[Dịch]Lão Bà Ta Là Hồ Ly - Sưu tầm

Chương 47 : Pn 2. Lưu Cơ

Người đăng: 

.
Rất nhiều năm về trước, khi ấy Lưu Cơ vẫn còn chỉ là một tinh linh cây nhỏ bé, một tinh linh nhỏ bé rất hay tò mò, và bạn của lão là một cục bông đen thui lão lượm được từ nhà của một con người. Sau mấy ngàn năm, tinh linh bé nhỏ hay tò mò đó đã tu thành thần. Vốn dĩ năm đó lão bỗng dưng cứu được một tinh linh nhỏ bé khác đang bị nguy hiểm, nào ngờ tinh linh bé nhỏ đó lại chính là tinh linh yêu quý của một thiên tôn ở trên trời. Thế là lão hoa hoa lệ lệ được thăng cấp trở thành thần trí tuệ, lại rất vừa mắt với vị thiên tôn kia nên lão liền được thưởng thêm khả năng điều khiển thời gian. Một bước thành phượng hoàng như thế! Cái cây năm ấy bây giờ đã trở thành một cây đại thụ to lớn. Khi trở về, lão liền hoảng hốt lục tung khắp nơi kiếm cục lông màu đen của mình bỗng dưng biến mất. Cục lông kiếm không thấy lại hóa ra một con vật to lớn màu đen nằm chiễm chệ trên giường của mình. Hóa ra sau mấy ngàn năm ở cạnh lão, hấp thụ tiên khí của lão nên cục bông đấy dần dần có sinh khí, nay lão bỗng chốc biến thành thần nên cục bông đó cũng được hưởng lợi cũng một bước biến thành một thần thú! “Không giống hổ cũng không giống gấu, lại còn màu đen, hmm” - Lưu Cơ nhìn con vật to lớn trước mặt khẽ chau mày - “Ta lại vốn thích mèo nên gọi ngươi là Hắc Miêu đi?” Nói rồi Lưu Cơ bỗng dưng bật cười khiến cho Hắc Miêu liếc mắt lên nhìn lão rồi không thèm để ý nữa, nhắm mắt lại ngủ. Những ngày vui vẻ của lão cứ thế trôi qua… Vào một ngày, Hắc Miêu bỗng dưng trở lại trên người đầy vết thương khiến Lưu Cơ không khỏi giật mình lo lắng nhưng rồi lại thở phào khi thấy các vết thương trên người nó đều được xử lý kĩ càng. Hóa ra người giúp nó lại chính là Vũ Phong, từ đấy lão với Vũ Phong liền trở thành quen biết. Nhắc đến đây Lưu Cơ không khỏi lắc đầu, con thần thú của lão cứ thế lại rất hay đi theo người tên Vũ Phong kia, còn rất mực nghe lời hắn khiến Lưu Cơ không khỏi ấm ức. Thần thú đó ít nhiều cũng bên lão mấy ngàn năm nga! Vậy mà lão nói gì nó cũng đều chưng ra một bộ dạng kiêu ngạo, liếc mắt cũng không thèm để ý tới lão. Rốt cuộc khiến lão đều nghĩ Hắc Miêu chính là thần thú của tên kia chứ không phải của lão nha. Thật ấm ức! Lại bẵng đi một thời gian, Lưu Cơ thấy Hắc Miêu đã một thời gian dài cũng không thèm về nhà, cho dù có thích tên Vũ Phong kia tới mấy, Hắc Miêu cũng đều về nhà khiến lão không khỏi lo lắng. Vũ Phong thấy Hắc Miêu lâu ngày không tới cũng khiến hắn rời Thực Nhân Cốc mà qua kiếm. Lại đi kiếm Hắc Miêu một thời gian dài không thấy, Lưu Cơ không khỏi sầu não, nhưng nghĩ tới nó là một thần thú nên cũng yên tâm rằng nó sẽ không bị gì. Tầm mấy tháng sau, Lưu Cơ đi ra ngoài như thường lệ thì lại thấy Hắc Miêu nằm sưởi nắng ở ngoài khiến lão không khỏi vui mừng, nhưng vừa mở miệng ra đều là khiển trách tại sao đi đâu mà không thèm về. Hắc Miêu nghe lão lảm nhảm cũng không buồn nhếch mắt lên nhìn khiến Lưu Cơ chỉ biết thở dài. Lại vài ngày sau lão lại không thấy Hắc Miêu nữa nhưng rồi cứ thế vài tháng lại thấy nó về. Hỏi qua cũng nghe bảo nó qua chỗ Vũ Phong chỉ có một hai lần lại không thấy nữa. Cứ thế vài lần khiến Lưu Cơ không khỏi tò mò. Cứ thế cho đến một hôm, Lưu Cơ liền quyết định sẽ đi theo xem thử tên thần thú của lão làm gì trong suốt thời gian qua. Trời ạ, cứ thế cư nhiên nó đi tới một khoảng không gian khác làm thú cưng cho người ta! Trời ơi! Thiên lý đâu?!? Lưu Cơ không khỏi ngửa mặt lên trời ai oán. Suy nghĩ như thế nhưng Lưu Cơ vẫn rất chăm chú nhìn gia đình trước mắt, đó là một gia đình ba người, phụ thân, phụ mẫu, và một bé gái rất xinh xắn, bất quá trang phục và những vật dụng của họ rất kì lạ. Sau này mới biết, gia đình ba người đó vốn rất giống với gia đình mà Lưu Cơ nhặt được Hắc Miêu khi còn là cục lông nên Hắc Miêu vốn rất thích gia đình này là phải. Từ đó, mỗi lần Hắc Miêu đi tới chỗ gia đình kia, Lưu Cơ đều lén đi theo, vốn dĩ lúc đầu là tò mò, nhưng dần dần Lưu Cơ đều có thiện cảm về họ. Vả lại lão tới đây đều được tiếp thu kiến thức mới về những thứ kì lạ ở chỗ họ, bất quá lão rất thích! Dần dần Lưu Cơ hiểu, Hắc Miêu không chỉ thích gia đình đó về vẻ ngoài, mà còn thích gia đình đó ở tính cách. Bởi vì theo như lão học được thì thế giới nơi mà gia đình ở đó rất ác độc và tràn đầy những suy tính, nhưng họ lại đều rất nhân từ và tốt bụng, lại còn rất yêu thương cô con gái nhỏ nên lão rất thích. Mỗi lần tới lão đều mang hoa quả trái cây tới để trước nhà họ, nhìn họ ngạc nhiên rồi vui vẻ khiến tâm trạng lão đều rất tốt. Nhưng bỗng một ngày, khi đó Lưu Cơ bận không đi theo Hắc Miêu được, lão ngồi trong nhà nhìn ra ngoài khẽ thở dài chán nản. Không biết gia đình kia sao rồi nhỉ? Nhất là cô bé kia, thật dễ thương khiến lão rất ưa thích. “Ngaoooooo…. Ngaoooooo… Ngaoooooo” Tiếng của Hắc Miêu vang lên ngoài cửa khiến Lưu Cơ không khỏi giật mình chạy ra. Vốn dĩ là ngạc nhiên sao Hắc Miêu về sớm thế nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi sa sầm mặt mũi. Đây… đây chẳng phải là phụ mẫu của cô bé kia sao? Vội vàng mang họ vào trong, Lưu Cơ nhìn qua các vết thương trên người họ không khỏi đổ một tầng mồ hôi. Lão biết cái này do cái gì gây ra, nhưng sơ cứu vốn chỉ là trên lý thuyết, lão vốn chưa bao giờ thực hành! Nhét vào miệng họ hai viên dược tốt có tác dụng trị thương, Lưu Cơ vội vàng cầm máu cho họ trước hết. “Xin hãy...cứu lấy...Tuyết...nhi” - Người đàn ông kia vốn sức khỏe tốt hơn, chụp lấy tay của Lưu Cơ đang sơ cứu trên người mình, khó khăn nói. “Bản thân người trước hết đã!” - Lưu Cơ lo lắng nhìn hai người họ. “Chúng...ta biết là sẽ...không qua...được” - Người đàn ông kia ánh mắt kiên định nhìn lão rồi nhìn về phía vợ mình đang nằm đó nhắm ghiền mắt - “Hãy đưa...cái này...cho Tuyết nhi...giùm ta… Hắc Miêu chắc sẽ...biết… nơi...nên...để…” Lưu Cơ trong lòng hoảng loạn nhìn vào sợi dây chuyền hình bông tuyết trong tay mình rồi nhìn vào hai người họ - “Hai người sẽ không sao! Ta hứa sẽ giúp hai người! Nên cái này hai người phải cố sống mà tự đưa cho con bé chứ!” “Không...sao...đâu… chúng ta biết...sẽ không qua...được mà..” - Người đàn ông kia lắc đầu, nhìn vào Lưu Cơ, khó khăn nở một nụ cười. Lưu Cơ cúi gằm mặt xuống, hai tay lão nắm chặt lại. “Cảm ơn ông...về… những… giỏ đồ ăn” Một giọng nói nhỏ nhẹ khác vang lên khiến Lưu Cơ không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía giọng nói đó. Người phụ nữ kia mỉm cười hiền hậu nhìn Lưu Cơ rồi nói tiếp - “Vốn...tính lần..sau… nhất quyết sẽ… mời ông...cùng ăn cơm… Nhưng có lẽ… phải để lần… khác… ta có… duyên rồi…” - Nói rồi người phụ nữ đó quay qua nhìn chồng mình mỉm cười - “Em...qua trước đợi anh nhé…” Nói đoạn người phụ nữ đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt của Lưu Cơ từ lúc nào đã bắt đầu chảy xuống. “Cảm ơn… ngươi Hắc Miêu” - Người đàn ông kia nắm tay vợ mình rồi nhìn vào con vật to lớn đang gối đầu lên giường nhìn chăm chú vào họ. Hắn vốn biết Hắc Miêu chính đã cứu họ, mang họ qua đây. Ngao một tiếng, Hắc Miêu đưa bàn tay to lớn của mình đặt lên người họ, tai cụp lại, ánh mắt long lanh như muốn khóc, dụi dụi đầu rồi lại ngao ngao lên mấy tiếng như bảo họ đừng đi. Người đan ông đó mỉm cười đưa tay xoa đầu nó rồi nhìn Lưu Cơ - “ Cảm ơn ông” Nói rồi người đàn ông kia cũng nhắm mắt lại. Hai người cứ thế ra đi thong thả, trên môi vẫn còn vương lại nụ cười. Lưu Cơ cúi gằm mặt xuống có gắng ngăn lại những tiếng nấc của mình, sống mấy ngàn năm trên đời, bây giờ lão mới nhận ra sinh tử quả thật rất đáng sợ. Hắc Miêu thấy thế không ngừng gầm lên nhiều tiếng mang vẻ bi ai, thống khổ. Hai tên bạn với nhau lâu năm đều cùng đau lòng. Sau khi chôn cất hai người, Lưu Cơ cùng Hắc Miêu đi đến chỗ cô bé kia, vốn dĩ đi theo sự chỉ dẫn của Hắc Miêu đến cất sợi dây chuyền rồi lão mới an tâm đi kiếm cô bé. Nào ngờ khi lão vừa tới đã thấy cô bé bị chuyển tới nơi khác, lại không ngừng bị hành hạ, tổn thương khiến lão không khỏi tức giận, cũng như đau lòng. Cứ thế nhiều lần lão muốn ra tay giúp đỡ cô bé nhưng đều bị Hắc Miêu ngăn lại, lão biết Hắc Miêu cũng rất tức giận nhưng lão với nó phải để cho cô bé đó tự trưởng thành, bởi vì lão không thế vĩnh viễn bảo bọc để ý cô được. Nhưng nói không giúp vậy thôi, thỉnh thoảng lão vẫn lén Hắc Miêu để đồ ăn cho cô bé, hoặc giúp những việc nho nhỏ. Thời điểm cô bé ấy lớn lên và đủ mạnh mẽ, lão mới yên tâm không lui tới thường xuyên nữa. Nhưng tới một hôm, lão bỗng dưng thấy bất an liền chạy tới chỗ của cô bé đó nào ngờ lại thấy cô bé hậu đậu tới mất trượt vỏ dưa đập đầu sắp chết. Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến lão không khỏi dở khóc dở cười một trận. Vội vàng bắt lấy linh hồn của cô bé để khỏi bị biến mất, lão chạy đi kiếm một cơ thể để nhét linh hồn cô bé đó vào. Tình cơ đi qua Thực Nhân Cốc, lão thấy một vật nhỏ hồ ly trắng muốt mới chết nằm đó, suy nghĩ một hồi, vì lo sợ linh hồn cô bé đó biến mất nên lão đành nhét vào cơ thể đó rồi chạy đi kiếm thức ăn. Trước khi nhét linh hồn cô bé đó vào, lão nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ phát ra từ linh hồn cô bé khiến lão khựng lại rồi mỉm cười rời đi, trên khóe mắt còn ánh lại vài giọt nước. Vốn dĩ quay lại đã thấy Hắc Miêu đang vui mừng chạy theo cô bé đó vì ngửi thấy mùi quen thuộc. Nào ngờ cô bé đó lại tưởng Hắc Miêu muốn ăn thịt mình khiến lão không khỏi buồn cười rượt theo, chưa kịp nói gì đã thấy Vũ Phong ngăn nó lại rồi mang cô bé đó về. Sau khi thấy Vũ Phong cẩn thận chăm sóc cô bé đó, Lưu Cơ mới thấy yên tâm để yên cô bé đó ở chỗ hắn. Nào ngờ một thời gian sau nghe tin hai đứa nó cãi nhau, cô bé kia rơi xuống vực khiến lão không khỏi đen hết mặt mày, cũng may Hắc Miêu nhanh chân đem cô bé đó trở về hiện đại nếu không lão liền không biết chuyện gì xảy ra. Nhắc tới đây lão khá yên tâm vì biết Hắc Miêu sẽ luôn bảo vệ cô bé đó, và nó biết khi nào nên mang cô bé đó về nên lão giao hết mọi việc cho Hắc Miêu. Lại không thể ngờ hơn tên kia liền ầm ầm chạy tới chỗ lão, dọa nạt đem chân nguyên của lão phá đi để ép lão kể hết mọi chuyện. Khi ấy lão liền biết giao cô bé đó cho tên này vốn không phải là quyết định tệ từ ban đầu. Bây giờ nhìn bóng lưng ngồi trên ngựa rời đi kia, khiến lão nhớ lại câu cảm ơn khi đó của cô bé ngày nào khiến lão không khỏi xúc động lần nữa. Tuyết nhi lão bảo bọc cuối cùng cũng lớn rồi. Hai người có thể ở dưới đó mà yên tâm về cô con gái của mình. Nói đoạn lão nhìn về cây hoa kia mỉm cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang