[Dịch]Lịch Sử Trưởng Thành Của Bổn Công Chúa- Sưu tầm
Chương 2 : lịch sử cự phách của gia tộc nhà ta (2)
.
Lục tỷ Uẩn Liễu là nhân vật từ lúc sinh ra đã gầy gò yếu đuối, gió thổi là bay.
Bình thường chỉ thích thương xuân tiếc thu, rõ ràng tuổi nàng không lớn lại luôn có vẻ như đã trải qua nhiều lần tổn thương tình ái lắm, và cũng không thích nói chuyện. Ngược lại rất thích ngâm thơ làm câu đối, thỉnh thoảng lại viết mấy bài thơ chua chát làm người trầm trồ bao phen, khách quan mà nói thì nếu thơ Nhị tỷ phóng khoáng ung dung thì thơ của Lục tỷ sẽ chua chát hơn nhiều, động một tí là đòi sống đòi chết. Nếu thật sự không có gì để cho nàng lấy cảm hứng nữa thì tùy tiện nhìn một gốc cây già héo là có thể khóc nguyên cả buổi sáng, khóc đến tê tâm liệt phế rồi cũng đi luôn. . . haizz
Thất tỷ Uẩn Kỳ cũng là một danh thủ quốc gia.
Có lẽ là vì ứng với tên mà từ nhỏ nàng đã là kẻ si cờ, cả ngày chỉ ngâm cứu sách dạy đánh cờ rồi lôi kéo mấy ca ca tỉ thí với nhau. Sau này khi cảm thấy những người trong cung thật sự không phải là đối thủ của nàng liền lập tức hướng ánh mắt ra thế giới bao la bên ngoài hoàng cung. Nàng cuối cùng cũng như Đại tỷ - tiêu sái xuất cung ra ngoài kiếm người tỷ thí.
Bây giờ, nàng đã là thánh thủ cờ vây nổi danh thiên hạ, được vinh danh như thiên tài trăm năm khó gặp của Khương Quốc, ở bên ngoài cũng có một lượng fan hâm mộ vô cùng hùng hậu.
Về sau nàng gả cho một nam nhân cùng chung chí hướng, hai người dắt nhau đi vân du tứ hải.
Bát tỷ Uẩn Bộ là nữ tử mà ta vô cùng bái phục, từ bé đã không yêu son phấn thích vũ trang, mấy thứ cầm kỳ thư họa gì đó chẳng bao giờ ngó tới, ngược lại nghiên cứu các loại bí kíp kiếm phổ, đao thương kiếm kích vô cùng sâu sắc. Về sau không biết đã bái yêu quái nào làm sư phụ, luyện thành võ công xong liền phi ra ngoài cung hành hiệp trượng nghĩa. Trước mắt còn chưa có hôn phối gì, ngay cả người còn tìm không ra thì tứ hôn thế nào được, lão đầu tử tức giận nhổ mất mấy cọng râu rồi cũng phải thôi.
Cửu tỷ Uẩn Cửu cũng là một nhân vật hiếm thấy.
Lúc vừa ra đời, mẫu phi nàng vì khó sinh mà chết, lúc nhỏ lại vì thể chất yếu nhược mà lắm bệnh, cũng coi như là theo chân các bà vú với thái y mà lớn lên, cho nên đối với Thái y viện sặc mùi thuốc thang kia quả là ưa thích không rời.
Về sau, khi trưởng thành cũng lập chí làm đại phu, cả ngày vùi mặt vào đống sách thuốc trong Thái y viện, nếu không thì ngâm mình trong phòng thuốc, dù sao vẫn kém hơn ở trong Thái y viện rồi.
Về sau, khi đám lão đầu trong Thái y viện nhất trí rằng mình đã không còn gì để dạy cho Cửu công chúa nữa thì Cửu tỷ của ta liền mượn cớ xuất cung thắp nhang bái Phật rồi thu thập hành lý tư trang ra ngoài chữa bệnh cứu người.
Lúc Lão đầu tử biết chuyện tức đến thiếu chút nữa thì xỉu, đây là chuyện gì a, mấy đứa con gái của mình đứa nào cũng giữ không được, chỉ chăm chăm chạy ra ngoài, nguyên một đám người tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa. . .
Nhưng mà tức thì tức cũng không có hạ chỉ đuổi theo bắt các nàng về. Cứ như vậy từ khi các nàng rời đi, lão đầu tử cũng coi như không có mấy đứa con gái là các nàng. Căn cứ theo lời của lão Du tử bên người hắn thì bệ hạ muốn cho con gái mình một tuổi thơ khoái hoạt, kẻ làm phụ hoàng như hắn chỉ hi vọng con gái mình có thể sống thật vui vẻ mà thôi.
Nói thật khi nghe được mấy câu này, mấy ca ca của ta ngay cả cơm tối hôm trước cũng phải phun ra, thật sự không thể tin được nam nhân yêu thương con cái trong miệng lão Du tử là phụ hoàng của bọn họ.
Tình hình thực tế là, lão đầu tử coi công chúa như lễ vật, coi hoàng tử như súc sinh.
Hai mươi ca ca của ta cơ hồ là từ năm tuổi đã kết thúc tháng năm thơ ấu vốn cô đơn tịch mịch lúc nhỏ, cả ngày bị các sư phụ trong thư viện hoặc đám người thô kệch trong Giảng Vũ Đường tra tấn đến dục tiên dục tử.
Dựa theo ý của lão đầu tử thì con trai của hắn ai ai cũng phải văn võ song toàn - phong lưu phóng khoáng.
Câu trước thì không biết có kết quả hay không chứ câu sau thì quả đã bồi dưỡng không tệ. Dưới sự cải tạo của vô số mỹ nhân trong hậu cung, các hoàng tử lớn lên cũng đều là thân chó hình người, có tấm có món cả, lão đầu tử cũng có chút tự hào, trên yến tiệc cũng không chỉ một lên cao giọng khoe khoang thôi đâu.
Thế nhưng các hoàng tử quá nhiều, quá ưu tú cũng là mầm tai vạ, bởi vì những kẻ mơ mộng cũng nhiều lắm.
Dưới hoàng ân mưa móc không phải nhiều lắm của lão đầu tử, đám vợ bé của hắn trong hậu cung dần bắt đầu hướng ánh mắt về phía những hoàng tử đã trưởng thành, rốt cục củi nỏ lửa to cũng đốt tới trước mắt lão đầu tử nhà ta.
Trong cơn tức giận, hắn bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này, bản thân mình thì tuổi tác đã cao, trong hậu cung thì toàn những mỹ nhân trẻ trung nũng niu, mà các hoàng tử thì đã lớn lên, còn con mẹ nó anh tuấn tiêu sái. Mấy tuấn nam mĩ nữ này mỗi ngày sẽ có vô số lần đụng phải nhau, mỗi hoàng tử đi qua sẽ nhặt được vô số khăn tay, nhận lấy vô số làn thu thủy (chỉ cặp mắt long lanh như mặt nước mùa thu của mỹ nhân). Lão đầu tử nhìn cũng thấy điên tiết, vỗ đôm đốp cái bàn trong ngự thư phòng rồi đuổi hết hoàng tử ra khỏi hoàng cung, lãnh cung của hậu cũng cũng nhiều thêm đôi ba chục nhân khẩu.
Nhỏ nhất là Thập Nhị hoàng tử, là hoàng huynh thứ hai mươi của ta, bởi vì chưa đủ năm tuổi mới may mắn thoát khỏi, tiếp tục được ở lại bên cạnh mẹ hắn.
Đọi đến lúc lửa giận của lão đầu tử đã phát xong rồi, tỉnh táo lại rồi, nhìn qua hậu cung với ngự hoa viên trống rỗng mới đột nhiên cảm thấy cô đơn, thế nhưng vì quân lệnh như núi, lão đầu tử lại là kẻ sĩ diện đương nhiên sẽ không làm chuyện lật lọng như này.
Cho nên, hắn cũng buồn bực mất một thời gian ngắn.
Về sau vẫn là lão Du tử nhìn không nổi chuyện chủ tử nhà mình chịu cô quạnh, lặng lẽ ở bên cạnh đưa ra chủ ý cùi bắp, chính điều này đã khiến bổn công chúa ra đời.
Lão Du tử nói, bệ hạ cũng mới năm mươi mà thôi, bệ hạ vạn tuế sống lâu sinh mấy chục đứa cũng không đáng nói, thế sao không lại sinh một đứa nữa, như vậy bệ hạ cũng có thể được hưởng niềm vui gia đình á!
Lão đầu tử nghe xong lời này tức đến thiếu chút nữa thì xách cả ngọc tỷ trên bàn ra đập.
Phải biết là một bậc vương quân phong lưu như lão đầu tử nào có chuyện sẽ bỏ bê những mỹ nhân nũng nịu kia của hậu cung chứ. Nhưng từ sau khi Nhị thập ca của ta ra đời thì trong hậu cung không có ai có động tĩnh gì nữa cả.
Chuyện này thật quá kỳ quái rồi, năng lực sản xuất tràn trề trước đây thế quái nào giờ lại bị đứt rồi? Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, lão đầu tử cũng cảm thấy mấy năm nay không được vui vẻ lắm, thực sự chuyện phòng the rất không được như ý, khiến cho cả đám mỹ nhân trong hậu cung bị dục hỏa trùng thiên. Lo lắng mâu thuẫn nội bộ, lão đầu tử không thể không tăng cường việc quản chế hậu cung, thậm chí đuổi hết các hoàng tử ra khỏi hoàng cung xây phủ khác ở.
Không phải hắn không muốn sinh, mà mấy nữ nhân chết tiệt kia không sinh ra được. Nói đến vấn đề này, hắn cũng căm tức vô cùng, hiện tại nghe người khác nhắc tới, càng như lửa cháy đổ thêm dầu, nổi giận đùng đùng lôi cả ngự thư phòng ra đốt.
Về sau phía các ca ca tỷ tỷ đều có tin tức tốt truyền đến, không phải người này sinh thêm con trai thì người kia lọt lòng con gái, dù sao chuyện này lặp đi lặp lại cũng đã kích thích dây thần kinh mỏng manh của lão đầu tử, càng khiến cho hắn sốt ruột thêm.
Cuối cùng, lúc lão đầu tử đã sắp nản lòng thoái chí thì hậu cung truyền ra tin tốt, Điệp phi nương nương gần bốn mươi tuổi lại mang bầu. Tin này chẳng khác nào hắt nước lạnh vào chảo dầu sôi, nổ banh chảo.
Nhất thời hậu cung - thậm chí toàn bộ hoàng cung ra sức giúp nhau truyền tin báo, tất cả mọi người hưng phấn như được hoàng đế lật thẻ bài, lão đầu tử lại càng kích động đến hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền đại xá thiên hạ.
Nói thật, có lẽ đám tù phạm trong nhà lao mới sung sướng, bổn công chúa còn chưa ra đời bọn ho đã mang ơn bổn công chúa rồi.
Buổi tối hôm đại thọ sau mươi của lão đầu tử, Thập công chúa Khương Quốc Uẩn Thi ra đời.
Nghe nói để chờ ngày hôm ấy, Thái Y Viện đã chuẩn bị thái y có y thuật cao minh nhất, còn có vô số dược liệu trân quý dùng để bảo đảm Thập công chúa được bình an sinh ra.
Mà ngày sinh của Thập công chúa lại vừa trùng với đại thọ sáu mươi của hoàng đế bệ hạ. Các Thái y trong thái y viện lại suốt đêm chế ra "cứu tâm hoàn" tác dụng nhanh hiệu quả cao, bảo tiểu thái giám đứng ở cửa ra vào, mỗi một khách đến lại được tặng một lọ.
Nếu như cảm thấy hiệu quả tốt còn muốn mang về báo hiếu người già, thân bằng cố hữu gần xa gì đó thì sẽ có tiểu thái giám khác dẫn thẳng đến một bên thiên điện, chỗ đó sẽ có thái ý chuyên môn giảng giải những bài thuốc trân tàng bí phương do Thái y viện của Hoàng gia bán ra.
Nếu như ngài là hoàng thân quốc thích sẽ được hưởng ưu đãi 80% giá, nếu chỉ là mệnh quan triều đình thì được hưởng ưu đãi 85%, nếu là quan lại cấp thấp có thể mua với 90% giá, còn nếu ngài chỉ là tiểu cung nữ tiểu thái giám thì xin lỗi, không có ưu đãi.
Nghe nói đêm đóm dược hoàn trong thiên điện bị tranh đoạt mua bằng hết, việc năm mới đi tết bằng một lọ "cứu tâm hoàn" tác dụng nhanh hiệu quả cao nghe đâu đã trở thành trào lưu chốn kinh thành, mà các thái y cũng kiếm bộn, bọn họ đều còng lưng cõng bạc về nhà cả đấy.
Lão đầu tử ôm Thập công chúa vừa sinh, mặt mày hồng hào, kích động phi thường.
Một hồi "Vạn tuế" phía dưới làm cho Thập công chúa vừa ra đời sợ khóc thét.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện