[Dịch]Liên Minh Huyền Thoại: Bàn Tay Của Chúa
Chương 03 : Điểm danh vọng (IP)
Người đăng: Xinh Xinh
.
Bên dưới website là bảng tốp mười tuyển thủ chuyên nghiệp Liên Minh Huyền Thoại trên toàn thế giới do Riot Games bình chọn. Bạch Hoa chỉ lướt sơ qua, hắn không nhận ra một ai cả, cũng chẳng có hứng muốn biết.
“Vẫn phải chơi thử một ván cho biết thôi, mới hôm qua còn đánh xếp hạng mà hôm nay lại có cảm tưởng như đã lâu lắm rồi chưa chơi chứ.”
Bạch Hoa lắc đầu, tắt web rồi mở lại màn hình game Liên Minh. Thế nhưng hắn nhanh chóng cười trừ, bởi trong màn hình máy tính, tài khoản ”Bạch Bách Bại” của hắn mới chỉ cấp 12, không đủ cấp để tham gia thi đấu xếp hạng.
“Anh gì ơi, cho 1 chai Reb Bull nhé, đêm nay không thắng nổi chuỗi lên Bạc thề không ngủ.” Một người chơi trong phòng lớn giọng.
Bạch Hoa gãi đầu đứng lên, khó chịu đáp: “Năm đồng!”
Tài khoản này chưa đạt được cấp 30, chẳng lẽ hắn phải đánh từ từ lên ư?
Lúc nãy hắn xem qua giới thiệu cũng không thấy nhắc gì tới thẻ x2 kinh nghiệm như trong kiếp trước, thậm chí chỉ có thể sử dụng IP(*) kiếm được qua mỗi ván chơi để mua tướng chứ không thể nạp tiền để mua được.
(*) IP viết tắt của influence point, có thể hiểu nôm na là điểm danh vọng, được coi như là đơn vị tiền tệ chính trong game Liên Minh Huyền Thoại. Sau mỗi trận đấu, người chơi sẽ được nhận một lượng điểm IP nho nhỏ, tích cóp qua từng trận đấu để có thể mua được các tướng yêu thích, ngọc bổ trợ, hoặc trang ngọc cho mình.
Sau khi lấy một chai Red Bull trong tủ lạnh ra đưa cho một người chơi đang đánh chuỗi lên Bạc liền quay lại chỗ ngồi, hắn click cửa hàng xem lại lần nữa, quả nhiên không có thẻ x2 kinh nghiệm, có thể nạp tiền đổi lấy RP(*) nhưng cũng chỉ dùng để mua trang phục (skin) và thẻ đổi tên.
(*) RP viết tắt của Riot points là một đơn vị tiền tệ trong game Liên Minh Huyền Thoại, dùng để mua các vị tướng và trang phục mà bạn ưa thích. Bạn có thể nạp tiền vào để được số điểm RP tương ứng.
Trong mục hỏi đáp trên website cũng có người hỏi khi nào thì xuất hiện thẻ x2 kinh nghiệm, dùng RP mua tướng. Thế nhưng Tencent (nhà phân phối Liên Minh Huyền Thoại tại Trung Quốc) lại trả lời rằng hiện tại chưa xuất hiện những thứ đó để đảm bảo cân bằng cho game.
Bạch Hoa vẫn nuôi tiếp hy vọng, hắn mở mục giao dịch lên.
Hm, tài khoản cấp 30 giá 300 đồng.
“Được lắm!”
Bạch Hoa giơ ngón tay thối lên không trung khinh bỉ tên nào treo bán tài khoản cấp 30 này, sau đó mở lại cửa sổ game, chấp nhận đau khổ cày tài khoản cấp 12 của mình lên 30.
Qua 0 giờ thì tiếng ồn bên trong quán dần giảm đi, trừ âm thanh gõ phím lách cách ra thì những người gào thét lúc trước cũng im lặng hẳn. Bạch Hoa cũng lặng thinh vừa xem tin tức liên quan đến game Liên Minh, vừa đối chiến cùng một đối thủ cũng chưa đạt cấp 30 như hắn.
“Ê, biết chơi không thế? AD sao mang dịch chuyển?”
“Tụi mày điên à, rừng thì không đi mà top lại có tới 2 thằng, thế sao thắng nổi.”
“Thôi GG, mất mẹ 3 trận thắng liên tiếp của tao rồi, Master Yi không đi rừng, AD thì mang dịch chuyển.”
Vừa vào game, Bạch Hoa lặng yên nhìn kênh chat hiển thị những dòng trò chuyện “sôi nổi” của đồng đội.
Tài khoản này mới cấp 12 nên tự nhiên cũng chỉ có vài vị tướng, ván này hắn chọn Ashe, một tướng mà hệ thống cho sẵn.
Còn chưa bắt đầu chơi mà hỗ trợ (support) và người đi đường giữa (mid) đã chửi hắn rồi.
Vì để sau khi biến về bệ đá cổ có thể nhanh chóng quay trở lại đường nên hắn không mang phép bổ trợ hồi máu mà sử dụng phép dịch chuyển.
“AD lại không mang hồi máu thì đánh sao? Chắc ta bỏ của chạy lấy người quá mọi người ơi, anh họ ta dạy là khi AD mình gà thì thân là một người chơi ở vị trí hỗ nên bỏ lại mà đi các đường khác.”
“Được đó, hay cậu lên đây hỗ trợ cho tui đi, Lux của tui mạnh lắm!”
Trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu mà người đi đường giữa với người chơi hỗ trợ đã nhất trí đi chung 1 đường, còn AD thì cho tự lực cánh sinh.
…
RẦM!!!
Hai mươi phút sau, căn cứ của đội bạn nổ tung hóa thành những mảnh thủy tinh báo hiệu cho trận đấu kết thúc.
“Đại thần, ta sai rồi, thêm bạn được không?”
“Cha à, rốt cuộc con cũng tìm được người rồi, đừng bỏ con nhé, mấy năm nay Bảo Bảo khổ sở lắm, huhu!”
“Unbelievable, 32-0, ngài là tuyển thủ chuyên nghiệp hả? Đại thần.”
Sau khi kết thúc ván đấu, cột tin tức góc dưới bên phải liên tục hiện lên những dòng thông báo yêu cầu kết bạn. Bạch Hoa không quan tâm đến những thông báo này, lại bắt đầu một ván mới.
Hai trận sau đó cũng diễn ra tình cảnh tương tự. Vì dể đảm bảo lên cấp một cách nhanh chóng nhất, Bạch Hoa đều hoàn thành trận đấu trong khoảng 20 phút, sau mỗi trận đấu lại có những thông báo yêu cầu kết bạn được gửi đến.
Lại qua hai ván nữa, trên màn hình hiển thị tài khoản của hắn thăng lên một cấp.
“Oa!” Duỗi lưng, đến 2 giờ, Bạch Hoa đã đánh xong 5 ván.
Hắn nhìn quanh, lúc này đã có một số người không thức nổi bắt đầu dựa ghế mà ngủ, dù sao thì hiện tại đã khuya quá rồi.
Lúc này ở trên lầu hai của Demacia cybercafé cũng là an tĩnh như dưới lầu, từ 0 giờ trở đi thì càng yên tĩnh hơn. Trong một căn phòng nào đấy tại đây, một cậu trai bẩn thỉu với vẻ mỏi mệt, tơ máu hiện rõ trong mắt đang hưng phấn gõ từng con phím: “Ôi mẹ ơi, ngày mai chọn tôi thật sao? Tôi được chọn thật à!”
“Đúng thế, cảm ơn cậu đã ủng hộ Kiếm Vũ Hồng Trần. Ngoài ra cần phải nhắc nhở cậu hai chuyện, một là tài khoản của cậu nhất định phải có tướng Fiora, hai là nếu như Fiora bị cấm thì cậu phải thoát khỏi cấm chọn của ván đó để chắc chắn rằng Kiếm Vũ Hồng Trần không bị trừ điểm. Tóm lại tài khoản của cậu đã được chúng tôi ghi nhận, hẹn mai gặp lại.”
Cậu trai kích động tắt ô cửa sổ chat cùng Kiếm Vũ Hồng Trần, tìm một người bạn trong danh sách bạn bè rồi gõ: ”Ê mậy, Kiếm Vũ Hồng Trần chọn trúng tao rồi, tối mai tao sẽ được đánh xếp hạng chung với người ta đó.”
“Thật hả? Chúc mừng mày nhé, hên quá đấy con. Hay mai tao gọi bọn Phi Tử tới tiệm net cổ vũ cho mày nhé, mở ngay máy ở tầng một luôn đi. Cứ nghĩ tới chuyện được đánh xếp hạng chung với Kiếm Vũ Hồng Trần, người chơi Fiora giỏi nhất nước thì lại thấy lâng lâng.”
“Haha, được, nhưng tài khoản của tao không có Fiora, thiếu 1000 IP nữa mới mua được, mà từ giờ đánh tới tối mai chắc cũng đủ.”
Cậu trai thấy bạn mình khen như thế thì càng thêm đắc ý, hăng hái chat.
“Đánh từ giờ đến tối mai luôn hả? Hình như hôm nay mày đã chơi nguyên ngày rồi mà? Mày không sợ đột tử à?”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không có Fiora sao tao đánh chung được?” Cậu trai bất đắc dĩ trả lời.
“Mày không phải chơi ở tiệm net sao? Hay mày thuê người trông tiệm net đánh hộ mày đi, dù sao cũng chỉ là đánh kiếm IP thôi, đánh tành tành cũng được, chừ mày cứ đi ngủ để họ đánh hộ, tới mai mày hãy đánh lại.”
“Mợ kiếp, hay mày, sao tao lại không nghĩ ra nhỉ…”
…
Trong phòng game, Bạch Hoa tiếp tục một ván mới, thoáng nhìn qua đồng hồ thì thấy đã 2 giờ 30 phút sáng.
Tài khoản của hắn tăng kinh nghiệm rất nhanh, sắp đạt cấp 14.
“Anh gì ơi, anh trông tiệm net gì đó ơi?”
Bạch Hoa lặng thinh nhìn lên lầu hai, rủa thầm không biết ai thiếu ý thức giờ này rồi còn gọi ý gọi ới, sau đó hắn chậm rãi đứng dậy.
“Gì thế?”
Bạch Hoa đi lên lầu hai, bước tới một gian phòng, bên trong là một cậu trai trẻ tóc tai bù xù mà nhìn qua là biết người này đã chơi liên tục ở đây lâu rồi. Thấy hắn tới, cậu trai liền thao thao: “Anh gì này, giờ tôi muốn ngủ một lát, tài khoản của tôi còn thiếu một ít IP, không biết anh có thể đánh giúp tôi mấy ván cày IP được không?”
Bạch Hoa nhìn cậu trai nghiện net đang muốn hắn cày IP hộ này, không nhịn được mà bật thốt lên: “Chỉ có thể mua tướng bằng IP… Đúng rồi, game Liên Minh ở thế giới này không thể dùng RP để mua tướng được.”
Thế nhưng không mua được tướng cũng là chuyện của ngươi chứ liên quan gì hắn, dù gì hắn cũng là người trông coi tiệm net cao quý, sao có thể đi cày hộ IP cho một hội viên của tiệm kia chứ?
Hừ, đừng mơ. Bạch Hoa quả quyết cự tuyệt: “Thật xin lỗi, tôi còn bận việc…”
“Tôi đưa anh một trăm đồng! Tới sáng tôi sẽ đổi lại!”
“Tôi cũng hay giúp đỡ người khác lắm, anh bạn chờ tôi mươi giây nhé!”
Thấy cậu trai này mở bóp lấy tiền, Bạch Hoa không nói hai lời liền vịn vào lan can trên lầu hai rồi hét xuống dưới: “Tôi lên lầu hai trông tiệm, ai muốn uống Red Bull thì 5 đồng một chai, đem tiền để trước quầy là được, mọi người chú ý nhé, có camera quan sát kiểm tra đấy, đừng ham lợi nhỏ mà bị cảnh sát bắt giam đấy.”
Dưới lầu, những người còn thức đang chơi game khẽ ngừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Ok rồi anh bạn, mọi chuyện xong xuôi.”
Bạch Hoa nhìn chằm chằm bóp của cậu trai, bên trong có mấy tờ tiền đỏ in hình chủ tịch Mao (100 đồng), hắn nuốt nước bọt nói: “Anh bạn, thật ra tôi là một cao thủ đấy, bằng không thì anh đưa tôi thêm chút tiền, tôi sẽ đánh xếp hạng giúp anh, đảm bảo xứng với số tiền anh bỏ ra đấy.”
“Cao thủ? Anh á? Tưởng tôi điên à? Nếu anh là cao thủ sao còn ở đây trông tiệm net hả? Anh chỉ cần cày IP cho tôi là được rồi, tài khoản của tôi còn thiếu 1000 IP nữa là mua được Fiora rồi. Ngày mai tôi sẽ đánh xếp hạng với Kiếm Vũ Hồng Trần, người chơi Fiora giỏi nhất nước đó, anh tuyệt đối đừng có đánh xếp hạng, tài khoản của tôi sắp xuống Đồng rồi, lỡ xuống là coi như tôi mất trắng 1000 đồng để được đánh cùng người ta đấy.”
Từ Thế Kiệt cạn lời nhìn người trông tiệm net trẻ tuổi còn đang đi học trước mặt mình, lông tơ còn chưa mọc ở đó xưng mình là cao thủ đồ.
Nhưng dù sao thì cũng chỉ là đánh thường, thành tích thấp cũng chả sao, dù gì cũng chỉ là kiếm cho đủ IP mà thôi.
“Vậy cứ thế đi, anh bạn hãy đánh giúp tôi, nhớ chỉ chơi đánh thường thôi nhé, tôi chợp mắt một lát, khi nào trời sáng thì gọi tôi dậy là được.” Từ Thế Kiệt nói xong liền ngã người ra ghế da, sau khi thấy Bạch Hoa ngồi xuống thì cũng dần dần nhắm mắt ngủ.
“Khỉ họ, khi nói thật lại đếch ai tin, dẫu sao gia cảnh của thân xác này quá nghèo, bằng không với mức tiền lương tiền thưởng kiếp trước của ta cũng không đến nổi vì 100 đồng này mà đi đánh thường giúp người ta.”
Bạch Hoa vừa nói vừa nhìn 100 đồng trong tay, sau đó cẩn thận cất nó vào trong túi.
Tiền lương hắn kiếm được từ việc trông tiệm net là 1000 đồng, để giành sau này lên đại học trả học phí, tiền ăn tiền ở nhiều thứ, bây giờ giúp người khác đánh vài ván đánh thường liền kiếm được thêm 100 đồng ngu gì không làm.
“Xem ra mình cần phải đưa ra quyết định, chiếu theo tốc độ này thì trang phục hẳn sẽ phất lên, tìm người làm chương trình, cày thuê cũng là một khoản kiếm tiền kha khá.”
Bạch Hoa nghĩ thầm, sau đó mở mục kiểu đấu chọn đánh thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện