[Dịch] Lãnh Đạo
Chương 48 : Gợn sóng tái khởi
.
Vương Học Bình không muốn vội vàng tuyển thư ký, hắn có xuất thân là thư ký, tất nhiên biết rõ tầm quan trọng của thư ký với lãnh đạo, không thể thiếu được.
Hác Cương còn rất non, bản chất của người này không xấu, Vương Học Bình cố ý sắp xếp cho hắn một công tác lập lờ nước đôi, thật ra chỉ muốn khảo nghiệm mà thôi.
Bây giờ cửa khảo nghiệm thứ nhất đã qua, nhưng những cửa tiếp theo vẫn còn ở phía sau.
Khi làm thư ký thì điều quan trọng nhất là năng lực, đối đãi với lãnh đạo thì không thể có tâm tính hiệu quả và lợi ích quá nặng, nếu lãnh đạo khó chịu thì nội bộ sẽ bắt đầu lục đục, loại thư ký thế này sẽ không dùng được.
Giữa trưa, Vương Học Bình xuống căn tin dùng cơm, buổi chiều xem văn kiện của hiệp hội quản lý.
Trên mức độ tương đối thì những thứ nghiên cứu trong văn kiện thường thiếu cụ thẻ, Vương Học Bình biết một câu nói, làm quan mà trong như nước lại không bằng trơn như dầu.
Trong những pháp bảo đám cán bộ nhỏ trong cơ quan có thể giở trò để lừa gạt lãnh đạo có một cái rất quan trọng, đó chính là chỗ trống trong văn kiện.
Trước mắt có nhiều ban ngành mâu thuẫn nhau, thậm chí là nhiều địa phương mâu thuẫn nhau, điều này rất tốt cho những người lập chính sách lợi dụng. Bọn họ có thể căn cứ vào những gì mình cần để đưa ra chính sách khác biệt đối phó với lãnh đạo, hoặc đối phó với quần chúng.
Sau khi nhiệm vụ kêu gọi đầu tư được chứng thực, Vương Học Bình dự đoán nhất định sẽ có gợn sóng.
Quả nhiên trước khi tan tầm thì Cổ Văn Cường chạy đến báo cáo:
- Chủ nhiệm, các đơn vị cấp dưới bây giờ đang náo loạn.
- Sao?
Vương Học Bình dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn Cổ Văn Cường, điều này làm Cổ Văn Cường biết rõ, đây là những gì mà lãnh đạo đang chờ đợi, vì vậy hắn không chút hoang mang nói:
- Đám cán bộ phía dưới đều hoan hô, nói chủ nhiệm là một lãnh đạo tốt, bọn họ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không làm bừa.
- Tôi đã nắm một nửa định mức, tất cả thành viên ban ngành còn lại chỉ nắm một nửa, tất nhiên người tuyến dưới sẽ thoải mái hơn.
Vương Học Bình mỉm cười, dù thế nào, chỉ cần lãnh đạo xung phong nhận khó, tuyến dưới sẽ dễ nói.
Tục ngữ nói đúng, thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Vương Học Bình chủ động nhận nhiều nhiệm vụ, căn bản chẳng cần phải đi làm công tác tư tưởng chính trị, phía dưới sẽ có người tự động lấy hắn làm chuẩn.
- Sau khi tan tầm đến đón em, chúng ta cùng đi mua vài thứ.
Không đợi tan tầm, Lý Tiểu Linh đã điện thoại đến.
Vương Hòa Bình mỉm cười:
- Tuân lệnh, vợ đại nhân.
- Đi chết đi, miệng chó không mọc được ngà voi.
Lý Tiểu Linh khẽ gắt một tiếng, sau đó nàng cúp điện thoại.
Vương Hòa Bình đặt điện thoại xuống, hắn cũng không tiếp tục xem văn kiện, bây giờ có vài vị lãnh đạo khoa đến báo cáo công tác.
Nói là báo cáo công tác, thật ra mọi người chỉ chạy đến cố gắng thể hiện sự trung tâm với Vương Học Bình mà thôi.
Vương Hòa Bình thầm cảm thấy buồn cười, nếu so với một Cổ Văn Cường có thể gọi là "tiên tri" thì đám người này chỉ là kẻ đến sau mà thôi.
Giang Nam Lâm ôm cặp chạy đến, bộ dạng thở hổn hển, hắn cũng không lau mồ hôi nóng trên mặt mà thở hồng hộc nói:
- Chủ nhiệm Vương, đám cán bộ nhà máy đồ hộp làm ồn ào, nói là muốn chạy lên huyện ủy kêu oan, tôi...Tôi không ngăn lại... ....
Hai mắt Vương Hòa Bình chợt lóe lên, trong lòng thầm cười lạnh, ông mới lên nhận chức mà từng lớp sóng kéo đến liên tục.
Đúng là quái lạ, Vương Hòa Bình lần đầu tiên nghe nói cán bộ chạy lên huyện ủy kêu oan, nếu nói sau lưng không có quỷ thì đánh chết cũng không tin.
Đối thủ núp trong bóng tối liên tục giở trò, mục đích chính là thời cơ hội Vương Hòa Bình còn chưa đứng vững để ra tay cướp lấy tiên cơ, coi như phá hoại thanh danh của hắn.
- Trưởng khoa Giang, trời sắp mưa mà cô gái sắp lấy chồng, cứ để bọn họ đi.
Vương Hòa Bình bình tĩnh hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phun ra một đám khói.
Giang Nam Lâm chạy vội vàng đến đây lại thấy Vương Hòa Bình tỏ thái độ như vậy, trong lòng cũng nghĩ mà sợ.
Hôm nay chuyện lớn xảy ra, Vương Hòa Bình khó có thể xử lý ổn, Giang Nam Lâm cũng lo lắng quyền lực của mình khó giữ.
Nếu huyện ủy truy cứu, tuy Vương Hòa Bình sẽ liên lụy nhưng Giang Nam Lâm sẽ là người đứng mũi chịu sào.
- Không được, tôi phải đi ngăn cản bọn họ.
Giang Nam Lâm lúc này mới nhớ mình có thể sử dụng uy quyền của trưởng khoa để áp chế đám to gan lớn mật kia.
- Nghe tôi nói, khỏi phải khuyên.
Vương Hòa Bình cười nhạt, sau đó hắn nói:
- Trưởng khoa Giang, anh cũng đừng gấp, tranh thủ thời gian làm kiểm điểm, chút nữa tôi sẽ đưa đến huyện ủy.
Trong phạm vi quản lý của khu quy hoạch có chuyện lớn xảy ra, nếu một trưởng khoa như Giang Nam Lâm làm kiểm điểm thì đó là chuyện đương nhiên.
- Được rồi.
Giang Nam Lâm cảmt thấy da đầu tê dại, trong lòng thầm nghĩ, nếu chỉ là làm kiểm điểm mà có thể vượt qua tai nạn lần này, hắn tình nguyện làm một vạn lần.
Trùng hợp là Giang Nam Lâm vừa làm xong bản kiểm điểm, Vương Hòa Bình còn chưa kịp xem thì chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Dương Trọng Nông đã điện thoại đến, hắn oán giận nói:
- Cậu Vương, cậu nhanh lên, bí thư Nghiêm đang nổi giận.
Giang Nam Lâm nghe thấy câu nói sau cùng thì trong lòng không khỏi phát lạnh, hắn thầm nghĩ:
- Dù Tiểu Vương là thư ký của bí thư Nghiêm, bây giờ chọc ra phiền toái không nhỏ, tất nhiên loại tôm cua như mình sẽ phải lãnh hết.
Vương Hòa Bình nghe nói bí thư Nghiêm vỗ bàn tức giận thì cười nói:
- Tốt, tôi sẽ đến ngay.
Vương Hòa Bình đặt điện thoại xuống, còn cố ý cất bản kiểm điểm của Giang Nam Lâm vào cặp công văn, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Giang Nam Lâm nghĩ lại, hắn cảm thấy không ổn, vì vậy bước theo và cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Vương, tôi dù sao cũng là một lãnh đạo của hiệp hội quản lý, cũng nên đứng tuyến đầu, đi theo khuyên giải mọi người.
Vương Học Bình đang chờ những lời này của Giang Nam Lâm, vì vậy hắn khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đi ra.
Lái xe Vương Đại Sơn đang ngồi trong văn phòng, hắn đang tám dóc với một nữ nhân viên, cũng may hắn rất lanh mắt, hắn thấy lãnh đạo ra khỏi phòng thì vội vàng chạy theo hướng cầu thang khác đi xuống bên dưới, sau đó khởi động xe chờ sẵn ở cổng.
Giang Nam Lâm ủ rũ cúi đầu, hắn nói:
- Chủ nhiệm Vương, đều là tôi vô năng, tôi... ....
Vương Hòa Bình khoát tay áo, hắn khẽ nói:
- Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, tất cả đều phải nghe theo lời mời của huyện ủy.
Giang Nam Lâm giống như bị đánh một gậy vào đầu, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhìn bộ dạng thì thấy Vương Hòa Bình định khi nào làm xong thì tính sổ sau, trời ơi.
Lái xe Vương Đại Sơn cung kính quay đầu hỏi:
- Chủ nhiệm, chúng ta đi đâu?
- Đến huyện ủy.
Vương Hòa Bình phân phó rồi tựa lên ghế, hắn thầm nghĩ, mình đang lo lắng không thể nào kéo đám khốn kiếp này xuống, bây giờ thì tốt, thức ăn đưa đến bên miệng, lúc này đừng trách hắn hung ác.
Chạy đến sân huyện ủy, Giang Nam Lâm theo sát Vương Học Bình đi vào, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Dương Trọng Nông đang đứng ngoài phòng, khi thấy Vương Hòa Bình chạy đến thì hắn kéo sang bên cạnh rồi khẽ nói:
- Cậu Vương, lần này động tĩnh của cậu là quá lớn, dù sao cũng không thể nói ngừng sản xuất là ngừng được? Có ba mươi mấy người đến đây, tôi đã sắp xếp bọn họ vào phòng họp nhỏ. Ôi, ngoài quản đốc thì tất cả đều là cán bộ trung tầng, phiền toái lớn, cậu Vương, cẩn thận.
Vương Học Bình cười nói:
- Chủ nhiệm Dương, bí thư Nghiêm đang ở trong phòng làm việc phải không?
- Ừ, tôi đưa cậu đi.
Dương Trọng Nông cùng Vương Hòa Bình sóng vai lên lầu.
Vì phòng làm việc của bí thư huyện ủy và các phó bí thư ở cùng một lần nên hai bên bậc cầu thang đều có cảnh sát giữ cửa, chủ yếu là sợ dân thường trà trộn vào quấy rối lãnh đạo.
Dương Trọng Nông cũng không muốn ở lại chọc vào bí thư đang nổi giận, hăn chỉ nói vài câu rồi lấy cớ chuồn mất.
Vương Hòa Bình lắc đầu, hắn đi vào phòng làm việc của Diệp Kim Sơn, mà Diệp Kim Sơn vừa thấy Vương Học Bình thì dựng ngón cái, cũng không lớn tiếng mà khẽ nói:
- Lãnh đạo đang nổi giận, anh cẩn thận.
- Cám ơn.
Vương Hòa Bình khẽ gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
- Mau vào thôi, đừng để lãnh đạo chờ lâu.
Diệp Kim Sơn thấy Vương Hòa Bình không quan tâm thì có chút lo lắng thay, hắn phụ giúp Vương Hòa Bình mở cửa vào phòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện