[Dịch]Lịch Sử Trưởng Thành Của Bổn Công Chúa- Sưu tầm
Chương 3 : Chính sách nuôi nhốt của lão đầu tử (phần 1)
.
"haizz, chán quá..." một cô bé mũm mĩm trắng trẻo đáng yêu đang ngồi trên một tảng đá trong hòn non bộ ở ngự hoa viên, hai đầu lông mày nhíu nhiu, ngước mắt lên trời than thở như người lớn.
"Công chúa, công chúa, Điệp phi nương nương gọi người về cung ăn cơm đấy." Phía xa xa một đám thái giám cung nữ mang xiêm y áo choàng chạy loạn khắp nơi trong hậu hoa viên tìm kiếm bóng dáng thoăn thoắt của nàng.
Đây là tiểu tâm can của bệ hạ, ngàn vạn lần không qua loa được. Biết Thập công chúa rất tinh ranh nên mọi người đều gắng hết sức đi tìm, thậm chí còn có mấy tiểu thái giám chổng mông nằm rạp dưới mặt đất xem trên mặt đất có cái hố hay cái động gì không nữa.
Nghe thấy tiếng gọi, cô bé giật mình một cái, thiếu chút nữa là ngã khỏi tảng đá. Vất vả bám lấy mỏm đá bên cạnh ổn định thân mình, tay kia vuốt vuốt ngực thở ra, đồng thời trong lòng đem đám nô tài cung nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn khi mắng ngàn vạn lượt.
Người ta mới ra ngoài không đến nửa tuần hương đã vội gào cái gì mà gào. Mẫu phi cũng thiệt là, ăn ít đi một bữa có chết đâu.
Dù trong lòng rất mất hứng nhưng cô bé vẫn từ từ trượt từ tảng đá xuống, kết quả là lúc xuống không đứng vững, "oạch" một cái ngã như chó gặm bùn.
"Á ôi... đau chết mất, mỏm đá chết tiệt, hôm nào đó bổn công chúa nhất định sẽ bảo Phụ hoàng phá mi." Thập công chúa chống eo nhe răng nhếch miệng một hồi, oán hận chửi mắng mỏm đá vừa làm mình vấp ngã. Chửi xong rồi vẫn chưa hết giận liền tiến lên đá nó một cước, lập tức mũi chân truyền đến cảm giác đau đớn thấu tim, công chúa lúc này chẳng quan tâm đến cái eo vừa ngã sấp xuống, nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt đặt mông ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy mũi chân của mình góc ré lên.
"Ô, đây không phải thập công chúa điện hạ của chúng ta sao, sao lại không để ý hình tượng mà ngồi bệt dưới đất như con khỉ thế này?" vừa khóc được vài tiếng, một giọng chanh chua pha chút hả hệ truyền ra từ phía sau hòn non bộ.
Nghe được giọng nói này, Thập công chúa lập tức quên cái chân đau, một hòn đá nhỏ đã phi vèo một cái dọc theo hướng giọng nói phát ra.
"ai nha, tiểu sư tử vẫn hung hãn vậy?" tránh thoát hòn đá nhỏ không có lực sát thương, từ sau hòn non bộ xuất hiện một mỹ nam anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Mỹ nam này đầu đội kim quan, tay cầm quạt xếp, mặc một thân áo trắng, một cặp mắt hoa đào sóng sánh bay loạn. Khóe miệng mang ý cười nhìn cô bé đang giận dỗi trên mặt đất, cả khóe mắt lẫn đuôi mày đều không giấu nổi vui vẻ, đến gần quan sát còn nhìn ra trong đó vẻ sủng nịch mơ hồ.
"Hừ, Ráy Tai thối, dám cười bổn công chúa." cô bé không cam lòng yếu thế đáp lại một câu.
Quả nhiên, nam tử vừa nghe xưng hô như vậy lập tức đen mặt.
Trong lòng hắn đã lôi phụ hoàng nhà mình ra nguyền rủa ngàn vạt lượt, thật là tên gì cũng dám lấy. Hại hắn bị đàn huynh trưởng khốn kiếp kia cười nhạo suốt mấy chục năm.
Quả thật, vị mĩ nam này là Nhị Thập Hoàng tử, thằng nhóc còn chưa đủ năm tuổi năm xưa nay đã sắp hai lăm. Về chuyện tên, dựa theo quy củ như trước hẳn là không được. Mấy đứa trong top 10 còn có thể lấy tên như vậy, chứ sau đứa thứ mười thì biết làm thế nào. Lúc Thập Nhất hoàng tử ra đời, lão hoàng đế nghĩ sứt đầu mẻ trán mới làm ra một quyết định trọng đại: Bắt đầu từ Thập Nhị hoàng tử sẽ xóa chữ Gia đằng trước, trực tiếp lấy trình tự mà đặt. Kết quả là Thập Nhị hoàng tử kêu Khương Thi Nghị. Tới Nhị Thập Hoàng tử, liền lấy Khương Nhĩ Thệ, đến khi đám hoàng tử ca ca của hắn hay tin chỉ mình hắn có thể ở lại hoàng cung, hắn lập tức có thêm một biệt danh là Khương Ráy Tai - Khương Nhĩ Thỉ.
* Thi Nghị đọc âm theo âm tiếng Trung giống với Thập Nhị, tương tự Nhĩ Thệ giống với Nhị Thập và cũng giống với Nhĩ Thỉ (ráy tai) )))
Mỗi lần những hoàng tử đã xuất cung này trở về cung dự thọ yến hoặc ăn tết gì đó đều phải trêu chọc tiểu đệ đệ của bọn họ một lần, khiến cho Nhị Thập Hoàng tử bây giờ tránh họ như tránh hủi, có thể trốn là trốn, thật tránh không được thì giả bộ bệnh, tóm lại là tận lực tránh phải chạm mặt với đám ca ca lang sói.
Một đứa bé ở trong hoàng cung lớn như vậy, ngoại trừ thái giám cung nữ chỉ còn vài phi tần, thật sự rất vô vị, bọn chúng không phải sợ hắn thì là không để ý tới hắn, vì thế nên thời thơ ấu của Thập Hoàng tử trôi qua trong cô đơn thăm thẳm.
Khi mà hắn cho là mình sẽ mãi phải lẻ loi như thế thì đột nhiên phụ hoàng của hắn - vào năm hắn mười hai tuổi - lại sinh một tiểu muội muội cho hắn, điều này khiến cho một hoàng tử chẳng có ai chơi cùng là hắn đây vui sướng không thôi, từ lúc Thập công chúa ra đời đã suốt ngày lởn vởn trong tẩm cung của Điệp phi, mẫu phi mình gọi thế nào cũng không về.
Điệp phi cũng hiểu được rằng nếu đã là huynh muội thì nên thân thiết hơn một chút, xích gần quan hệ giữa mẫu phi của Thập Nhị hoàng tử với mình cũng không có gì xấu, liền thu dọn thiên điện của tẩm cung mình cho hoàng tử này vào ở.
Mẫu phi của Thập Nhị hoàng tử đương nhiên sẽ ước gì con mình có thể sang chỗ của Điệp phi rồi, như thế chẳng phải bà cũng có lý do sang bên đó góp gạo sống chung luôn sao? Từ khi sinh hạ Thập công chúa, Điệp Phi lập tức được nhận thánh sủng ầm ầm, hoàng đế không có việc gì là chạy tới chỗ nàng, vạn nhân hoàng đế không cẩn thận đụng phải bà một cái, vậy thì.. vậy thì chẳng phải bà cũng có thể...
Cho nên vừa nghe nói hoàng đế đã cho phép con trai mình sang chỗ Điệp Phi bên kia ở, thì bên này mẫu phi của Nhị Thập hoàng tử lập tức vội vàng gọi người thu dọn đồ đạc, tự mình đưa hoàng tử sang.
Thế nên cũng có thể nói, Thập công chúa thực ra cũng lớn lên dưới mi mắt của Thập hoàng tử, hai đứa cả ngày cấu kết với nhau làm việc xấu, chọi gà đấu chó, việc ác bất tận, quậy cho hoàng cung chướng khí mù mịt, so với trưởng công chúa năm xưa quả thực chỉ có hơn chứ không thua.
Thế nhưng đối với ca ca ruột chỉ hơn mình có mấy tuổi này Thập công chúa thực sự là tôn kính không nổi. Có ca ca dụ muội muội mình đi ngự thiện phòng ăn trộm gà, sau đó lại dắt nhau ra ngự hoa viên nướng cuối cùng lại chỉ cho muội muội một cái đùi gà sao? Lại có ca ca dùng son phấn bột nước tô vẽ mặt muội muội đến mức ngay mẫu phi ruột cũng nhận không ra sao? Lại còn có ca ca vẽ xuân cung đồ lên sách của muội muội, bị phu tử bắt được lại vu khống cho muội muội mà mặt không đỏ tim không đập sao?...
Bình thường trước mặt phụ hoàng mẫu hậu ra vẻ gì đó, đến lúc đối diện với nàng lập tức đối lập mãnh liệt. Gì mà Nhị Thập hoàng tử tao nhã, đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, hiếu thuận nhân ái, theo bổn công chúa thấy chỉ có là hư hỏng hiếu động, xa xỉ lãng phí, nghịch ngợm gây sự, chỉ thiếu mỗi nước kiêu ngạo dâm đãng nữa mà thôi. Một kẻ là cây cổ thụ quý ngàn năm trong rừng già, một kẻ là con khỉ đậu trên cây cổ thụ, thật khó mà liên hệ được.
Mỗi lần thấy tên ca ca khốn kiếp kia ở sau lưng phụ hoàng, phu tử làm mặt quỷ với mình, bổn công chúa chỉ hận không thể xông lên xé cái bộ mặt làm nhân thần cộng phẫn kia xuống. Có lẽ lời tiên đoán trước kia thực sự ứng nghiệm, tiểu ca ca này dĩ nhiên đuổi kịp và vượt qua mười chín vị ca ca trước hắn, đoạt được ngôi vị Đệ nhất mỹ nam tử của Khương Quốc rồi. Mà bổn công chúa không biết là ngoại lệ hay thế nào, chỉ có một khuôn mặt bình thường, hết sức bình thường, cho nên khi bọn ta đứng cạnh nhau, dựa theo tâm lý mọi người luôn đuổi theo cái đẹp thì kẻ bị thương luôn là bổn công chúa ta.
Đối với tiểu ca ca này, bổn công chúa chỉ có bốn chữ: "Khẩu phật tâm xà."
Vì thế, túm được cơ hội sẽ trêu lấy trêu để hắn một trận, bổn công chúa bị hắn giắt mũi bao phen như thế, cũng chỉ có thể mượn chuyện uy hiếp này mà đánh trả hắn. Trông thấy khuôn mặt đen của Nhị Thập, trong lòng bổn công chúa thực đã được giải tỏa không ít, đến chân cũng chẳng thấy đau nữa.
"Vụt" một cái đứng lên, ưỡn ngực cao đầu, lỗ mũi chỉ lên trời hừ một tiếng liền hiên ngang hùng dũng đi về phía tẩm cung.
Kết quả, cười quá hóa buồn, do mắt mũi để hết lên trời nên bất ngờ lại vấp ngã phát nữa, lại một lần nữa làm chó gặm bùn.
Trong lòng bổn công chúa cả ý nghĩ muốn chết cung có, quả nhiên sau lưng truyền đến một trận cười sặc sụa.
Xấu hổ muốn chết, bổn công chúa quyết định nằm rạp trên mặt đất bất động, trốn sự chế nhạo của hắn. Nào ngờ nằm mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cảm thấy có chút kì quái, tên khốn kiếp kia sẽ không cứ thế mà đi chứ?
Bổn công chúa hậm hực nhỏm dậy, quay sang xem có phải tên khốn kiếp đã đi hay chưa, kết quả ngẩng đầu lên liền đụng phải vật cứng gì đó "Cốp!" một tiếng. Bổn công chúa lại bị ngã sấp trở vể, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu như lợn chọc tiết.
"Ngươi quả nhiên là Vựng Tử, đau chết bổn hoảng tử rồi."
Vốn dĩ bổn công chúa đã định tới an ủi hắn một tí, kết quả nghe được xưng hô như thế xong quyết định tiếp tục giả vờ chết, đấy cũng là chỗ đau của bổn công chúa, bổn công chúa gọi Uẩn Thi, đàn ca ca cầm thú kia liền đặt biệt danh cho là Vựng Tử, công chúa ta thật sự muốn bất tỉnh* luôn đây.
*”Vựng tử” âm tiếng trung đọc giống Uẩn Thi, “vựng tử” có nghĩa là “hôn mê bất tỉnh”.
"Vẫn chưa chịu dậy à, để phụ hoàng biết sẽ lại lải nhải nửa ngày đấy." Nói xong cánh tay truyền đến một hồi đau nhức, bổn công chúa bị ép chấm dứt giả chết, bị Nhị Thập lôi xềnh xệch về tẩm cung.
Công chúa ta không sợ trời không sợ đất chỉ sợ lão đầu tử lải nhải không ngừng.
Vì để không dẫm vào vết xe đổ của chín vị công chúa trước kia, lão đầu tử ngay từ lúc ta vừa ra đời đã tăng cường thủ vệ hoàng cung hơn nữa còn tu sửa toàn bộ tường viện hoàng cung một phen. Ngăn chặt bất kể là động mèo lỗ chó này nọ, thậm chí còn tôn mấy đoạn tường thấp lên một cái độ cao không thể tưởng tượng nổi.
Hắn còn có mệnh lệnh rõ ràng cấm tiệt người trong cung không được nhắc đến bất cứ chuyện gì ngoài cung, miễn cho ta lại này ra ý định xuất cung.
Lão đầu tử nói, muốn loại trừ triệt để hai chữ "xuất cung" ra khỏi đầu bổn công chúa.
Cứ như thế, dưới sự "che chở cẩn thận" của người xung quanh, bổn công chúa vẫn cho là, thiên hạ chính là hoàng cung to lớn này, bên ngoài hoàng thành toàn là mãnh thú, nước lũ, tiểu nhân gian tà.
Thế nhưng, có một lần sau giờ Ngọ, bổn công chúa hỏi lão đầu tử vấn đề đã thắc mắc bấy lâu nay.
"Bên ngoài nếu đã đáng sợ như thế, sao người còn đuổi tất cả các ca ca ra ngoài?"
Ta để ý thấy sắc mắt lão đầu tử đột nhiên cứng lại một cái, sau đó lập tức tươi dỗ ta:
"Đó là vì các ca ca không nghe lời, con mà không nghe lời, phụ hoàng cũng đuổi con ra ngoài."
Ta đã mười tuổi, không dễ lừa như vậy, rõ ràng bọn họ rất nghe lời, lão gia hỏa này nhất đinh là đang giấu diếm ta chuyện gì đó.
"Vậy sao các đại thần cũng ở bên ngoài, bọn họ cũng không chịu nghe lời sao?" Ta cố ý xị mặt, tỏ vẻ ta đã mất hứng.
Quả nhiên, lão đầu tử hốt hoảng: "Bọn họ là đại thần, chúng ta là hoàng tộc, đương nhiên phải tôn quý hơn bọn hắn á. Chúng ta sao có thể ra ngoài mạo hiểm được." Lão đầu tử nói dối mặt không đỏ thở không gấp.
Ta gật đầu, thì ra là như vậy nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện