[Dịch]Liên Minh Huyền Thoại: Bàn Tay Của Chúa

Chương 04 : Hai người xếp hạng cao nhất lớp 302

Người đăng: Xinh Xinh

.
“Anh bạn, tôi đi đây, năm tiếng đánh được cho cậu 13 trận đấy.” Bảy rưỡi sáng, Bạch Hoa nhìn màn hình nhà chính đối phương nổ tung, ngáp một cái rồi gọi cậu trai bên cạnh dậy, sau đó mơ màng bước xuống lầu. Lúc 7 giờ thì người coi tiệm net ca sáng đã đến, Bạch Hoa xuống lầu chào một tiếng liền mang cặp rời đi. Ở trên lầu hai, Từ Thế Kiệt vuốt mắt ngồi xuống, đầu tiên hắn nhìn số IP có trong tài khoản. “5620, thiếu 700 nữa, đánh đến tối chắc kịp!” Thấy số IP, Từ Thế Kiệt rất hưng phấn, lập tức chat với bạn của hắn: “Ê Ngọa Tào, còn thức không mày, nhanh đánh với tao đi, thiếu 700 nữa thôi là đủ tiền mua Fiora rồi.” “Sao mày dậy sớm thế? Người trông tiệm net đánh giúp mày rồi à?” “Ừ, nó cày thêm giúp tao 600 IP… Ủa, sao nhiều người thêm bạn tao thế này?” Từ Thế Kiệt đang trò chuyện với Cơ Hữu, mắt liếc nhìn qua danh sách bạn bè thì thấy bên dưới có khoảng 43 thông báo yêu cầu thêm bạn. “Haha, có khi nào người trông tiệm net tối qua là cao thủ không?” Cơ Hữu nhanh chóng trả lời. Từ Thế Kiệt thấy vậy, nhếch miệng gõ: “Cao thủ mẹ gì, cao thủ sao lại tới trông tiệm net chứ, chắc là chơi gà quá bị người ta thêm bạn để truy sát thôi.” “Khục khục, hay mày nhìn qua lịch sử đấu thử xem, dù sao cũng chỉ chơi đánh thường thôi, chắc không sao đâu, thứ mày cần là IP để mua Fiora kia mà.” Cơ Hữu nhanh chóng đáp. Từ Thế Kiệt không đành lòng nhấp chuột mở trang lịch sử đấu xem thử, thế rồi hắn lập tức sửng sốt. Lịch sử đấu hiện ra trên màn hình máy tính thuần một màu xanh lá cây, đại biểu của những trận thắng. AD(*) Ashe 34/0, Xin Zhao 29/0, Lux 37/1, Caitlyn 31/0… (*) AD hay còn gọi là ADC (Attack damage carry), chỉ người chơi vị trí xạ thủ trong game. Xem toàn bộ lịch sử đấu, tổng cộng 13 trận, không có trận nào không đồ sát, không trận nào không phải nghiền ép, đến ngay cả người chơi Fiora hay nhất nước cũng chưa từng có chỉ số KDA(*) cao đến thế. (*) KDA viết tắt của Kills/Deaths/Assists (Giết/Chết/Hỗ Trợ), là chỉ số được tính bằng công thức (Giết + Hỗ Trợ)/Chết. “Thật… là cao thủ!” Từ Thế Kiệt ngơ ngác nhìn màn ảnh, nửa ngày sau mới thốt lên được một câu. … Rời khỏi tiệm net, Bạch Hoa mua cho mình một chiếc bánh bao hấp, một bịch sữa đậu nành, trong đầu suy tư. Máy chủ Trung Quốc mới chỉ lập ra được một năm, nhưng thể thao điện tử ở thế giới này rất phát triển, hơn xa thế giới trước kia của hắn, cho nên trình độ người chơi theo như Bạch Hoa đoán là đại khái khoảng mùa 2 đến giữa mùa 3 ở thế giới trước kia. Mà máy chủ Hàn Quốc và máy chủ Âu Mỹ được lập ra sớm hơn máy chủ Trung Quốc nên khả năng trình độ ở những khu vực này còn cao hơn nữa. Nhưng hắn cũng chẳng cần phải lo lắng đến chuyện này, kiếp này hắn cũng không định trở thành game thủ chuyên nghiệp mà là nung nấu trong đầu một kế hoạch to lớn hơn, luôn ấp ủ trong lòng hắn bấy lâu nay. Lúc tới lớp hắn cũng đã kịp thanh lý xong chiếc bánh bao lẫn bịch sữa đậu nành. Các học sinh trong lớp 302 đang rất phấn khởi, bởi chiều qua giờ tin học bị giờ ngoại ngữ chiếm lấy để tổ chức thi thử nên hôm nay giờ tin sẽ diễn ra. Hôm qua mọi người đá mong ngóng, lại bị giờ ngoại ngữ chặn ngang nên bây giờ càng chờ mong hơn. “Diêm Tùng, tối qua mày lên hạng Vàng chưa? Mày phải cố luôn phần nam sinh chúng ta đấy, không thể chỉ để lớp trưởng, một nữ sinh đứng ở hạng Vàng một mình thế được!” Ở hàng đầu tiên của tổ hai, rất nhiều nam sinh vây quanh Diêm Tùng hỏi thăm tình hình, giọng u oán của một nam sinh trong số đó vang lên. “Ai u, mấy cậu không biết ngại là gì à? Bình thường hay khoác lác ta đây lợi hại thế này thế nọ, mở phong ấn được mấy vị tướng cấp hai, rồi thì tinh thông cả năm vị trí, nhưng rốt cuộc chẳng ai bằng được lớp trưởng tụi mình.” Một nữ sinh có gương mặt bầu bĩnh ngồi cạnh Trúc Nhược Yên nghe thấy đám nam sinh rôm rả bèn khịt mũi coi thường. “Tào Lỵ cậu chớ vội đắc ý, với thực lực của Diêm Tùng thì sớm muộn gì cũng lên được hạng Vàng thôi.” Nam sinh lúc trước than thở đỏ mặt tía tai giải thích, tựa như không phải đang nói tới người khác mà là chính hắn vậy. “Thế á? Coi như Diêm Tùng lên hạng Vàng thì cũng chỉ xếp thứ hai thôi, vả lại cậu ấy cũng đã lên hạng đâu mà?” “Chỉ cần thắng một game nữa là thăng hạng rồi, tiết tin hôm nay mình sẽ chơi thử xem có lên được hay không.” Diêm Tùng là người nổi bật nhất trong đám nam sinh lớp 302, được đám người tung hô cũng có cảm giác thoải mái, thế nhưng Tào Lỵ châm chọc liên tục nên hắn cũng hơi khó chịu. “Tập trung học đi, chuyện đó chờ đến khi tới tiết tin học rồi nói sau.” Trúc Nhược Yên bỗng nhiên nói, giọng của nàng rất trong, tựa như chim vàng anh hót bên tai vậy. Kiếp trước Bạch Hoa nghe quen nhiều giọng nữ nên với hắn thì giọng này hẵng còn chút non nớt, nhưng chắc chắn rằng giọng của cô nàng rất êm tai. Trúc Nhược Yên ngồi ở đằng trước nghe thấy Tào Lỵ ngồi bên cạnh cùng đám nam sinh Diêm Tùng lời qua lời lại càng lúc càng lớn, sợ bọn họ làm lớn chuyện nên đành phải cất giọng nguyên ngăn. “Hừm, mình không thích cãi nhau với đám nam sinh các cậu, có giỏi thì đạt hạng cao hơn lớp trưởng đi rồi nói.” Tào Lỵ tức lắm, nhưng nghe bạn mình nói thế thì phán một câu rồi im lặng ngồi xuống. Dư Huy nhìn chằm chằm bọn Trúc Nhược Yên và Diêm Tùng, hâm mộ nói: “Ai, giá như tao cũng lên hạng Vàng thì tốt biết mấy.” Bạch Hoa thoáng nhìn qua Dư Huy, trêu chọc: “Vàng thôi mà, cần gì phải hâm mộ đến thế.” “Fuk, Vàng thôi mà, thằng ngu mày còn chưa đạt cấp 30 nữa mà cũng dám nói á. Mày tưởng đạt được hạng Vàng dễ lắm à, tao chơi từ khi Liên Minh ra mắt tại nước mình đến giờ mà mới chỉ Đồng I, rớt chuỗi lên Bạc liên tục không biết bao nhiêu lần đây này.” Dư Huy tức giận. Bạch Hoa khẽ cười, từ khi ra mắt máy chủ đến giờ còn ở hạng Đồng, mặc dù hắn biết game Liên Minh phát triển kéo theo trình độ người chơi khẳng định sẽ được nâng cao lên, nhưng không ngờ chơi cả mùa giải mà vẫn Đồng, chỉ có thể nói thiên phú của Dư Huy quá kém. Tiết ngữ văn đầu tiên của buổi học nhanh chóng kết thúc, cách kỳ thi tốt nghiệp còn có ba tháng nên những bài thi thử như thế này xảy ra thường xuyên. “Cuối cùng cũng hết tiết, GO GO GO, đi tới phòng máy tính đi.” Chờ đến khi hết tiết thứ hai, mọi người trong lớp đã nháo nhào cả lên, chờ khi tiếng chuông reng thì cả đám đi tới phòng máy tính như ong vỡ tổ. “Đi thôi, tao bày mày chơi.” Dư Huy cũng hưng phấn theo đám bạn đi tới phòng máy tính. Sau khi Bạch Hoa bước vào phòng máy tính, nhìn thấy những chiếc máy vi tính mới bên trong, hắn kinh ngạc thốt lên: “Mấy chiếc máy tính này sao còn mới keng thế?” Thể thao điện tử ở thế giới này rất phát triển, hàng năm sản nghiệp liên quan đến nghành nghề này đạt tới mấy trăm tỷ, điều này dẫn đến các trường học từ cấp 1 đến cấp 3 lẫn đại học đều chú trọng đào tạo bồi dưỡng nhân tài thể thao điện tử. Chính vì vậy, mặc dù các máy vi tính trong phòn tuy không phải là những thứ tốt nhất nhưng tuyệt đối không đến nổi cũ, cứ mỗi hai năm lại thay đổi máy chủ một lần. “Chơi 1 ván đi Diêm Tùng, nếu thắng thì lên luôn hạng Vàng rồi.” “Lớp trưởng cũng chơi 1 ván đi, hay là ngồi đối diện với Diêm Tùng ấy, cùng coi họ đánh như thế nào ở hạng Vàng.” Do cả Trúc Nhược Yên lẫn Diêm Tùng đều có ảnh hưởng rất lớn với mọi người trong lớp nên khi họ mở máy tính thì cảm đám liền vây quanh. Với rất nhiều người chơi Liên Minh, khi được tận mắt nhìn thấy những cao thủ chơi là chuyện rất tuyệt vời, đây cũng là nguyên nhân chính khiến nghề game thủ dù ở kiếp trước hay kiếp này luôn luôn hot. “Nhược Yên cũng định chơi à? Hay là tụi mình chơi chung một ván đi, chỉ còn một trận thắng nữa là mình lên hạng rồi, tuyệt đối không làm tạ cho cậu đâu, thế nào?” Ngay lúc Diêm Tùng đăng nhập tài khoản mang tên “Diêm Vô Song” thì hắn liền mở miệng đề nghị, khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. Trúc Nhược Yên nghe vậy hiển nhiên cũng hơi ngạc nhiên, nàng ngoảnh lại nhìn Diêm Tùng, ở cạnh cô, Diêm Tùng đã online. “Cậu định nhờ lớp trưởng kéo lên hả Diêm Tùng? Còn đánh chung nữa chứ, có giỏi thì hãy đánh một mình lên hạng đi.” Tào Lỵ ngồi bên trái Trúc Nhược Yên tỏ vẻ khó chịu. Lúc này nàng muốn thấy cảnh Diêm Tùng xấu mặt, nên sao có thể để hắn đánh chung với bạn mình được. Thế nhưng Trúc Nhược Yên lại không nghĩ gì nhiều, gật đầu nói: “Mọi người đều là bạn học của nhau, chẳng sao đâu, cậu thêm bạn mình đi.” “Được, yên tâm, mình chắc chắn sẽ không làm tạ đâu, mình chơi AD nhé.” Diêm Tùng mừng rơn khi thấy Trúc Nhược Yên đồng ý, hắn liếc qua màn hình máy tính của cô nàng thì thấy tên tài khoản là Trúc Lâm Yên Vũ. “Á đù, lớp trưởng đồng ý đánh xếp hạng chung với Diêm Tùng luôn?” Dư Huy ngồi cạnh Bạch Hoa đang chuẩn bị bắt đầu chơi, nghe thấy hai người nói sẽ đánh chung liền ngừng lại. Bạch Hoa nhìn người bạn của mình, khẽ cười nói: “Thôi mày qua bển xem đi, tao ngồi đây tham khảo mấy con tướng cũng được..” “Ừ vậy đi, lần sau tao sẽ hướng dẫn mày, còn chừ cứ ráng lên cấp 30 đã tính sau. Tao qua kia xem tụi nó đánh một lát, hạng Vàng chắc toàn cao thủ.” Cùng lúc đó, sau khi Diêm Tùng thêm bạn Trúc Nhược Yên xong thì hai người bắt đầu chọn đánh xếp hạng đôi, chờ mấy giây liền có game. Lập tức trong phòng máy, trừ một số người chơi game để mưu cầu danh lợi cho bản thân thì còn hơn một nửa nam sinh lẫn nư sinh đứng sau Diêm Tùng và Trúc Nhược Yên. “Mẹ kiếp, mày định chơi Vayne hả Diêm Tùng?” “Tướng cấp hai? Có thể mở khóa được Vayne thì ít nhất thực lực cũng đã đạt đến một trình độ nhất định nhỉ? Tao nghe nói giải khóa con tướng này cần phải hoàn thành những thao tác mà máy tính yêu cầu mới có thể nhận được nó đó.” Sau khi kết thúc các lượt cấm, mọi người đứng sau Diêm Tùng thấy hắn xác nhận đánh AD bằng Vayne - Thợ Săn Bóng Đêm thì nhao nhao kinh hãi. Trúc Nhược Yên cũng giống thế, nàng giỏi nhất là chơi AD, tiếp theo là support (hỗ trợ). Trận này Diêm Tùng đã chơi AD thì nàng chỉ có thể chơi hỗ trợ. Nhưng nàng lại không ngờ Diêm Tùng chọn Vayne đi AD. Chỉ có một số tướng đi AD bị hạn chế, dù Vayne chỉ là tướng cấp hai, không khó bằng tướng cấp 3 như Draven, nhưng thực tế cho thấy nếu không chơi thuần thục tướng này thì cả game sẽ chỉ là cục tạ. “AD team bạn là Caitlyn.” Ngay lúc này thì AD đội bên kia cũng đã được chọn, lập tức có người mở miệng nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang