[Dịch]Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh- Sưu tầm
Chương 36 : Tên nhóc không hiểu rõ tình cảm. (P2)
.
Rõ ràng hắn từ chối người khác, nhưng hắn lại có vẻ kích động hơn nhiều.
Bàn tay liên tục nắm quần áo, không phải siết chặt, nhưng cũng không phải buông ra, rối loạn giống như trong đáy lòng của hắn bây giờ...
Đối với Văn Đình Tâm, hắn luôn để ý đến cô, cho nên sau khi nói lời cự tuyệt, hắn lại cẩn thận nhìn ánh mắt của cô.
"Không sao cả, tôi cũng không mong đợi rằng anh sẽ thích tôi", đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn, Văn Đình Tâm nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác, "Đi thôi chúng ta đi mua bàn học. Nhanh đi mua đồ về, còn dọn dẹp nhà cửa nữa".
"Được", đuổi kịp bước chân cô, Nam Thế Dương cúi đầu nhìn cô đang nắm ống tay áo của hắn, đôi mày nhíu lại, trong ngực nổi lên trăm loại cảm xúc hỗn độn khác nhau.
"Văn Đình Tâm, cô không cần phải đối tốt với tôi như vậy đâu".
"Biết rồi, tên nhóc thối". Sau ba chữ đó, Văn Đình Tâm lập tức cho qua chủ đề này.
Mặc dù cô tùy tiện tìm một cái lý do, thế nhưng nghe được lời cự tuyệt từ trong miệng hắn nói ra cảm giác vẫn thấy không thoải mái.
Dù sao hắn cũng từng yêu cô đến tận xương tận tủy, vậy mà bây giờ lại nói không hề yêu thích...
Nếu nói không cảm thấy gì, thì cũng chỉ là giả thôi.
Thế nhưng, như vậy cũng tốt, cô sẽ tự ổn định được tình cảm của mình.
Kiếp trước hắn vô cùng yêu cô, chiều chuộng cô, cho dù cô có yêu hắn hay không hắn vẫn sẽ yêu cô...
Bây giờ, cô cũng sẽ cưng chiều hắn như vậy, bất kể hắn có yêu cô hay không...
"Văn Đình Tâm, để tôi dẫn cô đi thay thuốc ở trên chân".
Ánh mắt nhìn xuống chân trái của cô, Nam Thế Dương không nhịn được quan tâm, "Đợi một chút, hay là cô về đi, muốn mua gì tôi sẽ mua cho cô, chân của cô không thể đi tiếp đâu, nếu như bị thương nặng hơn thì phải làm sao?".
Nam Thế Dương thực sự không thích cô sao?
Điều đó, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không biết được.
Thiếu niên mười tám tuổi đôi khi không hiểu rõ tình cảm của mình, hắn chỉ nghi ngờ cô thích hăn, nhưng lại không nghĩ tới việc bản thân sẽ thích cô.
Bởi vì hắn vốn rất ghét phụ nữ.
Hắn không chán ghét một cô gái đã đã là chuyện tốt rồi, chứ mong tình cảm được như nam nữ chính trong Hoàn Châu cách cách là chuyện không có khả năng.
------
Mua sắm đến quá trưa, đồ cũng đầy đủ được bảy tám phần rồi, bọn họ gọi một chiếc xe gác chở về. Sau khi về tới nhà, Nam Thế Dương không để cho cô đi lui đi tới nữa, ngồi trên giường nhìn Nam Thế Dương bận rộn sắp xếp chuẩn bị mọi việc, trong lòng cô vô cùng ấm áp.
Mở tivi ra, cô liền mở kênh Hoàn Châu cách cách ngồi xem.
Đây là một bộ phim đang hot trên tivi thời bấy giờ, bất kể gia đình nào có tivi đều cũng sẽ xem bộ phim này.
Sắp xếp qua loa đồ đạc một chút, hắn cầm đồ ăn vặt và thuốc trị thương đến ngồi cạnh bên cô.
Cầm đồ ăn lên, thái độ của hắn rất đau khổ, ""Buổi tối nay cũng chỉ có thể ăn tạm cái này, đợi nagỳ mai dọn dẹp sửa chữa được nhà bếp, sẽ đi mua đồ nấu ăn".
"Ừ". Gật đầu, lấy ra bánh mì và sữa định đưa cho hắn, nhưng nghĩ đến việc lát nữa hắn quay về nhà có thể ăn đồ ăn ngon hơn, cô lại cho vào trong miệng của mình.
"Giơ chân trái của cô lên", hắn mở gói thuốc trị thương ra, cầm chân của cô, Nam Thế Dương nhanh chóng bắt đầu sát trùng, thay thuốc.
Âm thanh của bộ phim trên tivi rất lớn, hình ảnh ở bên trong đúng lúc chiếu đến đoạn Yến Tử ngã từ trên sườn núi xuống, sau đó Ngũ a ca tỏ tình.
Nghe được lời nói ngọt ngào đó, làm cho toàn bộ khuôn mặt của vị thiếu niên trẻ tuổi đỏ đến tận mang tai.
Nhìn lên một lần nữa, lại nhìn thấy hình ảnh Ngũ a ca mạnh mẽ hôn Tiểu Yến Tử, Nam Thế Dương liền quay mặt đi chỗ khác, cảm giác cả người cũng nóng lên.
"Ha ha, anh làm sao vậy?" cắn cắn ống hút, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, Văn Đình Tâm cảm thấy buồn cười.
"Anh nhìn họ hôn môi, cảm thấy xấu hổ sao?"
"Đâu có chứ", cúi đầu xuống, Nam Thế Dương nhanh chóng thay thuốc trên chân của cô, muốn dời đi sự chú ý của cô.
Thế nhưng, khuôn mặt đỏ hồng đến tận mang tai của hắn lại không thể dối gạt người khác được...
"Tên nhóc, tại sao anh lại dễ thương như vậy nhỉ?" Giơ tay vuốt đầu của hắn, Văn Đình Tâm cười, "Ha ha, anh lại xấu hổ nữa rồi".
"Đã nói là không có mà".
"Anh không biết khuôn mặt của anh đang đỏ thế nào sao? Tôi kiếm cái gương cho anh soi nhé!".
"Không cần, cô ngồi đó đi". Đứng dậy giữ chặt bả vai của cô, Nam Thế Dương thực sự là xấu hổ đến mức khuôn mặt không ngừng đỏ lên.
Lúc này, khi hắn quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy được, trên tivi, bởi vì Tiểu Yến Tử bị thương ở chân, cho nên Ngũ a ca ôm cô ấy lên.
Lập tức Nam Thế Dương cảm thấy trái tim cũng tăng nhịp đập đến mức dồn dập.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện