỉ dài có ba thước, thân đao có thể rộng như mu bàn tay vậy, bày biện ra xích hồng sắc thái, phong cách cổ xưa, lấy tay sờ ở trên thân đao còn có một luồng cảm giác ấm áp. Trên thân đao lộ ra vẻ chất phác tự nhiên, lưỡi đao có vẻ hơi thô ráp, còn có một lỗ hổng, bảo đao này một chút tinh xảo cũng không có. Trịnh Đông Lưu thở dài, nói: - Chuôi đao này tên là Xích Long, chất liệu tương đối đặc thù, trải qua giám định thế nhưng bên trong ẩn chứa chín loại khoáng sắt hiếm thấy, mặc dù chiều dài cũng là ba thước, nhưng lại nặng đạt hai trăm bốn mươi cân, quả thực làm người kinh ngạc. Sau khi thấy chuôi đao này, trong đôi mắt Phong Phi Vân hiện lên một vẻ khác thường, lập tức đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên thân đao, trong lòng mừng rỡ, căn cứ trực giác của hắn, chuôi đao này mặc dù trông vẻ ngoài kém một chút, nhưng mà uy lực tuyệt đối ở trên một thanh đao thì gấp mười lần trở lên. Hắn có thể cảm giác được linh khí hình như đang chuyển động trong đao, loại cảm giác như vậy hết sức tinh xảo, trừ hắn ra, những người khác sợ rằng đều không thể nhận thấy được một tia linh khí nào. - Đây là một thanh đao cấp bậc linh khí, chỉ có điều thân đao bị gãy, toàn bộ linh khí bên trong hình như thoát ra ngoài hết, cho nên mới không có người nào có thể biết được nó đã từng là linh khí Ngón tay của Phong Phi Vân mò tới nơi gãy đoạn, trong lòng đã có quyết định. Mặc dù là một thanh linh khí gãy đoạn, nhưng mà uy lực của nó cũng không có bảo khí bình thường nào có thể so sánh được. Phong Phi Vân im lặng, giấu vẻ mặt rồi thu tay về, gật đầu, nói: - Chuôi đao này hợp ý ta, Trịnh chủ sự, đao bán thế nào? - Năm ngàn mai kim tệ. Trịnh Đông Lưu dĩ nhiên cũng biết chuôi này là đao bất phàm, nhưng hắn cũng không biết vì sao bất phàm, sở dĩ sau khi báo ra cái giá tiền này, trong lòng vẫn là bồn chồn, khóe mắt khẽ liếc về Phong Phi Vân. Đoạn đao này vốn là linh khí tàn binh, giá trị tuyệt đối vượt qua năm vạn kim tệ, Trong lòng Phong Phi Vân cười thầm Trịnh Đông Lưu không biết hàng, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ chần chờ, nhíu mày nói: - Trịnh chủ sự, ngươi đây là chặt giá ta a! Năm ngàn mai kim tệ cũng đủ vốn để thiếu gia chơi năm ngàn mỹ nhân đứng đầu, một thanh phá đao trị giá năm ngàn kim tệ, đây không phải là cướp ah? Trịnh Đông Lưu cười nói: - Phong thiếu gia cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp? - Ba ngàn mai kim tệ. Phong Phi Vân nói - Được, cứ định như vậy. Trịnh Đông Lưu giống như sợ Phong Phi Vân bỏ đi vậy, một tiếng liền đồng ý, trên mặt đều cười lên như hoa, ba ngàn mai kim tệ đã so với dự đoán của hắn cao hơn gấp đôi. Thấy Trịnh Đông Lưu đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng Phong Phi Vân thầm than, xem ra chính mình cho giá tiền quá cao, nhưng mà ba ngàn mai kim tệ mua một thanh đoạn đao cấp bậc linh khí, Phong Phi Vân đã là được lợi lớn. Trịnh Đông Lưu cũng là so với Phong Phi Vân cười vui mừng hơn, còn riêng biếu tặng một bộ tinh thiết vỏ đao, hoa văn điêu khắc hoa lệ, lộ ra vẻ tương đối quý giá. - Phong thiếu gia, đao này có cần ta phái người đưa đến chỗ ở của ngươi? Xích Long bảo đao nặng đạt hai trăm bốn mươi cân, Trịnh Đông Lưu tự nhiên nghĩ rằng Phong Phi Vân cầm không nổi, cho nên mới hỏi lời này. - Không cần. Sau khi Phong Phi Vân đem kim phiếu thanh toán, đưa tay ôm xích hồng bảo đao trong tay cầm đi, sau đó liền trực tiếp xoay người xuống lầu. Trịnh Đông Lưu khiếp sợ theo dõi hắn đi xuống lầu thang, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, lẩm bà lẩm bẩm: "Chuyện lạ, chuyện lạ, người ngu ngốc trong truyền thuyết dĩ nhiên là một cao thủ, có ý tứ, có ý tứ, xem ra phải lập tức đem tin tức kia bán cho Phong Tùy Vũ, tất nhiên có thể bán ra một cái giá tốt.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang