[Dịch] Lãnh Đạo
Chương 51 : Hoa tươi và kít trâu
.
Tất nhiên đây cũng không phải là "chết" thật sự, mà chính là lấy đi chiếc mũ ô sa trên đầu, lấy đi tất cả quyền lực trong tay, hoàn toàn cho ra rìa.
Hoa Văn Cương đọc xong thông báo thì ngậm miệng không nói lời nào, trong lòng có vài ý nghĩ khác biệt.
Một đám lãnh đạo nhà máy đồ hộp phải vào trường đảng học tập, coi như mất đi tương lai tốt đẹp, mà bọn họ không dám nói lời nào, xem như một chiêu của Vương Học Bình là quá độc.
Hoa Văn Cương nghi đến lai lịch của tờ thông báo nhập học này mà không khỏi thầm thở dài, bí thư Nghiêm thật sự không tệ với Vương Hòa Bình, mà Vương Hòa Bình có một ngọn núi cứng để dựa, Hoa Văn Cương cũng là người Nghiêm phái, xem ra sau này cần phải đến gần hơn với Tiểu Vương mới được.
Khi thấy Vương Học Bình nhấc chân bỏ đi thì Hầu Tả Tân chợt buồn bã khẩn cầu:
- Chủ nhiệm Vương, tôi van xin anh, dù sao cũng phải lưu lại đường sống cho đám cựu chiến binh chúng tôi chứ?
Vương Hòa Bình mỉm cười:
- Chỉ cần học giỏi, vượt qua khảo hạch, tôi hứa sẽ cho mọi người tiến vào khoa tuyên truyền sắp được thành lập của hiệp hội quản lý.
- Thật...Thật sao?
Hầu Tả Tân dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Hòa Bình, đầu óc lúc này có hơi rối loạn.
- Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, mọi người nên cố gắng học tập, dùng tri thức lý luận trang bị cho chính mình.
Vương Hòa Bình không muốn nói thêm điều gì, hắn nhanh chóng nhấc chân bước ra.
Vương Học Bình rời khỏi phòng họp mà đưa tay nhìn đồng hồ, đã tan tầm. Hắn định đến báo cáo kết quả xử lý cho bí thư Nghiêm, nhưng khi hắn đến bên ngoài thì thấy trong phòng làm việc của Diệp Kim Sơn đầy các lãnh đạo phòng ban đang chờ.
Thôi được rồi, để mai rồi nói sau, vì vậy Vương Học Bình xoay đầu bước đi.
Lần trước Lý Tiểu Linh có một cô bạn cũ mời sinh nhật, cũng vì hắn phải theo bí thư Nghiêm Minh Cao xuống nông thôn thị sát nên lỡ hẹn. Kết quả là một thời gian dài Lý Tiểu Linh không quan tâm đến Vương Học Bình, làm hắn rút ra bài học rất sâu sắc.
Vương Hòa Bình ngồi xe chạy đến cổng phòng công thương thì đúng lúc Lý Tiểu Linh từ trong đi ra, hắn thầm nghĩ may mà đến kịp.
Hôm nay Lý Tiểu Linh rất đẹp, ngay cả Vương Học Bình quen thuộc tất cả bí mật trên người nàng cũng không khỏi có chút thất thần.
Mi dài thanh tú, cặp mắt sáng ngời, mũi thẳng thon gọn, đường cong lung linh, môi đỏ như son làm người ta muốn cắn, toàn thân bùng ra sức quyến rũ vô hạn.
Dưới sự phụ trợ của bộ y phục công sở màu xanh da trời, với dáng người cao gầy của Lý Tiểu Linh, hơn nữa còn có một đôi giày cao gót ba tấc, đường cong chợt lung linh như ma quỷ.
Hơn nữa còn có cặp đùi đẹp bộc lộ rõ ràng, làn da trắng thấp thoáng dưới lớp tất chân siêu mỏng, thật sự làm người ta hồn xiêu phách lạc, đúng là muốn cái mạng già.
Lúc này một làn gió thổi qua làm mái tóc đen nhánh và thuôn dài của Lý Tiểu Linh vờn qua gò má, thật sự sinh động phá tan lòng người.
Vương Học Bình chợt phát hiện bốn phía có nhiều người dừng bước, tất nhiên hắn cũng có chút hư vinh, vợ mình đẹp thật.
Vương Học Bình đẩy cửa xe ra, hắn mỉm cười đi về phía Lý Tiểu Linh, trong lòng thầm mắng mình, sao không mua một đóa hoa hồng to nhỉ? Đúng là lãng mạn chết người.
Lý Tiểu Linh phát hiện Vương Hòa Bình bước nhanh về phía mình, đôi mắt xinh đẹp khẽ xoay chuyển, nàng hé miệng cười:
- Hôm nay biểu hiện không tệ, hy vọng đại chủ nhiệm Vương tiếp tục bảo trì.
Vương Học Bình được Lý Tiểu Linh khoác tay đi vào ngồi trong xe dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
- Con bà nó, đóa hoa lài cắm bãi *** trâu.
Có một kẻ lẩm bẩm.
Sau khi ngồi vào vị trí của mình thì Lý Tiểu Linh thè lưỡi, nàng cười hì hì nói:
- Đồng chí *** trâu, đã chuẩn bị quà gì chưa?
Vương Hòa Bình vỗ trán, hắn hổ thẹn nói:
- Ôi, báo cáo đồng chí hoa lài, đồng chí *** trâu choáng váng đầu óc, đã quên mua đồ, chỉ mang theo chút tiền mặt mà thôi.
Vương Học Bình tự giác mở cặp công văn, hắn lấy từ bên trong ra năm ngàn đồng, sau đó đưa đến tay Lý Tiểu Linh nói:
- Anh thu nhập có hạn, chỉ có nhiêu đây thôi.
- Ôi, nhiều vậy à? Hơn một năm tiền lương của em rồi.
Lý Tiểu Linh sợ hãi than một tiếng, nàng trợn trừng cặp mắt đẹp, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Vương Hòa Bình dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Anh không phải vừa lên nhận chức đã nhận hối lộ rồi đấy chứ?
- Sao như vậy được? Đây là tiền chị gái đưa cho để tiêu vặt.
Vợ chồng Vương Học Cầm kinh doanh gốm sứ, có chút tiền, Lý Tiểu Linh biết điều này, nếu Vương Học Bình không lấy tấm khiên này ra sử dụng thì không còn là Vương Học Bình nữa rồi.
- Chị Cầm khi nào thì có nhiều tiền như vậy?
Lý Tiểu Linh dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn Vương Hòa Bình, nhưng nàng đánh giá cẩn thận và thấy hắn không nói xạo.
Vương Hòa Bình dùng giọng chắc nịch với vẻ mặt không đổi và tim không đập mạnh nói:
- Chị phát hiện một loại khoáng thần kỳ, bây giờ đã lời hơn chục triệu, thành phú bà rồi.
- Anh không gạt em chứ?
Cặp mắt trong veo của Lý Tiểu Linh vẫn dừng trên người Vương Học Bình.
- Vợ tốt, anh nào dám lừa em?
Vương Hòa Bình sợ Lý Tiểu Linh cứ tiếp tục dò hỏi, hắn đành sử dụng chiến thuật vu hồi.
- Đi chết đi, người ta còn chưa muốn gả cho ai đó à nha.
Gò má Lý Tiểu Linh chợt ửng hồng, giống như một quả táo chín.
- Vợ tốt, đi đâu đây?
Vương Học Bình trang thủ thời gian di dời lực chú ý của Lý Tiểu Linh.
- Các bạn học có hẹn ước là sẽ đến dùng cơm ở khách sạn Huệ Vân, sau đó đi hát.
Vương Hòa Bình nhìn gương mặt vui vẻ của Lý Tiểu Linh mà mỉm cười, trong ký ức của hắn thì vợ nhảy rất đẹp, thậm chí còn được giải gì đó trong tỉnh.
Xe chạy đến trước cổng khách sạn Huệ Vân, Lý Tiểu Linh xuống xe, ngay sau đó đã có một âm thanh vang lên:
- Tiểu Linh, sao giờ mới đến, người ta đã đến từ lâu rồi này.
Vương Học Bình chỉ cần nghe qua giọng nói thì biết đó chính là bạn thân của Lý Tiểu Linh, là Giang Hoa công tác ở đài truyền hình huyện, hôm nay là sinh nhật của nàng.
Vài cô gái tiến ra chào hỏi và cười hi hi ha ha không dứt, điều này chính thức cho Vương Hòa Bình ra rìa.
Vương Hòa Bình châm một điếu thuốc và vui vẻ vì được tiêu diêu tự tại, hắn đưa mắt đánh giá khách sạn.
Trong ký ức của hắn thì khách sạn này về sau xây dựng ở cả thành phố, sau đó chạy từ thành phố lên tỉnh thành, cuối cùng thành khách sạn nổi tiếng cả nước.
- Bạn học cũ, nhìn gì vậy?
Bờ vai bị người ta vỗ mạnh một cái, Vương Hòa Bình nghiêng đầu nhìn, hắn định thần lại thì thấy đó là bạn học thời phổ thông, là Tả Quang Tiêu.
Tiểu tử này tóc tai bóng loáng, một thân hàng hiệu, giày da sáng chói mắt, rõ ràng có hình tượng nhà giàu.
Vương Học Bình nghĩ đến vấn đề, tiểu tử Tả Quang Tiêu này có cha là một phó phòng trên thành phố, người này lợi dụng cơ hội mà kinh doanh, cũng coi như lời được chút tiền.
Nhưng sau khi cha Tả Quang Tiêu về hưu, Tả Quang Tiêu làm ăn càng ngày càng sa sút.
Vương Hòa Bình năm xưa cũng kinh doanh, không những có nhà có xe, trong tay cũng có chút tiền.
Tả Quang Tiêu sau khi kinh doanh không hiệu quả, đến năm 2000 từng đến mượn Vương Hòa Bình một trăm ngàn đồng.
Nhưng sau đó Vương Hòa Bình chưa từng gặp lại Tả Quang Tiêu, có người nói Tả Quang Tiêu vào núi làm đạo sĩ, còn có người nói tên này sang Hongkong, nhưng chưa có kết luận cuối cùng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện