[Dịch] Liệp Quốc
Chương 25 : Mồi
Người đăng: taroihung
.
Kẻ đáng thương lập tức bấu chặt ngón tay, cắn răng hỏi: "Ta, ta nói cái gì?"
Hạ Á hồi tưởng một chút: "Lời ngươi nói chính là ‘Adeline rất sợ, đừng bỏ lại Adeline’... Hắc hắc. Ê, Adeline rốt cuộc là ai thế? Ngươi nằm mơ cũng gọi tên nàng, nhất định là người yêu của ngươi có phải không?"
Kẻ đáng thương vừa nghe thì thiếu chút nửa tim nhảy ra khỏi lòng ngực, nghe hết lời Hạ Á nói thì mới thở dài một hơi, vẻ mặt đỏ lên trợn mắt liếc tên dế nhũi.
Tối hôm qua thật sự là nàng nằm mơ, nhưng vừa nhớ tới giấc mơ mặt nàng liền mặt đỏ lên: trong mơ, cái tên dế nhũi này nhẫn tâm đem nàng vứt tại một nơi không có người trên bình nguyên, xung quanh đều là thực thi quái (GD: bắt được giò tác giả nhá, lúc đó kẻ đáng thương chưa thấy qua thực thi quái), mà lúc này nàng làm một việc rất xấu hổ chính là nắm lấy y phục của dế nhũi sau đó van xin khổ sở : "Đừng bỏ lại Adeline, Adeline rất sợ..." .
Không cần phải nói nhiều, Adeline đương nhiên là khuê danh của kẻ đáng thương.
"Di? Mặt của ngươi đỏ như là một cái mông khỉ a! Lẻ nào ta đoán đúng? Adeline thật sự là tên người yêu của ngươi?" Há Á nhất thời bất mãn, bắt đầu kêu la: "Thật là không công bằng! Một tên quái dị như ngươi cư nhiên lại có nữ nhân! Thế mà ta đây là Hạ Á đại gia, sinh ra đã uy vũ bất phàm, nhưng tới bây giờ vẫn còn là "xử nam" đây này!"
Kẻ đáng thương... uhhm, phải gọi là Adeline mới đúng, vừa nghe được chử "xử nam", nguyên bản khuôn mặt đã bình thường giờ một lần nửa lại đỏ lên.
Khuôn mặt tà ác của Hạ Á hiện lên một nụ cười dường như thấu hiểu mọi việc, lấy vai đụng đụng vào vai nàng: "Ê, nói cho ta biết đi, ngươi không phải là xử nam? Ta đoán nhất định là không phải! Hanh hanh, ngươi nằm mơ cũng gọi người kia rất là thân thiết a! Ê, ngươi rốt cục có phải là xử nam hay ko vậy?"
Adeline bị hắn dây dưa đến không nỗi còn biện pháp, tức giận trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ nói: "Không phải! !"
"Thực sự không còn là xử nam !?" Hạ Á tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Kẻ đang thương suýt tý nữa bị hắn chọc tức đến ói máu....
Dế nhũi đáng thương a! Dế nhũi ngu xuẩn a! Người ta đương nhiên không phải xử nam! Người ta là xử nữ mới đúng, ài ...
"Được rồi, đừng hỏi nửa!"
Kẻ đáng thương cuối cùng cũng không nhịn được nửa.
Từ lúc khởi hành tới giờ, dọc theo đường đi, Hạ Á vò đầu bứt tai giống như là một con khỉ, lúc nào cũng tìm cách lại gần nàng, vẻ mặt lén lút, hỏi tới hỏi luôn hỉ hỉ hả hả, cuối cùng mới chịu dứt khoát làm ra một bộ mặt dầy cùng nàng thảo luận về việc nam nữ.
"Ê, kẻ đáng thương, rốt cuộc nam nhân nữ nhân chuyện đó đó, là như thế nào?" Khuôn mặt của Hạ Á đầy mong chờ, làm cho kẻ đáng thương trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười
"Được rồi!" Kẻ đáng thương ( Adeline ) thở dài, suy nghĩ một chút: "Ngươi đoán sai rồi, tối hôm qua ta nằm mơ thấy muội muội của ta, Adeline là con của một người bà con xa của ta. Chỉ có thế thôi, nàng không phải là ... là ... bạn gái ta."
Nàng vừa nói xong, Hạ Á lập tức thất vọng, nhưng rất nhanh tâm lý của hắn bình thường trở lại, ha ha cười: "Cũng đúng a! Kẻ đáng thương, ngươi khó coi như vậy ta nghĩ cũng không có cô nương nào thèm để ý tới ngươi đâu! Ha ha, bất quá đừng lo, lão gia hỏa đã từng dạy ta, lão nói nam nhân cần nhất chính là bản lĩnh, tướng mạo chỉ là trời sinh, hiện tại ngươi tuy rằng không có một chút bản lỉnh nào lại còn ngu ngốc, bất quá cũng có thể rèn luyện mà."
Thế nhưng chỉ một lát sau, Hạ Á lại nhịn không được hiếu kỳ : "Cái biểu muội kia của ngươi... Ân, cái người gọi là Adeline gì đấy, có đẹp hay không? Ê, nói gì thì nói, chúng ta cũng đã ở chung mấy ngày trời a, ta còn cứu ngươi vài lần đấy, ngươi xem, ta đây là Hạ Á đại gia nhân tài xuất chúng võ nghệ đầy mình, chi bằng..."
Nói đến đây, hai mắt của Hạ Á nhìn tỉ mỉ kẻ đáng thương, sau đó lắc đầu thở dài: "Ách... Hay là thôi đi, nhìn tướng mạo của ngươi, biểu muội của ngươi chắn chắc không hơn ngươi là bao. Ai, ta nói thật, Adeline, cái tên này thật có chút khó nghe đấy."
Kẻ đáng thương bất bình!
"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Adeline là từ ngữ của quý tộc thời xưa ở Byzantine! Có nghĩa là cao quý mỹ lệ! Cái tên dế nhũi không hiểu biết gì như ngươi thì đứng có nói lung tung! !"
Thật là làm cho người ta tức giận mà!
Bản thân mình rõ ràng là xinh đẹp động lòng người, thế nhưng lại bị tên này đối xử như là một người quái dị, nhiêu đó cũng đã đủ cho mình nghẹn khuất! Mà hiện tại, ngay cả tên của mình cũng bị hắn chê bai ! !
...
Ách, bất quá nhờ có mấy lời nói quấy rầy của dế nhũi, nguyên bản nỗi lo lắng trong lòng nàng giờ đã giảm đi rất nhiều.
Bọn họ thuận lợi đi hơn nửa ngày đường, cũng không có gặp qua bất kỳ nguy hiểm nào. Nỗi lo lắng của kẻ đáng thương về việc gặp phải "nhóm người kia" cũng không có xuất hiện.
Chỉ là tới lúc trời chạng vạng, bọn họ gặp phải một vấn đề khó giải quyết.
Đã không còn thức ăn.
Nguyên bản Hạ Á mang theo một ít thịt lang từ con thịt huyết cuồng lang nọ làm thức ăn. Thế nhưng bởi vì phải vội vã lên đường, hắn không thể đem cả con lang bỏ vào bao ở trên lưng, chỉ là cắt vài miếng thịt lớn bỏ vào trong bao, cũng đủ cho hai người ăn trong vài ngày.
Thế nhưng hiện tại thì sao... Đội ngũ giờ có thêm mười mấy tên địa tinh, như thế, thức ăn thật sự không đủ để chia ra.
Hạ Á không phải loại người nhân từ, chỉ là nếu không cho bọn địa tinh này ăn no, chúng nó thực sự không có khí lực để mà đi đường. Lúc buổi chiều, có ít địa tinh đã không thể tiếp tục bước đi, mặc cho vương phi tiên sinh chữi mắng đánh đập như thế nào cũng chịu di chuyển ―― trên thực tế thì ngay cả vương phi tiên sinh cũng đã đói hoa cả mắt.
"Xem ra phải ăn chút gì đó rồi, nghĩ biện pháp tìm kiếm vài con mồi nào." Ánh mắt của Há Á đặt lên người của vương phi tiên sinh cùng đám địa tinh liếc tới liếc lui, ánh mắt như thế làm cho kẻ đáng thương nhịn không được có chút cần khẩn cho mấy tên địa tinh đáng thương này... bề ngoài tên dế nhũi này tuy rằng bình thường, thế nhưng khi làm việc thì thật sự là đủ tà ác, đủ bỉ ổi. Nếu bị hắn chú ý thì các địa tinh này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Quả nhiên...
Biện pháp của Hạ Á là: săn thú!
Tuy rằng ở đây là bình nguyên, thế nhưng trên bình nguyên cũng không phải là không có thức ăn!
Hắn đầu tiên là đem một tên chiến sĩ địa tinh đá ra khỏi hàng ngũ, cũng không thèm để ý tới tiếng hét chói tai của đối phương, búa trong tay vung lên đem cánh tay cùng với chân của tên không may này cắt vài đường.
Nhất thời máu tươi chảy ra, tên địa tinh chiến sĩ này thấy bản thân mình chảy máu, sợ đến nỗi kêu lớn 'oa oa'
"La cái gì mà la! Ngươi dụ được con mồi tới, ta sẽ thưởng cho ngươi một phần thịt!" Hạ Á vung tay tát tên địa tinh này một cái, làm cho miệng nó chỉ còn lại có phân nửa số răng.
Sau đó hắn lấy ra một sợi dây thừng cột vào chân của con địa tinh, sau đó treo ngược nó lên cách mặt đất một khoảng, bản thân hắn thì cầm đầu dây còn lại kéo căng cùng với đoàn người lui về xa hơn chục thước... Trốn ở phía sau một khối nham nham thạch gần đấy.
Tên địa tinh đáng thương vì chảy máu mà kêu gào thảm thiết, tiếng kêu của nó truyền đi thật xa.
Đám địa tinh còn lại không những không hề thương hại đồng bọn, mà còn trốn ở phía sau vách nham thạch vui vẻ hí hửng, quả nhiên... Địa tinh rất thích nhìn thấy đồng loại bị ngược đãi a.
Thời gian trải qua đủ một bửa cơm, tên địa tinh kia ngây cả khí lực để kêu la cũng không còn, mà xung quanh ngay cả một sợi lông của lang cũng không thấy.
"Thần linh phù hộ, hy vọng máu của nó có thể hấp dẫn vài con lang." Hạ Á làm ra một bộ dáng nhìn rất tiều tụy, khẩn cầu thần linh.
"Cái tên hổn đản này, ngươi làm chuyện tàn nhẫn như thế thì còn lâu thần linh mới làm chuyện hoang đường mà phù hộ ngươi !" Kẻ đáng thương nhịn không được sự tàn bạo của tên dế nhũi này.
Hạ Á trừng mắt liếc kẻ đáng thương, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất cũng nên cầu khẩn một chút, bởi vì nếu như tên địa tinh này không thể hấp dẫn lang tới, như vậy nói không chừng máu của địa tinh quá thối... Như thế, ta cũng chỉ có thể đem ngươi..."
Nói xong, ánh mắt của hắn đảo qua người của kẻ đáng thương, nhất thời sắc mặt của kẻ đáng thương liền trắng bệch.
"Ngươi, nếu như ngươi dám đem ta ra làm mồi, thì ta sẽ cùng ngươi liều mạng!" Kẻ đáng thương hét lên một cách tuyệt vọng, lui nhanh về phía sau.
"..." Hạ Á nhìn nàng một cái, bỗng nhiên vui cười: "Yên tâm, ta còn giử ngươi lại để đối phó con rồng, hiện tại sẽ không cần dùng tới ngươi."
Dừng một chút, giọng nói của Hạ Á trở nên bất đắc dĩ: "Ý của ta là nếu như không có con thú nào bị dẫn dụ tới ... mà chúng ta cũng không có thể chết vì đói a. Tình huống là không bắt được lang, lại không chịu chết đói, như vậy chúng ta chỉ có thể đem cái tên địa tinh đang bị thương kia nướng ăn. Ê, ngươi nhất định là chưa từng ăn qua thịt địa tinh phải không, ta cũng chưa từng ăn. Hắc hắc!"
Nói xong, Hạ Á rất ác ý nhìn kẻ đáng thương.
"... ..."
Kẻ đáng thương đã thật sự bị dọa! Mặt nàng trắng bệch, tay chân bủn rủn, khong lưng nôn từng ngụm lớn, nhớ tới con sông bị đám địa tinh này tắm hồi sáng, nước đen cả một vùng, liền nôn thốc nhanh hơn.
"Ha ha!" Hạ Á cười to hai tiếng, đi tới gần đem nàng xách lên, khinh khinh nhìn nàng: "Ngươi thực sự tin sao? Ê, thịt địa tinh mà ngươi cũng dám ăn à? Ta thì không dám rồi!"
Hắn đở kẻ đáng thương ngồi xuống mặt đất, định nói tiếp thì bỗng nhiên sắc mặt Hạ Á thay đổi!
Hắn lập tức gục xuống, đem lỗ tai ép sát vào mặt đất, híp mắt chăm chú lắng nghe một hồi, khi hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng chưa từng thấy, rất nhanh rút chiến phủ ra cầm trong tay, tay còn lại thì nâng cự thuẩn lên!
"Có tiếng vó ngựa, chia làm hai nhóm, số lượng rất nhiều! Rất có thể là những tên kia! !"
Lời cúa Hạ Á vừa nói hết, sắc mặt kẻ đáng thương liền tái nhợt như tờ giấy, sợ đến nỗi miệng run cầm cập.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện