[Dịch] Ngã Lão Bà Thị Hiệu Hoa
Chương 32 : Đường Thanh Thanh thất vọng
.
- Chứng cớ vô cùng chính xác sao?
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra không thể tin tưởng nổi nhìn vào Hà Vĩ Minh:
- Đội trưởng, trên thực tế rõ ràng là Tả Tiểu Long đã chủ động công kích tôi, Đường Kim chỉ là ra tay phòng vệ chính đáng hơn nữa hắn còn thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, hắn đã cứu tôi. Hiện tại, làm sao có thể nói là do hắn động thủ đánh người được? Lại còn nói cái gì là chứng cớ chính xác nữa? Cái này căn bản là đổi trắng thay đen mà.
- Thanh Thanh, cô đừng nên kích động.
Giọng nói của Hà Vĩ Minh có chút ôn hòa, kiên nhẫn giải thích cho Đường Thanh Thanh hiểu:
- Đối với cảnh sát chúng ta mà nói thì kỳ thật quan trọng nhất không phải là sự thật, mà đó chính là chứng cớ. Chúng ta nhận định một vụ án thì chỉ có thể dùng chứng cớ mà nói, có người có thể chứng minh rõ ràng là Đường Kim ra tay động thủ trước với Tả Tiểu Long. Mà Đường Kim thì không thể tìm thấy nhân chứng nào chứng minh hắn vô tội, hơn nữa vết thương trên người của Tả Tiểu Long cũng không phải là giả mà Đường Kim lại không hao tổn một sợi long tóc nào. Điều này rõ ràng chứng mình Đường Kim người đáng nghi nhất, mọi chứng cớ để chứng minh hắn có tội.
- Người làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long nhất định là do anh nói láo.
Đường Thanh Thanh căm giân nói, nhưng lập tức nàng phát hiện có diều không thích hợp:
- Đội trưởng, mới vừa đưa Tả Tiểu Long đến cục cảnh sát này chưa đến mười phút, thế nào lại có nhân chứng nhanh đến như vậy?
- Thanh Thanh, cô có điều không biết, cho dù hiện tại Tả Tiểu Long không có nhân chứng nhưng mà hắn nhất định có thể tìm được nhân chứng đến đây. Mà Đường Kim kia, cho dù hắn có thể tìm nhân chứng tới đây để chứng minh hắn vô tội thì cuối cùng nhân chứng kia cũng nhất định sẽ biến mất. Đây là bổn sự của Tả Tiểu Long, cũng bởi vì như thế mà mấy năm nay Tả Tiểu Long hết những chuyện xấu cũng vẫn bình yên vô sự như vậy là bởi vì chúng ta vẫn thủy chung không tìm được chứng cớ để chứng minh hắn có tội.
Hà Vĩ Minh thở dài:
- Thanh Thanh, tôi biết là cô không tin lời của tôi nhưng mà đêm nay thì thật sự cô đã quá xúc động. Tôi biết cô làm cảnh sát làm muốn báo thù cho cha của cô, nhưng mà nếu như Tả Tiểu Long dễ dàng bị bắt như vậy thì chúng tôi đã sớm bắt hắn rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ?
- Đội trưởng, tôi có thể làm nhân chứng cho Đường Kim.
Đường Thanh Thanh cắn răng nói:
- Tôi thể để cho hắn bị người khác vu oan được.
- Thanh Thanh, quả thật cô thì cô nên làm nhân chứng bất quá không phải là làm nhân chứng cho Đường Kim mà làm nhân chứng cho Tả Tiểu Long.
Hà Vĩ Minh lại thở dài:
- Đây là điều kiện của Tả Tiểu Long, nếu như cô vì hắn mà làm nhân chứng, chứng minh là do Đường Kim động thủ đánh người trước thì hắn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng mà nếu như cô không làm nhân chứng cho hắn thì cô sẽ giống như Đường Kim, cô sẽ trở thành người phạm tội….
- Cái gì ?
Lúc này Đường Thanh Thanh quả thật cho rằng mình đã nghe lầm.
- Thanh Thanh, tôi biết cô sẽ khó chấp nhận sự thật này nhưng mà cô cũng cần phải bảo vệ lấy bản thân mình. Cô nhất định cần phải làm như vậy, dù sao thì Đường Kim cũng không phải là em trai ruột của cô, cô hãy vứt bỏ hắn mà tự bảo vệ lấy chính mình đi. Hiện tại thì đây chính là cơ hội tốt nhất của cô.
Bộ dạng của Hà Vĩ Minh tỏ ra bất đắc dĩ:
- Nếu cô không làm như vậy thì chẳng những cô không thể làm cảnh sát nữa, thậm chí cô có thể bị ngồi tù. Tiền đồ của cô cứ như thế mà bị hủy diệt rồi.
- Không có khả năng.
Đường Thanh Thanh liền cự tuyệt:
- Chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy thì Đường Thanh Thanh tôi sẽ không làm.
- Thanh Thanh, tôi hy vọng cô nên lo lắng về chuyện này. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì cha của cô sẽ do ai chăm sóc đây?
Hà Vĩ Minh khuyên nhủ Đường Thanh Thanh.
- Đội trưởng, anh không cần phải nói thêm những lời nào nữa. Tôi không tin rằg trên đời này sẽ không có nơi này không biết lý lẽ, tôi sẽ không khuất phục.
Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh tỏ ra vô cùng kiên quyết:
- Đường Kim vì tôi mà mới làm chuyện này cho nên tôi càng không có khả năng phản bội lại cậu ta.
- Đường Thanh Thanh, cô đừng nên xúc động như thế. Sự việc nếu làm ra lớn thì đối với cô cũng không có chỗ tốt nào, chỉ cần cô có thể đứng ra chứng minh là Đường Kim động thủ đánh Tả Tiểu Long trước thì cô sẽ giống như trước đây, vẫn làm một người cảnh sát. Mọi chuyện cũng chưa từng hề xảy ra.
Hà Vĩ Minh tiếp tục tận tình khuyên bảo Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trên mặt của nàng lộ ra tia cổ quát, sau một lát, đột nhiên nàng mở miệng nói:
- Đội trưởng, kỳ thật thì sau khi tôi gọi điện thoại cho anh thì tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt xong xuôi rồi phải không?
- Thanh Thanh, cô đang nói cái gì đó?
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh hơi đổi.
- Đội trưởng, bản thân tôi không phải là một người cảnh sát vĩ đại nhưng mà tôi cũng không phải là một kẻ ngu. Có rất nhiều chuyện mà tôi đã sớm nhìn ra rồi nhưng mà chẳng qua tôi không muốn nói mà thôi.
Vẻ mặt của Đường Thanh Thanh có chút cổ quái:
- Lúc vừa mới bước vào cục cảnh sát thì thật sự tôi đã nghĩ đến là anh chăm sóc tôi nguyên nhân là bởi vì cha của tô. Nhưng mà dần dần thì tôi càng phát hiện được những điều xảy ra ở cục cảnh sát này đều là giả dối cả, ngay cả việc tôi được hoan nghênh ở cục cảnh sát này cũng là giả hết. Nhiều lần tôi yêu cầu điều tra Tả Tiểu Long thì các anh đều đáp ứng nhưng mà các anh còn chưa bắt tay vào làm. Mà tối hôm nay khi tôi bắt được Tả Tiểu Long, đem hắn giải về cục cảnh sát thì đột nhiên Tả Tiểu Long kẻ là tội phạm đột nhiên trở thành người bị hại. Tôi tin tưởng là căn bản Tả Tiểu Long sẽ không được đưa vào sở cảnh sát, ở trên đường, các anh đã đem hắn thả ra rồi, có đúng không?
- Thanh Thanh, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hà Vĩ Minh cười một cách ảm đạm:
- Tôi vừa mới nói qua cho cô rồi, xã hội bây giờ là xã hội pháp chế, hết thảy khi làm việc gì đó cũng cần phải có chứng cớ, cho nên chúng ta mới không có cơ hội bắt Tả Tiểu Long.
- Tôi tin tưởng, hiện tại khi tôi gọi điện đến bệnh viện để thăm hỏi thì nhất định có thể tra được ở đó có một người bệnh tên là Tả Tiểu Long.
Đường Thanh Thanh lấy điện thoại di động của mình ra, làm ra bộ dạng dường như muốn gọi điện.
- Thanh Thanh, mặc dù là phạm nhân đã bị thương nhưng mà hắn cũng cần đi đến bệnh viện để điều trị vết thương trước.
Sắc mặt Hà Vĩ Minh bình tĩnh, hiển nhiên là hắn đã thừa nhận sự thật lúc này Tả Tiểu Long đang ở bệnh viện.
Trong mắt của Đường Thanh Thanh xuất hiện một tia thất vọng, mặc dù là Hà Vĩ Minh vẫn chưa thừa nhận những chuyện nàng nói là sự thật nhưng mà nàng cũng hiểu được, có một số việc thì cũng giống như với suy đoán của nàng.
- Tôi sẽ cứu Đường Kim ra.
Đường Thanh Thanh xoay người, nàng muốn rời khỏi văn phòng này. Nàng phát hiện được bản thân của mình quả thực là một chuyên nực cười, nói cái gì là bảo vệ an toàn cho Đường Kim nhưng cuối cùng hắn lại cứu nàng, hơn nữa vì nàng mà hắn còn mang tội danh mà mình không nên có.
- Thanh Thanh, cô có thể đi bất quá cô cần phải để lại súng lục cùng thẻ công tác của mình.
Giọng nói của Hà Vĩ Minh vang lên từ đằng sau lưng, truyền đến tai của Đường Thanh Thanh.
- Cái gì?
Nghe được Hà Vĩ Minh nói như thế thì Đường Thanh Thanh liền quay đầu lại nhìn vào Hà Vĩ Minh, vẻ mặt nàng không thể tưởng tượng được.
- Thanh Thanh, tạm thời thì cô đã bị cách chức.
Hà Vĩ Minh thản nhiên nói.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Hà Vĩ Minh, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, còn có tức giận.
Vẻ mặt của Hà Vĩ Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đối với sự tức giận của Đường Thanh Thanh thì hắn cũng không nhìn thấy.
Cuối cùng thì Đường Thanh Thanh cũng sờ vào bên hông của mình, nàng chuẩn bị lấy bao súng của mình ra. Hiện giờ nàng đã hoàn toàn hiểu được, nàng không nên đem mọi hy vọng gởi vào trên người của tên Hà Vĩ Minh này. Trong cục cảnh sát này cũng không có một ai gọi là nguyện ý giúp đỡ nàng, nếu như bọn hắn nguyện ý giúp đỡ nàng thì căn bản nàng cũng không cần làm cảnh sát nữa, mà Tả Tiểu Long cũng sẽ không có bình yên vô sự cho đến bây giờ.
- Chị Thanh, tại sao chị vẫn chưa về nhà?
Đột nhiên một giọng nói từ sau lưng của Đường Thanh Thanh truyền đến.
Đường Thanh Thanh vốn là ngẩn ngơ, sau đó nàng bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt tỏ ra vui mừng:
- Tiểu đệ, cậu…cậu, cậu không có xảy ra việc gì sao?
- Chị Thanh, lời này của chị có chút kỳ quái a, làm sao mà em lại có thể xay ra chuyện được?
Đường Kim làm ra một bộ dạng buồn bực:
- Em mới vừa làm xong ghi chép với bọn họ, bọn họ đã để em ra ngoài a.
Nhìn vào Đường Thanh Thanh còn đang sững sờ đứng ngay tại đó thì Đường Kim lại bước lên nắm lấy cánh tay của nàng rồi kéo nàng bước đi:
- Chị Thanh, đi thôi, đã muộn rồi, em còn muốn về ngủ nữa.
Đường Thanh Thanh mơ mơ màng màng bị Đường Kim nắm lấy cánh tay lôi ra khỏi văn phòng của Hà Vĩ Minh, nàng tỏ ra mê hoặc, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, ngay tại lúc Đường Kim nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh kéo đi thì lại nghe được một tiếng quát:
- Đứng lại đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện