[Dịch]Lão Bà Ta Là Hồ Ly - Sưu tầm
Chương 36 : Chương 30. Cuối Cùng...ta Cũng Tìm Thấy Ngươi!!
.
Ngọc quốc 2 năm sau....
Bên trong Lam phủ, Lam Tố đang ngồi đung đưa trên lang can nhìn theo bóng dáng ai đó đang nằm ngủ gục trên bàn. Ôi ~~ hắn muốn làm bậy ~~
" Tiểu Tố Tố ah ~ Tại sao ngươi không bao giờ nhìn ta thèm muốn như thế? Ca ca đau lòng ~~ " - Từ xa có một bóng dáng màu vàng chóe tiến tới, cất giọng nỉ non ủ ê, giương mắt cún đẫm nước mắt nhìn lam y tử đang ngồi đung đưa trên lang can. (Cáo: Xác định là Lam Khiết nhà chúng ta đúng kiểu Brocon)
[ Brocon: là kiểu anh em cùng nhà cuồng nhau, có cảm tình với nhau]
Lam Tố đang ngồi trên lang can liền quay ra nhìn Lập Khiêm cục cựa một lát rồi lại ngủ tiếp thì mới thở phào. Y trợn mắt nhìn về phía Lam Khiết, giọng gầm gừ - " Im lặng! Ngươi sẽ làm cho Tiểu Bạch của ta tỉnh giấc! "
" Oa Oa ~~ Tiểu Tố Tố vì bảo vệ tên kia liền mắng ta! Tim ta đau quá ~ ~ ~ " - Bỏ ngoài tai lời đe dọa của Lam Tố, Lam Khiết càng rên to hơn, vô sĩ bám dính lấy chân Lam Tố.
" Ngươi mau văng ra chỗ khác cho ta!" - Lam Tố hất hất chân ra, cố gắng thoát khỏi ma trảo của tên kia, y gào lên - " Tiểu Bạch mà tỉnh dậy thì ngươi..."
" Xin lỗi. " - Lập Khiêm đã tỉnh giấc từ lúc nào, chàng cất giọng cắt lời của Lam Tố - " Ta sẽ đi chỗ khác cho sư huynh hai người tâm tư trò chuyện với nhau tiếp. Đã làm phiền rồi! "
Nói rồi Lập Khiêm phủi mông rời đi.
" Ah khoan đã Tiểu Bạch! Ngươi hiểu lầm rồi, không phải như vậy! " - Lam Tố nghe vậy liền một cước đá Lam Khiết văng ra xa ~ ~
" Hừ hừ! Do ngươi mà Tiểu Bạch hiểu lầm rồi đó các tên vàng chết tiệc kia!!! "
Một lát sau, Lam Tố hậm hực quay lại, đạp đạp vào người Lam Khiết trút giận.
" Đúng rồi, đúng rồi ah ~~ Mạnh nữa đi ah ~... Ứ... Á ~ ~ ~ " (Cáo: Đây là cái gọi là SM trong truyền thuyết đây ư? *nuốt nước miếng*)
" Ngươi mau im cho ta!!!! " - Mặt Lam Tố vạch ra vô số vạch đen, y xách cổ Lam Khiết lên mà trợn mắt há mỏ - " Hôm nay tới đây có chuyện gì? "
Lam Khiết cười hề hề nhìn Lam Tố rồi nắm lấy tay y rồi vật y xuống (Cáo: *la hét* *lật bàn*)
" Nghiêm túc đi! " - Lam Tố nhăn nhó nhíu mày nhìn cái tên mặt mày nham nhở trước mặt.
" Rồi rồi. Tiểu Tố Tố đừng giận. " - Lam Khiết cười haha rồi đứng lên kéo Lam Tố dậy.
" Sao có chuyện gì? " - Chỉnh chu lại y phục, y quay qua nhìn Lam Khiết.
" Vũ Phong đâu? "
" Hắn ta vẫn cứ nhốt mình trong phòng thôi? Sao vậy? " - Lam Tố nhíu mày, rồi như nhớ ra gì đó, y liền mở to mắt ngạc nhiên - " Chẳng lẽ? "
" Đúng vậy! " - Lam Khiết gật đầu, mặt nghiêm túc hơn.
" Thế mau mau đi báo cho Vũ Phong thôi! Ta chán Vũ Phong bây giờ lắm rồi! " - Lam Tố nghe y xác nhận liền vui vẻ kéo tay y chạy về phía thư phòng phía xa.
Lam Khiết tính nói gì nữa nhưng thấy Lam Tố đang nắm tay mình nên lại thôi. Lâu lâu mới được Tiểu Tố Tố nắm tay a ~
Cánh cửa phòng bật mở, Vũ Phong nhấc mắt ra khỏi cuốn sách nhìn ra phía hai người vừa bước vào.
Đã hai năm kể từ khi hắn từ chỗ Lưu Cơ trở về. Từ sau hôm đó, hắn không kêu mọi người tìm kiếm nữa. Sau đó, hắn vẫn hoạt động, vẫn ăn uống, vẫn làm mọi việc như trước đây, như chưa hề có gì xảy ra! Mọi người đều nghĩ rằng Lạc Tuyết không quan trọng tới mức khiến hắn trở nên rồ dại đau buồn. Nhưng Lam Tố, Lam Khiết và những người thân cận với hắn thì đều biết rằng hắn vẫn luôn đau buồn và tự trách bản thân, rằng hắn vẫn luôn chờ! Chờ nàng ta trở về!
" Có chuyện gì? " - Gấp cuốn sách lại, Vũ Phong ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn hai tên đang hớn hở kia.
" Tìm thấy Lạc Tuyết rồi!! "
" Roẹt "
Cuốn sách trên tay bị rách làm đôi, Vũ Phong mặt vẫn bình tĩnh nhìn hai anh em kia - " Ở đâu? "
" Cái này... Người của ta bảo là tìm thấy nàng ấy ở một phiên chợ ở... Ngạo quốc... "
" Rắc " - Lần này là cái bàn bị gãy làm đôi
" Ngạo quốc? " - Vũ Phong nhíu mày nhìn Lam Khiết - " Có chắc chắn không? "
" Ta đảm bảo " - Lam Khiết nuốt một ngụm khí lạnh nhìn người trước mặt. Thật đáng sợ a! - " Người thấy nàng ấy đó chính là Khả Vân. Sao có thể sai được? "
" Chuẩn bị ngựa cho ta" - Vũ Phong đứng dậy, khoác thêm cái áo khoát rồi rời đi.
" Cái tên mặt lạnh đáng chết! Nhờ người ta mà làm cái thái độ như thế đó! " - Lam Khiết bĩu môi nhìn thân bạch y tử mới rời đi rồi quay qua ôm chầm lấy người bên cạnh - " Tiểu Tố Tố cho ta ôm miếng đi ah ~ "
--------------------------------------------------------------------------
Sau hai ngày đi đường, Vũ Phong đã tiến tới vùng biên giới giữa Ngọc quốc và Ngạo quốc, Khả Vân và Nam Thiên đã cắm trại ngồi đó đợi hắn sẵn.
" Bang chủ người tới rồi."
Khả Vân và Nam Thiên thấy hắn từ xa liền lên ngựa chạy tới gần hắn.
Từ ngày Lạc Tuyết bỏ đi, Nam Thiên và Khả Vân liền theo phục tùng Vũ Phong và gia nhập bang của hắn luôn.
" Nói đi " - Vũ Phong ngồi trên ngựa lạnh nhạt nói, mắt vẫn hướng về phía xa xa bên kia biên giới.
" Theo như thuộc hạ tìm hiểu thì Lạc Tuyết cô nương vào giờ này hay đi ra chơ phiên nơi kinh thành của Ngạo quốc rồi tầm xế chiều thì liền biến mất ở đâu đó chúng thuộc hạ không đi theo được. Đi theo bên cạnh nàng ấy thường có một nha đầu đi theo " - Nhận lệnh của Vũ Phong, Nam Thiên nói ra hết mọi thứ - " Thuộc hạ đã chuẩn bị đồ cho người, người hãy thay đồ rồi ta đi chừng 5 khắc nữa là sẽ tới kinh thành của Ngạo quốc. "
Vũ Phong gật đầu rồi nhận lấy túi đồ từ tay của Nam Thiên rồi đi tới phía xa xa đằng sau những cái cây rồi thay đồ.
Một lát sau, hắn cùng Nam Thiên và Khả Vân đã tới kinh thành của Ngạo quốc. Nơi đây là một nơi náo nhiệt và xa hoa nhưng vẫn thua Ngọc quốc về sự no ấm và đầy đủ của dân chúng trong nước.
Vũ Phong cưỡi ngựa đi vòng vòng trong khu chợ, ánh mắt vẫn chung thủy tìm kiếm bóng dáng hắn mong chờ bao lâu nay mà vẫn mặc kệ những ánh mắt thèm muốn, ngưỡng mộ của những người khác.
Trời đã xế chiều, từng gian hàng đã bắt đầu dọn dẹp. Vũ Phong vẫn tìm kiếm, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trông chờ hình dáng đó.
" Bang chủ... Ta về thôi. Trời đã tối rồi. Có lẽ hôm nay nàng ấy không ra dạo chợ ... " - Sau một thời gian nữa, Khả Vân mới thúc ngựa từ từ tới bên cạnh Vũ Phong, lo lắng nhìn nhưng biểu hiện của hắn.
Bỏ ngoài tai lời nói của Khả Vân, Vũ Phong vẫn thúc ngựa đi xung quanh tìm kiếm tiếp.
Trời tối, Vũ Phong ngồi trên ngựa, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, thấp thoáng nỗi buồn.
" Bang chủ..."
Hắn toan thúc ngựa đi về thì bỗng dưng, một cơn gió ập tới khiến hắn ngẫn người ra. Mùi hương này... Chính là mùi hương này! Mùi hương mát lạnh của những bông tuyết mùa đông chỉ riêng nàng ấy có!
Vội vàng thúc ngựa chạy theo, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh... Tuyết nhi...
Từ đằng xa, một mái tóc màu bạch kim mềm mại tung bay trong gió, mang theo những mùi hương quen thuộc ào tới.
" Ta tìm thấy nàng rồi! "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện