[Dịch]Lãnh Cung Công Chúa Làm Ruộng Ký - Sưu tầm
Chương 14 : Biết chữ
.
" Ôi , đau....! " Tam Bảo hú lên quái dị , vẻ mặt đau khổ , thấp giọng nói : " Ngươi cũng không phải là không muốn ăn .."
Ôi ! Đó là trước đây , nhưng mà hiện tại bọn họ đều là lão công dự bị , liền không giống lúc trước .
Nhị Bảo , Tam Bảo tuổi còn nhỏ , cũng dễ bị nàng khi dễ nhất , mà cũng không dám nói lại gì . Chỉ có Đại Bảo là lớn tuổi hơn chút , hắn giờ đã mười một tuổi , so với bọn hắn thì hiểu biết nhiều hơn , cũng thành thật hơn . Tuy rằng cũng sợ muội muội này , nhưng vẫn nói :
" Thổ Nữu , thời gian không còn sớm , đi ngủ nhanh đi , ngày mai còn phải thức sớm cho gà , cho heo ăn nữa . Hiện tại cỏ cho heo ăn cũng không dễ lấy , đi trễ một chút đã bị đám Nhị Cẩu Tử cướp sạch , nếu muốn lấy về phải đi vào sâu trong rừng núi rất xa , còn có sói hoang...."
Thẩm Tư Tư cười tủm tỉm nói : " Sói hoang mà sợ cái gì ? Đánh ăn , ta còn chưa có ăn qua thịt sói đâu ! "
" Thổ Nữu ..." Đại Bảo ngập ngừng một chút , nói : " Cha vào núi đều sợ gặp phải sói , ngươi .... ngươi không cần trêu chọc chúng nó , cha nói sói mang lòng thù hận rất cao , đánh chết một con có thể dẫn đến một đàn , huống hồ ... ..." Ngươi có thể đánh chết được sói hoang sao ?
Nhưng mà nghĩ đến rắn nàng còn bắt ăn thịt được , cho nên Đại Bảo đem những lời sắp nói nuốt xuống bụng .
Nhị Bảo , Tam Bảo lại rùng mình một cái , mỗi ngày nhìn thấy Thẩm Tư Tư cười như vậy , bọn họ sẽ rất khẩn trương . Cách nàng cười như vậy đại biểu cho nàng đang muốn ăn gì đó . Tuy rằng mọi lần đều là ăn đến thịt , nhưng lần này là sói a ... là sói đó .!
" Ngừng ! Chỉ đùa một chút thôi , làm sao có thể dễ dàng đụng tới sói , cho dù đi đến vùng cạnh đây chỉ có thể đụng đến hồ ly , làm sao có thể có bầy sói , huống hồ hiện tại là mùa hạ , ngọn núi này tài nguyên rất phong phú , sói cũng đủ ăn , cần gì phải chạy đến cạnh thôn , đừng lo lắng , ngày mai chúng ta lên núi nhặt chút hạt dẻ trở về ."
Thẩm Tư Tư tính toán cùng ba ca ca xào chút hạt dẻ đi trong thành bán , hạt dẻ thông thường gì đó vẫn là không thấy được , chỉ cần xử lý cho tốt thì còn có thể kiếm chút lợi nhuận , bán rồi mua một chút thịt về nhét kẽ răng cũng tốt a . Nàng thật sự là rất thích ăn thịt .
" Hạt dẻ ? " Đại Bảo nghi hoặc nói : " Kia có gì đâu mà ăn ngon ? Trong nhà không phơi thì tốt hơn nhiều , đều ăn không xong ."
" Ngốc ! " Thẩm Tư Tư cũng lười giải thích với hắn , chỉ nhíu mày nói : " Nghe ta sẽ không sai , hiện tại không nói chuyện này nữa , ta có chuyện khác nói với các ngươi . Từ hôm nay trở đi , buổi tối chúng ta phải học chữ một canh giờ .
Nhưng mà ba người các ngươi tuyệt đối phải cam đoan chuyện này không được nói cho cha mẹ biết , còn có những người khác , bất luận kẻ nào đều không thể nói , hiểu chưa ? Bằng không ta liền đánh chết các ngươi ." Thẩm Tư Tư nói xong còn hung tợn giơ giơ nắm tay lên .
Nhị Bảo , Tam Bảo nuốt nuốt nước miếng , đầu co rụt lại , kinh sợ nhìn chằm chằm Thẩm Tư Tư . Tuy rằng nàng nhìn qua rất là nhỏ gầy , nhưng nghe nàng nói chuyện , giọng điệu hung tợn liền làm cho người ta sợ hãi , thậm chí càng giống một người lớn , tuy rằng không hợp lẽ thường , nhưng chính là sự thật .
" Học chữ ? " Tam Bảo nghi hoặc hỏi : " Thổ Nữu , ngươi biết chữ sao ? "
Đại Bảo , Nhị Bảo cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng .
Thẩm Tư Tư cười đắc ý : " Đương nhiên , nhưng mà thiên cơ không thể tiết lộ , tóm lại , là không thể nói đi ra ngoài , nếu không sẽ .... hắc hắc , các ngươi cũng biết rồi , ta có rất nhiều biện pháp để trị các ngươi ."
Ba huynh đệ run lên một chút , nhìn ánh mắt hung tợn của nàng , trực giác theo bản năng gật gật đầu .
Xem ba đứa nhóc đang đồng loạt nhìn mình , Thẩm Tư Tư thản nhiên cười , dưỡng cho lão công thành tài xem như con đường này đã đi được một bước .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện