[Dịch] Lãnh Đạo
Chương 11 : Khu nhà thường ủy.
.
Vương Học Bình không ngờ bí thư Kim sẽ đưa mình đi tìm lãnh đạo tỉnh, vì vậy mà động tác có hơi lúng túng, nhưng Cao Thành Thu lại khẽ đụng vào cánh tay của hắn rồi khẽ nói:
- Vận may của cậu đã đến, còn ngây ra đây làm gì? Mau lên.
Ba người nhanh chóng xuống lầu, Cao Thành Thu mở cửa xe, bí thư Kim ngồi vào vị trí đặc biệt ở phía sau, Vương Học Bình cũng không đợi Cao Thành Thu chỉ bảo, hắn ngồi xuống ở bên cạnh bí thư Kim.
Cao Thành Thu thầm gật đầu, tiểu tử Vương Học Bình kia rất biết chuyện, không gì không thông, hắn ngồi xuống vị trí của thư ký ở bên cạnh tài xế, sau đó xe khởi động.
Sau sự kiện Vương Học Bình liều chết cứu chủ tịch Nghiêm Minh Cao thì Cao Thành Thu thật sự có một suy nghĩ, người này có thể kết thâm giao.
Người trong quan trường nhiều khi khó tránh khỏi những tình huống nguy hiểm, nếu có một người bạn nghĩa nặng tình sâu như thế này thì có ý nghĩa sẽ có một cơ hội vượt qua nguy nan.
Sau khi lên xe thì bí thư Kim khép hờ mắt tựa lên ghế, cũng không biết đang nghĩ gì.
Vương Học Bình thân là thư ký, tất nhiên hắn hiểu quy củ, lãnh đạo không nói gì thì cũng đừng ồn ào.
- Học Bình, chút nữa chủ tịch Hà có hỏi bất kỳ điều gì, đừng quá khếch trương, cũng đừng nên thu nhỏ lại.
Bí thư Kim đột nhiên mở mắt dặn dò Vương Học Bình.
- Vâng, tôi nhất định làm việc theo chỉ thị của anh, tuyệt đối không lắm mồm trước mặt lãnh đạo.
Vương Học Bình là người thông minh, hắn vừa nghe bí thư Kim nói thì biết ngay lãnh đạo sợ mình giở trò tiểu thông minh trước mặt lãnh đạo tỉnh, sẽ mất đi cơ hội tốt.
- Được.
Bí thư Kim khẽ gật đầu, sau đó lại khẽ nhắm mắt.
Đường Kiến Quốc, đây là con đường lấy theo tên của vị bí thư tỉnh ủy đầu tiên của tỉnh Trung Hạ sau khi giải phóng, cũng luôn giữ tên này đến tận bây giờ.
Vì nơi đây là khu nhà của các lãnh đạo khối chính quyền tỉnh, tất nhiên trở thành trung tâm quyền lực và chính trị làm người trong tỉnh Trung Hạ phải kính sợ.
Xe chạy nhanh trên đường Kiến Quốc, Vương Học Bình cảm thấy tốc độ của xe dần chậm lại.
Một xe cảnh sát xuất hiện ven đường, hắn cầm bộ đàm trong tay, bên hông là súng, hắn mở to mắt nhìn biển số xe, sau khi thấy rõ đó là xe số ba của thành phố Vân Châu thì quay đầu đi.
Trên khoảng đường chưa đến một kilomet này thì số cảnh sát đi lại còn nhiều hơn cả người đi đường, dưới những bóng cây cổ thụ, bên ngoài mỗi khu nhà đều có hai chiến sĩ vũ cảnh vác súng trên vai, bên trong là những kiến trúc cực kỳ khí thế.
Tất cả đều nói cho mọi người biết rõ chủ nhân của những ngôi nhà kia cực kỳ bất phàm, bọn họ bây giờ đã và đang là chúa tể của hàng triệu sinh mạng.
Xe chạy đến một trước cổng một khu nhà có hai đồng chí cảnh vệ cầm súng đứng gác thì dừng lại, một đồng chí cảnh vệ tiến lên nhìn biển số xe, sau đó lại nhìn vào giấy thông hành bên trong kính chắn gió.
Viên cảnh vệ đến chào theo tiêu chuẩn, sau đó lái xe cũng phối hợp mà hạ cửa sổ xuống, để cảnh vệ có thể nhìn rõ tình huống trong xe.
Viên cảnh vệ không phát hiện tình huống nào khác thường, vì vậy hắn vung tay lên, cổng mở ra, xe tiến vào bên trong.
Chiếc xe lại tiếp tục chạy đi và rẽ trái phải bảy tám lần, cuối cùng khi Vương Học Bình sắp lạc đường thì xe mới dừng lại trong một khu vườn khá đẹp.
Vương Học Bình quét mắt qua và phát hiện hai chiến sĩ cảnh vệ bên hông giắt súng, tay giắt chó lớn đang đi qua đi lại trong sân.
Bí thư Kim nhanh chóng xuống xe tiến lên gặp mặt một người đàn ông mặc trang phục truyền thống đứng chờ trước nhà.
Bí thư Kim bắt tay người đàn ông kia cực kỳ thân thiết, lão thân mật nói:
- Cậu Hữu Hằng, lại gây thêm phiền toái cho cậu nữa rồi.
Sau này Vương Học Bình mới biết người đàn ông này tên là Tống Hữu Hằng, là thư ký của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Hà Thượng Thanh, đồng thời cũng là trưởng khoa tổng hợp số hai trong văn phòng khối chính quyền tỉnh.
- Bí thư Kim, anh lại cứ nói như vậy, đi thôi, chủ tịch Hà đang chờ anh bên trong.
Tống Hữu Hằng đưa tay ra mời.
Bí thư Kim đi theo Tống Hữu Hằng, Cao Thành Thu và Vương Học Bình cũng chậm rãi bước đi, khoảng cách với hai vị lãnh đạo phía trước là hai bước chân.
Bốn người đi vào phòng khách, Tống Hữu Hằng dừng bước khẽ gật đầu với Kim Hữu Công, sau đó nói:
- Bí thư Kim, mời!
Vương Học Bình tiến lên hai bước cầm những tài liệu trong tay đưa cho Kim Hữu Công.
Kim Hữu Công nhận tài liệu mà thầm nghĩ tiểu tử Vương Học Bình này khá hiểu chuyện, cuối cùng cũng không mất nhiều thời gian. Làm lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo lớn thì không ai không hy vọng thư ký của mình trung thành như Vương Học Bình đối với chủ tịch Nghiêm, Kim Hữu Công tất nhiên cũng không ngoại lệ, vì vậy luôn có một cảm giác tán thưởng khó hiểu đối với Vương Học Bình.
Đi được vài bước thì Tống Hữu Hằng giống như nhớ ra vấn đề gì đó, hắn quay đầu nói với Cao Thành Thu và Vương Học Bình:
- Các cậu cứ ngồi đây.
Sau đó Tống Hữu Hằng đưa Kim Hữu Công lên lầu.
Sau khi Cao Thành Thu và Vương Học Bình ngồi xuống ghế sa lông thì có một người phụ nữ mặc trang phục nhân viên công tác bưng khay trà đến dùng giọng lễ phép nói:
- Hai vị tiên sinh, mời dùng trà.
Cao Thành Thu đưa mắt nhìn Vương Học Bình, sau đó hắn đứng lên dùng giọng nho nhã nói:
- Cám ơn.
Người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống như nữ chủ nhà, Vương Học Bình thật sự khó thích ứng, thầm nghĩ vị chủ tịch Hà này sao lại có nhiều quy củ trong nhà thế này, khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Dù sao cũng đang ở phòng khách nhà người ta, Vương Học Bình cũng học theo Cao Thành Thu ma đứng lên nói:
- Cám ơn.
- Không nên khách khí, mời dùng trà.
Người phụ nữ này xoay người bỏ đi.
Cao Thành Thu thấy vẻ mặt khó hiểu của Vương Học Bình thì dùng ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía rồi khẽ giải thích:
- Trong những gia đình thế này thường rất quy củ, điều này cũng rất dễ hiểu. Cậu đừng sợ, cứ làm theo tôi, đảm bảo sẽ không có bất kỳ sai lầm gì.
Vương Học Bình nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn lơ đãng phát hiện trên bức tường có treo một bức tranh.
Trong tranh là một ông lão mặc trang phục đời Đường, tinh thần quắc thước, không giận mà uy.
Bức tranh vẽ người giống như đúc, trông rất sống động, dù Vương Học Bình không hiểu biết nhiều, hắn cũng tuyệt đối không thể không biết ông lão nổi tiếngTrung Quốc này.
Đây chính là lão Hà, một trong chín lão trong Quốc Dân Đảng, sau khi kiến quốc thì luôn ở trong hạch tâm quyền lực của Quốc Dân Đảng.
Còn người nam thanh niên nho nhã đứng bên cạnh lão Hà, không cần phải nói, tướng mạo như vậy nhất định là Hà Tam công tử nổi tiếng.
Cao Thành Thu thấy Vương Học Bình có hơi cúi đầu thì nghĩ rằng đối phương lo lắng chủ tịch Hà không ra tay tương trợ, vì vậy hắn cũng không có gì để nói, cũng tỏ ra khá lo lắng.
Vương Học Bình biểu hiện cũng có vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang bùng sóng, khó thể ức chế.
Vương Học Bình nhớ rõ Hà Thượng Thanh là một người xuất thân con nhà quan, rất nho nhã, có chiến tích kinh tế rất tốt, là một người có tiếng hô nối nghiệp đảng rất cao trong nước.
Cuối năm 1999, khi vị chủ tịch tỉnh đến tuổi hưu trí, năm đó Hà Thượng Thanh bốn mươi ba tuổi, được chỉ định là nhân tuyển duy nhất cho vị trí chủ tịch tỉnh.
Trước đây chưa từng xuất hiện tình huống nhân tuyển duy nhất không trúng tuyển, vì vậy có thể nói khi đại hội đảng được mở ra thì Hà Thượng Thanh sẽ là chủ tịch tỉnh.
Hà Thượng Thanh hoàn toàn không ngờ đối thủ cạnh tranh trong đảng đã lợi dụng sai lầm hắn không chú ý đến dân sinh mà âm thầm sai người kích động sự oán giận của quần chúng, một vụ tai tiếng lớn bùng ra, trực tiếp làm cho Hà công tử bị thay thế, không nhận được phân nửa phiếu ở hội nghị đảng ủy, lật thuyền trong mương.
Một bước sai thì từng bước sai, sai một ly đi một dặm, kinh nghiệm thê thảm lần này làm cho thanh danh của Hà Thượng Thanh mất sạch, cuối cùng cũng mất đi cơ hội, vì vậy có thể nói tạo nên thương tiếc cả đời.
Vương Học Bình nghĩ đến đây thì chợt ngẩng đầu, hắn dùng ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm vào Hà công tử trong bức tranh, trong lòng thầm nghĩ:
- Kỳ ngộ ngàn năm có một đang ở trước mắt, nhất định không thể bỏ qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện