[Dịch] Liệp Quốc

Chương 32 : Tìm rồng

Người đăng: 

.
Khẩu khí của "cái đầu tiên sinh" này quả thật là lý thú. Khó hiểu nhất chính là, người kia nhìn sơ qua thì mặt đầy bụi đất, thảm hại cực kỳ, thế nhưng khẩu khí của hắn lại không có tới nửa điểm bối rối, thậm chí còn mơ hồ mang theo một tia thận trọng. . . . Hạ Á nở một nụ cười. Hắn cúi sát xuống, nhìn con mắt của người này: "Ê, ngươi thì ra là người, ta cũng đoán là người, thế nhưng. . . ngươi có thể cho ta một lý do để đào ngươi ra?" Người này liếc mắc nhìn Hạ Á, nhãn thần hình như có mang theo một chút kinh thường, trên mặt hiện ra một nụ cười quái dị, hắn dường như thở dài, dùng giọng điêu thiếu hơi, hời hợt đáp: "Được rồi, không cần trêu ta nữa, ta biết ngươi nhất định sẽ đào ta ra. . . Nhãn thần của ngươi nói cho ta biết, nếu như ta là người lùn hay địa tinh, ngươi có thể sẽ không cứu ta, thế nhưng. . . Ngươi không phải loại người thấy đồng loại sắp chết mà không cứu!" Những lời này vừa được nói ra, Hạ Á còn chưa có phản ứng gì, thế nhưng kẻ đáng thương đang đứng ớ phía sau, bỗng nhiên trong lòng khẽ động! Nghi hoặc nhiều ngày qua trong lòng này giờ đã được khơi sáng. Thật ra dọc đường đi tới đây, trong lòng kẻ đáng thương đều thường xuyên phức tạp, tên dế nhũi này cuối cùng là cái loại người gì? Nói hắn thô bỉ, đó là không sai, thế nhưng nói tính tình hắn có hay không tàn bạo, cái này có chút khó xác định: Người kia lúc làm cường đạo, cướp đoạt sạch sẽ tiền của mình, hết la rồi lại mắng, lúc liều mạng thì hung ngoan bưu hãn, thậm chí đối với bọn địa tinh bị bắt làm tù binh cũng không có chút lưu tình, cần đánh thì đánh nên giết thì giết, hoặc là khi cầm địa tinh là thịt thuẩn đở tiễn, mí mắt ngay cả một lần cũng không chớp -- nói như vậy hắn hẳn phải là một tên rất tàn nhẫn. Thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác chiếu cố bản thân mình, biết mình bị thương đi đứng không tiện, thì cả đường hắn khiêng mình đi, mà thời điểm mấu chốt hắn cũng không có bỏ rơi đồng bạn, bản thân mình hai ngày trước phát bịnh và đói khát, hắn lại đem một ít thức ăn duy nhất tìm được để lại cho mình. Những tình tiết này, không cái nào không biểu hiện dế nhũi là một người tinh khiết thiện lương. Chỉ một tên gia hỏa, cư nhiên lại có hai loại nhân cách khác nhau, thực sự làm cho kẻ đáng thương không thể phán đoán chính xác bản tính của hắn. Thế nhưng hiện tại, vị tiên sinh bị chôn dưới đất này tùy tùy tiện tiện, một chiêu trúng ngay chổ hiểm nói ra vấn đề then chốt! Đồng loại! ! Đây là tính cách lớn nhất của tên dế nhũi này. Chính là " Không phải loại người nhìn thấy đồng loại sắp chết mà không cứu!" Kẻ đáng thương lập tức nhớ lại đoạn thời gian hai người đi vào lãnh địa của địa tinh. Hạ Á từng nói : "Địa tinh vĩnh viễn không biết thế nào là đoàn kết" . Còn có "tiếng kêu thảm thiết của đồng loại", lúc nói hai câu này trong giọng nói mang theo một tia giễu cợt thật sâu cùng giọng điệu không đồng tình. Hiển nhiên. Tại trong lòng của người kia. Thiện hay ác. Là căn cứ theo tiêu chuẩn của hắn mà xác định. Trong lòng kẻ đáng thương đang tinh tế nghiền ngẩm thì Hạ Á cũng đã cười ha ha. Tên dế nhũi đứng lên, vuốt cằm nhìn chằm chằm vị "cái đầu tiên sinh" một hồi: "Được rồi. Xem như nể tình ngươi nói chuyện khá thú vị. . ." Nói xong, Hạ Á rút hỏa xoa ra, dùng sức hung hăng đào vài cái trên mặt đất. Đất đá xung quanh lập tức bay tán lạng. Cuối cùng hắn vươn bàn tay to lớn nắm chặt lấy mái tóc vàng của "cái đầu tiên sinh". Ra sức giật lên -- "Cái đầu tiên sinh" hét thảm một tiếng, sau đó "phịch" một tiếng, rốt cục cũng chui ra khỏ đất. Hắn ngã trên mặt đất, hung hăng phun ra một ngụm bùn, cả giận nói: "Nhẹ tay một chút, ta không phải là cây củ cải ! !" Hạ Á cười hắc hắc, buông bàn tay to lớn của hắn ra, một vài nhúm tóc vàng rơi ra khỏi tay hắn. "Cái đầu tiên sinh" hư hừ hai tiếng, vừa ngồi xuống hai tay đã che đậy thân thể, giương giương mắt nói : "Ta cần một bộ y phục." Hạ Á tiện tay lấy từ trong bao quần áo ra một tấm da của sài cẩu . . Cái này là của con thú săn được vài ngày trước, "cái đầu tiên sinh" cầm lấy miếng da cẩu nhìn nhìn, sau đó đưa lên mũi ngữi, thoáng có chút nhíu mài: "Xài tạm vậy" Chính xác là, da lông của sài cẩu bên trên có hoa văn màu xám rất là xấu xí, hoa văn lại còn xiêu xiêu quẹo quẹo, còn có lốm đốm các chấm đen khó coi, hơn nữa tính chất của da cẩu rất kém, ngay cả cửa hàng bán da bình thường nhất cũng không thèm buôn bán loại này. Bất quá, đối với một tên vừa được cứu ra mà nói, hắn cư nhiên không có quyền chọn ba lấy bốn, thậm chí, vị "cái đầu tiên sinh" này chậm rãi đem da cẩu quấn quanh eo của mình, ngẩng đầu nhìn nhìn Hạ Á, dùng một giọng điệu rất bình tĩnh hỏi: "Có nước không? Ân. . . Nếu như có một ít thức ăn thì càng tốt." Kẻ đáng thương hiểu rõ cái tên dế nhũi này là một tên chỉ thích nói chuyện nhỏ nhẹ, nàng thậm chí nhịn không được liền nhắm hai mắt lại, bởi vì theo nàng xem ra, vị "cái đầu tiên sinh" này dám tùy tiện nói chuyện như thế với dế nhũi, dế nhũi nói không chùng sẽ trở tay, một cái tát vào mồm-- khí lực khi dế nhũi bạt tay thì không thể đùa a! Thế nhưng, Hạ Á hình như đối với người kia rất nhẫn nại, từ bên hông cởi xuống một túi da dê đựng nước đưa tới, cư nhiên còn đưa thêm một khối thịt cẩu khô. "Cái đầu tiên sinh" cũng không giống như tượng tượng, cầm lấy thức ăn và nước sẽ ăn uống điên cuồng, mà là rất bình thản lau chùi các vết dơ trên mình, sau đó dùng nước rửa sạch mặt cùng với đầu tóc đang dính bùn, trong lúc hắn làm những động tác này, vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một bộ dáng mơ hồ ưu nhã cùng cao quý. Sau đó, khi hắn đem bùn đất trên mặt và tóc toàn bộ rửa sạch. . . Hạ Á cùng kẻ đáng thương, đều nhìn ngây người! . . . ... Không thể không nói, cho dù là lấy quan điểm của kẻ đáng thương, nàng cũng phải thừa nhận, nàng đời này chưa từng thấy qua một nam nhân đẹp tới như vậy! Hơn nữa, quái dị nhất chính là, thậm chí theo tiêu chuẩn của Hạ Á mà xem, hắn đều cho rằng vị "cái đầu tiên sinh" này thực sự rất dễ nhìn! ! Đầu tiên hắn có một mái tóc vàng xán lạn như ánh dương của mùa hè, uốn lượn mềm mại như rong biển. Thứ nhì, hắn có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tràn ngập dương cương mị lực của nam nhân, mà sau khi rửa sạch, đôi mắt kia lại bộc phát ra một thần thái dị thường, lông mi của hắn rất cao và nhọn, hai mắt hữu thần, cộng thêm đầu tóc lại vàng, làm cho hắn có một loại mị lực cuồng dã nhưng lại đường hoàng. Mà mũi thẳng tấp, nhìn hắn dường như nhất định là một loại nam tử có thính cách rất kiên định. Vài điểm này, đều phi thường phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của Hạ Á. Nếu lấy tiêu chuẩn của kẻ đáng thương mà xem, ngũ quan của người kia tinh xảo tới mức cực điểm, mắt, mũi, miệng, mỗi bộ phận đều giống như một kiện kiệt tác hoàn mỹ của nghệ thuật đại sư, da trắng nõn nhưng lại sáng bóng khỏe mạnh, nhất là khi hắn mở miệng nói chuyện, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề trắng bóng. Không hề có khuyết điểm ! Đây là một khuôn mặt không hề có một khuyết điểm nào! ! ( kẻ đáng thương dám đánh cược, nếu như người này đi đến vương thành, như vậy chắc chắn rằng các oán phụ quý tộc trong vương thành sẽ vì hắn mà phát điên. . . ) Tiếp theo là. . . dáng người của người kia. . . Chỉ có một miếng da cẩu quấn quanh eo, thân người của hắn toàn bộ lộ ra ngoài không khí, đường cong của cơ thể hắn góc cạnh rõ ràng, tỉ lệ cân xứng, thân hình cao ngất nhưng lại khỏe đẹp, vai rộng cùng eo hẹp, hình thành một cái gần như hoàn mỹ tam giác ngược, mỗi một bộ phận trên cơ thể hầu như đều được phân phối với tỷ lệ tốt nhất . . . Khỏe đẹp, mạnh mẽ, thế nhưng không có tới nửa điểm mập mạp. Kẻ đáng thương thậm chí nhịn không được đem vóc người của vị "cái đầu tiên sinh" cùng tên dê nhũi Hạ Á làm một lần so sáng. So sánh với Hạ Á, cái tên quái vật biến thái, cơ thể của hắn cường tráng hơn, lại thêm tràn ngập sức mạnh cùng tính bạo tạc (nổ mạnh). Thế nhưng vị "cái đầu tiên sinh", thể trạng của hắn phân chia tỷ lệ tốt nhất, đồng thời cũng không thiếu sức mạnh, thậm chí còn mang theo mùi vị ưu nhã. Nhìn người kia, liền giống như nhìn thấy tác phẩm của nhà điêu khắc đại sư ở vương thành. . . Nói chung là, Hạ Á nhìn qua thì rất bưu hãn, mà vị "cái đầu tiên sinh", thì thật sự là quá, quá, quá. . . Quá đẹp ! ! Cho dù hắn mặc một bộ da cẩu xấu xí hoa văn lốm đốm, đều phảng phất toát ra loại khí tức giống như là mặc một bộ đồ nghệ thuật. Trong nháy mắt này, kẻ đáng thương cùng Hạ Á hai người nhịn không được bốn mắt nhìn nhau, nhãn thần của hai người dường như đều có chung một ý tứ: cái tên gia hỏa kia thật đúng là %$#& đẹp! ! Nhìn vị "mỹ hình tiên sinh" đang dùng tư thái rất ưu nhã mở nhỏ cái miệng cắn chút thịt cẩu khô mà ăn, Hạ Á ho khan một tiếng, lớn tiếng tuyên bố: "Ê, vừa rồi ta đã cứu ngươi, dựa theo quy củ trên Dã Hỏa nguyên, ta có quyền tuyên bố ngươi tạm thời là "tác tác". . . Ách, là "tôi tớ" của ta, bất quá ngươi cũng có quyền chuộc thân, ách, ta niêm giá ngươi đáng giá một kim tệ! Chỉ cần ngươi có thể đưa ta một kim tệ, là có thể mua lại tự do của ngươi từ tay ta. Ngươi xem như thế là công bằng rồi chứ?" "Mỹ hình tiên sinh" buông miếng thịt cẩu xuống, nhìn Hạ Á một chút, trên mặt của hắn hiện ra một tia mĩm cười không rõ là ý tứ gì: "Nếu như ta cự tuyệt thì sao?" "Như vậy. . . ta cũng chỉ có thể mang ngươi chôn xuống đất một lần nữa." Hạ Á hắc hắc cười. "Một kim tệ, ân, là Byzantine đế quốc kim tệ sao?" Mỹ hình tiên sinh trầm ngâm một hồi. "Đúng vậy." "Thành giao." Mỹ hình tiên sinh nở nụ cười, lúc hắn cười, lông mi thoáng hướng lên trên, tạo ra một loại mỹ lệ sắc bén: "Như thế này, ta sẽ rất nhanh trả cho ngươi một kim tệ, xem như là báo đáp ngươi cứu ta, mà trước lúc ta đưa tiền, ta có thể tạm thời cho ngươi mượn sức." Kẻ đáng thương đứng bên cạnh trong lòng thở dài. . . Dế nhũi đúng là dế nhũi! Một kim tệ? Người kia. . . Chỉ bằng vào tướng mạo của hắn, nếu như đem hắn ra chợ nô lệ mà bán, chỉ sợ treo giá gấp một trăm lần cũng sẽ có người đánh nhau vỡ đầu để tranh giành mà mua! ! Nhưng Hạ Á dường như rất hài lòng, hắn vươn bàn tay to lớn vỗ vỗ lên vai mỹ hình tiên sinh: "Tốt! Là chủ nhân tạm thời của ngươi, ta cũng nên nói cho ngươi biết tên của ta, ta là Hạ Á, ngươi có thể xưng hô ta là Hạ Á lão gia, hoặc là Hạ Á tiên sinh. Còn ngươi?" ". . . Ngươi có thể gọi ta là Darwin." Mỹ hình tiên sinh róc rách cười, không biết vì sao, bộ dáng lúc hắn cười, có chút mùi vị bí hiểm. "Darwin? Tên gì khó đọc thế." Hạ Á gãi gãi đầu: "Quá phiền phức, ta gọi ngươi là A Đạt được rồi." (DG : Darwin phiên âm tiếng Hán là Đạt Nhĩ Văn) "A. . . A Đạt. . ." Mỹ hình tiên sinh lần đầu tiên biến sắc, vẻ mặt của hắn giống như bị nghẹn phải thịt cẩu: "Tên của ta gọi là Darwin!" "Biết rồi, A Đạt." "Thỉnh gọi ta là Darwin!" "Tốt, A Đạt." "Đừng gọi ta là A Đạt." "Không thành vấn đề, A Đạt!" . . . Sau một phen giao phong, A Đạt rốt cục cũng đầu hàng. Tại trước mặt một tên dế nhũi ngang ngược không nói lý lẽ, sự ưu nhã cùng cao quý của hắn thật sự không có đất dụng võ. Mà khi A Đạt đối mặt với kẻ đáng thương, tình huống có chút bất đồng. "Ngươi. . ." A Đạt nhìn kẻ đáng thương, hắn dường như nhíu nhíu mày, hình như muốn nói cái gì. Kẻ đáng thương lập tức trong lòng căng thẳng! Tên dế nhũi kia là cái quái thai, dọc đường đi đều cho rằng mình là một cái nam nhân xấu xí, thế nhưng. . . Còn A Đạt là một người bình thường lại có chút thông minh, hắn, hắn nhất định là nhìn ra ta là thân con gái! Không xong. . . Thần sắc của kẻ đáng thương có chút căng thẳng, trong lòng lo lắng nghĩ biện pháp, nỗ lực tìm cách làm sao để ra dấu cho người kia đừng nói ra thân phận của nàng. . . A Đạt nhìn chằm chằm kẻ đáng thương nhìn một hồi, sau đó thu hồi nhãn thần, lạnh lùng nói: "Ngươi nên kiếm chổ tu sửa lại hàm răng một chút, bộ dáng hiện tại của ngươi thật sự là rất khó coi." Kẻ đáng thương: "..." Hạ Á ở bên cạnh cười ha ha, nhìn A Đạt ngày càng thuận mắt, tiến tới ôm lấy bả vai của kẻ đáng thương lây động vài cái, cười to nói: "Thấy chưa kẻ đáng thương, ngay cả A Đạt cũng nói ngươi xấu xí. Yên tâm, chờ lúc chúng ta tìm được bảo tàng trở về, ta nhất định sẽ cho ngươi khảm một cái răng vàng tuyệt đẹp!" Kẻ đáng thương: "..." . . . "Như thế, A Đạt, ngươi rốt cuộc là vì sao lại bị người ta chôn dưới đất vậy?" Hạ Á hỏi ra vấn đề then chốt. A Đạt cúi đầu trầm tư, sau đó tùy ý vuốt mái tóc trên trán, nhẹ nhàng thở dài: "Hai ngày trước, ta gặp phải một đám người ở chổ này, mấy tên kia hình như đều là ma pháp sư. Bọn họ tới ngọn núi này làm công tác tìm tòi, bọn họ bắt được ta, bởi vì bọn họ nghe nói này phụ cận ngọn núi này có ẩn chứa một con rồng, bọn họ tìm kiếm thật lâu nhưng không tìm được. Vì vậy bọn họ muốn hỏi ta có manh mối nào có giá trị hay không." Rồng? ! Hạ Á lập tức trợn tròn con mắt. "Đại khái là bởi vì thái độ của ta thiếu cung kính, cho nên chọc giận bọn họ, bất quá bọn họ đối với việc làm sao xử trí ta có chút bất đồng, có ma pháp sư đề nghị trực tiếp giết chết ta, mà có vài ma pháp sư lại cho rằng làm thế là quá tàn nhẫn. Cuối cùng. . ." "Cuối cùng thế nào?" "Cuối cùng những ma pháp sư lương thiện chiếm thượng phong, bọn họ cho rằng ma pháp sư là người cao quý, hai tay không nên dính máu, cho nên bọn họ không có trực tiếp giết ta, mà là đem ta chôn dưới đất, để cho ta tự sinh tự diệt." A Đạt nói xong liền yên lặng, kẻ đáng thương lập tức kinh hô lên: "Chôn sống ngươi? Như thế mà cũng gọi là lương thiện? ? ! !" A Đạt liếc mắt nhìn kẻ đáng thương, nhàn nhạt cười cười, bên trong có ẩn chứa một chút giảo hoạt: "Để báo đáp, ta nói cho bọn họ một tin tức: tại sườn núi phía bắc của một đỉnh núi nào đó, trước đó vài ngày phát sinh một ít chuyện kỳ lạ, trên núi thường thường truyền đến một loại âm thanh giống như là tiếng sét, hơn nữa vào lúc buổi sáng, trên đỉnh núi còn toát ra một đoàn mây mù nồng đậm." "? ?" Kẻ đáng thương mở to hai mắt : "Ý của ngươi là. . ." Hạ Á bỗng nhiên cười cười quỷ dị, hai mắt hắn híp lại, hắn nhìn chằm chằm A Đạt: "Rồng ẩn thân ở nơi nào? Ngươi cư nhiên biết? Ngươi làm thế nào biết chổ rồng ẩn thân?" A Đạt giọng nói bình tĩnh: "Bởi vì ta tới đây cũng là vì tìm kiếm con rồng kia." ? ! Hạ Á cùng kẻ đáng thương thoáng nhìn nhau. "Thế nhưng, thế nhưng ngươi lại nói chổ ẩn thân của rồng cho đám người ma pháp sư. . ." Kẻ đáng thương có chút khó hiểu. "Những tên kia không phải đối thủ của rồng." A Đạt lạnh lùng nói: "Cho nên, ta nghĩ hiện tại bọn họ đều đã trở thành người chết."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang