[Dịch] Ngã Lão Bà Thị Hiệu Hoa
Chương 44 : Tao sẽ hủy quần áo của mày
.
Đường Kim thật sự không biết tên của cô gái này, hắn chỉ biết rằng nàng là bạn học cùng lớp, vấn đề là ở chỗ trong lớp 10/4 thì hắn chỉ biết tên có hai người, một người là Trương Tiểu Bàn, người còn lại là Lưu Hiểu Yến ngồi trước hắn.
- Tôi không nói cho cậu biết tên tôi !
Cô gái tức giận nói một câu, nổi giận đùng đùng đứng dậy, bộ dạng rất tức chạy ra khỏi quán ăn.
Nhưng mà khi ra khỏi quán ăn thì trên mặt của nàng liền hiện lên vẻ đắc ý:
- Đường Kim chết tiệt, ngay cả tên của bổn cô nương cũng không biết, tôi xem cậu làm sao đủ tiền trả cho người ta đây?
Lúc này trong quán ăn Đường Kim vẫn chưa biết mình lừa, hắn kêu lên một câu:
- Này, tính tiền.
Cả bàn thức ăn này không có món ăn nào thỏa mãn được Đường Kim, mà nha đầu kia cũng đã rời khỏi quán ăn, cho nên hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi lại ở đây nữa.
Tiếng đàn Piano đột nhiên dừng lại, người nam nhân vẫn một chơi đàn Piano kia liền đứng lên, xoay người đi về phía Đường Kim.
Đó làm một nam nhân ước chừng khoảng ba mươi, tuy rằng mặt hắn đầy râu nhưng mà vẫn khiến người nhìn vào hắn có cảm giác rằng hắn là người một anh tuấn, đồng thời còn làm cho người ta có vài phần cảm giác tang thương.
- Đồ ăn như thế nào?
Nam nhân đàn Piano hướng Đường Kim mỉm cười, hỏi.
- Một chữ thôi, tệ!
Đường Kim không chút khách khí.
Nguồn 4vn.eu by Hùng Bá
- Tiếng đàn Piano của tôi như thế nào?
Nam nhân đàn Piano lại hỏi.
- Ba chữ, tệ vô cùng!
Đường Kim vẫn như cũ không khách khí chút nào.
Nụ cười trên mặt của nam nhân đàn Piano biến mất:
- Cậu biết đàn Piano sao?
- Không biết…
Đường Kim trả lời một cách rõ ràng:
- Nhưng mà tôi biết lắng nghe.
- Tôi sẽ không tiếp nhận những lời chỉ trích không chuyên môn, nếu là cậu cảm thấy có thể đàn được hơn nữa có thể làm cho tôi cảm thấy được tài năng của tôi kém thua cậu thì tôi sẽ miễn phí cho cậu bữa ăn này.
Nam nhân thản nhiên nói.
- Nam nhân không có tư cách để nghe tôi biểu diễn.
Đường Kim cũng có chút không kiên nhẫn rồi:
- Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền?
- Một ngàn đồng!
Nam nhân trả lời:
- Tôi có thể tìm mỹ nữ đến để nghe cậu đàn.
- Mặc dù là mỹ nữ, tôi cũng chỉ bán thân chứ không bán nghệ.
Đường Kim lấy từ trong túi của mình ra một ngàn đồng rồi ném lên trên bàn:
- Nhân tiện nói cho anh biết một câu, tiếng đàn Piano của anh thật sự là ảnh hưởng đến cảm giác ăn uống của người khác.
Không đợi nam nhân kia kịp phản ứng, Đường Kim đã đi ra khỏi quán ăn.
Vừa ra khỏi quán ăn Đường Kim lại thấy đ bóng dáng quen thuộc, đó không phải là cô gái mới hồi nãy bị hắn chọc cho tức giận bỏ đi sao?
- Wey, cô đứng chờ tôi ở đây sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên, sau đó liền cảm khái một tiếng:
- Cô quả thật là yêu tôi rồi, tôi thật sự là quá đẹp trai mà.
- Phì, có quỷ mới yêu cậu.
Thấy Đường Kim đi ra nhanh như vậy rồi thì cô gái này thật sự rất thất vọng, người này không phải đang ăn sao? Sao lại có thể ra nhanh như thế? Nàng đang mong Đường Kim sẽ không có tiền trả bữa cơm này, sau đó thì nàng liền đi vào trả tiền, nàng muốn mượn cơ hội này để đả kích hắn một phen. Hiện tại thì xem ra không có cơ hội rồi.
Cô gái tức giận hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái rồi xoay người hậm hực rời đi.
- Nha đầu kia thật sự là hại chết ca, lãng phí của ca một ngàn, lại làm ca mất công đi tìm quán khác nữa.
Đường Kim thì thào tự nhủ, sau đó liền xoay người đi về phía bên kia. Lúc này hắn đã quyết định đi ăn lẩu.
Nửa giờ sau, trong quán lẩu Tứ Hải.
Đường Kim đang ngồi ăn như hổ đói, mà cách Đường Kim không xa, một nam tử trung niên sắc mặt âm trầm đang nhìn hắn ăn.
Nam tử trung niên này đúng là ông chủ của quán lẩu Tứ Hải này, đối với Đường Kim thì hắn cũng không xa lạ gì bởi vì tối hôm qua khi Đường Kim đến đây ăn thì người phục vụ đã nói cho hắn biết. Lúc ấy thì Thái Tứ Hải hắn cũng không nói gì thêm, dù sao thì quản lẩu này cũng phải là quán tự phục vụ cho nên hắn không thể cản khách hàng ăn nhiều được. Nhưng mà hôm nay tên tiểu này này lại tới đây, điều này khiến cho Thái Tứ Hải không được thoải mái cho lắm, nếu tiểu tử này mỗi ngày đều đến đây ăn thì quán lẩu của hắn không lỗ vốn là may rồi.
- Tiểu tử, là do mày tự chuốc lấy, cũng đừng nên trách tao làm gì.
Khi Thái Tứ Hải thấy được Đường Kim lại bỏ thịt nhúng vào nồi nước lẩu thì rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà đi ra khỏi quán, sau đó hắn liền lấy điện thoại ra gọi:
- Anh Hổ, tiểu tử đó hiện tại đang ngồi ăn trong quán.
Mười phút sau.
Một chiếc BMW dừng lại trước cửa quán lẩu Tứ Hải, cửa xe mở ra. Một nam một nữ liền bước xuống xe, đôi nam nữ này nhìn qua thì dáng vẻ khá gầy yếu, chiều cao quá bình thường, đều cao khoảng chừng 1m6, đương nhiên là đối với nữ mà nói thì cao 1m6 là một điều rất bình thường thôi nhưng mà là một thằng đàn ông mà chỉ cao 1m6 thì nên xin lỗi với đời đi.
Sau khi xuống xe đôi nam nữ này liền dùng ánh mắt quét về bốn phía, sau đó nữ nhân kia mời lùi về cửa sau rồi mở cửa ra, sau đó, một tên nam nhân cao gầy bước ra..
Gầy, toàn thân trên dưới của hắn không có một chỗ nào gọi là có da có thịt, khuôn mặt như thể da bọc xương, còn hai tay đậm chất củi khô, đôi mắt nhỏ híp lại. Nam nhân này có bộ dạng rất quái dị, đương nhiên là trên người hắn cũng có một điểm nổi bật, tin rằng bất kì ai nhìn hắn một cái thì mãi không quên được.
Nam nhân này cũng không cao lắm, khái là tầm 1m65 nhưng mà toàn thân hắn này toát ra một loại khí thế áp bách, người thường vừa thấy hắn thì trong lòng đều sinh ra cảm giác sợ hãi, không kìm lòng được mà né xa hắn ra.
Nam tử này liếc nhìn tấm bảng hiệu của quán lẩu Tứ Hải một cái, sau đó liền đi vào, đôi mắt nhỏ của hắn híp lại thành một đường liếc mắt nhìn xung quanh quán lẩu, sau đó thì tầm mắt của hắn liền dừng lại trên người Đường Kim.
Nam tử này nhìn chằm chằm vào Đường Kim, đánh giá Đường Kim khoảng mười giây thì hắn mới đi về phía Đường Kim. Sau đó hắn ngồi xuống đối diện với Đường Kim, mà đôi nam nữ kia thì đứng ở phía sau của tên nam tử này, không nói một lời.
- Bữa cơm trưa nay tôi không muốn mời ai dùng chung cả.
Đường Kim ngẩng đầu lên nhìn vào nam tử gầy này một cái, có chút không vui mà nói một câu, nói xong hắn tiếp tục bỏ một miếng thịt vào trong miệng.
- Tôi gọi là Đồ Đại Hổ, anh em trong giang hồ đều gọi tôi là Vi Sấu Hổ, Phì Long là anh em của tôi.
Nam tử gầy này âm thầm nói một câu, sau đó liền nói tiếp:
- Thương thế của người anh em của tôi là do cậu làm vậy thì hẳn là cậu nên cho tôi một cái công đạo.
- Cái gì? Tên gọi là Tả Tiểu Long mập mạp kia chính là anh em của ông sao?
Đường Kim có chút kinh ngạc hỏi.
- Không nên vũ nhục anh em của tao.
Giọng nói của Đồ Đại Hổ trở nên lạnh lùng hơn.
- Thì ra tên mập mạp chết tiệt kia đúng là anh em của ông.
Đường Kim có chút cảm khái:
- Người anh em này của ông với ông quả thật là trái ngược nhau a, hắn thì mập mạp giống như một con heo, còn ông thì lại gầy trơ xương, đúng ra thì ông nên cảm ơn tôi mới đúng.
Đồ Đại Hổ nhìn vào Đường Kim, ánh mắt càng ngày càng thêm lãnh lệ (lạnh lùng nghiêm nghị), giọng nói cũng làm cho người ta có cảm giác không rét mà run:
- Ta luôn chỉ nói một lần, anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo, mày vì một nữ nhân mà đánh gãy một bàn tay của người anh em tao. Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày hãy tự đánh gãy một bàn tay của mình nếu không thì tao sẽ hủy hết quần áo mày.
Thoáng dừng lại một chút, Đồ Đại Hổ hạ giọng nhưng mà giọng nói lại càng lạnh lùng hơn, ánh mắt lại càng thêm hung ác:
- Đường Kim, tin tao đi, nếu tao muốn tiêu diệt Đường Thanh Thanh một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy thì tao có vô số biện pháp. Lúc nào tao cũng có thể biến một bộ quần áo đẹp đẽ thành một bộ quần áo rách nát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện