[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 24 : Nhân tài khó kiếm.

Người đăng: 

.
Diệp Ngọc Phương đụng phải một cây đinh mềm, nàng cũng không tức giận mà tỏ ra như không có vấn đề gì, ánh mắt khẽ liếc, sau đó đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh cười quyến rũ: - Gặp chuyện vui sao chỉ có thể uống một ly? Ly thứ hai này, anh Vương dù thế nào cũng phải uống mới được. Vương Học Bình có thành kiến rất sâu với Lý Đại Giang, vì vậy vốn cố ý không để ý đến vị tình nhân này của đối phương. Nhưng khi Vương Học Bình phát hiện trong mắt Diệp Ngọc Phương trong suốt như ngọc, vì vậy mà không khỏi có chút do dự. Theo những gì Vương Học Bình biết thì Diệp Ngọc Phương vốn là người vùng núi, có xuất thân nghèo khổ, ngoài vấn đề làm người tình cho Lý Đại Giang thì không có việc gì xấu, bình thường cũng rất khách khí với hắn. Vương Học Bình cũng hiểu, hễ là những nhân viên phục vụ đã từng làm việc ở nhà hàng Tiểu Chiêu, chỉ cần bị Lý Đại Giang nhìn trúng thì tuyệt đối không thể chạy thoát. Khó trách cổ nhân thường nói hồng nhan họa thủy. Với chút trí tuệ chính trị của Vương Học Bình thì không thể nào không hiểu lúc này Diệp Ngọc Phương mời rượu có ý nghĩa thế nào, nhưng hắn nghĩ đến bộ dạng lo lắng của người yêu khi nghe tin mình bị bắt thì trong lòng lại có thành kiến. Vương Học Bình thầm thở dài, hắn nâng ly cùng Diệp Ngọc Phương, sau đó cười nói: - Được, uống. Diệp Ngọc Phương rất kinh ngạc, bàn tay nhỏ hơi run, rượu trong chén có một phần đổ ra ngoài. Khi Vương Học Bình ngẩng đầu nhìn thì chợt nghĩ đến một câu ngạn ngữ, phụ nữ đẹp tuyệt đối không nên dây vào. Diệp Ngọc Phương cũng rất biết ý, Vương Học Bình rộng lượng tiếp đón nàng, tất nhiên nàng cũng tranh thủ tìm lý do bỏ đi. Những bàn cán bộ thuộc khối hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc là huyên náo nhất, không chỉ mời rượu nhau, hơn nữa còn liên tiếp chạy đến bàn Kim Hữu Công mời rượu, ngay sau đó bầu không khí cũng được hâm nóng. Bàn của Vương Học Bình phần lớn chỉ là thư ký, dưới trường hợp này chỉ có thể căng mắt nhìn, tai nghe tám hướng, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý. Vì vậy mọi người uống rượu rất nhã nhặn, đến là dừng, khá chậm, vì bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đi lấp lỗ châu mai cho lãnh đạo. Cũng may hôm nay chủ tịch Kim có ở đây, tất cả mọi người không dám làm càn, bầu không khí vui mừng náo nhiệt kéo dài đến khi tan tiệc, mãi đến lúc kết thúc cũng không cần kéo đám thư ký lên trợ chiến. Sau khi ăn được vài món, Vương Học Bình thấy các bàn bên kia đã uống khá đủ, hắn nháy mắt với Lnh rồi cười nói: - Cục trưởng Liễu, chúng ta sang bên kia. Vừa rồi Cao Thành Thu đã đi qua, vì vậy hắn không nhịn được phải cười một tiếng: - Cậu Học Bình, cậu làm vậy là không đủ trượng nghĩa rồi đấy, chuyện tốt thế này sao lại rơi xuống người tôi? - Ha ha, anh Cao, mỗi ngày anh đều phục vụ cho chủ tịch Kim, chúng tôi bây giờ muốn uống một ly với anh ấy cũng rất khó. Lần này Vương Học Bình ngụy biện, điều này làm cho Cao Thành Thu có chút vui vẻ, hắn cười mắng: - Mau cút đi, đỡ phải vướng mắt. Nơi đây đều là người hiểu biết, khi bọn họ thấy Vương Học Bình và đại thư ký của chủ tịch thành phố rất quen thuộc và không quan tâm đến vài chuyện nhỏ nhặt thì đều giống như bị bệnh đau mắt, trong lòng chua chua, vừa hâm mộ vừa có chút cảm giác khác thường. Tất cả mọi người cũng đều là thư ký, vì sao tiểu tử ngươi lại tốt số như vậy? Vương Học Bình dẫn Liễu Ngân Hà bước nhanh đến bàn chủ vị, hắn dùng hai tay nâng ly cười nói: - Chủ tịch, chúng tôi kính anh một ly. Kim Hữu Công ngẩng đầu thấy Vương Học Bình đến, lão chợt chỉ vào Vương Học Bình rồi nói: - Anh Nghiêm, cũng là lính của anh, tôi thấy Tiểu Vương thật sự không tồi, nhân tài khó kiếm. Các vị đang ngồi trên bàn đều là những lão quan trường có quyền lên tiếng trong huyện, sao bọn họ không nghe ra thâm ý trong lời nói của chủ tịch Kim? Vì vậy mọi người phụ họa: - Ánh mắt nhìn người của chủ tịch Kim thật sự rất chuẩn, Tiểu Vương thật sự không tệ. Kim Hữu Công ngoài sáng thì nâng Vương Học Bình, lại thầm tỏ ra thiện ý với Nghiêm Minh Cao, coi như lấy lòng hai bên. Kim Hữu Công lần đầu tiên đứng lên cụng ly với Vương Học Bình, lão ngẩng cằm cười nói: - Hôm nào đến thành phố thì nhất định phải vào nhà tôi ngồi chơi, nếm thử vài món trong nhà xem thế nào. Tin tức trong lời nói của Kim Hữu Công thật sự quá phong phú, cực kỳ làm người ta rung động, vì vậy tất cả lãnh đạo nơi đây đều quay đầu nhìn Vương Học Bình, hận không thể tìm ra nguyên nhân ngay lập tức. Đám thường ủy nơi đây chú ý đến một chi tiết, ngoài Nghiêm Minh Cao mời rượu thì Kim Hữu Công chỉ nâng ly nhấp môi, chỉ làm dáng mà thôi, căn bản là không uống. Nhưng Kim Hữu Công lúc này lại uống cạn ly với Vương Học Bình, điều này có ý nghĩa thế nào? Mọi người ai cũng cực kỳ ngạc nhiên. Liễu Ngân Hà tuy không thể nào kéo quan hệ với Kim Hữu Công nhưng trong lòng cũng cực kỳ cảm kích vì Vương Học Bình cho mình một cơ hội tốt, đời này cũng không ngờ có thể được uống rượu với chủ tịch thành phố. Mặt khác giữa hắn và Nghiêm Minh Cao còn có rất nhiều vụ chưa xong, hôm nay không tìm cơ hội bỏ qua, tương lai sẽ rất phiền toái. Nghiêm Minh Cao nhìn qua Liễu Ngân Hà, phát hiện vẻ mặt của đối phương có chút xấu hổ, vì vậy mà không khỏi nhớ đến một chuyện cũ, cũng liên quan đến sự do dự của Liễu Ngân Hà. - Thôi bỏ! Dù sao thì lần này Liễu Ngân Hà thật sự bỏ ra nhiều sức lực giúp đỡ hoàn thành sự kiện lần này, Nghiêm Minh Cao thả lỏng toàn thân, hắn vẫy tay với Liễu Ngân Hà, sau đó lại cười với Kim Hữu Công: - Lãnh đạo, tôi giới thiệu cho anh một vị anh hùng trên chiến tuyến công an, đây là đồng chí cục trưởng Liễu Ngân Hà của cục công an huyện. - Cảm ơn chủ tịch tha thứ. Trong khoảnh khắc này Liễu Ngân Hà chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa thất thố ngay tại chỗ. Kim Hữu Công cũng nhìn ra chút manh mối, lão mỉm cười nói: - Tôi biết rõ những gì anh làm, thật sự rất tốt. Kim Hữu Công nâng ly với Liễu Ngân Hà, nhưng chỉ là nhấp môi mà thôi. Người khác không hiểu rõ nhưng Vương Học Bình lại thấy Kim Hữu Công như vậy là rất nể tình, coi như thay mặt bí thư tạo nên một phần nhân tình. Trong đầu Liễu Ngân Hà có hơi rối loạn, không biết nên nói gì mới tốt. Vương Học Bình khẽ nhấc chân đụng lên giày Liễu Ngân Hà, lúc này Liễu Ngân Hà mới kịp phản ứng, hắn cũng không nói hai lời mà nâng ly cạn sạch. Đến hai giờ thì bữa tiệc mới coi như xong, Nghiêm Minh Cao dẫn đám thường ủy vây quanh Kim Hữu Công lên lầu nghỉ ngơi. Người quen thuộc Kim Hữu Công đều biết, hôm nay lãnh đạo uống nhiều một lần, dù là thế nào cũng là lãnh đạo thành phố, gặp chuyện vui sướng uống thêm vài ly cũng không sao. Sau khi dàn xếp xong cho Kim Hữu Công thì Nghiêm Minh Cao định đi tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng đám thường ủy huyện ủy lại cứ vây quanh, hắn cũng không nhịn được mà nói vài câu qua loa, sau đó xem như thoát thân. Dựa theo lệ cũ thì Nghiêm Minh Cao cũng có một gian phòng trong nhà khách Tiểu Chiêu, nhưng hắn ngại vì những gì Lý Đại Giang đã làm ở đây, vì thế cũng rất ít khi đến đây nghỉ ngơi. Nghiêm Minh Cao dựa người trên ghế sa lông, tiếp nhận ly trà đặc từ tay Vương Học Bình. Hắn thổi thổi hơi nóng, nhấp một ngụm rồi cười khoát tay nói: - Học Bình, ngồi xuống đi, không gì phải vội, hôm nay chú vui vẻ nên uống thêm vài ly mà thôi. - Chú Nghiêm, theo cháu thấy thì chủ tịch Kim càng vui hơn. Vương Học Bình cũng không già mồm, hắn nâng ly trà ngồi xuống đối diện với Nghiêm Minh Cao. Đây là tình huống tư nhân, thậm chí ngay cả chiếc tù và sừng trâu quý hiếm như vậy Vương Học Bình cũng đã nhận, chú thím cũng đã chào, sao không thả lỏng cho được? - Ha ha, Học Bình, lần này cậu ra tay liên hoàn, ngay cả lãnh đạo cũng nhận được lợi ích không nhỏ. Nghiêm Minh Cao tiện tay ném cho Vương Học Bình một điếu Trung Hoa, sau đó khoát tay áo cản động tác giúp châm thuốc của Vương Học Bình: - Người trong nhà, không cần khách sáo. - Chú Nghiêm, thật ra cháu cũng có tư tâm, người nào cũng biết cháu là người của chú, nếu chú có gì đó xảy ra, cháu sao có thể sống tốt được? Cơ hội hôm nay khó kiếm, Vương Học Bình đơn giản công bằng, miễn cho Nghiêm Minh Cao luôn đặt câu nói cảm tạ trên miệng, có nhiều thứ nên ném vào trong lòng thì hay hơn. Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt thú vị nhìn Vương Học Bình: - Khổng Tử nói người không vì mình trời tru đất diệt, trên thế gian này có ai không có tư tâm? Người nhận ơn của tôi là không ít, nhưng có gan đứng ra cũng chỉ có mình cậu mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang