[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 61 :  Cô ấy ở đâu?

Người đăng: 

.
Huyện ủy ra lệnh một tiếng, tất cả các nghành tư pháp đều nhanh chóng đưa người ra ngoài tìm kiếm. Trong huyện thành chợt rơi vào tình cảnh bối rối, gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ. Lúc đầu chỉ tra xe Santana, sau đó tất cả các xe đều phải kiểm tra. Các xã cũng nhanh chóng triệu tập dân quân gác các con đường giao thông chủ yếu. Liễu Ngân Hà tọa trấn ở cục công an huyện, hắn bí mật hạ lệnh kiểm tra, canh phòng nghiêm ngặt, nhất định phải tìm được người. Hơn một giờ trôi qua, Nghiêm Minh Cao còn chưa nhận được tin tức. Lúc này bí thư Chu và chủ tịch Kim Hữu Công đã chạy đến, bọn họ cùng tham gia hội nghị thường ủy huyện Nam Vân. Bí thư Chu vừa vào cửa đã hỏi ngay: - Có tin tức gì chưa? Nghiêm Minh Cao đứng lên cười khổ nói: - Còn chưa có. - Sao lại như vậy? Điều động nhân thủ như vậy sao không có chút tin tức nào? Tìm không thấy người phải thấy xe chứ? Kim Hữu Công trước nay luôn là người trầm ổn trước sau như một, nhưng lúc này lão cũng nóng lòng như lửa đốt, nào còn bảo trì được phóng thái lãnh đạo như xưa? Nghiêm Minh Cao thầm kêu khổ, bí thư Chu và chủ tịch Kim chạy đến, năm phút trước khi vào trong huyện ủy đã điện thoại hỏi một lượt, bây giờ lại hỏi nữa. Vào khoảnh khắc mấu chốt này, dù là bí thư và chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng cũng không thể nào bảo trì sự bình thản. Không sợ những chuyện có thể xảy ra, chỉ sợ chuyện không may xả ra mà thôi, nếu Lão Tạ nổi giận thì cả tỉnh Trung Hạ sợ rằng đều phải chấn động. Có trời mới biết có bao nhiêu người bị liên quan. Vương Học Bình kiểm tra và thấy đại sảnh đã giải quyết hết công tác hành chính, hắn thấy thời gian cũng không còn nhiều, vì vậy mà dẫn theo thành viên ban ngành và các cán bộ cơ quan đi ra ngoài cổng khu quy hoạch. Thế đạo thật sự đã thay đổi, đầu những năm tám mươi nếu đón quan lớn đến chơi, sợ rằng chỉ cần đón ở cổng văn phòng là được. Không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần càng ngày càng phát triển, nhất định phải ra đến tận vùng giáp ranh để đón lãnh đạo, như vậy mới được xem là tôn trọng lãnh đạo. Nói cách khác thì mỗi khi có lãnh đạo xuống, cấp dưới trực tiếp phải chạy ra vùng giáp ranh để nghênh đón. Vương Hòa Bình khá chán nản với trò tiếp đón này, nhưng bây giờ hắn chỉ là một vị quan nhỏ như hạt vừng, căn bản không thể nào thay đổi được hiện trạng vào lúc này. Tuyến trên cũng thực hiện như vậy, tuyến dưới sao có thể thua kém? Vương Học Bình đợi một lúc lâu, mãi đến khi nhận được thông báo của Liễu Ngân Hà thì trong lòng hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi, hắn cảm thấy lúc này trên huyện ủy có lẽ cũng đang rối bời. Dù là cháu của Lão Tạ xuống khảo sát thì cũng đừng vì một người mà huy động nhân lực như vậy chứ? Nào có phải là bản thân Lão Tạ đâu? Hơn nữa sau khi Lý Đại Giang rơi đài thì tình hình trị an của huyện Nam Vân dưới sự chỉ đạo của Liễu Ngân Hà đã ngày càng tốt, bắt được nhiều nhóm côn đồ. Tạ Hàn Yên ngồi một mình trong một gian phòng thanh nhã của quán trà, nàng vừa thưởng thức trà vừa quan sát động tĩnh bên ngoài cửa sổ. Huyện thành chẳng qua chỉ là một địa phương bé như bàn tay, tin tức truyền đi rất nhanh, quán trà là nơi có nhiều tin tức nhất, tất nhiên Tạ Hàn Yên cũng nghe được tám chín phần. Tạ Hàn Yên ở trong gia đình quyền quý, nàng đã nghe quá nhiều những lời tốt đẹp, có thể nói như nước sông Trường Giang, mênh mông vô cùng. Tôn Mị là bảo vệ kiêm lái xe của Tạ Hàn Yên, nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh Tạ Hàn Yên, nàng thầm nghĩ đám cẩu quan kia ném đầu đi đâu rồi, có tôi ở bên cạnh tiểu thư, có chuyện gì xảy ra được sao? Trong biệt đội Ma Ảnh toàn là đàn ông thì Tôn Mị trước nay là một đội trưởng nữ duy nhất, hơn nữa còn trẻ tuổi nhất, tất nhiên nàng phải có chỗ hơn người. Tám năm trước cục cảnh vệ trung ương đã đưa Tôn Mị đến bên cạnh Tạ Hàn Yên, hai người kết bạn với nhau, thân như chị em, như hình với bóng. Tạ Hàn Yên cảm thấy buồn cười, thuật hóa trang của Tôn Mị cũng rất thần kỳ, nếu chỉ dựa vào đám người cục công an huyện này thì sao có thể tìm ra được nàng? Tạ Hàn Yên năm nay hai mươi bảy tuổi, nàng đã lấy học vị tiến sĩ ở đại học Cambridge nước Anh, với gia thế của nhà nàng thì hoàn toàn có thể đầu cơ trục lợi và kinh doanh rộng, chỉ cần vài năm nàng có thể trở thành tỷ phú. Nhưng Tạ Hàn Yên không chọn con đường này, sau này nàng thành lập tập đoàn điện tử "Giai Sang" ở thủ đô, chủ yếu sản xuất tivi. Ánh mắt của Tạ Hàn Yên rất độc đáo, nàng đã trải qua quá trình nghiên cứu thị trường, những năm đầu 90 thì nàng tiến cử sản xuất tivi 21 in, kết quả là sau ba năm đã có được thành công lớn. Lần này sở dĩ Tạ Hàn Yên chọn địa điểm khảo sát hoàn cảnh đầu tư chính là huyện Nam Vân, chủ yếu là nàng căn cứ vào vị trí địa lý rất đẹp của huyện Nam Vân. Huyện Nam Vân nằm ở phần giao giới của năm tỉnh phía Tây, cầu đường thông suốt bốn phương, giá cả đất đai rất rẻ. Điều làm cho Tạ Hàn Yên thỏa mãn nhất chính là nơi đây còn có một nhà ga, sau khi nàng khảo sát xong thì cảm thấy không có nơi nào có hoàn cảnh tốt hơn huyện Nam Vân. Đối với thương nhân bình thường thì chỉ quan tâm đến vấn đề thuế má, nhưng những thứ đó không đáng để Tạ Hàn Yên quan tâm. Lúc này Tạ Hàn Yên chợt nghĩ đến lời nói lên giọng quan của Vương Hòa Bình trước đó, nàng không khỏi lắc đầu, chỉ là một tên chủ nhiệm nho nhỏ, xuống đại sảnh thị sát cũng có một mớ người đi theo, tuổi không lớn mà quá mê quyền. Tập trung đại sảnh xử lý hành chính là biện pháp có lợi cho dân, nhưng hòa thượng niệm kinh cũng có lúc sai sót, chẳng lẽ làm vậy sẽ luôn tốt? Đã trôi qua hai giờ, Nghiêm Minh Cao buồn bực đốt thuốc, trong lòng bức bối, nếu thật sự có chuyện xảy ra, hắn là người đứng đầu huyện ủy, là người đầu tiên khó thoát. Bí thư Chu cũng buồn bực hút thuốc, dù không tiếp tục truy vấn nhưng điếu thuốc liên tục run run. - Bí thư Chu, điện thoại của bí thư Ngô. Thư ký của bí thư thị ủy cũng bỏ qua thói quen đi nhẹ nói khẽ ngày thường, mới bước vào đã báo cáo ngay. Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao chợt nhìn về phía bí thư Chu, ai ngồi đây cũng biết bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng Tằng trước kia là thư ký riêng của Lão Tạ, được Lão Tạ dẫn dắt mới từng bước lên cương vị bí thư tỉnh ủy. Hôm nay có vấn đề xảy ra, đúng là xấu hổ. Bí thư Chu trừng mắt nhìn thư ký, sau đó nhận lấy điện thoại khẽ quát: - Đi ra ngoài. Gương mặt vị thư ký đỏ hồng, sau đó nhanh chóng lui ra. - Đồng chí Văn Quảng phải không, tôi là Ngô Trọng... .... - Chào bí thư Ngô, tôi là Chu Văn Quảng. Chu Văn Quảng rất cẩn thận, cũng không dám thở mạnh. - Tôi biết chuyện rồi, đúng là làm bừa, ai cho các anh huy động nhân lực như vậy? Bây giờ tôi thông báo, người thì không sao, các anh lo mà xem xét công tác của mình. Mặt khác tôi có hai yêu cầu với các anh, một là rút người về, hai là thông báo với đồng chí Hữu Công, hai anh sáng mai lên tỉnh ủy. Chu Văn Quảng liên tục vâng dạ, mãi đến khi bí thư Ngô cúp điện thoại thì lão mới thở dài một hơi, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, đến tỉnh ủy làm kiểm điểm cũng không sao, chỉ cần cháu gái của Lão Tạ không sao, như vậy coi như ăn chay niệm phật rồi. Sau khi nhận được tin thì ba người trong phòng cảm thấy nhẹ hẳn người, vì bọn họ hiểu những ảo diệu bên trong. Trước nay Hà tam công tử Hà Thượng Thanh luôn muốn đi về phía Lão Tạ, muốn nhận được sự trợ giúp của lão Tạ, tạo ra một cơ sở kiên cố cho tương lai phát triển. Vì vậy Hà Thượng Thanh rất coi trọng sự việc Tạ Hàn Yên đến tỉnh đầu tư, đã nhiều lần chào hỏi Chu Văn Quảng và Kim Hữu Công. Cũng vì sự việc quá lớn nên Chu Văn Quảng và Kim Hữu Công vừa nghe Tạ Hàn Yên mất tích thì rối loạn, tranh thủ thời gian yêu cầu Nghiêm Minh Cao tìm người. Bây giờ xem xét lại, Chu Văn Quảng không khỏi vỗ đầu, thầm nghĩ thông minh cả đời mà hồ đồ một giờ, người có thân phận cao quý như Tạ Hàn Yên, sao bên cạnh không có người bảo vệ cho được?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang