[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị- Sưu tầm
Chương 59 : Phượng hoàng và sư tử
.
Chỉ mới hiệp 1, khoa báo chí đã dẫn xa 40:12, trận đấu coi như đã an bài. Lúc nghỉ giữa hiệp, nhiệt tình của đội cổ động viên khoa báo chí tăng lên mạnh mẽ. Chu Chấn Vũ đi theo làm tùy tùng, không ngừng đi tới đi lui.
Vài cô nàng của khoa báo chí khoan thai đến chậm. Vốn định ngắm nhìn mấy anh chàng đẹp trai của khoa khác. Thật không ngờ khoa báo chí của mình lại náo nhiệt như vậy. Lại còn có thêm vài gương mặt lạ hoắc. Chẳng hạn như Ngô Vũ Thân thân hình cao lớn, nhìn rất thuận mắt. Mấy cô đều kinh ngạc, anh chàng đẹp trai như vậy, sao trước kia mình lại bỏ qua nhỉ?
Vừa hỏi mới bừng tỉnh đại ngộ, không phải mình bỏ qua, mà là vì anh chàng đẹp trai này mới tới Chiết Thanh không lâu. Ngoài kinh ngạc ra còn có sự khó hiểu. Đại học dù sao khác với cấp 2, cấp ba, không phải nói chuyển là chuyển. Anh chàng Ngô Vũ Thân này có thể đơn giản chuyển tới dại học số một số hai của cả nước, dùng mông cũng có thể nghĩ ra, gia đình của cậu ta rất có địa vị.
Lúc này sự khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh mới được thể hiện rõ. Nam sinh chỉ cảm thấy Ngô Vũ Thân cao lớn, đứng đó giống như hạc giữa bầy gà. Nữ sinh thì chỉ nhìn thấy Ngô Vũ Thân mặc toàn là hàng hiệu, quần áo gọn gàng, tóc tai tỉ mỉ. Chứng tỏ gia đình Ngô Vũ Thân chẳng những giàu có, mà cậu ta còn rất có tu dưỡng.
Đã như vậy, thà ôm tâm tư giết lầm còn hơn bỏ sót, mấy cô đều nhiệt tình bu lại, ân cần hỏi han. Yêu ai yêu cả đường đi, Tiểu Trương, Vương Tường, và ngại ngùng như Ninh Chí Viễn đều được hưởng thụ đãi ngộ mà ngày thường không có. Trong lúc nhất thời, mấy anh chàng đều thỏa thuê mãn nguyện. Khiến cho đội cổ động viên ở dưới cực kỳ hâm mô, không biết khi nào mình có thể uy phong như vậy.
Tuy nhiên lại không có cô nàng nào tiếp cận Lâm Dật Phi. Đây không phải là do hắn không cao, cũng không phải là xấu. Trái lại, Lâm Dật Phi không hề thua kém Ngô Vũ Thân.
Chỉ có điều Ngô Vũ Thân thoạt nhìn cao ngạo, Lâm Dật Phi lại tạo cho ngươi khác một cảm giác đơn độc!
Ngô Vũ Thân giống như một con phượng hoàng, dù lịch lãm trang nhã, nhưng sự kiêu ngạo đã thấm từng khớp xương, khiến cho người ta không dám tới gần.
Lâm Dật Phi lại như đơn đơn như một con sư tử thoát khỏi bầy đàn. Thoạt nhìn không thể cho người khác tới gần, chỉ là đôi mắt luôn toát ra vẻ chân thành!
Lâm Dật Phi không hề thấp, cao hơn mét tám, thể hiện của hắn lúc thi đấu rất trấn tĩnh tự nhiên, có phong cách như một vị tướng.
Hơn nữa khuôn mặt góc cạnh, đã che đi vẻ non nớt. Cộng thêm đôi mắt u buồn tang thương, khiến khuôn mặt không tính là anh tuấn càng tăng thêm phần khốc!
Rất nhiều người, rất nhiều nữ sinh đều nhận ra Lâm Dật Phi.
Ở đại học Chiết Thanh, có thể ngươi không biết hiệu trưởng là ai, nhưng không thể không biết ai là hoa hậu giảng đường. Ở đại học Chiết Thanh, ngươi có thể không biết Bạch Mã Vuong Tử, Hắc Mã Vương Tử, nhưng rất ít người không biết Vương Tử Si Tình!
Hai năm như một, hình ảnh người thanh niên đứng bên ngoài nhà trọ nữ sinh đã trở thành hình ảnh trong lòng rất nhiều thiếu nữ!
Nhưng hình ảnh đó dù đẹp, nhưng lại yếu ớt không chịu nổi một kích. Vị Vương Tử Si Tình kia có khả năng là do chờ đợi công chúa quá lâu, tình cảm mãnh liệt đã trở nên bình thản.
Phong Tuyết Quân không biết quý trọng, nhưng có rất nhiều người biết si tình đáng quý. Cũng có rất nhiều cô muốn tiếp cận Lâm Dật Phi. Nhưng lại không ai dám đi lên. Bởi vì Bách Lý Băng đã đứng bên cạnh hắn!
Dẫn theo Quách Hà vẻ mặt không tình nguyện, Bách Lý Băng đi tới bên cạnh Lâm Dật Phi: – Dật Phi, xem ra năm nay khoa báo chí của anh rất có hy vọng. Đây là Quách Hà, chắc hai người đã gặp nhau.
Mặc dù cô chưa từng chơi bóng rỗ, nhưng ánh mắt không kém. Trình độ của khoa báo chí thoạt nhìn không hề kém khoa quản trị. Thật sự vượt ngoài dự liệu.
Lâm Dật Phi lễ phép gật đầu, Quách Hà thì lại ngước mắt lên trời, làm vẻ khinh thường.
Bách Lý Băng một mực nhìn Lâm Dật Phi, nên không để ý tới thái độ không tốt của cô bạn. Càng không để ý thấy cách đó không xa, Ngô Vũ Thân mặc dù đang cùng các mỹ nữ nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn lơ đãng nhìn về bên này, trong mắt thỉnh thoảng có sự đau buồn.
– Chiều nay em và Quách Hà có chút việc bận rồi, nên không thể giúp anh được. Bách Lý Băng đầy vẻ xin lỗi nói.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Em cứ làm việc của mình đi, kệ anh.
– Nhớ là tối nay đi xem phim đấy. Bách Lý Băng đi lên một bước, cầm tay của Lâm Dật Phi. Chợt liếc nhìn xung quanh, thấy vô số ánh mắt bắn tới, cô cười thản nhiên, khuôn mặt hơi đỏ, buông lỏng tay, kéo Quách Hà rời đi.
Phó bí thư bu lại, đưa chai nước nói: – Dật Phi, mệt không? Nếu mệt thì hiệp sau nghỉ cũng được. Thấy Lâm Dật Phi lắc đầu, Phó Thủ Tín ra vẻ không thèm đếm xỉa: – Dật Phi, cậu quen Bách Lý Băng từ khi nào vậy?
Nhưng trong lòng thì nghĩ, xem ra Bách Lý Băng có ý với Lâm Dật Phi. Dù Bách Lý Băng sống rất lặng lẽ, chưa bao giờ khoe khoang cái gì. Nhưng rất nhiều người cũng biết cha của cô, Bách Lí Hùng là tỷ phú. Nếu như Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng nên duyên nên lứa, mình dựa vào quan hệ với Lâm Dật Phi để vào tập đoàn Bách Lý chẳng phải dễ dàng?
Bây giờ ra trường kiếm việc thật là khó khăn. Chính mình hao tâm tổn trí lấy cái chức bí thư, không phải vì dễ tìm việc hơn đó sao. Nhưng nếu Lâm Dật Phi nắm quyền hành trong tập đoàn Bách Lý, tùy tiện nói hai câu, giúp mình bố trí một công việc cũng là việc rất nhỏ. Năm năm tháng tháng hoa vẫn thế, tháng tháng năm năm người đổi thay. Năm ngoái Lâm Dật Phi ngoại trừ chơi bóng rổ ra, không có điều gì đặc biệt. Hiện tại bất đồng rất lớn, đã trở thành mục tiêu mà mình phải nắm lấy.
Không suy nghĩ tới tâm địa gian giảo của Phó bí thư, Lâm Dật Phi nhận lấy chai nước khoáng, mở nắp, chậm rãi uống một ngụm: – Không sao, vẫn chơi được.
Nhung không trả lời câu hỏi phía sau của y.
Phó Thủ Tín cười cười, dùng sức vỗ vào vai Lâm Dật Phi, bày tỏ sự thân mật, vì sau này tích lũy tình cảm: – Huynh đệ tốt, hiệp sau cố gắng, buổi tối tôi đãi!
Hiệp sau, Ngô Vũ Thân lại như con mèo bệnh, lười biếng không đề nổi tinh thần. Cậu ta chỉ đứng ở dưới rổ chờ người khác ném bóng tới. Có bóng thì truyền, không có bóng thì quay sang nói chuyện với các mỹ nữ.
Điều này làm cho cầu thủ của khoa luật tức giận đến sôi gan. Nhưng bất đắc dĩ tài nghệ không bằng người, chỉ có thể nhịn xuống. Chỉ hy vọng trận đấu sớm kết thúc. Điều này tạo cơ hội cho Tiểu Trương. Cậu ta quên cả lời dặn của Phó bí thư, liên tiếp nhảy lên ném rổ, liên tiếp trúng.
Việc phòng thủ của khoa luật đã như thùng rỗng kêu to, tấn công thì càng mất đi sự sắc bén. Không còn người nào đi theo kèm Tiểu Trương. Nhưng vì khẩu hiệu của trường Chiết Thanh là vĩnh viễn không buông bỏ, nên mấy người chỉ biết chèo trống mong đến hết giờ.
Ở đại học, đừng tưởng rằng bóng rổ và bóng đá là môn thể thao chỉ của phái mạnh. Nếu anh chàng nào chơi giỏi một trong hai môn này, lúc tán gái, không thể nghi ngờ là chiếm tiên cơ. Nhưng chuẩn tắc này hợp với nữ sinh năm đầu hơn.
Bởi vì nữ sinh năm đầu tương đối đơn thuần, vẫn còn sùng bái anh hùng. Ngày nay không còn chiến tranh, nên sân bóng không thể nghi ngờ là nơi các nam sinh thi triển quyền cước, là nơi hướng các nữ sinh biểu hiện ra mị lực của mình.
Chí có điều, nữ sinh sang năm thứ hai, hơn phân nửa cảm thấy bị lừa gạt. Bởi vì các cô thấy bóng đá không thể thay cơm, bóng rổ cũng chỉ như lớp trang điểm bên ngoài. Ở bên cạnh một anh chàng có cơ bắp, đi khắp sân bóng cổ vũ, còn không phong quang bằng ở bên cạnh một anh chàng nhà giàu, lắm tiền.
Mắt thấy các bạn của mình đều trang điểm xinh đẹp, túi xách tay là hàng hiệu, một tháng sinh hoạt của mình cũng không đủ mua một chai nước hoa. Sao có thể không khiến cho các cô sinh lòng bất mãn. Nếu như anh chàng nào hiểu ý, còn có thể giữ được bạn gái. Còn không thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn gái đi theo người khác.
Năm đó Lâm Dật Phi không thể nghi ngờ là ví dụ điển hình.
Tuy nhiên quy tắc đó có vẻ như không có tác dụng đối với Ngô Vũ Thân. Nhìn vẻ uy phong bát diện của cậu ta, chẳng những nữ sinh năm thứ nhất hai mắt tỏa sáng, liếc mắt đưa tình, hy vọng suất ca có thể đáp lại. Ngay cả mấy mỹ nữ của năm thứ hai, thứ ba cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, rồi lại xấu hổ chỉnh trang thành vẻ thục nữ.
Chu Chấn Vũ vốn hô khàn cả giọng, phất cờ hò reo, ánh mắt chậm rãi bị các mỹ nữ trên sân hấp dẫn. Chỉ là thấy không có ai nhìn mình, mà đều vây quanh Ngô Vũ Thân, trong lòng như có điều mất mát, hối hận cha mẹ mình sinh ra mình thấp hơn 20 cm.
Tiếng còi kết thúc vang lên, giống như tiên âm đối với khoa luật. Khoa báo chí chiến thắng với số điểm vượt trội, 38 điểm. Không thể thiếu các mỹ nữ vỗ tay chào đón anh hùng trở về.
Phó Thủ Tín cũng cao hứng bừng bừng đi tới chúc mừng, náo nhiệt khá lâu mới phát hiện còn thiếu Lâm Dật Phi, liền hỏi Tiểu Trương: – Dật Phi đâu rồi?
Ánh mắt của Tiểu Trương từ đầu đến cuối đều tập trung trên người các mỹ nữ, nghe vậy không khỏi sửng sốt: – Không biết. Chí Viễn, ông có thấy Lâm Dật Phi không?
Ninh Chí Viễn gật đầu nói: – Cậu ta bảo hôm nay còn có việc phải rời đi trước. Thiếu một nhân vật chính, không biết Phó bí thư định thế nào?
Phó bí thư miễn cưỡng cười nói: – Sao lại nói thế, về tắm rửa đi, buổi tối tôi mời mọi người.
..
Lâm Dật Phi chẳng muốn xã giao. Trận đấu vừa xong, liền thừa dịp Phó bí thư và mọi người nói chuyện, liền lặng lẽ đi ra ngoài sân bóng. Hắn còn tới nhà Bì Nhị, xắc thuốc cho mẹ cậu ta, rồi cùng Bách Lý Băng đi xem bộ phim không biết tên là gì.
Dù trận đấu của khoa báo chí đã xong, nhưng các khoa khác vẫn còn đánh. Đi qua một sân bóng, bỗng nhiên vang lên tiếng ủng hộ náo nhiệt, Lâm Dật Phi lơ đãng quay đầu nhìn, thì thấy một nam sinh nhảy cao ném trúng rổ. Người này có thân hình rắn chắc, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo. Y chính là Âu Dương Quan mà lúc trước gọi Bách Lý Băng là em họ!
Xem ra khoa kiến trúc đúng là có nhân tài. Lâm Dật Phi âm thầmn ghĩ. Bỗng nhiên hắn rùng mình một cái. Hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn chăm chú về phía mình. Hắn chậm rãi quay đầu, giả vờ như lơ đãng nhìn sang.
Cách đó không xa, một đôi mắt cuống quít chuyển hướng. Nhưng Lâm Dật Phi vẫn thấy thoáng qua vẻ ngoan độc trong đôi mắt đó. Hắn khẽ giật mình, không tự chủ được nắm chặt tay!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện