[Dịch]Lão Bà Ta Là Hồ Ly - Sưu tầm

Chương 6 : Chương 4.3

Người đăng: 

.
" Bài luyện tập hôm nay của ngươi sẽ là cái đó" Vũ Phong vừa nói vừa chỉ vào cái hồ kế bên " Hả? Tập bơi? " Lạc Tuyết tò mò bước tới gần hồ nhẹ nhàng nhúng 1 chân xuống nước rồi vội vàng rút lên rùng mình 1 cái. Ôi má ơi ! Nước lạnh dã man T_____T " Uh, cũng gần giống vậy, nhưng là ngươi tập bắt cá chứ không phải tập bơi " " Cái đó thì khác gì nhau chứ? Kiẻu gì mà chả phải lao xuống hồ? Mà khoan... ngươi đùa ta hả sư phụ? Thời tiết này đi bắt cá? Đi bắt cá !!! " Lạc Tuyết hoảng hốt nhìn gương mặt đang nhởn nhơ kia. " Uh ta đâu có phát âm sai hay nói không rõ đâu mà ngươi cần phải nhắc lại? Ngươi phải bắt cá, b-ắ-t c-á đấy ngươi nghe rõ không? Ngươi phải bắt sao cho đầy cái rổ này " Nói rồi Vũ Phong chĩ vào cái rổ to tướng dưới chân mình. Thực Nhân Cốc mùa này là cuối thu và đang dần chuyển mình thành mùa đông giá buốt. Từng ngọn gió thi nhau ùa về thổi bay những chiếc lá cuối cùng đang còn vương lại trên cây. Vào thời gian này, mọi người đang ngồi bên lò sưởi, ăn những món ăn ngon và chờ đợi mùa đông tới. Nhưng vào lúc này lại có một con vật "tội nghiệp" đang phải vật lộn dưới dòng nước lạnh buốt để bắt cá -_- ( Cáo: Nàng rất tốt nhưng ta rất tiếc *giả bộ thấy tội nghiệp* ) " Brừ bừ... Tên đáng ghét đó, tại sao mình lại nhận hắn làm sư phụ nhỉ. Trời ơi giết chết hắn đi!!! Thật là hối hận quá mà T_____T " Lạc Tuyết bực mình chưỡi rủa nửa vì oán trách tên kia nửa vì nãy giờ nàng chưa bắt được con cá nào cả " Ta nghe thấy đấy" Tên đáng ghét nào đó đang hái thuốc ở trên bờ ung dung phun ra vài chữ hoàn hảo khiến con vật dưới kia sặc nước không kịp thở " Hụ hụ... ý ta là.. hụ... ùm.... Con cá đáng chết kia đứng lại cho ta!! " Lạc Tuyết khóc thầm trong lòng vội vàng đánh trống lảng. Ôi má ơi. Sao tên đó tai thính dữ vậy T___T ~ Trời đã quá trưa và trong rổ chỉ có vài con cá cơm, mấy cọng rêu và... 1 con tép? " Mặc dù ta không nên nói nhưng cũng phải nói là ngươi thật vô dụng đấy vật nhỏ àh ~ " Lần thứ 2, Vũ Phong đã khiến cái thứ " vô dụng " nào đó sặc máu tới chết. " Nhẫn tâm. Thật là nhẫnn tâm mà ~ " Lạc Tuýêt nằm trên bờ đau khổ nhìn hắn cố gắng khơi gợi lòng thương hại. Tên đó sẽ không vô nhân tính tới mức đó đâu nhỉ? Lạc Tuyết thầm nghĩ trong lòng đầy hi vọng " Đừng có nhìn ta với ánh mắt đó. Từ giờ tới chiều mà cứ tình hình này thì coi như là ngươi thất bại rồi đó. Mà thất bại thì sẽ không thành người được đâu" Không. Ta lầm rồi. Ta lầm rồi! Hắn là một tên. Vô lại, vô nhân tính, máu lạnh !!! Lạc Tuyết khóc ròng trong lòng, không ngừng chưỡi rủa, ủ rũ tiếng về hồ nước... Lạc Tuyết đang hì hục bắt cá thì bỗng nhiên thấy bongs đen sau lưng mình. Lạc Tuyết vội vàng quay lại thì thấy Hắc Miêu đang lùi dần ra sau và phóng tới chỗ mình với vận tốc tối đa " Áaaaaaaaaa.... Hắc Miêu ngươi đangg làm gì vậy??? " Lạc Tuyết hoảng sợ nhắm tịt mắt hét lên. " ÙM !!!!! " Tiếng nước vang lên kèm theo là 1 cơn sóng lớn ào về phía trên bờ. " Hụ hụ... hộc... hụ hụ.... Hắc Miêu ngươi... Ngươi muốn giết người hả? " Lạc Tuyết theo cơn sóng ào vào bờ mắt nhắm mắt mở ho sù sụ nhưng khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh Lạc Tuyết liền thay đổi 360 độ - " Hắc Miêu là ngươi giúp ta hả? Cảm ơn ngươi rất nhiều! Xin lỗi vì đã nghĩ nhầm là ngươi muốn hại ta" Trên bờ hiện giờ là một đống cá đang nhảy bành bạch vì thiếu nước. Những con ca này theo cơn sóng hồi nãy trôi dạt lên bờ. Lạc Tuyết vừa mabg cá bỏ vào rổ vừa cảm kích nhìn Hắc Miêu. Cứ như thế, chưa đầy nửa canh giờ sau cái giỏ trống trơn đã đầy ấp cá " Ngươi hoàn thành tốt thật đấy nhỉ?" Vũ Phong hái thuốc về nhìn giỏ cá đầy ấp nói " Tất nhiên rồi. Ta mà ! " Lạc Tuyết vênh mũi lên hào hứng nói - " Cơ mà sư phụ? Việc bắt cá này giúp được gì cho việc luyện tập vậy? " " Hả? Nó đâu có giúp gì đâu. Chĩ là sắp tới mùa đông nên ta bảo ngươi bắt cá để dự trữ thôi mà" Vũ Phong thản nhiên nó " CÁI GÌ??? NGƯƠI BẮT TA TRỜI LẠNH NHƯ THẾ NÀY PHẢI LẶN LỘI CẢ NGÀY CHĨ ĐỂ BẮT CÁ DỰ TRỮ THÔI Ư?!?!?? NGƯƠI !!!! TA SẼ GIẾT NGƯƠI !!!! " Lạc Tuyết nhận ra mình đã bị lừa liền liều mạng lao tới chô Vũ Phong Riêng tên nào đó vẫn nhknử nhơ ngồi uống trà nhìn vào cái bóng trắng đang lao tới mình nhưng lại lập tức khựng lại Không được. Nhịn. Nhịn. Nếu không mình không thể thành người được. Nhịn. Phải nhịn. Lạc Tuyết căm phẫn nhìn Vũ Phong liền ngoảnh đuôi hướng phía giường đi tới. " Ngươi ngủ à? " Vũ Phong uống ngụm trà hướng mắt về phía đám lông màu trắng ở trên giường hỏi. " Còn phải hỏi?" Lạc Tuyết hậm hực trả lời Một lát sau nghe thấy tiếng thở đều, Vũ Phong tiến tới chỗ giường nhìn vật nhỏ của mình đang ngủ say. Khẽ lắc đầu, rôi cũng cấp chính mình lên giường ôm vật nhỏ ấy vào lòng. Cảm nhận được sự ấm áp, Lạc Tuyết rúc vào sâu hơn rồi chậm rãi ngủ tiếp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang