[Dịch]Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh- Sưu tầm
Chương 26 : Không dẫn chúng tôi đi, con nhóc cũng không được đi!
.
"Đúng vậy, hai vị thiếu gia, toàn bộ gia đình chúng tôi cùng chuyển đi nội thành, chưa quen cuộc sống nơi đó, cũng không có công việc, đến lúc đó, cậu nhất định phải giúp đỡ nha". Từ Kiến Bình lần nữa ngồi xuống, nghe được Cao Tài nhắc nhở, đột nhiên cảm giác chính mình quá xúc động. Người ta còn chưa nói cho mình chỗ tốt gì, bà cứ như vậy gấp, thật sự là. . .
"Không dối gạt hai vị thiếu gia, cả nhà chúng tôi vốn là từ nội thành về nông thôn sống, bao nhiêu năm không có trở lại, cũng không biết cuộc sống thay đổi thế nào", một bên Cao Tài liền mở miệng nói, "Nếu như thuận tiện, hy vọng các vị có thể bố trí cho chúng tôi một công việc".
Hai vợ chồng cho rằng hai người trước mắt thực sẽ mang cả gia đình bọn họ vào thành phố. Nghe nói gia tộc Nam Gia là gia tộc phát triển cường thế nhất trong tứ đại của thủ đô, hắc đạo bạch đạo đều có gia sản cực lớn. Cao Tài tin tưởng, mình ở nội thành còn lưu bản án ăn cắp, nếu như có thể để người Nam Gia giúp hắn giải quyết thì không gì tốt bằng.
Trên thực tế, nghe được yêu cầu của hai người bọn họ, Nam Thế Dương khịt mũi coi thường, "Nếu đã không quen liền ở nơi này đi, không ai muốn mang hai người đi".
Nam Thế Dương tính tình lớn lối không thể so với Dư Dương mềm dẻo, nghe thấy yêu cầu vô lý, cảm thấy buồn cười, muốn nói liền nói ra.
Ngay sau câu nói của Nam Thế Dương, sắc mặt của hai vợ chồng trong nháy mắt thay đổi, trong lúc nhất thời bầu không khí lạnh xuống vài độ.
"Hai vị thiếu gia nói câu này là có ý gì?" Nheo đôi mắt lại, giọng điệu Từ Kiến Bình mang theo hương vị chanh chua, "Chẳng lẽ chỉ chuẩn bị mang con nhóc đi, còn để lại hai vợ chồng chúng tôi ở đây?"
"Không được sao?" Liếc một cái, nhìn thấy sắc mặt biến hóa cực nhanh của bà, Nam Thế Dương cảm thấy có vài phần buồn cười, "Văn Đình Tâm là bạn của tôi, tôi sẽ giúp cô ấy. Các người không phải, dựa vào cái gì muốn tôi giúp các n
gười?"
"Ý của nhị thiếu chính là, hắn nguyện ý gánh vác trách nhiệm chu cấp chi phí học tập, sinh hoạt phí cùng với các loại phí tổn khác trong lúc tiểu thư Đình Tâm học tại trường. Trừ các khoản đó ra, chúng tôi cũng nguyện ý đưa cho hai vị một khoản tiền, làm cho cuộc sống của hai vị dư dả một chút." Một bên Dư Dương vội vàng nói đỡ, thuận thế từ trong ví lấy ra một phong bì tiền đã chuẩn bị tốt từ trước, đưa lên, "Về phần chủ ý mang hai vị vào trong thành phố, chúng tôi cũng chưa tính toán tới".
Một túi phong kia nhìn qua độ dày cũng vài cm, đặt ở trên bàn, hai vợ chồng nhìn chằm chằm đôi mắt muốn trợn trắng .
Từ Kiến Bình đưa tay định cầm, lập tức bị Cao Tài bắt lấy ném trở lại, "Hai vị thiếu gia, tiền này, chúng tôi không thể nhận."
"Ôi trời, ông bị đần hả, tiền này như thế nào lại không thể nhận hả" nói còn chưa dứt lời, Từ Kiến Bình vội vàng định bắt lấy, sợ Cao Tài ngớ ngẩn cản lại, miếng thịt béo đưa đên tận miệng lại không chịu ăn, "Hắn nói là muốn chúng ta cải thiện cuộc sống, ông như thế nào liền. . ."
Nhưng mà, không đợi bà nói nửa câu sau, Cao Tài đưa tay ngăn ở trước mặt bà, tiếp tục mở miệng nói, "Hai vị thiếu gia, nếu để con bé một mình ở thành phố gia đình chúng tôi sẽ không yên tâm, nên hai vị để cho chúng tôi theo cùng đi. Chúng tôi không chấp nhận sắp xếp bây giờ của hai vị, cũng không cần khoản tiền này mà đem bán con gái chúng tôi".
So sánh với Từ Kiến Bình, Cao Tài muốn có được chính là lợi ích lâu dài.
Nếu thu lấy món tiền này rồi đem Văn Đình Tâm đưa cho bọn họ, một con nhóc như vậy chỉ đổi được một khoản tiền, quả thật là không có lời!
Nhưng, nếu như có thể khiến bọn họ dẫn đi nội thành, về sau có thể lợi dụng danh tiếng của Nam Gia, cả nhà bọn họ có thể hãnh diện rồi. Theo như danh tiếng của Nam Gia, ở chỗ thành phố kia, nếu muốn làm ăn giàu có cũng hoàn toàn không là vấn đề!
"Đúng, chúng tôi giống như con bé phải cùng đi tới thành phố. Một nhà ba người làm sao có thể tách ra được", nghe hiểu ý tứ của Cao Tài, Từ Kiến Bình lập tức phối hợp với hắn, đem tiền đẩy trở về, hai người bọn họ không cầm, thậm chí trực tiếp nhét vào trong tay Dư Dương, "Chúng tôi về vấn đề này chỉ nói một lời duy nhất, con bé phải đi theo chúng tôi không thể tách ra. Nếu muốn mang con bé đi, hai chúng tôi, cũng nhất định phải cùng đi theo."
Lúc này, Từ Kiến Bình cũng đang nghĩ tới, nếu là thu lấy số tiền kia, để con nhóc thối kia đi cùng bọn họ, khoản tiền mà cha cô để lại cũng không lấy được. Một khoản tiền đổi một khoản tiền khác, còn mất không cô, mua bán tuyệt không thể thực hiện!
Phong thư trở lại trong tay, Dư Dương sắc mặt tốt cũng không duy trì được nữa. Còn tưởng rằng người nông thôn dễ nói chuyện, lúc này vừa gặp, thật là không cảm thấy như vậy.
Ngay từ đầu có thể là hiểu lầm, bây giờ nhìn lại, rõ ràng chính là lừa gạt. Hai vợ chồng lòng tham thật đúng là lớn, nghĩ muốn theo chân bọn họ trở về thành phố, chỉ sợ cũng là muốn lợi ích nhiều hơn đi. . .
"Hai vị trưởng bối xác định không chịu đáp ứng yêu cầu của chúng tôi?"
"Chúng tôi sẽ không dùng một khoản tiền như vậy để đổi con gái, hai vị thiếu gia hãy bỏ đi ý nghĩ này ở trong đầu, mau đem con gái tôi trả lại đi." Nói chuyện giọng nói vô cùng kiên quyết, Cao Tài dường như đang đợi hai người thỏa hiệp.
Nhưng trên thực tế, bất kể là Nam Thế Dương hay là Dư Dương đều vô cùng ghét bị người khác uy hiếp. . .
"Không muốn thì thôi vậy" nhíu mày, Nam Thế Dương trực tiếp đem phong bì nhét vào trong túi của Dư Dương, động tác kia nhanh đến mức, Từ Kiến Bình nhìn mà thịt đều đau, "Hộ khẩu có đưa chúng tôi hay không?"
"Đương nhiên sẽ không đưa, con nhóc nhà chúng tôi không được đi học, cũng là quyết định của nhà chúng tôi". So sánh với Từ Kiến Bình, Cao Tài thật sự là tỉnh táo hơn nhiều.
"Chúng tôi mặc dù không phải cha mẹ ruột của con bé, nhưng cũng đã nuôi nó mười mấy năm, cứ như vậy giao cho các người, bậc làm cha mẹ như chúng tôi không an tâm được". Đôi tay vụng trộm lôi lôi kéo kéo Từ Kiến Bình, giọng Cao Tài dường như là đang đánh đòn tình cảm, "Con bé là báu vật đối với chúng tôi, dù cho chúng tôi không có tiền cung cấp cho nó đi học, cũng sẽ không tùy tiện giao cho bất luận kẻ nào."
"Đúng, đúng vậy" ánh mắt rơi trên người hai người bọn họ, Từ Kiến Bình tiếp tục phụ họa diễn trò, "Nếu không thì hãy dẫn chúng tôi đi cùng đi, chúng tôi sẽ để con bé đi học như lời các cậu".
Hai vợ chồng này nói chuyện vô cùng thống nhất, nhìn qua sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện