[Dịch] Lãnh Đạo
Chương 10 : Bí thư thị ủy Kim Hữu Công.
.
Sau khi xuống xe cảnh sát thì Vương Học Bình bắt một chiếc xe lam ven đường đi vào tỉnh thành.
Tỉnh thành là thành phố Tiền Châu, đây là thành phố cấp tỉnh, là trung tâm kinh tế chính trị của tỉnh Trung Hạ, dân cư hơn sáu triệu người, là một trong những thành phố lớn nhất khu vực phía tây.
Sau khi xuống xe thì Vương Học Bình nhanh chóng dùng máy nhắn tin nhắn thư ký Cao Thành Thu của bí thư Kim điện thoại lại cho mình.
- Cậu Bình, có chuyện gì sao?
Cao Thành Thu nhận được tin nhắn thì nhanh chóng điện thoại trở về.
Vì hai vị lãnh đạo có quan hệ rất thân thiết nên hai vị thư ký cũng thường hay tụ tập cùng một chỗ, quan hệ không tệ.
- Anh Cao, anh đang ở tỉnh thành phải không?
Vương Học Bình trước tiên xác định xem Cao Thành Thu đang ở đâu, sau đó mới có thể triển khai bước đi tiếp theo.
- Đúng vậy, bí thư Kim đang học tập ở trường đảng, khoảng thời gian này tôi cũng luôn ở lại trong tỉnh thành.
Cao Thành Thu biết rõ chủ tịch Nghiêm Minh Cao gặp chuyện không may, mọi người cùng là thư ký, tất nhiên cũng hiểu nhau, không lừa gạt đối phương.
- Anh Cao, tôi có chút chuyện gấp cần gặp mặt báo cáo với bí thư Kim, làm phiền anh hỗ trợ chuyển lời được không?
Trong huyện Nam Vân thì Vương Học Bình là thư ký của bí thư huyện cũng coi như một nhân vật, nhưng đến trước mặt bí thư thị ủy thì chẳng là gì, không thể nào mạo muội đi gặp bí thư, nhất định phải thông qua thư ký Cao Thành Thu mới được.
- Có tin tức gì của chủ tịch Nghiêm sao?
Cao Thành Thu là người trường kỳ đi theo lãnh đạo, tất nhiên tính mẫn cảm sẽ không kém.
- Thật sự là như vậy... ...
Vương Học Bình đơn giản thuật lại một lượt với Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài nặng nề:
- Cậu Vương, chủ tịch Nghiêm có được cậu giúp đỡ thì thật sự coi như đời này đáng giá, tôi sẽ lập tức báo cáo với bí thư Kim.
Cao Thành Thu nói xong thì làm việc ngay, cũng không có ý gây khó dễ.
Mười phút sau Cao Thành Thu gọi điện thoại đến cho Vương Học Bình:
- Cậu Bình, bí thư nói cậu lập tức đến ký túc xá trường đảng, tôi sẽ đợi cậu ở cổng.
Anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng, dù sự việc có khẩn cấp thì Vương Học Bình cũng không quên cảm tạ Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu thở dài;
- Cậu Bình, cậu mau đến đây, bí thư Kim đang chờ. Chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt, quá khách khí cũng không tốt.
- Anh Cao, tôi cũng không khách khí, tôi sẽ đến ngay.
Vương Học Bình mẩn cảm phát hiện thái độ của Cao Thành Thu với mình đã tiến triển thêm một bước.
Vương Học Bình cúp điện thoại thì điện thoại cho lái xe Tiểu Trần, sau đó hắn bắt taxi đến trước cổng quán trà mà Tiểu Trần đang gửi xe.
Lái xe Tiểu Trần vừa thấy Vương Học Bình thì nhanh chóng tiến lên dùng giọng hưng phấn nói:
- Anh Vương, bây giờ anh đi đâu, tôi đưa anh đi?
- Ha ha, đến trường đảng tỉnh ủy.
Vương Học Bình cười nói.
- Trường đảng tỉnh ủy?
Lái xe Tiểu Trần có chút khó hiểu.
- Bí thư Kim muốn gặp tôi, bây giờ thời gian rất gấp, đến khi chủ tịch Nghiêm được thả ra, tôi sẽ nói rõ với anh sau.
Vương Học Bình cố ý nói ra vài phần, Tiểu Trần nghe nói đi gặp bí thư Kim thì ánh mắt có chút khác biệt.
Tiểu Trần cũng là người thường xuyên đưa chủ tịch Nghiêm vào trong tỉnh thành, tất nhiên bây giờ cũng biết đường đến trường đảng tỉnh ủy.
Trong sân khu trường đảng, từng hàng cây cổ thụ cao ngất trời cùng tạo nên khí thế bất phàm.
Những năm này vì tỉnh cần phát triển văn bằng của cán bộ nên đầu tư khá nhiều cho việc học tập, coi như trường đảng cũng có chút khí sắc.
Trước đây Vương Học Bình đã cùng đi theo chủ tịch Nghiêm đến thăm bí thư Kim vài lần, bí thư Kim học tập ở lớp cán bộ cấp tỉnh, ở trong một khu vực độc lập.
Vì đến đây đều là các cán bộ cấp tỉnh và thành phố nên vấn đề canh gác cũng rất nghiêm ngặt, trên danh nghĩa là vấn đề an toàn, thực chất lo lắng có người muốn kêu oan tiến vào làm phiền lãnh đạo.
Cảnh vệ đứng ở cổng thấy chiếc xe Audi 100 mang giấy phép số hai của huyện Nam Vân thì không hỏi lời nào, trực tiếp phất tay cho vào.
Vương Học Bình cũng sớm dự liệu ra kết quả như vậy, xe thường có ý nghĩa biểu tượng cho thân phận và địa vị của quan, có thể đi lại thông suốt ở nhiều nơi.
Nếu Cao Thành Thu không có mặt ở tỉnh thành, nếu không phải trước đó Vương Học Bình đã nghĩ cách để lái xe Tiểu Trần đưa xe lên tỉnh thành, sợ rằng bây giờ muốn đến gặp bí thư Kim cũng không biết có bao nhiêu trắc trở.
Từ xa đã thấy Cao Thành Thu đứng đợi bên ngoài cổng khu ký túc xá, Vương Học Bình xuống xe bắt tay Cao Thành Thu rồi cười nói:
- Anh Cao, làm phiền anh đợi lâu.
- Này cậu Bình, cũng đừng khách khí như vậy, đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp bí thư Kim.
Cao Thành Thu đưa Vương Học Bình lên lầu.
Khi đến trước cửa thì Cao Thành Thu khẽ gõ cửa, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Kim, tôi là Cao Thành Thu.
- Vào đi.
Bên trong truyền ra một giọng nói trầm trầm.
Vương Học Bình đi theo Cao Thành Thu vào trong phòng, hắn phát hiện bí thư Kim đang ngồi trên ghế sa lông đọc văn kiện.
Cao Thành Thu khẽ đi đến bên cạnh bí thư Kim, hắn khẽ nói:
- Bí thư Kim, Tiểu Vương đến.
- Chào bí thư Kim.
Vương Học Bình cười bắt chuyện, hắn cung kính đứng sang bên cạnh, khoảng cách là ba bốn thước gì đó.
- À, Tiểu Vương đến à, ngồi đi.
Bí thư Kim liếc mắt thấy Vương Học Bình thì khẽ buông văn kiện xuống, lão vung tay chỉ lên một chiếc ghế sa lông, tỏ ý cho Vương Học Bình ngồi xuống nói chuyện.
Vương Học Bình rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với bí thư Kim, Cao Thành Thu xoay người đi ra ngoài, hắn đi lại ngoài hành lang.
- Cậu nói xem, tình huống của cậu Nghiêm thế nào rồi?
Bí thư Kim dù sao cũng quan tâm đến tương lai của bộ hạ cũ, vì vậy cũng không vòng vo mà hỏi rất trực tiếp.
Vương Học Bình thuật lại tất cả những gì đã xảy ra, hơn nữa còn đưa những bản cung khai của những kẻ tương quan đến trước mặt bí thư Kim.
Bí thư Kim vừa cẩn thận lắng nghe báo cáo của Vương Học Bình, vừa đọc qua chứng cứ. Sau khi nghe xong thì lẳng lặng suy tư một lúc, cuối cùng lão hỏi Vương Học Bình:
- Đây là án tư pháp, sao cậu đến tìm tôi?
- Bí thư Kim, chủ tịch Nghiêm nhiều lần nói với tôi, không có sự quan tâm giúp đỡ của anh thì anh ấy sẽ không có ngày hôm nay. Chủ tịch Nghiêm bị oan, khối tư pháp trong thành phố cũng không có ai trợ giúp, nếu nói thật lòng, tôi không tin bọn họ sẽ công chính xử lý vụ này.
Vương Học Bình biết rõ, đối với những lãnh đạo như Kim Hữu Công thì chỉ có thể nói lời thật lòng, không nên tỏ ra tiểu thông minh.
- Cậu Nghiêm này cũng là người nhớ đến tình cũ.
Kim Hữu Công nhớ đến tình cảnh khổ sở của Nghiêm Minh Cao năm xưa khi đi theo mình, vì vậy mà không khỏi cảm thấy có chút đồng tình.
Vương Học Bình không cắt đứt những dòng suy nghĩ của bí thư Kim, tốt nhất không cần mở miệng, nếu không hương vị sẽ biến đổi.
- Lâm Tử Hoa này chưa nói ai sai khiến vu cáo cậu Nghiêm sao?
Không hổ danh là bí thư thị ủy, Kim Hữu Công chỉ cần nói một câu đã vạch ra điểm hạch tâm, đám người này chẳng qua chỉ là lâu la mà thôi, hạch tâm chính là bí thư huyện ủy Lý Đại Giang.
- Bí thư Kim, Lâm Tử Hoa vẫn còn một ảo tưởng, vẫn trông mong có người cứu mình, vì vậy... ....
Vương Học Bình cũng không dám kéo sự việc lên người Lý Đại Giang, nếu nói rõ ràng với lãnh đạo như Kim Hữu Công, rõ ràng muốn sỉ nhục chỉ số thông minh của lãnh đạo.
- Chuyện lớn thế này thì sao có thể che trời?
Bí thư Kim nói lời này rất có ý nghĩa, Vương Học Bình thầm nghĩ, việc lớn coi như đã thành.
- Trước đó vài ngày cậu Nghiêm đã nói với tôi một vấn đề, nhưng vì sự việc phát triển quá đột nhiên nên đã làm trễ nãi.
Bí thư Kim nói lời này rất đáng nghiền ngẫm, rõ ràng lão biết Lý Đại Giang làm ra những chuyện rối loạn kỷ cương.
- Chủ tịch Hà vừa vặn đang ở nhà, cậu mang tư liệu theo tôi một chuyến.
Bí thư Kim đứng lên đi ra bên ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện