[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị- Sưu tầm

Chương 74 : Cảnh sát và cướp

Người đăng: 

.
Hai bảo vệ ngân hàng cũng bị hù không nhẹ, công việc ngày thường của bọn họ ngay cả giữ gìn trị an cũng không phải, mà chỉ là duy trì chút trật từ mà thôi. Loại trận chiến này cũng là lần đầu tiên gặp phải, sớm đã run rẩy nấp vào trong góc rồi. Vốn muốn ra ngoài xem sao, chỉ có điều khi nhìn thấy bộ dạng của Bách Lý Băng bên cạnh, trông khổ sở đáng thương, hắn chỉ đành thở dài thấp giọng nói: – Đây đúng là xấu thì linh tốt mất linh mà, mọi người có cùng với suy nghĩ của em, đều chỉ nghĩ cướp chút tiền để sống cho hết đời. – Em chỉ là tùy tiện nói tôi mà. Bách Lý Băng rất dùng sức nắm lấy cánh tay Lâm Dật Phi: – Ai mà biết được lại xui xẻo như vậy chứ, anh chớ có vứt em một mình ở đây mà đi thể hiện anh hùng đấy. Giơ tay vỗ nhẹ vào sau lưng Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi dịu dàng nói: – Em yên tâm đi, anh sẽ không bỏ em lại một mình đâu, anh còn muốn cùng em đi chọn mua sơn móng tay mà. Bách Lý Băng trong lòng bớt phần sợ hãi, cuối cùng cũng cười: – Anh nhớ là được rồi. Hào quang trong mắt hắn đột nhiên hiện lên, hắn nhìn về phía trước và có chút kinh ngạc. Bách Lý Băng cũng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thuận theo ánh mắt hắn nhìn về phía đó, thấp giọng nói trong kinh ngạc: – Cô kia muốn làm gì vậy? Cô ta không muốn sống nữa à? Lâm Dật Phi lắc lắc đầu, hắn nhìn thấy Hứa Nghiêm đã dịch di chuyển đến cửa chính, nhưng không vội ra ngoài, mà từ trong túi da lấy ra một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ, đang dí sát vào cửa chớp để chụp. – Cô ta hình như là phóng viên. Lâm Dật Phi thấp giọng nói: – Chúng ta cũng… bỏ đi, tốt nhất chúng ta nên ngồi ở đây. Bách Lý Băng có chút khâm phục nói: – Cô ấy dũng cảm thật đấy. Lâm Dật Phi gật gật đầu, nghe tiếng súng bên ngoài vẫn chưa chịu ngừng lại, ngược lại mỗi lúc một dồn dập hơn, hắn có chút nhíu mày. Đột nhiên lại một tiếng súng vang lên, kính ở cửa chính ngân hàng lại vỡ thêm một tấm, kinh vỡ nát phủ đầy mặt đất. Mấy người xông vào, Hứa Nghiên vẫn còn tỉnh táo, kịp thời lui về sau, không bị kĩnh vỡ đâm phải, không một chút do dự, đã nhanh chóng thu máy ảnh vào trong túi da. Trong ngân hàng lại một trận la hét. Đột nhiên một tiếng súng vang lên, một tên mặt mũi dữ tợn giơ súng bắn lên trần nhà, lớn tiếng quát: – Im mồm, đứa nào còn la lên tao bắn chết. Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày, nhóm người tiến vào thậm chí có năm người, tay ai cũng đều có súng. Vừa xông vào thì hai tên nhìn động tĩnh bên ngoài, ba tên còn lại dùng súng chỉ vào đám người trong ngân hàng. Một gã đàn ông mặt đầy râu quai nón quét mắt một vòng, ánh mắt phát lạnh, chỉ vào hai bảo vệ ngân hàng mà hét lớn: – Các ngươi cút ra đây. Nhìn vẻ mặt người đó dường như là tên cầm đầu của năm tên, máu tươi trên cổ chạy ồ ồ xuống, vậy mà cũng không một chút để ý đến. Hai người bảo vệ nhìn thoáng qua bốn phía, thấy tất cả mọi người đang cố gắng lui về phía sau, hận không thể biến thành con kiến để chui xuống khe đất, khuôn mặt khổ sở đứng dậy, run rẩy cầu khẩn: – Xin các anh, đừng… đừng giết tôi. – Giết mày? Tên râu quai nón cười lạnh một tiếng: – Bây giờ thì chưa đâu, nhưng lát nữa thì cũng không biết chừng. Hai người chúng mày qua kia, ngồi xổm ở cửa, cấm chạy, hãy nhớ lấy năm họng súng phía sau chúng mày là được rồi, nhanh lên. Nhìn thấy hai bảo vệ do do dự dự, liền tiến lên đẩy một cái: – Muốn tao nổ súng phải không? Hai ông bảo vệ không dám không nghe, run run đi ra phía cửa: – Ở đó, ngồi xuống, cho tay lên sau gáy. Tên râu quai nón hét lên một tiếng: – Da đen, canh chừng bọn chúng, nếu dám chạy thì bắn vỡ trứng chúng nó ra! Một tên gầy gầy đen đen, hai lăm tuổi, cái đầu nhuộm lòe loẹt trông hệt như con vẹt, đang đứng nhìn động tĩnh bên ngoài, nghe thấy liền đáp một tiếng, kéo chốt súng kêu tạch tạch, giơ tay ra rồi đẩy hai ông bảo vệ một cái, hai ông bảo vệ suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống. Bên trong ngân hàng càng lặng ngắt như tờ, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ bị tên này điểm tên ra làm vật hi sinh. Bách Lý Băng trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng lại thầm trách mình không nên vô duyên vô cớ đến đây rút tiền. Nếu còn ở trên lớp, thì làm gì gặp phải loại chuyện này. Nếu không phải mình kéo cả Lâm Dật Phi đi theo, hắn bây giờ cũng sẽ không ở trong ngân hàng này. Nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Dật Phi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn nhíu mày nhìn năm tên kia, dường như cảm giác được mình đang nhìn hắn chăm chú, liền cúi thấp đầu giống như an ủi mà cười một cái. Bách Lý Băng thấy bình tĩnh hơn, thầm nghĩ bọn chúng hơn phân nửa là cướp tiền không thành công, chạy cũng không chạy được, lúc này mới dùng con tin trong ngân hàng để đối kháng với cảnh sát. Cô lặng lẽ cầu Bồ Tát phù hộ, cho rằng mình và Dật Phi chỉ cần không lên tiếng, thì nhất định sẽ bình an vô sự. Lâm Dật Phi nắm lấy tay Bách Lý Băng, cảm thấy lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, biết cô đang sợ hãi, giơ tay ra khẽ viết vào lòng bàn tay cô, “Lúc anh ra tay, em không được hành động thiếu suy nghĩ.” Bách Lý Băng nhìn ngón tay hắn viết xong, cả người run lên, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu rốt cục gật đầu. Lâm Dật Phi thấy có phần an tâm, nhưng lại có chút đau đầu. Ở đây không phải là nơi tốt để đánh nhau, năm người không ở cùng một chỗ, mình không nắm chắc một lúc có thể hạ được cả năm tên. Nếu để bọn chúng bóp cò, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến người vô tội. Nếu như vậy, chỉ có thể chờ đợi thời cơ, nhân lúc bọn chúng chưa chuẩn bị ra tay, trông bọn họ lui vào trong ngân hàng trốn tránh, bên ngoài chắc hẳn đã có không ít cảnh sát bao vây. Nhân viên công tác ở phía sau quầy ngân hàng sau khi bấm chuông báo động, đã chạy không biết đi đâu từ cửa sau, chỉ còn lại một đám người không có nơi để trốn ngồi xổm trên mặt đất, đối diện với lan can sắt của quầy và không ngừng nguyền rủa trong lòng. Tên râu quai nón nhìn đám người tay ôm đầu ngồi xổm trong góc nhà một cái, giơ súng lạnh lùng nói: – Chúng mày tốt nhất đừng có ý tưởng ngu xuẩn gì, tao có mắt nhưng súng của tao thì không. Rõ ràng gã không coi đám người này ra gì, ngẩng đầu giương cao giọng nói: – Đen, tình hình bên ngoài giờ sao rồi? – Râu à, bọn cớm ngày càng đông, nhưng không có động tĩnh gì, chỉ là nếu muốn đi thì khó hơn khi nãy. Da đen giọng điệu có chút oán giận. Nếu vừa rồi nhân lúc loạn mà bỏ chạy thì vẫn còn có cơ hội, bây giờ thật không biết phải làm như thế nào. – Đi cái gì. Gã cười lanh: – Tao thoải mái ở đây, chúng còn dám xông vào hay sao, Đen, mày chú ý kỹ chút, chỉ cần có động tĩnh thì giết luôn một tên cho chúng nó thấy. Tên da đen tâm phiền ý loạn, chỉ đành gật đầu: – Râu à, cứ như thế này không phải là cách, anh phải tìm chủ ý đi. Tên râu cười lạnh một tiếng, nhưng không có để ý đến y, giơ súng đi đến bên cạnh một gã đồng bọn đeo mắt kính gọng vàng ở bên cạnh, lạnh lùng nói: – Mắt kính, chuyện này mày không thấy có gì kỳ quái sao? Tên được gọi là mắt kính toàn thân run lên: – Râu, mày nghĩ là tao nói ra sao? – Nếu như không có người nói ra, thì tao thật không hiểu, tại sao Đầu Báo đánh chết tên cớm kia, chưa đến mấy phút đồng hồ đã đông cớm như vậy! Trên tay cầm súng của Râu gân xanh nổi lên, hầm hầm trừng mắt nhìn mắt kính: – Tuyến đường thu tiền này ngoài mấy người chúng ta ra, còn có ai biết không? Các huynh đệ còn lại đều là những người vào sinh ra tử với tao, chắc mày nhìn thấy tiền là mắt sáng lên chứ gì! Bày tay của mắt kính run lên bần bật, nhưng vẻ mặt vẫn tương đối bình tĩnh: – Râu, chuyện này nếu là tao nói ra, lát nữa sẽ bị đạn lạc của đám cảnh sát bắn chết. Mày phải biết rằng, tao và chúng mày bây giờ đều là lũ châu chấu cùng đường, ai cũng không chạy thoát, hơn nữa, chuyện này tao nói ra thì có ích gì, mày nói có phải không, quân sư? Câu nói cuối cùng là y nói với một tên ở ngoài cửa, tên đó cũng khoảng 30 tuổi, khuôn mặt ngựa, ánh mắt âm ế, nghe thấy liền gật đầy: – Râu, bây giờ không phải là lúc nghi ngờ nhau, nghĩ cách thoát ra mới là chính sự, tiểu Điêu đã chết rồi, ở đây chỉ có Mắt Kính là biết lái xe thôi. Nếu hắn được gọi là quân sư thì nói rõ rằng hắn là người biết động não nhất ở đây. Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Râu, sợ gã sẽ một lời không nói mà giết mất Mắt Kính, như thế dù muốn chạy cũng có chút khó khắn, lúc này mới nhắc nhở gã. Tên râu rùng mình, đi ra hai bước, nhìn ra bên ngoài một cái: – Con mẹ nó, chuyện này vốn như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, nếu không phải Đầu Báo làm hỏng chuyện, thì làm sao phải đến bước này. Một tên có vẻ mặt dữ tợn đang giương mắt hổ nhìn đám người trong ngân hàng, nghe vậy liền lớn tiếng: – Đại ca, cái này không phải lỗi của em, khi xe chở tiền bị nổ lốp, em xuống thay lốp xe, không ngờ tên cảnh sát đến hỏi chuyện lại nhận ra em, lúc trước tên bắt em vào trong Cục chính là y. Mấy tên này rõ ràng không để ý đến đám người trong ngân hàng, nói chuyện cũng không kiêng dè gì, nhưng người trong ngân hàng nghe thấy lại mù tịt, tại sao lại có thể thay lốp cho xe chở tiền? Râu cười khổ một tiếng: – Con mẹ nó thật uất quá đi. Vốn hơn mười triệu đã đến tay rồi, nếu không tham một triệu trong ngân hàng này thì đã lái xe đi rồi xong hết mọi chuyện. Rút tiền ở ngân hàng này cũng không sao cả, không ngờ xe lại nổ lốp, xem ra lúc ra cửa chúng ta không xem phong thủy rồi… Da Đen.​ Râu không tiếp tục kêu than nữa, mà gọi một tiếng: – Bọn chúng có hành động gì không? Da Đen nhìn nhìn: – Tạm thời không có gì, tuy nhiên…. Hình như có một tên chức to hơn đã đến… con mẹ nó… hình như đội đặc công thành phố Giang Nguyên cũng đến rồi. Râu cả kinh: – Mấy anh em, lên tinh thần đi, nếu chúng nó dám xông vào, thì không cần lưu tình! Khóe miệng Râu nhếch nụ cười lạnh, ánh mắt sát khí trùng trùng nhìn đám người trong ngân hàng, lạnh lùng nói: – Bây giờ mạng của bọn bay đang nằm trong tay tao, muốn sống thì hợp tác một chút, không muốn sống thì cứ việc xông ra đi. Bên ngoài đã đến không dưới mười chiếc xe cảnh sát, còi cảnh sát ngân dài, làm cho người ta nghe xong choáng váng đầu óc, rợn tóc gáy nổi da gà. Cảnh sát sớm đã giăng một đường dây cảnh giới, cấm người dân không phận sự đến gần. Một cảnh sát mặt vuông, 34 tuổi đang nhảy khỏi xe cảnh sát, bước nhanh tới. – Đội trưởng Long. – Anh Long. Những cảnh sát đến trước thấy thế liền lần lượt thi lễ, xem ra người đến quân hàm không nhỏ. – Bên trong thế nào? Đội trưởng Long bước chân tuy bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã chất đầy vẻ lo lắng. Một cảnh sát đi đến gần: – Đội trưởng Long, theo như lời của một nhân viên từ trong ngân hàng thoát ra được nói, trong đó ít nhất cũng có khoảng hai mười người dân. Đội trưởng Long nhướn mày, bất mãn nói: – Phong Nguyên, sao lại thành ra thế này? Cậu không thông báo cho người dân sơ tán sao? Phong Nguyên có chút lúng túng khó xử: – Đội trưởng Long, thực sự là ra ngoài ý định, vốn… Anh ta đang muốn nói tiếp, thì bên ngoài đột nhiên xôn xao, mấy cảnh sát đều quát: – Đứng lại, đứng lại, ở đây không được đến gần, đứng xa chút đi. – Tôi tìm Long Uy. Người nọ trầm giọng nói. Đội trưởng Long nghe thấy liền vội nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hơi sửng sốt: – Là cậu? Để cậu ta vào. Người đến dáng người cao, tuổi tác chắc vẫn còn học sinh, chính là Ngô Vũ Thân người vừa mới chia tay với Lâm Dật Phi không lâu. Mấy người cảnh sát có chút kinh ngạc, hậm hực buông tay ra. Long Uy là đội trưởng đại đội Đặc công, chuyên xử lý các vụ việc đột xuất, ở đây nếu luận về chức vị thì anh ta là người to nhất. – Cậu đến làm gì thế? Đội trưởng Long dường như không ngờ nhận ra Ngô Vũ Thân, vẻ mặt mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không quá mức giật mình. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói: – Xem náo nhiệt thôi. Mấy cảnh sát bên cạnh lộ ra thần sắc bực tức, nhưng đội trưởng Long chỉ cười, – Tôi nhớ cậu hình như vẫn còn một năm… – Tình hình bên trong sao rồi? Ngô Vũ Thân đột nhiên ngắt lời đội trưởng Long. Đội trưởng Long cười, không ngờ cũng không nói tiếp nữa: – Rất không ổn, tuy bọn họ không thể trốn thoát, nhưng trong tay bọn họ có con tin, chúng tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! – Mấy tên cướp, bao nhiêu con tin? Ngô Vũ Thân lại hỏi. – Vừa rồi tôi có nghe báo cáo của cấp dưới, hẳn là có sáu tên cướp. Đội trưởng Long chậm rãi nói: – Bọn chúng cấu kết với nhân viên trong ngân hàng, cho nên khá rành lộ tuyến lần này của xe chở tiền. – Đợi một chút. Ngô Vũ Thân không thể không ngắt lời nói: – Có phiền không nếu anh kể lại tỉ mỉ một chút. Đội trưởng Long phân phó với cảnh sát bên cạnh, đi kêu gọi đàm phán đầu hàng theo thông lệ, còn mình thì giải thích với Ngô Vũ Thân: – Lần này thủ pháp tác án của bọn chúng khá là khéo léo, không phải liều mạng đến, mà là mua đứt một nhân viên ngân hàng, tiến hành rút tiền với lái xe của xe chở tiền, sau đó bốn tên cướp và nhân viên ngân hàng kia. Ừm… theo như những gì chúng tôi điều tra, người đó đeo mắt kính gọng vàng, tên là Lý Minh Toàn. Ngô Vũ Thân gật gật đầu: – Nói như vậy lần này bọn chúng không phải là cướp xe chở tiền, mà sớm đã chuẩn bị xe đến để chở tiền rồi sao? Nhưng nhìn trận chiến này, các anh dường như cũng có chuẩn bị? Cậu ta biết hiệu suất làm việc của cảnh sát nơi này, ngày thường giữa lúc gấp gáp, làm sao có thể điều động nhiều cảnh lực như vậy! – Chính xác là như vậy. Đội trưởng Long gật đầu, ánh mắt lộ ra ý khen ngợi. – Thực ra người cung cấp thông tin của phía cảnh sát chúng tôi, một giờ trước đã thông báo cho chúng tôi rồi. – Vậy làm sao lại biến thành tình hình như thế này? Ngô Vũ Thân mang ánh mắt chế nhạo. – Khi chúng tôi nhận được tuyến báo, thì xe chở tiền đã lên đường rồi. Lần này xe chở tiền sẽ đến bốn ngân hàng để rút tiền, tổng cộng có mười ba triệu tệ. Ngân hàng này là cuối cùng, số tiền cần rút là sáu triệu. – Bọn chúng cũng tham quá đi. Ngô Vũ Thân cười lạnh: – Nói như vậy bọn chúng đã rút bảy triệu ở ba ngân hàng trước? Như vậy còn chưa đủ sao? Đội trưởng Long thản nhiên nói: – Chúng tôi chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua sáu triệu này, cho nên mới quyết định vào phút cuối cùng sẽ bắt bọn chúng, bởi vì bây giờ đang là giờ làm việc, xe chở tiền đã đi qua các đường Lỗ Ban, đường Hồng Lĩnh, đường Bình Ma đều là những tuyến đường xe cộ người qua lại đông đúc, nên chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sợ chẳng may đám liều mạng này dùng vũ lực, gây ra hậu quả khó mà tưởng tượng. – Vậy bây giờ là thế nào? Ngô Vũ Thân không hiểu hỏi: – Theo tình hình bây giờ, dường như cũng không đi đến đâu. – Đây chính là người tính không bằng trời tính. Trên mặt đội trưởng Long mỉm nụ cười khổ: – Xe chở tiền đều là loại xe đạn bắn không xuyên, chúng tôi làm sao có thể nghĩ đến vào lúc này xe lại nổ lốp. Trên xe có lốp dự bị, thay là xong. Tôi bảo thủ hạ không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải đợi cho bọn họ tới đường An Bình rồi mới hạ thủ. Nơi đó khá là vắng vẻ, bọn chúng phần nhiều sẽ vứt xe bỏ chạy ở đó! – Lẽ nào cấp dưới của anh không nghe sự phân phó của anh? Ngô Vũ Thân nhìn bốn xung quanh một cái nói: – Trưởng phòng Giản bên phòng Hình sự không đến hả? Đội trưởng Long lắc đầu: – Bây giờ anh ấy cũng đang có vụ án khó giải quyết phải điều tra, trong thành phố hiện tại không thể điều nhân lực, lúc này chúng tôi mới hoạt động, và cũng không phải thủ hạ của tôi không nghe phân phó, là không biết ở đâu xuất hiện một cảnh sát, nhìn thấy bọn chúng dừng xe chở tiền bên đường, quan tâm tiến lên hỏi han, không ngờ trong xe có một người không nói lời nào rút súng bắn cảnh sát đó. Ngô Vũ Thân giật mình kinh hãi: – Đã chết rồi sao? Đội trưởng Long gật đầu một cách nặng nề: – Đúng vậy, một phát súng trí mạng. Đám người này tuyệt đối là tội phạm, tên nào trong tay cũng có vũ khí, hơn nữa xem ra đều là lũ tái phạm già đời. Cấp dưới của tôi nhìn thấy sự việc có biến hóa, chỉ có thể vây lại. Gặp phải sự chống cự ngoan cố của bọn chúng, bất đắc dĩ chúng tôi chỉ đành nổ súng. Ngay tại chỗ bắn một tên lái xe tên là Điêu Thành Đại, đánh bị thương một tên khác, đám còn lại ngu muội ngoan cố chống đỡ, đều lui vào trong ngân hàng. Ngô Vũ Thân im lặng không nói, cậu cũng biết chuyện này đội trưởng Long làm không sai, tình hình sự việc phát triển đến bước này, đó là điều không ai nghĩ tới. Đội trưởng Long đột nhiên nghĩ đến gì đó: – Phong Nguyên, tình hình bên trong điều trả rõ chưa? Phong Nguyên tiến lên một bước: – Nghe nhân viên chạy ra từ cửa sau của ngân hàng nói, bên trong người rất đông, ít nhất cũng gần 20 người. Ngô Vũ Thân cười lạnh nói: – Chỉ bọn họ mạng vàng, lúc chạy trốn sao không dẫn người trong đó ra luôn. – Tuy bọn họ cũng có trách nhiệm, nhưng sự tình đã đến bước này, oán trách cũng không có tác dụng gì. Đội trưởng Long cười khổ: – Việc quan trọng nhất bây giờ là chúng ta làm như thế nào để đảm bảo an toàn cho những con tin bên trong, Phong Nguyên, tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị vào vị trí chưa? Phong Nguyên gật đầu: – Tay súng bắn tỉa đã khống chế được điểm cao bên đó, bọn chúng nếu ra tay, tuyệt đối chạy không thoát. Tuy nhiên bởi vì bên trong có vật cản, nên bọn họ ẩn thân rất tốt, ngoài hai con tin ở cửa ra vào ra, còn có một tên cướp có thể nhìn thấy, những người còn lại đều không thể định vị! Tuy giải quyết tên ở cửa chính không thành vấn đề, nhưng chúng tôi không dám động thủ, sợ bất lợi cho sự an nguy của con tin! Đội trưởng Long gật đầu: – Không sai, bây giờ chúng ta quan trọng nhất là bảm đảm sự an toàn của con tin. Nhìn thấy Phong Nguyên có chút do dự: – Có chuyện gì thế? – Đặng Quốc Bảo ở bên trong. Phong Nguyên hạ giọng nói: – Tuy nhiên mãi không có tin tức truyền ra. – Đặng Quốc Bảo? Đội trưởng Long nhíu mày: – Anh ta là? – Chính là người rất giỏi bắt trộm đấy ạ. Phong Nguyên nhắc nhở. Đội trưởng Long cuối cùng cũng nhớ ra: – Tên quỷ láu táu đó sao? Cậu ta sao lại ở trong đó? – Tôi vốn muốn để cậu ta lén vào đó để sơ tán đám đông. Phong Nguyên cười khổ nói: – Hoặc trấn an tinh thần của mọi người trong ngân hàng, không để cho người bên trong ra ngoài, không ngờ dường như sự tình chỉ có xấu hơn! Bây giờ năm tên cướp đều có súng, một mình cậu ấy thì cũng có tác dụng gì! Anh ta cũng khá là biết tình hình của Đặng Quốc Bảo, thuộc loại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bắt một tên trộm thì còn miễn cưỡng, bảo cậu ta đối phó với năm tên cướp thì đúng là làm khó nhau rồi, chỉ hi vọng vào lúc mấu chốt có thể mượn chút lực của cậu ta xem như là thắp nhang thơm cầu nguyện. Ngô Vũ Thân vẫn lẳng lặng nghe, đột nhiên xen vào nói: – Trong ngân hàng hẳn là có camera theo dõi, phòng quan sát các anh đã xem chưa?​
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang