[Dịch] Liệp Quốc
Chương 46 : Thành đạt rồi !
Người đăng: taroihung
.
Lúc Hạ Á đi ra khỏi hang động, trên lưng đã cõng theo một cái bao quần áo lớn hơn thân hình của hắn vài chục lần. Hắn dứt khoát đem hơn phân nửa da của con rồng lột xuống, lấy tất cả các thứ như răng rồng, vảy rồng, gân rồng toàn bộ nhét hết vào trong túi quần áo làm từ da rồng.
Một đống nặng như thế, cũng chỉ có loại quái thú có sức mạnh quái dị như hắn mới cõng đi được.
Nhìn thấy "ốc sên" Hạ Á đi ra, kẻ đáng thương lúc này mới an tâm, nhưng Tatara ở bên cạnh, hai chân đã bắt đầu giống như bị bệnh sốt rét, trừng mắt nhìn Hạ Á, trong lòng suy xét, ta nên làm thế nào để đối mặt với tên tiểu tặc này đây?
Đi tới giết hắn?
Cái này tất nhiên không được! Tên tiểu tặc này hình như có quan hệ không tầm thường đối với công chúa. Cho dù không nói tới lý do này, với khí lực của tên tiểu tặc, chỉ sợ hắn dùng đầu ngón tay cũng đủ đem mình bóp chết.
Huống hồ, vừa rồi chính bản thân mình bóp cổ tên người man rợ này, vạn nhất cái tên dã man kia tìm mình tính sổ thì làm sao bây giờ? Toàn bộ xương cốt trong người mình, chỉ sợ không đủ để hắn tung ra tới một quyền...
Mối thù đoạt áo ở trong Dã Hỏa trấn, chắc là không cách nào đòi lại được.
Nghĩ tới đây, Tatara rất đau buồn, thở dài một hơi.
Khí lực của Hạ Á tuy rằng rất lớn, cõng một bao quần áo to như vậy đi ra, hầu như là đem nửa con rồng đóng gói lại, thế nhưng bước chân vẫn trầm trọng, đang muốn mở miệng nói chuyện với kẻ đáng thương, thì bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh vọt tới, nhào tới trên người hắn, ôm lấy một chân của hắn.
Di?
Chính là cái tên biết ảo thuật!
Tatara ôm lấy chân của Hạ Á. Từng dòng nước mắt, từng dòng nước mũi tuôn ra. Thái độ cung kính vô cùng, thân mật tới cực điểm: "Anh hùng a! Đa tạ người đã cứu ta ra từ dưới miệng của con rồi! Ân tái tạo này không biết làm thế nào để báo đáp. Xin người hãy tiếp nhận một lạy cảm kích của ta!"
Nói xong. Hắn còn thuận tay lấy quần của Hạ Á đễ chùi nước mắt nước mũi.
Hạ Á cũng có chút khó hiểu. Ta từ lúc nào lại cứu mạng hắn? Vừa rồi chính là bản thân hắn một mình chạy xuống núi sau đó còn nhào tới người của ta mà?
Bất quá... Đã có người cho thì sao mình không nhận...
Hạ Á nhìn chằm chằm vào hai mắt Tatara : "Ngươi xác định thật sự là muốn báo ân?"
"Đương nhiên!" Tatara nhìn thấy thần sắc Hạ Á ôn hòa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, người cười là người không đánh, ta cung khí như thế, ngươi chắc là sẽ không có ý định tìm ta tính sổ đâu.
"Tốt! Nếu là ta đã cứu ngươi, dự theo quy củ của Dã Hỏa nguyên, như vậy ngươi chính là tù binh của ta rồi! Trước khi ngươi có thể chuộc thân, ngươi bị tính là người hầu của ta." Nói xong, Hạ Á nhếch miệng cười, trở tay đem bao quần áo trên người tháo xuống ném cho Tatara: "Xách hành lý cho lão gia mau!"
"Ta..." Tatara chỉ cảm thấy một tòa núi nhỏ đè lên trên người, trước mặt tối sầm: "Cứu mạng a..."
Thương cảm cho Tatara trực tiếp bị đè bên dưới bao quần áo, ra sức thở dốc, Hạ Á cũng không để ý liền chạy tới bên cạnh kẻ đáng thương, cười híp mắt nhìn đối phương.
Kẻ đáng thương vừa nhìn thấy Hạ Á, liền nghĩ tới hoàn cảnh vừa rồi ở hang động, trông thấy bộ dáng trần truồng của tên hỗn đản này... Còn có cái 'hung khí' dọa người kia nữa... Nghĩ tới đây, mặt của kẻ đáng thương liền nóng lên, trong lòng kinh hoàng, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nỗi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Á.
"Ta có món đồ tốt dành cho ngươi." Hạ Á vừa nói vừa tháo cái túi da ở bên hông (cũng là làm bằng da rồng ), sau đó khom lưng vén ống quần của kẻ đáng thương lên.
Kẻ đáng thương hét lên một tiếng, ra sức nhảy lùi về phía sau: "Ngươi! Ngươi làm gì! !"
Tiếng thét chói tay của kẻ đáng thương liền kinh động tới Tatara đang bị đè dưới bao quần áo, Tatara vừa nhìn thấy, nhất thời trước mắt hoàn toàn biến thành một màn đen!
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi! Cái tên dã man kia phi lễ công chúa! Thần a! Ta phải làm gì đây! !
Công chúa đương triều bị người ta phi lễ trước mặt ta, ta hẳn là phải đứng lên dùng danh nghĩa của chính nghĩa ngăn cản hành vi phạm tội này! Thế nhưng... Thế nhưng ta làm sao dám a? Tên tiểu tặc này chỉ phất tay là có thể đánh cho ta tàn phế.
Nếu hắn thật sự muốn làm thế, nói không chừng sau đó còn giết người diệt khẩu a!
Không được không được ... Chi bằng, ta tới đó giúp hắn một tay? Hắn muốn xxx công chúa, ta tới giúp hắn đẩy cái mông? (DG : >.<, ta đầu hàng !)
Phi phi phi! ! ! ! Ta là ma pháp sư a, thế nào lại có thể tiếp tay cho việc làm ti tiện tà ác này... Quá tà ác ! Quá đê tiện !
Thế nhưng, thấy chết không cứu? Đó cũng là một tội lớn a! !
Nhất thời, đóng cọc thiêu sống, treo cổ, chém đầu... Một loạt hình phạt đáng sợ ùn ùn kéo vào trong não hắn.
Thương cảm cho tên ma pháp sư, trong lòng hắn nhân thần giao chiến, không ngừng run rẩy.
"Lộn xộn cái gì!" Hạ Á vươn tay đè kẻ đáng thương ngồi xuống đất, cả giận nói: "Đừng lộn xộn, để ta xem vết thương trên chân ngươi !"
Nói xong, hắn nắm lấy ống quần của kẻ đáng thương xé toạt .
( may là chỉ là ống quần.) kẻ đáng thương xác định là Hạ Á không có cử động nào khác thường, trong lòng mới thoáng an tâm, thế nhưng tim vẫn đập nhanh như cũ, cảm giác được hai chân bị tên dế nhũi này nắm trong tay, nhất thời một cổ tê tê dại dại từ dưới chân truyền lên, tiến thẳng vào trong lòng nàng, nhất thời thân thể của nàng mềm nhũng, ngay cả tâm lý cũng mềm nhũng ra...
Hạ Á lấy ra cái túi da, từ bên trong đổ ra một ít chất dịch màu đỏ xanh, quét lên miệng vết thương trên bắp chân của khẻ đáng thương.
"Đây là máu rồng!" Hắn cười hắc hắc: "Ta vừa mới phát hiện nó có thể trị thương! Ngươi xem vết bỏng trên người ta, đều đã lành hết, đây là hiệu quả mà vừa rồi ta xoa máu rồng lên người! Cáp! Ngươi xoa một ít, vết thương rất nhanh sẽ khép lại, hơn nữa nếu ngươi vẽ lên chổ khác, sau đó... nó có thể sẽ cứng như sắt nga!"
Nói hết, trên mặt hắn hiện ra nụ cười quỷ dị: "Chúng ta đều là nam nhân, chắc không cần ta phải nói rõ ra là nên dùng nó như thế nào a? Hắc hắc!"
Kẻ đáng thương dù sao cũng vẫn còn khá trong sáng, những lời nói của tên dế nhũi này thật sự không hiểu, có chút mù mờ nhìn Hạ Á, hoàn toàn không rõ ý định của hắn.
Hạ Á nhìn thấy người kia không chịu tiếp nhận, trong lòng không khỏi thất vọng, nghĩ thầm tên gia hỏa này quá mức ngu xuẩn, với lại hắn quá mức xấu xí, hơn phân nửa nữ nhân là sẽ không coi trọng hắn, cho hắn xoa cái ... cứng như sắt, cũng sẽ không có chổ dùng tới, thật là lãng phí.
Suy nghĩ một chút, sau khi quét máu rồng lên vết thương trên chân kẻ đáng thương, liền đem túi da cất vào trong người.
Hắn rút cánh tay về, nhưng lại phát hiện kẻ đáng thương đang ngơ ngẩn nhìn mình, vẫn còn chưa rút chân về, sóng mắt có chút cổ quái, ánh mắt cũng khác thường, làm cho Hạ Á trong lòng có chút cảm giác dị thường, sửng sốt một hồi, sau đó đưa tay lên lau khuôn mặt: "Trên mặt ta có dính cái gì sao?"
( đồ ngốc... )
Kẻ đáng thương lập tức giật mình tỉnh lại, mặt đỏ lên rút chân về, ôm lấy đầu gối ngồi một chổ, không dám nhìn vào ánh mắt của Hạ Á, trong lòng rối loạn cực kỳ, cũng không biết là ngỡ ngàng hay là xấu hổ, hoặc là có vài phần buồn bực vì tên dế nhũi này quá ngu.
Nhưng rất nhanh, nàng cảm giác được từ chổ vết thương ở chân truyền tới một trận tê ngứa, cúi đầu nhìn xuống, thì thấy vết thương nhiều ngày chưa lành kia, quả nhiên là đang cấp tốc khép miệng, da thịt chậm rãi sinh trưởng ra lại, máu thịt mơ hồ, lớp vảy máu cũng bị bóc ra...
Kẻ đáng thương rốt cục cũng có phản ứng trở lại.
"Máu, máu rồng? Ngươi cho ta dùng chính là máu rồng?" Nàng có chút kích động: "Máu rồng là một thứ quý giá, ngươi cư nhiên cho ta dùng?"
Hạ Á cười hắc hắc, trong lòng lại thầm nghĩ, ông đây toàn thân đã tắm qua mấy lần, trong túi này vẫn còn khá nhiều, còn thừa lại cho ngươi một chút, cái này có tính là bao?
Phía sau bỗng truyền tới tiếng rên rỉ của Tatara.
"Cái tên... Tôn kinh đại nhân, nếu như ngài không phiền, xin, xin đem thứ trên người của ta nâng lên... Ta, ta sắp bị đè chết đây..."
Hạ Á nhíu mài, đi tới gần hắn đem cái bao quần áo nhấc lên, nhìn tên ma pháp sư bị đè còn có nửa cái mạng này: "Thật vô dụng, ngươi so với tên người hầu trước đây của ta còn ăn hại hơn."
Tatara trong lòng giận dữ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kính cẩn lắng nghe: "Ngài, người hầu của ngài trước kia là..."
"Ân, hắn gọi là Aokesi, là một địa tinh."
Ta...
Tatara tức muốn hộc máu.
Ta là ma pháp sư cao quý a! Cư nhiên không bằng một địa tinh? !
Hắn bò dậy, xoay đầu nhìn trái phải một chút, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên! !
Cái tên ma pháp sư cuối cùng bị A Đạt giết, thi thể đang nằm cách đấy không xa!
Tatara lập tức chạy vội tới, hai tay mò vào trong ngực ma pháp sư sờ soạng một hồi, đầu tiên là hắn vô cùng cẩn thận lấy xuống mai huy chương ma pháp sư, sau đó đem chiếc nhẫn phong hệ ma pháp trong ngón tay ma pháp sư tháo ra, cuối cùng còn lục soát tìm được một cái túi nho nhỏ bằng da hươu, bên trong là một đống vụn vặt chai chai lọ lọ gì đó.
Tatara hoan hô một tiếng, bản lĩnh của hắn tuy rằng thấp, thế nhưng hắn lại có cặp mắt của ma pháp sư, liếc mắt liền nhận ra, những thứ này chính là trang bị thượng đẳng mà ngay cả đối với ma pháp sư cũng là cực kỳ khó đạt được!
Chỉ cần chiếc nhẫn phong hệ ma pháp này, giá trị của nó cũng đã hơn một vạn kim tệ! ! Mà mấy cái chai chai lọ lọ trong túi da hươu kia, hơn phân nửa là một ít rất hiếm các loại ma pháp tài liệu, còn có ma pháp quyển trục!
Cuối cùng hắn thậm trí còn thu được hai viên ma hạch.
Đang lúc hân hoan, thì hắn phát hiện một cái bóng to lớn trên mặt đất bao phủ lấy mình, vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Á đã đứng ngay phía sau lưng, cười tủm tỉm nhìn bản thân hắn.
"Tìm được đồ tốt ư? Ngươi hiện tại là người hầu của ta, tất cả những thứ phát hiện được, đều thuộc về ta nga!" Hạ Á cười ra một bộ dáng rất hòa nhã: "Nhìn ngươi là biết thiếu kinh nghiệm rồi, ai... Đừng quên đem quần áo của hắn lột sạch, còn có đôi giầy kia cũng không được bỏ sót."
Tatara: "... ..."
※※※
Ở trên núi nghĩ nghơi cho tới lúc trời chạng vạng, Hạ Á chờ cho vết thương trên chân của kẻ đáng thương lành hẳn, mới vỗ vỗ cái mông đứng lên, hai tay vỗ vào nhau, hưng phấn hô to: "Được rồi! Lần mạo hiểm này thành công mỹ mãn, về nhà nào! !"
Ân, Hạ Á đại gia ta ngày hôm coi như là đã thành đạt, lão gia hỏa từng nói, nam nhân ngoài việc cần có tiền, còn phải có nữ nhân, mới phù hợp với thân phận đại gia.
Trong Dã Hỏa trấn... Sofia đại thẩm tuy rằng xinh đẹp, thế nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn, được rồi, hình như nàng có một cô cháu gái, cùng Sofia đại thẩm rất giống nhau, cũng tay chân to lớn, mông to ngực bự...
Hôm nay đại gia ta đã phát tài, khi trở về trấn ta sẽ đi cầu hôn nàng! Hanh hanh! !
Lão gia hỏa còn nói một câu nghe rất đúng a.
"Nam nhân không có tiền thì còn có thể là xử nam, thế nhưng nam nhân đã có tiền thì chắc chắn không còn là xử nam." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện