[Dịch]Lão Bà Ta Là Hồ Ly - Sưu tầm
Chương 34 : Chương 28. Kỉ Niệm...
.
Rượt theo con mèo màu đen đó, không biết bao lâu sau, Lạc Tuyết đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ nhỏ màu trắng với hàng rào hoa hồng và cái xích đu nhỏ trước sân. Con mèo nhảy vào bên trong hàng rào rồi ngồi xuống ngay cửa nhà nhìn về phía cô. Lạc Tuyết khựng lại...
Đây là nhà của cô mà...
Nơi mà gia đình cô đã từng hạnh phúc...
" Meow ~ "
Mãi thẫn thờ, tiếng kêu của con mèo đó khiến Lạc Tuyết trở về với dòng suy nghĩ. Ngập ngừng tra khóa vào ổ, cổng mở ra...
Lạc Tuyết đi vô trong sân, dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, con mèo thấy thế lại đứng lên đi tiếp. Lên trên lầu, cuối hành lang, đi vào một căn phòng đầy ấp những cuối sách lớn bé - đây là nơi làm việc của ba mẹ cô.
Con mèo lướt qua những đống sách ngổn ngang dưới đất, Lạc Tuyết đi theo sau cũng khó khăn bước qua. Con mèo dừng lại nơi góc tường, dùng tay cào cào vào bức tường đó. Lạc Tuyết thấy vậy, cúi người rờ rờ vào tường rồi khựng lại, dùng tay ấn nhẹ.
Một cánh cửa bí mật được mở ra, Lạc Tuyết ngạc nhiên nhìn vào con mèo đang thảnh thơi ngồi liếm tay chân kia. Suy nghĩ một hồi, cô liền bước vô.
Bên trong là một căn phòng trống không có gì cả, Lạc Tuyết xoay người nhìn xung quanh, đưa tay rờ lên tường để tìm nút bấm bí mật. Bỗng nhiên từ đâu ra một luồn sáng quét qua rồi tắt, theo sau đó là một giọng nói vang lên.
" Xin chào tiểu thư Lạc Tuyết, tôi đã chờ cô rất lâu "
" Đã chờ tôi rất lâu? " - Lạc Tuyết khó hiểu hỏi lại.
" Đúng vậy. Tôi được ba mẹ cô tạo ra để dùng vào lúc này "
" Ba mẹ tôi? Hai người ấy muốn nói gì? "
" Cô hãy vào căn phòng này rồi sẽ hiểu mọi chuyện " - Giọng nói ấy vừa dứt, một cánh cửa khác được mở ra.
Lạc Tuyết thấy thế vội vàng bước vô, bên trong chỉ có độc nhất một sợi dây chuyền hình bông tuyết đang lơ lửng giữa căn phòng. Lạc Tuyết đưa tay chạm nhẹ vào nó, một ánh sáng lóe lên khiến cô nhắm chặt mắt lại.
" Tuyết nhi, con đã về... "
Giọng nói đó... Giọng nói đó!! Là mẹ!!!
: không biết có đúng hay không, ta chém đại ==")
" Đây là lúc con mới biết nói " - Cô bé lúc trước đã lớn hơn một chút, má phúng phính, tóc lưa thưa, cười lộ mấy cái răng cửa nhìn rất yêu - " Ba mẹ đã cãi nhau mấy ngày liền vì tranh nhau xem thử con sẽ gọi ai trước đó. Cuối cùng là con lại kêu 'tuyết, tuyết, tuyết'. Buồn gì đâu đấy ~ "
Ngay lập tức, Lạc Tuyết mở to mắt ra nhìn về phía trước, đó là hình ảnh 3D của ba mẹ cô từ sợi dây chuyền hiện ra.
" Mẹ... "
" Con lớn lên rồi đấy Tuyết nhi của mẹ " - Người phụ nữ trong hình cười hiền nhìn nó.
" Chà... Không hổ là con gái của ta. Con càng lớn càng xinh! " - Người đàn ông đứng bên cạnh cũng ôn nhu mỉm cười.
Lạc Tuyết nghẹn lại. Có cái gì như chặn lại trong cổ họng của cô, cô im lặng mím môi ngăn lại những thứ đang muốn òa ra trong mình.
" Con biết không? Ngay từ khi con sinh ra, con là hạnh phúc, là niềm vui, là động lực mỗi ngày của chúng ta... " - Một lát sau, mẹ nó nói tiếp.
Theo đó, những hình ảnh dần dần được hiện ra.
" Đây là khi con mới sinh ra, còn đỏ hỏn đấy " - Hình một cô bé được bọc cẩn thận trong khăn đang say ngủ được hiện ra - " Chà... con khi mới ra đời còn không thèm khóc cơ đấy! Dọa chúng ta muốn chết! Nhưng mà không sao... vì con là một cô gái tuyệt vời mà! Mẹ con cũng vậy ~~ "
" Đây là khi con mọc những chiếc răng đầu tiên. Nhìn con ngứa nứu rồi bị sốt, ba mẹ lo sốt vó lên đi được. Nhưng không sao, con vẫn bướng bĩnh và cứng đầu như vậy... " (Cáo: Không biết đúng hay k, ta chém đại ==)
" Đây là lúc con mới tập đi " - Vẫn cô bé đó, bận váy trắng, chân không vịn tường, môi vẫn nở một nụ cười tươi như ánh ban mai - " Nhìn con té lên té xuống, mẹ xót gì đâu. Nhưng mỗi lần té xong, con vẫn đứng lên nhìn mẹ cười thật tươi để mẹ an tâm. Con gái của mẹ lúc nào cũng tuyệt thật nhỉ? "
" Chiếc váy con thích "
" Món ăn khoái khẩu "
" Lần đầu đi học "
" Lần đầu cả nhà cùng đi chơi xa "
" Lần đầu đi biển "
" ... "
Từng hình ảnh, từng hình ảnh lần lượt được hiện lên. Nhân vật chính lúc nào cũng là cô bé đó. Tất cả khoảnh khắc, tất cả những sở thích, yêu, ghét của cô bé đó đều được ghi lại và lưu giữ một cách cẩn thận kèm theo những lời chú thích bởi tất cả tình yêu của cặp vợ chồng kia. Tất cả, từng chút, từng chút một đều được hiện ra thật rõ ràng...
" Con biết không..." - Một lát sau, khi những kỉ niệm được hiện lên hết, giọng của mẹ cô lại vang lên - " Mẹ thật muốn được nhìn con trong bộ váy cưới, nắm tay người con yêu bước lên lễ đường và được dự hôn lễ của con... "
" Ba cũng muốn nữa " - Giọng ba nó vang lên chen vào - " Chết tiệc! Khi đó chắc con đẹp lắm nhỉ? Con gái ba mặc váy cưới thì đảm bảo là đẹp nhất rồi... "
Nói tới đây, dây chuyền lóe sáng. Theo đó, bộ đồ trên người Lạc Tuyết không biết khi nào đã được chuyển thành một bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy với những bông tuyết được thêu tỉ mỉ, những đường nét mềm mại, phần lưng được khoét sâu quyến rũ.
" Biết ngay là con sẽ thật đẹp trong bộ váy mà ta thiết kế mà " - Mẹ nó cười hiền nhìn nó.
" Con biết không... " - Ba nó dừng lại một chút rồi nói tiếp - " Hai ta thật sự... thật sự muốn được cùng con có thật nhiều kỉ niệm, được nhìn con lớn lên, nhìn con trưởng thành rồi con có người con thích, được dự hôn lễ của con, được có những đứa cháu tung tăng lúc về già... "
Lạc Tuyết đứng yên từ đầu tới giờ, những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã thi nhau lăn dài trên má cô.
" Nhưng mà... Hai ta... lại không có được cái mong muốn đó rồi... "
" Không! Không phải như thế mà... " - Mọi thứ như vỡ òa, Lạc Tuyết khóc nấc lên, đau khổ nói trong nước mắt.
" Cho dù thế nào, con vẫn luôn là đứa con gái tuyệt vời của ba mẹ Cho dù như thế nào, con vẫn luôn là hạnh phúc của ba mẹ. Cho dù như thế nào, ba mẹ vẫn luôn tự hào về con. Cho dù như thế nào... Hai ta vẫn luôn yêu con và mãi mãi như thế!"
" Con cũng yêu ba mẹ mà... hức hức... "
" Chà... Đến lúc phải chào tạm biệt rồi nhỉ? " - Ba mẹ nó nắm tay nhìn nhau cười rồi ôn nhu nói với nó.
" Không! Đừng đi! Con nhớ ba mẹ lắm! Đừng đi! Đừng... " - Lạc Tuyết òa lên khóc lớn, tay đưa tới cô gắng chạm vào ba mẹ nó.
" Đừng khóc. Hạnh phúc của con đang đợi kìa, mau mau rồi về với nó nhé. Ba mẹ đã mượn xong rồi giờ phải trả chứ. " - Nói rồi hình ảnh của ba mẹ nó vụt tắt.
" KHÔNG!!! ĐỪNG ĐI!! ĐỪNG MÀ... ĐỪNG BỎ CON MỘT MÌNH NƠI ĐÂY... ĐỪNGGGG... "
Tay chới với giữa căn phòng trống rỗng, Lạc Tuyết ngồi thụp xuống đất, nước mắt vẫn không ngừng thương tâm rơi - " Đừng bỏ con mà... cho con theo đi... "
" Đừng đi... " - Bảo Nam đứng đó chứng kiến mọi việc nãy giờ, hắn đau lòng ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy kia - " Em hãy nín đi. Làm ơn em đừng khóc nữa được không? Tôi đau lắm "
Tim hắn nhói quá...
" Hức... Mất rồi... Mất rồi... " - Lạc Tuyết úp mặt vô ngực Bảo Nam khóc nấc lên, hai vai run rẩy không ngừng, tay nắm chặt vạc áo của hắn - " Mất thật rồi... Không còn gì... Không còn gì nữa rồi... "
" Em đừng nói thế " - Bảo Nam nhíu chặt mày, vòng tay siết lại, đau lòng nói lớn. - " Tôi còn ở đây, em luôn luôn còn tôi mà... "
" Không... "
" Bốp bốp bốp "
Nghe tiếng vỗ tay, Lạc Tuyết ngẩng đầu dậy nhìn về phía cửa. Một người đàn ông bước vô, ngay lập tức, Bảo Nam nhíu chặt mày lại, tay lại càng ôm chặt lấy Lạc Tuyết.
" Màn sướt mướt đã xong, bây giờ chúng ta vào màn chính được không? "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện