[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Sưu tầm
Chương 245 : Long thành chi dạ
.
Trời đêm Long Thành ánh sao vẫn như xưa, toả sáng chói lọi. Tai nạn của người trên thế gian so với mỗi ánh tinh quang trên bầu trời mịt mù thì hãy còn mờ nhạt hơn.Không gian như đã chuẩn bị 1 trường địa vì những tai nạn đang tới này, nhưng cũng không vì vậy mà cảm thấy bất an chút nào.
Thời gian dường đang thể hiện 1 nỗi bi ai, nhưng tự thời gian cũng chưa chắc đã cảm nhận thấy điều đấy.
Long Thành đang khủng hoảng và bất an, nhưng bầu trời đêm không vì thế mà tĩnh lặng.
Có lẽ vạn vật trong đêm đều đang chờ đợi sự huyên náo lúc bình minh
Còn người dân trong Long Thành thì sao? Họ dang chờ đợi cái gì chính họ cũng không biết. Có lẽ là đang chờ đợi sự chết chóc.
Cha con Lạc Hùng đang chờ đợi điều gì? Đợi sự hối hận ư... thực ra họ đã đang hối hận rồi, vì tình hình hiện nay đã không như họ đã mong muốn,và kế hoạch ban đầu của họ lại có 1 điều không tưởng đã xảy ra.
Họ ban đầu chỉ định dùng Hy Bình để dụ Huyết Ma xuất đầu lộ diện, sau đó để cả võ lâm truy sát cha con Huyết Ma. Đây căn bản chỉ là tư thù nhưng xét ở mọi góc độ thì đều có lợi cho Đại Địa Minh, vì vậy cho dù là về công hay tư họ cảm thấy điều mình đã làm là đúng.
Nhưng cái chết của Hoàng Hy Bình lại dẫn đến 1 cuộc chiến tranh. Dù trong kế hoạch ban dầu của họ đã tính toán kĩ càng cũng không ngờ ngày hôm nay lại bị vây hãm tại Long Thành, không thể tiến thoái, mà bên Ám Long cũng không có lấy 1 nửa tin tức gì, họ cũng không có cách nào phái người ra khỏi thành để liên lạc được với Ám Long -- Bên ngoài, Phục Cừu quân cơ hồ còn tàn nhẫn hơn cả sự tưởng tượng của họ, tuyệt không bỏ qua bất cứ 1 mạng nào.
Ám Long, tự bản thân hắn cũng cảm thấy khó xử-- hắn đã cùng với Dương Y trốn chạy biệt vô âm tích, tuy nói là không bội phản lại Lạc Hùng, nhưng hắn cũng biết, nhiệm vụ thất bại, trở về Đại Địa Minh cũng chỉ 1 con đường chết mà thôi. Côn trùng còn ham sống huống chi là con người, chỉ là ngộ bất tòng quyền mà thôi! Mẹ kiếp ! Người bất lực thì cũng phải có quyền được sống chứ!
Lạc Hùng tất nhiên là không thể biết được tình hình Hoàng Thành bên chỗ Ám Long, nhưng việc mất liên lạc 1 khoảng thời gian khiến hắn dự cảm thấy ít nhiều bất an, nếu như Hoàng Thành bên chỗ Ám Long thất thế ngoài việc phải đối đầu với đội quân báo thù cho Hoàng Hy Bình ra còn phải ứng phó đội quân triều đình mạnh mẽ vô bỉ. Thậm chí là cả với đám quân triều đình mà hắn đang điều khiển...
Lúc này, cha con Lạc Hùng đang cùng những nhân vật quan trọng trong Đại Địa Minh nghị sự tại phòng khách, dù đêm đã rất khuya nhưng họ không thể ngủ được.
Cả 1 đời Lạc Hùng đều nghĩ việc xưng bá võ lâm, đến đời con trai hắn Lạc Thiên cũng nghĩ trở thành nhất đại minh quân. Nhưng chỉ là tương lai thật khó đoán trước, như tình hình hiện nay, đầu họ dù có nghĩ trăm vạn lần đều vô dụng.
“Minh chủ ,nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ không chịu được lâu. Dù bọn chúng không đến tấn công thì dân chúng Long Thành cũng sẽ phản chúng ta mà thôi.” Phó Minh chủ Huyết Đạt nói:”Chúng ta cơ bản không thể khống chế được quân đội, ngay cả đám võ lâm nhân sĩ của chúng ta, trong lúc không biết ngày mai sống chết ra sao, đã bắt đầu động thủ đối với dân chúng Long thành, đốt nhà, cướp bóc, gian dâm chuyện gì cũng làm …..”
Bách Tư nói: “Đấy là điều tất nhiên trong tình hình này phát sinh những việc thế này cũng là lẽ thường tình”.
Ninh Phi nói:”Lúc đầu, thật không lên đối phó với Hoàng Hy Bình….. Hắn ngoài việc là con trai của Huyết Ma ra, các việc khác đều không trở ngại gì cho chúng ta.”
Lạc Thiên: “Bây giờ nói điều này thì có tác dụng gì? Hoàng Hy Bình đã chết rồi…..”
“Tôi có cảm giác hắn vẫn có thể chưa chết.” Ninh Phi: “Nhìn tướng của hắn tuyệt không phải là người dễ yểu mạng.”
Lỗ Da nói: “Hắn làm sao mà không chết cho được?”
Thương Ưng nói: “Tôi cũng có cảm giác hắn chưa chết...”
Lạc Hoả cũng nói : “Không biết tại sao, từ lần đầu gặp hắn ở Võ đấu môn, tôi đã thấy hắn cảm thấy hắn như là con quái vật không hề biết đến cái chết, đến tận rất lâu sau này, thực lòng tôi không bao giờ nghĩ đến việc đối địch với hắn. Lúc đầu tôi cũng đã nói với Minh chủ về hắn, nhưng các người cơ hồ không 1 ai để ý lời tôi nói. Cả đời tôi chưa từng biết đến đứng trước mặt 1 người mà trong lòng cảm thấy sợ hãi run rẩy đến thế nhưng đồng thời cảm thấy ít nhiều kính phục….. Hắn không phải là loại người có thể dùng võ lực giải quyết, giống như tình hình sắp tới của chúng ta, đã sớm không còn là chuyện của võ lâm nữa rồi. Tôi đang nghĩ con người Hoàng Hy Bình, võ công của hẵn có lẽ thực lực thì không có gì, nhưng hắn đích thực là người can đảm kì lạ!”
Lạc Thuỷ: “Ông cũng cho rằng Hoàng Hy Bình chưa chết ư?”
“Ừ!”
Lạc Thổ nói : “Tôi không tán thành cách nói cuả ông, tôi cảm thấy võ công của hắn thực sự rất mạnh, trước đây nhất thời đã xem thường hắn, thế nhưng bất luận là hắn là cuồng đao học từ “Lôi Kiếp Thần Đao” hay chỉ đơn giản như bộ quyền mà khi đánh ra có tiếng sấm của hắn cũng cơ hồ như võ công vô địch vậy, trước đây chưa bao giờ từng nghe nói đến bộ quyền pháp này bao giờ.”
Lạc Mộc nói :”Có thể là do hắn tự sáng tạo ra”
“Thân thể của hắn còn cứng hơn cả tôi !” người mang kim cương bất hoại thân, Lạc Kim nói
Huyết Đạt tổng kết : “Nói tóm lại, tay Hoàng Hy Bình này đích thực là một con quái vật, chứa vô số điều bí ẩn.”
Lỗ Da nói : “Kinh khủng nhất là đám nữ nhân của hắn sao nhiều thế, hơn nữa, đám nữ nhân này còn lập thành được một đám quân phục cừu đánh cho chúng ta thê thảm như vậy, bọn nữ nhân đó, đợi đến khi chúng ta thắng xong sẽ chơi chúng một phen......Hắc hắc, bọn bà nương đấy tuy đứa nào cũng bụng to, nhưng chúng đúng là quá đẹp, nhìn cứ gọi là chảy nước.”
Bách Tư mắng : “Ngươi đúng là thô bỉ, chết đến nơi rồi mà còn mơ đến chuyện đấy à?”
Lỗ Da cười nói : “Làm người tốt thì nhanh chết lắm, thế nên phải chơi hết mình, ngươi không biết, thời gian qua, ở Long thành này không biết đã có bao nhiêu con gái nhà lành bị Lỗ Da ta cưỡng gian rồi, Ha Ha !”
Lạc Hùng nói : “Nói mấy chuyện đấy làm gì, còn không mau nghĩ xem là cách nào để phá địch đi!”
Lỗ Da nói : “Chúng ta cố thủ không ra, bọn chúng cũng chẳng làm gì ta được, nếu bọn chúng cường công, thì bọn chúng bại là cái chắc, đến lúc đó thì nào là nữ nhân mĩ lệ, đến các nữ binh cao lớn cường tráng, còn có cả minh nguyệt phong....”
Huyết Đạt hét lên : “Câm mồm đi, ngươi đúng là đồ con lợn”
Thương Ưng nói : “Nhắc đến nữ binh cao lớn, ta lại nghĩ đến Nguyên Chân lục nữ, bọn nữ binh đó và Nguyên Chân lục nữ đều cao lớn, không biết chúng có phải là cùng đến từ Dã Mã tộc”
Bách Tư nói : “Ta cũng nghĩ như vậy, bọn Nguyên Chân lục nữ ở trong doanh trại của chúng ta, đích thực là có vấn đề.”
Lỗ Da nói : “Vậy thì phải bắt bọn chúng lại, tiền dâm hậu sát!”
Lạc Thiên nói : “Lỗ Da, ngươi còn nói thêm một câu nào nữa, ta sẽ giết ngươi trước, đồ ngu!”
Ninh Phi nói : “Có thể chỉ là cùng tộc thôi thì sao, dù gì thì Nguyên Chân lục nữ trong thời gian chiến đấu cho chúng ta, cũng đâu có thấy bọn chúng có điều gì khác lạ, nên quân đội do bọn họ suất lĩnh tất cả đều rất nghe lệnh... ... Nhưng như vậy cũng thật khó hiểu. Nếu bọn chúng quả thật là đồng tộc, ta thật không hiểu vì sao mà bọn Nguyên Chân lại tàn nhẫn, trong lúc đối trận lại giết chết cả tộc nhân của chúng.
Lạc Thủy nói : “Khả năng nguyên nhân là bọn Nguyên Chân là phản đồ của Dã Mã tộc.!”
Ninh Phi nói : “Ta nghĩ, chỉ cần bọn chúng không phản bội chúng ta, theo chúng ta mà chiến đấu, thì bọn chúng còn có tác dụng. Theo như tôi quan sát thấy, thường nữ binh cao lớn hễ cứ gặp phải quân đội do Nguyên Chân suất lĩnh đều tránh thật xa, tựa như không còn dám nghĩ tới việc ứng chiến, dựa vào điểm này ta có thể lợi dụng Nguyên Chân để cho lãnh đạo quân đội ...”
Bách Tư nói : “Nếu vậy thì thật đáng lo, nữ nhân Nguyên Chân này không thể quá tin được?”
Lạc Hùng nói : “Thiên nhi, con nghĩ sao?”
Lạc Thiên nói : “Nguyên Chân khả năng là đã bị con mê hoặc, coi con là nam nhân của cô ấy, cô ấy có thể vì con mà liều mạng.”
Đến lúc này, Lạc Thiên đã trở lại kiêu ngạo như xưa.
Lỗ Da cười nói : “Thiếu chủ ở phương diện này, người đích thực là rất mạnh mẽ.”
Lạc Thiên cười cười, không hề phủ nhận, chỉ là hắn cũng tự biết, hắn và Nguyên Chân căn bản chưa có làm qua.......
Bách Tư nói : “Thiếu chủ, người có lí do gì mà...”
“Bách Tư, chẳng lẽ ngươi dám hoài nghi mị lực của thiếu chủ đối với nữ nhân hay sao?”
“Lỗ Da, vấn đề không phải là có mị lực hay không, nếu không đề phòng, sẽ bị Nguyên Chân chơi cho một vố.”
Ninh Phi: “Vậy hãy giết hết bọn nó”
“Không, cứ lưu bọn chúng lại ! Ngày mai sẽ cho lại chúng xuất chiến, chỉ cần bọn chúng còn vì Đại Địa Minh mà chiến đấu, thì sẽ để cho bọn chúng chó cắn chó. Nếu như bọn chúng giữa chiến trường mà phản bội, thì sẽ cho loạn tiễn bắn chết chúng...” Lạc Hùng nói : “Các ngươi, phải từng phút từng giây chú ý bọn chúng, đừng để bọn chúng giở trò gì trước mắt chúng ta. Ta cũng không tin tưởng bọn chúng, nhưng trong thời tiết này, có thể lợi dụng được thì phải lợi dụng, sức khỏe và khả năng chiến đấu của bọn chúng không kém chút nào, đến lúc nào bọn chúng không còn giá trị để lợi dụng thì mới giết bọn chúng. Chỉ cần bọn chúng không rời Đại Địa Minh, thì bọn chúng cũng không có cách nào quay về doanh trại của đối phương”
“Cha, con cũng không tin tưởng bọn họ, như vậy đi, ngày mai hãy để bọn họ xuất chiến, nếu bọn họ thối lui thì sẽ kết thúc luôn tính mệnh của chúng, vài con đàn bà ấy, có lưu lại cũng vô dụng.”
Lạc Hùng than: “Giá như viện quân của Ám Long có thể đến kịp thời...”
Đó là hi vọng của hắn, cũng là hi vọng của mọi người trong Đại Địa Minh.
Về phần Ám Long, đã vĩnh viễn chẳng thể nào có khả năng đem lại hi vọng cho bọn họ nữa.
“Công chúa, trong hoàn cảnh này mà người còn tiếp tục chiến đấu cho Đại Địa Minh sao? Tôi thì không thể lại tiếp tục làm vậy nữa rồi...” Nguyên Hà nói.
Bọn họ từ khi đến ở tại Tây Lăng viện thì Lạc Thiên đã rất ít khi tới cái viện bé nhỏ này, Lạc Thiên đối với cơ thể to lớn của bọn Nguyên Hà ba người sớm đã chẳng còn hứng thú, hắn chỉ có hứng thú với bọn Nguyên Chân ba người nhưng lại không có cách nào cùng nàng hoan ái, từ lâu, Nguyên Nghiên và Nguyên Linh đều không thích hắn, còn Nguyên Chân thì dường như cũng chỉ muốn giao lưu với hắn về mặt tinh thần, Lạc Thiên đã có lúc tin rằng nàng thật sự thích hắn, hơn nữa với tính cách tự cao tự đại của hắn, thì nhưng điều hắn tin chính là chân lý.
Lại nói, Lạc Thiên đã từng cùng bọn Nguyên Hà ba người hoan ái một thời gian, cũng không tránh khỏi có lúc không được sảng khoái, hắn phát hiện âm đạo của bọn họ có khả năng dung nạp cực lớn, hắn cũng không có cách nào mà làm cho bọn họ mãn nguyện hoàn toàn -- điều này ít nhiều khiến hắn bất mãn, thân là nam nhân, hơn nữa lại là một nam nhân kiêu ngạo, sau khi tiến nhập vào thân thể nữ nhân, lại không có cách nào cảm nhận được cơ thể nữ nhân khi mở rộng cực độ, thật không thể tránh khỏi sự thất vọng. Lạc Thiên là một nam nhân thật sự, nhưng có lúc hắn cũng mơ tưởng đến cảnh : khi tiến nhập vào cơ thể nữ nhân có thể khiến cho âm đạo của nữ nhân tê liệt...
Nhưng Lạc Thiên không thể nào đem đến cho bọn họ cảm giác ấy, người có thể cho bọn họ cảm giác đó, chỉ có một -- chính là người đã chiếm đọat lần đầu tiên của bọn họ, Khai Thác giả, trong tâm trí của bọn họ cũng không thể nào có thể quên đi nam nhân duy nhất đấy.
Lạc Thiên tuy biết Hy Bình chính là Khai Thác giả, nhưng hắn tuyệt không thể biết rằng bọn Nguyên Chân lại mê luyến Khai Thác giả. Lãng Vô Tâm tất nhiên biết được những ảo tưởng của Nguyên Hà ba người đối với Khai Thác giả, nhưng Lãng Vô Tâm lại chưa từng giao lưu với bọn họ, còn Lạc Thiên lại không muốn phí thời gian, hắn tìm đến ba người, đơn giản là bởi vì cơ thể to lớn cường tráng của bọn họ là điều mà trước đây hắn chưa từng thử qua, hắn chỉ thích cái lần đầu tiên với bọn họ....”
Nguyên Đan nói : “Công chúa, tôi cũng không hiểu, người vốn yêu Hoàng Hy Bình, hơn nữa lại biết hắn chính là Khai Thác giả, sao người còn muốn tiếp tục lưu lại Đại Địa Minh?”
“Lúc đấy, Hoàng Tiểu Nguyệt đem chuyện Hoàng Hy Bình chính là Khai Thác giả nói ra, chúng tôi còn muốn xuất thủ tương trợ, nhưng Công chúa người sao lại ngăn cản chúng tôi?” Nguyên Mang cũng nghi ngờ nói : “Chúng ta bây giờ ở trong Đại Địa Minh, từng giây từng phút như bị giam vậy, sống kiểu này thật không phải là người.”
Nguyên Hà nói : “Tộc trưởng cũng tới rồi, chúng ta sao có thể đối địch với bọn họ? Công chúa, lẽ nào người thật sự hận Hoàng Hy Bình sao?”
Nguyên Chân than : “Tất nhiên là hận, nhưng ta còn yêu hắn nhiều hơn.”
“A?”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nam nhân ấy, đến lúc hắn không từ mà biệt... ta đã sớm thích hắn, trước khi đại điển diễn ra, ta rất muốn được tự mình dâng hiến cho hắn, sau khi đại điển diễn ra, ta càng không có cách nào quên được hắn. Dù hắn đã chết, nhưng lòng ta cũng không thể nào quên được hắn, hắn vốn đến từ trung nguyên, thế nên ta cũng tiến vào trung nguyên, ta nghĩ, trung nguyên có rất nhiều nam nhân giống như hắn, ta tuy không có cách nào hoan ái cùng nam nhân đó, nhưng ta vẫn hi vọng có thể tìm được hình bóng của hắn, có thể xóa đi được địa vị của hắn trong lòng ta. Thế nhưng chẳng có một nam nhân nào có thể xóa đi được hình bóng của hắn trong tim ta...”
“Bọn ngươi đã từng hỏi ta có phải ta lưu luyến đối với Khai Thác giả? Ta nghĩ, có lẽ vậy, vì đó là lần đầu tiên của ta, tuy có đau đớn nhưng không thể so sánh được với cảm giác hoan ái, tựa hồ như hòa vào sinh mệnh ta mà tồn tại vậy, có thể đó là cảm giác của cơ thể.... nữ nhân Dã Mã tộc, từ xưa tới nay, trong phương diện nam nữ, đều truy cầu cái cảm giác thích thú của cơ thể, nhưng ta thì không, bởi vì ta đã tu luyện xong 'Tự Nhiên Tỏa Âm Chân Kinh', việc này về cơ bản mà nói, chính là đã phản bội lại Dã Mã tộc. “
“Thế nhưng, hiện giờ, Hoàng Hy Bình và thân phận Khai Thác giả như lồng vào nhau, cảm giác nhục thể của ta và ái niệm trong lòng ta cũng đã hòa vào nhau, ta biết, ta không thể quên được hắn, nhưng ta cũng có hận, hận hắn vì hắn đã ruồng bỏ ta! thậm chí khi mẹ ta để hắn đi, lẽ nào hắn cũng không thể nhìn ta lần cuối sao?”
Nguyên Nghiên nói : “Có thể hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ...”
“Không thể, là do hắn hoàn toàn không để ta trong lòng” Nguyên Chân phủ nhận.
Nguyên Linh nói : “Công chúa, chắc không phải vậy đâu, trong lòng Hoàng Hy Bình có người mà.... người còn nhớ hắn đã từng nói gì không?
“Câu nào? hắn đã từng nói rất nhiều câu... “
Nguyên Nghiên mặt hồng lên, nói : “Tối đó, hắn đã nói sau khi chêu trọc Nghiên Nghiên, tôi còn nhớ rất rõ, hắn nói 'Bất kể nàng chọn ai làm nam nhân cuối cùng, đó chỉ là sự lựa chọn của nàng, sự lựa chọn của ta tuyệt không thay đổi', Công chúa, đích thị là trong lòng hắn có người, thật vậy mà, Nghiên Nghiên cũng tin hắn”
“Nhưng hắn thật sự đã chết rồi”. Nguyên Chân hai mắt ứa lệ.
Nguyên Nghiên nói : “Không đâu, tôi tin hắn vẫn còn sống. Đã bao nhiêu đời nay, Khai Thác giả của chúng ta không ai là không chết ngay, nhưng hắn lại là Khai Thác giả duy nhất vẫn còn sống, bản thân hắn chắc không phải là người thường, không tìm thấy thi thể của hắn thì có thể chứng minh rằng hắn vẫn còn chưa chết.”
Nguyên Hà nói : “Nếu như hắn chưa chết, hắn còn muốn gặp chúng ta sao?”
Nguyên Nghiên nói : “Ngươi đã quên hắn đã nói gì sao? Hắn đã từng làm chuyện đó với chúng ta, cũng có thể nói chúng ta là nữ nhân của hắn, đấy chính là câu nói của hắn”
Nguyên Hà nói : “Ai!, nếu sớm biết vậy, thì đã không nên trước mặt hắn lại cùng với Lãng Vô Tâm...”
Nguyên Nghiên nói : “Đừng lo lắng quá, chắc hắn cũng biết, đó là điều rất bình thường của Dã Mã tộc mà.”
Nguyên Đan nói : “Cứ cho là chúng ta là nữ nhân của hắn, thì cũng không nên giữ cái phong tục của Dã Mã tộc như thế, hắn chắc không thích như thế đâu.”
Nguyên Nghiên cười đáp : “Sau này các người không cùng với nam nhân khác không được sao?
Nguyên Mang nói : “Chúng ta đã sớm không cùng với nam nhân nào khác, từ khi biết Khai Thác giả còn chưa chết, cũng đã bắt đầu học theo nữ nhân trung nguyên rồi, chúng ta học theo họ, gọi là nữ nhân kiên tâm.”
Nguyên Nghiên mặt đã đỏ lựng nói : “Ta chỉ là không thích nam nhân khác thôi”
“Nếu như hắn có thể sống sót quay về trước mặt ta, ta cũng sẽ tha thứ cho hắn!” Nguyên Chân u oán nói : “Ta cũng chẳng cần gì cả, chỉ cần được thấy hắn còn sống đứng trước mặt ta. Ta lúc đầu sở dĩ còn tiếp tục lưu lại Đại Địa Minh, tuyệt không phải là không nghĩ qua, ta nghĩ, hắn nếu có khó khắn, có lẽ ta có thể từ trong giúp được.... Nhưng không ngờ trước khi có người đến cứu hắn, thì đột nhiên lại phát sinh chuyện hắn phát sáng trong đêm, không biết chuyện sống chết của hắn thế nào, Hiện giờ chắc hắn đã chết nên nữ nhân của hắn mới vì hắn mà báo cừu, kể cả mẹ ta cũng ở đó, không tiếc mà động dụng quân đội toàn tộc, có thể thấy mẫu thân yêu hắn phi thường. Ta nghĩ, sau này, bọn họ tuy không tin ta hoàn toàn, nhưng chúng ta vẫn còn có cơ hội...”
Nguyên Đan nói : “Công chúa, có phải người nói sẽ vì Hoàng Hy Bình mà báo cừu không? Có thật là người nói vậy không? Không biết bọn tôi có thể làm gì được đây?
Nguyên Chân nói : “Khi thấy bọn họ thủ thành không ra, ta biết chắc sẽ có ngày này.... Ta liều mạng vì bọn họ mà chiến đấu, lại còn giết cả tộc nhân bổn tộc, chính là để cho bọn họ cho chúng ta cơ hội lưu lại trong thành, cũng khiến cho bọn họ tạm thời không nhằm vào chúng ta mà hạ thủ... Ta nghĩ, có một ngày, mẫu thân bọn họ sẽ phát động tổng công kích, lúc đó có thể chúng ta sẽ có điểm hữu dụng.”
Nguyên Nghiên nói rất thông minh : “Công chúa, người nói, là chờ bọn họ phát động tổng tấn công, lúc đấy chúng ta sẽ làm nội ứng, mở cửa thành môn sao?
Nguyên Chân cẩn thận nghe ngóng âm thanh bên ngoài, nói nhỏ : “Muộn rồi đấy, ngủ đi! Ngày mai còn phải chiến đấu, nữ nhân Dã Mã tộc đâu phải là đơn giản.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện