[Dịch] Liệp Quốc

Chương 17 : Một đêm trên bình nguyên màu đỏ

Người đăng: 

.
Kẻ đáng thương lại càng thêm hoảng sợ, sau đó nàng co rút người lại thành một đoàn, nao núng nhìn khối nham thạch màu đỏ Chân của Hạ Á bước nhanh hơn, rất nhanh bọn họ đã đi qua khối nham thạch nọ, lúc này kẻ đáng thương rốt cục cũng thấy rõ hình dáng của địa tinh Từ tướng mạo mà nói, bọn người này thật sự không có hung ác giống như lời đồn ở Dã Hỏa nguyên làm cho người khác sợ hãi. Thậm chí, lần đầu nhìn thấy hình dáng của những địa tinh này nàng có chút buồn cười. Da toàn thân có màu xanh giống như mấy con ếch ở trong hồ sau cơn mưa mùa hè, lỗ tay nhọn dựng thẳng lên, mũi to thô rộng thùng thình nhìn rất giống một củ cà rốt mọc ngay trước mặt, bọn người này không có tóc và râu, đầu rất lớn nhưng thân thể thì rất gầy. Chí ít, xem ra bọn họ chỉ cao trên dưới 130 cm, cái đầu to cùng thân mình tỉ lệ rất là không cân xứng. Những sinh vật nhỏ này rụt rè núp phía sau vách đá, miệng đầy răng ngắn bén nhọn và thối rữa, dùng một loại nhãn thần bỡ ngỡ mà cổ quái nhìn chằm chằm Hạ Á và kẻ đáng thương. Càng để kẻ đáng thương cảm giác được có điều mới lạ chính là hay tay của địa tinh rất dài, khi chúng buông xuống đủ để vượt qua đầu gối của chúng nó. Lần đầu tiên thấy bọn người kia, ngươi rất khó sản sinh bất kỳ cảm giác sợ hãi nào đối với bọn chúng-- nhìn sơ qua thì thân hình chúng rất nhỏ và gầy, sau đó nhìn kỹ thì thấy chúng vừa nghèo vừa bẩn. Đúng vậy, những địa tinh này quả thực so với ăn mày còn muốn nghèo hơn, trong mấy tên trốn ở phía sau vách đá thì chỉ có một tên trên người mặc một cái coi như là tương đối giống y phục, cũng bất quá chỉ là một cái bao bố bị thủng (không biết nó lấy được từ đâu), bao bố phía trước bị thủng ba lỗ, để đầu và hai tay có thể từ bên trong vươn ra. Còn có một tên trong tay cầm theo vũ khí, đó làm một cái xương chân sau của một con thú lớn, để tăng mạnh sát thương, đầu khớp xương còn buộc thêm một viên đá bén nhọn. Mà trên người tên đó còn có một ít loạn thất bát tao (lung tung, lộn xộn) đồ đem đóng lại thành một bô "áo giáp". Trời ạ, đây là cái giáp gì thế ! Xem xem tài liệu làm ra áo giáp đó đây này: hai miếng đồng nát, một đống vỏ cây, còn có vài cái mãnh gỗ vụn, bên trên dùng một loại dây gì đó gàn buộc lại. Kẻ đáng thương nhìn một hồi, có chút hoài nghi: "Bọn người kia có thật là địa tinh?" "Đúng vậy." Hạ Á gật đầu. "Thế nhưng, chúng nó nhìn qua cũng không có đáng sợ như trong truyện kể a." Kẻ đáng thương rất khó hiểu. Hạ Á cười cười: "Địa tinh cũng được phân chia làm yếu và mạnh. Bọn người ngươi thấy chỉ là một đám lang thang không thuộc về bộ lạc nào. Chân chính nguy hiểm chính là các bộ lạc địa tinh. Đừng thấy một con địa tinh nhỏ yếu mà kinh thường, nếu như ngươi gặp phải mấy trăm tên gia hỏa như vậy, hơn nữa chúng nó còn bị đói vài ngày... Ngươi sẽ biết được lợi hại của chúng nó." Quả thực, theo như lời Hạ Á vừa nói, kẻ đáng thương mới phát giác, nhãn thần của mấy tên này rất giống một đám thổ cẩu sinh sống trên dã ngoại, có chút rụt rè, có chút sợ sệt, thế nhưng cũng ẩn chứa một chút hung ác độc địa và địch ý. Hạ Á cũng không để ý tới mấy tên bẩn hề hề đang đi theo bọn họ, vẫn như cũ hướng về phía trước đi nhanh. Chỉ là khi mấy tên có chút tới gần, Hạ Á mới dừng bước, nhặt lên một hòn đá, một mặt lớn tiếng đe dọa một mặt hướng về phía mấy tên này ném đi-- mỗi lần như thế, bọn địa tinh kia liền lập tức giải tán. Cho tới lúc bầu trời hơn tối, kẻ đáng thương không còn có thể nhìn thấy mấy tên địa tinh lang thang đi theo phía sau. Trên bình nguyên bọn họ phát hiện một khung xương thật lớn, đại khái là thuộc về một loại động vật to lớn gì đó, bất quá không phải trâu rừng, lạc đà, ngựa, hay cái loại tương tự khác, kẻ đáng thương thật sự nhìn không ra. Bộ xương cốt thật lớn này nằm ngang trên mặt đất, từng cái từng cái xương sườn sắp hàng đối xứng nhau, mà làm cho người ta thán phục chính là, cả bộ xương không còn mảy may miếng thịt hay da của động vật... Hiển nhiên cái này không phải do tự nhiên mục rữa, mà là có người đem da thịt của nó hoàn toàn loại bỏ, hơn nữa còn là cướp đoạt sạch sẽ. Khi đến gần, kẻ đáng thương mới nhìn thấy một mảnh rậm rạp dấu răng khảm trên khung xương. "Là địa tinh, chỉ có bọn địa tinh mới có năng lực đem thịt vơ vét sạch sẽ đến như thế." Hạ Á tiện tay nhặt lên một khúc xương, cầm trong tay suy tính: "Xem ra chết không quá mười ngày trước, xương cốt còn rất cứng, lượng nước còn chưa có hoàn toàn bốc hơi." "Vì sao, ta cảm giác được ngươi hình như rất hiểu rõ mấy thứ này a?" Kẻ đáng thương có chút nghi ngờ nhìn một chút Hạ Á. Hạ Á không trả lời, mà trực tiếp lấy ra tấm da của thị huyết cuồng lang nọ, khoác lên trên khung xương, vừa vặn tạo thành một cái lều vãi tự nhiên. "Đêm nay chúng ta ngủ ở đây." Hạ Á ra quyết định. Bữa cơm tối chính là thịt lang nướng-- Thịt của con thị huyết cuồng lang nọ vẫn còn một ít. Tuy rằng thịt lang có chút chua, lại rất dai khó mà cắn đứt, bất quá kẻ đáng thương vẫn kiên cường mà ăn. Bởi vì nàng căn bản không có tâm trạng để oán trách thịt khó ăn, toàn bộ buổi tối, nàng ngồi bên cạnh đống lửa cắn thịt lang, nhưng rõ ràng cảm giác được xung quanh bình nguyên không biết có bao nhiêu ánh mắt đang len lén nhìn mình, trong ánh mắt mang theo đầy sự tham lam, đói bụng, hung ác độc địa, và khiếp đảm. Thậm chí, nàng dường như còn rõ ràng nghe được âm thanh nuốt nước miếng "òng ọc òng ọc" từ trong bóng tối của bình nguyên truyền tới. Thậm chí trong đó còn xen lẫn một ít âm thanh nghiến răng "dát dát" -- những âm thanh này làm cho kẻ đáng thương có chút sởn tóc gáy. "Chúng nó... Chúng nó đang theo dõi chúng ta." Kẻ đáng thương cố tình nhắc nhở tên dế nhũi đang bày ra bộ dáng đỉnh đạt này, tính cảnh giác của tên dế nhũi này thật là thấp muốn chết a. "Ta biết." Hạ Á đang gối đầu lên một khúc xương, hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp từ đống lửa: "Bên trái một tên, bên phải hai tên, trước sau mỗi phía một tên, xa xa còn có một ít động tĩnh..." Nói đến đây, hắn trở mình một cái, đối mặt kẻ đáng thương: "Yên tâm đi, chúng nó tạm thời sẽ không đến trêu chọc chúng ta. Địa tinh đều là rất nhát gan, chúng nó là loại sinh vật bầy đảm (đủ bầy mới can đảm), lúc chúng đạt tới một số lượng nhất định thì mới có thể cố lấy dũng khí. Tiêu chuẩn của địa tinh là, đối phó với hai võ sĩ loài người, thì phải có hơn hai mươi võ sĩ địa tinh mới có thể đạt chiến thằng áp đảo. Mà đầu óc của địa tinh không tính là quá thông minh, tiêu chuẩn nhận xét sự việc của chúng nó cũng vô cùng đơn giản: có vũ khí tức là võ sĩ, không có vũ khí tức là thường dân. Mà may mắn chính là, ngươi mặc bì giáp, ta cầm búa, cho nên bọn người kia đem chúng ta xem như là võ sĩ. Cho nên, chúng nó nhất định phải hơn hai mươi tên mới có thể bắt đầu công kích." "Làm sao có khả năng." Kẻ đáng thương không tin: "Nếu như đối phó với hai võ sĩ loài người mà chờ lâu như vậy, vậy thì sao ta lại nghe có rất nhiều thương đội bị địa tinh tập kích?" "Đó là tung tin vịt." Hạ Á kinh thường: "Tại Dã Hỏa nguyên, lời đồn là thứ vĩnh viễn được hoan nghênh nhất. Thật ra địa tinh không đáng sợ như mọi người tưởng tượng... Tuy rằng chúng nó cũng rất đáng ghét, thế nhưng chí ít không có đáng sợ như trong truyện kể. Mấy cái truyền thuyết nói rằng địa tinh đáng sợ, đại đa số toàn là loài người tự nghĩ ra. Nhất là, căn cứ những gì ta biết, những truyền thuyết đáng sợ về Dã Hỏa nguyên, phần lớn đều là do các thương đoàn lớn cố ý chế tạo mà thành. Như vậy, tất cả mọi người sẽ sợ hãi sự nguy hiểm của Dã Hỏa nguyên, sẽ không dám đi qua tuyến đường này, chỉ còn có mỗi bọn họ dám tổ chức thương đội để mua bán! Hanh Hanh..." "Thế nhưng... Ta nghe nói những địa tinh này sẽ bắt người, sau đó ăn bọn họ, đem xương cốt mài thành bột, đem da lông bện thành thảm, còn có thể đem mỡ người rang thành dầu..." Kẻ đáng thương hàm răng run cầm cập. "Những thứ này có thể là sự thật, dù sao đối với chúng nó mà nói, loài người là dân tộc khác. Mà không phải chúng ta cũng đối đãi như thế với bò dê sao? Có cái gì phải ngạc nhiên chứ." Hạ Á ngáp một cái: "Thế nhưng sự thật là, địa tinh rất ít khi tập kích thành viên có vũ trang của đội ngũ loài người. Trên Dã Hỏa nguyên, loài người chết bởi địa tinh đúng là không ít, nhưng đại đa số là những tiểu thương đội lớn mật, ôm mộng cầu may, một lòng muốn phát tài, bí quá hoá liều mang theo hàng hóa xuyên qua Dã Hỏa nguyên , những thương đội này không có tiền mướn dong binh đoàn bảo hộ, kết quả một khi gặp phải địa tinh, tất nhiên cũng chỉ có con đường chết." "Nhưng ngươi nói địa tinh muốn tập kích hai người đều phải chờ lâu như vậy..." "Ta nói chính là ‘ võ sĩ ’, ngươi là cái đồ ngu ngốc." Hạ Á lắc đầu: "Địa tinh tập kích dân thường loài người thì rất là can đảm. Thế nhưng hiện tại theo bọn chúng xem ra chúng ta là võ sĩ loài người! Hiểu rõ chưa? Chúng ta mang theo vũ khí, chúng nó đánh giá chúng ta là tiểu tổ người mạo hiểm và dong binh. Trên Dã Hỏa nguyên, địa tinh không ít lần bị cao thủ loài người cho ăn đòn đau, nên chúng đã học được tính cẩn thận. Nếu như chúng ta không có mang theo vũ khí, thì chúng nó đã sớm tấn công rồi!" "Thế nhưng..." "Yên tâm đi, nơi này chỉ mới là giáp ranh địa bàn của địa tinh mà thôi, xung quanh không có bộ lạc lớn, cho nên muốn tập chung trên hai mươi chiến sĩ địa tinh để đối phó chúng ta, chỉ sợ còn chờ thật lâu. Mấy tên lang thang địa tinh này không dám trêu trọc chúng ta đâu, ngươi an tâm ngủ đi... Ở chổ này ta hiểu biết so với ngươi nhiều lắm, cho dù thế nào ta cũng không dám đem mạng mình ra đùa giởn." Hạ Á lại trở mình qua. "..." Kẻ đáng thương nằm một chút, gió lạnh của bình nguyên mang đến những âm thanh đáng sợ của bọn địa tinh làm cho nàng sợ hãi trong lòng, nhẫn nại một hồi, cuối cùng cũng không chịu được: "Ta... Ta có thể nằm gần ngươi một chút không, nơi này có chút lạnh." Hạ Á không trả lời, kẻ đáng thương chờ đợi một chút, cuối cùng chính mình chủ động đến gần, nằm xuống bên cạnh Hạ Á. Trên người tên dế nhũi này vẫn như cũ phát ra mùi bùn đất, thế nhưng cảm giác ấm áp dường như khiến cho tinh thần nàng có chút kiên định lên . Đương nhiên, quan trọng hơn là bởi vì quan niệm thẩm mỹ biến thái của hắn cho nên kẻ đáng thương cũng không cần lo lắng tên dế nhũi này sẽ phi lễ nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang