[Dịch]Lão Bà Ta Là Hồ Ly - Sưu tầm

Chương 28 : Chương 22.2

Người đăng: 

.
Chủ nhân người định đi đâu vậy? " - Song Dạ đứng trước cửa chặn không cho con hồ ly nào đó đi tiếp. " Ta chỉ đi ra ngoài chơi xí thôi, chẳng lẽ cũng không được? " - Lạc Tuyết miễn cưỡng nở một nụ cười nhìn hắc và bạch y tử đứng chắn trước mặt. " Tất nhiên là được nhưng chủ nhân có cần phải xách tay nải to và vướng víu như thế không? " - Bạch Dạ chỉ tay vào bọc vải mà Lạc Tuyết dấu sau lưng. " Ách... Cái này... Cái này là những vật bất ly thân nên ta không thể không mang theo được đó mà " - Lạc Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh kiếm lý do để lấp liếm. " Chủ nhân mong người đừng đi. Lần trước thuộc hạ đã bị bang chủ trách phạt nặng rồi, mong chủ nhân thương tình mà nghĩ lại " - Bạch Dạ cúi đầu nhìn Lạc Tuyết. " Vậy chỉ cần ta tấn công thì các ngươi không thể bị trách phạt được chứ gì? " - Lạc Tuyết suy nghĩ một hồi rồi quả quyết nói. " Ý người là.... " - Bạch Dạ vừa ngẩng đầu lên thì liền có một cánh tay vươn tới với tốc độ cực nhanh khiến Bạch Dạ không kịp phản ứng. " Chủ nhân xin dừng tay " - Hắc Dạ từ lúc nào đã chụp lấy móng vuốt của Lạc Tuyết, hắn nhanh chóng đứng chắn trước mặt Bạch Dạ. Lạc Tuyết im lặng, xoay người đá lên mặt Hắc Dạ rồi thừa lúc y né đòn liền rút tay lại, ngay sau đó, Lạc Tuyết lướt nhẹ ra đằng sau lưng Hắc Dạ toan điểm huyệt thì liền có một bóng trắng bay tới cản lại khiến Lạc Tuyết nhảy lùi về sau. " Cảm ơn " - Hắc Dạ nhìn Bạch Dạ đang nhíu mày đứng bên cạnh. Hắn biết Bạch Dạ rất tôn trọng chủ nhân nên không muốn làm việc này. " Không có gì " - Bạch Dạ lắc đầu rồi bày ra vẻ khó xử nhìn Lạc Tuyết - " Chủ nhân xin người đừng làm khó cho thuộc hạ " Lạc Tuyết mím môi nhảy lên cao rồi dùng cột nhà làm điểm tựa bật tới. Hắc Dạ thấy thế vội vàng bật người lên chặn lại. Lạc Tuyết thấy thế liền xoay người đạp chân lên trần nhà rồi lấy tay chạm đất búng người lên lại. Hắc Dạ thấy thế vội vàng chạy tới chỗ Bạch Dạ, Bạch Dạ cũng vì vậy mà liền thủ thế. Lạc Tuyết gần tới chỗ Bạch Dạ bỗng nhiên liền khựng lại, bật ngược người ra sau. Hắc Dạ biết mình bị lừa liền vội vàng đạp lấy cột nhà nhưng đã bị Lạc Tuyết đứng sẵn ở sau điểm huyệt. Hắc Dạ theo đó liền ngã xuống. " Cẩn thận!! " Bạch Dạ thấy thế liền phi thân tới đỡ Hắc Dạ nhưng do vội quá liền mất trớn ngã đè lên luôn. Lạc Tuyết từ trên cao bay xuống điểm huyệt luôn Bạch Dạ - " Ta xin lỗi " " Chủ nhân chớ con thường chúng tôi " - Như chưa hề bị điểm huyệt, Song Dạ đứng lên nhìn Lạc Tuyết - " Chúng tôi có thể tự giải huyệt trong chưa đầy ba giây! " " Ta đâu chỉ điểm huyệt " - Lạc Tuyết quay lại nhìn Song Dạ rồi nói. Song Dạ chưa kịp hiểu gì thì bỗng nhiên Bạch Dạ từ từ khụy xuống. Hắc Dạ thấy thế vội vàng đỡ lấy Bạch Dạ nhưng sau đó liền truyền tới nhiều trận vô lực, cả người liền không theo điều khiển mà nhũng ra. " Yên tâm, dược đó ta chế chỉ có công dụng làm người khác vô lực trong 3 canh giờ thôi. Nhưng với nội công của hai ngươi thì ta chắc chỉ khoảng một canh giờ thôi. " - Lạc Tuyết nói rồi xách tay nải lên bước ra khỏi cửa rồi quay đầu lại cười nhẹ - " Hai ngươi đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, hắn ta sẽ không làm gì hai ngươi đâu. " Nói rồi Lạc Tuyết một thân cô độc rời đi. Rời vương phủ, Lạc Tuyết đi được một hồi rồi lại ngồi phịch xuống dưới đất, gãi đầu vài cái rồi than thở. Chết thật, bây giờ thì nàng nên đi đâu đây >< Nàng không có tý địa điểm gì ở thế giới bên ngoài này cả. Nàng mới rời Thực Nhân Cốc được có 1 tháng à ~~ " Thôi kệ! Dù gì từ giờ mình cũng lang bạc giang hồ, phiêu du tự tại nên cứ đi thôi! Tới đâu thì tới! Không cần tên đó " - Tự nhiên nhắc tới "tên đó", lòng Lạc Tuyết khẽ nhói lên, lắc lắc đầu vài cái, Lạc Tuyết kéo cương ngựa rời đi. ----------------------------------------- Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày đó, Lạc Tuyết đi ngang qua một khu rừng rất đẹp, theo thói tò mò liền đi vô khám phá, kết quả là tìm được một con suối trong veo bên cạnh một cánh đồng cỏ lau trắng muốt. Tâm trạng liền được cải thiện rất nhiều sau một ngày ở đó. Rời khu rừng, Lạc Tuyết tiếp tục đi, đi nửa ngày thì tới một nơi tấp nập qua lại, phố xá đông đúc thịnh vượng. Hỏi qua thì ra nơi đây là kinh thành của Ngọc quốc, Lạc Tuyết liền hứng chí không thôi, nhanh chóng đi đặt một phòng ở tửu lâu bật nhất rồi bước dạo xuống phố. " Oaaaa ~~ hồ lô ~~ hồ lô kìa ~~ " - Lạc Tuyết hí ha hí hửng chạy tới bên chỗ người đàn ông bán hồ lô trên phố - " Thúc thúc này, bao nhiêu một xâu vậy thúc thúc " " 3 xu một xâu nhưng lấy vị cô nương xinh đẹp đây 2 xu thôi ~~ " " Con lấy một xâu thôi, thúc thúc khỏi thối " - Lạc Tuyết lấy trong túi ra một ngân lượng, đưa cho người bán hàng rồi rời đi. Đi được một lúc thì nàng bị chú ý bởi sự kiện ồn ào phía trước, một người đàn ông to béo đang rượt theo một đứa nhỏ ốm nhách bẩn thỉu. " Thằng chó chết kia mày đứng lại!!! Dám ăn trộm đồ của ông à??? " - Người đàn ông to béo với cây gậy lớn trên tay đang nhắm tới thân hình ốm yếu gầy nhom đang chạy thụt mạng kia. "Bộp!!" "Rầm" Chạy được một lúc thì cậu bé ấy như không chạy nổi nữa liền loạng choạng ngã về phía trước và đụng trúng một người con gái. " Á cái thằng ranh con bẩn thỉu chết tiệc này từ đâu ra vậy? Dám đụng vào bổn cung??? " - Một giọng nói oang oang chua lét vang lên, ả ta vừa nói vừa tích cực phuỉ phủi quần áo như thể vừa đụng trúng cái gì dơ bẩn lắm vậy. " Thằng ôn con!! Mày chết rồi!! " - Người đàn ông to béo kia đuổi kịp tới liền dơ cao cây gậy kia toan vụt xuống. " Ngươi dừng tay được rồi đó " - Lạc Tuyết từ khi nào đã đứng trước mặt ông béo chụp cây gậy của ổng lại rồi dùng lực bóp nát nó. " Ngươi có quyền gì mà lên tiếng ở đây? Nó ăn trộm đồ của ta, ta có quyền dạy dỗ nó" " Bao nhiêu? " " Cái gì? " " Nó lấy đồ của ông tốn bao nhiêu? " " Năm lượng cả thảy " " Cầm lấy rồi đi đi. Việc của ông hết rồi " - Lạc Tuyết rút trong người ra một tờ chi phiếu một trăm lượng rồi ném vào mặt ông béo đó, đưa mặt lạnh nhạt kêu ổng đi. Người đàn ông béo kia cầm lấy tờ ngân phiếu kia rồi hậm hực rời đi (thật chất là vui chết mẹ ). " Em có sao không? " - Lạc Tuyết đưa tay phủi phủi bụi trên người cậu bé đó rồi dú i vào tay cậu nhỏ một tờ ngân phiếu - " Cầm lấy mà sài, nhớ lần sau đừng ăn cắp nữa biết không? " " Con đợi ơn tiên nữ tỉ tỉ " - Đứa bé đó cầm chặt tờ ngân phiếu trên tay khóc lớn, liên tục cúi đầu trước Lạc Tuyết. " Ngoan, đừng khóc, con đi đi, con đang có việc bận phải không? " - Lạc Tuyết mỉm cười xoa đầu thằng nhóc, nàng ta không biết là nụ cười đó của mình đã giết chết trái tim của bao nhiêu người đứng ngay đó. Người đâu vừa đẹp lại vừa tốt như vậy ah ~~ Nhìn bóng đứa trẻ chạy đi rồi gương mặt Lạc Tuyết liền trở lại lạnh băng, nhếch mép nhìn người con gái hồi nãy. " Ồ, không phải công chúa đại nhân đây sao? Chửi rũa giỏi chẳng khác gì mấy bà bán cá ghê nhỉ? Đáng khinh!!! Kinh tởm ~ " " Con khốn!! Mày.... " - Lan Ngọc đưa tay tát vào mặt Lạc Tuyết.. " Xin lỗi, đây không có hứng chơi đùa với cô " - Lạc Tuyết chụp tay Lan Ngọc lại rồi bóp chặt. " Con khốn, bỏ ra!! " - Lan Ngọc nhíu chặt mày lại, vội vàng rút tay ra. " Rầm " " Do cô tự rút tay ra đó nhé " - Lạc Tuyết lạnh nhạt nhìn vào người mới ngã nhào xuống dưới đất. " Mày... Mày... " - Lan Ngọc trợn mắt lên, miệng mở to sẵn sàng cho một trận tổng sỉ vả. " Có chuyện gì vậy? " - Một giọng nói cùng mùi gỗ đàn hương quen thuộc truyền tới đỉnh đầu ~~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang