[Dịch] Liệp Quốc
Chương 4 : nơi chốn chôn người chết
.
Khi Hạ Á Lôi Minh đi vào trong cửa hàng, trong cửa hàng cũng không có khách nhân khác, chỉ có lão già gầy gầy ngồi ở phía sau đóng hàng hóa. Mặc dù quần áo Hạ Á Lôi Minh rất rách nát, thế nhưng lão cũng không có cái gì kỳ thị, cái lão già kia liền nhiệt tình đứng lên chào đón, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, đôi mắt nhỏ hiếp lại phát ra tinh quang, khuôn mặt tươi cười như thế liền giống như khắc trên mặt lão hai chử "gian thương".
"Khách nhân tôn kính, xin hỏi ngài cần gì? Chúng ta nơi này vừa nhập một nhóm thượng đẳng thuốc lá, đều là chân chính từ khu đất tốt của người dân tộc trồng ra! A, nhìn tuổi của ngài hẳn là đối với thuốc lá không có gì hứng thú... A, nhìn ngài cao to cường tráng một thân võ lực, nhất định là một vị xuất sắc võ giả. Ân, chúng ta nơi này có tinh phẫm vũ khí ‘lôi thần chi chuy’, xin hỏi ngài có muốn không? Hay là một thanh kiếm tốt nhất , hay cần một ít phòng cụ? Ta bảo chứng hàng của bọn ta đều là chính tông xuất xứ từ ải nhân công tượng, tuyệt đối không có hàng giả!"
Lôi thần chi chuy?
Thôi đi.
Hạ Á Lôi Minh tại trong Dã Hỏa trấn lăn lộn nhiều như vậy năm, làm sao không biết đức hạnh của những gian thương này?
Toàn bộ thế giới đều nói vũ khí do ải nhân công tượng chế tạo đều là tốt nhất. Người lùn thờ phụng lôi thần, có thể nói toàn bộ cửa hàng vũ khí trên đại lục hầu như hơn phân nửa đều gọi là "Lôi thần chi chuy", tự xưng chính mình dùng là công nghệ của ải nhân tộc công tượng.
Mặc dù tin tưởng trên chợ đen nhất định có chân chính vũ khí do công nghệ của người lùn làm ra, thế nhưng loại chính phẩm này phi thường quý trọng, những gian thương này tuyệt đối sẽ không đối với một cái tiểu tử ăn mặc rách nát liền lấy ra.
Mắt thấy Hạ Á Lôi Minh không nói lời nào, lão già nắn vuốt chòm râu, nặn ra một tia "nam nhân đều minh bạch" tươi cười: "Có thể ngài cần mua một ít dược vật đặc thù? Cửa hàng của ta có nhà chuyên môn bào chế thuốc chân chính có chế tạo ra bất luận cái gì đặc thù dược tề, đặc biệt cái loại "ăn vào buồn ngủ" gì đó nga! Thật sự là kiện trang bị tốt nhất cho việc giết người cướp của, đánh cướp, cưỡng gian ... Ách, khách nhân tôn kính, ngài rốt cuộc là muốn cái gì đây?"
Hạ Á Lôi Minh đã đem gian hàng này tất cả quan sát một lần.
Hắn đầu tiên thấy treo ở trên mặt ngoài cửa hàng là một trương da dê sấy khô, đó là trương khế ước công văn, phía dưới khế ước công văn có hai cái chữ ký, trong đó một cái đại khái là cửa hàng này lệ thuộc thương đoàn, mà một cái còn lại là thuộc về đại dong binh đoàn hiện tại đang chiếm lĩnh Dã Hỏa trấn.
Phân khế ước này đại biểu cho cửa hàng này cùng với người hiện tại đang chiếm giữ Dã Hỏa trấn đã ký kết kế ước, được cái dong binh đoàn kia bảo hộ cùng lúc cũng phải tuân thủ Dã Hỏa trấn quy củ. Một khi hiệp ước vi phạm, người bị hại có thể chạy đi tìm người bảo vệ của Dã Hỏa trấn đòi công bằng.
Đây xem như là một cái "hợp pháp" thân phận.
Đây là một điểm cần phải biết rõ, bởi vì trong chợ đen hắc điếm không có ít đâu!
Trong Dã Hỏa trấn không có người tốt... Hắc hắc!
"Ta là thấy tấm bảng bên ngoài mới đi vào." Hạ Á Lôi Minh mở miệng nói, khẩu âm của hắn đúng là người phụ cận Dã Hỏa trấn.
Nhiệt tình của lão gian thương giảm xuống rất nhiều, bất quá lão vẫn như cũ rất khách khí, điều ấy làm cho Hạ Á Lôi Minh rất dễ chịu. Chí ít, không có trông mặt mà bắt hình dong, xem ra cũng nhiều ít chuyên nghiệp một chút.
"Nghe giọng nói của ngươi hẳn là người địa phương." Lão già mỉm cười: "Ngươi là một 'người săn ma' sao?"
Nghe xong câu này, Hạ Á Lôi Minh nhịn không được sờ sờ cái áo khoác tràn đầy lỗ thủng, còn có cây hỏa xoa cắm trên lưng. Có thể một ít 'người săn ma' ăn mặc đơn giản một tí, thế nhưng trên thế giới này tuyệt đối không có một 'người săn ma' đi cầm một thanh hỏa xoa chuyên nhóm lửa để đi đánh nhau với mãnh thú a...
Hạ Á có chút mặt đỏ, bất quá hắn vẫn như cũ kiên trì gật đầu: "Đúng vậy."
Lão già cố ý xem như không phát hiện áo khoác rách cùng hỏa xoa của Hạ Á Lôi Minh, hắn ngay cả nhãn thần đều chưa từng di động nửa phân: "Được rồi, như vậy là ngươi tới đây tiếp nhận yêu cầu? Yêu cầu ngay trước mặt, ngươi còn có cái gì nghi vấn không?"
Trên tấm bảng yêu cầu viết đích rất rõ ràng.
"Mua ma thú nhỏ giá cao
Yêu cầu: sư tử ma thú nhỏ, đặc thù, bộ lông màu trắng
Số lượng : không giới hạn
Giá tiền chi trả: mỗi con năm bạc tiền.
Ủy thác thời hạn có hiệu lực: ba mươi ngày."
"Không có gì nghi vấn, nếu như được, chúng ta trực tiếp ký kết khế ước đi." Hạ Á Lôi Minh nỗ lực bày ra là người từng trải một ít.
Lão già tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của Hạ Á Lôi Minh một chút, lại thở dài: "Người thanh niên, ta mong ngươi biết rỏ ngươi muốn làm gì. Nhìn ngươi đúng là người luyện võ, thế nhưng... Sư thú không giống như dã thú bình thường. Hơn nữa, hiện tại cũng sắp vào mùa đông, lúc này ma thú đang dự trử lương thực qua mùa đông, đều rất khó đối phó. Huống chi, bất kỳ là ma thú nào, khi con của nó bị uy hiếp, đều là cực kỳ hung mãnh."
"Ta biết ta đang làm cái gì, ta cũng không phải lần đầu tiên làm công việc loại này." Hạ Á Lôi Minh nỗ lực ưỡn ngực: "Bất quá ta cảm tạ lão đã nhắc nhở."
Lão già khôi phục bình tĩnh, hắn xoay người từ ngăn kéo phía sau đóng hàng hóa rút ra một trương kết ước, để lên cái bàn trước mặt Hạ Á Lôi Minh, nhìn hắn một cái: "Ngươi biết chữ không? Cần ta đọc một lần cho ngươi không?"
"Không cần."
Hạ Á Lôi Minh cầm khế ước nhìn một lần, không có vấn đề gì.
"Ký tên của ngươi ở phía dưới, còn có dấu tay." Lão nhân híp mắt nhìn người thanh niên: "Ngươi tên gì?"
"Hạ Á." người săn ma tuổi còn trẻ hàm hồ trả lời, bởi vì trong lòng đối với cái tên của hắn có chút sĩ nhục, cho nên hắn không có đem tên đầy đủ nói ra.
"Hạ Á? Ân, cái tên kỳ quái, ngươi họ gì?" Lão già hỏi tiếp một câu.
Hạ Á Lôi Minh nhìn hắn một cái, không có trả lời.
Lão già mỉm cười, cũng không có tiếp tục hỏi. Người trong Hỏa Dã trấn, có rất nhiều bị phát lệnh truy nã. Không báo tên đầy đủ, thậm chí cũng không báo tên thật, cũng không có gì kỳ quái.
"Ta cần một ít tiền trả trước." Hạ Á Lôi Minh rất không có ý tứ nói ra yêu cầu của mình.
Phương thức trả trước này tại trên chợ đen là rất phổ biến. Tình huống bình thường có thể yêu cầu trả trước 1% giá trị hàng hóa.
Dù sao, yêu cầu này là thỏa đáng, vì rất nhiều người là đem mạng ra mạo hiểm.
Đương nhiên, để đề phòng có vài người sử dụng loại biện pháp này để lừa gạt tiền, sau khi ký hiệp ước thì cầm tiền chạy mất, khó mà biết được!
Nếu như ngươi dám can đảm làm thế, như vậy ngươi sẽ bị người đang chiếm lĩnh Dã Hỏa trấn đuổi đi, nếu quay lại thì sẽ bị hung hăng đánh, nặng thì bị treo cổ.
Trừ phi ngươi vĩnh viễn không cần quay lại Dã Hỏa trấn.
Đương nhiên, nếu như ngươi trong lúc làm nhiệm vụ mà bị chết thì ngươi không cần về đây nửa.
Lão già rất sản khoái để lên bàn năm cái đồng tiền, rất hiển nhiên, lấy kinh nghiệm của lão liền có thể nhìn ra Hạ Á Lôi Minh đang nghèo túng: "Người thanh niên, cầm tiền đi ăn một bữa no đi, ăn no mới có khí lực làm việc."
"Cảm tạ, ta đã ăn rất no rồi." Hạ Á Lôi Minh rất nhanh đem tiền đồng cùng với kế ước thu hồi, do dự một chút, hắn nhịn không được hỏi: "Vì sao có người muốn mua sư thú nhỏ vậy? Loại này da lông cũng không có đáng giá, thịt cũng không thể ăn, hơn nữa, loại ma thú cấp thấp này cũng không có ma hạch."
"Xem ra ngươi không phải đối với ma thú hoàn toàn không biết gì." Lão gian thương trả lời vấn đề này: "Sư thú nhỏ đều là da lông tuyết trắng, cho đến khi thành niên mới có thể rụng lông, biến thành màu đỏ lửa. Ai... Gần đây quý tộc trong vương đô nỗi lên một làm sóng, cho rằng sư thú nhỏ cả mình trắng như tuyết rất đáng yêu, không ít quý tộc mua về làm vật nuôi... Ha hả, các quý tộc đều là như vậy, bọn họ bỏ tiền, liền sau đó là có người liều mạng, chuyện rất công bình."
Hạ Á Lôi Minh cũng không nói thêm cái gì, chuẩn bị đi ra cửa, phía sau lão già liền bổ sung một câu: "Xem ngươi tuổi còn khá trẻ, ta nói cho ngươi một cái tin tức trọng yếu đây, nghe người ta nói, tại phương bắc Dã Hỏa trấn trên một ngọn đồi có người thấy qua sư thú, ha hả. Chỉ cho ngươi một con đường sáng, miễn cho ngươi đi tìm lòng vòng lãng phí thời gian."
Hạ Á Lôi Minh không có quay đầu lại, để lại một câu "cảm tạ", liền ngẩng đầu đi ra khỏi cửa.
Trong cửa hàng, lão già một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu kéo ra một quyển sổ ghi chép vài nét.
Lúc này, phía sau cửa hàng vừa vặn một tên đầu bếp vội vàng đi ra, liền cười nói: "Tiên sinh, là có sinh ý sao?"
"Không có gì, một tiểu hài tử liều mạng kiếm tiền thôi." Lão gian thương ngẩng đầu lên lắc đầu: "Đáng tiếc, một tên tuổi đời còn quá trẻ, chúc hắn vận may. Hi vọng năm đồng tiền của ta không đi theo dòng nước."
"Ngài luôn luôn nhân từ như thế!" Tên đầu bếp một bên khen tặng một bên nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng vàng ố: "Ngài quên câu nói lưu truyền ở đây rồi sao: Dã Hỏa trấn, nơi chốn chôn người chết."
...
... ...
Năm tiền đồng bị Hạ Á Lôi Minh sử dụng triệt để.
Hắn trong cửa hàng rèn trả giá nửa ngày, tìm mua cây búa cùn ba đồng tiền, lại tìm mua một khối bánh mì đen một đồng tiền, còn đồng tiền cuối cùng hắn mua một lọ rượu rẻ nhất-- điều này không phải tại hắn nghiện rượu, mà là thân là một người thợ săn ưu tú, hắn biết vào núi săn bắt mùa lạnh thì cần phải uống một ít rượu để giử ấm cơ thể.
Lưng mang búa, trước ngực đeo một túi rượu, vẫn như cũ mặc kiện rách nát áo khoác da lang, mang đôi giầy rơm đã mòn, Hạ Á Lôi Minh rời khói Dã Hỏa trấn, một đường hướng phía bắc mà đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện