[Dịch]Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng- Sưu tầm

Chương 18 :  Tranh đoạt con mồi 3

Người đăng: 

.
Vừa rồi vốn định dùng giấy lau phía dưới, nhưng vì coi chừng tên biến thái này cô không dám làm ra loại động tác lau hạ thân này! ". . . . . ."Anh không nói gì,chỉ hút thuốc, biểu tình lạnh nhạt, Bạch Tuyết ngồi thẳng thân thể, Lãnh Dạ không nói đi,cô không dám cứ như vậy bỏ đi, vạn nhất anh không giúp cha, đến lúc đó dì Mai lại đánh chửi cô! Dù sao lần đầu tiên đều cho anh, đành nhận mệnh đi! Bạch Tuyết cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi đó, tay nhỏ bé đặt trên hai chân, tuy rằng hạ thân bị anh vừa rồi hung bạo còn có cảm giác khó chịu, nhưng, cô có thể nhẫn, chỉ cần anh có thể buông tha cô. Lãnh Dạ hút thuốc, trong lòng rất rối loạn, vì sao bản thân gần đây luôn mất bình tĩnh, mỗi khi đối mặt với cô nhát gan giống con thỏ thì liền không thể bình tĩnh được! Người phụ nữ của anh sao có thể cùng người khác dùng chung, mặc dù là bị mãnh thú nhìn chăm chú, anh cũng không cho phép! Pháp Vương lần này biến hóa thành một đại soái ca, xem bộ dáng dự đoán được muốn tâm của Bạch Tuyết! Sau đó hung hăng cho anh một kích. Nhưng mà, cô nhóc này vì sao ở cùng bọn họ chung một chỗ lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ cô không thích anh? Nhưng, hậu cung giai lệ của anh đều thích đến nổi điên, vì sao cô không thích chứ? Ở yêu giới, anh luôn luôn là cao thủ chinh phục phụ nữ, chỉ cần là bản thân thích ai, đều dễ dàng chiếm được như trở bàn tay, , không nghĩ tới cô gái nho nhỏ này, anh cư nhiên không có được. . . . . . Một người có thể chiếm lấy thân thể một người, nhưng, tâm là không thể khống chế được ! Con mồi của anh phải đem thân thể cùng tâm nhất tịnh giao cho anh! Anh không chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng được! Liền như vậy yên lặng ngồi, Bạch Tuyết trong lòng thực vội, bởi vì mẹ kế lúc này đã muốn về nhà, nhìn không thấy cô sẽ mất hứng! Nhưng, người đàn ông này không nói cô có thể rời đi, cô cũng không dám chọc anh mất hứng! Suy nghĩ một chút hai bên đều sợ hãi, cuối cùng vẫn là quyết tâm lưu lại, cô thà rằng bị mẹ kế đánh một chút, cũng không cần lại bị người đàn ông này thoát cởi quần áo một lần nữa! Nhưng vào lúc này, Bạch Lan đi tới, cô cùng bạn học đi chơi, chuẩn bị trở về nhà, bị chiếc xe sang trọng ven đường hấp dẫn, nhìn chiếc xe này chỉ có số lượng giới hạn trên thế giới cô liền ngừng cước bộ, đi tới cẩn thận đánh giá chiếc xe. Bạch Lan nghĩ đến trong xe không có ai, bởi vì xe từ bên ngoài nhìn vào cái gì cũng nhìn không thấy. Nhìn chiếc xe trong đôi mắt cô lóe hâm mộ cùng thích thú, đi về phía cửa kính xe soi gương. "Nhìn xem này khuôn mặt thật tốt, vì sao đều không có người thích? Cái Bạch Tuyết thối tha kia không thèm quan tâm ai, vì sao mọi người đều thích chị ta!" Bạch Lan lầm bầm lầu bầu nói. Bên trong xe Bạch Tuyết bị dọa mặt trắng bệch, cô bắt đầu cho là mình chết chắc rồi, bị Bạch Lan gặp phải cô cùng Lãnh Dạ ở trong xe, ...hơn nữa cô còn chật vật, đến lúc đó em ấy lại lấy chuyện này ra chê cười mình! Cô không dám thở mạnh, nhìn thấy Bạch Lan lầm bầm lầu bầu nói chuyện, còn lấy kính xe làm gương chiếu thì cô không còn sợ hãi như vậy, chẳng qua đến một cử động nhỏ cũng không dám làm, vừa rồi Bạch Lan nói có người thích cô, không biết người đàn ông này có trách cô thể hay không, hoặc là nói cô đi câu đẫn người! Bạch Lan cuối cùng cũng đi rồi, Bạch Tuyết cũng muốn rời đi, thời gian đã không còn sớm, người đàn ông này nãy giờ không nói gì, anh rốt cuộc muốn làm gì? Cô về nhà còn phải nấu cơm, cũng không giống như anh rãnh rỗi như vậy! Đây vốn chỉ là suy nghĩ không giám nói ra, căn bản là không dám nói! Anh nghiêm mặt nhìn cô khó hiểu, cô không nghĩ lại nếm thử cái loại cảm giác này, tuy rằng cô có thể có một phút thoải mái như vậy, nhưng, cô chính là hi vọng người đàn ông này có thể buông tha mình! "Xuống xe." Bên trong xe rốt cục có âm thanh, vẫn là câu hiện tại Bạch Tuyết muốn nghe nhất trong lúc này, chính là bảo cô xuống xe. "Vâng." Bạch Tuyết cầm lấy túi sách mở cửa rời đi, cũng không quay đầu lại chạy vào trong nhà. Chẳng hay biết ác mộng chính giờ mới bắt đầu. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang