[Dịch] Lãnh Đạo
Chương 25 : Thiệt thòi không thể ăn không.
.
- Chú Nghiêm, tôi... ....
Khi thấy Vương Học Bình muốn tiếp tục di chuyển chủ đề thì Nghiêm Minh Cao vung tay nói:
- Tôi biết rõ cậu muốn nói gì, tốt lắm, sau này đừng nhắc đến nó nữa là được.
Vương Học Bình khẽ sờ đầu cười nói, xem như chấp nhận.
- Cục trưởng Hoàng Đức Lương đã bị các ban ngành liên quan mang đi, Học Bình, cậu thấy ai phù hợp làm cục trưởng cục công an?
Nghiêm Minh Cao nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình.
Vương Học Bình không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:
- Đây là vấn đề mà lãnh đạo huyện ủy quyết định, cháu sao có thể xen vào?
- Nơi đây không có người ngoài, cậu đừng lo lắng, nói ý kiến của tôi, tôi sẽ châm chước.
Nghiêm Minh Cao vuốt tóc nói.
Vương Học Bình đoán được tâm tư của Nghiêm Minh Cao, hắn có chút lo lắng về Liễu Ngân Hà. Dựa theo lẽ thường thì vấn đề này không cần phải hỏi, Liễu Ngân Hà là người có công lớn, tất nhiên phải được đề bạt trọng dụng.
Nhưng Vương Học Bình không ngờ trước đó giữa hai người Liễu Ngân Hà và Nghiêm Minh Cao lại có chuyện gì đó xảy ra, nếu là cương vị lãnh đạo khác thì hắn hoàn toàn có thể giả ngu, nói qua loa cho xong.
Nhưng chức vụ cục trưởng cục công an huyện rất quan trọng, không thể không thận trong suy xét tình huống.
Vương Học Bình suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu dựa theo lệ cũ thì cục trưởng cục công an huyện cũng được tiến vào thường ủy, từ kinh nghiệm của cháu lần này thì cương vị hạch tâm phải do người nhà đáng tin nắm giữ. Có vài đồng chí có chút bệnh tật này nọ, nhưng chủ lưu lại tốt, vào đúng thời điểm mấu chốt còn biết đứng ra làm việc chính nghĩa. Bây giờ tình cảnh đã sáng suốt, nếu thật sự còn làm sai thì khó trách ai được.
Nghiêm Minh Cao cười ha hả chỉ vào Vương Học Bình nói:
- Cậu đấy, còn nói vòng vèo với tôi sao? Được, tôi cho anh Liễu một cơ hội.
Vương Học Bình cũng rất vui sướng, Nghiêm Minh Cao dù sao cũng là một lãnh đạo tâm tình khoáng đạt, hắn nói ra những lời kia thì ý nghĩa xóa bỏ những khúc mắc trước đó với Liễu Ngân Hà.
- Cậu có ý kiến gì không?
Nghiêm Minh Cao chợt kéo chủ đề lên người Vương Học Bình.
- Ha ha, cháu là người không có chí lớn, đã đi theo chú là muốn tiếp tục được như vậy.
Vương Học Bình không thể không hiểu câu nói công cao chấn chủ, vừa rồi hắn cố gắng đẩy Liễu Ngân Hà vì nhìn ra sự do dự của Nghiêm Minh Cao, cố ý đẩy một lần. Bây giờ liên quan đến chuyện của mình, hắn phải giấu dốt.
- Phòng kinh tế kỹ thuật và kêu gọi đầu tư khu quy hoạch của huyện cũng xem như thành công, nhưng chẳng qua không giữ chân được xí nghiệp, những xí nghiệp này không ngày nào không ồn ào đòi bỏ đi. Những ngày qua tôi đã cẩn thận xem xét, vấn đề thu phí chỉ là biểu tượng, chủ yếu vẫn là nhân tố con người. Bản chất của anh Tần phòng quy hoạch là khá tốt, nhưng làm việc không có chủ kiến, tư tưởng xơ cứng. Cậu là người theo tôi được hai năm, lại là sinh viên kinh tế, năng lực thế nào tôi hiểu rõ.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình nghe vậy thì thầm hiểu ám hiệu, Nghiêm Minh Cao muốn đưa mình vào phòng kinh tế kỹ thuật và kêu gọi đầu tư khu quy hoạch, dù sao hắn cũng phải chạy ra ngoài mà thôi.
Sắp xếp cho một Vương Học Bình vào lúc này cũng không dễ, dựa theo tình thế trước mắt thì tất cả đơn vị trong huyện đều có người, mà huyện thành nhỏ như bàn tay, người trong cơ quan rồng rắn lẫn lộn, tất cả thần tiên đều đi trên một con đường, nếu muốn dò rõ quan hệ thì tốn rất nhiều thời gian.
Vào tình huống này thì người không có lý tưởng mà muốn được hưởng phúc sẽ thấy rất rõ ràng, vì muốn làm ra công trạng thực tế thì nhất định phải vùi đầu khổ ải, rất khó khăn.
Những lão quan trường có lẽ biểu hiện là không dám nói gì, nhưng lén ngáng chân cũng không ai biết được.
Vương Học Bình tuy không sợ những vấn đề này, nhưng dù sao thì ít đi một chuyện cũng tốt, cần gì phải nhào đầu vào vũng nước đục? Đây là sự việc không tốt đẹp gì.
Phòng kinh tế kỹ thuật kh quy hoạch chỉ vừa được thành lập chưa đến hai năm, vấn đề quan hệ tương đối đơn giản hơn, quan trọng là số liệu kêu gọi đầu tư từ khi thành lập đến bây giờ là rất rõ ràng, chế độ thưởng phạt cũng rõ ràng, điều này cực kỳ có lợi cho khát vọng của Vương Học Bình.
- Chú Nghiêm, chị của cháu bên kia có xảy ra chút chuyện, những ngày trước vì bận rộn mà không thể đi xử lý, bây giờ cháu muốn nghỉ vài ngày xử lý cho xong.
Vương Học Bình vẫn rất nhớ đến loại khoáng Khuê Thiết Hồng mà Chu Nhị Căn sắp mua về.
Lưu Hổ kia có gan tranh cướp Lý Tiểu Linh với Vương Học Bình cũng vì ỷ mình có nhiều tiền, bây giờ Vương Học Bình sẽ chặt đứt đường phát triển của đối phương, xem như tiêu trừ một tai họa ngầm.
Quan trọng là tên Lưu Hổ kia làm việc rất thiếu đạo đức, âm thầm mật báo để Cát Lâm đến bắt mình, tuy không làm mình tổn hại một sợi lông, nhưng dù sao cũng phải cho đối phương trả giá chứ?
Thiệt thòi nhất định không thể ăn không.
- À, vài ngày trước đó thật sự vất vả cho cậu, đợi đến khi tiễn chân lãnh đạo thì sẽ cho cậu vài ngày nghỉ ngơi, nếu không đủ thì có thể xem xét. Việc trong nhà cần xử lý dứt điểm mới toàn tâm toàn ý công tác được.
Nghiêm Minh Cao thấy ý nghĩa của sự việc này là rất lớn, tất nhiên sẽ đồng ý.
Vương Học Bình rất hiểu, Nghiêm Minh Cao sở dĩ bàn vài chuyện liên quan đến nhân sự với mình, không phải là lãnh đạo không hiểu, chẳng qua chỉ tỏ ra xem trọng chính mình.
Càng vào tình huống thế này thì càng nên cẩn trọng, không thể để cho lãnh đạo sinh ra ấn tượng xấu.
Nghiêm Minh Cao trước đây là chủ tịch huyện Nam Vân, tất nhiên tuy không hiểu tất cả vấn đề trong huyện nhưng biết đại khái là đương nhiên, đã sớm không phải hai mắt tối đen như lúc vừa đến đây.
Trước kia Lý Đại Giang quá bạo ngược, Nghiêm Minh Cao không thể nào thực hiện ý chỉ của mình. Hôm nay đá cản đường đã được dọn sạch, ngay sau đó là vấn đề bố trí cho tương lai.
- À, đúng rồi, tôi đã bắt chuyện với Tiểu Trần, trước đó cậu chi tiền cho việc công, cậu có thể đến lấy lại từ Tiểu Trần.
Nghiêm Minh Cao đã nghe Trần Lập Cương báo cáo, hắn biết hai người mua hai chiếc máy nhắn tin, coi như tính tiền xử lý công.
Một cơn mưa lúc này rất đúng lúc, Vương Học Bình gật đầu đồng ý, hắn còn đang buồn rầu vì trong tay không có tiền.
Sau khi nói chuyện được một lúc thì Nghiêm Minh Cao khẽ ngáp, Vương Học Bình tranh thủ cáo từ.
Vương Học Bình không ngờ Trần Lập Cương đứng ngoài cửa chờ mình, Vương Học Bình đang cần tiền, cũng sẽ không khách khí mà lấy lại số tiền mình đã mua máy nhắn tin và bỏ ra chiêu đãi đám cảnh sát.
Sau khi cầm tiền thì Vương Học Bình đi ra ngoài, khi đi qua một căn phòng thì nghe thấy lời nói tức giận của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Dương Trọng Nông từ bên trong truyền ra:
- Diệp Ngọc Phương, cô làm giám đốc thế nào đây? Ngay cả chút chuyện như vậy cũng không xong, không bằng về nhà trồng khoai đi.
Vương Học Bình khẽ than, cái này gọi là lòng người dễ thay đổi, tường ngã vì mọi người cùng đẩy, có thế chứ.
Nhớ ngày xưa thái độ của Dương Trọng Nông với Diệp Ngọc Phương giống như với bồ tát, cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ đắc tội làm nàng nói với Lý Đại Giang, như vậy sẽ hỏng bét.
Đúng với câu người bỏ đi, ta gặt lúa!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện