[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 9 : Hành trình trăm dặm.

Người đăng: 

.
Vương Học Bình hưng phấn vỗ tay kêu lớn: - Làm quá tốt, quá tuyệt. Liễu Ngân Hà ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, hắn cười nói với Vương Học Bình: - Cậu Vương, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vương Học Bình lúc này cũng khó thể hiểu rõ ý nghĩ của Liễu Ngân Hà, hắn thuận miệng nói: - Tôi còn trẻ, năm nay vừa tròn hai ba. Cục trưởng Liễu, thế nào lại quan tâm đến tuổi của tôi, có phải muốn giới thiệu đối tượng cho tôi không? - Ha ha, nếu không thấy bộ dạng kích động của cậu, tôi còn nghĩ rằng cậu đã sáu mươi. Liễu Ngân Hà liên tục bắt được hai tên tội phạm nên tâm tình rất tốt, vì vậy cũng nói một câu vui đùa. Vương Học Bình hiểu rõ Liễu Ngân Hà đang tán thưởng chính mình, nhưng hắn vẫn bảo trì sự bình thản, hắn cười cười nói: - Cục trưởng Liễu, cũng nên thu lưới cả Diệp Tiểu Cường nữa chứ? - Ha ha, đây là điều đương nhiên. Liễu Ngân Hà đưa ra một mệnh lệnh quyết đoán. Tin tức chiến thắng liên tục báo về, bên kia nhanh chóng có báo cáo, đội cảnh sát cơ động phá cửa phóng vào bắt được một Diệp Tiểu Cường hoàn toàn không kịp phòng bị. Liễu Ngân Hà định thẩm vấn Lâm Tử Hoa và Diệp Tiểu Cường ngay tại chỗ nhưng Vương Học Bình kịp thời nhắc nhở: - Cục trưởng Liễu, Diệp Tiểu Cường và Lâm Tử Hoa có thân phận khác biệt, chúng ta phải nhanh chóng đưa người ra khỏi huyện thành, tranh thủ đưa lên tỉnh thành, chỉ cần hai tên này có trong tay của chúng ta, coi như Lý Đại Giang đã xong. Mặt già đỏ lên, Liễu Ngân Hà thầm nghĩ, đúng là quá dọa người, năm lần bảy lượt để tiểu tử kia chỉ bảo, xem ra đời này sống vô dụng. Diệp Tiểu Cường và Lý Đại Giang có tầng quan hệ nói không rõ, Liễu Ngân Hà đã nghe qua khá nhiều tin đồn, chỉ cần động vào Diệp Tiểu Cường thì sẽ động vào Lý Đại Giang. Quan trọng là Lý Đại Giang có một người chú họ là phó bí thư tỉnh ủy, nếu không cũng chẳng thể nào hoành hành ngang ngược ở huyện Nam Vân như vậy. Nếu bây giờ tiếp tục ở lại huyện thành, với thế lực hùng hậu của Lý Đại Giang, rất khó nói sẽ không phát sinh sự cố. Trong lúc mấu chốt, ba mươi sáu kế thì chuồn là thượng sách, chỉ cần vào tỉnh thành sẽ thoát khỏi tầm tay với của Lý Đại Giang. - Cậu Vương, cũng chỉ có cậu nghĩ rộng. Liễu Ngân Hà đưa tay vỗ lên ngực Vương Học Bình, sau đó lập tức để cho thủ hạ là Trần Đông Sơn cùng mình và đội cảnh sát cơ động áp giải phạm nhân về tỉnh thành. Lâm Tử Hoa cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là đến khi thấy Diệp Tiểu Cường cũng ủ rũ bị áp giải lên xe cảnh sát thì trong lòng cực kỳ rung động. Trong toàn huyện Nam Vân có ai không biết Diệp Tiểu Cường chính là con nuôi được Lý Đại Giang cực kỳ sủng ái? Hôm nay ngay cả Diệp Tiểu Cường cũng bị bắt, có thể thấy huyện Nam Vân sắp động trời. Nhưng Lâm Tử Hoa cũng không phải là người lỗ mãng, dù sao hắn cũng là kẻ vì lợi nhuận mà bán mạng, chỉ cần hắn thừa nhận mình buôn thuốc phiện thì sẽ mất mạng ngay. Xe cảnh sát phóng đi như tên bắn trên đường tỉnh thành, Lâm Tử Hoa đánh chết cũng không khai mình vận chuyển ma túy, hắn tránh nặng tìm nhẹ, tìm mọi cách chống chế, chỉ thừa nhận gây ra vài vụ đánh người nhỏ mà thôi. Khi bắt được Lâm Tử Hoa, trên người hắn có trên một triệu tiền mặt, đây là vật chứng, nhân chứng là Lưu Thiết Kiều đã sớm sa lưới, Liễu Ngân Hà cũng không lo lắng đối phương không nhận tội. Chỉ cần xuất phát từ góc độ chủ tịch Nghiêm, Liễu Ngân Hà mở miệng nói cho Lâm Tử Hoa biết, Lý Đại Giang đã suy sụp, chưa nhắc đến sự kiện thuốc phiện. Lâm Tử Hoa biết rất rõ, cảnh sát ra tay bắt người, nếu không ép mình nhận một tội danh gì đó sẽ chẳng bỏ qua. Hắn thầm nghĩ nếu Lý Đại Giang đã ngã đài, như vậy sự việc chắc chắn có liên quan đến sự việc vu cáo chủ tịch Nghiêm, dù sao vụ này cũng không thể phán hắn án tử hình, vì vậy hắn đơn giản thừa nhận chính mình vu cáo Nghiêm Minh Cao. Lâm Tử Hoa xem như có đầu óc, khi khai cũng không kéo Lý Đại Giang vào. Lâm Tử Hoa lợi dụng lỗ hổng từ hệ thống ngân hàng để dùng tên chủ tịch Nghiêm mở một sổ tiết kiệm, sau đó lén lút đi vào trong nhà chủ tịch Nghiêm, nhét sổ tiết kiệm vào trong tủ quần áo. Vương Học Bình cầm lấy lời cung khai của Lâm Tử Hoa mà cười ha hả với Liễu Ngân Hà: - Đây chính là câu nói thông minh quá sẽ bị hại. Liễu Ngân Hà cũng cười, hắn đã từng nghe Vương Học Bình nói Lâm Tử Hoa này chính là chứng nhân mấu chốt trong vụ vu cáo chủ tịch Nghiêm Minh Cao, bây giờ chứng nhân đã phản cung, chủ tịch Nghiêm coi như đã xong. - Cục trưởng Liễu, chúc mừng anh sớm thăng chức. Vương Học Bình mỉm cười chúc mừng Liễu Ngân Hà. Liễu Ngân Hà biết rất rõ, vụ án này chỉ cần được khui ra, thời gian Lý Đại Giang rơi đài chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Tuy Lâm Tử Hoa tạm thời mạnh miệng không khai Lý Đại Giang sai mình vu cáo Nghiêm Minh Cao, nhưng Lưu Thiết Kiều đã khai mình tổng cộng tám lần hối lộ Hoàng Đức Lương, tổng số tiền là vài trăm ngàn. - Cậu Vương, chúng ta đều cùng nhau tiến lên mà thôi, bây giờ cậu nói đi, chúng ta vào tỉnh thành thì nên tìm vị lãnh đạo nào? Tâm tình của Liễu Ngân Hà cũng rất sáng rõ, hắn biết nếu muốn vặn ngã Lý Đại Giang là một cây đại thụ che trời ở huyện Nam Vân, tùy tiện đi tìm một vị lãnh đạo thành phố không quen thuộc thì rõ ràng là quá nguy hiểm. Vì Lý Đại Giang có chú họ là phó bí thư tỉnh ủy, là người được phân công quản lý chiến tuyến tư pháp. Vương Học Bình cười nói: - Chúng ta có thể phải đến tìm bí thư Kim. Vương Học Bình thân là thư ký của bí thư huyện ủy, hắn không thể nào không biết phó bí thư đoàn thể Kim Hữu Công và chủ tịch Nghiêm Minh Cao có quan hệ rất tốt. Có thể nói chủ tịch Nghiêm có ngày hôm nay cũng nhờ bí thư Kim cố gắng đề bạt. - Bí thư Kim? À, đúng rồi, bí thư Kim là lãnh đạo cũ của chủ tịch Nghiêm, nghe nói bây giờ đang học tập ở tỉnh ủy. Liễu Ngân Hà thầm nghĩ những bước đi của Vương Học Bình thật sự rất ổn, chuẩn, hung ác. Dù sao cũng là xe cảnh sát, chạy một đường rất thuận lợi, đến trước bảy giờ thì bọn họ đến địa giới tỉnh thành. - Cục trưởng Liễu, chúng ta đã đi được chín mươi trong trăm dặm, đến thời điểm quan trọng thì chúng ta nên cực kỳ cảnh giác mà không buông lỏng. Dù sao thì hậu trường của Lý Đại Giang cũng là ban ngành tư pháp trong tỉnh, chúng ta không thể coi thường. Vương Học Bình cố ý nhắc nhở Liễu Ngân Hà. - Cậu Vương, đừng nói nhiều, có ý kiến gì thì cứ nói. Liễu Ngân Hà đã sớm thích ứng với phong cách làm việc của Vương Học Bình. - Anh đưa theo mọi người đi nghỉ ngơi trước, tôi đến tỉnh thành tìm báo cáo với bí thư Kim. Vương Học Bình chỉ vào một khách sạn ven đường rồi trưng cầu ý kiến của Liễu Ngân Hà. - Ha ha, quả nhiên có ý kiến tương đồng, tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta với đội ngũ lớn mà tiến vào tỉnh thành, nếu không làm người ta chú ý cũng rất khó. Không bằng chúng tôi dừng chân ở đây, cũng thuận tiện khống chế cục diện. Liễu Ngân Hà là người thông minh, chỉ cần giây lát đã nghĩ thông. Những khách sạn ven đường này thường được gọi là khách sạn "vợ chồng", vì ông chủ cũng có thể là đầu bếp và nhân viên phục vụ, trong khách sạn cũng không có mấy người. Liễu Ngân Hà dẫn theo một đội cơ động tiến vào hoàn toàn có thể khống chế thế cục, phòng ngừa tin tức lộ ra ngoài. Quan trọng là chỉ có Liễu Ngân Hà ở lại hiện trường mới có thể hoàn toàn nắm giữ đội ngũ, nếu hắn đi theo Vương Học Bình vào thành, tuyến sau sẽ rỗng, không còn người nào có thể làm chủ được. Nếu nói ra thì cũng là Liễu Ngân Hà tự mình dẫn đội bắt người, Vương Học Bình dù làm sao cũng khó thể cướp công được. Vương Học Bình lấy ra một xấp tiền trong túi đưa đến cho Liễu Ngân Hà, hắn cười nói: - Cục trưởng Liễu, tôi biết rõ anh tạm thời ra khỏi cửa không mang theo nhiều tiền, mọi người dù sao cũng mệt nhọc cả đêm, bây giờ đã đói, anh là lãnh đạo, dù sao cũng phải chiêu đãi mọi người chứ? Liễu Ngân Hà nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, thầm nghĩ tiểu tử này đã nói như vậy, mình còn gì để nói? Hắn cũng không khách khí, nhận tiền vào trong tay thì cười nói: - Tôi sẽ ghi phiếu, thuận tiện cũng có báo cáo thu chi. Vương Học Bình biết rõ Liễu Ngân Hà hiểu lầm, nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ cười cười mà thôi. Liễu Ngân Hà nhận lấy tiền rồi cất vào trong bóp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang