[Dịch] Liệp Quốc
Chương 26 : Trực tiếp đối mặt
Người đăng: taroihung
.
Trên bình nguyên, một đội ky mã đang từ hướng đông nam phi nhanh lại đây, khoảng chừng bảy tám con ngựa, trên đường chạy tới, cát bụi tung bay phía sau người bọn họ. Nhìn kỉ lại thì chỉ có ba con ngựa là có người cưỡi, mấy con ngựa khác chỉ là ngựa dự bị.
Nhìn đội hình của họ, một con chạy phía trước làm đầu lĩnh, phía sau thì chia đều hai bên làm thành một hình chóp.
Vừa lúc đội kỵ mã xuất hiện ở xa xa, đám địa tinh lập tức bất an kêu to ouke ouke, vương phi tiên sinh rất nhanh liền thưởng cho bọn chúng vài cái sống đao, thế nhưng ngay cả bản thân nó cũng đang rất sợ, nhìn Hạ Á một cách bất an.
Hạ Á xiết chặt đai lưng, đem kẻ đáng thương ấn sâu vào trong khối nham thạch, trầm giọng nói: "Nếu ta không gọi ngươi, thì ngươi đừng có đi ra!"
Quay đầu nhìn chằm chằm vương phi tiên sinh, trừng mắt: "Cả ngươi cũng vậy!"
"Thế nhưng. . ." Kẻ đang thương rõ ràng là đang rất hoảng sợ và lo lắng: "Những người đó sẽ giết chết ngươi!"
"Không nhất định." Hạ Á ánh mắt chớp động: "cũng có thể chỉ là một đội ngũ mạo hiểm tình cờ đi ngang."
"Nhưng. . ." Kẻ đáng thương cắn răng: "Bọn họ nhất định là đám người tàn sát cái bộ lạc địa tinh kia, ngươi cũng biết rõ như thế mà!"
"Tin tưởng ta, chưa hẳn là sẽ không có đường sống!" Mí mắt Hạ Á nhất thời rủ xuống, trong ánh mắt dường như xuất hiện một tia hung quang của loài dã thú.
Tên địa tinh bị dùng làm mồi vẫn còn đang giãy dụa ở phía trước. Nó không còn khí lực nửa, sợ hãi cộng với mất máu quá nhiều làm cho nó đã nhanh ngất đi. Thế nhưng khi nó nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền lại, tên địa tinh này lập tức thanh tỉnh lại rất nhiều, nó liều mạng kêu hét chói tai.
Mục tiêu của đội kỵ mã rất nhanh được xác định, hiển nhiên là đang chạy thẳng tới nơi này.
Đội ngũ kỵ mã chạy nhanh về phía này cách còn khoảng chừng một trăm bước, thế nhưng không có dừng lại, mà cũng không có lao nhanh về phía trước. Mà là bổng nhiên hảm đầu ngựa, giảm dần tốc độ, dọc theo cánh của khu vực này mà chạy. Rất hiển nhiên bọn người kia vô cùng cảnh giác và có rất nhiều kinh nghiệm. Bọn họ không đơn giản là chạy thẳng tới, hoặc là xuống ngựa, mà là chạy xung quanh khu vực này, cùng lúc duy trì tốc độ, Bọn họ muốn tìm hiểu rõ đối phương cũng như bảo trì một khoảng cách an toàn nhất định.
Những kỵ sĩ này không chế ngựa mười phần hoàn hảo. Đang chạy nhanh mà muốn chuyển hướng thật sự không phải chuyện đùa, thế nhưng những người này chỉ nhẹ nhàng điều khiển đầu ngựa, chạy vòng quanh tên địa tinh bị dùng làm mồi khoảng một bửa cơm công phu, liền giảm dần tốc độ, dừng lại ở một khoảng cách khá xa.
Kỵ sĩ đi đầu là một người cưỡi con ngựa màu đen, thân thể ngựa cao to hùng tráng, cho dù là ở chợ mua bán ngựa của Dã Hỏa trấn cũng là một thượng phẩm lương mã hiếm thấy. Tất cả ngựa đều trang bị giống nhau, bên hông buộc túi đồ vật, túi nước, còn có cung tiễn và vũ khí. Về phần ngựa dự bị còn có treo thêm vài bao quần áo cùng dụng cụ sinh tồn ngoài dã ngoại. Rất hiển nhiên bọn người kia đều đã chuẩn bị rất kỷ mới tới nơi này.
Đi đầu là một kỹ sĩ có mái tóc ngắn và thưa, xoắn lại thành từng lọn. Khuôn mặt mang nét điển hình của người Byzantine, thân hình cao lớn, ngồi trên lưng ngựa, lưng dựng đứng thẳng tấp, cầm trong tay một thanh thật dài mã đao, đôi mắt toát ra nhãn thần sắc bén như đao, hung hăng nhìn tên địa tinh đang đứng ở giửa. Hắn mặc trên người mộ bộ thượng đẳng kỵ sỉ bì giáp, một loại bì giáp chuyên dùng cho kỵ binh, phía sau lưng mang một thanh cung của quân đội, hai ống tên chứa đầy nhạn linh tiễn (tiễn có chóp đuôi gắn lông nhạn) treo ở hai bên hông ngựa. Hai cánh tay của hắn để trần, bắp thịt to lớn, da ngăm đen có chút thô ráp, ngón tay thô to, trên dưới cả người tràn ngập khí chất tinh hãn.
"Một con địa tinh? Hừ. . ." trên mặt tên kỵ sĩ toát ra một nụ cười khinh thường.
"Đội trưởng, đằng sau vách nham thạch kia có người, cách thật xa ta đã có thể ngữi thấy mùi, ha ha!" Một kỵ sĩ ở phía sau lớn tiếng cười, trong giọng nói của hắn còn mang theo một tia cuồng vọng. Người kỵ sĩ thứ ba thì trái lại, tay nhanh chóng rút cung lấp tên, vẻ mặt đề phòng.
Kỵ sĩ đi đầu cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng đạp vào bụng ngựa, thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước, khi đến gần một chút, mắt hắn không có nhìn vào tên địa tinh đã bị dọa xỉu trên mặt đất, mà là chăm chú nhìn chằm chằm khối nham thạch nơi bọn người Hạ Á ẩn thân, nắm chặt mã đao trong tay nói: "Ra đi!"
Hạ Á từ phía sau đi vòng qua khỏi khối nham thạch, bước nhanh đi tới, hai bên cách khoảng chừng năm mươi bước thì mới dừng lại, lúc này, tên địa tinh bị dùng làm mồi đang nằm giửa hai người.
"Người mạo hiểm ? Hay là đạo tặc?" kỵ sĩ nhìn sơ qua Hạ Á, thấy Hạ Á vóc người cao to còn có một cái ngoài ý muốn của hắn chính là trên tay Hạ Á còn mang theo chiến phủ và cự thuẩn-- theo kinh nghiệm của hắn, hai kiện vũ khí này tuy rằng là hoàn mỹ, nhưng lại có chút không thực dụng: những chiến sĩ chân chính giàu kinh nghiệm sẽ không xài mấy cái vũ khí to nặng như thế này, cho dù là một số chiến sĩ lấy sức mạnh làm chủ đạo, cũng sẽ không chọn vũ khí lớn như thế. Vũ khí càng lớn càng nặng, tuy rằng có thể gia tăng mạnh lực sát thương, thế nhưng lại ảnh hưởng tới sự mẫn tiệp của động tác, hơn nửa cầm vũ khí nặng rất nhanh hao tốn thể lực, bất lợi khi giao chiến kéo dài.
Chỉ có mấy tên ngu xuẩn thích khoa trương mới chọn loại vũ khí vừa to vừa nặng này.
"Ta là một người săn ma." Hạ Á lớn tiếng trả lời, hắn phát hiện đối phương nhìn chăm chăm vào vũ khí của mình, cố ý đem tấm thuẫn bài giơ cao thêm một chút.
"Người săn ma?" kỵ sĩ kia cười cười, bất quá hình dáng tươi cười lại toát ra sát khí: "Một người săn ma đi tới bình nguyên màu đỏ này để làm gì, ở đây chỉ có bọn địa tinh và thực thi quái."
"Đó là chuyện của ta." Biểu hiện của Hạ Á là tương đối cứng rắn-- tại dã ngoại, nếu như ngươi làm ra vẻ mềm yếu, như vậy sẽ càng cho địch nhân cho rằng rất dễ ức hiếp ngươi: "Các ngươi là ai?"
Kỵ sĩ không có trả lời, hắn thu hồi ánh mắt của mình, nhìn sang tên địa tinh, tất nhiên là hắn lập tức nhìn ra dụng ý của Hạ Á : "Ân, ngươi đang dùng nó để làm mồi? Đáng tiếc, máu của địa tinh quá hôi, sợ rằng rất khó hấp dẫn thú săn tới. Hơn nữa ngươi cắt vết thương quá nhỏ, không đủ máu tươi."
Khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười độc ác: "Để ta giúp ngươi, đồ con gà."
Nói xong, hắn rất nhanh từ trên yên ngựa rút ra một thanh đoản mâu, vừa cầm mâu trong tay, cả người tên kỵ sĩ nhất thời toát ra một cổ sát khí màu tím, loại sát khí màu tím này hiển nhiên là phải trải qua không biết bao nhiêu lần chiến đấu đẫm máu mới luyện thành, hắn ngồi trên yên ngựa mãnh liệt ngã lưng ưỡn eo, một tư thế chỉnh tề rất đúng tiêu chuẩn của động tác ném mâu!
Âm thanh xé gió bén nhọn truyền tới, thanh đoản mâu hóa thành một đạo bạch quang bay về phía địa tinh!
Hạ Á vừa thấy động tác của đối phương, nguyên bản cặp mắt trợn tròn sau đó híp lại, rất nhanh bước tới trước một bước, tay trái vung lên, đem cự thuẩn ném tới. . .
Phanh! ! !
Mũi của đoản mâu đập lên trên tấm chắn bắn ra một chuỗi ánh lửa chói mắt, mặc dù trời vẫn còn sáng, thế nhưng chuỗi ánh lửa nọ vẫn rất rõ ràng!
Tên địa tinh kia vừa thấy một đạo bạch quang bắn về phía mình thì đã sợ tới ngất xỉu, nhưng lúc nghe thấy tiếng nổ, mở mắt ra hắn thấy cự thuẩn của Hạ Á đã chặn được đoản mâu, nhất thời hét ầm lên.
"Di?" trong ánh mắt của vị kỵ sĩ phát ra một tia dị sắc. Người kia cư nhiên có thể ném ra cự thuẩn ngăn chặn đoản mâu của mình?
Hạ Á vội vàng lướt tới trước, chạy tới trước mặt của địa tinh, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vị kỹ sĩ một mặt nhanh tay nhặt lấy cự thuẩn của mình.
Một vết lỏm được tạo thành bên trên cự thuẩn, chổ bị đoản mâu đâu vào còn lưu lại một lổ thủng nhỏ nhưng rất sâu! Điều này làm cho Hạ Á trong lòng rất đau -- đây chính là trang bị tốt nhất từ trước tới giờ mình có được a.
"Người săn ma, bản lĩnh không tồi." giọng nói của vị kỵ sĩ mang theo một tia âm trầm, lần này hắn nắm chặt mã đao trong tay hơn nữa: "Thế nhưng ngươi đã khước từ ý tốt của ta!"
"Cho dù nó là một địa tinh, thế nhưng nó lại là tác tác của ta." Hạ Á ngẩng đầu lên nói: "Nếu như ngay cả chiến lợi phẩm của bản thân mình mà còn không bảo vệ được, thì không xứng để lăn lộn tại Dã Hỏa nguyên."
"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi." Kỵ sỉ điều khiển ngựa đi quay tại chổ: "Ngươi là từ hướng nam đi tớ đây? Có hay không nhìn thấy người khác?"
Hạ Á lắc đầu: "Ta chỉ nhìn thấy các ngươi."
"Hừ." Kỵ sĩ cười nhạt một tiếng: "Thực sự?"
Hạ Á không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
"Được rồi." Kỵ sĩ lẩm bẩm một câu, ánh mắt hắn bổng nhiên trở nên khát máu: "Giết chết hắn."
Mệnh lệnh của hắn vừa hạ xuống, một tên kỵ sĩ từ phía sau đã vọt tới! Móng ngựa mới chạy được hai bước, kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng đã đem mã đao vung lên, lúc móng ngựa tung bay, người trên ngựa rất nhanh hạ sát thân thể xuống, nhân mã hợp nhất, mã đao sắt bén cầm trong tay, trên lưỡi đao vẫn còn lưu lại vết máu loang lỗ! Dưới ánh nắng mặt trời, cư nhiên lại xuất hiện một cổ lành lạnh khí làm cho người phát run! !
'Vù' một tiếng ! người đến, ngựa đến, đao đến! !
Kỵ sĩ kia rất nhanh vọt tới trước mặt Hạ Á, mã đao vung lên, liền sau đó bổ xuống!
Kẻ đáng thương đang trốn ở phía sau khối nham thạch sợ đến hai chân bủn rủn!
Lúc đối phương xông tới, đôi mắt của Hạ Á cũng đã khép lại thành hai cái kẽ hở, bên trong ẩn hiện hàn quang, một chân của hắn bám chặt vào đất một chân lui về một bước, vẫn như cũ giử nguyên thân mình đối mặt với người ngựa đang chạy nhanh tới, nhưng lại cố ý hơi nghiêng về phía trước, đem trọng tâm hạ thấp. . .
Phanh! ! !
Một tiếng va chạm nặng nề, người và ngựa đan xen nhau, chỉ thấy khi hàn quang của mã đao vọt tới trên người Hạ Á, trong nháy mắt, hắn bổng nhiêu giơ cự thuẩn lên che chở lấy thân mình!
Kỵ sĩ kia nguyên bản rất tinh hãn, hơn nữa lại còn có ngựa trợ lực, nhân mã hợp nhất sức mạnh vô cùng mãnh liệt, liền thấy tấm chắn trong tay Hạ Á bị va chạm mà bay ra, tấm chắn đang bay trên không nhất thời cũng bị nứt bể ra làm hai!
Thân thể Hạ Á kịch liệt run rẩy, bị một con ngựa chạy nhanh từ xa lại đụng phải, hắn thật sự có chút ăn không tiêu, chỉ cảm thấy ngực tắc nghẻn, hô hấp không thông, cánh tay cầm tấm chắn nọ đau nhức, toàn thân chấn động, mắt có chút hoa lên.
Thế nhưng hắn vẫn làm ra một cái động tác.
Hắn tận lực làm ra một cái động tác nghiêng người, đem thân thể xoay hơn nửa người, sau đó dùng lưng dán vào bên hông con ngựa đang chạy nhanh qua, hắn thậm chí cảm giác được chân của đối phương cùng với yên ngựa chạm sát vào lưng mình, sau đó Hạ Á bỗng nhiên rống lớn một tiếng, dùng toàn lực chàng về phía sau!
Một tiếng hí dài của ngựa, kỵ sĩ đang ở trên lưng ngựa nhất thời cảm giác được ngựa dưới thân mình lảo đảo, sau đó ầm ầm ngã xuống!
Hạ Á tận lực chàng một cái, cư nhiên đem một con ngựa đang chạy nhanh chàng ngã, thế nhưng chính hắn cũng không dể chịu, khí lực toàn bộ tản ra, nhất thời có chút hụt hơi, chỉ là lúc này hắn không thể thả lỏng, xoay người nhảy tới, dẫn theo búa trong tay bổ xuống!
Kỵ sĩ ở trên lưng ngựa giờ đã ngã xuống đất, vừa định xoay người đứng dậy thì đã thấy một đạo bạch quang phủ xuống đầu mình, búa của Hạ Á đã hạ xuống tới rồi!
Kỵ sĩ vội vội vàng vàng giơ mã đao lên, "khanh" một tiếng vang lên, lưỡi đao chống đở đầu búa, thế nhưng sức mạnh quá lớn liền đem vị kỵ sĩ đè tới hai chân mềm nhũn, hắn ruốt cục cũng không thể tự mình đứng lên, quỳ một gối ở trên đất, hắn chỉ có thể lăn qua bên cạnh trên mặt đất.
Hạ Á chiếm được thượng phong tất nhiên sẽ không buông tha, đuổi theo bổ liên tục liền hai búa.
Sau hai tiếng vang lớn, mã đao trong tay kỵ sĩ rốt cục cũng đứt đoạn, bàn tay hắn đã tràn đầy máu tươi, mí mắt nâng lên, ngạc nhiên nhìn Hạ Á.
Hạ Á định muốn giơ búa lên định lần nửa bổ xuống thì phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa, hắn vội vàng xoay người lại, chỉ thấy một cái bóng màu đen vọt tới trước mặt mình!
Vị kỵ sĩ thủ lĩnh kia, trong tay mang theo mã đao, vẻ mặt hết sức dữ tợn, đã vọt tới trước mặt Hạ Á! Lưỡi đao vung lên, đã chém tới trước người Hạ Á!
Hạ Á giơ lên búa liều mạng ngăn cản, oanh một tiếng, toàn thân hắn giống như là bị điện giật! Lưỡi đao của đối phương chém vào đầu búa bằng tinh cương, chỉ trong nháy mắt, lưỡi đao liền rung động, đột nhiên một đoàn màu xám hỏa khí bộc phát ra!
Lưỡi đao được hỏa diễm bao trụ, cư nhiên mãnh liệt ăn mòn tiến sâu vào trong đầu búa!
Thân thể Hạ Á bị cổ sức mạnh thật lớn này hung hăng đánh văng đi, rơi lên mặt đất cách đấy mấy thước, hắn miệng đầy bụi, toàn thân đau nhức. Lúc hắn đứng lên, hung hăng phun ra vài ngụm nước bọt kèm theo máu và bụi bậm, cảm giác được trong tay nhẹ hẳn, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chiến phủ làm bằng tinh cương trong tay của hắn đã bị gọt mất phân nửa! !
Kỵ sĩ thủ lĩnh ghiềm cương giử ngựa đứng lại, vẻ mặt của hắn cũng không có đắc ý, lại có chút ngoài ý muốn nhìn mã đao của mình, trên lưỡi đao cư nhiên xuất hiện một lổ hổng bằng bàn tay! Phát hiện này là cho vị thủ lĩnh có chút kinh ngạc, hắn biết rất rõ thực lực của chính mình, vừa rồi hắn đã sử dụng đấu khí, nguyên bản cho rằng đã có thể bổ đôi tên kia, thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại đỡ được một đòn này —— bản thân hắn còn mượn thêm sức ngựa a!
"Bãn lĩnh không tồi, người săn ma." Kỵ sĩ thủ lĩnh đem mã đao nhét vào lại trong yên ngựa, lạnh lùng nhìn thoáng qua đồng bạn đang trên mặt đất : "Đứng lên, đồ phế vật! Ngươi thật sự làm chúng ta mất mặt!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện