[Dịch]Lão Bà Ta Là Hồ Ly - Sưu tầm

Chương 20 : Chương 16. Thất Sủng

Người đăng: 

.
" Nè nè Lạc Tuyết, ngươi không ăn gì rồi đi à? " - Khả Vân huých ngựa chạy tới gần Lạc Tuyết " Không ta hết hứng rồi " - Nói rồi Lạc Tuyết lấy quả Kim San từ trong túi ra rồi ăn. Như vậy là đủ để nàng no cả ngày hôm nay rồi. Tranh thủ Song Dạ đang hành hạ hai tên kia, nàng phải nhanh đi trước nếu không kiểu gì cũng sẽ bị ngăn lại. Lạc Tuyết suy nghĩ rồi huých ngựa chạy nhanh hơn. Với lại nếu họ đi theo thì kiểu gì cũng bẩm báo lại cho Vũ Phong! Mà... Nàng không muốn hắn biết kế hoạch sắp tới của nàng tý nào ~ Mà kiểu gì về cũng chết ah ~(*Ọ﹏Ọ*)~ --------- Ta là dải phân cách dễ thương ---------- Trời mập mờ tối, Lạc Tuyết cùng Khả Vân đã tới nơi. Lạc Tuyết thuê một phòng ở tửu lâu để nghỉ ngơi. " Khả Vân ngươi nghỉ ngơi đi. Tối nay ta sẽ bắt đầu hành động " Khả Vân đang cất túi đồ khẽ gật đầu. Phụ thân, phụ mẫu, sư huynh.... Đồ Ngốc... Mọi người.... Ta sẽ trả thù cho mọi người .... Nhất định !!! _______________________ " Nè Đồ Ngốc! Ngươi đang làm gì đó? " Trên sân đang có một đứa trẻ mặc y phục màu hồng đang tò mò nhìn vào đứa trẻ mặc y phục màu xanh kia. " Á... Ách... Khả Vân... À... Hì hì không có gì đâu " " Không có gì? Thế ngươi giấu gì sau lưng đó? " " Á... Không có gì... " " Không có gì? Vậy đây là cái gì đây? " Đứa trẻ mặc áo màu hồng không biết khi nào đã cầm trên tay một cái bọc vải nhỏ nhỏ. " Ách không được đó là quà tặng sinh thần của ngươi... Á... Ách " " Sinh thần của ta? Đúng là hôm nay thật. Ể? Ngươi nhớ à? " " Ách... Chỉ là... Chỉ là... Ta... " " Cảm ơn ngươi. Đồ Ngốc " _______________________________ " Khả Vân, nè nè Khả Vân. Ngươi không ổn chỗ nào à? " - Lạc Tuyết lay lay người của Khả Vân. Nàng ta nãy giờ cứ trầm tư suy nghĩ gì suốt thiệc không biết có sao không. " Ư... Ách... Ta không sao. Chỉ suy nghĩ chút thôi " - Khả Vân gãi đầu rồi cười hề hề nhìn Lạc Tuyết. " Không sao là tốt rồi. Ta đi thôi " " Vâng! " - Khả Vân khẽ chạm vào cái cài tóc hình hoa anh đào trên đầu rồi vận khinh công đi theo Lạc Tuyết. Mục tiêu là Hắc Tà - bang phái mạnh thứ tư trong giới võ lâm. Như tên gọi, bang phái này chuyên về hắc đạo, những việc ngầm đen tối, hạ độc, giết người,... Đứng đầu là Cao Liêm - con người gian xảo tà đạo, mưu mô âm hiểm. Cao Liêm còn rất nổi tiếng về tài háo sắc! Bao nhiêu người con gái nhà lành bị ép về gả cho tới thân tàn ma dại rồi bị vứt xuống cho đám thuộc hạ " sử dụng " cho đến chết!!!! Khả Vân cũng vậy! Nàng bị lọt vào "mắt xanh" của tên đó và bị hắn ép cưới hết lần này đến lần khác. Nhưng nàng một mực không chịu nên Cao Liêm trong một đêm đã giết hết 40 mạng nhà họ Lâm của nàng!!!! Chưa đầy nửa canh giờ sau, Lạc Tuyết cùng Khả Vân đã đến doanh trang của bang Hắc Tà - một nơi khá là rộng lớn. Lạc Tuyết cùng Khả Vân vận khinh công đột nhập vào bên trong khuôn viên thì thấy từ trên xuống dưới doanh trang đều đang nhậu nhẹt tiệc tùng. Đi một xíu nữa thì thấy có hai cô nương đang vội đi đâu. Nhìn cách ăn mặc thì chắc là thê tử của tên Cao Liêm. Lạc Tuyết bay tới đánh gục hai người kia rồi lôi vào một gian phòng ở gần đó. Một lát sau từ căn phòng đó hai người con gái hồi nãy bước ra và đi về phía gian nhà lớn đang có tiệc tùng kia. Vừa bước vô, không khí đang sôi nổi ồn ào thì bỗng dưng im bặt rồi lại xôn xao náo nhiệt gấp đôi lúc nãy. " Đó có phải là tam phu nhân không? " " Đúng rồi, mà ta nghe nói nàng mấy năm nay không bước ra khỏi phòng mà? " " Ta tưởng nàng ta chết luôn trong phòng đó rồi chứ? " " Ả đó tính tới đây tranh sủng à? " " ...... " Cao Liêm đang ngồi phía trên cao với muôn vàn mĩ nữ mĩ nữ thì thấy không khí bỗng dưng thay đổi. Cao Liêm khẽ ngoắc tay người đang đứng đằng sau tới. " Hoàng Luân hai người vừa bước vô là ai thế? " - Cao Liêm ngừng uống rượu chỉ vào hai nữ nhân đang đứng ở góc. " Đó là Tố Mai và Như Lan nô tì của nàng ta " - Người tên là Hoàng Luân đi từ sau tới cung kính nói. " Tố Mai? " " Vâng ạ. Là tam phu nhân của bang chủ " " À... Nàng ta làm gì ở đây? Ta tưởng nàng ta ở luôn trong phòng rồi chứ? " " Cái đó thuộc hạ cũng không biết " Cao Liêm khẽ gật đầu rồi chăm chú quan sát từng cử động của Tố Mai. Nàng ta đẹp thật nhưng quá nhu nhược và yếu đuối nên hắn nhanh chán nàng ta. Nếu hôm nay nàng ta không tới chắc hắn còn không nhớ nàng có tồn tại. " Tố Mai ngươi tới đây làm gì? " - Cao Liêm nói vọng xuống Hắn nói xong thì thấy nàng ta vẫn đứng trơ trơ ra đó như chưa hề có ai gọi tên. Cứ như đó không phải tên của nàng. " Tố Mai ngươi tới đây làm gì? " - Lần 2 Im lặng Im lặng Vẫn không trả lời ~ " Tố Mai!!! Ta nói ngươi có nghe không!!! " - Lần 3 Im lặng Vẫn chỉ là im lặng ~ Đến khi Như Lan - nô tì bên cạnh nàng ta hẩy hẩy vài cái nàng ta mới giật mình rồi lại ngơ ngác nhìn tới nhìn lui rồi chỉ vào mình nói : " Ách... Ngươi.... Á... Chàng gọi thiếp? " " Còn ai vào đây tên Tố Mai nữa? " - Cao Liêm uể oải nói. " Ách... Hì hì chàng gọi gì thiếp ~~~ " " Ngươi tới đây làm gì? " " À nghe nói hôm nay có yến tiệc nên thiếp đến đây xin múa một bài để phục vụ gia a~ " Cao Liêm tính nói gì nữa nhưng có một giọng nói chanh chua lét nhảy bổ vào - " Tam phu nhân ngươi bị thất sủng, lão gia đã vất xó từ lâu rồi! Ngươi còn vát cái mặt tới đây làm gì? Chả hay muốn giành lại sự sủng ái? Buồn cười !! " " Hả? Ủa? ỂHHHHH??? TA BỊ THẤT SỦNG?!? "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang