[Dịch] Lãnh Đạo
Chương 21 : Thiên hạ của ai?
.
Vương Học Bình dù nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày Cát Lâm sẽ vô sỉ như vậy, dù nói thế nào thì đối phương cũng là một cán bộ nổi danh trong huyện.
Ánh mắt lóe lên, Vương Học Bình thanh tỉnh trở lại, hắn cố nén giận mà bình tĩnh nói:
- Mau đứng lên, như vậy còn ra thể thống gì.
Lúc này đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, sau đó tên này thở hồng hộc nói:
- Bí thư Cát...Bí thư Cát...Bí thư thị ủy Kim Hữu Công và chủ tịch Nghiêm Minh Cao đến đây....Ớ... ....
Đến khi người vào thấy tình cảnh xấu hổ Cát Lâm quỳ trên mặt đất thì há hốc miệng, mắt trợn ngược.
Cát Lâm quá sức sợ hãi, hầu như ba hồn xuất khiếu, thân thể không nhịn được phải run lên.
Nhà khách phân khu của thành phố Vân Châu là nơi xử lý án cực kỳ bí mật, ngoài Lý Đại Giang và vài tên tâm phúc thì thật sự không ai biết đến.
Bây giờ Nghiêm Minh Cao tự mình đến đây, xem ra tâm phúc của Cát Lâm có kẻ làm phản.
- Con bà nó, là ai bán rẻ ông?
Cát Lâm thầm uất hận kêu lên, coi như một hy vọng cuối cùng đã không còn.
Vương Học Bình thân là thư ký của chủ tịch huyện, tất nhiên hắn hiểu, dựa theo trình tự bí thư đến nhận chức thì lúc này Nghiêm Minh Cao có lẽ đang gặp mặt tất cả mọi người trên đại hội cán bộ toàn huyện Nam Vân.
Nhưng Nghiêm Minh Cao và bí thư Kim Hữu Công lại bỏ qua đại hội như vậy để chạy đến đây đón hắn, ý nghĩa sự việc này là thế nào, tất nhiên không cần phải nói.
Thật ra Vương Học Bình cũng có chút bất ngờ với cục diện kịch tính vào lúc này, hắn suy xét lại vấn đề, lúc này mới chợt hiểu ra, có lẽ là một tên cán bộ nào đó là thủ hạ của Cát Lâm linh thông tin tức, sớm biết thế của mình đã mất, vì vậy quyết định đào ngũ, mong muốn tìm được sự tán thưởng của bí thư Nghiêm.
Vương Học Bình ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, hắn đi nhanh xuống cầu thang.
- Thư ký Vương, xin lỗi, đều là Cát Lâm ép buộc chúng tôi làm việc, mọi người đều biết anh bị oan.
Tin tức biến thiên lan truyền rất nhanh, chỉ sau nháy mắt thì tất cả mọi người đều biết, Vương Học Bình cười nhạt một tiếng, hắn ung dung đi xuyên qua đám người đang xin lỗi.
Khi đến cuối cầu thang thì Vương Học Bình gặp Nghiêm Minh Cao và Kim Hữu Công đang sánh vai đi vào hành lang.
Ngô Cương là chủ nhiệm phòng giám sát và bí thư ủy ban kỷ luật đang nghiêng người dẫn đường cho hai vị lãnh đạo.
Vương Học Bình thấy Ngô Cương thì hiểu rõ, thì ra người truyền tin chính là kẻ này.
Nghiêm Minh Cao đi đến trước mặt Vương Học Bình, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, đưa tay chụp vai Vương Học Bình rồi dùng giọng nặng nề nói:
- Tôi đã đến chậm.
Dù chỉ có bốn chữ nhưng người nào ở đây cũng nghe ra độ nặng trong lời nói của chủ tịch Nghiêm, mọi người không hẹn mà cùng có một ý nghĩ: "Quan tâm thủ hạ!"
- Ha ha, các đồng chí ủy ban kỷ luật rất quan tâm đến tôi, mỗi ngày đều bốn món mặn một món canh, có cá có thịt, có sách báo để đọc, vào trại giam mà cứ như đi an dưỡng, cuộc sống rất có quy luật. Anh xem, lúc này chỉ là vài ngày mà tôi đã béo lên rồi.
Vương Học Bình cười lớn, lúc này bầu không khí hiện trường có hơi cô đọng.
Nghiêm Minh Cao đưa ánh mắt nhìn khắp mọi người chung quanh, dù không nói lời nào nhưng kẻ ngốc cũng biết vị chủ tịch sắp nhận chức bí thư đang nổi giận, quá đáng sợ.
Lúc này Kim Hữu Công đi đến khẽ vỗ vai Vương Học Bình, điều này bày tỏ sự ân cần của lãnh đạo, sau đó mới hỏi:
- Ai cho tôi biêt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Bí thư Kim... ....
Có người lên tiếng, nhưng Ngô Cương lập tức mở miệng uốn nắm:
- Chủ tịch Kim.
Đám người chung quanh vừa nghe thấy Ngô Cương nói như vậy thì cảm thấy đầu lưỡi tê cứng, trời ạ, đại họa đến rồi.
Mọi người tranh thủ thời gian nói ra sự việc, người này một câu người kia một câu, góc độ tất nhiên sẽ không giống nhau, nhưng bọn họ đều có chung một nhận định, đầu sỏ chính là Cát Lâm, bọn họ đều bị lừa.
Kim Hữu Công nhìn thấy tâm tình không xong của Nghiêm Minh Cao, sợ Nghiêm Minh Cao sẽ nổi giận, mất phong độ bí thư huyện ủy, vì vậy lão cười nói:
- Anh Nghiêm, có một số việc chờ anh nhận chức rồi nói sau.
Đám người chung quanh đều nghe rõ ràng, thì ra Nghiêm Minh Cao còn chưa nhận chức mà đã chạy đến đây, nhưng chỉ trong nháy mắt thì địa vị của Vương Học Bình cũng nhảy lên độ cao trước nay chưa từng có.
Nghiêm Minh Cao thật sự muốn nổi giận, Vương Học Bình mạo hiểm tính mạng và vất vả kéo mình ra khỏi bể khổ, nhưng sau đó vì dính líu đến mình mà bị Cát Lâm chộp vào giam giữ vài ngày, chỉ có trời mới biết hắn đã nếm bao nhiêu khổ sở.
Nghiêm Minh Cao nhiều năm kinh nghiệm quan trường cũng biết trước mặt chỉ là đám lâu la mà thôi, vào thời điểm này tuyệt đối không nên nổi giận.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt hòa ái nhìn Vương Học Bình, sau đó lớn tiếng nói:
- Học Bình, chúng ta về thôi.
Sau đó Nghiêm Minh Cao cố gắng kéo Vương Học Bình đi song song với mình.
Nghiêm Minh Cao muốn dùng hành động của mình để nói cho mọi người được biết, Vương Học Bình là người được tôi coi trọng nhất, ai dám đụng vào hắn thì coi như gây khó cho Nghiêm Minh Cao tôi đây.
Ngô Cương cố ý đi theo phía sau đám người Nghiêm Minh Cao, khi xuống dưới lầu, thừa dịp hai vị lãnh đạo lên xe thì hắn chụp lấy tay Vương Học Bình, khóe mắt đầy nước, hắn khẽ nói:
- Học Bình, tôi xin làm kiểm điểm với cậu, những ngày qua cũng thật sự xin lỗi cậu, may mà tôi kịp thời phát hiện âm mưu của Cát Lâm rồi báo cho bí thư Nghiêm, nếu không thì sai lầm sẽ càng lớn, cậu dù thế nào cũng phải tha thứ cho tôi, kính xin cậu.
Ngô Cương nói xong thì Vương Học Bình cũng không nói gì nhiều, hắn chỉ nhàn nhạt cười nói:
- Tôi biết rồi.
Khi thấy Vương Học Bình lên xe thì Trần Lập Cương ân cần hỏi thăm:
- Thế nào rồi? Tên họ Cát kia thật sự ghê tởm, tôi đã nói rồi, anh cũng đừng nên nương tay với loại người như vậy.
Ý nghĩ của Trần Lập Cương đã rất rõ ràng, đó là ăn miếng trả miếng, diệt cỏ tận gốc.
Vương Học Bình cười cười nói:
- Tôi cũng không muốn chấp nhất với loại tiểu nhân như vậy.
Mục tiêu của Vương Học Bình chính là leo lên bảo tọa của Hà Thượng Thanh, vì thế mà thực hiện khát vọng của mình.
Nếu dây dưa với loại tiểu nhân như thế này thì thật sự không đáng.
Có một câu nói rất đúng, tường đổ do mọi người cùng đẩy, nào cần hắn phải ra tay?
Hai chiếc xe nhanh chóng chạy về đại lễ đường huyện ủy, Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao vừa mới lộ diện thì hội trường vang lên những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, kéo dài không thô, đợt sau còn mạnh hơn đợt trước.
Phó bí thư đoàn thể Mã Tam Cao chủ trì hội nghị, khi thấy chủ tịch Kim và bí thư Nghiêm ngồi vào chỗ của mình, Mã Tam Cao ho khẽ một tiếng và quét mắt nhìn khắp hội trường.
Mãi đến khi không còn âm thanh nào vang lên thì Mã Tam Cao mới chậm rãi nói:
- Các đồng chí, bây giờ tôi xin mời đồng chí thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức thị ủy Ngô Long Phương lên tuyên bố quyết định của thị ủy... ....
Ngô Long Phương đứng lên khẽ gật đầu về phía Kim Hữu Công, sau đó lão đeo kính lão lên nhìn vào văn kiện bổ nhiệm, sau đó lớn tiếng tuyên bố:
- Trải qua quá trình nghiên cứu, thị ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí Nghiêm Minh Cao làm bí thư huyện ủy huyện Nam Vân.
Chỉ hơn hai mươi chữ nhưng lại nói rõ tất cả nội dung, lúc này phía dưới lại xuất hiện một tình cảnh quái dị: Không ai vỗ tay hoan nghênh.
Cũng may tình cảnh này chỉ kéo dài vài giây, sau đó hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tất cả đám cán bộ đang ngồi đây đều có kinh nghiệm quan trường vài chục năm, bọn họ không thể nào không thấy rõ vấn đề, chẳng qua thị ủy tuyên bố bổ nhiệm Nghiêm Minh Cao làm bí thư huyện ủy nhưng lại không miễn đi chức vụ chủ tịch huyện.
Ý nghĩa của điều này là thế nào? Mọi người không thể không suy xét.
Trước kia Lý Đại Giang chơi trò cậy mạnh chèn ép nhưng chỉ là bí thư huyện ủy mà thôi, hôm nay Nghiêm Minh Cao vừa là bí thư kiêm cả chủ tịch.
Người sáng suốt cũng biết sau này huyện Nam Vân sẽ là thiên hạ của Nghiêm gia.
Vương Học Bình ngồi dưới hội trường không khỏi mỉm cười, cứ theo đà này thì Kim Hữu Công sẽ trở thành một vị chủ tịch cường thế nhất thành phố Vân Châu.
Tháo chuông cần tìm người buộc chuông, Hà Thượng Thanh, Hà tam công tử vốn có thế lực lớn, có thể thấy thế lực này không tầm thường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện